Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
-
Chương 34: Ô vuông
Sáng sớm hôm nay, Tống Dư Kiều đưa Bùi Hạo Dục đến trường học. Theo thường lệ đánh thẻ đi làm, vừa mới ngồi xuống, Chu Hải Đường liền đi đến chỗ cô nói: “Đới tổng giám tìm cô.”
Thế nhưng khi vào văn phòng của Đới Lâm Tạp, cô dĩ nhiên thấy Từ Uyển Lỵ cũng có mặt.
Đới Lâm Tạp nâng kính lên mũi nói: “Đây là trợ lý mới tới của tổng giám đốc, tới đây học hỏi thêm về nghiệp vụ, cô đem tài liệu trong máy vi tính ra cho cô ấy.”
Tống Dư Kiều nỗ lực kiềm chế sự xúc động muốn mở cửa xông ra, nhắc nhở chính mình công việc quan trọng hơn, việc công việc tư phải rõ ràng.
“Được.”
Tống Dư Kiều trở lại văn phòng làm việc riêng của mình, ngón tay click con chuột, đem một phần bảng hóa đơn tổng hợp, chứng từ văn bản đánh máy, sau đó trực tiếp dùng máy in ra.
Phía sau Từ Uyển Lỵ đang lải nhải: “Đây chính là phòng làm việc của chị, thật là làm cho tôi mở mang tầm mắt. Tống Dư Kiều, là một người chịu khổ giỏi như vậy? Tốt xấu chị cũng đã làm thiếu phu nhân ở nhà họ Diệp ba năm, thực sự là lòng chua xót a.”
Cô ta thấy Tống Dư Kiều vẫn đang bận đóng dấu đồ vật, thu dọn đóng cửa sách, không để ý đến cô ta, liền nói tiếp: “Cũng là,học vị bằng đại học chị có đều không bằng cô ấy, có thể tỏ ra như thế này đã xem như là coi trọng chị. Chị nói xem khi đó chị có ngu hay không? Vì một người đàn ông vứt bỏ việc học hành, tôi còn tưởng rằng đây thực sự là sức mạnh của tình yêu vĩ đại. Khi còn nhỏ ở nhà đã là tiểu thư bé bỏng, lớn lên thì làm thiếu phu nhân giàu có, hiện tại lại bị người ta chê cười! Chị nhìn mình bây giờ còn là cái gì?”
Tống Dư Kiều giơ tay đem một xấp giấy in đập trước mặt Từ Uyển lỵ: “Cô biết cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng không? Vốn dĩ ở nhà họTống là như thế, hiện tại cô đang ở nhà họ Diệp vẫn như vậy, chẳng qua chỉ là kẻ làm tày tớ ăn nhờ ở đậu có gì cao quý sao?”
“Cô......” Từ Uyển Lỵ đỡ eo, chỉ muốn người khác nhìn vào cô ta giống với người đang mang thai: “Coi như là cô bây giờ chiếm vị trí Diệp phu nhân, nhưng chị có năng lực thế nào? Còn không phải một mình trông phòng ba năm! Tôi biết là chị sẽ sớm ly hôn, còn đeo bám Diệp trạch Nam. Chị biết tôi ngày hôm nay có thể đến được đây là do ai sắp xếp không? Là người chồng thân yêu của chị và mẹ chồng chị, bị người ta ghét bỏ như vậy còn ở lại, cũng chỉ có thể là chị......”
Nghe xong những lời này của Từ Uyển Lỵ, Tống Dư Kiều ngoài dự đoán đặc biệt yên tĩnh, nội tâm không có một chút giao động. Cô ta còn cho rằng cô sẽ tức giận sôi sục, còn trong lòng sẽ tức gần chết.
Thế nhưng, những điều Từ Uyển Lỵ nghĩ, dù chỉ một chút trong lòng cô cũng không có. Thậm chí trong đầu còn giống như đang nghe những chuyện không hề liên quan đến mình.
“ Từ Uyển Lỵ, tôi cho cô biết, nếu như cô nghĩ......”
Tống Dư Kiều vẫn chưa nói hết, từ phía sau đột ngột xuất hiện một bóng người. Trong tay cầm một chén nước trà đến trước mặt Từ Uyển Lỵ, “xoạt” một tiếng dội xuống.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Từ Uyển Lỵ không kịp tránh né, hét lên một tiếng.
“Ai nha! Tôi đây bất cẩn, thật sự không nhìn thấy cô, xin lỗi.”
Không biết Chu Hải Đường quay lại từ lúc nào, tiện tay rút khăn giấy ra đưa cho Từ Uyển Lỵ lau, thật giống như không có cố ý.
Từ Uyển Lỵ nhìn Chu Hải Đường bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, cô ta ngày hôm nay cố ý mặc một bộ váy hàng hiệu. Hiện tại bị nước trà đổ lên, bộ váy của cô ta hoàn toàn bị phá hủy.
“Cô...cô không có mắt à, bộ váy của tôi bao nhiêu tiền cô biết không? Một tháng lương của cô cũng không mua nổi!” Từ Uyển Lỵ nhìn Chu Hải Đường trên người ăn mặc đồ rẻ tiền, khinh bỉ nở nụ cười: “Cô biết tôi là ai không? Tôi là thiếu phu nhân tương lai của các ngươi, mở rõ mắt ra mà xem.....”
“Thiếu phu nhân tương lai?”
Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh của Diệp Trạch Nam, Từ Uyển Lỵ trong nháy mắt sợ choáng váng, sững sờ quay đầu lại: “Diệp...... Anh rể, anh vì sao lại tới đây?”
Người này chuyển đổi vai diễn thật nhanh.
Vừa lúc đó, nhân viên trong phòng hội nghị đều đi ra, dĩ nhiên cũng nhìn thấy bốn người đứng như một ô vuông.
Thế nhưng khi vào văn phòng của Đới Lâm Tạp, cô dĩ nhiên thấy Từ Uyển Lỵ cũng có mặt.
Đới Lâm Tạp nâng kính lên mũi nói: “Đây là trợ lý mới tới của tổng giám đốc, tới đây học hỏi thêm về nghiệp vụ, cô đem tài liệu trong máy vi tính ra cho cô ấy.”
Tống Dư Kiều nỗ lực kiềm chế sự xúc động muốn mở cửa xông ra, nhắc nhở chính mình công việc quan trọng hơn, việc công việc tư phải rõ ràng.
“Được.”
Tống Dư Kiều trở lại văn phòng làm việc riêng của mình, ngón tay click con chuột, đem một phần bảng hóa đơn tổng hợp, chứng từ văn bản đánh máy, sau đó trực tiếp dùng máy in ra.
Phía sau Từ Uyển Lỵ đang lải nhải: “Đây chính là phòng làm việc của chị, thật là làm cho tôi mở mang tầm mắt. Tống Dư Kiều, là một người chịu khổ giỏi như vậy? Tốt xấu chị cũng đã làm thiếu phu nhân ở nhà họ Diệp ba năm, thực sự là lòng chua xót a.”
Cô ta thấy Tống Dư Kiều vẫn đang bận đóng dấu đồ vật, thu dọn đóng cửa sách, không để ý đến cô ta, liền nói tiếp: “Cũng là,học vị bằng đại học chị có đều không bằng cô ấy, có thể tỏ ra như thế này đã xem như là coi trọng chị. Chị nói xem khi đó chị có ngu hay không? Vì một người đàn ông vứt bỏ việc học hành, tôi còn tưởng rằng đây thực sự là sức mạnh của tình yêu vĩ đại. Khi còn nhỏ ở nhà đã là tiểu thư bé bỏng, lớn lên thì làm thiếu phu nhân giàu có, hiện tại lại bị người ta chê cười! Chị nhìn mình bây giờ còn là cái gì?”
Tống Dư Kiều giơ tay đem một xấp giấy in đập trước mặt Từ Uyển lỵ: “Cô biết cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng không? Vốn dĩ ở nhà họTống là như thế, hiện tại cô đang ở nhà họ Diệp vẫn như vậy, chẳng qua chỉ là kẻ làm tày tớ ăn nhờ ở đậu có gì cao quý sao?”
“Cô......” Từ Uyển Lỵ đỡ eo, chỉ muốn người khác nhìn vào cô ta giống với người đang mang thai: “Coi như là cô bây giờ chiếm vị trí Diệp phu nhân, nhưng chị có năng lực thế nào? Còn không phải một mình trông phòng ba năm! Tôi biết là chị sẽ sớm ly hôn, còn đeo bám Diệp trạch Nam. Chị biết tôi ngày hôm nay có thể đến được đây là do ai sắp xếp không? Là người chồng thân yêu của chị và mẹ chồng chị, bị người ta ghét bỏ như vậy còn ở lại, cũng chỉ có thể là chị......”
Nghe xong những lời này của Từ Uyển Lỵ, Tống Dư Kiều ngoài dự đoán đặc biệt yên tĩnh, nội tâm không có một chút giao động. Cô ta còn cho rằng cô sẽ tức giận sôi sục, còn trong lòng sẽ tức gần chết.
Thế nhưng, những điều Từ Uyển Lỵ nghĩ, dù chỉ một chút trong lòng cô cũng không có. Thậm chí trong đầu còn giống như đang nghe những chuyện không hề liên quan đến mình.
“ Từ Uyển Lỵ, tôi cho cô biết, nếu như cô nghĩ......”
Tống Dư Kiều vẫn chưa nói hết, từ phía sau đột ngột xuất hiện một bóng người. Trong tay cầm một chén nước trà đến trước mặt Từ Uyển Lỵ, “xoạt” một tiếng dội xuống.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Từ Uyển Lỵ không kịp tránh né, hét lên một tiếng.
“Ai nha! Tôi đây bất cẩn, thật sự không nhìn thấy cô, xin lỗi.”
Không biết Chu Hải Đường quay lại từ lúc nào, tiện tay rút khăn giấy ra đưa cho Từ Uyển Lỵ lau, thật giống như không có cố ý.
Từ Uyển Lỵ nhìn Chu Hải Đường bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, cô ta ngày hôm nay cố ý mặc một bộ váy hàng hiệu. Hiện tại bị nước trà đổ lên, bộ váy của cô ta hoàn toàn bị phá hủy.
“Cô...cô không có mắt à, bộ váy của tôi bao nhiêu tiền cô biết không? Một tháng lương của cô cũng không mua nổi!” Từ Uyển Lỵ nhìn Chu Hải Đường trên người ăn mặc đồ rẻ tiền, khinh bỉ nở nụ cười: “Cô biết tôi là ai không? Tôi là thiếu phu nhân tương lai của các ngươi, mở rõ mắt ra mà xem.....”
“Thiếu phu nhân tương lai?”
Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh của Diệp Trạch Nam, Từ Uyển Lỵ trong nháy mắt sợ choáng váng, sững sờ quay đầu lại: “Diệp...... Anh rể, anh vì sao lại tới đây?”
Người này chuyển đổi vai diễn thật nhanh.
Vừa lúc đó, nhân viên trong phòng hội nghị đều đi ra, dĩ nhiên cũng nhìn thấy bốn người đứng như một ô vuông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook