Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh
-
Quyển 1 - Chương 16
Nghê Tiêu nằm hình chữ bát trên giường đang mơ giấc mộng đẹp, môi của Trần Thiệu Dương đã gần trong gang tấc, lại nghe một tiếng gọi lạnh lung:
“Nghê Tiêu…”
Đan Diệc Thần giơ họng sung tối om lên, chỉa vào đầu của Trần Thiệu Dương…
“Đừng…”
Nghê Tiêu giật mình ngồi dậy, mồ hôi trên lưng vẫn chảy ròng ròng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Gãi gãi mái tóc lộn xộn, Nghê Tiêu uể oải đi ra khỏi phòng, Dương Vạn Lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Mẹ, con ra ngoài luyện tập thể dục một lát rồi về” Cô miễn cưỡng đội mũ thể thao, đeo tai nghe đi ra khỏi cửa.
Dương Vạn Lệ vội vàng đuổi theo, đem 2 cái bánh sandwich và một chai sữa dúi vào tay cô cười nói:
“Cầm”
“Con về rồi ăn, cầm nhiều phiền phức lắm”
“Con bé này, bảo con cầm thì cầm đi, con không ăn thì cho người khác ăn, được chưa?” Dương Vạn Lệ cười thâm ý, vù một cái đã bay vào phòng bếp.
Nghê Tiêu nhún vai, cũng tốt, dù sao trên con đường đối diện cũng có kẻ lang thang quanh năm phải đi ăn xin, không bằng cho ông ta là được rồi.
Đêm qua bên ngoài có trận mưa lớn, trên đường cái có rất nhiều lá cây rụng xuống, có lẽ là vì bộ đội đóng quân ở thành phố A rất nhiều, vẻ trang nghiêm và màu xanh của màu áo quân nhân đã nhuộm đẫm cả thành phố, ngay cả cây ngô đồng thường thấy nhất trong thành phố cũng mang vẻ rắn rỏi và trang nghiêm.
Nghê Tiêu chạy chậm trên đường, muốn đem bữa sáng tặng cho kẻ lang thang, nhưng ông ta chỉ cố chấp nhận một cái bánh sandwich, nhân tiện nghi hoặc chỉ chỉ nhà Nghê Tiêu ở phía đối diện:
“Tối hôm qua ở đó cũng có một kẻ lang thang, tôi thấy anh ta đứng ở trước nhà cô cả đêm, cô chia bữa sáng cho anh ta đi”
Cái gì?. Lại xuất hiện một kẻ lang thang sao?.
Nghê Tiêu nghi hoặc đi qua, nhất thời trợn tròn mắt, xe Jeep đậu ở trong góc không thấy được, đầu lọc rơi đầy trên mặt đất, Đan Diệc Thần nghiêng người dựa vào trước xe, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung nhìn mình.
Rất lâu không gặp, anh ta gầy đi nhiều.
Nghe kẻ lang thang nói, tối hôm qua anh ta đứng ở đây cả đêm?.
Làm sao có thể?. Đan thủ trưởng như anh ta có lý do gì đứng ngây ngốc ở trước nhà cô cả đêm?. Nghê Tiêu nhớ lần trước kẻ lang thang ôm một người qua đường, khóc đến nghiêng trời lệch đất:
“Vợ à, van cầu em, đừng rời xa anh”.
Cô quả quyết khẳng định, nhất định là mắt của ông ta có vấn đề, 80% là nhìn lầm rồi.
Đan Diệc Thần cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua sandwich trong tay cô, ánh mắt chuyên chú hỏi:
“Cho tôi?”
Nghê Tiêu vội vàng đem sandwich đưa cho anh ta: “Anh còn chưa ăn sang phải không?. Mẹ của tôi làm đấy”.
Đan Diệc Thần ủ dột hồi lâu, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một chút hòa hoãn, anh vừa mới cắn một ngụm sandwich đã nhìn thấy kẻ lang thang chạy tới từ đường phố đối diện.
Kẻ lang thang dơ dáy bẩn thỉu ấy trong tay cũng cầm một cái sandwich giống thế, trong long ôm một đống đệm chăn, trên hàm răng thiếu một cái răng cửa, cười vô cùng chân thành: “Người anh em, mới tới sao?. Chăn mền chia cho cậu một nửa”
Một ngụm đồ ăn nghẹn ở trong cổ họng, muốn nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong, ánh mắt Đan Diệc Thần dần dần trở nên nguy hiểm, Nghê Tiêu xấu hổ cười cười, kẻ lang thang vẫn cố chấp như cũ, muốn đem chăn mền tặng cho Đan Diệc Thần.
Cửa xe mở ra, Đan Diệc Thần thản nhiên nói: “Cảm ơn anh đã tặng lễ vật, lên xe.”
Kẻ lang thang đánh giá chiếc xe một chút, chụp tay anh nói: “Ngồi xe, đi chơi, đi chơi.”
Sau đó ông ta chui vào bên trong chiếc xe.
Thấy Nghê Tiêu vẫn ngây người đứng ở đằng kia, anh liếc xéo cô một cái: “Em định đứng ở trong mưa bao lâu?”
Cô lúc này mới giật mình, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, quần áo thể thao trên người đã sớm bị ướt. Nghê Tiêu cuống quit chỉ về phía nhà mình:
“Tôi…tôi đi vào là được rồi, anh đi trước đi.”
Đùa giỡn gì vậy!. Cô không muốn ngồi chung xe với sát thần!.
Đan Diệc Thần cũng không có miễn cưỡng, quay đầu nhìn kẻ lang thang mỉm cười khe khẽ: “Làm sao bây giờ, vị tiểu thư đưa bữa sáng không muốn đi chơi với chúng ta”
Kẻ lang thang lập tức bày tỏ không sao cả, định chui ra khỏi xe: “Không sao, chúng ta vào nhà cô ấy chơi đi.”
Ánh sáng trong mắt anh chợt lóe, phúc hắc mà lại mỉm cười thâm sâu.
Nghê Tiêu cắn răng, hung hăng mở cửa xe, đi thì đi, ai sợ ai!
Dọc theo đường đi, hai người im lặng không nói gì, nhưng kẻ lang thang thì ngược lại, toàn bộ hành trình ông ta đều rất sôi động, một lát thì vỗ tay hát nhạc thiếu nhi, chốc chốc thì khóc lóc muốn vợ mình.
Xe dừng lại trước viện dưỡng lão của thành phố A, sở trưởng đã sớm mang toàn bộ nhân viên xếp thành đội ngũ chỉnh tề giơ khẩu hiệu hoan nghênh chào đón Đan Diệc Thần
“Hoan nghênh thủ trưởng đến viện của chúng tôi” Sở trưởng là một người đàn ông trung niên hối đầu, run rẩy chào đón, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Đan Diệc Thần ung dung thản nhiên liếc qua bụng bia của sở trưởng: “Giang sở trưởng, hương vị rượu và thức ăn của Lâm Xuyên các không tệ phải không?”
Giang sở trưởng vừa nghe đến Lâm Xuyên các, ánh mắt nhất thời sáng lên, tự cho là Đan Diệc Thần cảm thấy hứng thú, bày ra năng lực thao thao bất tuyệt của mình:
“Lâm Xuyên các đúng là hội sở cao cấp của thành phố A chúng ta, chẳng những rượu và thức ăn có hương vị không tệ, ngay cả…”
Ông ta đưa mắt, thờ ơ liếc nhìn Nghê Tiêu, Giang sở trưởng lặng lẽ lại gần Đan Diệc Thần, cười mờ ám:
“Về phương diện ấy, nếu Đan thủ trưởng thích, hôm khác sẽ đưa anh đến đó thử một chút.”
Cách rất gần, mơ hồ có thể ngửi được mùi thối nát trên người Giang sở trưởng, Nghê Tiêu che miệng nôn khan vài tiếng, vẻ mặt chán ghét muốn ngăn cũng không được.
Đan Diệc Thần gật đầu, ra hiệu cho kẻ lang thang tiếp tục vào trong bệnh viện, lại vỗ vỗ bả vai của Giang sở trưởng:
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, đêm nay Giang sở trưởng đặt phòng đi. Tôi nhất định sẽ đến, về phần người tôi đưa đến, phiền Giang sở trưởng tìm bác sĩ khoa tâm thần điều trị cho ông ấy cho tốt”
“Nhất định, nhất định” Giang sở trưởng cúi đầu gật đầu nói.
Mãi đến khi Đan Diệc Thần lái xe đi, Giang sở trưởng vẫn dẫn đầu nhóm công nhân viên vui vẻ vẫy tay đưa tiễn.
Nghê Tiêu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Đan Diệc Thần, không nghĩ tới một người có long dạ lạnh lung cứng rắn như anh ta lại có thể thu nhận một người lang thang, chỉ tiếc vị Giang Sở Trường ấy không phải là người tốt gì, đã phụ long khổ tâm của Đan Diệc Thần.
Đang cúi đầu suy nghĩ, Đan Diệc Thần ở bên cạnh cũng tiện tay gọi điện thoại cho mấy người bạn, báo tin tối nay bọn họ đến Lâm Xuyên các có chuyện lớn, nhớ mang theo vài người để đi bắt tội phạm hiện hành.
Sau khi đưa Nghê Tiêu đến cửa, cô xuống xe, do dự một chút lại chạy về hỏi:
“Anh có muốn vào nhà tôi ngồi một lát không?”
“Nghê Tiêu…”
Đan Diệc Thần giơ họng sung tối om lên, chỉa vào đầu của Trần Thiệu Dương…
“Đừng…”
Nghê Tiêu giật mình ngồi dậy, mồ hôi trên lưng vẫn chảy ròng ròng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Gãi gãi mái tóc lộn xộn, Nghê Tiêu uể oải đi ra khỏi phòng, Dương Vạn Lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Mẹ, con ra ngoài luyện tập thể dục một lát rồi về” Cô miễn cưỡng đội mũ thể thao, đeo tai nghe đi ra khỏi cửa.
Dương Vạn Lệ vội vàng đuổi theo, đem 2 cái bánh sandwich và một chai sữa dúi vào tay cô cười nói:
“Cầm”
“Con về rồi ăn, cầm nhiều phiền phức lắm”
“Con bé này, bảo con cầm thì cầm đi, con không ăn thì cho người khác ăn, được chưa?” Dương Vạn Lệ cười thâm ý, vù một cái đã bay vào phòng bếp.
Nghê Tiêu nhún vai, cũng tốt, dù sao trên con đường đối diện cũng có kẻ lang thang quanh năm phải đi ăn xin, không bằng cho ông ta là được rồi.
Đêm qua bên ngoài có trận mưa lớn, trên đường cái có rất nhiều lá cây rụng xuống, có lẽ là vì bộ đội đóng quân ở thành phố A rất nhiều, vẻ trang nghiêm và màu xanh của màu áo quân nhân đã nhuộm đẫm cả thành phố, ngay cả cây ngô đồng thường thấy nhất trong thành phố cũng mang vẻ rắn rỏi và trang nghiêm.
Nghê Tiêu chạy chậm trên đường, muốn đem bữa sáng tặng cho kẻ lang thang, nhưng ông ta chỉ cố chấp nhận một cái bánh sandwich, nhân tiện nghi hoặc chỉ chỉ nhà Nghê Tiêu ở phía đối diện:
“Tối hôm qua ở đó cũng có một kẻ lang thang, tôi thấy anh ta đứng ở trước nhà cô cả đêm, cô chia bữa sáng cho anh ta đi”
Cái gì?. Lại xuất hiện một kẻ lang thang sao?.
Nghê Tiêu nghi hoặc đi qua, nhất thời trợn tròn mắt, xe Jeep đậu ở trong góc không thấy được, đầu lọc rơi đầy trên mặt đất, Đan Diệc Thần nghiêng người dựa vào trước xe, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung nhìn mình.
Rất lâu không gặp, anh ta gầy đi nhiều.
Nghe kẻ lang thang nói, tối hôm qua anh ta đứng ở đây cả đêm?.
Làm sao có thể?. Đan thủ trưởng như anh ta có lý do gì đứng ngây ngốc ở trước nhà cô cả đêm?. Nghê Tiêu nhớ lần trước kẻ lang thang ôm một người qua đường, khóc đến nghiêng trời lệch đất:
“Vợ à, van cầu em, đừng rời xa anh”.
Cô quả quyết khẳng định, nhất định là mắt của ông ta có vấn đề, 80% là nhìn lầm rồi.
Đan Diệc Thần cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua sandwich trong tay cô, ánh mắt chuyên chú hỏi:
“Cho tôi?”
Nghê Tiêu vội vàng đem sandwich đưa cho anh ta: “Anh còn chưa ăn sang phải không?. Mẹ của tôi làm đấy”.
Đan Diệc Thần ủ dột hồi lâu, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một chút hòa hoãn, anh vừa mới cắn một ngụm sandwich đã nhìn thấy kẻ lang thang chạy tới từ đường phố đối diện.
Kẻ lang thang dơ dáy bẩn thỉu ấy trong tay cũng cầm một cái sandwich giống thế, trong long ôm một đống đệm chăn, trên hàm răng thiếu một cái răng cửa, cười vô cùng chân thành: “Người anh em, mới tới sao?. Chăn mền chia cho cậu một nửa”
Một ngụm đồ ăn nghẹn ở trong cổ họng, muốn nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong, ánh mắt Đan Diệc Thần dần dần trở nên nguy hiểm, Nghê Tiêu xấu hổ cười cười, kẻ lang thang vẫn cố chấp như cũ, muốn đem chăn mền tặng cho Đan Diệc Thần.
Cửa xe mở ra, Đan Diệc Thần thản nhiên nói: “Cảm ơn anh đã tặng lễ vật, lên xe.”
Kẻ lang thang đánh giá chiếc xe một chút, chụp tay anh nói: “Ngồi xe, đi chơi, đi chơi.”
Sau đó ông ta chui vào bên trong chiếc xe.
Thấy Nghê Tiêu vẫn ngây người đứng ở đằng kia, anh liếc xéo cô một cái: “Em định đứng ở trong mưa bao lâu?”
Cô lúc này mới giật mình, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, quần áo thể thao trên người đã sớm bị ướt. Nghê Tiêu cuống quit chỉ về phía nhà mình:
“Tôi…tôi đi vào là được rồi, anh đi trước đi.”
Đùa giỡn gì vậy!. Cô không muốn ngồi chung xe với sát thần!.
Đan Diệc Thần cũng không có miễn cưỡng, quay đầu nhìn kẻ lang thang mỉm cười khe khẽ: “Làm sao bây giờ, vị tiểu thư đưa bữa sáng không muốn đi chơi với chúng ta”
Kẻ lang thang lập tức bày tỏ không sao cả, định chui ra khỏi xe: “Không sao, chúng ta vào nhà cô ấy chơi đi.”
Ánh sáng trong mắt anh chợt lóe, phúc hắc mà lại mỉm cười thâm sâu.
Nghê Tiêu cắn răng, hung hăng mở cửa xe, đi thì đi, ai sợ ai!
Dọc theo đường đi, hai người im lặng không nói gì, nhưng kẻ lang thang thì ngược lại, toàn bộ hành trình ông ta đều rất sôi động, một lát thì vỗ tay hát nhạc thiếu nhi, chốc chốc thì khóc lóc muốn vợ mình.
Xe dừng lại trước viện dưỡng lão của thành phố A, sở trưởng đã sớm mang toàn bộ nhân viên xếp thành đội ngũ chỉnh tề giơ khẩu hiệu hoan nghênh chào đón Đan Diệc Thần
“Hoan nghênh thủ trưởng đến viện của chúng tôi” Sở trưởng là một người đàn ông trung niên hối đầu, run rẩy chào đón, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Đan Diệc Thần ung dung thản nhiên liếc qua bụng bia của sở trưởng: “Giang sở trưởng, hương vị rượu và thức ăn của Lâm Xuyên các không tệ phải không?”
Giang sở trưởng vừa nghe đến Lâm Xuyên các, ánh mắt nhất thời sáng lên, tự cho là Đan Diệc Thần cảm thấy hứng thú, bày ra năng lực thao thao bất tuyệt của mình:
“Lâm Xuyên các đúng là hội sở cao cấp của thành phố A chúng ta, chẳng những rượu và thức ăn có hương vị không tệ, ngay cả…”
Ông ta đưa mắt, thờ ơ liếc nhìn Nghê Tiêu, Giang sở trưởng lặng lẽ lại gần Đan Diệc Thần, cười mờ ám:
“Về phương diện ấy, nếu Đan thủ trưởng thích, hôm khác sẽ đưa anh đến đó thử một chút.”
Cách rất gần, mơ hồ có thể ngửi được mùi thối nát trên người Giang sở trưởng, Nghê Tiêu che miệng nôn khan vài tiếng, vẻ mặt chán ghét muốn ngăn cũng không được.
Đan Diệc Thần gật đầu, ra hiệu cho kẻ lang thang tiếp tục vào trong bệnh viện, lại vỗ vỗ bả vai của Giang sở trưởng:
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, đêm nay Giang sở trưởng đặt phòng đi. Tôi nhất định sẽ đến, về phần người tôi đưa đến, phiền Giang sở trưởng tìm bác sĩ khoa tâm thần điều trị cho ông ấy cho tốt”
“Nhất định, nhất định” Giang sở trưởng cúi đầu gật đầu nói.
Mãi đến khi Đan Diệc Thần lái xe đi, Giang sở trưởng vẫn dẫn đầu nhóm công nhân viên vui vẻ vẫy tay đưa tiễn.
Nghê Tiêu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Đan Diệc Thần, không nghĩ tới một người có long dạ lạnh lung cứng rắn như anh ta lại có thể thu nhận một người lang thang, chỉ tiếc vị Giang Sở Trường ấy không phải là người tốt gì, đã phụ long khổ tâm của Đan Diệc Thần.
Đang cúi đầu suy nghĩ, Đan Diệc Thần ở bên cạnh cũng tiện tay gọi điện thoại cho mấy người bạn, báo tin tối nay bọn họ đến Lâm Xuyên các có chuyện lớn, nhớ mang theo vài người để đi bắt tội phạm hiện hành.
Sau khi đưa Nghê Tiêu đến cửa, cô xuống xe, do dự một chút lại chạy về hỏi:
“Anh có muốn vào nhà tôi ngồi một lát không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook