Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
Chương 62: Tâm sự của đàn ông, đừng đoán mò!

Một thời gian không lâu sau, rất nhiều người nhớ tới chuyện này, đều cho rằng buổi tối hôm đó đúng là chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.

Duy chỉ có Tống Dư Kiều mà nói, bị hạ thuốc lại bị ôm đến ngạt thở, thật không dễ chịu, đương nhiên, Bùi Tư Nhận bị Tống Dư Kiều sờ lui sờ tới trên người quả cũng có chút khó chịu.

Bỗng suy nghĩ trong đầu Tống Dư Kiều liền xuất hiện, kêu lên một tiếng "Bùi ca ca", dường như làm cho Bùi Tư Nhận cầm lòng không được.

Ôn hướng nguyễn ngọc cách xa năm năm rốt cục lại nằm trong ngực, Bùi Tư Nhận giờ phút này nhìn Tống Dư Kiều dưới tác dụng của thuốc mà hai má hồng lên, nhịn không được đưa tay nhéo má cô một cái.

"Bùi Tư Nhận! Anh mở cửa cho tôi! Tôi biết anh đang ở bên trong cùng con tiện nhân kia!"

Lúc này, âm thanh bên ngoài phát ra từ Hoa Tranh, lập tức vẻ dịu dàng kiều diễm của anh tôilập tức bị thổi tan.

Chân mày của Bùi Tư Nhận liền nheo lại đến mức có thể giết chết một con bọ, Tống Dư Kiều thậm chí còn chưa hiểu chuyện, vẫn ngu ngốc đưa tay đến giúp anh vuốt lên một chút, trong bụng anh lập tức nóng lên, anh như muốn chạy trốn khỏi đó,  mãnh liệt mà thiêu đốt.

Anh hung hăng kéo Tống Dư Kiều đứng ở trước mặt. Như một con hổ đói hôn lên môi của cô, cắn lên đôi môi đầy quyến rũ, sau đó tách ra, hít sâu áp chế ngọn lửa trong cơ thể, lấy áo khoác của mình khoác lên người Tống Dư Kiều, lấy hai cánh tay của cô xiết vào trong ngực, một bên gọi điện thoại.

"Cậu hiện tại đi nói cấp dưới liên hệ cho Cố Thanh Thành, mượn một sợi dây thừng...... Không, hai sợi."

............

Ngoài cửa phòng khách sạn, Hoa Tranh dùng giày cao gót của chính mình hung hăng đá vào cánh cửa, bàn tay gõ cửa cũng đã tê rần. Người quản lí khách sạn đứng ở một bên, nhìn cô không chớp mắt.

Hoa Tranh nói: "Anh mở cửa cho tôi!"

Người quản lí có phần khó xử, vẫn lịch sự nói: "Hay là cô hãy thử gọi điện thoại vào bên trong? Như vậy chúng tôi mới có thể dàn xếp."

Hoa Tranh gắt gao trừng mắt nhìn người quản lí: "Óc heo! Nếu tôi có thể gọi thì còn cần đến anh sao?"

Cô hiện tại đã hoàn toàn mất lý trí, như có thể ăn thịt người. Giây phút này có thể tiếp theo cô sẽ cắn tên quản lí này một cái, tay cô cầm lấy điện thoại di động của mình, gần như bị bóp nát! Hai giờ trước, cô xem weibo của Trương Mộng Lâm, lập tức mua vé máy bay,  tới S thị. Mà 10 phút trước, cô nhận một bức ảnh của chính thám tử mình thuê, ảnh chụp trên là Bùi Tư Nhận cùng một phụ nữ mười phần rõ ràng, sau lưng chính là cửa khách sạn này.

Một phụ nữ khóc lóc om sòm trên hành lang khách sạn, không bận tâm đến hình tượng của chính mình, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp ảnh.

Hiện tại Hoa Tranh căn bản không sợ bị chụp, cô hận không thể để cho tất cả mọi người biết rằng cô đang theo đuổi Bùi Tư Nhận, cô cùng Bùi Tư Nhận  chụp ảnh cùng nhau, đăng lên trên mạng cho tiểu tiện nhân Trương Mộng Lâm tức chết.

Không phải là nhỏ hơn cô mấy tuổi sao? Một ngày nào đó thành thiếu phụ luống tuổi có chồng!

Gần 10 phút trôi qua. Cửa phòng vẫn như cũ là không chút sứt mẻ, Hoa Tranh tức giận trực tiếp đạp người quản lí một cú: “Lỡ có người chết bên trong! Nếu đúng, đã xảy ra chuyện như vậy, anh có đủ khả năng chịu trách nhiệm sao?”

Người quản lí cũng suy nghĩ, này đều đã 10 phút trôi qua, người thế nào còn không ra, liền run rẩy lấy thẻ ra, mở cửa.

Hoa Tranh liền kéo quản lí lại, sau đó sải chân về phía trước: "Bùi Tư Nhận!"

Thế nhưng, trong phòng trống trơn, một bóng người cũng không có, trong phòng tắm cũng không có, ban công cũng không có, chẳng qua, ở ban công có hai sợi dây thừng.

Hoa Tranh nhìn thấy sợi dây thừng, không khỏi dở khóc dở cười.

Là cô đối Bùi Tư Nhận bức chặt đến thế sao? Chạy trốn? Làm sao có thể ngay cả thứ này cũng dùng tới.

Nhưng đủ để hiểu một điều, người phụ nữ lần này hoàn toàn không bình thường, ít nhất không phải loại phụ nữ như Trương Mộng Lâm, nhỏ mọn, ngu dốt, nông cạn, vì Bùi Tư Nhận  quản lí  rất kỹ.

Cũng may mắn phòng này là lầu hai, cho dù thế giới mênh mông như thế nào...... Hoa Tranh vẫb vô cùng sợ hãi, có vẻ như, muốn chọn một thời gian để có thể có một cuộc trò chuyện với Bùi Tư Nhận, nhưng ba năm qua từ Vancouver để theo đuổi anh ta, cũng là mơ tưởng của riêng cô, Bùi Tư Nhận  không chỉ từ chối cô một lần, cô sợ rằng mười lần cũng có thể có.

Trên đường bỗng nhiên có một xe cảnh sát chạy lại đây rất nhanh, còi xe cảnh sát rú inh ỏi một đường mà đến, vừa vặn đứng ở cửa khánh sạn.

Hoa Tranh kỳ quái: "Trong khánh sạn xảy ra chuyện gì sao?"

Đột nhiên bên đường có một chiếc xe cảnh sát, còi báo động kêu inh ỏi  tất cả các ngõ đường chỉ dừng lại ở lối vào khách sạn.

Hoa Tranh tự hỏi: "Tình hình khách sạn như nào?"

Người quản lí thầm nghĩ chắc có chuyện không tốt, một buổi tối lo lắng, đề phòng, không thể sống yên ổn một lúc, sao lại thế này chứ? Tiếp được cuộc gọi: "Quản lí, cảnh sát đến chống mại dâm! Anh nhanh xuống dưới!"

..................

Một chiếc xe ở đường cái chạy nhanh ra.

Bùi Tư Nhận đã là lần thứ ba hít sâu đến áp chế cơ thể đi từ từ hướng về phía trước, thuốc trong người Tống Dư Kiều đã hoàn toàn phát tác, trong cơ thể như có một ngọn lửa, từ bụng, nhịn không được liền ưm một tiếng, bắt đầu la hét nóng, cổ áo bị lộ ra, hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, cọ vàn cửa xe đến lạnh lẽo mới thoải mái mà hừ một tiếng.

Tống Dư Kiều rên rỉ, bàn tay không hề ý thức theo cơ ngực anh hướng về phía trước sờ, Bùi Tư Nhận thật sự là cả người khô nóng, hận không thể ở trong xe xử lý cô.

Ở phía trước lái xe Lê Bắc cố gắng làm cho mặt không biến sắc, nhưng mà!

Bây giờ ở xe chật chội, làm sao có thể chứ?! Anh cũng là một người đàn ông bình thường mà! Nhưng nhìn đến ánh mắt Bùi Tư Nhận ở ghế phía sau rõ ràng chính là nói: cô dám có phản ứng liền sẽ đem cô quăng đến sông Hoàng Phổ cho cá!

Qua một cái ngã tư đường chờ đèn đỏ, liền thấy chiếc xe không hề... giảm tốc độ, trực tiếp vượt qua đèn đỏ,  hướng chạy đúng là hướng về khách sạn.

Bùi Tư Nhận  nhìn qua cửa kính xe, một tay dỡ cánh tay Tống Dư Kiều, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, thấy được Diệp Trạch Nam.

Nhưng con ngươi không có một tia dao động.

Bởi vì xe màu trắng xe vượt đèn đỏ, Lê Bắc tự nhiên cũng chú ý liếc mắt một cái, cửa kính xe mở một nửa có thể nhìn đến bên trong khuôn mặt của một người, không phải rất rõ ràng, nhìn có nét như là...... Cháu trai của ông chủ?

Không phải bị hoa mắt chứ, vị Tống tiểu thư này không phải là Diệp gia thiếu phu nhân sao?

Anh còn nghĩ như vậy hoàn, chợt nghe âm thanh của Bùi Tư Nhận  từ sau: "Quay đầu, quay về khách sạn XX."

Lê Bắc: "...... Vâng"

Đợi ở cửa khách sạn, Lê Bắc tìm một chỗ tốt, dễ dàng xem cuộc vui, sau đó đang chuẩn bị xuống xe chuồn đi, bị Bùi Tư Nhận  gọi lại.

"Thuốc giải đâu?"

Lê Bắc cố ý giả bộ hồ đồ: "Thuốc giải gì?"

Bùi Tư Nhận  tay nắm đồng hồ "Bùi thị vừa mới mở một cái mỏ dầu ở Trung Đông, vừa hay đang thiếu quản lí."

Lê Bắc run lên đầu...... Anh chạy nhanh lấy trong túi tiền áo khoác lấy ra bọc nhỏ màu trắng bột phấn: "Tên kia nói, thứ này tốt nhất không nên dùng, giống như hít thuốc phiện vậy, dùng một chút không có chuyện gì, nhưng cũng có thể có chuyện."

Bùi Tư Nhận đem bọc nhỏ bột phấn nắm ở trong lòng bàn tay suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn như cũ ngồi nhìn Lê Bắc: "Còn không đi?"

Lê Bắc nhanh đã đi xuống xe.

Tống Dư Kiều hiện tại như trước chỉ mặc nội y quần lót, chẳng qua Bùi Tư Nhận  lấy áo khoác khá lớn che đi.

Bùi Tư Nhận thắt dây an toàn cho Tống Dư Kiều, một tay cầm hai tay cổ tay của cô, nhớ tới lời Lê Bắc vừa nói, liền lại gọi Cố Thanh Thành.

Thứ thuốc kia đối thân thể thực sự sẽ bị thương tổn?"

Cố Thanh Thành bên kia cũng nổi giận, hơn nửa đêm lại nhiều lần quấy rầy đến chuyện tốt người khác: "Bùi Tam! Chừng nào cậu thì mới hết ám tôi? Đầu tiên bị đốt lửa, lại dùng thuốc giải để tắt lửa, cậu nói có đau hay không?"

Sắc mặt Bùi Tư Nhận có điểm âm trầm, không đợi Cố Thanh Thành bên kia tiếp tục nói, đã cúp điện thoại, di động trực tiếp quăng ra phía trước chỗ ngồi.

Tống Dư Kiều hiện tại không hề ý thức, bị thắt dây an toàn liền hướng cửa kính xe mà ngủ, bị Bùi Tư Nhận ôm lấy liền hướng Bùi Tư Nhận mà ngủ, hai tay bị nắm dùng thân thể cọ, buông lỏng tay ra mà bắt đầu sờ loạn.

Bùi Tư Nhận đem Tống Dư Kiều ôm lấy mặt đối mặt làm cho cô ngồi ở bắp đùi của mình, một tay nâng lên người của cô, khiến cho cô nhìn anh, tay còn lại cầm một bao màu trắng bột phấn, nghiêm trang hỏi: "Dư Kiều, tôi hiện tại cho cô lựa chọn, nói, muốn tôi, hay là muốn nó?"

Hiện tại Tống Dư Kiều làm sao nghe hiểu được tiếng người, hai mắt mê say, hai gò má hồng, tóc đã xõa hai vai, thời gian dài bị thuốc tra tấn trên trán có một nếp nhăn, sợi tóc dính vào trên mặt, thoạt nhìn gợi cảm mà lại quyến rũ.

Kết quả, có thể nghĩ.

Tống Dư Kiều không nói gì, chính là liên tiếp hướng người Bùi Tư Nhận mà cọ, dùng hành động nói cô muốn cái gì.

Bùi Tư Nhận trực tiếp vứt bỏ thuốc bột, cũng bất chấp bây giờ là ở trên xe, lập tức đem Tống Dư Kiều đặt ở dưới thân.

..................

Mà cùng lúc đó, trong khách sạn, đang ở trình diễn một hồi trò hay.

Cảnh sát điều tra, cũng không phát hiện có bán dâm, phiêu xướng, như  điện thoại nói.

"Tôi không có báo giả dối tin tức! Tôi đúng là nhìn thấy"

"Theo lời của anh cái phòng kia người nào cũng không có!"

"Xem camera theo dõi!"

Cảnh sát nhìn nhau liếc mắt một cái, đi tới tầng giám sát, yêu cầu xem băng ghi hình.

Nhân viên phòng giám sát là người quen của Viên Bằng Phi, tất nhiên cũng đã đem kia đoạn băng ghi hình trong thang máy làm giả, cảnh sát vốn dĩ đã không có cái gọi là kiên nhẫn, liền xem như Tống Khiết Nhu báo động giả, bọn họ đến hơn nửa đêm chấp hành công vụ, mà một người phụ nữ mà phải uống cà phê, ấn tượng đầu tiên liền quyết định bọn họ đối chuyện này không có khả năng truy cứu.

Tống Khiết Nhu xem cảnh sát dường như đã tức giận, đã nói: "Xem danh sách đăng kí thuê phòng của khách sạn!"

Bởi vì cảnh sát ở đây, cho nên ở quầy tiếp tân dễ dàng lấy được danh sách mướn phòng, nhưng mà chứng minh thư của người này là..... Cố Thanh Thành?!

Ở S thị, cho dù là cảnh sát, cũng muốn cố kỵ Cố Thanh Thành ba phần, hiện tại vừa thấy tên của anh, đều hai mặt nhìn nhau, thẳng đến phía trước đội trưởng nói: "Cô theo chúng tôi trở về lấy khẩu cung một chút."

Tống Khiết Nhu không rõ vì sao cảnh sát vừa nhìn quá danh sách đăng kí thuê phòng liền bắt đầu thay đổi?

Bà hô to: "Để cho tôi gọi điện thoại! Tôi là em gái Tống Dực!"

Tống Dực......

Tỉnh trưởng tỉnh X tiền nhiệm, mặc dù năm năm trước đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang hoàn toàn rời khỏi vòng luẩn quẩn chính trị, lực ảnh hưởng ở S thị vẫn không thể khinh thường.

Mấy người cảnh sát đồng thời đều sửng sốt.

Khách sạn đại đường quản lí vừa mới đưa tôn đại Phật Hoa Tranh đi, chợt nghe thấy tên này, xem ra hôm nay thật xui xẻo, chắc hôm nay trở về phải xem lại hoàng đạo để khai trương lại thôi

Ở S thị, có hai người không thể đắc tội, thứ nhất chính là hắc bạch đều ăn - Cố Thanh Thành, thứ hai chính là Tống cựu tỉnh trưởng, hiện tại chủ tịch Tống thị.

Tống Dực nghe nói Tống Khiết Nhu ở đó báo động giả, trực tiếp nói với cảnh đội: "Nên làm cái gì bây giờ thì làm cái đó, chuyện này cũng xin ý kiến của tôi sao? Tôi đã mặc kệ chuyện này rất nhiều năm."

Cảnh đội lau mồ hôi trên trán: "Hiểu được, quấy rầy ngài."

Cúp điện thoại, đội trưởng nói: "Mang đi, nhân chứng đều đi cảnh cục lý lấy khẩu hết!"

..................

Xe cảnh sát còn chưa kịp di chuyển, Diệp Trạch Nam đã đến.

Anh xuống xe liền vội vàng quýnh lên đem chìa khóa xe ném cho bảo vệ phía trước khách sạn phụ trách dừng xe, vừa rồi bởi vì quá mức vội vàng, áo khoác bị mặc trái, nhìn qua phản chiếu trên kính trong thang máy anh mới nhìn thấy mình chật vật.

Một đầu tóc ngắn lộn xộn, áo khoác tây trang cũng mặc trái, vừa rồi tốc độ xe bao nhiêu, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, anh đã hoàn toàn không nhớ rõ.

Là vì Tống Dư Kiều sao?

Dưới đáy lòng anh vốn là không thừa nhận đáp án này. Gần như hiện tại... đáp án này xuất hiện trong nháy mắt, liền lập tức đem nó ép xuống dưới.

Đi tới phòng mà được một số điện thoại nặc danh thông báo, cửa không có khóa, có thể là có người ở qua nhưng còn không có quét dọn, Diệp Trạch Nam đẩy cửa ra, bên trong có một chút hỗn độn, chăn trên giường chăn cũng đã lộn xộn, ban công cửa sổ không có khóa.

Trong phòng đã không có người, cảm xúc Diệp Trạch Nam cũng bình phục một ít, tâm anh vẫn nhấc lên cao, hiện tại rốt cục cũng thả xuống dưới.

Anh ở trong phòng đi qua lại đi lại một chút, vốn tưởng rằng cái số điện thoại nặc danh kia là giả, lúc ra ngoài, lại ở bên trên giường thấy được một cái vòng tay rơi ra!

Cái vòng này là cái mà Tống Dư Kiều vẫn mang ở cổ tay, bởi vì năm nay là năm tuổi của cô, lúc đầu năm cô tự mua cho mình một cái vòng hạt châu đổi vận, nói là muốn xua đuổi xui xẻo trong năm nay, Diệp Trạch Nam vốn dĩ không thèm để ý, nhưng là nhiều lần thấy trên cổ tay cô có một cái tục khí như vậy, cho nên cũng nhớ rõ.

Diệp Trạch Nam xoay người nhặt chuỗi châu đổi vận lên, nắm ở trong tay gần như muốn bóp nát.

Quả nhiên là Tống Dư Kiều!

Trong lòng bất giác xẹt qua một đạo cảm giác đau đớn, vốn dĩ chỉ đoán, là lúc này đây thành sự thật, chính là phản bội!

..................

Diệp Trạch Nam đi rồi không bao lâu, trong phòng 2232 của khách sạn, nghênh đón đêm nay trừ bỏ vài người khách ở ngoài, người thứ ba đến kiểm tra phòng —— Viên Bằng Phi.

"Làm sao lại không có ai?"

Con người Viên Bằng Phi nháy ánh mắt, theo vệ tắm đang lúc nhìn đến dưới sàn, lại nhìn... nữa tủ quần áo, thật sự là trăm tư khó giải.

Rõ ràng là ở cửa khách sạn theo dõi, khách sạn không phải có một cái cửa chính thôi sao, chẳng qua thật sự còn có cửa sau, nhưng  Bùi Tư Nhận làm ra vẻ, ôn hương nhuyễn ngọc không đi hưởng thụ, lại ép buộc cái gì chứ? Thế nhưng ngay cả dây thừng quân dụng đều dùng tới.

Mấy tên đàn em của Viên Bằng Phi đi phía sau đại ca của mình, thở mạnh cũng không dám, sợ lại bị một cái bàn tay đánh tới mắng ngu ngốc.

Chẳng qua may mắn Bùi Tư Nhận cũng đi rồi, nếu thực bị cảnh sát phát hiện chỉ sợ toàn bộ S thị phải khiếp sợ, nỗi danh lừng lẫy C thị - Bùi gia Tam thiếu đi vào S thị đến mua dâm, chỉ sợ sau này đến một cọc hợp đồng cũng ký không được, đến bản thân anh cũng bị tốn thất thảm.

............

Tuy rằng Bùi Tư Nhận cùng Tống Dư Kiều ở bên trong xe, không có biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện hay ho gì, chẳng qua Lê Bắc là một thư ký rất tận tình, chụp toàn bộ quá trình lại, chụp đến nơi nào, đều mượn danh của Cố Thanh Thành, đến phòng giám sát thì phải đưa tiền nhiều hơn, để cho 7 người theo dõi trong phòng giám sát đi ra ngoài, sau khi đợi Bùi Tư Nhận tận hưởng xong, hai tay đem băng ghi hình đưa cho anh.   

Nhưng mà vì sao thời gian dài như vậy còn không có tin tức, đã qua ba giờ rồi? Chẳng lẽ sinh lực hai người đều tốt như vậy sao? Lê Bắc ngồi ở phía sau vườn hoa khách sạn, nhìn thời gian thoáng qua, lại nhìn qua cái bóng xe ở bãi, nghĩ rằng chắc không còn chiến tranh nóng đâu, gió đêm thổi lạnh buốt, anh cũng không muốn nằm vùng ở nơi này qua một buổi tối. 

Có nên gọi điện thoại hỏi một chút không? 

Khẳng định không cần, khẳng định sẽ bị la mắng, giống như ruồi bọ chen ngang............. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã đến rạng sáng, mắt thấy chân trời tối đang bị mặt trời xâm chiếm.

Bùi Tư Nhận đang đã hoàn toàn kiệt sức vì cô gái trong lòng lau mồ hôi, rửa sạch sẽ, dùng áo khoác của mình đem đắp cho cô, giờ phút này dấu hôn lộ ra khắp cổ, mắt cá chân lộ ra, vừa thấy khiến cho anh lại bắt đầu bùng lên khí nóng. 

Nhưng giờ này, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng giảm không ít lắm, quả thực gây sức ép lớn.

Anh sợ chính mình lại không cẩn thận, liền mở cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hút một điếu thuốc. Hình dáng Bùi Tư Nhận cao to, áo sơ mi trên người đã bị chà đạp không chỉnh tề, lại rõ ràng làm cho người tôikinh ngạc, nút cúc áo sơmi chỉ gài lại hai cúc ở giữa, lộ ra làn da màu mật ong rõ ràng ở ngực. Một tay vò đâu, tay còn lại tùy ý kẹp một điếu thuốc, làn khói xanh trắng lượn lờ, trong ánh mắt tất cả đều là dịu dàng lưu luyến.

Thỉnh thoảng người ven đường đi qua, đến bên này hai mắt đều liếm qua. 

Lê Bắc ở ven đường ngủ gật vừa mở mắt liền thấy ông chủ mình đã ở xe ngòai chờ, vội vàng chạy qua.

Bùi Tư Nhận lành lạnh liếc anh một cái: " Sao không mướn phòng ngủ một đêm?"

Lê Bắc làm sao dám a, người khác không biết Bùi Tư Nhận có thủ đoạn chỉnh chết người, anh xem như đi theo Bùi Tư Nhận đã lâu, tuyệt đối là trong lòng biết rõ ràng.

"Ông chủ, trước mắt đây là băng ghi hình." Bùi Tư Nhận nhận lấy, áng chừng ở trong lòng bàn tay, dùng điều khiển để mở cửa xe, để lại một câu: " Đặt một phòng nghỉ để ngủ đi, hôm nay hình như cậu mệt mỏi rồi." 

Bởi vì sự hiểu biết của anh đối với người ở trong xe đã kiệt sức, như vậy tình trạng kiệt sức sẽ giảm, không ngủ đến ngày mai, chỉ sợ là không tỉnh............. 

Quả nhiên, mãi cho đến hơn bảy giờ sáng ngày thứ hai, Tống Dư Kiều mới tỉnh lại, trong cơ thể cô như bị trút hết sinh khí, phần eo dưới giống như bị xe nghiền, động một chút đều cảm thấy đau. 

Cô mở to mắt, chú ý tới đây là khách sạn.

Hả, là khách sạn không biết là chuyện quái gì, bởi vì cô nhớ rõ, đêm qua chính là ở trong quán rượu......

Đợi chút...... 

Đêm qua, hình như tiến vào thang máy đã bị cánh tay người phía sau, sau đó...... Không có ý thức.

Trong nháy mắt, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được, trên người mình không có gì! Thậm chí ngay cả nội y quần lót áo ngủ đều không có mặc, chỉ quấn trên người một cái chăn.

Cô xoay người ngồi xuống, phần dưới cơ thể lập tức đau như hút một hơi khí lạnh. 

Chăn theo trên người đi xuống, lộ ra trước ngực loạt dấu hôn, cô vội vàng ngăn chính mình sắp hét lên tiếng thét chói tai.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tống Dư Kiều hoàn toàn ngu ngơ, nhưng là chung quanh không có quần áo cô, cô chỉ có thể bọc chăn, di động? Di động đâu? 

Ngay tại lúc Tống Dư Kiều xoay người tìm di động, cửa phòng tắm lập tức mở ra. 

Tống Dư Kiều đã từng bị vết xe đổ này, trực tiếp liền nhắm hai mắt lại, quả nhiên, lúc mở to mắt, nhìn thấy đúng là Bùi Tư Nhận đang thắt nút áo sơmi, chỉ là chẳng qua hôm nay anh thay đổi mặc áo sơmi trắng, càng thêm hiện ra mặt như ngọc, thân hình cao to. 

"Bùi......" Bùi Tư Nhận nâng mắt, trong ánh mắt hơi ý cười, chọn cao âm cuối: "Uh?"

"Này...... Anh, tôi...... Có phải hay không......?" Tống Dư Kiều cảm thấy chính mình hiện tại trong đầu một mảnh hoảng loạn, đầu lưỡi bắt đầu cứng lại, nói không rõ ràng lắm. 

Bùi Tư Nhận từng bước một đi tới, cúi người trước Tống Dư Kiều. 

Tống Dư Kiều vừa mới hướng về phía trước kéo chăn bị trượt xuống dưới lại, trực tiếp lộ ra trước ngực dấu hôn, dường như cho dù là Bùi Tư Nhận có thừa nhận hay không, đã rõ mọi thứ. 

Tống Dư Kiều lập tức ngừng hô hấp.

Bùi Tư Nhận vươn tay ra giúp Tống Dư Kiều cầm chăn lên nhe nhàng kéo một chút, hắn đã nhìn thấu cô muốn hỏi cái gì, nói: "Lần trước thật sự không có gì phát sinh, lần này mọi việc đã xảy ra." 

Đầu của anh ướt sũng, không biết là đàn ông đều có thói quen tắm rồi sau đó lau khô đầu hay không, anh tiến đến trước mặt Tống Dư Kiều, trên tóc giọt nước lạnh như băng dừng ở trên vai Tống Dư Kiều, làn da cô bỗng chốc giống như bị bỏng lửa. 

Tống Dư Kiều hoàn toàn cứng lại.

Đây là cái ý gì?

Bùi Tư Nhận đã muốn thừa nhận, lần trước ở trong quán bar A Đại, cô uống rượu, chính là Bùi Tư Nhận đưa cô đến khách sạn, như vậy thì dây đeo đồ ngủ ren đâu? Cũng là anh cho cô mặc vào sao? 

Nhưng mà lúc đó có phải hay không anh thay cho cô đã không quan trọng, quan trọng là hiện tại, hiện tại làm cũng đã làm, còn nói thay quần áo cái gì? 

Đầu óc cô hoàn toàn trở thành một đống hỗn loạn, ngày trước mỗi lần đều nói Diệp Trạch Nam ở bên ngoài cùng đàn bà khác làm loạn, dấu hôn lộ bên ngoài, hiện tại chính cô thì sao? Lúc này chẳng phải vết hôn lộ bên ngoài sao?

Loại chuyện này một khi làm là chạm đến đạo đức luân lý, cũng nên lo lắng. 

Ngay khi Tống Dư Kiều ngây người, Bùi Tư Nhận đã hoàn toàn như không có việc gì đứng dậy, đem áo sơmi cài lại, nhân tiện anh đưa áo, khoác lên người Tống Dư Kiều, tuy rằng động tác không có do dự, nhưng trong miệng lại nói: "Có muốn đi tắm một chút hay không? Hôm trước tôi chỉ đơn giản thay cho cô một chút." 

Tống Dư Kiều hoàn hồn, nghe thấy trong lời nói Bùi Tư Nhận mười phần mập mờ, mặt như bị đốt nóng đứng dựng lên.

Cái gì gọi là...... Đơn, giản, thay một chút?!

"Bùi tổng, tôi cảm thấy tôi......" 

Bùi Tư Nhận dừng ở trên vai Tống Dư Kiều độ mạnh yếu nặng một ít: "Cô cảm thấy có thể nói chuyện thành khẩn về nó như vậy sao?"

Tống Dư Kiều cắn môi dưới.

"Cốc cốc Cốc" ba tiếng đập cửa, Bùi Tư Nhận đi tới mở cửa. 

Lê Bắc đến đưa y phục đến. "Ông chủ, tôi dựa theo số đo anh nói để mua, nhưng là kiểu dáng này tôi thật sự không chọn " 

Lê Bắc đang cầm ba cái túi to, tiếp tục nói, "Tôi cứ chỉ theo nhân viên cửa hàng giới thiệu, mua ba bộ." 

Nháy mắt quả thực tự tôn tự tin đã bj phá vỡ, mà ngay cả nhân viên cửa hàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt giống như ánh mắt của tổng giám đốc bá đạo, chẳng qua không phải mình. 

Bùi Tư Nhận lấy gói to, nói: "Đặt hai phần bữa sáng đưa lên."

Lê Bắc: "...... Vâng" 

Lần này thực để cho Ngô Na tới cùng, ông chủ thật là càng ngày càng khó hầu hạ.

Bùi Tư Nhận đem ba bộ quần áo từ túi con lấy ra, đặt trên giường một bộ, trong tay mình cầm hai cái, hỏi Tống Dư Kiều: "Cô cảm thấy cái nào đẹp hơn?" 

Kỳ thật, lúc anh lấy quần áo ra, ở đáy lòng đã thật sự kinh thường thẩm mĩ của Lê Bắc, ba bộ quần áo miễn cưỡng có thể xẻm được là bộ bên tay trái cái này cùng hai bộ váy.

Tống Dư Kiều hiện tại thầm nghĩ mặc xong quần áo nhanh chút, làm sao quan tâm cái gì đẹp hay xấu, trực tiếp thuận tay chỉ bên tay trái Bùi Tư Nhận lấy hai bộ váy. Bùi Tư Nhận câu khóe môi: "Ánh mắt không tồi." 

Tống Dư Kiều lấy quần áo đang chuẩn bị mặc vào, nhưng mà...... 

Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bùi Tư Nhận, trên mặt đỏ ửng càng rõ ràng. 

Bùi Tư Nhận hiểu ý, nói: "Tôi đến ban công hút điếu thuốc."

"Không...... Không phải, " Tống Dư Kiều nói, "Tôi..... Nội y." 

Nội y?

Chỗ nào còn có cái gọi là nội y? Cũng đã ở trên xe bị Bùi Tư Nhận xé hỏng rồi, hiện tại đang nằm ở thùng rác nào anh cũng không biết. Bùi Tư Nhận bước chân dừng lại, nói: "Đợi một lát, tôi đi xuống mua cho cô."

Nội y quần lót... loại quần áo này, vẫn là không cần qua tay người khác, tự mình mua có vẻ tốt............. 

Dưới lầu có cửa hàng nội y nổi tiếng nữ tính. Bùi Tư Nhận chưa từng mua nội y, với nội y rực rỡ muôn màu cũng không biết, nhân viên cửa hàng hỏi cái gì cũng không biết, nhưng anh đêm qua đã lấy tay đo đạc qua, đã đem số đo lấy nội y ở đây, lấy tay đo thử một chút, cùng số đo nội y cầm lên.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy một người đàn ông như vậy đến mua nội y, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng đàn ông của người phụ nữ kia, thật sự thực hạnh phúc a. 

"Ngài là vì bạn gái đến mua nội y sao?" Nhân viên cửa hàng lôi kéo làm quen. 

Căn bản Bùi Tư Nhận đối với phụ nữ đang tiến đến gần, luôn luôn không để ý tới, nhưng là lúc này đây tâm tình tốt, phải trả lời nói: "Không phải bạn gái, là phu nhân."

Nhưng mà, bỗng nhiên nghĩ phu nhân như vậy, bây giờ còn ở nơi này nói dối người ngoài, mày Bùi Tư Nhận lại nâng lên.

............

Tống Dư Kiều cảm thấy chính mình đầu óc sắp nổ.

Ở vừa mới bắt đầu tiếp xúc Bùi Tư Nhận thời điểm, cô liền nhìn ra được, người đàn ông tự phụ cao ngạo như vậy, khả năng trong lòng đối cô có như vậy nhất chút hứng thú, cho nên lúc ấy ngay tại trên người anh đánh thượng một cái dấu chấm than: dấu hiệu nguy hiểm, một lòng muốn cách xa... cách xa...phải cách xa, tuyệt đối không thể tới gần!

Nhưng vì sao lại càng ngày càng gần? Hiện tại thế nhưng còn cùng nhau lên giường.

Bệnh đau đầu của Tống Dư Kiều lại tái phát, mấy năm nay từ Ôn Ca Hoa về nước, rõ ràng triệu chứng đau đầu đã muốn tốt rất nhiều, xem ra phải kêu mẹ hỏi bác sĩ bên Vancouver lấy chút thuốc lại đây.

Cô luôn luôn là một người cực kỳ cẩn thận, đối với bất luận cái gì đều quan sát rất cẩn thận, có lẽ bởi vì thời gian dài làm trợ lý của người khác, thận trọng phát hiện, ở trên tủ đầu giường khách sạn hàng có một kí hiệu, căn phòng này không phải căn phòng ngày hôm qua.

Đêm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thế nhưng ngay cả khách sạn đang ở cũng phải đổi.

Thùng thùng thùng tiếng gõ cửa.

Tống Dư Kiều bỗng nhiên mở miệng: "Ai?" Cùng phong hoành huyết.

"Tôi" ngoài cửa Bùi Tư Nhận nói: "Lúc nảy ra ngoài không có mang chìa khóa phòng."

Tống Dư Kiều sửng sốt một lát, mới đưa chăn cuốn lại che trước ngực kín lại, đi tới mở cửa, Bùi Tư Nhận một tay mang theo túi nội y, một tay mang theo túi đồ đóng gói.

............

Thay quần áo xong, Tống Dư Kiều cùng Bùi Tư Nhận ngồi ở bên cạnh nhau trên sô pha, nhìn chằm chằm túi cơm hộp trước mặt, không nói.

Tống Dư Kiều dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc vừa rồi đã khôi phục một ít lý trí.

"Bùi......"

Bùi Tư Nhận đưa tay hướng về phía trước thân hình như là muốn chạm vào trên môi Tống Dư Kiều, Tống Dư Kiều kinh ngạc nghiêng người về phía sau.

Bùi Tư Nhận khẽ cười một tiếng: "Ăn cơm trước."

Anh mở cái túi ra, lấy hai phần cháo và mấy cái bánh bao ra, một phần cháo thịt nạc chứng muối đặt ở trước mặt Tống Dư Kiều, nắp hộp mở ra, lập tức một hương thơm xông vào mũi.

Nhìn vẻ mặt Bùi Tư Nhận thong thả, Tống Dư Kiều cũng đói bụng thật sự, liền ăn hai cái bánh bao, hương vị của cháo thịt nạc trứng muối thực ngon, cô một hơi liền uống hơn phân nửa.

Cô nói: "Bùi tổng, chuyện tối ngày hôm qua chuyện...... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Đêm qua?"

Tống Dư Kiều nghi hoặc: "Không phải sao?"

Ngay sau đó, cô liền thấy màn hình di động sáng lên, bấm xem lịch ngày, thế nhưng đã qua một ngày! Một ngày này chẳng lẽ cô chỉ ngủ như vậy thôi sao?!

Bùi Tư Nhận dựa vào sô pha, cánh tay để trên tay vịn sô pha, ánh mắt híp lại nhìn Tống Dư Kiều, dùng loại giọng điệu làm cho người ta hận đến nghiến răng, không nhanh không chậm nói: "Có người bỏ thuốc cô, sau đó ném tới vào phòng tôi."

Tống Dư Kiều không có cắt ngang, chờ Bùi Tư Nhận nói tiếp.

Bùi Tư Nhận tiếp tục nói: "Sau đó Hoa Tranh đến đây......"

"Cái gì?!" Tống Dư Kiều trực tiếp từ trên sô pha nhảy dựng lên, "Hoa Tranh đến đây?"

Bùi Tư Nhận bị vẻ mặt này của Tống Dư Kiều chọc cho buồn cười: "Hoa Tranh luôn luôn thích bắt gian tôi, lần trước không phải còn mang theo cô đi bắt gian sao?"

Tống Dư Kiều im lặng.

Thế thì không giả, nhưng nếu thật sự làm cho Hoa Tranh nhìn thấy...... Hậu quả đó thực thiết tưởng không chịu nổi.

Vì sao lại như vậy, nếu như là những người khác, cho dù là một người xa lạ, cũng tốt hơn là Hoa Tranh - Người đã theo đuổi Bùi Tư Nhận hơn ba năm, vì sao cố tình lại là Bùi Tư Nhận.

Mà bây giờ nghĩ lại, có một tầng quan hệ như vậy, còn muốn muốn giống như trước phân rõ giới hạn, chỉ sợ không có khả năng.

Tống Dư Kiều đóng nhắm mắt con ngươi, cô là bạn tốt của Hoa Tranh, tuy rằng nói cô bị tính kế không hề ý thức, nhưng là trong lòng vẫn là cảm thấy có lỗi với Hoa Tranh.

"Sau đó thì sao?"

Bùi Tư Nhận nói: "Tôi liền mang theo cô từ trên lầu nhảy xuống, chạy trốn."

Tống Dư Kiều: "......"

Đàm phán như vậy, hình như hiệu quả cũng không thể nào tốt, phía trước cửa phòng tắm nửa mở, bên trong bởi vì vừa rồi mới tắm rửa hơi nhiệt bốc ra ngoài, mà bên người là giường lớn, chăn hỗn độn, quần áo lộn xộn, làm cho đầu óc Tống Dư Kiều cũng thực rối loạn.

Cuối cùng, Tống Dư Kiều mở miệng có chút tối nghĩa, nói: "Bùi tổng, một đêm này...... Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, xin ngài quên đi."

Ý cười nơi khóe miệng Bùi Tư Nhận đã dần dần tiêu tán, đôi mắt lại khôi phục cái loại gợn sóng không sợ hãi chuyện gì: "Cô là nói...... Coi như là tình một đêm?"

Tình một đêm?

Tống Dư Kiều nghe thấy từ Bùi Tư Nhận dùng, trong lòng khó chịu, khó chấp nhận một chút, này ba năm qua, cho dù là Diệp Trạch Nam không có chạm vào cô, cô cũng chưa từng có theo đuổi dục vọng của mình đi tìm quá đàn ông khác, loại chuyện tình một đêm này, ở trong lòng cô, liền tỏ rõ nếu một lần phản bội, là triệt triệt để để phản bội.

Trong miệng Diệp Trạch Nam nói cô là không sạch sẽ, nhưng ở trong lòng cô, chính cô là sạch sẽ.

Chẳng qua hiện tại...... Chỉ sợ thật sự thành như trong miệng Diệp Trạch Nam...... Không sạch sẽ.

"Ưm, " Tống Dư Kiều nhắm chặt mắt, lại mở to mắt đã muốn kiên định vô cùng, "Coi như là tình một đêm."

Bùi Tư Nhận nhìn bộ dạng này của Tống Dư Kiều giống như là tráng sĩ nắm chặt tay, không khỏi cũng nhớ tới mỗi khi Bùi Hạo Dục ở bên ngoài gặp rắc rối đều cọ xát hai chân, quả thật là mẹ nài con nấy, không khỏi từ đáy lòng cười cười, nói: "Nhưng tôi trước giờ cũng không cùng người khác chơi tình một đêm."

"Hửm?" Tống Dư Kiều giương mắt.

Bùi Tư Nhận nói một câu ra vẻ đạo mạo: "Tôi chỉ cùng người ta làm bạn lâu dài."

Tống Dư Kiều: "......"

Bùi Tư Nhận tục nói: "Cho dù chính là tình một đêm, Hoa Tranh cũng không tiếp thụ được."

Tống Dư Kiều cạn lời: "Chuyện này...... tôi cảm thấy......"

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Bùi Tư Nhận vang lên.

Anh đứng dậy, nói: "Tôi đi nhận điện thoại."

Tống Dư Kiều nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Tư Nhận, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Bùi Tư Nhận chính là cái loại đàn ông bề ngoài áo mũ chỉnh tề, nội tâm âm hiểm, đen tối?

Thoạt nhìn không giống mà.

Khoan, chẳng qua đúng là có điều dự triệu đi, theo Hoa Tranh đi bắt gian, ở trên hành lang cái ánh mắt kia, tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ, ánh mắt sáng quắc đem cô bức đến không dám mở mắt.

Khuôn mặt Tống Dư Kiều lại có chút đỏ ửng, cần phải đi rửa mặt.

..................

Bùi Tư Nhận nhận đến là điện thoại của Viên Bằng Phi.

"Bùi tổng, tôi là Phong Đằng Viên Bằng Phi, không biết anh có còn nhớ rõ tôi không......"

"Tất nhiên là nhớ rõ anh." Bùi Tư Nhận đứng ngoài ban công, xuyên qua cửa thủy tinh nhìn thoáng qua Tống Dư Kiều đang nhìn anh, khẽ cười cười, mãi đến khi Tống Dư Kiều xoay người chải tóc, lấy tư thế có chút không được tự nhiên đi vào phòng tắm, anh mới xoay người lại, cánh tay để trên lan can, ngắm nhìn mây trôi phương xa.

Đầu bên kia điện thoại Viên Bằng Phi thấy Bùi Tư Nhận lấy giọng điệu nhu hòa như vậy cảm thấy thông thể tin được, sửng sốt, nói tiếp đi: "Đêm qua......"

"Như thế nào?"

"Người phụ nữ đó......" Viên Bằng Phi cảm thấy mình ở trước mặt Bùi Tư Nhận quả thực chính là một con tép nhỏ, đơn giản trực tiếp nói thẳng ra, "Hợp đồng cùng công ty tôi, ngài có thể thoải mái một chút được không?"

"Trợ lý của tôi không có nói cho anh biết sao?" Bùi Tư Nhận nói, "Giai đoạn cuối cùng đấu thầu, quyết định công ty của anh - Phong Đằng cùng mặt công ty khác, thời gian định vào chiều thứ sáu."

Viên Bằng Phi trong đầu đơ một chút, bắt đầu lớn giọng: "Khi nào vậy?!Sao tôi không nhận được thông báo?!"

Bùi Tư Nhận cười: "Chỉ sợ liên tục ba ngày nay anh cũng chưa quay về văn phòng, Viên quản lí, vội vàng đem phụ nữ đưa lên giường của tôi vậy sao."

Anh mặc dù là cười nói, nhưng vào lỗ tai Viên Bằng Phi cũng là cảnh cáo.

"Tôi hiểu rồi, Bùi tổng."

............

Cúp điện thoại, trong lòng Viên Bằng Phi còn sợ hãi, nếu đêm qua không phải bởi vì người phụ nữ đó thuận mắt Bùi Tư Nhận, chỉ sợ hiện tại anh không có thể an toàn đứng ở chỗ này, trách không được trước cùng Bùi thị giao tiếp, tổng giám đốc công ty bọn họ nói phải cẩn thận làm việc.

"Trương Nghị, cậu lại đây."

Tên đàn em này tên Trương Nghị, nghe thấy quản lý bọn họ gọi mình, bước đi qua, hỏi: "Chuyện gì ạ?"

Viên Bằng Phi xoa xoa hai huyệt thái dương, nheo mắt lại, nói: "Cậu lấy tư liệu tra được của người phụ nữ đó, cho tôi một phần."

Trương Nghị từ trong cặp hồ sơ của mình lấy ra nữa một sắp giấy, đưa ra, trên mặt có mấy tấm ảnh bị vo thành cục, anh cười hắc hắc, vuốt thẳng ra, "Lần trước dùng này tờ giấy này bao mấy quả táo."

Viên Bằng Phi: "......"

Anh đưa tay liền vỗ vào ót Trương Nghị mấy cái: "Tìm đường chết! Ngu ngốc! Đây là người trong lòng của Bùi Tam Thiếu! Cậu dám dùng cô ấy bao quả táo!"

Trương Nghị: "......"

Tuy rằng mấy tâm hình đã nhăn nhăn nhúm nhúm, Viên Bằng Phi cũng nhìn thấy, Tống Dư Kiều này, hóa ra là Nhị tiểu thư Tống gia ở S thị, con gái Tống Dực! Nhưng lại có một điểm mấu chốt!

Người phụ nữ này là vợ của Diệp Trạch Nam ở C thị! Thiếu phu nhân Diệp gia!

Nói cách khác, người phụ nữ này đã kết hôn!

Là anh hại Tống Dư Kiều bên ngoài?! Xong đời, người phụ nữ này vừa thấy liền biết không phải kẻ dễ bắt nạt, sẽ không......

Mấy khối thật trên mặt Viên Bằng Phi run lên một cái, cái này...... Xem như vuốt đuôi ngựa đối với Bùi Tư Nhận, không biết Tống Dư Kiều có mang thù hay không, anh là tên đầu xỏ khiến cho cô có lỗi trong hôn nhân.

Chẳng qua, nếu đã muốn đứng đứng ở bên Bùi Tư Nhận, vậy thề sống chết đứng ở bên này.

Bên ngoài vừa vặn, về sau cách Bùi Tư Nhận một chút.

Chẳn qua, anh thật đúng là không biết, Bùi Tư Nhận thậm chí có loại yêu thích này, thích vợ người ta? Thích phu nhân nhà giàu có? Thích loại phụ nữ trước thì mạnh mẽ, sau thì thẹn thùng?

Ai, tâm tư đàn ông, đừng đoán.

Anh ngoắc Trương Nghị lại: "Về sau tôi chính là cùng Bùi tổng chung một đội, đặc biệt người phụ nữ Tống Dư Kiều này, về sau khách khí chút, nhớ kỹ chưa?"

Trương Nghị lặng thinh một chút, mới gật đầu.

Kỳ thật anh ở trong lòng nói: Bùi tổng sẽ không hiếm lạ một đồng đội như heo là anh đâu.

..................

Tống Khiết Nhu ở cảnh cục sát bị giam một đêm, mặc dù là hận anh trai mình không chịu sử dụng quan hệ trước đây bảo lãnh cô bảo ra ngoài, Chẳng qua đây cũng là thói quen của Tống Dực, tính cách ngay thẳng.

Lúc cô đi ra, xe của Tống Dực đang chờ ở bên ngoài.

Tuy rằng trong lòng cô tức giận, nhưng đối với anh cảnh sát trẻ không có mắt phía sau kia vẫn là dùng biển số xe của cựu tỉnh trưởng khoe ra một phen, liền vênh váo tự đắc đi qua, lên xe.

"Anh cả."

Tống Dực nhìn Tống Khiết Nhu lên xe, hỏi: "Đi C thị náo loạn chưa đủ, giờ tới S thị lại bắt đầu náo loạn?"

Tống Khiết Nhu không hé răng.

Tống Dực nói: "Lần này về đến nhà ngoan ngoãn yên lặng lại một chút, chia ra đi, tôi đã tìm người đi C thị đem Lily đưa về đây, chuyện này không cần em quan tâm."

Tống Khiết Nhu nghe Tống Dực nói vậy, bắt đầu khóc náo loạn: "Anh còn nhớ tới Lily sao?! Lúc trước từ bên cạnh tôi anh cướp nó đi, tại sao anh không quan tâm nó? Anh có biết mỗi lần nghe thấy nó gọi tôi là bác thì trong lòng tôi có bao nhiêu khó chịu không? Rõ ràng là con gái ruột mình, lại gọi người khác mẹ!"

Tống Dực nói: "Tình huống của em lúc đó có thể nuôi đứa nhỏ này được sao? Lúc đó em sắp kết hôn, biết người Hàn gia xem trọng nhất là cái gì không?"

Tống Khiết Nhu không cam lòng yếu thế: "Hàn gia coi trọng cái gì đến hiện tại tôi cũng chưa rõ! Tôi chỉ biết, anh đem con gái của tôi đoạt đi rồi, đưa cho cái người đàn bà ti tiện Từ Viện Di kia nuôi! Hiện tại nó kêu con tiện nhân đó là mẹ!"

"Ba" một tiếng, trên mặt Tống Khiết Nhu đã chịu một cái bạt tay.

Biểu cảm trên mặt Tống Dực rất lạnh, nói: "Hiện tại cô ấy là chị dâu của em! Em chú ý một chút cho tôi!"

Trên mặt Tống Khiết Nhu hiện ra tia không cam lòng: "Không phải là anh sợ tôi làm ô uế thể diện Tống gia, hủy hoại cơ nghiệp mà cha lưu lại sao, anh cả, anh yên tâm, tôi còn biết đạo lý nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nhưng mà, anh cũng không cần bức tôi nóng nảy, hiện tại Lily là cháu của tôi, anh cho tôi một chút thời gian ổn định cảm xúc."

Tống Dực nói: "Quên đi, hiện tại em cũng đã là người của Hàn gia, tôi cũng trông nom không được em, chính em tự nhìn mà làm đi."

Tống Dực đối với cô em gái này, cho tới bây giờ ông vẫn không có biện pháp, lòng dạ cô em gái này rất cao, giống như năm đó trước khi cô kết hôn, lại nói mang thai đứa nhỏ, cha mẹ đều bảo cô bỏ, cô lại lấy cái chết bức bách, nói phải sinh đứa bé này, nhưng mà hỏi là đứa nhỏ của ai, lại không nói.

Hiện tại, chỉ sợ thân thế Từ Uyển Lỵ, vẫn còn là một bí ẩn.

..................

Hiện tại ở cùng Bùi Tư Nhận một chỗ, cả người Tống Dư Kiều đều cảm thấy không được tự nhiên, có đôi khi phản ứng lại chậm nửa nhịp, có đôi khi lại giống như đi vào cõi thần tiên vũ trụ.

Bùi Tư Nhận tự nhiên cũng đã phát hiện điểm này, chẳng qua cảm thấy trên mặt Tống Dư Kiều thường xuất hiện đỏ ửng, giống như năm năm trước, vẫn hay đỏ mặt, cho nên lúc đó Bùi Tư Nhận vẫn thích đùa giỡn cô, hiện tại lại càng thích đùa giỡn cô.

Giống như, ngay tại thời điểm Tống Dư Kiều cúi người thắt dây an toàn, tự nhiên đưa tay giúp Tống Dư Kiều tán lại mấy sợi tóc ra sau tai cô. 

Tống Dư Kiều giật mình một chút, nghiêng người về phía sau, trong ánh mắt đều là phòng bị.

Bùi Tư Nhận cười cười: "Đi Tống gia sao?"

"Ừ, cám ơn."

Toàn bộ đường đi, Tống Dư Kiều ngồi đều giống như Tổng Thống phu nhân, cả người đều căng thẳng, một chút gió thổi cỏ lay đều giống như chim sợ cành cong.

Mà Bùi Tư Nhận, cố tình trong chốc lát trở mình xem một chút tạp chí, trong chốc lát nhìn di động, trong chốc lát cầm cốc nước uống, trong chốc lát đem xe cửa sổ hạ xuống, trong chốc lát lại kéo lên, làm cho thần kinh Tống Dư Kiều gắt gao cứng ngắc không dám lộn xộn.

----

Ở phía trước lái xe Lê Bắc bỗng nhiên cảm thấy thực vui mừng, chính mình ông chủ rốt cục không hề suốt ngày bản một bộ người chết mặt, chẳng qua muốn hay không như vậy rối loạn a, ông chủ ngươi thật xác định ngươi hiện tại ba mươi tuổi mà không phải mười ba tuổi sao? Như vậy khi dễ người tôicô nương gia thật sự được chứ?

Đã ba năm đều không có quay về Tống gia.

Tại hạ xe phía trước, Tống Dư Kiều không hiểu có chút khẩn trương, Bùi Tư Nhận đi theo cô cùng nơi xuống xe, lại làm cho cô khẩn trương.

"Bùi tổng, ngài này nếu đi......?" Tống Dư Kiều ở trong lòng đánh cái dấu chấm hỏi, sợ Bùi Tư Nhận là muốn cùng cô cùng nhau đi vào.

Bùi Tư Nhận nhíu mày: "Tôi đi bái phỏng Tống chủ tịch, vừa vặn tiện đường, cùng nhau đi."

Tống Dư Kiều: "......"

Lê Bắc yên lặng quay mặt đi chỗ khác, nuốt xuống một ngụm nước bọt: ông chủ, anh cùng cha của Tống Dư Kiều không quen biết, được không?

Chẳng qua, Bùi Tư Nhận chưa cùng Tống Dư Kiều đi vào Tống gia, mà là vào bên cạnh một nhà đồn trú.

..................

Lúc Tống Dư Kiều đi vào cửa nhà Tống gia, bị bảo vệ ngăn cản.

"Đứng lại, xin hỏi cô tìm ai?"

Tống Dư Kiều xem người này khuôn mặt người này còn trẻ, có thể là ba năm qua mới tới, không biết cô cũng không sao, nói: "Tôi tìm chủ tịch Tống."

"Tống chủ tịch đi bệnh viện rồi."

Tống Dư Kiều vừa nghe có chút hốt hoảng, chẳng lẽ Tống Khiết Nhu nói thật?

Cô đến từ trước ngày hôm qua, kỳ thật trong lòng luôn có một dấu chấm hỏi, nhưng vì chuyện ngày hôm qua quá vội vàng, chưa kịp thật sự suy nghĩ, hiện tại lại nghĩ lại, tự nhiên đã nghĩ thông suốt.

Người cô Tống Khiết Nhu này, đối Tống Dư Kiều cho tới bây giờ vẫn không yêu thích, trước giờ đều là hướng về Từ Uyển Lỵ mà châm chọc cô, trong trí nhớ Tống Dư Kiều, mỗi lần Tống Dư Kiều và Từ Uyển Lỵ đồng thời phạm vào sai lầm, bị cô biết, tuyệt đối là lôi cô mắng trận ầm ỹ, mà đối Từ Uyển Lỵ hỏi han ân cần, giống như Từ Uyển Lỵ mới là cháu gái ruột vậy.

"Ông ấy đi bệnh viện nào anh biết sao?" Tống Dư Kiều chạy nhanh hỏi.

"151 bệnh viện, nghe nói là Hàn......" Bảo vệ còn chưa nói hết, Tống Dư Kiều bỏ chạy, anh ở miệng than thở, "Hàn tham mưu trưởng sinh bệnh, ông ấy đi thăm...... tôi nói chưa xong, chạy nhanh như vậy làm gì."

Tống Dư Kiều một mạch chạy đến đại viện Tống gia, cũng bất chấp hiện tại nơi nào trên người có chút đau, thấy bên cạnh không có xe riêng của Bùi Tư Nhận, cũng chẳng quan tâm sẽ tìm đến anh để chào hỏi, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi, báo bệnh viện địa chỉ.

Lê Bắc ở bên ngoài trông thấy Tống Dư Kiều đi ra, vội vàng gọi điện thoại cho Bùi Tư Nhận.

"Ông chủ, Tống tiểu thư chỉ sợ gặp khổ rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương