Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 32: Ta cá mạng của ngươi!

Mỹ nhân lệnh là ngày mai, nhưng hôm nay các thế lực lớn đã tề tụ đông đủ, Tử Hà thành náo nhiệt chưa từng có, mà thứ gây chú ý nhất hiện tại là thỉnh thoảng lại có nhuyễn  kiệu đi qua, mơ hồ có thể thấy dáng người yểu điệu, không cần nghĩ cũng biết là mỹ nữ được các thế lực lớn phái đi, vì muốn bảo trì một phần thần bí mới dùng nhuyễn kiệu nâng đến.

Theo tiếng mọi người sợ hãi than, một đám nhuyễn  kiệu được nâng vào khách điếm bốn phía, nữ tử ra vào đều mang khăn che mặt, thần bí dụ hoặc khiến đám người giang hồ tâm tư ngứa ngáy.

“Tránh ra tránh ra!” Một đội binh lính mặc khôi giáp nhanh chóng quét sạch người hai bên đường, tiếp đó là một đội ngũ thật dài, ở giữa có người cầm lá cờ minh hoàng, mặt trên có viết hai chữ lớn: Đông Phương!

“Thì ra là người của Nam Phong hoàng thất đến, khó trách phô trương như vậy!”

“Sao người của hoàng thất cũng đến tham gia vào chuyện của giang hồ chúng ta?”

“Sao? Ngươi không biết à? Tây Hạ hoàng hậu cũng tham gia đấy, cho nên Nam Phong có cử người đến cũng không lạ!”

“Vậy hai quốc gia còn lại có cử người đến không?”

“Ai biết được, nhưng có thể xác định lần đại hội này rất náo nhiệt!”

“Có mỹ nhân để nhìn, lại có náo nhiệt để xem, ha ha…”

Ở giữa đội ngũ Nam Phong là hai xe ngựa màu vàng chậm rãi lăn bánh, tuy không ai biết bên trong là ai, nhưng khẳng định thân phận không thấp. Đột nhiên, đội ngũ dừng lại, người trong chiếc xe đầu tiên bước xuống là một nam tử, y bào hoa lệ màu đỏ tía, tóc đen tùy ý phi sái, một tay phe phẩy ngọc cốt phiến khiến người ta có cảm giác tiêu sái, khuôn mặt thiên hướng âm nhu, tuấn mỹ vô song, thấp thoáng cảm giác âm trầm rét lạnh, tất cả nhất thời liền nghĩ ra thân phận người kia. Ở Nam Phong duy nhất chỉ có một người mang dung mạo như vậy, chính là Hằng vương Nam Phong, Đông Phương Hằng!

“Hoàng huynh, sao vậy?” Một thanh âm thanh thúy như chim hoàng oanh vang lên, mọi người nhất thời bị hấp dẫn, nhìn về phía xe ngựa đằng sau, nghĩ xem chủ nhân của giọng nói êm tai kia có bộ dáng gì.

Đông Phương Hằng gấp quạt lại: “Hoàng muội cứ đi tiếp đi, bổn vương muốn tìm một người!”

Dứt lời, cũng không đợi người trong xe trả lời, trực tiếp rời đi.

“Hoàng huynh!” Người trong xe ngựa sốt ruột đi ra, nhìn nơi Đông Phương Hằng biến mất, vẻ mặt cô đơn.

“Tê!” Mỹ nhân đau thương làm nam nhân đau lòng, tuy không thấy dung mạo, nhưng dáng người yểu điệu và đôi mắt lộ ra bên ngoài cũng đủ khẳng định là giai nhân tuyệt mỹ, nhất là thân phân còn là công chúa một nước, thật làm người ta ngứa tâm mà. Thẳng đến khi đội ngũ đi xa, những người đó mới phản ứng lại.

“Sao ngươi lại bỏ tuyệt đại giai nhân một mình?” Khách điếm lầu hai, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt đều nhìn rõ tất cả phía dưới, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ trêu chọc người tới.

“Lần trước từ biệt, lại đã lâu không gặp, hoàng hậu nương nương phong thái vẫn như xưa!” Đông Phương Hằng đối diện Thiên Thanh Hoàng cười nói.

“Hoàng hậu của trẫm không cần Hằng Vương khích lệ, trẫm cùng hoàng hậu muốn dùng thiện, Hằng Vương xin cứ tự nhiên!” Hiên Viên Tuyệt nghiêm mặt, không chút khách khí đuổi người, ngươi là Vương gia một nước thì sao, cho dù ngươi là hoàng đế Nam Phong cũng không được liếc nhìn Hoàng Nhi một cái.

Địch ý của Hiên Viên Tuyệt Đông Phương Hằng tất nhiên cảm giác được, đáng tiếc hắn tự nhận mình không phải người thức thời, làm bộ như nghe không hiểu: “Vậy sao! Bản Vương đi xa giờ cũng có chút đói bụng, nếu mọi người chưa ăn cơm thì hoàng hậu nương nương cũng không ngại Hằng ăn cùng chứ?”

Nói xong còn trực tiếp ngoắc tay: “Tiểu nhị, đem đồ ăn và rượu ngon nhất của các ngươi lên đây, nhanh lên!”

“Ách... Hảo… Hảo…” Tiểu nhị đã bị dọa ngây ngốc cả kinh hoàn hồn, mạnh mẽ lau mồ hôi trên trán đi xuống chuẩn bị. Trời ơi, hắn cư nhiên một lần có thể thấy nhiều đại nhân vật như vậy a! Một người là Hằng Vương, còn hai người kia lại là hoàng thượng cùng hoàng hậu! Trong tứ quốc, hoàng thượng cùng hoàng hậu trẻ tuổi như vật ngoại trừ của Tây Hạ thì đâu còn ai! Hắn thật sự đã được gặp đế vương trong lời đồn a! Ai tới nói cho hắn đây là sự thật đi!

“Da mặt ngươi rất dầy!” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, lạnh lùng nói.

“Ách!” Sắc mặt Đông Phương Hằng cứng đờ, không ngờ Thiên Thanh Hoàng sẽ nói sắc bén như vậy, bất quá hắn rất nhanh thu hồi cảm xúc, như trước một bộ bất cần đời: “Hoàng hậu nương nương khen sai rồi!”

Thiên Thanh Hoàng giật giật khóe mắt, da mặt người này không phải dầy bình thường, hơn nữa tâm kế cũng không phải thâm trầm bình thường. Theo quan điểm của nàng, người như vậy tốt nhất không nên kết giao.

“Hoàng Nhi, nếu không chúng ta đổi bàn khác đi, nghe nói lúc Hằng Vương dùng cơm không thích người khác quấy rầy!” Hiên Viên Tuyệt không nhìn Đông Phương Hằng, nhưng toàn thân đều biểu hiện hắn không thích.

“Được!” Thiên Thanh Hoàng biết rõ tâm tư của Hiên Viên Tuyệt, nhưng nàng cũng vui vẻ theo hắn, dựa vào lực của Hiên Viên Tuyệt đứng lên: “Hằng Vương cứ chậm rãi dùng bữa, cáo từ!”

Nói xong, hai người không chút khách khí xoay người rời đi, Đông Phương Hằng cũng không giữ lại, ánh mắt nhìn theo hai bóng dáng gắn bó. Hắn nhìn ra Hiên Viên Tuyệt thực sự yêu thương Thiên Thanh Hoàng, một quân vương thô bạo tàn khốc cũng vì Thiên Thanh Hoàng mà trở nên ôn nhu. Thật buồn cười! Hiên Viên Tuyệt, ngươi là đế vương, ngươi nên biết, đế vương không thể động tình, một khi đã động tình có nghĩa là ngươi có nhược điểm, mà người có nhược điểm, là kẻ dễ bị đánh bại nhất!

“Hằng… Hằng Vương…” Tiểu nhị bưng rượu tiến vào, nghi hoặc nhìn hai người kia sao lại đi, sau đó liền thấy Đông Phương Hằng vẻ mặt âm mưu, uy áp cường đại khiến hắn không thở nổi.

Đông Phương Hằng lạnh lùng chuyển mâu, thấy tiểu nhị vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt hiện lên chán ghét khinh thường: “Cút…”

Từ nơi đó đi ra, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt không đi tửu lâu mà tới một nơi hẻo lánh ở thành tây, đẩy cửa viện ra, bên trong đã có vài người ra đón, trong đó một người là Mạc thúc, một người là Thiên Khu!

“Tham kiến chủ tử!”

“Tham kiến tiểu thư!”

“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Ta chỉ đến xem thôi, các ngươi cứ làm việc đi!” Thiên Thanh Hoàng vung tay cho lui tất cả, mặt ngoài tuy không động, nhưng việc cần làm vẫn phải chuẩn bị, chọc tới người của nàng, nàng tuyệt đối không bỏ qua!

“Thì ra Hoàng Nhi còn nơi này!” Viện tử này cách viện tử trước rất xa, hơn nữa nhìn bố trí trong viện cũng biết không phải ngày một ngày hai.

Thiên Thanh Hoàng quay đầu, giảo hoạt cười: “Chàng chưa nghe thỏ khôn có ba hang sao? Không để lại vài con bài chưa lật sao được!”

“Hoàng Nhi nói đúng!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng, khóe môi nhướn lên độ cong nhẹ, con ngươi sâu thẳm sủng nịch. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà tim đập nhanh, mất tự nhiên chải tóc, tránh khỏi tay Hiên Viên Tuyệt đi lên phía trước.

Thiên Thanh Hoàng đi tới góc viện, nhìn cá chép dưới hồ, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn xa xa: “Tuyệt! Nếu có một ngày chàng phát hiện ta lừa chàng, chàng sẽ làm gì?”

“Hoàng Nhi băn khoăn cái này?” Từ đêm qua Hoàng Nhi đã rất khó đi vào giấc ngủ, hắn biết nàng có tâm sự, giờ có thể nghe nàng chủ động hỏi, hắn thoáng nhẹ thở ra.

“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo vẻ mê mang: “Ta chưa bao giờ quan tâm vấn đề đó, nhưng mỗi khi ta nhìn ánh mắt chàng, ta lại thấy không yên… Có chuyện, không phải ta không muốn nói cho chàng, mà là ta không biết nên nói từ đâu, cho nên…”

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, giọng nói tăng thêm: “Hoàng Nhi không tin tình cảm của ta sao?”

Thiên Thanh Hoàng không đáp, Hiên Viên Tuyệt tiếp tục nói: “Vậy hiện tại Hoàng Nhi có xác định tình cảm đối với ta là gì không? Hoặc là nói, nàng có thể cảm nhận tình cảm sâu đậm của ta?”

“Tuyệt! Ta…” Thiên Thanh Hoàng khẽ run, trong lòng dâng lên một chút áy náy, nàng không biết nàng làm sao, nhưng nàng thật sự rất lo…

“Hoàng Nhi, ta biết nàng muốn nói cái gì!” Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng, thanh âm kiên định mang theo thâm tình: “Nhưng dù thế nào nàng cũng phải nhớ, tình cảm của ta dành cho nàng rất sâu đậm, ta không biết nàng gạt ta bao nhiêu chuyện, nhưng chỉ cần không phải là tình cảm, những cái khác ta đều chấp nhận!”

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng xoay người tới gần Hiên Viên Tuyệt, đầu tựa vào trước ngực hắn, nghe tim hắn cường lực đập, tâm trạng vốn bất an lo lắng dần tán đi, nàng biết Hiên Viên Tuyệt yêu nàng, mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng, vậy mà nàng lại không tin tưởng hắn!

Nhưng chuyện kia, thực sự có thể sao?

Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, lẳng lặng không nói gì, hắn đang đợi, đợi Hoàng Nhi mở rộng cửa lòng, đem bí mật của nàng nói với hắn. Tuy hắn rất yêu Hoàng Nhi, nhưng đối với chuyện Hoàng Nhi đã trải qua, sao hắn có thể không quan tâm? Hắn để ý, để ý muốn chết, nhưng hắn biết tất cả không thể do hắn hỏi nàng, mà chỉ có thể đợi nàng hoàn toàn tiếp nhận hắn, nói tất cả với hắn.

Hồi lâu, tiếng Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ mới vang lên trong lòng Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt! Chàng cho ta chút thời gian đi, có lẽ sẽ rất lâu, có lẽ ngay ngày mai, ta sẽ kể cho chàng một chuyện xưa, một chuyện xưa rất dài rất dài…”

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nhẹ thở trong lòng, tuy không thể lập tức biết, nhưng Hoàng Nhi đang chuẩn bị mở rộng lòng với hắn, không phải sao: “Được! Ta chờ!”

Khách điếm:

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Vừa nãy chúng ta ra ngoài thấy có rất nhiều cỗ kiệu a, có tới mấy công chúa một nước nha, công chúa Nam Phong này, công chúa Bắc Lương này, công chúa Đông Hán này, công chúa Mông quốc này, thêm cả đệ nhất mỹ nhân các môn phái a, cả một đống lớn đấy!” Kiếm Linh vừa thấy Thiên Thanh Hoàng, còn chưa tới bên người nàng đã bắt đầu líu ríu nói không ngừng.

“Công chúa Bắc Lương?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, nếu nàng không nhớ lầm thì Bắc Lương chỉ có một công chúa, mà công chúa kia chính là…

“Hình như tên là Triệu Phi Tuyết!” Kiếm Linh nghĩ lại nói, nói xong lại thấy sắc mặt Thiên Thanh Hoàng có chút kỳ lạ: “Tỷ tỷ! Người làm sao vậy?”

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Không sao!” Sau khi Triệu Phi Tuyết rời Tây Hạ nàng đã nghĩ sẽ đối phó với nàng ta, nhưng sau lại xuất hiện một số việc nên quên mất, giờ không nhắc thì quả thực đã quên mất người này.

“Tỷ tỷ! Người biết không? Nghe nói phần thưởng của Đệ nhất mỹ lần này là một thứ của Kiếm Trủng a!”

“Còn có phần thưởng sao? Sao ta không biết?” Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc, suốt một đường đến đây, nàng chưa từng nghe có phần thưởng nào cả.

Kiếm Linh nghe vậy, lập tức nhanh nhảu: “Tỷ tỷ! Cái này người không biết đâu! Kỳ thật ta cũng vừa nghe được của hai người trong thành chủ phủ!”

“Không phải lại lén đi vào chứ?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Kiếm Linh lại nhìn Kiếm Vũ bất đắc dĩ, đoán nói.

“Tỷ tỷ thật lợi hại!” Kiếm Linh không xấu hổ, ngược lại còn vui vẻ kể: “Sư huynh thật lợi hại, những người đó ở ngay dưới chân chúng ta mà còn không phát hiện ra!”

Nghe vậy, thần sắc bất đắc dĩ trên mặt Kiếm Vũ được thay bởi vẻ yêu chiều.

“Đúng rồi tỷ tỷ! Phần thưởng kia căn bản người không cần lấy, bởi vì người đã có rồi!” Kiếm Linh lơ đễnh nói, đối với cái gọi là phần thưởng không hề kích động.

Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc nhìn Kiếm Vũ, nàng có? Nhất thời, Thiên Thanh Hoàng nghĩ đến một cái khả năng: “Không phải là…”

“Là kiếm lệnh!” Kiếm Vũ gật đầu cho nàng một đáp án khẳng định: “Nghe nói vị phu nhân kia muốn dùng Kiếm lệnh làm phần thưởng cho Đệ nhất mỹ nhân, nhưng còn chưa công bố, bất quá chắc nhanh thôi!”

Thiên Thanh Hoàng ngưng trọng nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Bà ta rốt cuộc muốn xem trò gì?”

Hiên Viên Tuyệt nắm tay nàng: “Hoàng Nhi đừng lo, cho dù bà ta có bày trò gì, kết cục cũng chỉ có một!”

Lúc Hiên Viên Tuyệt nói lời này, trong mắt hiện lên sáng lạnh, hắn không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, nhu tình và ôn nhu của hắn chỉ dành cho một người tên là Thiên Thanh Hoàng, về phần những nữ nhân khác, chẳng liên quan gì tới hắn, đắc tội với Hoàng Nhi, đều phải chết!

Ngày thứ hai:

Phía trước thành chủ phủ có một khoảng sân trống trải, mà lúc này người của thành chủ phủ đã trải khăn đỏ khắp lối đi, ở giữa có một cao đài năm thước, tứ phía đặt ghế cho các vị khách quý, tơ lụa hồng trù giăng tứ phương, thoạt nhìn cực kỳ khí phách!

Từ sáng sớm khoảng sân này đã bắt đầu bị người giang hồ xô đẩy chiếm chỗ, ngoai trừ vị trí đặc biệt, những chỗ khác không còn cả chỗ đặt chân; về phần vài tửu lâu cùng khách điếm bên cạnh cũng sớm chật người, ngay cả trên nóc nhà cũng không còn chỗ leo.

Đến giờ, đầu tiên đi vào là người của các đại môn phái, tiếp theo là vị trí của tứ quốc. Tây Hạ xếp đầu, các quốc gia khác ngồi đối diện ngũ thế lực. Mông quốc là nước nhỏ phụ thuộc vào Nam Phong nên ngồi cuối cùng.

Người ngồi đầu của Nam Phong là Đông Phương Hằng, Bắc Lương là Triệu Duệ, người phía Đông Hán đến không phải Tư Đồ Dực mà là Thượng Quan Hồng, bên Mông quốc là một nam tử cao lớn, thoạt nhìn uy vũ cường đại nhưng không biết thân phận. Nhân mã của tứ quốc ngồi cùng một chỗ, mặc dù có chú ý, nhưng không có ai mở miệng, tâm tư bên trong chỉ có chính họ biết.

Mấy đại môn phái dựa theo thứ tự giang hồ ngồi, vị trí Đệ nhất đương nhiên là Đông Huyền tông, Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu ngồi bên trên, tiếp đó là người Minh tông Thiên Thanh Hoàng biết, Tiêu Ngôn và Minh Tử Nặc. Người ngồi trên vị trí của Ngô Đồng Lâm là một nam tử tiều tụy, cả người lui sau y bào màu xám, nhìn không ra bộ dáng, xuống nữa là Vô Nhai, người ngồi là tân tộc trưởng, một lão già năm sáu mươi tuổi. Về phần Chuyên môn phái là một nam nhân trung niên, thoạt nhìn cũng không xuất chúng, phía sau hắn có Liễu Mi và Hà Kiều.

Ngoại trừ những người có thân phận, phía dưới là người của vài bang phái cùng một số ít kẻ có uy vọng trên giang hồ.

Trường hợp này tuyệt đối ngàn năm có một!

Mà những nữ tử tham gia đều chưa lộ diện, hẳn là đi chuẩn bị xuất trướng.

“Thành chủ phu nhân đến!” Một tiếng rống cao vang lên, một nữ nhân mặc trường bào màu đỏ sậm thêu mẫu đơn hoa lệ bước ra, tóc mây vén cao cắm trâm dài, mi cong mắt hạnh, khuôn mặt quyến rũ động lòng, có thể tưởng tượng năm đó mỹ mạo thế nào. Tô Như Tuyết cũng từng là đại mỹ nhân, nhưng vì có Họa Phiến nên ánh sáng của bà ta bị lu mờ, mọi người chỉ nhìn Họa Phiến mà không biết tiểu thư Tô gia cũng là tuyệt sắc mỹ nhân.

Tô Như Tuyết bước ra, dáng đi nhẹ nhàng, một thân ổn trọng ung dung hoa quý làm người nhìn mà muốn cười: Tuy nói Tử Hà thành có danh hiệu Hoàng thành trong võ lâm nhưng Tô Như Tuyết này cũng quá xem trọng mình đi, ăn mặc chẳng khác hoàng hậu thì sao gọi là người trong giang hồ?

“Các vị! Hôm nay tiểu nữ phát mỹ nhân lệnh, thực vinh hạnh được các vị anh hùng đến quan khán. Tô Như Tuyết ta đại diện cho Tử Hà thành hoan nghênh các vị!”

“Mẹ! Bà ta không phải chỉ là một thành chủ phu nhân sao? Cái gì mà đại diện cho Tử Hà thành?” Ở một góc sáng, ba cái đầu cùng đến, nghe được lời kia lập tức khinh thường ra miệng.

“Thật khó chịu, mới nhìn đã thấy ghét!” Người bên cạnh cũng nói thêm vào.

Rốt cục, người bị ép ở giữa hai vóc dáng cao lớn cũng kháng nghị: “Hiên Viên Địch ca ca, Hoan Hỷ tỷ tỷ, hai người có thể để muội đứng lên hay không, như vậy thắt lưng muội rất khó chịu a!” Phù Linh nhăn nhăn mũi.

“A!” Hai người nghe vậy nhanh chóng đứng vững nhấc Phù Linh dậy. Phù Linh mếu máo: Cơ thể nhỏ bé của nàng thật thảm!

Hoan Hỷ nhìn trái nhìn phải, hồi lâu cũng không thấy người mình muốn gặp, có chút thất vọng: “Ngươi nói xem tiểu thư cùng cô gia sao còn chưa đến a?”

“Thối bánh bao, ngươi đừng có kích động nữa, nếu để hoàng huynh phát hiện thì chúng ta xong rồi!”

“Ta rất muốn đi theo tiểu thư a!” Hoan Hỷ mếu máo, trời biết khi nàng nói không muốn đi với tiểu thư có bao nhiêu khổ sở, nhưng mệnh lệnh của cô gia nàng lại không thể không theo, ô ô ~~~

“Nên nhớ lần này chúng ta trộm chạy đến. Đừng để chết thảm!” Hiên Viên Địch rất kinh nghiệm nói.

“Biết rõ chết chắc rồi còn dám chạy đến, không phải là đi tìm đường chết sao?” Phù Linh mếu máo hỏi, tuy nàng rất muốn đến, nhưng lần này nàng hoàn toàn bị bắt ép, nàng thực vô tội nha.

“Được rồi! Đừng nói nữa, mau nhìn!” Hoan Hỷ xua xua hai người, sau đó lại bắt đầu tập trung tinh thần nhìn bên trong.

Bên này, Tô Như Tuyết nói xong lời hoan nghênh rồi tiếp tục: “Trọng tài lần này là đại diện của ngũ quốc và ngũ đại môn phái, lấy phương thức phiếu bầu chọn ra Đệ nhất mỹ nhân!”

“Hừ! Ngũ quốc? Vị trí đầu tiên còn đang trống kia kìa!” Nam nhân phía Ngô Đồng Lâm hừ lạnh, thanh âm như phá la rất khó nghe, bất quá cũng thành công khiến mọi người chú ý.

“Đúng vậy! Không phải nói Tây Hạ hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng đến sao? Người đâu?”

“Đúng đó! Giờ còn không thấy, không phải gạt người chứ?”

“Ta nghe nói hoàng hậu kia từng là tiểu thư ngu ngốc của Đông Hán, xấu xí vô nhan, khẳng định là không dám ra…”

“Không phải đâu! Như vậy cũng có…”

Người của ngũ quốc không hề động, nhưng Hình Tử Tiêu lại không nhịn được, vừa muốn ra tay đã bị Địch Hằng ngăn cản: “Tử Tiêu, ngươi đã quên bọn họ là người thế nào sao, nếu bọn họ ở đây thì không cần ngươi ra tay!”

Hình Tử Tiêu nghe vậy, căm giận thu tay; mà ba người ka đứng một bên cũng phẫn nộ muốn giết người, dám nói lung tung về tỷ tỷ cùng tiểu thư của bọn họ, đúng là muốn chết mà! Nhưng nháy mắt trước khi bọn họ lao ra lại bị người khác kéo lấy, Hoan Hỷ kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Mạc thúc! Sao người lại ở đây?”

Mạc thúc bất đắc dĩ nhìn ba người: “Tiểu thư nói với ta khả năng các ngươi sẽ đến, không ngờ thật sự đoán trúng!”

Nghe vậy, ba người cả kinh: “Tiểu thư đã biết?”

Mạc thúc cười khẽ: “Các ngươi nghĩ tiểu thư không biết cái gì sao? Cho dù các ngươi có cẩn thận đến đâu, cũng không thoát khỏi bàn tay nàng!”

Ba người nhất thời quẫn bách, bọn họ còn tưởng không ai biết a! Hiên Viên Địch hậu tri hậu giác cảm thán một câu: “Trách không được lần này chạy ra dễ hơn trước nhiều!”

Nghe vậy, Hoan Hỷ cùng Phù Linh đồng thời cho hắn một ánh mắt xem thường!

Mà bên kia, Tô Như Tuyết nghe người phía dưới ngươi một câu ta một câu, trong lòng đã sớm cười lớn, Thiên Thanh Hoàng ngươi muốn đến đấu với ta? Cho dù võ công của ngươi có cao cường thế nào thì ta có thể tiêu diệt Thanh Hoàng sơn trang thì cũng tất nhiên có thể đòi lại được hậu vị!

Trong lòng âm mưu tính kế, nhưng trên mặt Tô Như Tuyết vẫn khéo cười, ôm quyền với không khí: “Không biết Hạ Hoàng có đến hay không, nếu có đến, thỉnh xuất hiện!”

Hồi lâu, trong không khí vẫn không có người trả lời, người phía dưới nhất thời nổ tung: “Ta đã nói rồi mà, cái hoàng hậu kia khẳng định không dám tới!”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Lập tức có người phụ họa.

“Thật không?” Mà ngay tại lúc này, một thanh âm lạnh băng từ phía sau truyền đến, mang theo khí phách cùng uy nghiêm, không chờ bọn họ xoay người, cường đại nội lực như bạch lãng đã đánh úp lại, những người kia lập tức bị nội lực đánh xa, một góc sân vốn không còn chỗ đặt chân mở một đường lớn dẫn lên đài cao.

Đầu đường đi là hai người, nam một thân hắc y mang mặt nạ ngân bạch không rõ bộ dáng, nhưng lại có cảm giác tuấn mỹ phi phàm; thân hình ngang tàng như ẩn chứa sức lực vô hạn, hắn chỉ đứng nơi đó cũng toát ra quý khí bức người, khí phách lăng nhiên, đôi mắt sâu thẳm như hàn băng, một ánh mắt cũng đủ nhấn chìm biển người trong hầm băng không thể nhúc nhích.

Mà tay hắn đang ôm chặt một nữ tử che lụa mỏng, bạch y như tuyết, tóc đen dùng bạch ngọc Phượng Hoàng vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt lạnh không linh, ánh mắt nhìn thực tùy ý lại khiến người ta có cảm giác đang tập trung. Hai người không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ cần một phần khí thế này cũng phá lệ tương xứng.

Nhân sĩ giang hồ bị đánh xa bị khí thế chấn trụ, khí diễm muốn kêu gào lập tức nghiêm túc. Trong tứ quốc, Hiên Viên Tuyệt nổi tiếng thô bạo tàn nhẫn, danh xưng này đều dùng máu tươi chồng chất đổi lấy, không ai dám đắc tội với hắn!

Thiên Thanh Hoàng kéo tay Hiên Viên Tuyệt, hai người cùng nhau bước lên phía trước, mà đám người mấy đại môn phái cùng tứ quốc khác thấy họ cũng đứng lên, thấy Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng đi lên đài cao, ôm quyền hành lễ: “Hạ Hoàng!”

“Thảo dân bái kiến Hạ Hoàng!”

“Thảo dân bái kiến Hạ Hoàng!” Người dưới giang hồ đồng loạt quỳ xuống, Đông Phương Hằng cũng là người thân cao một nước nhưng không được hưởng lễ nghi như vậy, đây là sự khác nhau giữa đế vương cùng vương gia. Cho dù Đông Phương Hằng có nắm giữ nửa bầu trời Nam Phong thì xét cho cùng vẫn chỉ là vương gia, nhưng Hiên Viên Tuyệt lại là một đế vương chân chính.

Người trong giang hồ không thuộc quốc gia nào, cho nên không bị pháp luật chế ước, nhưng khi nhìn thấy đế vương vẫn phải quỳ xuống; bất quá cũng không hẳn vậy, nếu đổi lại là Tư Đồ thanh hay một đế vương khác, bọn họ không nhất định sẽ quỳ, chỉ là Hiên Viên Tuyệt vừa phát ra khí thế khiến bọn họ kinh sợ, cho nên mới nảy sinh ý sợ, tất cả động tác đều không tự chủ.

Đây mới là khí thế đế vương chân chính!

Đông Phương Hằng là người duy nhất ngồi im, ánh mắt nhìn Hiên Viên Tuyệt rất phức tạp, hắn vẫn nghĩ hắn và Hiên Viên Tuyệt là cùng một loại người, nhưng đến nay mới biết bọn họ không có chút tương tự nào. Hiên Viên Tuyệt cường thế bá đạo hơn hắn, nói về mưu kế, chỉ sợ tuyệt đối không kém hắn. Có đối thủ như vậy, chiến ý của hắn thật sự sôi trào, nhưng có đôi khi, chính hắn cũng có cảm giác muốn cúi đầu trước Hiên Viên Tuyệt, tuy rằng hắn rất khinh thường mình, nhưng đây là sự thật.

Tô Như Tuyết nhìn Hiên Viên Tuyệt, tuy không thấy bộ dáng của hắn, nhưng chỉ bằng khí thế này cũng rất vừa lòng, nghĩ đến việc hắn sẽ thành con rể của mình, trong lòng như nở hoa; về phần Thiên Thanh Hoàng, bà ta hung hăng liếc mắt một cái liền trực tiếp loại bỏ, đối Hiên Viên Tuyệt cúi người thi lễ: “Thu thị tham kiến Hạ Hoàng!”

Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nhìn: “Các ngươi không có mắt sao? Không nhìn thấy hoàng hậu của trẫm à!”

Lời này nói ra khiến toàn trường sửng sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên hắn mở miệng không phải cho bình thân mà lạnh giọng khi bọn họ không quỳ trước hoàng hậu.

“Ách…” Tô Như Tuyết cũng sửng sốt, tư thế của bà ta là nửa ngồi, muốn đứng lên cũng không thể, muốn hạ xuống càng không thể, hận ý với Thiên Thanh Hoàng càng tăng thêm một phần.

Bởi vì một câu này, trái tim hai nam nhân khác hoàn toàn buông xuống, Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu đi lên trước, ánh mắt dừng trên người hai người, Địch Hằng khẽ cười: “Sư muội, đã quên nói với ngươi một tiếng chúc mừng, hi vọng một tiếng này tới không quá muộn!”

Nói xong, Địch Hằng vén y bào quỳ xuống: “Đông Huyền tông Địch Hằng tham kiến Hạ Hoàng, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Sư huynh ngươi!” Thiên Thanh Hoàng cả kinh, nàng không ngờ Địch Hằng sẽ đột nhiên quỳ xuống, vừa khi hành lễ hắn chỉ chắp tay, nhưng hiện tại…

Địch Hằng ngẩng đầu: “Đã lâu không được nghe muội gọi một tiếng sư huynh, có một tiếng này, ta quỳ rất đáng!”

Hình Tử Tiêu cũng quỳ một gối xuống: “Đông Huyền tông Hình Tử Tiêu tham kiến Hạ Hoàng, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Làm đệ tử tiên sư Cố Thập, bọn họ cho tới bây giờ không cần quỳ lạy, luôn luôn là người đứng trên cao được tôn sùng; nhưng hôm nay bọn họ quỳ xuống, quỳ gối trước mặt sư muội này, cũng đồng nghĩa là buông tay…

“Tê!” Nhất thời, toàn bộ không khí ngưng kết, đây là tình huống gì a, Đông Chính tông, hai đệ tử tiên sư cư nhiên quỳ trước mặt Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng! Tất cả không kịp hoàn hồn lập tức sợ hãi quỳ xuống hô theo: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Đông Phương Hằng vẻ mặt ý vị sâu xa, mà Triệu Duệ thì bất mãn, Thượng Quan Hồng khẽ nhíu mày, người Mông quốc nọ cúi đầu, không có biểu tình.

Mà bên này, Tiêu Ngôn cũng kinh hãi, ngay khi Thiên Thanh Hoàng mở miệng hắn đã nhận ra nàng, không ngờ thân phận của nàng tôn quý như thế!

“Đại sư huynh! Tam sư huynh! Các ngươi đứng lên đi!” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng vẫn như trước lạnh lùng, nhưng người quen thuộc với nàng lại biết nàng đang thỏa hiệp, cũng biết rốt cục nàng đã thừa nhận vị trí của bọn họ, nhận họ là sư huynh của nàng cả đời.

Hiên Viên Tuyệt vẫn không mở miệng, trong lòng ghen tuông cũng tiêu giảm, bỏ qua thân phận tình địch, kỳ thật hắn rất thưởng thức hai người này, không nói đến võ công cùng thân phận, chỉ bằng khí độ phóng hạ kia cũng đáng để hắn kính nể.

Hai người cười với Thiên Thanh Hoàng, Địch Hằng khoát một tay lên vai Hiên Viên Tuyệt: “Sư muội của chúng ta giao cho ngươi, ta cũng không nói chơi, nếu có ngày ngươi để Thiên sư muội thương tâm trở về sư môn, Đông Huyền tông sơn khẳng định sẽ truy sát ngươi!”

Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra sủng ái vô hạn.

“Ha ha ha!” Địch Hằng cười to một tiếng, cùng Hình Tử Tiêu trở về vị trí.

Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng lướt qua mấy người ngồi xuống vị trí, ghế dựa vốn bằng gỗ đã được đổi thành ghế đôi rộng lớn phủ da hổ.

Đáng chết! Tô Như Tuyết cắn răng đứng lên,miễn cưỡng cười: “Các vị, nếu đã đến đông đủ, như vậy hiện tại bắt đầu tỷ thí, đầu tiên là tài nghệ, cầm kỳ thư họa cùng vũ đạo, chọn ra một nghệ!”

Dứt lời, Tô Như Tuyết ly khai đài cao lưu lại cho các mỹ nhân, sau khi vào trong liền lộ ra khuôn mặt vặn vẹo, nhất thời nhíu mày: “Nhược Yên, ngươi phải biết khắc chế cảm xúc, bằng không kế hoạch chúng ta thiết kế lâu như vậy liền uổng phí!”

Nghe vậy, Thu Nhược Yên thu hồi hận ý, nhẹ nhàng cười: “Mẫu thân! Ta biết!”

Tô Như Tuyết vừa lòng cười: “Đây mới là nữ nhi ta thích. Nữ nhi của ta nhất định sẽ là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hậu vị cũng nhất định là của ngươi. Hảo hảo biểu hiện!”

Thu Nhược Yên gật đầu, khép lại hai tròng mắt che giấu suy nghĩ: “Nữ nhi biết!”

Lúc bắt đầu còn không có ai dám ra, nhưng sau khi vài mỹ nhân lên đài biểu diễn xong cũng có người hoan hô, thấy Hiên Viên Tuyệt sắc mặt không biến hóa, nhất thời tiếng hoan hô càng thêm mãnh liệt, không khí cuộc thi xem như đã trở lại.

Các đại mỹ nữ đều mang khăn che mặt xuất hiện như nhau, cầm kỳ thư họa cùng vũ đạo, các gia tài nghệ tranh tướng nở rộ; hơn nữa trong những người này có rất nhiều người Thiên Thanh Hoàng quen, Bắc Lương Triệu Phi Tuyết, Đông Hán Thượng Quan Ức, Nam Phong công chúa Đông Phương Minh Nguyệt, Mông quốc vưu vật cũng là một công chúa, tên là Mona.

Đông Huyền tông chỉ phái đi một tiểu nha đầu ý tứ một chút, còn Minh tông là Minh Tử Toàn, Ngô Đồng Lâm là một người tên Vụ nữ, cái tên rất kỳ lạ. Người Chuyên môn phái ra tràng là Hàn Linh Nhi, Vô Nhai không tham gia vì vốn ít có nữ đệ tử, trước kia Goyard là đặc biệt, nhưng giờ không có Goyard, muốn tìm ra một nữ nhân xinh đẹp là hoàn toàn không thể! Mà người của Tử Hà thành, không cần nói cũng biết là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân Thu Nhược Yên.

Triệu Phi Tuyết một điệu ‘điệp vũ’, cơ thể mềm mại đem tinh túy của vũ đạo phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, xem ra từ sau khi trở về vẫn luôn học tập; Thượng Quan Ức đàn một khúc ‘Lạc Hoa vô tình’, trong thê lương mang theo tình nghị kéo dài; Đông Phương Minh Nguyệt đàn tỳ bà, chọn khúc là ‘Lưu Thủy Lạc Hoa’, lúc đàn còn không quên nhìn về phía Đông Phương Hằng, nhất thời nghênh đón một đống bát quái, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng.

Mona khiêu diễm vũ, nhưng so với Goyard thì còn kém xa; Vụ Nữ chọn họa, tuyệt bút vung lên, nhiễm giấy vẩy mực, một bức sơn thủy họa liền xuất hiện; Minh Tử Toàn thổi sáo; ngoài ý muốn là Hàn Linh Nhi chọn thư, sử dụng kiếm viết lên cột đá vài chữ, thoạt nhìn tiêu sái lưu loát, rất có phong đạm hiệp nữ.

Thiên Thanh Hoàng lười biếng tựa vào người Hiên Viên Tuyệt xem một đám tài nghệ, phát hiện một hiện tượng rất thú vị, những nữ tử lên đài cao mặc cho là cố ý hay là vô tình, ánh mắt đều liếc lại bên này, ngay cả Đông Phương Minh Nguyệt tình ý kéo dài với Đông Phương Hằng cũng vụng trộm nhìn Hiên Viên Tuyệt. Phát hiện này làm Thiên Thanh Hoàng không biết nói gì, đồng thời càng thêm thấy Hiên Viên Tuyệt đúng là một tai họa.

Hiên Viên Tuyệt vẫn nhìn Thiên Thanh Hoàng tất nhiên phát hiện cảm xúc của nàng, trong lòng lại phi thường vui vẻ, kỳ thật Hoàng Nhi cũng không thờ ơ.

“Oa…”

“Sao lại có Hoa vũ?”

Theo một tiếng sợ hãi than, hoa vũ rơi đầy trời, đẹp không tả xiết, không cần động não cũng biết Thu Nhược Yên xuất trướng!

“Xem! Nơi đó…” Một người phát hiện ra thân ảnh Thu Nhược Yên đầu tiên.

Mang trù màu trắng, Thu Nhược Yên một thân bạch y, mũi chân nhẹ điểm trên bạch trù, mi gian đạm mạc lộ ra thánh khiết, phảng phất như tiên tử hạ phàm, mới xuất trướng đã bỏ xa đám người phía trước, khiến bao nữ tử uất hận cắn răng.

Thu Nhược Yên theo dải băng trắng đi xuống, làn váy sau kéo lụa mỏng dài, mỗi bước đi lụa mỏng di động, mỹ huyễn như tiên.

Thu Nhược Yên chỉ đi hai bước, sau đó dùng nội lực cuốn một mảnh lá cây, theo lụa mỏng đặt lên miệng, tiếng nhạc du dương vang lên như thanh lương nước chảy qua tim khiến người nghe thần thanh khí sảng, ánh mắt nhìn Thu Nhược Yên không phải si mê, mà là loại thưởng thức thuần túy với cái đẹp.

Tô Như Tuyết đứng một bên nhìn Thu Nhược Yên biểu hiện, nhất thời nở nụ cười, không ai ở đâu có thể so được với nàng, đây chính là kết quả bà ta trù bị nhiều năm! Bà ta muốn cho mọi người biết, Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là nữ nhi của Tô Như Tuyết!

Thu Nhược Yên theo khúc đi bước một xuống dưới, sau đó đi đến giữa trường, ánh mắt người xung quanh không rời theo bước nàng di động, mắt không chớp một cái, sợ bỏ lỡ cảnh đẹp khó gặp!

“Hoàng hậu nương nương có lòng tin không?” Đông Phương Hằng nhìn Thu Nhược Yên, quay đầu đối Thiên Thanh Hoàng hỏi, tuy Thu Nhược Yên biểu diễn quả thật động tâm, nhưng hắn càng muốn biết khi nàng xuất hiện sẽ như thế nào.

Nhưng, ý nghĩ này của hắn rất nhanh có thể chính mắt chứng kiến!

Tiêu Ngôn phía xa có chút hoảng hốt, vừa nãy trong nháy mắt hắn như cảm giác mình đang ở Vô nhai gặp bầy sói, nàng thổi một mảnh diệp tử đánh lui bầy sói; thời điểm kia nàng lạnh như băng, thánh khiết hấp dẫn hắn…

Thu Nhược Yên thổi xong, cuối cùng đứng trước mặt Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt, sau khi mọi người hoàn hồn, lập tức biết có trò hay!

“Nhược Yên tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Hào phóng khéo léo, thong dong thanh nhã, nhất thời khiến người ta có hảo cảm.

“Có thể nói cho ta biết, ta nên xưng hô với ngươi thế nào không?” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên hỏi, tuy trong lòng hận không thể băm thây vạn đoạn nhưng lại không nghe ra chút cảm xúc nào.

Đây là nàng, nàng có thể thương tâm, có thể hận, có thể phát điên trước người nàng tin tưởng, nhưng khi đối mặt với đối thủ nàng lại vô cùng bình tĩnh, mà loại bình tĩnh này một khi bộc phát sẽ phi thường đáng sợ.

Thu Nhược Yên không ngoài ý muốn khi Thiên Thanh Hoàng biết thân phận nàng ta. Lúc Ngụy gia diệt vong nàng ta đã có đáp án, trong lòng trăm chuyển thiên hồi, trên mặt vẫn nhất phái thong dong: “Hoàng hậu nương nương gọi ta là Nhược Yên là được rồi!”

Không thể không nói, Thu Nhược Yên này cũng là một cao thủ, ít nhất đến bây giờ, nàng ta còn chưa có sơ hở, nhưng đáng tiếc người nàng ta đối mặt là Thiên Thanh Hoàng…

“Có thể nói nguyên nhân nhằm vào ta chứ?” Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ hỏi, tuy trong lòng nàng có đáp án, nhưng nàng vẫn muốn hỏi, nàng không thích đoán, nàng thích người khác rõ ràng nói ra, như vậy khi nàng giết người mới vui vẻ.

Thu Nhược Yên không ngốc, tất nhiên biết mình gặp phải đối thủ, có lẽ một khắc kia khi ở Kim Loan điện nàng ta đã biết hoàng hậu này không đơn giản. Nhưng lần này nàng ta cũng không trả lời Thiên Thanh Hoàng mà nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt vẫn chưa liếc nàng ta một cái.

Nam nhân này, là nam nhân nàng ta si mê, nàng ta muốn trở thành hoàng hậu của hắn, bất kể xét về cái gì, nàng ta đều thích hợp nhất, vậy mà hắn lại lựa chọn Thiên Thanh Hoàng. Nhưng nàng ta vẫn tin chỉ cần Hiên Viên Tuyệt biết nàng ta tốt là có cơ hội thay đổi.

“Hoàng thượng có nhớ Nhược Yên?”

Hiên Viên Tuyệt chuyển mâu, ánh mắt đang ôn nhu sủng nịch biến mất không còn, chỉ còn lại lạnh lùng ám trầm nàng ta vô cùng quen thuộc: “Thu tiểu thư thỉnh chú ý lời nói!”

“Thu tiểu thư? Ngươi gọi ta là Thu tiểu thư?” Thu Nhược Yên nhất thời bị đả kích, nếu hắn gọi nàng ta là Thừa tướng tiểu thư nàng ta sẽ không thương tâm như vậy, nàng ta sẽ còn nghĩ hắn không tuyệt tình đến thế, nhưng giờ hắn lại gọi là Thu tiểu thư.

Hồi lâu, đợi mọi người bàn tán xôn xao đủ, Thiên Thanh Hoàng mời dời khỏi người Hiên Viên Tuyệt, bộ pháp không vội không hoãn tiêu sái đứng đối diện với Thu Nhược Yên: “Muốn cá một trận không?”

“Cái gì?” Thu Nhược Yên lập tức không phản ứng kịp.

“Dùng thứ ngươi muốn nhất cá với ta!” Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng tỏa sáng, tự tin sáng rọi phát ra trên người nàng, một thân khí chất không thể bỏ qua, cùng Thu Nhược Yên đứng chung không hề lu mờ.

“Được!” Thu Nhược Yên nghe vậy, nở nụ cười, quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Hoàng Thượng, đây là nàng đề suất, mời ngươi làm chứng!”

Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, yêu chiều nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi muốn cá thì cứ cá đi đổ, bất quá trăm ngàn lần đừng cá thua ta!”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Không có khả năng!”

Thấy vậy, Thu Nhược Yên sắc mặt nhất thời lạnh xuống, ép buộc chính mình không nhìn thần sắc Hiên Viên Tuyệt, đứng thẳng thân mình, cao ngạo ngẩng đầu: “Được! Ta cá với ngươi! Ta cá hậu vị của ngươi!”

Thu Nhược Yên lời vừa dứt, nhất thời làm cho không khí vốn an tĩnh càng thêm yên tĩnh.

Thiên Thanh Hoàng không ngoài ý muốn, sau đó nở nụ cười, cười đến vô cùng rực rỡ, ngay cả đôi mắt lạnh lùng cũng nhiễm ý cười: “Thu Nhược Yên, thứ Thiên Thanh Hoàng ta cá, là mạng của ngươi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương