Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
Chương 19: Chính là diện mạo đó, âm thanh đó

Bùi Tư Nhận nhìn cô phất tay, nhân viên cửa hàng gật đầu lui về phía sau một bước, nhất thời không nói gì. Tua dây kéo vừa được kéo lên, Bùi Tư Nhận nói: “Được rồi.”

Tống Dư Kiều nghe thấy âm thanh quen thuộc này lập tức xoay người lại, hơi kinh ngạc: “Bùi tổng, tôi không biết... Thật sự xin lỗi...”

Khóe miệng Bùi Tư Nhận nhếch lên mang ý trêu chọc: “Cô có lỗi gì với tôi?”

Tống Dư Kiều nhận ra sự ám muội trong lời nói của anh liền mím môi, duy trì khoảng cách nói: “Cảm ơn Bùi tổng.”

Tống Dư Kiều mặc bộ váy màu đỏ sậm này vào, so với nhãn hiệu Tohei ở trên báo hiệu quả còn tốt hơn. Cổ áo khoét hình chữ V, ở trước ngực đính rất nhiều hột bạch kim bằng kim cương bánh quai chèo chụp, đường cong xinh đẹp được phơi bày.

Bùi Tư Nhận ánh mắt hơi sâu, nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi lấy bộ này.”

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, Bùi Tư Nhận có chút hối hận khi để Tống Dư Kiều mặc bộ lễ phục này.

Bởi phía trước cổ áo chữ V đính rất nhiều hột bạch kim bằng kim cương bánh quai chèo chụp, cổ áo vì nặng mà trễ xuống không ít, quả thực rất hấp dẫn người khác khi nhìn vào lần đầu tiên.

Tiệc rượu này do bạn tốt của Bùi Tư Nhận, Tiết Miểu tổ chức, những người được mời tới đều là doanh nhân trong giới thượng lưu hoặc có tiếng trong giới kinh doanh, không giàu sang thì cũng cao quý.

Tống Dư Kiều không rụt rè một chút nào, cô làm trợ lý đã ba năm, tiệc rượu tất nhiên cũng từng tham gia tiệc rượu rất nhiều. Rất tự nhiên khoác tay Bùi Tư Nhận, cười khéo léo như chuyện thường tình.

Tiết Miểu vuốt cằm, nhìn về phía Tống Dư Kiều: “Vị này là...?”

“Tống Dư Kiều.”

Tiết Miểu vươn tay ra, Tống Dư Kiều chỉ vừa chạm vào liền nhanh chóng rụt tay lại. Ánh mắt Tiết Miểu nhìn cô nhiều hơn để ý hành động của cô.

“Bùi tổng, tôi đi rửa tay.”

Bùi Tư Nhận gật đầu, tiếp tục cùng Tiết Miểu nói chuyện.

Tiết Miểu nhìn Tống Dư Kiều vội vã rời đi, ánh mắt có chút gợn sóng: “Chính là cô ấy?”

“Ừ.” Bùi Tư Nhận tiện tay nâng ly rượu lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt gợn sóng.

Tiết Miểu nhíu mày: “Chỉ dựa vào khuôn mặt hơi giống kia?”

“Không chỉ vậy, diện mạo đó, âm thanh đó, ngay cả...” Bùi Tư Nhận cười yếu ớt: “Ngay cả vết bớt trên đùi cũng giống nhau.”

Tiết Miểu không nhịn được phun hết rượu trong miệng ra ngoài: “Anh xét nghiệm ADN của cô ấy với con trai anh chưa?”

Bùi Tư Nhận cười nhạt, không nói gì.

“Chưa kịp, đúng không? Anh có biết vào lúc tôi bắt tay cô ấy, cô ấy bởi vì sao lại rút tay về nhanh như vậy không?”

Tiết Miểu đổi một ly rượu vang đỏ: “Cô ấy không muốn tôi phát hiện lòng bàn tay cô ấy đều là mồ hôi.”

Trong phòng vệ sinh, Tống Dư Kiều rửa sạch tay đúng ba lần, sau đó liên tiếp hít thở sâu không dưới mười lần.

Đúng như Tiết Miểu nói, bề ngoài không nhìn ra cô có vẻ khác thường, nhưng thật sự cô đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khóe miệng cười cũng cứng lại.

Cô lau khô tay, vỗ vỗ gò má, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy vách ngăn duy nhất bên kia phát ra tiếng thở dốc của đôi nam nữ giao hợp từng lúc từng lúc lớn lên. Thật không khác nào làn sóng đánh ở trên cánh cửa.

Tống Dư Kiều nghe xong cả người nổi da gà, ở nơi công cộng làm chuyện tế nhị như vậy, thực sự là kinh tởm. Đúng lúc cô đi gần đến cánh cửa, chợt nghe một giọng nữ xinh đẹp, lập tức dừng chân.

“Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến đây. Đừng vội, chậm một chút, nhỡ người bên ngoài nghe thấy thì làm sao bây giờ!”

Vân vân...

Giọng nói này nghe sao mà quen thuộc như vậy, chính là của Từ Uyển Lỵ!

Tống Dư Kiều như bị sét đánh một phát, nhất thời sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Không phải Từ Uyển Lỵ đang mang thai sao? Như thế nào có thể cùng một người đàn ông, ngay tại đây....



Edit: nhuquynh0310

Beta: Búp Nguyễn

Chương 1: Con quạ giỏi bắt gian nhất

Khách sạn xếp phòng trước, người phụ nữ chống nạnh đứng, quát mắng người phục vụ cầm phiếu phòng, “Nếu ngươi không mở cửa thì ta sẽ đạp cửa!.”

Người phục vụ sắc mặt có chút trắng bệch, hai người bên trong hay ngoài cửa đều không thể đắc tội, anh ta cũng do dự không quyết, “Hoa tiểu thư, e sợ không hợp quy định......”

“Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là bạn gái của người đàn ông bên trong kia, anh ta đang ở bên trong cùng người phụ nữ khác vụng trộm, vì lẽ đó bây giờ ta muốn đi vào bắt gian! Ngươi mở hay không mở cửa?”

Nhìn năm giác quan Tống Dư Kiều đã phẫn nộ đến vặn vẹo khuông mặt, quyết đoán đoạt lấy phiếu phòng từ trong tay người phục vụ, cửa mới hé một khe nhỏ, đã nhìn thấy một nam một nữ quấn quýt cùng nhau, thấy người phụ nữ thở dốc rên rỉ, người đàn ông kia, không phải ai khác, dĩ nhiên là người chồng của cô Diệp Trạch Nam, một bóng lưng trần trụi, cô cũng không nhìn lầm!

Cô lập tức đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Tống Dư Kiều đẩy cánh cửa vòng cung, Hoa Tranh đẩy ra che ở phía trước Tống Dư Kiều, thuận tiện xông tới cầm ấm nước sôi trên bàn, lập tức đổ thẳng lên trên lưng trần của người đàn ông kia, ấm nước bị giật khỏi tay, miệng nói “Tiện nhân!” Hai chữ vẫn chưa kịp nói ra, liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

Người đàn ông này......

Ơ đâu phải là bạn trai của cô, đâu phải là người chồng Tống Dư Kiều!

Nước có thể là mới vừa đổ không đến bao lâu, nhất thời cái thân thể trần truồng kia của người phụ nữ kêu thảm thiết một tiếng, người đàn ông trên giường đương nhiên bị bỏng không nhẹ, nhưng cũng đã cắn răng vươn mình khoác thêm áo sơ mi.

Hoa Tranh xoay người lại trừng mắt người phục vụ: “Xảy ra chuyện gì?!

Người phục vụ có chút nơm nớp lo sợ, “Xin lỗi Hoa tiểu thư, cái kia.... là đi nhầm, Bùi tiên sinh ở căn phòng bên kia”

Hoa Tranh nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa phòng, chỉ để lại Tống Dư Kiều cùng hiện trường bắt gian của cô.

Tống Dư Kiều đứ́ng ở tại chỗ, nhìn giường lớn của khách sạn thật ngổn ngang, chồng cô trốn ở phía sau cùng với người phụ nữ, trong lòng thật khó chịu giống như đao cắt, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

“Diệp Trạch Nam, tôi cho anh ba phút đồng hồ để giải thích.”

Diệp Trạch Nam đã bình tĩnh lại, ung dung thong thả mà thăt nút áo sơ mi vào, nhìn Tống Dư Kiều hai giây đồng hồ, sau đó vỗ vỗ trên đùi của người phụ nữ kia: “Ngoan, đi ra ngoài trước chờ anh.”

Tống Dư Kiều lên cơn giận dữ, kết hôn ba năm, đến bây giờ cô mới chính thức nhìn rõ ràng sắc mặt Diệp Trạch Nam.

Tiểu yêu tinh ngược lại cũng không chút hoang mang, vừa ra đến trước cửa còn cúi người hôn một cái vào mặt Diệp Trạch Nam. Bàn tay Tống Dư Kiều nắm chặt lại, móng tay ghì mạnh vào trong lòng bàn tay, tiến hai bước giơ tay lên cao, dùng hết khí lực hướng về phía trước, ngay lúc đó bị Diệp Trạch Nam dùng tay đỡ lại.

Tống Dư Kiều căm tức anh ta, vung lên tay trái không bị cầm, tàn nhẫn mà cho Diệp Trạch Nam một bạt tai, “Diệp Trạch Nam, anh rốt cuộc có phải người không?”

Cô không biết mắt mình lúc nào đã đỏ lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi từ trong hốc mắt nhỏ xuống.

............

Nửa phút sau, tiểu yêu tinh rốt cục đứng dậy rời đi, khóa cửa phòng, Tống Dư Kiều cũng hơi hồi hộp một chút.

Diệp Trạch Nam châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá nức mũi, căn phòng đẫm mùi thuốc lá, nuốt rồi nhả khói, trên cổ áo sơ mi trắng có một dấu môi son.

Tống Dư Kiều như vậy nhìn Diệp Trạch Nam, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ, so với ba năm trước cô gả cho anh ta, cô bỗng nhiên không tiếp tục kiên trì được, bưng kín mặt, “Diệp Trạch Nam, chúng ta ly hôn đi.”

Nghe xong câu nói này, vẫn lẳng lặng mà ngồi ở trên giường, Diệp Trạch Nam thật giống sư tử như thế vọt lên, một cái tay liền trói Tống Dư Kiều, hai mắt đỏ chót: “Ly hôn? Cô rốt cục cũng nói ra! Ly hôn để cô đi tìm người đàn ông khác ở ngoài đúng không?”

Tống Dư Kiều giãy giụa, “Tôi nói bao nhiêu lần! Tôi căn bản không có quá đàn ông khác, xưa nay đều chưa từng có!”

“Còn năm năm trước đây? Tại sao trước khi đi cô vẫn ở nơi này, sau một năm trở về thì không còn ở đây nữa?!” Diệp Trạch Nam đúng là rất tức giận, ngón tay dùng sức mà ngắt lấy thủ đoạn của Tống Dư Kiều, “Cô nói cho tôi biết, cô ngoại tình với ai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương