“Kỳ Minh!”

Kỳ Minh tiếp được Đường Miễu bổ nhào qua, tùy ý Đường Miễu xé rách cổ áo của mình, nơi có lưu lại một dấu răng cũ, nước mắt cùng nước mũi chảy trên người hắn.

“Đường Thủy Thủy, tiếng khóc của em vẫn có khí thế như vậy.”

Kỳ Minh ngoài miệng trêu chọc, cánh tay lại gắt gao giam cầm Đường Miễu, cắn răng mới cố gắng không để tiếng nghẹn ngào bật ra khỏi môi.

Kỳ thật bọn họ ai đều không có tư cách nói ai, nước mắt của Kỳ Minh không ít hơn của Đường Miễu.

“Kỳ Minh, em nhớ anh.”

Môi cánh hoa của Đường Miễu run rẩy, thanh âm đều kéo theo nức nở.

“Đường! Thủy! Thủy! Em nếu lại khóc……..”

“Em sẽ khóc.” Đường Miễu cắn lung tung cổ của hắn, “Anh chính là một tên hỗn đản.”

“Em nếu khóc, anh liền hôn em.” Đôi mắt Kỳ Minh hồng hồng, khóe miệng cong lên.

Đường Miễu ngơ ngẩn, năm giây sau, ngoài cửa đều có thể nghe thấy tiếng Đường Miễu gào khóc.

Tiểu bí thư trợn to hai mắt, vừa muốn vọt vào trong, bị mấy hắc y nhân bên cạnh chạy nhanh đến xếp thành một hàng. Nói giỡn, nam nhân lạnh lùng rũ mắt xuống nhìn qua chỉ là tự mình không vui, lão bản của bọn họ không vui thì sẽ làm cho bọn họ không vui theo.

“Làm sao vậy?” Khúc Dao nhíu mày.

“Chị Khúc, lão bản cùng lão bản bọn họ bàn chuyện làm ăn, kết quả lão bản đang khóc.” Tiểu bí thư cũng muốn khóc, cô theo Đường Miễu hơn hai năm, Đường Miễu một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi. Lúc này khóc lợi hại như vậy, thì bị khi dễ như thế nào a?

“Cô nói Đường Miễu khóc?”

Khúc Dao không thể tin được hỏi lại một lần nữa.

“Đúng vậy, chị nghe đi.”

Khúc Dao đột nhiên cười ra tiếng, “Khóc là tốt rồi.”

Cấp ba đã qua, chỉ là bọn họ còn cả đời a, thật tốt.

“Đừng đứng mãi ở đây, hôm nay tan ca sớm.”

“Vì….. vì sao?”

Khúc Dao nghĩ nghĩ, “Ông chủ có thai.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương