Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
-
Chương 73-2: Ảo trận kinh khủng (2)
Đối mặt với ánh mắt hung ác của đàn sói, Uất Trì Nghiên San lại chẳng sợ hãi chút nào. Ngược lại, đôi đồng tử đẫm máu của chúng lại khiến tâm huyết ẩn giấu trong cơ thể nàng sôi sục!
Triệu hồi Phượng Vũ kiếm, nàng tựa lưng với Hoàng Phủ Vũ Trạch, cảnh giác nhìn chằm chằm bày sói hung ác.
“Ngao~”
Đàn sói ngửa mặt lên trời tru dài.
“Cẩn thận, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!”
“Ừa, chàng cũng vậy.”
Dứt lời, hai người đồng thời di chuyển!
Hai bóng dáng tao nhã vô song, lúc này như đã hóa thân làm Tu La chốn địa ngục vô tình, ra tay chuẩn xác mà tàn nhẫn. Mỗi lần xuất chiêu lại lấy đi tính mạng của đám sói hung tàn
Máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu rên vàng bên tai không dứt, quần áo hai người nhuộm thành màu đỏ của máu. Trên mặt, trên tay, máu không ngừng rơi, lại càng khơi dậy sự bạo ngược trong lòng hai bọn họ.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tất không nói, vốn đã là kẻ vô tình lãnh huyết, sao có thể nương tay trước một đám súc sinh?
Về phần Uất Trì Nghiên San, kiếp trước chinh chiến mười năm, trên chiến trường chém người như chặt củ cải, số người chết trong tay nàng đã nhiều đến vô kể. Nay, trước bầy sói muốn lấy mạng mình, nàng căn bản không biết “mềm lòng” viết như thế nào nữa.
Bầy sói đông đúc, mà bọn họ chỉ có hai người, tất yếu không tránh khỏi bị thương. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Điều khiến bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ nhất lại là, bọn họ đã đánh đến mức chùn tay mà bầy sói vẫn chưa chết hết.
Mấu chốt nhất, sói vốn là loài động vật có tính đoàn kết cao, một khi đồng loại tử vong, chúng tất nhiên sẽ không chết không ngừng!
Hai người nổi giận. Chút kiên nhẫn cuối cùng cũng dần hết, bắt đầu hạ thủ tàn nhẫn, gần như tàn bạo, sát khí đáng sợ bao quanh hai người. Hai Tu La toàn thân ngập máu càng giống hai vị tử thần.
Cuối cùng, ngay cả bầy sói dã tính hung tàn cũng bắt đầu có tâm lý sợ hãi đối với hai sát thần này, trong đồng tử lạnh lẽo hung ác lộ ra sự sợ hãi, thậm chí, động tác cũng không được quyết đoán nhanh nhẹn như ban đầu nữa.
Cho nên mới nói, khí thế là vô cùng quan trọng trong chiến đấu. Trước quân địch, nếu ngay từ đầu khí thế của anh đã có thể ngăn chặn quân địch, làm cho quân địch sinh lòng sợ hãi, nó sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến thế trận về sau. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trận chiến này cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Không biết giết bao lâu, rốt cuộc bầy sói cũng hoàn toàn bị chết sạch. Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng. Mùi máu tươi nồng đậm kích thích khứu giác. Nếu không vì cả hai đều là người phi thường, giờ này e rằng đã nôn chết khiếp.
Chung quanh chỉ toàn xác sói, móng vuốt, đầu, thậm chí còn có nội tạng. Rốt cuộc, Uất Trì Nghiên San cũng không chống chọi được, vô lực ngồi phịch xuống phiến đá thở hổn hển.
Hoàng Phủ Vũ Trạch đi đến bên người nàng ngồi xuống, hô hấp rõ ràng cũng khá nặng nề, trầm giọng nói: “Có bị thương chỗ nào không?”
Uất Trì Nghiên San mệt mỏi lắc đầu, “Không có, chàng thì sao?”
Chẳng qua chỉ bị móng vuốt cào xước vài vết, không cần để chàng lo lắng làm gì.
Hoàng Phủ Vũ Trạch không tin, ra vẻ sẽ lập tức lột quần áo của nàng kiểm tra.
“Dừng tay! Chàng làm gì đấy hả? Em thật sự không sao mà!”
“Là tự nàng nói hay để ta tự mình kiểm tra?”
“Chàng… Em!” Bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối nói được làm được, điểm ấy căn bản là nàng chẳng cần hoài nghi cũng biết, “Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi, thật sự không có chuyện mà! Thật đấy!”
Lông mày nhíu lại, sắc mặt biến đen. Hiển nhiên là tâm tình người nào đó hiện tại không được tốt, chính xác là phi thường không tốt!
Vẫn là kiểm tra trước rồi xử lý vết thương cho nàng đi thôi. Nếu không, hắn chỉ sợ bỗng nhiên lại có thứ chết tiệt gì đó lao ra đây.
“Oa? Con thỏ kìa! Nơi này sao lại có thỏ được nhỉ?” Uất Trì Nghiên San ngạc nhiên đầy mặt, nhìn giữa bầy sói đột nhiên xuất hiện một con thỏ với đôi mắt giống như hồng ngọc, lỗ tai thật dài, bộ lông tuyết trắng, cái đuôi ngắn ngủn, nhún nhảy cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là, nơi này rõ ràng là sát trận, sát khí trí mạng khắp nơi. Các loài vật “được” gặp cũng là loại hung ác như rắn và sói. Thậm chí ngay cả một con chim cũng chẳng bóng dáng. Vậy tại sao đột nhiên xuất hiện một con thỏ chứ?
Trong mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch lộ ra ý cười “Quả nhiên là thế”, tâm tình cũng hoàn toàn buông lỏng.
“Nếu như ta đoán không sai thì giờ này chúng ta vẫn nằm trong ảo cảnh.”
“Ảo cảnh? Sao ······ Làm sao có thể?” Ảo cảnh nào lại chân thật đến thế này?
“Ta cũng cảm thấy khá ngạc nhiên về điểm này. Nhưng ngẫm lại thì thấy, từ lúc chúng ta bắt đầu gặp mê trận, đến sát trận, tất cả nguy hiểm hình như đều được chuẩn bị riêng, làm cho chúng ta trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh. Nếu không phải là ảo cảnh, ta không thể giải thích nổi tất cả những hiện tượng quỷ dị này thế nào nữa. Chẳng lẽ hai chúng ta lại xui xẻo đến nỗi bất luận đi đâu, bất luận chạy trốn nơi nào cũng có thể gặp nguy hiểm?”
“Càng quỷ dị hơn là lúc đầu, khi gặp đàn rắn độc ấy, ta đã nghĩ, ta thà rằng gặp một bầy sói còn hơn. Ngay sau đó thì bầy sói liền xuất hiện ······”
Nghe hắn nói vậy, Uất Trì Nghiên San cũng giật mình, cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp. Nhất là chuyện đàn sói. Trên đời thực sự có chuyện gì trùng hợp đến mức ấy sao?
“Ngay từ đầu chúng ta rõ ràng đã biết là có ảo cảnh rồi, chẳng lẽ bây giờ, ý chàng là ······”
“Đúng vậy, tất cả đều nằm trong một trận ảo cảnh lớn! Bao gồm cả cái mà lúc đầu chúng ta gặp, mê trận, rồi đến sát trận. Tìm đường ra khỏi mê trận thì mở ra sát trận. Sát trận có ba vòng, hẳn là sát trận lồng trong sát trận. Sau khi gặp nguy hiểm, trong lòng anh tất nhiên sẽ tự hỏi Không biết có gặp chuyện đáng sợ hơn thế hay không? Cái này gọi là “Huyễn do tâm sinh*”. Khi suy nghĩ trong lòng biến thành sự thật thì càng sợ hãi, lại càng liên tưởng. Vì thế tạo thành nguy hiểm không chỗ nào không có, quỷ dị vô tận.”
(*Huyễn do tâm sinh: tự mình huyễn hoặc, tự mình dọa mình)
“Mà người rơi vào trong trận này, nếu không nhìn ra bí mật bên trong, kết quả cho dù không chết vì mãnh thú hay cạm bẫy cũng là do tinh bì lực tẫn* mà thôi.”
(*Tinh bì lực tẫn: sức cùng lực kiệt)
Uất Trì Nghiên San ngây ngẩn cả người. Nàng nghiên cứu trận pháp cũng không phải ngày một ngày hai nhưng chưa bao giờ nghe nói qua trên đời lại có trận pháp đáng sợ này!
Ngay từ giây phút bọn họ đặt chân lên đảo đã rơi vào trong trận pháp lớn này. Dẫn đến lúc sau, tất cả mới xảy ra như những gì vừa qua. Trốn không thể, tránh cũng không xong!
“Nhưng mà, nếu thật là ảo cảnh, vì sao em lại cảm nhận chân thật thế này? Còn có cả động vật…”
“Điều này ta cũng không rõ lắm. Tóm lại suy đoán vừa rồi của ta đã được chứng thực. Con thỏ kia là minh chứng tốt nhất.”
“Chàng ······ Chàng nói con thỏ này là chàng…” Trời ạ, thật sự là rất quỷ dị!
Rốt cuộc là thiên tài bậc nào mới có thể sáng tạo ra trận pháp kì diệu đến thế này?
“Rít rít ······ Khè khè ······”
Tiếng sột soạt vừa truyền đến, hai người lập tức đứng lên.
Đáng chết, đám ghê tởm kia đã đuổi tới nơi rồi!
Bọn họ sau trận giết sói vừa nãy, cơ thể đã mệt đến rã rời, phải đối phó sao với ngàn vạn tên nhóc kịch độc kia bây giờ?
“Làm sao đây? Ảo cảnh này có cách nào phá không?” Uất Trì Nghiên San vội vàng nói, sắc mặt mặc dù tái nhợt lại không một tia hoảng hốt, nếu có thì chỉ là chút sợ hãi theo bản năng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cau mày nghĩ, ngưng trọng nói: “Nếu huyễn do tâm sinh, chúng ta phải bài trừ mọi tạp niệm, thử giữ cho tâm linh thanh thản xem!”
“Được!”
Nói thì dễ, nhưng đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với thứ mình sợ nhất, có mấy người tập trung để tĩnh tâm, loại bỏ hết thảy tạp niệm được cơ chứ?
Đó cũng là điểm khủng bố nhất của trận pháp này – Thấu triệt lòng người!
Tình trạng của Uất Trì Nghiên San chính là như thế. Cho dù đã cực lực thuyết phục bản thân, không nghĩ về nó thì sẽ không sao. Nhưng từng tiếng rắn rít truyền đến bên tai lại luôn dễ dàng xáo trộn lòng nàng, trong đầu cứ bất giác lại nghĩ ngợi lung tung.
Tâm càng không tĩnh, người sẽ càng nhiều phiền chán bất an. Lại càng có nhiều tạp niệm trong lòng.
Phá trận là tuyệt đối không có khả năng.
“Thả lỏng nào, ta vẫn ở đây.”
Trái tim yên lại. Tiếng rít bên tai càng ngày càng xa. Trong lòng dần thư thái. Hai người như đã tiến vào cảnh giới vong ngã*…
(*cảnh giới vong ngã: cảnh giới quên mất bản thân mình, để thân thể và tâm linh hòa vào tự nhiên)
Khi hai người mở mắt, tất cả chung quanh đã biến mất. Xác của bầy sói không thấy, lũ rắn, con thỏ cũng không còn. Trong không khí không ngập ngụa mùi máu tươi mà thay vào đó là hương hoa nồng nàn.
Hai người lúc này mới giật mình. Hóa ra bọn họ đã xem nhẹ một điểm đáng ngờ nhất – Bốn phía hoa đào, thì sao khi nãy không ngửi được hương hoa?
Rốt cuộc cũng thoát rồi.
Nghĩ đến đây, cả người Uất Trì Nghiên San đều thả lỏng ra, hai cánh tay buông thong, mắt nhắm lại, cố gắng hít thở không khí tươi mát tuyệt vời.
Gió nhẹ thổi qua, một vài sợi tóc nghịch ngợm tung bay, giống như Đào hoa tiên tử giáng trần, thanh thuần mỹ lệ mà kiều mỵ động lòng người.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngây ngẩn nhìn, đôi mắt sáng ngời như hắc bảo thạch tràn đầy si mê. Ánh nhìn đó chuyên tâm chăm chú, trừ nàng ra, không dung nhập bất cứ thứ gì.
“Vũ Trạch? Vũ Trạch? Mau tỉnh lại, đừng ngẩn người nữa chứ!” Thấy dáng vẻ này của hắn, Uất Trì Nghiên San cũng nhịn không được mà nở nụ cười ngây ngốc, trong lòng ngọt ngào như ngâm mình giữa hũ mật.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngẩn ra, nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, chớp mắt khôi phục vẻ tự nhiên, sắc mặt không chút thay đổi nhưng tâm tình trong lòng thì cực tốt.
Ồ, nói cách khác, da mặt người này quá dày!
Nhìn nàng y phục đã bị nhuộm máu, Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình tá hỏa, hắn lại quên chuyện quan trọng nhất!
Kéo mạnh tay nàng đi qua một bên mà không phân trần câu nào.
“Vũ Trạch, chàng sao vậy? Gấp đi đâu?”
“Tìm nước, rửa vết thương, bôi thuốc!” Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng gắt: “Bây giờ ta nói cho nàng nghe, nếu sau này còn làm bản thân bị thương thì tội càng thêm tội, không thể tha cho!”
Uất Trì Nghiên San giật giật khóe miệng, “Tội không thể tha? Vậy chàng muốn trừng phạt em thế nào? Ba thước lụa trắng? Một ly rượu độc? Hay trực tiếp chém đầu?”
“Những loại trừng phạt đó không hợp.” Môi mỏng cong lên, cả khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ tà mị, “Nếu có lần sau, một vết thương sẽ đánh mông mười cái, cứ thế suy ra! Cởi quần áo, cô vương tự tay chấp pháp!”
Ô hay, sao mặt nàng lúc này lại nóng như lửa đốt nhỉ? Sao nghe “hình phạt” mà trái tim nhảy múa mãnh liệt thế? Mà từ lúc nào Vũ Trạch đã bắt đầu có kiểu ác thú này rồi?
Cởi quần áo, chàng tự tay chấp pháp…
Mông trắng nõn nà, bị hắn đánh cho rung rung, bắp thịt giần giật, bên trên còn lưu dấu năm ngón tay hồng hồng ······
Suy nghĩ đến tình cảnh đó, Uất Trì Nghiên San không khỏi … xấu hổ gần chết!
Liếc nhìn biểu tình của tiểu nữ nhân bên cạnh lộ ra, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười càng thêm tà ác, khác hẳn bộ dạng lãnh khốc, hay là ôn nhu thâm tình ngày thường. Xấu xa, lưu manh, lại hấp dẫn ánh mắt nữ nhân một cách điên cuồng.
“Hiện tại cũng sắp xuân rồi, nương tử cần gì phải nóng vội.”
“Hả? Cái gì cơ?”
Nghe hắn nói, Uất Trì Nghiên San ngơ ngác, còn không biết phản ứng ra sao.
“Không phải nương tử đang tư xuân đấy sao?”
“Chàng ······” Khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó đỏ bừng, quẫn bách xấu hổ vì bị nhìn thấu tâm tư, “Em… em không để ý tới chàng nữa!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch ra vẻ khó hiểu, “Nương tử à, vì sao chứ?”
“Hừ, chàng trêu người ta!”
“Lời này của nương tử làm vi phu khó hiểu quá, vi phu trêu nàng lúc nào đâu? Nói ra, vi phu sẽ xin lỗi nàng.”
“Chàng nói em… em…”
“Nói nàng thế nào? Nếu nương tử không nói ra được nguyên do thì coi như đây là tội phỉ báng chồng đấy nhé. Nếu vậy, vi phu muốn nàng bồi thường! Ừm, một cái thơm, thế nào?”
“Ai nói em phỉ báng? Rõ ràng là chàng không đúng. Chàng dám cười em tư xuân, vì sao còn bắt em bồi thường chàng cơ chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Uất Trì Nghiên San liền hối hận. Lại bị hắn kích rồi!
Làm sao bây giờ? Sao nàng bắt đầu có dự cảm không ổn chút nào thế này?!
Quả nhiên, nam nhân nào đó nở nụ cười tươi rói, “Tư xuân? Tư xuân không phải là tưởng niệm mùa xuân à? Hay là nương tử hiểu sai? Ừm, xem ra đúng là tướng công không phải với nàng rồi. Ta nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận về chuyện thỏa mãn nữ nhân của mình…”
Đôi mắt rạng rỡ sáng ngời, rõ ràng lóe ra tia gian trá!
Uất Trì Nghiên San hoàn toàn mơ hồ, mũi nhỏ miệng nhỏ méo xệch cả ra, tiếu nhan đỏ bừng, nhìn như cái bánh bao nhỏ, trông rất đáng yêu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nở nụ cười thỏa mãn, hắn thực sự thích nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi xinh đẹp của nàng. Nàng như vậy càng khiến hắn muốn thu nhỏ nàng rồi đặt ở trong tim!
Phía bên này là bầu không khí ấm áp ái muội, vui vẻ hạnh phúc, hoàn toàn không còn tí chóc nào. Bên kia, những người khác nào có vận mệnh tốt như thế, người người đều nỗ lực vùng vẫy giữa vùng nước sôi lửa bỏng,.....
Triệu hồi Phượng Vũ kiếm, nàng tựa lưng với Hoàng Phủ Vũ Trạch, cảnh giác nhìn chằm chằm bày sói hung ác.
“Ngao~”
Đàn sói ngửa mặt lên trời tru dài.
“Cẩn thận, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!”
“Ừa, chàng cũng vậy.”
Dứt lời, hai người đồng thời di chuyển!
Hai bóng dáng tao nhã vô song, lúc này như đã hóa thân làm Tu La chốn địa ngục vô tình, ra tay chuẩn xác mà tàn nhẫn. Mỗi lần xuất chiêu lại lấy đi tính mạng của đám sói hung tàn
Máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu rên vàng bên tai không dứt, quần áo hai người nhuộm thành màu đỏ của máu. Trên mặt, trên tay, máu không ngừng rơi, lại càng khơi dậy sự bạo ngược trong lòng hai bọn họ.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tất không nói, vốn đã là kẻ vô tình lãnh huyết, sao có thể nương tay trước một đám súc sinh?
Về phần Uất Trì Nghiên San, kiếp trước chinh chiến mười năm, trên chiến trường chém người như chặt củ cải, số người chết trong tay nàng đã nhiều đến vô kể. Nay, trước bầy sói muốn lấy mạng mình, nàng căn bản không biết “mềm lòng” viết như thế nào nữa.
Bầy sói đông đúc, mà bọn họ chỉ có hai người, tất yếu không tránh khỏi bị thương. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Điều khiến bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ nhất lại là, bọn họ đã đánh đến mức chùn tay mà bầy sói vẫn chưa chết hết.
Mấu chốt nhất, sói vốn là loài động vật có tính đoàn kết cao, một khi đồng loại tử vong, chúng tất nhiên sẽ không chết không ngừng!
Hai người nổi giận. Chút kiên nhẫn cuối cùng cũng dần hết, bắt đầu hạ thủ tàn nhẫn, gần như tàn bạo, sát khí đáng sợ bao quanh hai người. Hai Tu La toàn thân ngập máu càng giống hai vị tử thần.
Cuối cùng, ngay cả bầy sói dã tính hung tàn cũng bắt đầu có tâm lý sợ hãi đối với hai sát thần này, trong đồng tử lạnh lẽo hung ác lộ ra sự sợ hãi, thậm chí, động tác cũng không được quyết đoán nhanh nhẹn như ban đầu nữa.
Cho nên mới nói, khí thế là vô cùng quan trọng trong chiến đấu. Trước quân địch, nếu ngay từ đầu khí thế của anh đã có thể ngăn chặn quân địch, làm cho quân địch sinh lòng sợ hãi, nó sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến thế trận về sau. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trận chiến này cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Không biết giết bao lâu, rốt cuộc bầy sói cũng hoàn toàn bị chết sạch. Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng. Mùi máu tươi nồng đậm kích thích khứu giác. Nếu không vì cả hai đều là người phi thường, giờ này e rằng đã nôn chết khiếp.
Chung quanh chỉ toàn xác sói, móng vuốt, đầu, thậm chí còn có nội tạng. Rốt cuộc, Uất Trì Nghiên San cũng không chống chọi được, vô lực ngồi phịch xuống phiến đá thở hổn hển.
Hoàng Phủ Vũ Trạch đi đến bên người nàng ngồi xuống, hô hấp rõ ràng cũng khá nặng nề, trầm giọng nói: “Có bị thương chỗ nào không?”
Uất Trì Nghiên San mệt mỏi lắc đầu, “Không có, chàng thì sao?”
Chẳng qua chỉ bị móng vuốt cào xước vài vết, không cần để chàng lo lắng làm gì.
Hoàng Phủ Vũ Trạch không tin, ra vẻ sẽ lập tức lột quần áo của nàng kiểm tra.
“Dừng tay! Chàng làm gì đấy hả? Em thật sự không sao mà!”
“Là tự nàng nói hay để ta tự mình kiểm tra?”
“Chàng… Em!” Bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối nói được làm được, điểm ấy căn bản là nàng chẳng cần hoài nghi cũng biết, “Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi, thật sự không có chuyện mà! Thật đấy!”
Lông mày nhíu lại, sắc mặt biến đen. Hiển nhiên là tâm tình người nào đó hiện tại không được tốt, chính xác là phi thường không tốt!
Vẫn là kiểm tra trước rồi xử lý vết thương cho nàng đi thôi. Nếu không, hắn chỉ sợ bỗng nhiên lại có thứ chết tiệt gì đó lao ra đây.
“Oa? Con thỏ kìa! Nơi này sao lại có thỏ được nhỉ?” Uất Trì Nghiên San ngạc nhiên đầy mặt, nhìn giữa bầy sói đột nhiên xuất hiện một con thỏ với đôi mắt giống như hồng ngọc, lỗ tai thật dài, bộ lông tuyết trắng, cái đuôi ngắn ngủn, nhún nhảy cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là, nơi này rõ ràng là sát trận, sát khí trí mạng khắp nơi. Các loài vật “được” gặp cũng là loại hung ác như rắn và sói. Thậm chí ngay cả một con chim cũng chẳng bóng dáng. Vậy tại sao đột nhiên xuất hiện một con thỏ chứ?
Trong mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch lộ ra ý cười “Quả nhiên là thế”, tâm tình cũng hoàn toàn buông lỏng.
“Nếu như ta đoán không sai thì giờ này chúng ta vẫn nằm trong ảo cảnh.”
“Ảo cảnh? Sao ······ Làm sao có thể?” Ảo cảnh nào lại chân thật đến thế này?
“Ta cũng cảm thấy khá ngạc nhiên về điểm này. Nhưng ngẫm lại thì thấy, từ lúc chúng ta bắt đầu gặp mê trận, đến sát trận, tất cả nguy hiểm hình như đều được chuẩn bị riêng, làm cho chúng ta trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh. Nếu không phải là ảo cảnh, ta không thể giải thích nổi tất cả những hiện tượng quỷ dị này thế nào nữa. Chẳng lẽ hai chúng ta lại xui xẻo đến nỗi bất luận đi đâu, bất luận chạy trốn nơi nào cũng có thể gặp nguy hiểm?”
“Càng quỷ dị hơn là lúc đầu, khi gặp đàn rắn độc ấy, ta đã nghĩ, ta thà rằng gặp một bầy sói còn hơn. Ngay sau đó thì bầy sói liền xuất hiện ······”
Nghe hắn nói vậy, Uất Trì Nghiên San cũng giật mình, cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp. Nhất là chuyện đàn sói. Trên đời thực sự có chuyện gì trùng hợp đến mức ấy sao?
“Ngay từ đầu chúng ta rõ ràng đã biết là có ảo cảnh rồi, chẳng lẽ bây giờ, ý chàng là ······”
“Đúng vậy, tất cả đều nằm trong một trận ảo cảnh lớn! Bao gồm cả cái mà lúc đầu chúng ta gặp, mê trận, rồi đến sát trận. Tìm đường ra khỏi mê trận thì mở ra sát trận. Sát trận có ba vòng, hẳn là sát trận lồng trong sát trận. Sau khi gặp nguy hiểm, trong lòng anh tất nhiên sẽ tự hỏi Không biết có gặp chuyện đáng sợ hơn thế hay không? Cái này gọi là “Huyễn do tâm sinh*”. Khi suy nghĩ trong lòng biến thành sự thật thì càng sợ hãi, lại càng liên tưởng. Vì thế tạo thành nguy hiểm không chỗ nào không có, quỷ dị vô tận.”
(*Huyễn do tâm sinh: tự mình huyễn hoặc, tự mình dọa mình)
“Mà người rơi vào trong trận này, nếu không nhìn ra bí mật bên trong, kết quả cho dù không chết vì mãnh thú hay cạm bẫy cũng là do tinh bì lực tẫn* mà thôi.”
(*Tinh bì lực tẫn: sức cùng lực kiệt)
Uất Trì Nghiên San ngây ngẩn cả người. Nàng nghiên cứu trận pháp cũng không phải ngày một ngày hai nhưng chưa bao giờ nghe nói qua trên đời lại có trận pháp đáng sợ này!
Ngay từ giây phút bọn họ đặt chân lên đảo đã rơi vào trong trận pháp lớn này. Dẫn đến lúc sau, tất cả mới xảy ra như những gì vừa qua. Trốn không thể, tránh cũng không xong!
“Nhưng mà, nếu thật là ảo cảnh, vì sao em lại cảm nhận chân thật thế này? Còn có cả động vật…”
“Điều này ta cũng không rõ lắm. Tóm lại suy đoán vừa rồi của ta đã được chứng thực. Con thỏ kia là minh chứng tốt nhất.”
“Chàng ······ Chàng nói con thỏ này là chàng…” Trời ạ, thật sự là rất quỷ dị!
Rốt cuộc là thiên tài bậc nào mới có thể sáng tạo ra trận pháp kì diệu đến thế này?
“Rít rít ······ Khè khè ······”
Tiếng sột soạt vừa truyền đến, hai người lập tức đứng lên.
Đáng chết, đám ghê tởm kia đã đuổi tới nơi rồi!
Bọn họ sau trận giết sói vừa nãy, cơ thể đã mệt đến rã rời, phải đối phó sao với ngàn vạn tên nhóc kịch độc kia bây giờ?
“Làm sao đây? Ảo cảnh này có cách nào phá không?” Uất Trì Nghiên San vội vàng nói, sắc mặt mặc dù tái nhợt lại không một tia hoảng hốt, nếu có thì chỉ là chút sợ hãi theo bản năng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cau mày nghĩ, ngưng trọng nói: “Nếu huyễn do tâm sinh, chúng ta phải bài trừ mọi tạp niệm, thử giữ cho tâm linh thanh thản xem!”
“Được!”
Nói thì dễ, nhưng đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với thứ mình sợ nhất, có mấy người tập trung để tĩnh tâm, loại bỏ hết thảy tạp niệm được cơ chứ?
Đó cũng là điểm khủng bố nhất của trận pháp này – Thấu triệt lòng người!
Tình trạng của Uất Trì Nghiên San chính là như thế. Cho dù đã cực lực thuyết phục bản thân, không nghĩ về nó thì sẽ không sao. Nhưng từng tiếng rắn rít truyền đến bên tai lại luôn dễ dàng xáo trộn lòng nàng, trong đầu cứ bất giác lại nghĩ ngợi lung tung.
Tâm càng không tĩnh, người sẽ càng nhiều phiền chán bất an. Lại càng có nhiều tạp niệm trong lòng.
Phá trận là tuyệt đối không có khả năng.
“Thả lỏng nào, ta vẫn ở đây.”
Trái tim yên lại. Tiếng rít bên tai càng ngày càng xa. Trong lòng dần thư thái. Hai người như đã tiến vào cảnh giới vong ngã*…
(*cảnh giới vong ngã: cảnh giới quên mất bản thân mình, để thân thể và tâm linh hòa vào tự nhiên)
Khi hai người mở mắt, tất cả chung quanh đã biến mất. Xác của bầy sói không thấy, lũ rắn, con thỏ cũng không còn. Trong không khí không ngập ngụa mùi máu tươi mà thay vào đó là hương hoa nồng nàn.
Hai người lúc này mới giật mình. Hóa ra bọn họ đã xem nhẹ một điểm đáng ngờ nhất – Bốn phía hoa đào, thì sao khi nãy không ngửi được hương hoa?
Rốt cuộc cũng thoát rồi.
Nghĩ đến đây, cả người Uất Trì Nghiên San đều thả lỏng ra, hai cánh tay buông thong, mắt nhắm lại, cố gắng hít thở không khí tươi mát tuyệt vời.
Gió nhẹ thổi qua, một vài sợi tóc nghịch ngợm tung bay, giống như Đào hoa tiên tử giáng trần, thanh thuần mỹ lệ mà kiều mỵ động lòng người.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngây ngẩn nhìn, đôi mắt sáng ngời như hắc bảo thạch tràn đầy si mê. Ánh nhìn đó chuyên tâm chăm chú, trừ nàng ra, không dung nhập bất cứ thứ gì.
“Vũ Trạch? Vũ Trạch? Mau tỉnh lại, đừng ngẩn người nữa chứ!” Thấy dáng vẻ này của hắn, Uất Trì Nghiên San cũng nhịn không được mà nở nụ cười ngây ngốc, trong lòng ngọt ngào như ngâm mình giữa hũ mật.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngẩn ra, nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, chớp mắt khôi phục vẻ tự nhiên, sắc mặt không chút thay đổi nhưng tâm tình trong lòng thì cực tốt.
Ồ, nói cách khác, da mặt người này quá dày!
Nhìn nàng y phục đã bị nhuộm máu, Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình tá hỏa, hắn lại quên chuyện quan trọng nhất!
Kéo mạnh tay nàng đi qua một bên mà không phân trần câu nào.
“Vũ Trạch, chàng sao vậy? Gấp đi đâu?”
“Tìm nước, rửa vết thương, bôi thuốc!” Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng gắt: “Bây giờ ta nói cho nàng nghe, nếu sau này còn làm bản thân bị thương thì tội càng thêm tội, không thể tha cho!”
Uất Trì Nghiên San giật giật khóe miệng, “Tội không thể tha? Vậy chàng muốn trừng phạt em thế nào? Ba thước lụa trắng? Một ly rượu độc? Hay trực tiếp chém đầu?”
“Những loại trừng phạt đó không hợp.” Môi mỏng cong lên, cả khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ tà mị, “Nếu có lần sau, một vết thương sẽ đánh mông mười cái, cứ thế suy ra! Cởi quần áo, cô vương tự tay chấp pháp!”
Ô hay, sao mặt nàng lúc này lại nóng như lửa đốt nhỉ? Sao nghe “hình phạt” mà trái tim nhảy múa mãnh liệt thế? Mà từ lúc nào Vũ Trạch đã bắt đầu có kiểu ác thú này rồi?
Cởi quần áo, chàng tự tay chấp pháp…
Mông trắng nõn nà, bị hắn đánh cho rung rung, bắp thịt giần giật, bên trên còn lưu dấu năm ngón tay hồng hồng ······
Suy nghĩ đến tình cảnh đó, Uất Trì Nghiên San không khỏi … xấu hổ gần chết!
Liếc nhìn biểu tình của tiểu nữ nhân bên cạnh lộ ra, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười càng thêm tà ác, khác hẳn bộ dạng lãnh khốc, hay là ôn nhu thâm tình ngày thường. Xấu xa, lưu manh, lại hấp dẫn ánh mắt nữ nhân một cách điên cuồng.
“Hiện tại cũng sắp xuân rồi, nương tử cần gì phải nóng vội.”
“Hả? Cái gì cơ?”
Nghe hắn nói, Uất Trì Nghiên San ngơ ngác, còn không biết phản ứng ra sao.
“Không phải nương tử đang tư xuân đấy sao?”
“Chàng ······” Khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó đỏ bừng, quẫn bách xấu hổ vì bị nhìn thấu tâm tư, “Em… em không để ý tới chàng nữa!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch ra vẻ khó hiểu, “Nương tử à, vì sao chứ?”
“Hừ, chàng trêu người ta!”
“Lời này của nương tử làm vi phu khó hiểu quá, vi phu trêu nàng lúc nào đâu? Nói ra, vi phu sẽ xin lỗi nàng.”
“Chàng nói em… em…”
“Nói nàng thế nào? Nếu nương tử không nói ra được nguyên do thì coi như đây là tội phỉ báng chồng đấy nhé. Nếu vậy, vi phu muốn nàng bồi thường! Ừm, một cái thơm, thế nào?”
“Ai nói em phỉ báng? Rõ ràng là chàng không đúng. Chàng dám cười em tư xuân, vì sao còn bắt em bồi thường chàng cơ chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Uất Trì Nghiên San liền hối hận. Lại bị hắn kích rồi!
Làm sao bây giờ? Sao nàng bắt đầu có dự cảm không ổn chút nào thế này?!
Quả nhiên, nam nhân nào đó nở nụ cười tươi rói, “Tư xuân? Tư xuân không phải là tưởng niệm mùa xuân à? Hay là nương tử hiểu sai? Ừm, xem ra đúng là tướng công không phải với nàng rồi. Ta nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận về chuyện thỏa mãn nữ nhân của mình…”
Đôi mắt rạng rỡ sáng ngời, rõ ràng lóe ra tia gian trá!
Uất Trì Nghiên San hoàn toàn mơ hồ, mũi nhỏ miệng nhỏ méo xệch cả ra, tiếu nhan đỏ bừng, nhìn như cái bánh bao nhỏ, trông rất đáng yêu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nở nụ cười thỏa mãn, hắn thực sự thích nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi xinh đẹp của nàng. Nàng như vậy càng khiến hắn muốn thu nhỏ nàng rồi đặt ở trong tim!
Phía bên này là bầu không khí ấm áp ái muội, vui vẻ hạnh phúc, hoàn toàn không còn tí chóc nào. Bên kia, những người khác nào có vận mệnh tốt như thế, người người đều nỗ lực vùng vẫy giữa vùng nước sôi lửa bỏng,.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook