Lúc chạng vạng, bố mẹ Nghê cũng đến nhà họ Đan, sau khi cha mẹ đôi bên trao đổi tình huống ngắn gọn một chút, Nghê Tiêu lại được mời đến phòng khách lần nữa.

“Tiêu Tiêu, những lời Diệc Thần nói có phải là thật không?” Nghê Chấn nghiêm khắc nhìn về phía con gái.

Nghê Tiêu muốn phủ nhận thì di động đột nhiên vang lên: Khai phong có bao thanh thiên, thiết diện vô tư =))….

Tiếng chuông di động vang dội khiến cho khóe miệng của bố mẹ Đan run rẩy một chút.

“Thật xin lỗi, con đi nghe điện thoại trước..” Nghê Tiêu vội vàng né ra, đi đến một chỗ yên tĩnh, cô hít sâu một hơi, lúc này mới mở máy:

“Alo”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, một lúc sau mới truyền đến giọng nói của Trần Thiệu Dương:

“Tiêu Tiêu, là anh…”

Thời gian giống như ngừng lại trong giây phút ấy, Nghê Tiêu mờ mịt ờ một tiếng rồi không biết nói gì nữa.

“Anh nhớ em…”

Lại qua thật lâu, mới nghe anh khó khăn thổ lộ: “Anh biết, trong long em có người khác, nhưng mà anh muốn nói cho em biết, vì em anh có thể buông tha tất cả…”

Cái mũi trong nháy mắt trở nên chua xót, Nghê Tiêu nhanh chóng cắt ngang lời của Trần Thiệu Dương:

“Thiệu Dương, anh không cần từ bỏ thứ gì vì em cả, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao?. Chúng ta căn bản là người của 2 thế giới khác nhau, em chỉ xem anh như anh trai, sau này anh nhớ đá bong cho thật tốt, thực hiện giấc mơ của mình , mà em….”

Cô cười, hít hít mũi: “Em sẽ không làm phiền anh Thiệu Dương nữa, sau này có người khác chăm sóc em rồi, anh cứ yên tâm đi”

Vội vàng cúp điện thoại, mới phát hiện nước mắt đã rơi xuống từ sớm, cô phải làm thế nào mới có thể làm cho Trần Thiệu Dương hết hy vọng đây, có lẽ cô phải tuyệt tình hơn mới được.

Hình như đã hạ quyết tâm, cô lại lần nữa lau khô nước mắt, sau đó đi vào trong giáp mặt với trưởng bối hai nhà.

Nghê Tiêu bình tĩnh nói:

“Bố, mẹ, những điều Diệc Thần nói đều là sự thật, con với anh ấy thật long yêu nhau, hy vọng mọi người có thể tác thành cho chúng con.”

Ngoại trừ con đường này, cô không còn con đường khác để đi.

Nghê Chấn và bố mẹ Đan liếc mắt nhìn nhau một cái, việc đã đến nước này, ngoại trừ mau chóng đính hôn, còn có thể làm gì khác nữa?.

Nhưng Đan Diệc Thần không vì cô nói như thế mà cảm thấy vui mừng, anh lạnh lung liếc mắt nhìn Nghê Tiêu, sau đó bỏ hai tay vào túi quần, đi ra khỏi phòng khách.

Nghê Tiêu lộ ra nụ cười bình tĩnh, chỉ có cô biết nụ cười này có bao nhiêu bị động và chua xót.

Nghê Chấn và bố mẹ Đan sau khi trải qua bàn bạc, quyết định ngày đính hôn sẽ tổ chức vào 5 ngày sau, mà bố mẹ Đan cũng muốn bồi dưỡng tình cảm thêm với con dâu tương lai, vì thế mấy hôm sau đã hẹn cô đến nhà ăn cơm.

Mẹ Đan tự làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Nghê Tiêu, tuy rằng vì cô cảm thấy mình với Trần Thiệu Dương đã hết hy vọng cho nên mới đồng ý ở cùng một chỗ với Đan Diệc Thần, nhưng cũng không thể qua loa miễn cưỡng, phương diện nào nên cố gắng, vẫn nên cố gắng.

Nghê Tiêu mặc chiếc váy màu trắng khéo léo, rộng rãi trả lại cho mẹ Đan những lễ vật mang theo.

Lần này không có hồi hộp như lần trước, nhưng nhìn thấy Đan Diệc Thần lạnh mặt ít nhiều cô cũng cảm thấy áy náy, từ sau lần đó, cô cũng chưa gặp Đan Diệc Thần, tâm sự nặng nề chồng chất, cô muốn tìm cơ hội để nói với anh, nhưng anh chỉ ứng phó một cách không lạnh không nhạt.

Có lẽ vì sắp trở thành người một nhà nên ánh mắt nghiêm khắc của bố Đan khi nhìn về phía của Nghê Tiêu cũng trở nên nhu hòa hơn, Nghê Tiêu nghe mẹ Đan nói Đan Diệc Thuyên có việc không về được nên bảo mọi người ăn cơm trước.

Đan Diệc Thần sắm vai nhân vật mặt lạnh, cả bữa cơm cũng không nói mấy câu, Nghê Tiêu sợ không khí có chút xấu hổ, nên ngoan ngoãn tìm đề tài nói chuyện với mẹ Đan, họ càng nói chuyện càng hợp ý nhau, cũng không chú ý tới sắc trời bên ngoài trong nháy mắt đã tối

“Đã trễ thế này rồi, con về nhà cũng không an toàn, không bằng đêm nay con cứ nghỉ lại ở đây đi, dù sao trong nhà cũng còn phòng trống.” Mẹ Đan lôi kéo tay Nghê Tiêu, dáng vẻ luyến tiếc không chịu buông tay.

Nghê Tiêu do dự một lát, trễ như vậy còn về, cô cũng không có can đảm, huống chi Đan Diệc Thần lại uống rượu, bảo anh lái xe đưa cô về cũng không thỏa đáng, vì thế không thể làm gì khác hơn đành phải đáp ứng.

Thừa dịp Nghê Tiêu đi tắm, mẹ Đan cười dịu dàng vỗ vỗ bả vai con trai:

“Chiến tranh lạnh không phải là chuyện tốt, mẹ đã giúp con giữ người rồi, chuyện còn lại phải trông chờ vào con thôi.”

Đan Diệc Thần cười: “Mẹ không hổ là nữ chủ nhân của nhà họ Đan.”

Không hề hay biết mình bị 2 mẹ con nhà họ Đan tính kế, lúc Nghê Tiêu đi vào trong phòng ngủ, thì Đan Diệc Thần cũng chầm chậm đi vào.

Tay lau tóc của Nghê Tiêu cứng đờ, cô chỉ vào anh, sắc mặt đỏ bừng:

“Anh,anh, anh…. Không phải anh muốn ngủ chung giường với tôi chứ?”

“Nghĩ cái gì vậy?”

Đan Diệc Thần đảo cặp mắt trắng dã, cầm lấy gối và chăn mền nằm ở trên sofa bên cạnh, hai tay anh gối lên sau đầu, thản nhiên nói:

“Mẹ anh vất vả giữ em lại, anh không thể phụ long của bà. Huống chi, em sớm muộn cũng là người của anh.”

Nghê Tiêu tiện tay, cầm lấy ly thủy tinh, cảnh giác nói:

“Đêm hôm khuya khoắt anh nên ngoan ngoãn một chút, nếu không coi chừng tôi đánh anh đó.”

Lời uy hiếp yếu ớt này khiến Đan Diệc Thần cảm thấy thú vị, anh nghiêng đầu chống cằm, sau khi đánh giá Nghê Tiêu một phen mới nói:

“Thật là dễ thương.”

“Anh!”

Nghê Tiêu tức giận đến mặt càng đỏ lên, được rồi, cô với anh ta ngay từ đầu đã không cùng cấp bậc, người bị tức cũng chỉ có mình cô mà thôi.

Đầu hôm, Nghê Tiêu vẫn còn nắm chặt ly thủy tinh, cả người trong trạng thái chiến đấu, nhưng sau nửa đêm, nhìn thấy hô hấp vững vàng của anh, vì thế mới an tâm, bình tĩnh tiến vào mộng đẹp.

Đợi đến khi tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô truyền đến, lúc này Đan Diệc Thần mới mở to mắt, anh xoay người ngồi dậy, đi đến bên giường, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ say giấc.

Anh biết cô đồng ý đính hôn với anh không liên quan đến tình yêu, nhưng anh vẫn không trách móc hay dày vò cô, anh chỉ đành giả vờ ngốc nghếch, đâm lao thì phải theo lao thôi.

Rõ rang là một người phụ nữ ngốc nghếch, nhưng sao anh lại để ý đến cô như vậy?.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng rất nhu hòa, Nghê Tiêu nhu thuận rúc người ở trong ổ chăn, ít đi vẻ sắc bén trong ngày thường, càng tăng thêm vẻ mềm mại và đáng yêu của con gái.

Anh nhìn đến vui vẻ, thừa dịp cô ngủ say, anh nhịn không được hôn lên môi cô thêm vài cái.

“Nghê Tiêu, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể cho em.” Anh thì thào tự nói, vùi đầu vào trong long Nghê Tiêu.

Nghê Tiêu ngủ say không biết mơ thấy giấc mộng thế nào, khóe môi cô cong lên một nụ cười.

Đan gia và Nghê gia chuẩn bị chi tiết cho nghi thức đính hôn, tuy rằng nhà họ Đan rẩt khiêm tốn, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải truyền tin ra ngoài, huống chi thành phố A có rất nhiều tờ báo giải trí, lớn lớn nhỏ nhỏ đều đầy đủ cả, không bằng thong báo cho đồng nghiệp sớm một chút, vì thế người đầu tiên mà Nghê Tiêu thong báo chính là Diệp Miêu Miêu.

Diệp Miêu Miêu thất thần nhìn cô:

“Cậu vừa nói… Cậu với Đan Diệc Thần chuẩn bị đính hôn hả?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương