Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
-
Chương 54: Ăn hải sản tươi
Kỳ thực, thứ hải sản tươi này rắt đắt, quan trọng là ăn không đủ no.
Tống dư Kiều cho rằng Bùi Tư Nhận lái xe là muốn ăn hải sản tươi ở quán Đại Lâu ở gần đây, thế nhưng đợi được xe chạy êm dịu đã đi tới tam hoàn, hướng phía đông đi lên đường cao tốc, cô không khỏi nghi ngờ, hỏi một câu: "Đây là muốn đi chỗ nào?"
Bùi Tư Nhận một tay đỡ bánh lái, vô lăng, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nói: " Cảng X."
Từ thành phố C qua cảng X có ba, bốn trăm km, chỉ có điều vừa đến vùng biển, Bùi Tư Nhận nhận được tin tức, vào lúc này vừa nhận hàng hóa vận chuyển thuyền suốt đêm chở tới đây, tất cả đều nhảy nhót tưng bừng, muốn ăn hải sản tươi, chính là mùi vị đồ tươi sống.
Bùi Hạo Dục đã ngủ gật ở phía sau chỗ ngồi, Tống Dư Kiều im lặng không lên tiếng mà đem một cái chăn đắp ở trên người cậu bé.
Nói thật, lúc Bùi Tư Nhận mời cô ăn hải sản tươi, cô không có nhận lời.
Về công về tư, bữa cơm này cô đều không nên ăn.
Bùi Tư Nhận nói: "Đây là tôi cảm ơn cô hai ngày trước giúp tôi chăm sóc Bùi Hạo Dục, nếu như cô không cảm kích, là tôi vẫn thiếu ân tình đối với cô sao?"
Để Bùi công tử nợ ân tình, rất nhiều người cầu còn không được.
Thế nhưng Tống Dư Kiều nếu nhận định đây là một quả bom nguy hiểm, sẽ không cảm thấy là một chuyện tốt, ước gì mau mau thanh toán rồi xong.
Cô luôn luôn đến đâu thì hay đến đó, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, nếu đã lên thuyền, dĩ nhiên là phải mua vé tàu rồi.
Chờ đến nơi, sắc trời đã tối xuống, ở bến tàu một chiếc du thuyền rất lớn ngừng, nghê hồng trên khoang tàu sáng lên, sóng lớn trên mặt biển hiện ra đường viền mơ hồ.
Bùi Hạo Dục đã ngủ thiếp đi, Bùi Tư Nhận gọi cậu xuống xe,cậu rất không tình nguyện mà dịch cái mông, từ trên xe nhảy xuống, mí mắt cụp xuống, tinh thần không ăn thua dáng dấp, miễn cưỡng theo ở phía sau, thỉnh thoảng xoa xoa một hồi con mắt, phía trước một cái tay kéo quần áo Tống Dư Kiều.
Vào giờ phút này, chỗ ngồi phòng khách trên du thuyền không còn chỗ.
Theo cầu thang máy đi lên tới đỉnh khoang boong tàu, một người mặc áo sơ mi trắng đen cùng người phục vụ đi tới, hướng về Bùi Tư Nhận hơi khom người chào: "Lão đại đêm nay có việc xã giao, để cho tôi tới chiêu đãi ngài, mời tới bên này."
Đối với hải sản tươi, Tống Dư Kiều vốn không thích, đơn giản là không có ghế ngồi, có thể dựa vào lan can, xem lúc này mặt trời nhô lên, biển được nhuộm màu nắng, từ chân trời, từng ánh nắng kéo đến tỏa ra khắp bầu trời, chiếu xuống mặt biển yên tĩnh. (Chỗ này có vẻ sai sai ̄﹏ ̄  ̄﹏ ̄)
Người phục vụ bưng lên hải sản tươi rất nhiều loại, tôm hùm, bào ngư, hầu con cùng các loại loại cá, Tống Dư Kiều không uống rượu, có điều có thêm một nhiệm vụ, chính là lột tôm cho Bùi Hạo Dục,tôm bóc vỏ trơn bóng, chấm lên nước tương, đặc biệt ngon.
Bùi Hạo Dục trong miệng chất đầy tôm, còn liên tiếp nói muốn thêm, mắt to hướng tới cha, dùng ánh mắt nói cha xem một chút, Kiều Kiều lột tôm cho con ăn, cha sẽ không có, ha ha ha.
Bùi Tư Nhận cũng không có nhàn rỗi, anh ta dùng công cụ đập bể vỏ cua, đem thịt cua bên trong chấm lên mù-tạc, lại xối lên trên một ít nước chanh, đặt ở trước mặt Tống Dư Kiều: "Như vậy hương vị sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn."
Có điều sau đó, Bùi Hạo Dục ăn đủ rồi, chạy tới chạy lui ngay ở trên boong thuyền, đưa đầu ra từ mép nhỏ lan can trên thuyền, hướng về phía dưới gọi: " Chú Cố!"
Cố Thanh thành dọc theo cầu thang máy đi lên, "Ăn xong rồi sao?"
Bùi Hạo Dục gật đầu: "Ăn xong."
Cố Thanh thành đi tới, Tống Dư Kiều gật đầu với anh, cô cũng nghe Bùi Tư Nhận nhắc qua, nói ông chủ cái du thuyền này chính là Cố Thanh thành.
"Lý mộ ở dưới lầu, có cần cùng ăn hay không?" Cố Thanh thành sau khi ngồi xuống cằm một điếu thuốc.
Lý mộ......
Bùi Hạo Dục vừa nghe thấy cái tên này liền kinh ngạc: "Cái thằng nhóc con Tây Tây kia sẽ không tới chứ?"
Lần trước lúc tắm ở trung tâm, đứa bé trai kia gặm cổ của cậu ta đau đớn thê thảm còn sở sờ ở trước mắt.
Cố Thanh thành nở nụ cười: "Tây Tây chưa có tới."
Bùi Hạo Dục thở phào nhẹ nhõm, vỗ về ngực nhỏ của mình.
Tống Dư Kiều nhận ra được Cố Thanh thành tìm Bùi Tư Nhận là có chuyện muốn nói, liền đứng dậy, lôi Bùi Hạo Dục đi: "Chúng ta đi phía dưới xem."
Chờ Tống Dư Kiều đi xa Bùi Hạo Dục, Cố Thanh thành nói: "Con trai của cậu xem ra rất yêu thích cô ấy."
Bùi Tư Nhận giống Cố Thanh thành cũng bật lửa châm một điếu thuốc, đẩy mâm thức ăn trước mặt một cái lên phía trước, khuỷu tay đặt ở bên cạnh bàn, "Đồ đâu?"
Cố Thanh thành lấy ra một bao phong thư xi măng ra: "Tổng cộng là hai phần báo cáo, một phần là so với tóc, một phần là so với máu."
Bùi Tư Nhận nhíu mày.
Cố Thanh thành nói: "Tống Dư Kiều có từng lưu lại mẫu máu ở trong bệnh viện, tôi liền để đem ra dùng."
Bùi Tư Nhận rút ra một tờ giấy rồi chà xát một hồi trong lòng bàn tay, mới mở bao phong thư xi măngra, rút ra bên trong hai tấm kiểm nghiệm báo cáo rồi nhìn lướt qua, lại gấp lại vào.
Tống dư Kiều cho rằng Bùi Tư Nhận lái xe là muốn ăn hải sản tươi ở quán Đại Lâu ở gần đây, thế nhưng đợi được xe chạy êm dịu đã đi tới tam hoàn, hướng phía đông đi lên đường cao tốc, cô không khỏi nghi ngờ, hỏi một câu: "Đây là muốn đi chỗ nào?"
Bùi Tư Nhận một tay đỡ bánh lái, vô lăng, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nói: " Cảng X."
Từ thành phố C qua cảng X có ba, bốn trăm km, chỉ có điều vừa đến vùng biển, Bùi Tư Nhận nhận được tin tức, vào lúc này vừa nhận hàng hóa vận chuyển thuyền suốt đêm chở tới đây, tất cả đều nhảy nhót tưng bừng, muốn ăn hải sản tươi, chính là mùi vị đồ tươi sống.
Bùi Hạo Dục đã ngủ gật ở phía sau chỗ ngồi, Tống Dư Kiều im lặng không lên tiếng mà đem một cái chăn đắp ở trên người cậu bé.
Nói thật, lúc Bùi Tư Nhận mời cô ăn hải sản tươi, cô không có nhận lời.
Về công về tư, bữa cơm này cô đều không nên ăn.
Bùi Tư Nhận nói: "Đây là tôi cảm ơn cô hai ngày trước giúp tôi chăm sóc Bùi Hạo Dục, nếu như cô không cảm kích, là tôi vẫn thiếu ân tình đối với cô sao?"
Để Bùi công tử nợ ân tình, rất nhiều người cầu còn không được.
Thế nhưng Tống Dư Kiều nếu nhận định đây là một quả bom nguy hiểm, sẽ không cảm thấy là một chuyện tốt, ước gì mau mau thanh toán rồi xong.
Cô luôn luôn đến đâu thì hay đến đó, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, nếu đã lên thuyền, dĩ nhiên là phải mua vé tàu rồi.
Chờ đến nơi, sắc trời đã tối xuống, ở bến tàu một chiếc du thuyền rất lớn ngừng, nghê hồng trên khoang tàu sáng lên, sóng lớn trên mặt biển hiện ra đường viền mơ hồ.
Bùi Hạo Dục đã ngủ thiếp đi, Bùi Tư Nhận gọi cậu xuống xe,cậu rất không tình nguyện mà dịch cái mông, từ trên xe nhảy xuống, mí mắt cụp xuống, tinh thần không ăn thua dáng dấp, miễn cưỡng theo ở phía sau, thỉnh thoảng xoa xoa một hồi con mắt, phía trước một cái tay kéo quần áo Tống Dư Kiều.
Vào giờ phút này, chỗ ngồi phòng khách trên du thuyền không còn chỗ.
Theo cầu thang máy đi lên tới đỉnh khoang boong tàu, một người mặc áo sơ mi trắng đen cùng người phục vụ đi tới, hướng về Bùi Tư Nhận hơi khom người chào: "Lão đại đêm nay có việc xã giao, để cho tôi tới chiêu đãi ngài, mời tới bên này."
Đối với hải sản tươi, Tống Dư Kiều vốn không thích, đơn giản là không có ghế ngồi, có thể dựa vào lan can, xem lúc này mặt trời nhô lên, biển được nhuộm màu nắng, từ chân trời, từng ánh nắng kéo đến tỏa ra khắp bầu trời, chiếu xuống mặt biển yên tĩnh. (Chỗ này có vẻ sai sai ̄﹏ ̄  ̄﹏ ̄)
Người phục vụ bưng lên hải sản tươi rất nhiều loại, tôm hùm, bào ngư, hầu con cùng các loại loại cá, Tống Dư Kiều không uống rượu, có điều có thêm một nhiệm vụ, chính là lột tôm cho Bùi Hạo Dục,tôm bóc vỏ trơn bóng, chấm lên nước tương, đặc biệt ngon.
Bùi Hạo Dục trong miệng chất đầy tôm, còn liên tiếp nói muốn thêm, mắt to hướng tới cha, dùng ánh mắt nói cha xem một chút, Kiều Kiều lột tôm cho con ăn, cha sẽ không có, ha ha ha.
Bùi Tư Nhận cũng không có nhàn rỗi, anh ta dùng công cụ đập bể vỏ cua, đem thịt cua bên trong chấm lên mù-tạc, lại xối lên trên một ít nước chanh, đặt ở trước mặt Tống Dư Kiều: "Như vậy hương vị sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn."
Có điều sau đó, Bùi Hạo Dục ăn đủ rồi, chạy tới chạy lui ngay ở trên boong thuyền, đưa đầu ra từ mép nhỏ lan can trên thuyền, hướng về phía dưới gọi: " Chú Cố!"
Cố Thanh thành dọc theo cầu thang máy đi lên, "Ăn xong rồi sao?"
Bùi Hạo Dục gật đầu: "Ăn xong."
Cố Thanh thành đi tới, Tống Dư Kiều gật đầu với anh, cô cũng nghe Bùi Tư Nhận nhắc qua, nói ông chủ cái du thuyền này chính là Cố Thanh thành.
"Lý mộ ở dưới lầu, có cần cùng ăn hay không?" Cố Thanh thành sau khi ngồi xuống cằm một điếu thuốc.
Lý mộ......
Bùi Hạo Dục vừa nghe thấy cái tên này liền kinh ngạc: "Cái thằng nhóc con Tây Tây kia sẽ không tới chứ?"
Lần trước lúc tắm ở trung tâm, đứa bé trai kia gặm cổ của cậu ta đau đớn thê thảm còn sở sờ ở trước mắt.
Cố Thanh thành nở nụ cười: "Tây Tây chưa có tới."
Bùi Hạo Dục thở phào nhẹ nhõm, vỗ về ngực nhỏ của mình.
Tống Dư Kiều nhận ra được Cố Thanh thành tìm Bùi Tư Nhận là có chuyện muốn nói, liền đứng dậy, lôi Bùi Hạo Dục đi: "Chúng ta đi phía dưới xem."
Chờ Tống Dư Kiều đi xa Bùi Hạo Dục, Cố Thanh thành nói: "Con trai của cậu xem ra rất yêu thích cô ấy."
Bùi Tư Nhận giống Cố Thanh thành cũng bật lửa châm một điếu thuốc, đẩy mâm thức ăn trước mặt một cái lên phía trước, khuỷu tay đặt ở bên cạnh bàn, "Đồ đâu?"
Cố Thanh thành lấy ra một bao phong thư xi măng ra: "Tổng cộng là hai phần báo cáo, một phần là so với tóc, một phần là so với máu."
Bùi Tư Nhận nhíu mày.
Cố Thanh thành nói: "Tống Dư Kiều có từng lưu lại mẫu máu ở trong bệnh viện, tôi liền để đem ra dùng."
Bùi Tư Nhận rút ra một tờ giấy rồi chà xát một hồi trong lòng bàn tay, mới mở bao phong thư xi măngra, rút ra bên trong hai tấm kiểm nghiệm báo cáo rồi nhìn lướt qua, lại gấp lại vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook