Đến phía đông khu vực thi công của công trường, Ngô Na đi tìm người phụ trách công trình, đầu tiên là đi báo cáo cho Bùi Tư Nhận tình hình tiến độ.

Người phụ trách nói: "Mấy ngày trước có mấy hộ không chịu dời đi tới quấy rối, có điều đã giải quyết."

Bùi Tư Nhận nói với Ngô Na: "Cô sắp xếp một chút, để Tổng Công Ty Trương Tiến đến đây biết tiến độ này, mỗi ngày đều phải báo cáo với tôi."

Ngô Na nói: "Vâng."

"Tôi bây giờ đi lên xem một chút" Bùi Tư Nhận quay sang người phụ trách nói, "Lấy hai cái nón an toàn lại đây."

Tống Dư Kiều đang muốn đi theo Ngô Na cùng người tổng phụ trách đi tìm hiểu tình hình, Bùi Tư Nhận đem nón an toàn đội ở trên đầu cô.

"Đi theo tôi."

Nón an toàn hơi lớn, nên mũ che khuất một chút con mắt, liền kéo ra phía sau, đem dây thun thắt ở phía dưới cằm.

Công trình đang thi công nên khắp nơi đều truyền đến âm thanh rầm rầm ầm ầm, lúc đi qua giàn giáo, Bùi Tư Nhận đổi vị trí cho Tống Dư Kiều, để cho cô đi bên ngoài, cánh tay đỡ lấy vai của cô.

Ở trong mắt Tống Dư Kiều, động tác như thế quả thực quá mập mờ, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, liền nghiêng người muốn tránh thoát.

Bùi Tư Nhận bỗng nhiên kéo cánh tay của cô kéo về phía mình, phía sau một túi cát đất lớn đã trút xuống, trùng hợp chỗ Tống dư Kiều mới vừa đứng.

Tống Dư Kiều nâng nón an toàn che mắt lên, lúc mở ra hông đã ở bên tay của Bùi Tư Nhận, dường như bị truyền đến một cảm giác nóng: "Cảm ơn."

Bùi Tư Nhận như không có gì thu tay về: "Khách sáo."

Cách đó không xa, âm thanh chụp ảnh răng rắc răng rắc đã bị tiếng ầm ầm của khối bê tông lấn áp.

Một người vẻ mặt dữ tợn núp ở sau máy ảnh, nón an toàn đối với cái đầu to lớn của anh ta hơi nhỏ, đội ở trên đầu rất là buồn cười, trong lòng anh ta vui cười hớn hở.

Quả thực không chỉ là suy đoán, đây đúng là ván đã đóng thành thuyền!

Người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản đối với Bùi Tư Nhận!

Viên Bằng Phi lần này tự mình đi theo dõi, cuối cùng cũng thu hoạch không nhỏ, hiện tại cũng chỉ chờ tới thời điểm dùng đến thủ đoạn là đem hợp đồng ra quyết định.

..................

Bùi Hạo Dục buổi tối tan học, mới lấy điện thoại di động nhỏ của mình ra liếc nhìn, liền nhìn thấy có một tin nhắn của cha gửi tới.

A?

Đây là cái gì?

Cậu bé mở tin nhắn liền nhìn thấy một bát cơm rang trứng, con mắt đều trừng thẳng, đặc biệt ở phía dưới ghi chú hai chữ: Rất ngon!

Bùi Hạo Dục: "......"

Kiều Kiều dĩ nhiên gạt cậu đi tới làm cơm cho cha cậu!

Phía sau Mộ Tiểu Đông đi tới, nằm nhoài bên người Bùi Hạo Dục: "Cậu đang ở đây nhìn cái gì?"

Bùi Hạo Dục đùng đùng đem điện thoại di động nhỏ ném vào trong bọc sách rồi đóng lại: "Nhìn trộm việc riêng tư của người khác! Cậu còn nhỏ đúng là không hiểu chuyện!"

Mộ Tiểu Đông: "......"

Theo lẻ thường thì Lê Bắc đến trường học đón Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục lắc lắc eo mập, bò lên trên chỗ ngồi phía sau xe, liền nói Lê Bắc: " Chú Lê! Con muốn ăn cơm rang!"

Lê Bắc trước đây cũng đưa Bùi Hạo Dục theo đi ăn cơm, bây giờ cậu ta thèm ăn, nên đưa cậu tới một quán cơm riêng tư, có thể là một quán ăn tương đối sạch sẻ.

Bùi Hạo Dục ngồi vào trên ghế liền bắt đầu lật một quyển menu thực đơn dày đặc, từ tờ thứ nhất lật tới trang cuối cùng, đạp đạp chân ngắn, đem thực đơn nặng nề thả xuống: "Ở nơi này có cơm rang không?!"

Nhân viên phục vụ nói: "Có, cơm rang trứng, cơm rang cá mực, cơm rang cà ri thịt bò, cơm rang cà ri thịt gà, anh bạn nhỏ cậu muốn loại nào?"

Bùi Hạo Dục: "......"

Hớ ra có nhiều cơm rang như vậy a!

"Cho cháu mỗi loại đều một phần!"

Lê Bắc: "Con có thể ăn hết sao?"

Bùi Hạo Dục trừng mắt: " Chú không tin con có thể ăn được, ăn không hết con đóng gói."

Lê Bắc: "...... Được rồi."

Đợi được bốn phần màu sắc không giống nhau, khẩu vị cơm rang khác nhau đặt song song trước mặt Bùi Hạo Dục, cậu ta lấy điện thoại di động của mình ra, mỗi một phần cơm rang đều chụp một tấm hình, sau đó gửi tin nhắn cho cha mình, điện thoại di động đặt lên bàn, chờ cha gửi tin trả lời.

Nếu mình không thể thắng về chất lượng, vậy thì về số lượng phải thắng! Hừ hừ, ngược lại là cậu ta thắng.

Qua hai phút, điện thoại di động nhỏ của Bùi Hạo Dục không có vang, mà điện thoại di động lê Bắc vang lên.

Lê Bắc bắt máy, là điện thoại đến từ ông chủ của mình.

Bùi Hạo Dục mở to đôi con mắt đen như mực xoay tròn chuyển, nhìn chằm chằm lê Bắc nhận điện thoại, vểnh tai lên nghe lê Bắc"Ừ, a, được, tôi hiểu" những từ này hoàn toàn nghe không biết được đối phương đang nói cái gì, trong miệng ăn một miếng cơm rang trứng.

Lê Bắc cúp điện thoại, cười cợt Bùi Hạo Dục: "Ba ba con vừa gọi điện thoại cho chú."

Bùi Hạo Dục uốn éo cái mông, cong miệng ăn một miếng cơm rang: "Ừ, nói cái gì?"

Lê Bắc nói tiếp: " Con đã ăn no, buổi tối cùng Tống tiểu thư đi nhà thượng ăn hải sản tươi sẽ không cho con đi, để chú đưa con đến nhà họ Bùi......"

Bùi Hạo Dục ăn cơm rang tất cả đều phun ra ngoài.

Dĩ nhiên lại muốn đi thế giới riêng của hai người, đem cậu tới chỗ bà nội! Không được! Cậu lập tức nhảy lên trên ghế, nói: "Những cơm rang này đều đóng gói! Con muốn đi ăn hải sản tươi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương