Tùng Hoa
-
Chương 2-2
Lão Thần Tất Nhạ đi vào rừng cây, trên tay mang theo một con thỏ xám. Mộc Ang dừng kiếm nhìn Tất Nhạ rồi nhìn con thỏ trên tay ông ấy. Tất Nhạ nắm lấy hai tai con thỏ đưa đến phía trước rồi nhìn Mộc Ang và nói:
- Giết nó đi.
- Tại sao ta phải giết nó?
Mộc Ang ngây người. Nàng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
- Không cần phải có lý do, Vệ Nữ hãy xem nó là mối đe dọa và chỉ có cách giết nó Vệ Nữ mới được an toàn.
Cho rằng đây là một phần của cuộc huấn luyện nên Mộc Ang nâng thanh gươm lên kề ngay cổ con vật đang run rẩy. Nàng bần thần một lúc vẫn không thể ra tay được, cánh tay nàng bắt đầu run lên vì cảm giác kinh sợ. Cuối cùng, Mộc Ang cũng không thể làm được mà hạ thanh gươm xuống, vẻ mặt uất ức sắp phát khóc. Tất Nhạ buông tay để con thỏ chạy đi mất rồi cũng chỉ đứng đó nhìn Mộc Ang. Mộc Ang hậm hực bỏ đi, khi đi ngang qua Tất Nhạ nàng nghe ông ấy nói:
- Một kẻ yếu đuối như vậy không thể làm được việc gì. Cô nên chết đi thì hơn!
Bất ngờ ông ấy chụp lấy cổ của Mộc Ang và ấn nàng té ngã xuống. Mộc Ang vì bất ngờ nên không phản ứng kịp, thanh gươm bị đánh rơi gần đó. Đôi mắt nàng trợn lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tất Nhạ trong khi bàn tay ông ta vẫn siết chặt trên cổ nàng đau điếng và không thể thở được. Mộc Ang vùng vẫy, hai bàn tay cào xé hai cánh tay rắn rỏi của người kia. Lúc đầu Mộc Ang chưa tin được ông ấy thực sự muốn giết nàng nhưng đến khi hai tay ông ta đều bị cào đến tứa máu nhưng lực khống chế vẫn không giảm đi. Gương mặt của Mộc Ang chuyển từ đỏ ngầu sang tái nhợt, nàng biết nếu không thoát được chắc chắn sẽ chết. Hai bàn tay quơ quàng xung quanh thì liền chạm đến chui gươm, Mộc Ang nắm lấy và đâm vào hông Tất Nhạ. Tất Nhạ bị đâm trúng nên buông lỏng đôi bàn tay một chút. Mộc Ang thừa lúc đó lại đạp một cái vào ngay vết thương của ông ta để thoát thân. Tất Nhạ ôm bụng đau đớn, hai bàn tay nhanh chóng nhuốm đầy máu, hơi thở bắt đầu nặng nhọc. Mộc Ang bò lui ra xa một chút và thở dốc, tay vỗ vỗ ngực để điều hoà hơi thở lại. Nàng khóc nức nở và hét lên:
- Sao ông lại giết ta? Ông điên mất rồi!
Tất Nhạ ho khan, chiếc áo khoác sạch sẽ giờ đã loang màu máu. Đôi mắt màu xanh lá đã bớt đi một chút vẻ lạnh lùng nhường chỗ cho sự đau đớn.
- Làm tốt lắm! Hôm nay luyện đến đây thôi.
Mộc Ang lại ngây người nhìn Tất Nhạ. Phải mất một lúc để nàng hiểu ra câu nói của ông ấy là gì. Mộc Ang hối hận khủng khiếp và bối rối vô cùng khi nhìn thấy bộ dạng của Tất Nhạ lúc này. Nàng bò nhanh lại ôm lấy Tất Nhạ và bay thẳng về tòa tháp, miệng liên tục nói ông ấy điên.
Về đến toà tháp và đặt Tất Nhạ nằm lên giường, Mộc Ang cuống cuồng chạy đi tìm thuốc trị thương. Nàng mang hết tất cả mọi thứ có thể dùng đến để đầy trong phòng của Tất Nhạ. Nàng chưa làm qua việc trị thương cho một người bị kiếm đâm bao giờ mà thường sẽ là một con chim, con chuột và gần đây là một con hươu sao. Mộc Ang cởi áo khoác rồi đến áo trong của Tất Nhạ để lau máu và vết thương, đắp thuốc và băng bó. Tất Nhạ nghiến răng chịu đau, cơ thể trở nên yếu ớt và lạnh dần. Mộc Ang đắp chăn lại cho Tất Nhạ khi đã trị thương xong và dọn dẹp lại mớ bừa bộn trong phòng do nàng bày ra trước đó. Hai chiếc áo dính đầy máu của Tất Nhạ, Mộc Ang gom lại mang ra hồ nước giặt. Máu hoà vào nước có mùi tanh nồng, Mộc Ang cố gắng giặt thật sạch. Khi hai chiếc áo đã sạch Mộc Ang lại bực tức vứt chúng sang một bên rồi gục đầu khóc nức nở.
Mộc Ang trở về và ngồi lại bên giường nhìn Tất Nhạ vì mệt đã chìm vào giấc ngủ. Mộc Ang rất sợ ông ấy sẽ không tỉnh lại nên tập trung lắng nghe ông ấy thở suốt cả đêm.
Lão Thần Tất Nhạ tỉnh dậy vào lúc giữa ngày, nhìn thấy Mộc Ang đang ngồi bên giường nhìn ông ấy chầm chầm, vẻ mặt mệt mỏi. Mộc Ang chớp chớp mắt khi nhìn thấy Tất Nhạ mở mắt. Nàng sực tỉnh và rướn người đến đỡ ông ấy ngồi dậy. Tất Nhạ hơi chau mày vì vết thương vẫn còn đau. Đã mấy ngày liền Mộc Ang đều ở cạnh chăm sóc ông ấy như vậy và bao giờ mở mắt ra Tất Nhạ đều nhìn thấy Mộc Ang đang nhìn mình.
Mộc Ang đưa tay lấy chén thuốc đã chuẩn bị sẵn và đút từng thìa cho Tất Nhạ uống. Lúc bị thương, Tất Nhạ trở nên lành tính và ngoan ngoãn.
- Lúc đó ông không sợ ta sẽ giết chết ông sao?
Tất Nhạ ho mấy tiếng, đưa tay xoa xoa ngực.
- Đó là một phần của cuộc huấn luyện. Vệ Nữ sẽ phải đối diện với nhiều thứ đáng sợ hơn như thế.
- Nếu trước đó ta giết chết con thỏ có phải ông không cần phải ra sức ép ta ra tay không?
Tất Nhạ ngã người tựa vào thành giường, nhìn Mộc Ang rồi khẽ lắc đầu. Mộc Ang lại như sắp khóc, nàng đã phải chịu đựng cảm giác nặng nề này đến mệt mỏi.
- Tất cả là vì bảo vệ Đại Vân Đình, không thể không có sự hy sinh. Vệ Nữ cũng nên ghi nhớ điều này.
- Ta phải đi luyện tập đây. Ông ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ trở lại vào buổi tối.
Mộc Ang đặt chén thuốc đã cạn lên bàn, cầm lấy thanh gươm và đi ra ngoài. Tất Nhạ nhìn theo cô gái cho đến khi nàng khép cửa lại và bay vù qua ban công đi mất.
*
Mễ Đằng nghiêm trang trong y phục Cảnh Vệ đi cùng đội của mình đến nhận tuần canh ở phía trước hẻm núi dẫn đến toà tháp Vệ Nữ. Không còn bao lâu nữa thì thời điểm tuyển chọn Bát Thần Bộ sẽ đến và trước mắt thời hạn mười sáu năm đã gần kề. Đã mười mấy năm trôi qua kể từ đêm Mễ Đằng cùng Mộc Ang về Chính Điện, cả hai chưa bao giờ được gặp lại nhau. Ngay cả khi Lão Thần Tất Nhạ mấy năm trước được lệnh đến tòa tháp để huấn luyện Vệ Nữ cũng chẳng bằng lòng giúp hắn nhắn gửi lời nào đến Mộc Ang. Những ngày trăng lên, Mễ Đằng nghe thấy Thần Nhân ngoài kia múa hát, chúc tụng Vệ Nữ lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn thương cho Mộc Ang đang phải cô độc một mình trải qua những tháng năm dài đằng đẵng, lại càng không muốn thời điểm nàng phải rời Đại Vân Đình đến vì lại phải xa nhau.
- Anh đang nghĩ ngợi gì vậy?
Nhan Trác hỏi khẽ khi nhìn thấy bộ dạng suy tư của Mễ Đằng dù đang trong phiên canh gác. Mễ Đằng nhìn Nhan Trác, giấu đi cảm xúc lúc này và nói:
- Không có gì! Ta đang nghĩ đến ngày thi tuyển Bát Thần Bộ.
- Lo lắng à? Khả năng của anh rất tốt, trong Thần Quân đâu có mấy ai thắng được anh.
- Đông người như vậy mà chỉ có tám người được chọn nói không lo lắng là không thể nào.
- Anh sẽ được chọn! Em tin như vậy đó.
Nhan Trác cười cười. Mễ Đằng và Nhan Trác quen biết nhau từ lúc vào Thần Quân mười mấy năm về trước. Hằng ngày hai người vẫn cùng nhau luyện tập ở thao trường. Mễ Đằng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Mộc Ang nên chẳng để ý đến cô gái này có tình cảm với mình. Hắn chẳng giấu giếm gì chuyện hắn yêu Vệ Nữ với Nhan Trác. Mỗi khi nghe Mễ Đằng kể chuyện ở Viện Chung cùng Mộc Ang, Nhan Trác lại tròn xoe mắt lắng nghe.
- Ta còn hy vọng Lão Thần Tất Nhạ sẽ không quá nặng tay với Mộc Ang. Em nói xem, chúng ta tập luyện với ông ấy đã vất vả lắm rồi, một cô bé như Mộc Ang sao chịu nổi chứ.
Mễ Đằng nhích lại gần Nhan Trác khẽ than vãn. Những Cảnh Vệ khác cũng đều có khả năng nghe thấy nhưng không ai nói gì, trong Thần Quân ai cũng biết Mộc Ang và Mễ Đằng là một đôi vì cuộc trốn chạy trước kia. Nhan Trác nghĩ đến Lão Thần Tất Nhạ lại thấy lạnh người. Nàng nghĩ Chính Điện giao Vệ Nữ cho ông ấy rèn luyện cũng chỉ vì muốn cô ấy trở nên thật giỏi mà thôi. Nhan Trác trấn an Mễ Đằng:
- Ông ấy đến toà tháp đã mấy năm nay rồi có lẽ mọi chuyện vẫn tốt, biết đâu Mộc Ang giờ đã tiến bộ đến nổi có thể đánh cho ông ta một trận. Vệ Nữ chắc chắn phải có khả năng hơn người.
Mễ Đằng gật gật đầu, sau đó lại ngẩn người ra rồi lắc lắc đầu nói:
- Nếu ông ta cũng để ý đến Mộc Ang thì có phải rất nguy không?
- Không thể nào! Lão Thần Tất Nhạ chỉ để ý đến một người thôi.
- Ai vậy?
Nhan Trác bí hiểm trỏ một ngón tay chỉ chỉ lên trời. Mễ Đằng hết chau mày rồi nhướng mắt sau lại gật gù.
- Mộc Ang cũng sẽ không để ý đến ông ấy chứ?
Mễ Đằng lẩm bẩm. Hắn nghĩ Lão Thần Tất Nhạ chỉ gần một trăm năm mươi tuổi, bề ngoài trẻ trung mạnh khoẻ, nếu không vì vẻ lãnh đạm khó chịu thường trực hiện hữu thì nhìn cũng không tệ. Ý nghĩ đó xâm chiếm cả tâm trí Mễ Đằng khiến hắn phát sợ. Nhan Trác nhướng mắt nhìn Mễ Đằng tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói lại có chút hờn trách:
- Anh lại không tin tưởng Mộc Ang à? Mười mấy năm trước cô ấy kéo anh chạy trốn rồi lại sợ anh bị bắt tội sau khi trở về nên cầu xin Thần Mẫu, hai người lại cùng nhau lớn lên sao lại chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi nhanh như vậy? Cô ấy mà biết anh nghĩ cô ấy như vậy nhất định sẽ không vui.
- Sai rồi! Ta đúng là không nên nghĩ nhiều như vậy. Mộc Ang bây giờ có lẽ đang lo lắng cho hành trình đến Nhân Tộc sẽ không còn tâm trí mà nghĩ đến những chuyện khác. Nghĩ đến Mộc Ang phải một mình sống giữa đám người đó thật là tội nghiệp.
Nhan Trác thở dài không nói gì thêm. Nàng không dám tưởng tượng những tháng ngày sau này của Vệ Nữ sẽ như thế nào.
*
Mộc Ang đang giao đấu với Tất Nhạ trong rừng cây. Khi đã khoẻ lại, Lão Thần Tất Nhạ lại trở về trạng thái khó chịu và lạnh lùng như trước. Mọi cách thức tấn công Mộc Ang đều được lập lại và có phần dày đặc hơn trước vì nàng bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều. Vừa đỡ một đòn tấn công của Tất Nhạ bỗng dưng Mộc Ang dừng lại, đầu cảm thấy rất đau. Mộc Ang nhìn thấy một vòng tròn màu đỏ mang hoa văn của Ấn Ký rực sáng và xoay vòng. Thấy Mộc Ang dừng kiếm, dáng đứng lại lảo đảo nên Tất Nhạ liền đỡ lấy nàng. Cơn đau đầu lại kéo đến, lần này dữ dội hơn, Tùng Hoa nơi ấn đường phát sáng, Tất Nhạ đưa Mộc Ang đến ngồi dưới một gốc cây, đỡ đầu nàng tựa vào vai ông ấy. Mộc Ang nhíu mày, vẻ mặt đau đớn, mắt nhắm nghiền, thân người như không còn sức lực, mồ hôi đổ ra trên trán. Ánh sáng màu đỏ kia càng rực rỡ cho đến khi tan biến đi mất, trả lại bóng tối tiềm thức một màu đen như trước đó.
Mộc Ang mở mắt ra, tay ôm ngực, thở hổn hển như vừa thoát ra từ cõi chết, mồ hôi ướt đẫm thân người, mặt trắng bệch. Nàng ngồi đó tựa người vào Tất Nhạ chờ cho sức lực trở lại bình thường. Tùng Hoa dần tắt đi ánh sáng. Tất Nhạ lấy tay áo thấm mồ hôi cho Mộc Ang, ngồi đó cho nàng tựa vào.
Nghe Mộc Ang nói về Ấn Ký đã hiện ra trong đầu nàng, Tất Nhạ chau mày, ngẫm lại thời gian cũng không còn lâu nữa sẽ tới hạn nàng phải xuất hành.
- Cuối cùng thì thời hạn mười sáu năm cũng đã đến. Ta sẽ phát tín hiệu về Chính Điện.
Tất Nhạ đưa Mộc Ang về lại toà tháp cho nàng nghỉ ngơi. Không bao lâu sau thì có người đến từ phía bên kia cầu, là Thượng Tôn Thần Mẫu và Hội Đồng Lớn. Thần Quân đến nơi liền chìa ra canh gác bên ngoài toà tháp, Thần Mẫu cùng Hội Đồng Lớn đi ngay đến chỗ Vệ Nữ. Tất Nhạ cúi đầu chào Thần Mẫu và những Lão Thần khác, trông họ đều rất khẩn trương. Mộc Ang cũng ngồi dậy cúi đầu chào những người mới đến. Thần Mẫu đến bên giường, vẫn nụ cười dịu dàng của mười sáu năm trước và vẻ đẹp của người như càng rực rỡ hơn.
- Thời gian đã điểm, con phải lên đường đến Nhân Tộc rồi. Ta và Hội Đồng cũng toàn Thần Tộc sẽ tiễn con một đoạn.
Lúc này Mộc Ang lại cảm thấy lo sợ, thì ra sau ngần ấy thời gian nỗi sợ khi phải rời xa Đại Vân Đìn không hề giảm đi chút nào. Mộc Ang nhìn đôi mắt xanh thẳm như bầu trời của Thần Mẫu để tìm chút can đảm khi nhận thấy sự kỳ vọng mà người dành cho nàng. Bàn tay dịu mát của Thần Mẫu giữ lấy tay Mộc Ang để trấn an.
- Vệ Nữ cần chuẩn bị trước đi lên đường. Chúng ta ra ngoài chờ một chút. Đồ chuẩn bị cho Vệ Nữ hãy để lại cho nàng ấy.
Thần Mẫu đứng dậy và quay sang nói mọi người. Một Lão Thần mang một khay gỗ đặt lên bàn. Một lát sau trong phòng chỉ còn lại Mộc Ang. Mộc Ang biết không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, nàng đi lại phía bàn để xem họ mang đến cho nàng thứ gì. Trên khay có một bộ y phục màu đen có đai lưng cũng màu đen nhưng có viền màu hoàng kim, ngực áo bên trái có thêu một bông hoa Trường Mệnh tám cánh màu đỏ.
“Thần Tộc lúc nào cũng phải xinh đẹp và mang theo người những bông hoa như thế”
Mộc Ang thay y phục lại khoác cả tấm áo choàng còn lại lên người. Nàng chẳng còn biết nên lấy gì và không nên lấy gì cho vào túi hành trang vì bao nhiêu cũng là quá nhiều, cũng là quá ít. Mộc Ang tiện tay để thêm vào túi mấy quả táo có sẵn trên bàn, một bình đựng nước bằng vải được dệt kỹ và ngâm trong nhựa cây. Mộc Ang đã chuẩn bị xong, đến bên cầm lấy thanh gươm định sẽ trả lại cho Lão Thần Tất Nhạ. Nàng cầm lấy túi hành trang khoác lên vai, đi đến bậc cửa. Nàng mở tung cánh cửa nhìn lên bầu trời hôm nay, tiếng hoa chuông ngân lên từ phía xa xa, tiếng nước chảy ở những khe suối nhỏ, những thứ âm thanh quen thuộc khác ở Đại Vân Đình hoà vào nhau như một bản nhạc tiễn đưa. Mộc Ang lắng nghe, sau đó hít một hơi dài như để tiếp thêm dũng khí cho mình rồi dứt khoát bước đi. Đi qua sảnh lớn, Mộc Ang dừng lại nhìn pho tượng pha lê của Đại Đế. Lại mở cánh cửa lớn bước ra sân rộng, Mộc Ang đi lại gần Tất Nhạ rồi đưa thanh gươm trả cho ông ấy. Tất Nhạ trầm ngâm khẽ lắc đầu nói:
- Ta đã rèn thanh gươm này cho Vệ Nữ nên nó không thuộc về ta.
Mộc Ang chớp chớp mắt, khẽ cười rồi thu tay lại.
- Cảm ơn ông suốt mấy năm qua đã giúp ta luyện tập.
- Tất cả là vì Đại Vân Đình. Chúc Vệ Nữ thành công!
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Thượng Tôn Thần Mẫu và các Lão Thần đưa Mộc Ang đi qua cây cầu đá rồi đi vào hẻm núi hẹp ra ngoài. Bên ngoài một đội Thần Quân đang đợi sẵn để hộ tống họ đến quảng trường phía đông nơi có cánh cổng lớn Vạn Dặm Vân Quan đóng kín từ hơn vạn năm qua.
*
Rất đông Thần Nhân đã đến quảng trường phía đông, các đội Cảnh Vệ gần đó nghiêm trang, cẩn trọng đứng canh. Đám đông lao xao đứng ở hai phía chờ đợi. Mộc Ang bước ra từ giữa cổng lớn Chính Điện, nàng ngắm nhìn cây Trường Sinh vĩ đại cùng những luồng ánh sáng lung linh đứng giữa hồ nước. Nàng bắt đầu đi thẳng một quãng đường rất xa về phía đông. Nàng không vội vã mà từ tốn, vừa bước đi vừa ngắm nhìn, cố thu vào tầm mắt mọi cảnh vật xung quanh. Thượng Tôn Thần Mẫu và các Lão Thần đi cùng Mộc Ang đến khoảng giữa quảng trường bao la, tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng. Mộc Ang không thấy Mễ Đằng đâu cả, có lẽ hắn đang lẫn đâu đó giữa đám đông và dõi theo nàng. Thượng Tôn Thần Mẫu đặt tay lên vai Mộc Ang nói:
- Cả Thần Tộc đặt hết hy vọng vào Vệ Nữ! Ta chúc con lên đường thuận lợi và sớm hoàn thành nhiệm vụ. Đại Vân Đình chờ con trở về. Thần Tộc sẽ ghi nhớ công lao này của con.
- Con sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không làm mọi người thất vọng.
- Ta còn có một món quà tặng cho con.
Thượng Tôn Thần Mẫu hướng mắt về một góc. Một người đang dắt chú ngựa có bộ lông màu hoàng kim tiến lại gần. Đó là Mễ Đằng, tay đang dắt Kim Mã. Mộc Ang bỗng vui mừng, mắt mở to, miệng cười tươi nhìn chàng trai đang đi đến.
- Kim Mã!
Mộc Ang không giấu được sự vui mừng, đi đến xoa đầu chú ngựa thân quen của nàng.
- Chúc em sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.
- Cảm ơn anh! Anh ở lại chăm sóc tốt cho bản thân nhé!
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!
Mễ Đằng hôm nay rất điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhìn Mộc Ang thật da diết như không muốn rời xa. Thần Mẫu đã cho phép hắn mang ngựa đến cho Mộc Ang trong ngày nàng ra đi như một ân huệ cho sự xa cách bấy lâu nay. Mộc Ang cười che giấu sự buồn bã trong lòng để người ở lại có thể yên lòng. Nàng quay nhìn Lão Thần Tất Nhạ đang đứng cùng các Lão Thần, lúc này ông ấy cũng đang nhìn nàng, đôi mắt xanh hơn cả dặm rừng. Ông ấy khẽ gật đầu với Mộc Ang thay lời từ biệt.
Thượng Tôn Thần Mẫu cầm Thần Lệnh hướng về phía tường thành nhẵn nhụi ôm sát vách núi, Tùng Hoa người sáng lên. Âm thanh ầm ầm phát ra từ bên trong vách núi, một lối đi lớn dần dần hiện ra khi rất nhiều lớp cửa đá lần lượt mở ra hai phía, mỗi lớp cửa lại cách nhau một khoảng khá rộng, điểm cuối nằm cách xa không thể nhìn thấy được. Tất cả Thần Nhân im lặng nhìn theo lối đó, nín thở không rời mắt, chỉ sợ cái chớp mắt sẽ làm mất đi cảnh hùng tráng đang được nhìn thấy. Biết đến lúc phải chia tay, Mộc Ang cúi đầu chào tất cả, cả Thần Tộc cúi đầu chào lại nàng.
“Kính tiễn Vệ Nữ lên đường!”
Mộc Ang leo lên lưng chú ngựa của mình tiến đến cổng Vạn Dặm Vân Quan, phía sau cả Thần Tộc nhìn theo. Nàng quay đầu nhìn lại Đại Vân Đình, tòa Chính Điện hùng vĩ vẫn sừng sững đứng đó, im lặng, trầm mặc. Lối đi đóng dần lại phía sau lưng Mộc Ang, nàng nâng chú ngựa bay lên cùng mình rồi lao về phía trước cho tới khi một biển mây dày đặc hiện ra trước mắt, cả người và ngựa lẫn vào trong mây khói, xung quanh là những trụ đá to ẩn hiện ở các phía. Không biết bao lâu thì người và ngựa bay ra khỏi biển mây, lúc này Mộc Ang cho Kim Mã đáp xuống mặt đất. Đây là đất của Nhân Tộc. Mộc Ang ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào biển mây mù, không thể nhìn thấy vách núi đã ở quá xa, tất cả chỉ là một màu trắng của mây và sương giá. Nàng bỗng nhớ Đại Vân Đình vô cùng, nước mắt bất giác rơi xuống từng giọt.
Mộc Ang kéo dây cương hướng chú ngựa về phía Nhân Tộc. Trước mặt nàng là một khu rừng u ám phủ mờ sương khói, không nghe thấy tiếng chim hay âm thanh gì, sự im lặng cô động thành một khối căng dày đặc tưởng chừng chỉ cần một tiếng lá rơi là mọi thứ sẽ vỡ vụn. Mộc Ang cho ngựa tiến về phía trước, cảnh vật không thay đổi trong một khoảng thời gian dài cho đến khi bầu trời chuyển sang màn đêm. Giữa không gian này cũng chỉ có Mộc Ang và chú ngựa bên cạnh. Nhóm một đám lửa nhỏ để sưởi ấm khi không khí đang lạnh dần về khuya, Mộc Ang ăn tối bằng mấy quả táo mang theo. Kim Mã được thả gần đó đang đánh mũi tìm cỏ. Khoác áo khoác của Vệ Nữ lên mình, Mộc Ang ngắm nhìn xung quanh chỉ toàn cây cối, gió bắt đầu lạo xạo trên cao. Nàng nhìn ánh lửa rồi lại nghĩ về Đại Vân Đình, lúc này có ai biết nàng đang ngồi đây cô độc giữa khu rừng của Nhân Tộc? Mộc Ang đưa tay cầm thanh gươm lên ngắm nghía vỏ gươm như để thời gian trôi qua nhanh hơn. Một lúc sau, quá mệt mỏi nàng gục đầu bên phiến đá rồi chìm vào giấc ngủ, khoé mắt dường như lấp lánh một giọt nước mắt còn đọng lại. Kim Mã đứng gần thở ra mấy hơi phì phì rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Giữa khu rừng rộng lớn chỉ còn lại một điểm sáng loe lói của ngọn lửa sắp tàn và mọi vật lại trở nên tĩnh lặng.
- Giết nó đi.
- Tại sao ta phải giết nó?
Mộc Ang ngây người. Nàng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
- Không cần phải có lý do, Vệ Nữ hãy xem nó là mối đe dọa và chỉ có cách giết nó Vệ Nữ mới được an toàn.
Cho rằng đây là một phần của cuộc huấn luyện nên Mộc Ang nâng thanh gươm lên kề ngay cổ con vật đang run rẩy. Nàng bần thần một lúc vẫn không thể ra tay được, cánh tay nàng bắt đầu run lên vì cảm giác kinh sợ. Cuối cùng, Mộc Ang cũng không thể làm được mà hạ thanh gươm xuống, vẻ mặt uất ức sắp phát khóc. Tất Nhạ buông tay để con thỏ chạy đi mất rồi cũng chỉ đứng đó nhìn Mộc Ang. Mộc Ang hậm hực bỏ đi, khi đi ngang qua Tất Nhạ nàng nghe ông ấy nói:
- Một kẻ yếu đuối như vậy không thể làm được việc gì. Cô nên chết đi thì hơn!
Bất ngờ ông ấy chụp lấy cổ của Mộc Ang và ấn nàng té ngã xuống. Mộc Ang vì bất ngờ nên không phản ứng kịp, thanh gươm bị đánh rơi gần đó. Đôi mắt nàng trợn lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tất Nhạ trong khi bàn tay ông ta vẫn siết chặt trên cổ nàng đau điếng và không thể thở được. Mộc Ang vùng vẫy, hai bàn tay cào xé hai cánh tay rắn rỏi của người kia. Lúc đầu Mộc Ang chưa tin được ông ấy thực sự muốn giết nàng nhưng đến khi hai tay ông ta đều bị cào đến tứa máu nhưng lực khống chế vẫn không giảm đi. Gương mặt của Mộc Ang chuyển từ đỏ ngầu sang tái nhợt, nàng biết nếu không thoát được chắc chắn sẽ chết. Hai bàn tay quơ quàng xung quanh thì liền chạm đến chui gươm, Mộc Ang nắm lấy và đâm vào hông Tất Nhạ. Tất Nhạ bị đâm trúng nên buông lỏng đôi bàn tay một chút. Mộc Ang thừa lúc đó lại đạp một cái vào ngay vết thương của ông ta để thoát thân. Tất Nhạ ôm bụng đau đớn, hai bàn tay nhanh chóng nhuốm đầy máu, hơi thở bắt đầu nặng nhọc. Mộc Ang bò lui ra xa một chút và thở dốc, tay vỗ vỗ ngực để điều hoà hơi thở lại. Nàng khóc nức nở và hét lên:
- Sao ông lại giết ta? Ông điên mất rồi!
Tất Nhạ ho khan, chiếc áo khoác sạch sẽ giờ đã loang màu máu. Đôi mắt màu xanh lá đã bớt đi một chút vẻ lạnh lùng nhường chỗ cho sự đau đớn.
- Làm tốt lắm! Hôm nay luyện đến đây thôi.
Mộc Ang lại ngây người nhìn Tất Nhạ. Phải mất một lúc để nàng hiểu ra câu nói của ông ấy là gì. Mộc Ang hối hận khủng khiếp và bối rối vô cùng khi nhìn thấy bộ dạng của Tất Nhạ lúc này. Nàng bò nhanh lại ôm lấy Tất Nhạ và bay thẳng về tòa tháp, miệng liên tục nói ông ấy điên.
Về đến toà tháp và đặt Tất Nhạ nằm lên giường, Mộc Ang cuống cuồng chạy đi tìm thuốc trị thương. Nàng mang hết tất cả mọi thứ có thể dùng đến để đầy trong phòng của Tất Nhạ. Nàng chưa làm qua việc trị thương cho một người bị kiếm đâm bao giờ mà thường sẽ là một con chim, con chuột và gần đây là một con hươu sao. Mộc Ang cởi áo khoác rồi đến áo trong của Tất Nhạ để lau máu và vết thương, đắp thuốc và băng bó. Tất Nhạ nghiến răng chịu đau, cơ thể trở nên yếu ớt và lạnh dần. Mộc Ang đắp chăn lại cho Tất Nhạ khi đã trị thương xong và dọn dẹp lại mớ bừa bộn trong phòng do nàng bày ra trước đó. Hai chiếc áo dính đầy máu của Tất Nhạ, Mộc Ang gom lại mang ra hồ nước giặt. Máu hoà vào nước có mùi tanh nồng, Mộc Ang cố gắng giặt thật sạch. Khi hai chiếc áo đã sạch Mộc Ang lại bực tức vứt chúng sang một bên rồi gục đầu khóc nức nở.
Mộc Ang trở về và ngồi lại bên giường nhìn Tất Nhạ vì mệt đã chìm vào giấc ngủ. Mộc Ang rất sợ ông ấy sẽ không tỉnh lại nên tập trung lắng nghe ông ấy thở suốt cả đêm.
Lão Thần Tất Nhạ tỉnh dậy vào lúc giữa ngày, nhìn thấy Mộc Ang đang ngồi bên giường nhìn ông ấy chầm chầm, vẻ mặt mệt mỏi. Mộc Ang chớp chớp mắt khi nhìn thấy Tất Nhạ mở mắt. Nàng sực tỉnh và rướn người đến đỡ ông ấy ngồi dậy. Tất Nhạ hơi chau mày vì vết thương vẫn còn đau. Đã mấy ngày liền Mộc Ang đều ở cạnh chăm sóc ông ấy như vậy và bao giờ mở mắt ra Tất Nhạ đều nhìn thấy Mộc Ang đang nhìn mình.
Mộc Ang đưa tay lấy chén thuốc đã chuẩn bị sẵn và đút từng thìa cho Tất Nhạ uống. Lúc bị thương, Tất Nhạ trở nên lành tính và ngoan ngoãn.
- Lúc đó ông không sợ ta sẽ giết chết ông sao?
Tất Nhạ ho mấy tiếng, đưa tay xoa xoa ngực.
- Đó là một phần của cuộc huấn luyện. Vệ Nữ sẽ phải đối diện với nhiều thứ đáng sợ hơn như thế.
- Nếu trước đó ta giết chết con thỏ có phải ông không cần phải ra sức ép ta ra tay không?
Tất Nhạ ngã người tựa vào thành giường, nhìn Mộc Ang rồi khẽ lắc đầu. Mộc Ang lại như sắp khóc, nàng đã phải chịu đựng cảm giác nặng nề này đến mệt mỏi.
- Tất cả là vì bảo vệ Đại Vân Đình, không thể không có sự hy sinh. Vệ Nữ cũng nên ghi nhớ điều này.
- Ta phải đi luyện tập đây. Ông ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ trở lại vào buổi tối.
Mộc Ang đặt chén thuốc đã cạn lên bàn, cầm lấy thanh gươm và đi ra ngoài. Tất Nhạ nhìn theo cô gái cho đến khi nàng khép cửa lại và bay vù qua ban công đi mất.
*
Mễ Đằng nghiêm trang trong y phục Cảnh Vệ đi cùng đội của mình đến nhận tuần canh ở phía trước hẻm núi dẫn đến toà tháp Vệ Nữ. Không còn bao lâu nữa thì thời điểm tuyển chọn Bát Thần Bộ sẽ đến và trước mắt thời hạn mười sáu năm đã gần kề. Đã mười mấy năm trôi qua kể từ đêm Mễ Đằng cùng Mộc Ang về Chính Điện, cả hai chưa bao giờ được gặp lại nhau. Ngay cả khi Lão Thần Tất Nhạ mấy năm trước được lệnh đến tòa tháp để huấn luyện Vệ Nữ cũng chẳng bằng lòng giúp hắn nhắn gửi lời nào đến Mộc Ang. Những ngày trăng lên, Mễ Đằng nghe thấy Thần Nhân ngoài kia múa hát, chúc tụng Vệ Nữ lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn thương cho Mộc Ang đang phải cô độc một mình trải qua những tháng năm dài đằng đẵng, lại càng không muốn thời điểm nàng phải rời Đại Vân Đình đến vì lại phải xa nhau.
- Anh đang nghĩ ngợi gì vậy?
Nhan Trác hỏi khẽ khi nhìn thấy bộ dạng suy tư của Mễ Đằng dù đang trong phiên canh gác. Mễ Đằng nhìn Nhan Trác, giấu đi cảm xúc lúc này và nói:
- Không có gì! Ta đang nghĩ đến ngày thi tuyển Bát Thần Bộ.
- Lo lắng à? Khả năng của anh rất tốt, trong Thần Quân đâu có mấy ai thắng được anh.
- Đông người như vậy mà chỉ có tám người được chọn nói không lo lắng là không thể nào.
- Anh sẽ được chọn! Em tin như vậy đó.
Nhan Trác cười cười. Mễ Đằng và Nhan Trác quen biết nhau từ lúc vào Thần Quân mười mấy năm về trước. Hằng ngày hai người vẫn cùng nhau luyện tập ở thao trường. Mễ Đằng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Mộc Ang nên chẳng để ý đến cô gái này có tình cảm với mình. Hắn chẳng giấu giếm gì chuyện hắn yêu Vệ Nữ với Nhan Trác. Mỗi khi nghe Mễ Đằng kể chuyện ở Viện Chung cùng Mộc Ang, Nhan Trác lại tròn xoe mắt lắng nghe.
- Ta còn hy vọng Lão Thần Tất Nhạ sẽ không quá nặng tay với Mộc Ang. Em nói xem, chúng ta tập luyện với ông ấy đã vất vả lắm rồi, một cô bé như Mộc Ang sao chịu nổi chứ.
Mễ Đằng nhích lại gần Nhan Trác khẽ than vãn. Những Cảnh Vệ khác cũng đều có khả năng nghe thấy nhưng không ai nói gì, trong Thần Quân ai cũng biết Mộc Ang và Mễ Đằng là một đôi vì cuộc trốn chạy trước kia. Nhan Trác nghĩ đến Lão Thần Tất Nhạ lại thấy lạnh người. Nàng nghĩ Chính Điện giao Vệ Nữ cho ông ấy rèn luyện cũng chỉ vì muốn cô ấy trở nên thật giỏi mà thôi. Nhan Trác trấn an Mễ Đằng:
- Ông ấy đến toà tháp đã mấy năm nay rồi có lẽ mọi chuyện vẫn tốt, biết đâu Mộc Ang giờ đã tiến bộ đến nổi có thể đánh cho ông ta một trận. Vệ Nữ chắc chắn phải có khả năng hơn người.
Mễ Đằng gật gật đầu, sau đó lại ngẩn người ra rồi lắc lắc đầu nói:
- Nếu ông ta cũng để ý đến Mộc Ang thì có phải rất nguy không?
- Không thể nào! Lão Thần Tất Nhạ chỉ để ý đến một người thôi.
- Ai vậy?
Nhan Trác bí hiểm trỏ một ngón tay chỉ chỉ lên trời. Mễ Đằng hết chau mày rồi nhướng mắt sau lại gật gù.
- Mộc Ang cũng sẽ không để ý đến ông ấy chứ?
Mễ Đằng lẩm bẩm. Hắn nghĩ Lão Thần Tất Nhạ chỉ gần một trăm năm mươi tuổi, bề ngoài trẻ trung mạnh khoẻ, nếu không vì vẻ lãnh đạm khó chịu thường trực hiện hữu thì nhìn cũng không tệ. Ý nghĩ đó xâm chiếm cả tâm trí Mễ Đằng khiến hắn phát sợ. Nhan Trác nhướng mắt nhìn Mễ Đằng tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói lại có chút hờn trách:
- Anh lại không tin tưởng Mộc Ang à? Mười mấy năm trước cô ấy kéo anh chạy trốn rồi lại sợ anh bị bắt tội sau khi trở về nên cầu xin Thần Mẫu, hai người lại cùng nhau lớn lên sao lại chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi nhanh như vậy? Cô ấy mà biết anh nghĩ cô ấy như vậy nhất định sẽ không vui.
- Sai rồi! Ta đúng là không nên nghĩ nhiều như vậy. Mộc Ang bây giờ có lẽ đang lo lắng cho hành trình đến Nhân Tộc sẽ không còn tâm trí mà nghĩ đến những chuyện khác. Nghĩ đến Mộc Ang phải một mình sống giữa đám người đó thật là tội nghiệp.
Nhan Trác thở dài không nói gì thêm. Nàng không dám tưởng tượng những tháng ngày sau này của Vệ Nữ sẽ như thế nào.
*
Mộc Ang đang giao đấu với Tất Nhạ trong rừng cây. Khi đã khoẻ lại, Lão Thần Tất Nhạ lại trở về trạng thái khó chịu và lạnh lùng như trước. Mọi cách thức tấn công Mộc Ang đều được lập lại và có phần dày đặc hơn trước vì nàng bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều. Vừa đỡ một đòn tấn công của Tất Nhạ bỗng dưng Mộc Ang dừng lại, đầu cảm thấy rất đau. Mộc Ang nhìn thấy một vòng tròn màu đỏ mang hoa văn của Ấn Ký rực sáng và xoay vòng. Thấy Mộc Ang dừng kiếm, dáng đứng lại lảo đảo nên Tất Nhạ liền đỡ lấy nàng. Cơn đau đầu lại kéo đến, lần này dữ dội hơn, Tùng Hoa nơi ấn đường phát sáng, Tất Nhạ đưa Mộc Ang đến ngồi dưới một gốc cây, đỡ đầu nàng tựa vào vai ông ấy. Mộc Ang nhíu mày, vẻ mặt đau đớn, mắt nhắm nghiền, thân người như không còn sức lực, mồ hôi đổ ra trên trán. Ánh sáng màu đỏ kia càng rực rỡ cho đến khi tan biến đi mất, trả lại bóng tối tiềm thức một màu đen như trước đó.
Mộc Ang mở mắt ra, tay ôm ngực, thở hổn hển như vừa thoát ra từ cõi chết, mồ hôi ướt đẫm thân người, mặt trắng bệch. Nàng ngồi đó tựa người vào Tất Nhạ chờ cho sức lực trở lại bình thường. Tùng Hoa dần tắt đi ánh sáng. Tất Nhạ lấy tay áo thấm mồ hôi cho Mộc Ang, ngồi đó cho nàng tựa vào.
Nghe Mộc Ang nói về Ấn Ký đã hiện ra trong đầu nàng, Tất Nhạ chau mày, ngẫm lại thời gian cũng không còn lâu nữa sẽ tới hạn nàng phải xuất hành.
- Cuối cùng thì thời hạn mười sáu năm cũng đã đến. Ta sẽ phát tín hiệu về Chính Điện.
Tất Nhạ đưa Mộc Ang về lại toà tháp cho nàng nghỉ ngơi. Không bao lâu sau thì có người đến từ phía bên kia cầu, là Thượng Tôn Thần Mẫu và Hội Đồng Lớn. Thần Quân đến nơi liền chìa ra canh gác bên ngoài toà tháp, Thần Mẫu cùng Hội Đồng Lớn đi ngay đến chỗ Vệ Nữ. Tất Nhạ cúi đầu chào Thần Mẫu và những Lão Thần khác, trông họ đều rất khẩn trương. Mộc Ang cũng ngồi dậy cúi đầu chào những người mới đến. Thần Mẫu đến bên giường, vẫn nụ cười dịu dàng của mười sáu năm trước và vẻ đẹp của người như càng rực rỡ hơn.
- Thời gian đã điểm, con phải lên đường đến Nhân Tộc rồi. Ta và Hội Đồng cũng toàn Thần Tộc sẽ tiễn con một đoạn.
Lúc này Mộc Ang lại cảm thấy lo sợ, thì ra sau ngần ấy thời gian nỗi sợ khi phải rời xa Đại Vân Đìn không hề giảm đi chút nào. Mộc Ang nhìn đôi mắt xanh thẳm như bầu trời của Thần Mẫu để tìm chút can đảm khi nhận thấy sự kỳ vọng mà người dành cho nàng. Bàn tay dịu mát của Thần Mẫu giữ lấy tay Mộc Ang để trấn an.
- Vệ Nữ cần chuẩn bị trước đi lên đường. Chúng ta ra ngoài chờ một chút. Đồ chuẩn bị cho Vệ Nữ hãy để lại cho nàng ấy.
Thần Mẫu đứng dậy và quay sang nói mọi người. Một Lão Thần mang một khay gỗ đặt lên bàn. Một lát sau trong phòng chỉ còn lại Mộc Ang. Mộc Ang biết không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, nàng đi lại phía bàn để xem họ mang đến cho nàng thứ gì. Trên khay có một bộ y phục màu đen có đai lưng cũng màu đen nhưng có viền màu hoàng kim, ngực áo bên trái có thêu một bông hoa Trường Mệnh tám cánh màu đỏ.
“Thần Tộc lúc nào cũng phải xinh đẹp và mang theo người những bông hoa như thế”
Mộc Ang thay y phục lại khoác cả tấm áo choàng còn lại lên người. Nàng chẳng còn biết nên lấy gì và không nên lấy gì cho vào túi hành trang vì bao nhiêu cũng là quá nhiều, cũng là quá ít. Mộc Ang tiện tay để thêm vào túi mấy quả táo có sẵn trên bàn, một bình đựng nước bằng vải được dệt kỹ và ngâm trong nhựa cây. Mộc Ang đã chuẩn bị xong, đến bên cầm lấy thanh gươm định sẽ trả lại cho Lão Thần Tất Nhạ. Nàng cầm lấy túi hành trang khoác lên vai, đi đến bậc cửa. Nàng mở tung cánh cửa nhìn lên bầu trời hôm nay, tiếng hoa chuông ngân lên từ phía xa xa, tiếng nước chảy ở những khe suối nhỏ, những thứ âm thanh quen thuộc khác ở Đại Vân Đình hoà vào nhau như một bản nhạc tiễn đưa. Mộc Ang lắng nghe, sau đó hít một hơi dài như để tiếp thêm dũng khí cho mình rồi dứt khoát bước đi. Đi qua sảnh lớn, Mộc Ang dừng lại nhìn pho tượng pha lê của Đại Đế. Lại mở cánh cửa lớn bước ra sân rộng, Mộc Ang đi lại gần Tất Nhạ rồi đưa thanh gươm trả cho ông ấy. Tất Nhạ trầm ngâm khẽ lắc đầu nói:
- Ta đã rèn thanh gươm này cho Vệ Nữ nên nó không thuộc về ta.
Mộc Ang chớp chớp mắt, khẽ cười rồi thu tay lại.
- Cảm ơn ông suốt mấy năm qua đã giúp ta luyện tập.
- Tất cả là vì Đại Vân Đình. Chúc Vệ Nữ thành công!
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Thượng Tôn Thần Mẫu và các Lão Thần đưa Mộc Ang đi qua cây cầu đá rồi đi vào hẻm núi hẹp ra ngoài. Bên ngoài một đội Thần Quân đang đợi sẵn để hộ tống họ đến quảng trường phía đông nơi có cánh cổng lớn Vạn Dặm Vân Quan đóng kín từ hơn vạn năm qua.
*
Rất đông Thần Nhân đã đến quảng trường phía đông, các đội Cảnh Vệ gần đó nghiêm trang, cẩn trọng đứng canh. Đám đông lao xao đứng ở hai phía chờ đợi. Mộc Ang bước ra từ giữa cổng lớn Chính Điện, nàng ngắm nhìn cây Trường Sinh vĩ đại cùng những luồng ánh sáng lung linh đứng giữa hồ nước. Nàng bắt đầu đi thẳng một quãng đường rất xa về phía đông. Nàng không vội vã mà từ tốn, vừa bước đi vừa ngắm nhìn, cố thu vào tầm mắt mọi cảnh vật xung quanh. Thượng Tôn Thần Mẫu và các Lão Thần đi cùng Mộc Ang đến khoảng giữa quảng trường bao la, tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng. Mộc Ang không thấy Mễ Đằng đâu cả, có lẽ hắn đang lẫn đâu đó giữa đám đông và dõi theo nàng. Thượng Tôn Thần Mẫu đặt tay lên vai Mộc Ang nói:
- Cả Thần Tộc đặt hết hy vọng vào Vệ Nữ! Ta chúc con lên đường thuận lợi và sớm hoàn thành nhiệm vụ. Đại Vân Đình chờ con trở về. Thần Tộc sẽ ghi nhớ công lao này của con.
- Con sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không làm mọi người thất vọng.
- Ta còn có một món quà tặng cho con.
Thượng Tôn Thần Mẫu hướng mắt về một góc. Một người đang dắt chú ngựa có bộ lông màu hoàng kim tiến lại gần. Đó là Mễ Đằng, tay đang dắt Kim Mã. Mộc Ang bỗng vui mừng, mắt mở to, miệng cười tươi nhìn chàng trai đang đi đến.
- Kim Mã!
Mộc Ang không giấu được sự vui mừng, đi đến xoa đầu chú ngựa thân quen của nàng.
- Chúc em sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.
- Cảm ơn anh! Anh ở lại chăm sóc tốt cho bản thân nhé!
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!
Mễ Đằng hôm nay rất điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhìn Mộc Ang thật da diết như không muốn rời xa. Thần Mẫu đã cho phép hắn mang ngựa đến cho Mộc Ang trong ngày nàng ra đi như một ân huệ cho sự xa cách bấy lâu nay. Mộc Ang cười che giấu sự buồn bã trong lòng để người ở lại có thể yên lòng. Nàng quay nhìn Lão Thần Tất Nhạ đang đứng cùng các Lão Thần, lúc này ông ấy cũng đang nhìn nàng, đôi mắt xanh hơn cả dặm rừng. Ông ấy khẽ gật đầu với Mộc Ang thay lời từ biệt.
Thượng Tôn Thần Mẫu cầm Thần Lệnh hướng về phía tường thành nhẵn nhụi ôm sát vách núi, Tùng Hoa người sáng lên. Âm thanh ầm ầm phát ra từ bên trong vách núi, một lối đi lớn dần dần hiện ra khi rất nhiều lớp cửa đá lần lượt mở ra hai phía, mỗi lớp cửa lại cách nhau một khoảng khá rộng, điểm cuối nằm cách xa không thể nhìn thấy được. Tất cả Thần Nhân im lặng nhìn theo lối đó, nín thở không rời mắt, chỉ sợ cái chớp mắt sẽ làm mất đi cảnh hùng tráng đang được nhìn thấy. Biết đến lúc phải chia tay, Mộc Ang cúi đầu chào tất cả, cả Thần Tộc cúi đầu chào lại nàng.
“Kính tiễn Vệ Nữ lên đường!”
Mộc Ang leo lên lưng chú ngựa của mình tiến đến cổng Vạn Dặm Vân Quan, phía sau cả Thần Tộc nhìn theo. Nàng quay đầu nhìn lại Đại Vân Đình, tòa Chính Điện hùng vĩ vẫn sừng sững đứng đó, im lặng, trầm mặc. Lối đi đóng dần lại phía sau lưng Mộc Ang, nàng nâng chú ngựa bay lên cùng mình rồi lao về phía trước cho tới khi một biển mây dày đặc hiện ra trước mắt, cả người và ngựa lẫn vào trong mây khói, xung quanh là những trụ đá to ẩn hiện ở các phía. Không biết bao lâu thì người và ngựa bay ra khỏi biển mây, lúc này Mộc Ang cho Kim Mã đáp xuống mặt đất. Đây là đất của Nhân Tộc. Mộc Ang ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào biển mây mù, không thể nhìn thấy vách núi đã ở quá xa, tất cả chỉ là một màu trắng của mây và sương giá. Nàng bỗng nhớ Đại Vân Đình vô cùng, nước mắt bất giác rơi xuống từng giọt.
Mộc Ang kéo dây cương hướng chú ngựa về phía Nhân Tộc. Trước mặt nàng là một khu rừng u ám phủ mờ sương khói, không nghe thấy tiếng chim hay âm thanh gì, sự im lặng cô động thành một khối căng dày đặc tưởng chừng chỉ cần một tiếng lá rơi là mọi thứ sẽ vỡ vụn. Mộc Ang cho ngựa tiến về phía trước, cảnh vật không thay đổi trong một khoảng thời gian dài cho đến khi bầu trời chuyển sang màn đêm. Giữa không gian này cũng chỉ có Mộc Ang và chú ngựa bên cạnh. Nhóm một đám lửa nhỏ để sưởi ấm khi không khí đang lạnh dần về khuya, Mộc Ang ăn tối bằng mấy quả táo mang theo. Kim Mã được thả gần đó đang đánh mũi tìm cỏ. Khoác áo khoác của Vệ Nữ lên mình, Mộc Ang ngắm nhìn xung quanh chỉ toàn cây cối, gió bắt đầu lạo xạo trên cao. Nàng nhìn ánh lửa rồi lại nghĩ về Đại Vân Đình, lúc này có ai biết nàng đang ngồi đây cô độc giữa khu rừng của Nhân Tộc? Mộc Ang đưa tay cầm thanh gươm lên ngắm nghía vỏ gươm như để thời gian trôi qua nhanh hơn. Một lúc sau, quá mệt mỏi nàng gục đầu bên phiến đá rồi chìm vào giấc ngủ, khoé mắt dường như lấp lánh một giọt nước mắt còn đọng lại. Kim Mã đứng gần thở ra mấy hơi phì phì rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Giữa khu rừng rộng lớn chỉ còn lại một điểm sáng loe lói của ngọn lửa sắp tàn và mọi vật lại trở nên tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook