“Đường! Thủy! Thủy!”

“Gì… Gì hả?”

“Cậu còn hỏi tớ? Cậu đang làm gì đấy?”

“Ngủ… Ngủ đó.”

“Gối với chăn đều bị cậu khóc ướt cả rồi còn ngủ gì nữa hả? Ngài có thể sử dụng IQ 120 của mình được không?”

“Kỳ Minh, cậu đang mỉa tớ.”

“Ha, bây giờ mới dùng đầu óc của mình ư?… Đường Thủy Thủy, không được khóc. Hôm nay mà khóc nữa cậu sẽ trở thành một thùng nước mất.”

“Không có gối tớ ngủ không được.”

“Cậu không có gối thì tớ có chắc?”

“A?”

“A cái quần gì chứ, biến lên giường của tớ đi.”



“Kỳ… Kỳ Minh, ngủ chưa?”

“Tớ không phải là Kỳ Kỳ Minh, ngủ rồi.”

“Ừm, Kỳ Kỳ Minh, ngày mai cậu vứt chocolate đi nha.”

“Đường Thủy Thủy cậu đang làm phản hả?”

“Cậu cũng gọi tớ là Đường Thủy Thủy đó, đúng chứ?”

“Có ý kiến à?”

“Không… Không có, Kỳ Kỳ Minh, không được ăn chocolate đó.”

“Cậu thấy tớ ăn cái thứ ngọt lịm đó bao giờ chưa? Chỉ có mấy đứa con gái mới ăn cái thứ đó thôi.”

“Ừm…”



“Đường Thủy Thủy, ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

“Hà, thôi quên đi.”

“Chưa… Tớ chưa ngủ.”

“Khụ, cái đó, tớ để cái đó lại cho cậu ăn, ba mẹ cậu không cho cậu tiền tiêu vặt để mua kẹo mà đúng không?” Đường Miểu yêu kẹo như mạng nhưng răng lại không được tốt lắm. Lúc thay răng bị sâu cắn một lỗ, người trong nha khoa còn nhận ra cậu nữa là. Vì thế ba mẹ của cậu chỉ để lại cho cậu đủ tiền sinh hoạt dư lại một đồng cũng chẳng có. Đường Miểu lại rất kén ăn, không ăn ngon thì không thèm ăn nên cậu không còn tiền để ăn kẹo hằng ngày.

Nhưng Kỳ Minh lại cảm thấy sâu răng của Đường Miểu là do đánh răng không kỹ. Vì ở cùng ký túc xá nên mỗi ngày để giám sát việc đánh răng của cậu cũng khiến cho hắn thấy được vẻ đáng thương khi không được ăn kẹo của Đường Miểu.

“Tớ không thèm ăn thứ mấy cô nàng đó tặng đâu.”

“Tớ đem vứt đi cũng thấy hơi kì.”

“Kỳ Minh, tớ chỉ ăn kẹo cậu mua thôi.”

“…” Kỳ Minh thấy Đường Miểu ngủ cạnh mình, bỗng nhiên cảm thấy đã như vậy từ nhỏ đến giờ rồi còn ngại ngùng gì nữa chứ, xoay người nằm nghiêng vậy thì chỗ nằm của hai người sẽ được rộng ra.

“Kỳ Minh…”

“Biết rồi, im lặng mà ngủ đi.”

“Tớ không phải con gái.”

“Tớ biết rồi.” Có đứa con gái nào mà phiền phức như vậy đâu.



“Tiểu! Tổ! Tông! Đừng! Cọ! Bậy! Mà!”

Thật đáng tiếc là giờ đây Đường Miểu đã ngủ thật rồi. Dường như có nghe thấy ai đó đang gọi cậu, trở mình một cái nằm vào lồng ngực của hắn mà khoan khoái ngáy o o.

Fuck, Kỳ Minh chẳng nói được gì mà nhìn trời, tại sao hôm nay lại khó chịu quá vậy?

Ừm, tất cả là do thư tình với chocolate của con nhỏ đó. Thật đáng ghét!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương