Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
-
Chương 39: Không thể chia tay
Edit: Kiều Anh (Daisy)
Beta: Tiểu Mãn
Tống Dư Kiều nói với Chu Hải Đường nhiều như vậy, uống hai chén cà phê liên tiếp nên tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn, rửa mặt xong sau đó trở lại bàn làm việc một lần nữa mở văn kiện ra, viết thư từ chức.
Chu Hải Đường hỏi: "Dư Kiều, cậu muốn từ chức thật à?"
Tống Dư Kiều gật đầu: "Ừ."
Chu Hải Đường nhìn vị trí cuối trên màn hình máy vi tính rồi đối chiếu bản văn, bỗng nhiên dang hai tay ra ôm thân thể gầy gò của Tống Dư Kiều: "Cậu đi rồi, chúng ta vẫn mãi là bạn bè."
Tống Dư Kiều nở nụ cười: "Đương nhiên, tớ cũng không phải bị tra tấn, làm gì mà thương cảm đến như vậy."
Chu Hải Đường cũng không thể tự giải thích được, cười hì hì: "Sau này cũng đừng nhờ tôi đưa quần áo đến khách sạn nữa nha! Xem cậu còn dám uống rượu say hay không! Cậu chính là loại người uống rượu xong liền quên cả sức khỏe."
Nói tới đây, Chu Hải Đường ngừng một lúc, "Cô đến khách sạn lần trước tìm người nhưng không có?"
Tìm thì tìm được rồi, thế nhưng trong lòng hai bên đều không rõ ràng.
Tống Dư Kiều đang gõ gõ trên bàn phím thì dừng lại, nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính đều đã thành từng lớp bóng......
Bùi Tư Nhận......
Thôi rồi, ban ngày Bùi Tư Nhận giao cho cô việc đi họp phụ huynh cho Bùi Hạo Dục, hoàn toàn quên tới chín tầng mây rồi!
"Hải Đường, giúp tớ lưu lại hồ sơ sau khi tắt máy vi tính! Cảm ơn!"
Tống Dư Kiều chưa kịp giải thích gì cho Chu Hải Đường, liền cầm túi lên vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, Chu Hải Đường đứng ở đó mà trợn mắt há mồm.
Chu Hải Đường oán thầm: người này thay đổi cũng quá nhanh, phân biệt oán phụ với người con gái mạnh mẽ.......
...........
Đã hơn tám giờ tối, bên ngoài một mảnh tối đen như mực, Tống Dư Kiều thuê xe đến cửa trường tiểu học, xuống xe liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé, ngồi ở trên bậc thang của trường học, nâng má quan sát phía xa.
Nhìn thấy, Tống Dư Kiều liền gọi một tiếng: "Bùi Tiểu Hỏa?"
Cô thật sự chỉ là đến thử vận may, nếu như cô chưa có tới họp phụ huynh thì đứa nhỏ được xem là cháu đích tôn của nhà họ Bùi nhất định sẽ bị bị những người khác dẫn đi về nhà, thế nhưng bây giờ lại một mình ngồi ở cửa trường học đen tối, có chút cô đơn, người nhà họ Bùi cứ như vậy mà yên tâm sao......
Đôi mắt của Bùi Hạo Dục sáng lấp lánh, liền nhảy vọt lên một cái rồi từ bậc thang chạy lại, "Kiều Kiều cô cuối cùng cũng đến rồi! Chúng ta đi thôi!"
Tống Dư Kiều: "......"
Bùi Hạo Dục chạy tới lôi kéo quần áo Tống Dư Kiều: "Cô cuối cùng cũ không có vứt bỏ cháu."
Cách đó không xa, ẩn ở bóng cây dưới là chiếc xe màu đen mà người lái chính là Bùi Tư Nhận, giữa ngón tay có kẹp một điếu thuốc đã đốt gần đến phần cuối.
Ngón tay búng một cái đem khói bụi bắn rớt ra, bóp tắt tàn thuốc, đạp chân ga xuống, không xa cũng không gần mà theo sát chiếc taxi phía trước, lên đường đến Hoa Uyển
Không sai, chính là tấc đất tấc vàng Hoa Uyển - nhà của anh.
Phía trước cách đó không xa, Bùi Hạo Dục đang nắm lấy cánh tay Tống Dư Kiều, dốc hết sức mà lôi kéo về hướng trong căn hộ: "Kiều Kiều, tới ngồi một chút đi!"
Tống Dư Kiều đối với việc nhìn thấy anh trần trụi trong nhà tắm lần trước trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhất định là không muốn đi tới, môi mới vừa giật giật muốn nói chuyện, phía sau đã bị một người đè xuống bả vai, gia tăng một phần lực.
"Lần trước cũng không kịp tiếp đãi Tống tiểu thư thật tốt, lần này cũng không thể vừa gặp mà chia tay chứ?"
Tiếng nói của Bùi Tư Nhận rất ổn, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao trùm trên bả vai của Tống Dư Kiều thon gầy, bất thình lình xuất hiện một cảm giác ngột ngạt.
Tống Dư Kiều xoay người lại, bóng người Bùi Tư Nhận ẩn ở dưới quang ảnh, đường viền gò má rõ ràng, anh đặt tay ở trên vai cô, tuy cách lớp vải của chiếc áo sơ mi mỏng manh nhưng lại thật giống như đang đốt nóng da thịt.
Cô cảm thấy được có một loại áp lực không tên, đầu lại có chút đau nhói.
Beta: Tiểu Mãn
Tống Dư Kiều nói với Chu Hải Đường nhiều như vậy, uống hai chén cà phê liên tiếp nên tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn, rửa mặt xong sau đó trở lại bàn làm việc một lần nữa mở văn kiện ra, viết thư từ chức.
Chu Hải Đường hỏi: "Dư Kiều, cậu muốn từ chức thật à?"
Tống Dư Kiều gật đầu: "Ừ."
Chu Hải Đường nhìn vị trí cuối trên màn hình máy vi tính rồi đối chiếu bản văn, bỗng nhiên dang hai tay ra ôm thân thể gầy gò của Tống Dư Kiều: "Cậu đi rồi, chúng ta vẫn mãi là bạn bè."
Tống Dư Kiều nở nụ cười: "Đương nhiên, tớ cũng không phải bị tra tấn, làm gì mà thương cảm đến như vậy."
Chu Hải Đường cũng không thể tự giải thích được, cười hì hì: "Sau này cũng đừng nhờ tôi đưa quần áo đến khách sạn nữa nha! Xem cậu còn dám uống rượu say hay không! Cậu chính là loại người uống rượu xong liền quên cả sức khỏe."
Nói tới đây, Chu Hải Đường ngừng một lúc, "Cô đến khách sạn lần trước tìm người nhưng không có?"
Tìm thì tìm được rồi, thế nhưng trong lòng hai bên đều không rõ ràng.
Tống Dư Kiều đang gõ gõ trên bàn phím thì dừng lại, nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính đều đã thành từng lớp bóng......
Bùi Tư Nhận......
Thôi rồi, ban ngày Bùi Tư Nhận giao cho cô việc đi họp phụ huynh cho Bùi Hạo Dục, hoàn toàn quên tới chín tầng mây rồi!
"Hải Đường, giúp tớ lưu lại hồ sơ sau khi tắt máy vi tính! Cảm ơn!"
Tống Dư Kiều chưa kịp giải thích gì cho Chu Hải Đường, liền cầm túi lên vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, Chu Hải Đường đứng ở đó mà trợn mắt há mồm.
Chu Hải Đường oán thầm: người này thay đổi cũng quá nhanh, phân biệt oán phụ với người con gái mạnh mẽ.......
...........
Đã hơn tám giờ tối, bên ngoài một mảnh tối đen như mực, Tống Dư Kiều thuê xe đến cửa trường tiểu học, xuống xe liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé, ngồi ở trên bậc thang của trường học, nâng má quan sát phía xa.
Nhìn thấy, Tống Dư Kiều liền gọi một tiếng: "Bùi Tiểu Hỏa?"
Cô thật sự chỉ là đến thử vận may, nếu như cô chưa có tới họp phụ huynh thì đứa nhỏ được xem là cháu đích tôn của nhà họ Bùi nhất định sẽ bị bị những người khác dẫn đi về nhà, thế nhưng bây giờ lại một mình ngồi ở cửa trường học đen tối, có chút cô đơn, người nhà họ Bùi cứ như vậy mà yên tâm sao......
Đôi mắt của Bùi Hạo Dục sáng lấp lánh, liền nhảy vọt lên một cái rồi từ bậc thang chạy lại, "Kiều Kiều cô cuối cùng cũng đến rồi! Chúng ta đi thôi!"
Tống Dư Kiều: "......"
Bùi Hạo Dục chạy tới lôi kéo quần áo Tống Dư Kiều: "Cô cuối cùng cũ không có vứt bỏ cháu."
Cách đó không xa, ẩn ở bóng cây dưới là chiếc xe màu đen mà người lái chính là Bùi Tư Nhận, giữa ngón tay có kẹp một điếu thuốc đã đốt gần đến phần cuối.
Ngón tay búng một cái đem khói bụi bắn rớt ra, bóp tắt tàn thuốc, đạp chân ga xuống, không xa cũng không gần mà theo sát chiếc taxi phía trước, lên đường đến Hoa Uyển
Không sai, chính là tấc đất tấc vàng Hoa Uyển - nhà của anh.
Phía trước cách đó không xa, Bùi Hạo Dục đang nắm lấy cánh tay Tống Dư Kiều, dốc hết sức mà lôi kéo về hướng trong căn hộ: "Kiều Kiều, tới ngồi một chút đi!"
Tống Dư Kiều đối với việc nhìn thấy anh trần trụi trong nhà tắm lần trước trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhất định là không muốn đi tới, môi mới vừa giật giật muốn nói chuyện, phía sau đã bị một người đè xuống bả vai, gia tăng một phần lực.
"Lần trước cũng không kịp tiếp đãi Tống tiểu thư thật tốt, lần này cũng không thể vừa gặp mà chia tay chứ?"
Tiếng nói của Bùi Tư Nhận rất ổn, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao trùm trên bả vai của Tống Dư Kiều thon gầy, bất thình lình xuất hiện một cảm giác ngột ngạt.
Tống Dư Kiều xoay người lại, bóng người Bùi Tư Nhận ẩn ở dưới quang ảnh, đường viền gò má rõ ràng, anh đặt tay ở trên vai cô, tuy cách lớp vải của chiếc áo sơ mi mỏng manh nhưng lại thật giống như đang đốt nóng da thịt.
Cô cảm thấy được có một loại áp lực không tên, đầu lại có chút đau nhói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook