Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
Chương 64: Không sao cả, tương lai chúng ta còn dài

Edit: Lam

Có thể nói, vốn dĩ mặt của Tống Dư Kiều chỉ nổi lên một vệt ửng đỏ nhàn nhạt, hiện tại hoàn toàn là hồng đến mức có thể rỉ máu rồi. Cô lui về phía sau một bước, vội vàng xoay người điều chỉnh một chút váy trên người mình. Bùi Tư Nhận cảm thấy hiện tại mình nên nói cái gì đó. Vì thế liền hắng giọng một cái, hỏi: "Là do chiếc váy này có cổ áo lớn, hay là tôi mua nội y cho cô không thích hợp?".

Lần này, từ phía sau lưng, Bùi Tư Nhận cũng có thể nhìn thấy Tống Dư Kiều đã đỏ bừng cả mang tai rồi. Ngủ cũng chưa ngủ, đã thẹn thùng đến mức này, cũng thật sự khiến để cho Bùi Tư Nhận không dám mở miệng đùa giỡn nữa.

"Bùi tổng, buổi tối ở đây...". Hứa Thiếu Kiệt đẩy cửa vào, mới nói được một nửa, còn lại liền nuốt trở vào, thế nào lại cảm giác bầu không khí bên trong có một chút xíu cổ quái… Ông chủ đứng ở bên cạnh bàn, mà Tống thư ký đưa lưng về phía ông chủ đứng... Tình cảnh như thế thật là làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Bùi Tư Nhận nhìn về phía Hứa Thiếu Kiệt: "Chuyện gì?"

Hứa Thiếu Kiệt nói: "Dưới lầu đã chuẩn bị xe xong, bữa tiệc tối xác định là ở Đệ Nhất Lâu, những người phụ trách thương nghiệp đều đã đi."

"Được, tôi biết rõ. " Bùi Tư Nhận nói: "Ba phút sau tôi xuống."     

Ba phút này là cho Tống Dư Kiều đi toilet chỉnh trang lại bản thân. Nếu không sắc mặt đỏ tươi kiều diễm như vậy, thật sự giống nụ hoa kêu người nán lại, làm cho người ta không đành lòng liền bẻ xuống. Bộ dạng trân quý như vậy, cất giấu trong người là tốt rồi.

......

Tống Dư Kiều từ trong phòng rửa tay đi ra, sắc mặt vẫn như cũ hồng nhuận, nhưng là thần sắc xem ra đã không ngại, đem tóc mình vấn lên, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp, trên cổ đeo mộ cái vòng bằng bạc.

Bùi Tư Nhận cầm lấy áo khoác tây trang mặc vào, nói: "Đi thôi."

Tống Dư Kiều đi theo sau lưng Bùi Tư Nhận, cô vừa rồi cũng đã nghe được lời nói của Hứa Thiếu Kiệt. Xem ra bữa tiệc này, cô phải cùng Bùi Tư Nhận ở một chỗ, không thể chối từ.

Chi nhánh công ty Bùi thị ở thành phố S cũng là một xí nghiệp lớn, cho nên Tống Dư Kiều cùng Bùi Tư Nhận đi vào chỗ ngồi trong phòng bao, gần như một bàn đã ngồi đầy người, chỉ còn lại hai chỗ ngồi. Tống Dư Kiều trước kia cũng ít nhiều cũng có tham gia loại tiệc này, cho nên, ứng phó vẫn rất là thành thạo.

Mới vừa ngồi xuống, đã có người kính rượu Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều chỉ uống được một ít rượu, nhưng vẫn nhận một ít, liền có một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro nói: "Người đi cùng Bùi tổng... có chút lạ mắt, là thư ký mới của Bùi tổng sao?"

Bùi Tư Nhận cười: "Ai nói cô ấy là thư ký rồi hả?"

Tống Dư Kiều: "..." Chẳng lẽ tôi không phải thư ký? Người ngồi ở chỗ này lập tức bày ta một bộ dạng đã hiểu, kỳ thật hỏi thư ký, cũng là cái thư ký tinh thông mọi chuyện, bên người tổng giám đốc nam nào mà không có một hai cái tiểu thư ký để tiện dùng đâu.

Bữa cơm này nói thật, ăn uống tương đối vô vị, bởi vì ngày hôm sau là cạnh tranh đấu thầu, trên bàn cơm tất cả đều là lời khách sáo giả đối. Ở mặt ngoài nói cười ríu rít, không chừng ở sau lưng ngấm ngầm giở trò nham hiểm.

Tửu lượng của Tống Dư Kiều không tốt, làm nhân viên hành chính, việc không thể thiếu được chính là uống rượu, nhưng rượu mà cô uống, hơn phân nửa đều đã ngậm ở dưới lưỡi, đến thời điểm không có người chú ý, dùng khăn tay che lại, phun vào trong khăn tay. Đây là lúc ban đầu một cái tổng thư ký thư cũng được xem như tiền bối của Tống Dư Kiều đã dạy cho cô. Khi đó, tiền bối dạy cô uống rượu, nhưng mà mỗi khi Tống Dư Kiều uống rượu đều say, bất kể là lần thứ mấy, kết quả đều như nhau, cô giống như trời sinh không có cái loại thể chất để uống rượu, chẳng qua sau khi uống rượu say phẩm chất rất cũng tốt, không đùa giỡn, cũng không nói mê sảng.

Tối hôm nay tâm trạng Bùi Tư Nhận giống như rất tốt, chỉ cần là đối phương kính rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, có đôi khi nhiệt huyết dâng trào còn thay Tống Dư Kiều uống rượu. Cái dạng này giống như đem rượu trắng, rượu đỏ trở thành nước lọc mà uống, không khỏi làm Tống Dư Kiều nhíu nhíu mày. Uống rượu như vậy rất dễ dàng say, chẳng lẽ thật cho là mình là ngàn chén không say sao? Chẳng qua, nhìn Bùi Tư Nhận vẫn như cũ không có chuyện gì cùng Trương tổng bên người chuyện trò vui vẻ, so sánh với sắc mặt lúc vừa tới cũng không có gì khác nhau, có chút trắng hơn, Tống Dư Kiều cũng dần dần yên tâm.

Bùi Tư Nhận uống rượu, từ trước đến nay đều là càng uống mặt càng trắng, tới bây giờ cũng không đỏ mặt.

Đợi cho tiệc tàn đã mười giờ rồi, Tống Dư Kiều theo Bùi Tư Nhận đi ra ngoài, thì nhận được điện thoại của bà Tống.

"Bà nội."

Bà Tống nói: "Còn ở bên ngoài xã giao sao?"

Tống Dư Kiều nhìn thoáng qua Bùi Tư Nhận phía trước cách đó không xa, hơi hơi nghiêng người, che điện thoại nói: "Con ăn cơm đã xong rồi, lập tức trở về, bà nội người nếu không chờ được, thì đi ngủ trước đi."

Bà Tống nói: "Bây giờ tinh thần bà vẫn tốt, bà nghe một hồi kinh phật nữa, con đi đường cẩn thận một chút, nếu không bà để cho Trạch Nam đi đón con đi?"

Tống Dư Kiều nghe thấy tên này trong miệng bà Tống, mới lập tức phục hồi tinh thần lại, hóa ra buổi tối nay, Diệp Trạch Nam cũng ở nơi đó cùng bà nội. "Không cần, con tự mình đón xe trở về."

Tống Dư Kiều cúp điện thoại, nhìn thoáng qua màn đêm đen phương xa, nhắn nhìn dư quang phía hai bên đám mây ngũ sắc. Có đôi khi là như vậy, rõ ràng con đường phía trước một mảnh bụi mờ mịt, nhưng bên người lại tự dưng lại có rất nhiều thứ đẹp đẽ muôn màu hấp dẫn, những thứ hấp dẫn này đều là ngụy trang nhằm làm cho người ta dao động, hấp dẫn lực chú ý của con người, chẳng qua đó có thể là đóa hoa, cũng có khả năng là người chơi hoa.

Bùi Tư Nhận đi tới bên cạnh xe, chẳng qua hai cánh tay chống đỡ trên cửa xe, toàn thân đứng giống như không có khí lực, ánh mắt khép hờ.

Tống Dư Kiều đi qua, cùng Bùi Tư Nhận giữ một khoảng cách an toàn, nói: "Bùi tổng, tối hôm nay tôi sẽ đem tài liệu đấu thầu ngày mai xem qua một lần, trước tám giờ buổi sáng ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến chi nhánh công ty."

Bùi Tư Nhận vẫn đang cúi người ở trên cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tống Dư Kiều, trong đôi mắt tràn đầy men say, khóe miệng nở nụ cười như có như không, bỗng nhiên hướng Tống Dư Kiều vươn tay ra.

Tống Dư Kiều bị Bùi Tư Nhận kéo cổ tay, nhíu nhíu mày: "Bùi tổng?"

Cô bỗng nhiên phát hiện, có lẽ Bùi Tư Nhận là loại uống rượu không thay đổi sắc mặt, nhưng lại là loại người càng uống sắc mặt càng trắng, cô thử trở tay thoát khỏi Bùi Tư Nhận nắm cổ tay cô một chút, lại không nghĩ rằng Bùi Tư Nhận bị lôi kéo một cái, trực tiếp lảo đảo hai bước, sợ anh té Tống Dư Kiều tiến lên phía trước đỡ anh.

"Làm phiền đưa Bùi tổng đến..." Tống Dư Kiều cúi người hướng bên trong xe nói chuyện, nhưng tài xế đâu? Người này lái xe đến rồi đi? Cũng quá không chuyên nghiệp rồi. Bùi Tư Nhận đã say thành cái bộ dạng đức hạnh này rồi. Bản thân Tống Dư Kiều cũng uống rượu, hiện nay giai đoạn kiểm tra việc say rượu lái xe cực kỳ nghiêm trọng, cô dứt khoát để cho an ninh hỗ trợ ngừng xe ở bãi đậu xe trong Đệ Nhất Lâu, sau đó đỡ Bùi Tư Nhận đón xe đi khách sạn. Tống Dư Kiều đem Bùi Tư Nhận nhét đến sau xe ngồi, mình cũng chen lấn đi lên, báo địa chỉ khách sạn cho tài xế.

Nhìn dáng vẻ Bùi Tư Nhận rất khó chịu, ở sau xe ngồi ngước đầu, ánh mắt híp nửa, thở ra  tất cả đều là mùi rượu, lúc này sắc mặt giống như tuyết trắng, Tống Dư Kiều nhìn đến có chút ngấm vào người rồi.

Tống Dư Kiều nhìn Bùi Tư Nhânn không mập, nhưng mà lúc đỡ anh đi dường mới chính thức phát hiện, bắp thịt trên người anh rất cứng, xương cốt cấn người, áp ở trên vai rất nặng, cho dù là từ cửa khách sạn đến thang máy, cô vẫn thở hồng hộc, cả người đầy mồ hôi.

"Thẻ mở cửa phòng đâu?" Tống Dư Kiều hỏi. Bùi Tư Nhận vô lực mà tựa vào trên người Tống Dư Kiều, một tay chống tường, nghiêng một bên người, tỏ ý là ở trong túi quần. Tống Dư Kiều trợn trừng mắt: "Rõ ràng bản thân uống không được nhiều như vậy, còn cố uống."

Cô cúi đầu lục túi quần của Bùi Tư Nhận, tất nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt mê say chợt lóe lên thanh tỉnh của Bùi Tư Nhận lúc này. Chỉ cách một tầng vải quần tây mỏng, Tống Dư Kiều duỗi tay vào  trong liền chạm vào đùi ảnh cảm thấy nhiệt độ thật nóng, ngón tay cuộn lại một chút, cảm thấy được tim đập rộn lên, hô hấp có chút không thông, nháy mắt đã cảm thấy trượt tay, thẻ mở cửa phòng làm sao cũng không lấy được. Chẳng qua Bùi Tư Nhận cũng không có phản ứng gì, Tống Dư Kiều liền giả bộ bình tĩnh, đem thẻ trong túi quần anh lấy ra, cạch một tiếng, cửa mở ra, cô kéo Bùi Tư Nhận vào phòng, mở đèn. Tống Dư Kiều vất vả đem Bùi Tư Nhận quăng ngã ở trên giường, anh gắt gao cau mày, trong miệng phảng phất vô ý thức mà thì thào: "Nước..."

Xem ra là men rượu lại lên đây. Tống Dư Kiều rót một ly nước đưa qua cho Bùi Tư Nhận, đỡ anh ngồi xuống, bỗng nhiên, Bùi Tư Nhận mở mắt, sau đó ở giây kế tiếp, trực tiếp xoay người đem Tống Dư Kiều đè ở dưới thân.

Ly nước Tống Dư Kiều đang cầm trên tay nghiêng đổ lên trên hai người, áo của cô cùng với một phần áo sơ mi của Bùi Tư Nhận bị ướt mảng lớn. 

"Bùi Tư Nhận!"

Cô hét to một tiếng, hai tay chống ở trước ngực Bùi Tư Nhận, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, gần như muốn phá ngực nhảy ra, nhưng mà trực tiếp tê liệt, đầu anh ghé vào vai trái của Tống Dư Kiều, hơi thở phả ra nóng bỏng da thịt.

Tim Tống Dư Kiều đập như trống, cô kêu hai tiếng: "Bùi tổng" thấy không có phản ứng, lập tức đem Bùi Tư Nhận từ trên thân ném đi xuống, cũng không có quản anh rốt cuộc có muốn uống nước không, có muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt hay không, trực tiếp hướng cửa mà đi.

Đưa Bùi Tư Nhận tới khách sạn là sai lầm! Cô vội vội vàng vàng chạy xuống, đi ra cửa khách sạn, gió đêm thổi một cái mát lạnh, mới đem chút lửa nóng trong lòng kia thổi  tan.

Lúc đợi taxi, Tống Dư Kiều theo phản xạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng của anh ở khách sạn trước mặt, hàng loạt cửa sổ có tối có sáng, ánh mắt cô tập trung nhìn vào một ô cửa sổ tối như mực, trong lòng đột nhiên giật mình, đem những sợi tóc bay tán loạn vén lại phía sau tai, cuối người lên taxi.

Ở trong ô cửa tối như mực đó, Bùi Tư Nhận đang đứng dựa vào bệ cửa sổ, một tay cầm điếu thuốc, một tay nghịch cái bật lửa kim loại màu đen, nơi nào trong đôi mắt kia có lấy phân nửa hiểm say mê, con ngươi màu đen giống như vực sâu, sáng trong thấy đáy.

Hắn sẽ say rượu sao? Chỉ sợ hắn sống ba mươi năm nay, trừ bỏ bây giờ ở trước mặt Tống Dư Kiều giả say, thì chưa từng uống quá nhiều rượu.

Đầu ngón tay còn có vừa rồi va chạm vào tay Tống Dư Kiều giờ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể. Ngón tay cái của Bùi Tư Nhận đưa bật lửa lên trước miệng, lạch cạch một tiếng mở ra, ngọn lửa màu cam pha chút màu xanh nhạt ở đầu, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng mê hoặc lòng người. Tầm mắt của anh rơi vào phương hướng xe taxi lái đi, đầu lưỡi liếm môi dưới một chút. Không sao cả, tương lai của chúng ta còn nhiều thời gian.

Tống Dư Kiều trở lại Tống gia, bảo vệ cửa theo thường lệ đem cô ngăn lại, vẫn như hôm trước cô vội vội vàng vàng muốn vào đi tìm Tống Dự.

Tống Dư Kiều nhún vai: "Tôi lần này tìm đến bà Tống lão, là bà nội tôi."

Cậu ta nghi ngờ cười: "Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại."

Nói xong, anh ta liền đi vào gọi điện thoại, để lại một mình Tống Dư Kiều đứng ở cửa loạng choạng dưới ánh đèn vàng loạng choạng.

Khoảng một phút đồng hồ, cậu kia đi ra: "Tại sao lần trước cô không nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Tống, tôi mà biết đã sớm để cho cô đi vào."

Tống Dư Kiều nghe xưng hô thế này, trong lòng cười khổ một cái, nhà họ Tống trừ bỏ bà nội còn thừa nhận cô, còn lại có ai thừa nhận sự tồn tại của cô đây? Nhị tiểu thư nhà họ Tống, nói ra đều cảm thấy bị châm chọc.

Tống Dư Kiều đang chuẩn bị xoay người, lại bị anh ta gọi lại.     

"Cô chờ một chút, bà Tống nói đèn trên đường hư, tối lắm, sẽ tìm một người tới đón cô."

Tống Dư Kiều biết tính của bà nội, nếu nói muốn tìm người tới đón cô, cô cũng sẽ không chống đối ý của bà, ở chỗ này ngây ngô thật tốt. Cô cho là dì Vương tới, không nghĩ đến, người tới lại là Diệp Trạch Nam.

Diệp Trạch Nam cầm một cái đèn pin kiểu cũ, dọc theo cây dương và cây bách dọc trên đường mòn đi tới.

Tống Dư Kiều trong phút chốc nhìn thấy hắn, bỗng nhiên giống như về thời kì trung học. Cô cùng Diệp Trạch Nam sóng vai đi trên đường nhỏ, không nói gì, nếu như có thể thong dong bình thản như vậy thì tốt. Chẳng qua, cô cùng Diệp Trạch Nam lúc đó, hình như theo thời gian kết hôn mà bắt đầu giương cung bạt kiếm rồi. Bỗng nhiên, Diệp Trạch Nam kéo tay Tống Dư Kiều. Tống Dư Kiều kinh hãi lập tức lui về phía sau một bước, dùng lực bỏ ra.

"Hiện tại có người khác, ngay cả tay cô tôi cũng không được chạm phải không?" Tống Dư Kiều trầm tĩnh nhìn động tác kích động của Diệp Trạch Nam, tay Diệp Trạch Nam nắm chặt đèn pin.

"Anh không nghĩ thời điểm anh chạm vào tôi, nói tôi bẩn, bây giờ anh không chê tôi dơ bẩn nữa có phải không?"

"Anh nói đi?" Nhưng phàm là cùng Tống Dư Kiều kéo đến cái đề tài này, Diệp Trạch Nam luôn luôn sẽ mất khống chế, nhưng mà lần này, ngoài ý muốn anh hết sức bình tĩnh, trên mặt cười nham hiểm. Tống Dư Kiều siết chặt lòng bàn tay.

Trước kia thì tức giận, nhưng mà khuya ngày hôm trước, buổi tối ấy mở mắt ra thấy Bùi Tư Nhận bên người, bây giờ còn có thể lại tức giận sao?

Diệp Trạch Nam cười lạnh: "Không còn gì để nói có phải không?"

Tống Dư Kiều quay mặt tiếp tục đi về phía trước "Trong lòng tôi rõ ràng, trong lòng anh cũng rõ ràng."

"Cô không cảm thấy trên tay mình thiếu thứ gì đó sao?" Diệp Trạch Nam theo ở phía sau, dùng một loại giọng nói âm u hỏi.

Tống Dư Kiều hỏi lại: "Nhẫn cưới sao? Tôi đã quên, anh có đưa nhẫn cưới cho tôi."

Nhẫn cưới...

Diệp Trạch Nam căn bản không có đưa nhẫn cưới cho Tống Dư Kiều.

Chỉ có một lần, lần học lớp mười hai, cha của Diệp Trạch Nam bị tai nạn trên không, hai mẹ con anh bị đuổi ra khỏi Diệp gia, mướn nhà ở phòng ngầm dưới đất. Khi đó, Diệp Trạch Nam không có tiền lại thất thế, rơi vào tay giặc, nghèo trắng hai tay, thường xuyên bị người ta xem thường, bỏ đá xuống giếng. Một lần, ở thời điểm gom đủ tiền, lôi kéo Tống Dư Kiều đi tiệm nữ trang xem nhẫn, không có tiền mua nhẫn sang trọng, chẳng qua là một đôi hơi khá một chút, thì cũng hơn ngàn khối. Diệp Trạch Nam bất chấp lôi kéo tay Tống Dư Kiều, nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi lấy!"

Nhưng mà Tống Dư Kiều không chờ Diệp Trạch Nam cầm bóp tiền, liền dùng hết lực toàn thân kéo hắn ra ngoài: "Em lúc nào nói em muốn chiếc nhẫn! Thật vất vả mới có tiền, mua chút đồ ăn ngon cho mẹ anh!".

Đây cũng là nguyên nhân mà một thời gian dài sau này Bùi Ngọc Linh nhận định Tống Dư Kiều là con dâu của bà. Bởi vì đem tấm lòng so với tấm lòng, Tống Dư Kiều đối bà cái này, thật là ở thời gian nghèo khó, rời bỏ được nhưng lại không rời bỏ.

Buổi tối hôm đó, Tống Dư Kiều kéo Diệp Trạch Nam đi siêu thị, mua cá, mua thịt, trở về phụng bồi Bùi Ngọc Linh làm một bàn lớn thức ăn. Nửa năm qua đây là bữa ăn thịnh soạn nhất duy nhất, có cá, có thịt, còn có cá tươi, nước trái cây. Trên bàn cơm, mở ra rót giả bộ bia, Tống Dư Kiều đem kéo khoen bia lấy xuống, len lén giấu đi, chờ đến tối, Diệp Trạch Nam đưa Tống Dư Kiều trở về trường học thời điểm, cô đem vật quý báu tự đem trước đó giấu kỹ trong hộp lấy ra, mi mắt cười nheo lại, một cái cho đeo vào trên ngón tay Diệp Trạch Nam, một cái đeo vào ngón tay mình.

Diệp Trạch Nam hỏi: "Đây là cái gì?" 

Tống Dư Kiều cười: "Chiếc nhẫn a, như vậy chúng ta có một đôi nhẫn, anh chạy không thoát, em cũng chạy không thoát rồi." Khi đó Tống Dư Kiều thật sự là ngây thơ hoạt bát, làm sao sẽ trở thành người như bây giờ tính cách trầm tĩnh đâu. Diệp Trạch Nam phục hồi tinh thần lại, Tống Dư Kiều đã đi xa.

Anh nắm chặt vòng ngọc trai trong lòng bàn tay mình, anh thật sự muốn đi lên gắt gao nắm lấy Tống Dư Kiều, chất vấn cô một câu, khuya ngày hôm trước, rốt cuộc cô ở nơi nào? Vòng ngọc trai này vì sao lại ở trong khách sạn! Nhưng rốt cuộc, anh khắc chế loại xúc động này của mình. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh khắc chế mình xung động.

.........

Tống Dư Kiều trở lại trong viện bà Tống, thấy bà còn chưa ngủ, đang xem ti vi. "Ôi chao, ai ôi, Trạch Nam không phải đi đón con sao? Không thấy người sao?"

" Con mới vừa..."

Sau lưng một cái thanh âm truyền vào: "Bà nội, con ở bên ngoài hút một điếu thuốc, để cho Dư Kiều đi vào trước."

"Các ngươi trở lại là tốt, bà lão này muốn đi ngủ rồi" Tống lão thái thái đứng dậy, kêu dì Vương tới, "Chuẩn bị phòng xong chưa?"

Dì Vương nói: "Đã xong."

Nếu bây giờ vẫn là vợ chồng, như vậy thì nhất định phải ở cùng một trong phòng, cùng một dưới mái hiên, thậm chí cùng một trên giường. Tống Dư Kiều nhìn trong phòng có một cái giường đôi, trực tiếp vào phòng tắm. Chờ cô từ trong phòng tắm đi ra, Diệp Trạch Nam đã thay đổi áo ngủ rồi. Tống Dư Kiều một cái ánh mắt cũng không cho hắn, đi thẳng tới trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một giường chăn, ở trước ti vi mặt dựa vào tường trên ghế sa lon nằm xuống.

Diệp Trạch Nam ngồi ở mép giường, cười nhạt: "Đến bây giờ cũng không muốn cùng tôi nằm ở trên một cái giường sao?"

Tống Dư Kiều nhắm mắt lại: "Tôi chán ghét anh."

Diệp Trạch Nam đem trong tay gạt tàn hung hăng mà ném xuống, trực tiếp liền bổ nhào qua, nắm lấy bả vai Tống Dư Kiều:: "Là tôi chán ghét cô tại sao lại thành cô chán ghét tôi rồi hả? Tôi hỏi cô, khuya ngày hôm trước là theo ai đi khách sạn?! Hả?"

Trong đôi mắt Tống Dư Kiều hiện lên vẻ bối rối. Diệp Trạch Nam xem ở trong mắt, cười lạnh: "Cô nghĩ thế nào cùng tôi qua loa lấy lệ như quá khứ phải không? Vậy tôi hỏi cô, trên cổ tay cô có vòng tay chứ? Lúc năm tuổi cô mua vòng tay cô nhớ chứ?"

Tống Dư Kiều sững sốt một chút, mới vừa rồi không chú ý tới, trên cổ tay mình đúng là có một cái vòng tay, giờ không thấy nữa. Cái vòng tay là cô mua ở trước một ngôi miếu, sau còn cố ý đi trên núi vào trong miếu, để cho đích chủ trì trong miếu niệm phật, nói là có thể ở năm năm tuổi này gặp dữ hóa lành, là vật cô rất quý trọng. Nhưng mà hai ngà qua, cô cũng không có phát hiện?! Hai ngày này trong lòng đều là Bùi Tư Nhận, trước mắt cũng luôn luôn thấy Bùi Tư Nhận, tất cả lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, hoàn toàn không cách nào chú tâm đến những cái khác.

Diệp Trạch Nam thấy Tống Dư Kiều lâm vào trầm tư, cho rằng cô lại đang nghĩ nên như thế nào qua loa lấy lệ anh, cũng gấp, lập tức đè xuống, áp tới gần: "Lần này cô muốn nói với tôi cái gì? Ở bên ngoài lại vẫn nói không có đàn ông sao?"

Tống Dư Kiều đột nhiên hoàn hồn, hai cánh tay đẩy ra Diệp Trạch Nam, lạnh giọng nói: "Dạ, tôi cùng đàn ông khác xảy ra quan hệ, vậy thì thế nào? Anh ư? Anh ngủ qua bao nhiêu phụ nữ? Anh không chê tôi bẩn, tôi cũng chê anh bẩn!"

Trên trán Diệp Trạch Nam nổi gân xanh, có thể nhìn ra được thật anh sự nổi giận, siết chặt cổ tay Tống Dư Kiều không ngừng dùng lực, cơ hồ là muốn đem cổ tay cô bẻ gãy.

Vừa lúc đó, dì Vương ở ngoài gõ gõ cửa. "Không có chuyện gì chứ? Mới vừa lão thái thái nghe thanh âm gì, kêu tôi tới hỏi hỏi một chút."

Diệp Trạch Nam đang nắm chặt cổ tay Tống Dư Kiều từ từ thả lỏng khí lực, Tống Dư Kiều cũng gắt gao trừng mắt Diệp Trạch Nam, thở gấp trong chốc lát, đến khi ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng của dì Vương: "Tiểu thư?" Diệp Trạch Nam mới đi xuống khỏi người của Tống Dư Kiều, vào phòng tắm.

Tống Dư Kiều xoa xoa cổ tay bị nắm chặt đang đau, mở cửa.

"Dì Vương, không có chuyện gì, vừa rồi tôi không cẩn thận đụng rơi gạt tàn trên bàn thôi."

Dì Vương cười cười, "Không có chuyện gì là được, tôi liền đi nói cho lão thái thái."

Tống Dư Kiều nói: "Để cho bà tôi đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai tôi cùng bà nội đi công viên tản bộ."

Ở trước thời điểm đóng cửa, dì Vương lẹ mắt nhìn thấy bên tường trên ghế salon có một giường một chăn tán loạn, không khỏi dừng một chút cước bộ, "Cái kia..."

Tống Dư Kiều đang đóng một nửa cửa lại mở ra, "Làm sao vậy?"

Dì Vương vội vàng xua tay: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Cô trở lại bên người Tống lão thái thái, Tống lão thái thái hỏi: "Vừa rồi là làm sao vậy?"

"Không có gì, là nhị tiểu thư không cẩn thận đem gạt tàn trên bàn làm bể trên mặt đất, tiểu thư đã dọn dẹp xong." Dì Vương ở bên cạnh Bà Tống đã hai mươi năm, theo từ lúc hai mươi tuổi đến bây giờ bốn mươi tuổi, bà biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Bây giờ, bất kể là Tống Dư Kiều cùng Diệp Trạch Nam cãi nhau thật hoặc là cãi nhau giả, cũng không phải bà có thể quản, đơn giản không nói.

.........

Trải qua mới vừa rồi một trận động thủ khẩu chiến, sau đó thành chiến tranh lạnh. Chẳng qua cũng không tồi, một đêm như vậy, bình an vô sự, Tống Dư Kiều nằm ở trên ghế sa lon, Diệp Trạch Nam nằm ở trên giường, ban đêm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở, nhưng lại không có một tia ấm áp. Hai người gần như đều là trợn tròn mắt mãi đến bình minh, nhưng không có ai nói với ai một câu nào.

Sáng ngày thứ hai, lúc trời còn mờ tối Tống Dư Kiều đã thức dậy, bởi vì cô chợt nhớ tới ngày hôm qua Bùi Tư Nhận giao phó cho cô sửa sang lại tài liệu còn chưa có sửa sang, ngồi dậy đem máy vi tính xách tay đặt ở trên đùi, bắt đầu sửa sang lại mấy cái văn bản tài liệu. 

Diệp Trạch Nam ngủ cũng không an ổn, mở to mắt liền nhìn thấy đôi mắt Tống Dư Kiều đỏ lên đang ở trên bàn phím gõ gõ. Bình tĩnh một đêm, suy nghĩ một đêm, Diệp Trạch Nam giật giật môi, kêu một tiếng: "Tống Dư Kiều."

Tống Dư Kiều ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính "Nếu như anh là muốn cùng tôi ồn ào, vậy cũng chớ nói chuyện, nếu như anh bây giờ tâm bình khí hòa, sẽ không động một chút là muốn bóp chết tôi, vậy chúng ta liền ngồi xuống nói một chút, chuyện ly dị đi."

Diệp Trạch Nam rất không dễ dàng bình ổn xuống tức giận, rốt cục thành công bị Tống Dư Kiều đốt lên. "Không thể nào! " Diệp Trạch Nam nghiến răng nghiến lợi, "Muốn để cho tôi buông tay, sau đó cho cô đi ra ngoài tìm đàn ông? Tôi cho cô biết, Tống Dư Kiều, không thể nào!"

Tống Dư Kiều nói: "Diệp Trạch Nam, nếu hai người chúng ta không thể nói chuyện cho tốt, vậy thì phải ra tòa án giải quyết rồi, nhưng mà tôi cảm thấy được một khi làm đến tòa án, đầu tiên anh là Diệp Thị tổng giám đốc, vậy mà đã vào ba năm trước kết hôn, nhưng cả ngày tin tình cảm không ngừng, anh cảm thấy anh nhận được ưu đãi sao?"

"Cô ngược lại vì tôi suy nghĩ chu đáo nhỉ, tìm được đàn ông có khác, nhanh như vậy chỉ muốn cùng tôi li hôn có phải hay không?" Diệp Trạch Nam khắc chế ý muốn đập đồ của bản thân, ngồi ở mép giường.

Tống Dư Kiều dứt khoát không nói thêm gì nữa, mà chuyên tâm nhìn tài liệu trước mặt. Chỉ là chẳng qua, làm sao có thể làm được chứ?

Cô không phải động vật máu lạnh, coi là thật cũng không làm được, cũng không phải không có cảm tình. Cô dứt khoát liền đứng lên, ở phía trước gương trang điểm, đem vành mắt đen che kín, lúc đi ra, Diệp Trạch Nam đang mở  máy vi tính xách tay của cô nhìn.

"Những cái này văn kiện cơ mật của Bùi thị, cô làm sao mà có được?" Diệp Trạch Nam ngón tay án ở trên con chuột di chuyển.

Mấy thứ này, đừng nói anh, cho dù người thân là đại tiểu thư nhà họ Bùi - mẹ anh Bùi Ngọc Linh, cũng hoàn toàn đều không có cơ hội tiếp xúc, nhưng hiện tại trong máy tính Tống Dư Kiều lại có mấy thứ này. Tống Dư Kiều trực tiếp đi qua, đem laptop trong tay Diệp Trạch Nam  đóng lại nhét vào trong túi, xoay người đã đi ra ngoài.

Diệp Trạch Nam nói: "Cô không có ý định nói rõ cho tôi sao?"

Tống Dư Kiều cười lạnh: "Trước kia không phải tôi đã đưa thư từ chức đến sao, anh không cho phép, tôi chỉ nghĩ cho kiếm đường sống cho bản thân." Nói xong, Tống Dư Kiều liền đóng sầm cửa phòng.

Cả buổi tối cô đã phải đè nén, nếu như ngay cả đóng cửa cũng rón rén, cô chỉ sợ thật sự muốn kìm nén ra bệnh.

Diệp Trạch Nam nghe cửa đóng ầm một tiếng, đè nén tức giận, ở trong phòng đi tới lui hai vòng, Tống Dư Kiều trong miệng nhắc đến công ty, chẳng lẽ lại là Bùi thị?

Tính cách của anh vốn không hề nóng nảy giống như bây giờ, nhưng khi đối mặt Tống Dư Kiều, anh thật giống như hoàn toàn không thể trấn định lại, sẽ luôn không kiềm được nhớ tới cô ở dưới đàn ông khác bày ra bộ dáng trêu ghẹo người, thì anh tức đến cắn nát hàm răng.

Diệp Trạch Nam rút một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại di động vội gọi cho mẹ anh Bùi Ngọc Linh.

"Mẹ, hiện tại Bùi thị là ai nắm quyền?"

Mới vừa sáng sớm, đã bị con trai gọi điện thoại đánh thức, Bùi Ngọc Linh bị vấn đề này khiến đầu óc không rõ ràng, bà nói:: "Người năm ngoái mới vừa từ nước ngoài trở về - cậu nhỏ của con, thế nào?"

Cậu nhỏ... Bùi Tư Nhận? Diệp Trạch Nam không trả lời mẹ cái vấn đề này, ngược lại, tiếp tục hỏi: "Mẹ, người định để cho Từ Uyển Lỵ sinh đứa bé kia ra sao? Con sẽ không nhận nó đâu."

Bùi Ngọc Linh nói: "Mẹ biết con sẽ nói như vậy, nhưng con cũng biết, bây giờ con cần một đứa con trai, tới chặn lại những lời nói của chú bác, con thật cho là ba con đi những năm này hai mẹ con chúng ta trôi qua hết sức tốt sao? Nếu như không phải là..."

Diệp Trạch Nam cắt ngang lời của mẹ mình, "Nếu không phải lúc ấy Tống Dư Kiều vụng trộm đem tiền bạc của nhà họ Tống cho chúng ta, chúng ta bây giờ nói không chừng lại vẫn ở trong phòng ngầm dưới đất!"

Bùi Ngọc Linh nhíu mày: "Có đứa con nào lại nói với mẹ như vậy à? Sớm tinh mơ con gọi cho mẹ để phát tức cho mẹ nhìn phải không? Còn nói chuyện khi đó làm gì!"

"Mẹ, con chẳng qua là nhắc nhở người, con biết người chỉ muốn đứa bé trong bụng Từ Uyển Lỵ, giữ được địa vị ở Diệp gia, nhưng mà người cảm thấy, cô ta sinh đứa trẻ xong, thật sẽ không đem những chuyện này để lộ ra ngoài sao? Mặc dù cô ta không phải con gái ruột Tống gia, nhưng là một khi nhà họ Tống biết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Mẹ, người chớ bị đầu óc mê muội, được không?"

.........

Bùi Ngọc Linh tắt điện thoại của Diệp Trạch Nam, nhắm chặt mắt. Mấy ngày qua, bà cũng xem thập phần rõ ràng, dù là tính tình hay là tính cách, Tống Dư Kiều đều so với Từ Uyển Lỵ cao hơn không chỉ một tầng, Từ Uyển Lỵ rất không phóng khoáng, đôi khi động một chút lại rơi nước mắt, mà có chút xíu ủy khuất cũng không thể chịu, nếu không phải cô ta có con, bà làm sao có thể đem một cái tiểu thư yểu điệu nũng nịu để trong nhà, nhìn liền phiền lòng.

Vừa mới bắt đầu muốn đến Diệp thị đi làm, an bài đến công ty chính đi làm được một tuần không hơn, nói quá mệt mỏi, dứt khoát ở nhà dưỡng thai cũng tốt. Bây giờ lại cảm thấy nhà bực bội, muốn đi ra ngoài một ít địa phương náo nhiệt, nhiều chuyện hơn nữa tạp, thật giống như sanh ra chính là để tìm phiền toái cho người khác vậy, cùng với Tống Dư Kiều trong nhận thức của bà quả thực hoàn toàn bất đồng.

Tống Dư Kiều năm đó đối Diệp gia là tốt, bà tuyệt đối là không có quên đi, nhưng mà kết hôn ba năm này, con mình đối Tống Dư Kiều bà cũng đều xem ở trong mắt, chính là vì ở cái năm tốt nghiệp trung học kia, Tống Dư Kiều vô duyên vô cớ vừa đi, liền đi hai năm.

Trong hai năm kia, con trai của bà Diệp Trạch Nam, cơ hồ là đem trọn cái thành phố C đều lật ra, muốn tìm ra người phụ nữ này, nhưng mà tin tức về Tống Dư Kiều lại cứ giống như là đá chìm đáy biển, không có một chút tăm hơi.

Có lần Diệp Trạch Nam say rượu đến dạ dày xuất huyết, chỉ là vì cái người phụ nữ không biết tung tích này.

Bùi Ngọc Linh xem ở đáy mắt, dĩ nhiên đối với con mình cũng đau ở trong lòng.

Bà không biết, khi đó vì cái gì Tống Dư Kiều sẽ nhẫn tâm đi mà không biết tung tích, rõ ràng yêu sâu đậm như vậy. Bà biết, có lẽ trong đó có ẩn tình không muốn người biết.

Ở một lần Diệp Trạch Nam say rượu, rốt cục xem như say rượu nói ra bà mới biết được, là Tống Dư Kiều bắt gặp Diệp Trạch Nam cùng bạn tốt của Tống Dư Kiều lên giường.

Bùi Ngọc Linh hồi hộp, hỏi: "Vì sao?"

Bà tuyệt đối không tin, con của mình biết làm ra chuyện như vậy, bởi vì bà đã từng sốt ruột muốn ôm tôn tử, muốn con trai cùng Tống Dư Kiều ở độ tuổi mưới tám trưởng thành là được lễ, mà Diệp Trạch Nam không chịu, nói chuyện tình tốt đẹp như vậy nhất định phải lưu đến đêm tân hôn.

Hỏi kỹ lại, Diệp Trạch Nam mới nói, là vào thời điểm kia, bị cái người phụ nữ tên Lộ Đường, hạ một loại thuốc gì đó, hắn nhìn Lộ Lộ trở thành Tống Dư Kiều, vừa vặn, Tống Dư Kiều từ bên ngoài trở về, liền bắt gặp như vậy, không chịu nổi tình cảnh này.

Bùi Ngọc Linh nghe xong trong lòng thật sự là vừa sợ vừa giận, con của bà làm sao có thể bị phụ nữ tính kế như vậy, do đó ở trong lòng lưu lại một đạo bóng đen đây? Vì thế, Bùi Ngọc Linh nhiều mặt hỏi thăm, rốt cục tìm nhà thôi miên, đem một phần trí nhớ khó chịu của Diệp Trạch Nam che dấu.

Nếu người con gái này không trở về nữa, con trai bà cần gì phải chịu nỗi khổ dằn vặt tự trách này, đàn ông nào không phong lưu thành tánh, ngay cả ông xã của bà Diệp Khai đều là năm đó cũng không phải ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt có con.

Nhưng mà chưa từng nghĩ đến, hai năm sau, Tống Dư Kiều vậy mà trở lại.

Hồi ức quá trình là dài trong trí nhớ, thật giống như là một bức ảnh chụp cũ màu ố vàng, mang theo một cỗ dày đặc mùi nấm mốc cùng cảm giác áy náy, đang lúc Bùi Ngọc Linh từ trong hồi ức giãy dụa lấy muốn lúc đi ra, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của chị Lưu: "Bà chủ, thuốc đưa cho Từ tiểu thư, tôi nhìn thấy cô ấy đổ đi... Đã liên tiếp ba ngày."

Bùi Ngọc Linh nhíu mày một cái, nhớ tới Từ Uyển Lỵ cái loại đó kiểu cách dáng vẻ thì cảm thấy một bụng đầy tức: "Đưa qua thêm một chén, nhìn cô ta uống vào cho tôi!"

.........

Nhà họ Tống.

Người già trong nhà đều đang ngủ, Tống Dư Kiều lúc ra cửa, Tống lão thái thái đã thức dậy. "Như thế nào tỉnh sớm như vậy?" Bà Tống thấy Tống Dư Kiều, cực kì khó hiểu.

Tống Dư Kiều giơ giơ cặp công văn trong tay lên: "Trong công ty hôm nay có một buổi họp, con cần đi trước làm quen một chút, dù sao cũng thức dậy, thì đã dậy rồi."

"Đi thôi, bà để cho Tiểu Lưu đưa con đi."

"Không cần đâu ạ." Tống Dư Kiều nói.

"Chẳng qua bà nội, hôm nay không có biện pháp bồi người đi công viên tản bộ, ngày mai nhất định bổ sung."

"Được." Bà Tống cười, khóe mắt tất cả đều là nếp nhăn.

"Ta còn không biết được người trẻ tuổi các con, mau đi đi, chớ cùng bà già này nói chuyện lại chậm trễ công việc".

Tống Dư Kiều biết tính khí của bà nội, lời này phần nhiều là đùa nói, liền le lưỡi một cái, xoay người rời đi.

Ngồi trên xe, Tống Dư Kiều đối lái xe nói: "Chú Lưu, làm phiền ở đầu đường thành phố dừng một chút, con thèm ăn, muốn ăn sữa đậu nành cùng bánh tiêu ở chỗ này."

Tống Dư Kiều nói xong liền cười một tiếng.

Bởi vì chuyện của mình và Diệp Trạch Nam, cô tâm tình không phải rất tốt, bây giờ chỉ hy vọng dùng đối ngoại với những người khác cảm giác đem tâm tình thay đổi lại.

Chú Lưu nói: "Chánh Kim Đường? Chỗ ấy đã bị phá hủy năm ngoái, đổi thành cửa hàng bách hóa."

Tống Dư Kiều yên lặng ngồi. Cũng là cô đã quên mình rời nhà ba năm, ba năm này, mọi người thay đổi, những cái cảnh vật chỗ này làm sao còn có thể ở nguyên một chỗ. Hóa ra, nhoáng một cái đã hơn ba năm rồi. Tống Dư Kiều nhìn phía ngoài cửa sổ.

Chú Lưu nói: "Ở Kim Bình cũng có một chỗ bán sữa đậu nành là tiệm ăn sáng, đồ cũng không tệ."

Tống Dư Kiều lại mở miệng, đã không còn cái loại hưng phấn đó, nhàn nhạt nói: "Vậy thì nơi đó đi."  Không phải nới đó vậy thì nơi nào cũng giống nhau thôi.

Đi tới Bùi thị, mới chưa tới tám giờ, Tống Dư Kiều mang theo sữa đậu nành cùng bánh tiêu, nghĩ thầm nếu Bùi thị không cho tiến vào nói, cô ngay tại Starbucks bên trong mua ly coffee ngồi một lát.

Chẳng qua, Bùi thị đã mở, nhưng cần nhân viên cà thẻ mới có thể đi vào.

Cô không có thẻ thì làm sao mà vào đây.

Tống Dư Kiều xoay người chỉ muốn đi, đối diện lại thấy Hứa Thiếu Kiệt đi tới. Liền chào hỏi: "Hứa quản lý, chào buổi sáng." 

Hứa Thiếu Kiệt chột dạ sững sốt một chút: "Tống thư ký, cô sao cũng đến sớm như vậy."

Tống Dư Kiều nói: "Bùi tổng giao phó công việc còn chưa làm xong, tới sớm một chút, nhưng nhân viên cần phải cà thẻ tiến vào, tôi không có."

Hứa Thiếu Kiệt cầm thẻ của mình chà tiến vào nói: "Là chúng tôi nghĩ không chu đáo, thật có lỗi."

Tống Dư Kiều vừa nói không có gì, đi theo Hứa Thiếu Kiệt vào cửa, thật ra trong lòng đã đánh cái dấu chấm hỏi.

Coi như người giữ chức vụ cao trong xí nghiệp, ở công ty làm việc thì cũng dễ hiểu, nhưng mà, cô rõ ràng cảm thấy Hứa Thiếu Kiệt này có chút vấn đề, ngay vừa mới rồi lúc cô chào hỏi, Hứa Thiếu Kiệt trên mặt chợt lóe lên kinh ngạc, vẫn không thể lừa gạt được ánh mắt của cô.

Có lẽ thực đúng là phụ nữ có tính mẫn cảm cùng giác quan thứ sáu, Tống Dư Kiều ở trong lòng cứ suy nghĩ mãi.

Tống Dư Kiều vào trong văn phòng Bùi Tư Nhận, ăn hai cái bánh tiêu cùng sữa đâu nành, sau đó liền mở máy tính bắt đầu chỉnh lý văn kiện.

Vừa lúc Bùi Tư Nhận đến, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, liền thấy bộ dáng Tống Dư Kiều hết sức chuyên chú ngồi ở trước máy tính.

Tống Dư Kiều mang một cặp mắt kiếng gọng màu đen nhỏ, tóc còn chưa có vén lên, chẳng qua ở phía sau tết tóc đuôi sam, tóc mai lộn xộn rớt một bên mặt, trong tay còn cầm một ly giấy đựng sữa đậu nành, cùng một số cái bánh tiêu đã ăn.

Bùi Tư Nhận dừng bước, không đẩy cửa tiến vào, cũng không lên tiếng quấy rầy, cứ đứng lẳng lặng ở bên cạnh cửa, nhìn chăm chú vào Tống Dư Kiều giờ này khắc này đang tập trung tinh thần.

Thật sự, so với lúc trong quán bar ở Vancouver gặp được Tống Dư Kiều, đã bình tĩnh tự nắm giữ hơn rồi.

Chẳng qua khi đó, Tống Dư Kiều nói với anh, cô tên Hạ Sở Sở, thế cho nên về sau một thời gian dài, Bùi Tư Thừa đều ở Vancouver Canada, tìm một người phụ nữ tên Hạ Sở Sở. Có thể nói, hoàn toàn tìm lầm phương hướng.

Thật đúng là một cái người phụ nữ lừa gạt người, khi đó lừa gạt anh nói cô tên Hạ Sở Sở, hiện giờ lần đầu tiên gặp mặt, lại lừa gạt anh cô là người nước khác đến.

Quả đúng là phụ nữ. càng xinh đẹp, sẽ càng gạt người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương