Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy
Quyển 1 - Chương 7: Nói lời xấu hổ*

(Nguyên văn là 开黄腔 – khai hoàng khang:

Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.

Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói “không thực hiện được” hoặc “thất bại”. Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành “Hoàng khang”, “Hoàng bổng”, “Hoàng hồn tử”, “Hoàng tô tô”, thậm chí là “Hoàng sư phó”, “Hoàng thủ hoàng cước” vân vân.

Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là “Khai hoàng khang”, ý chỉ truyện cười hủ bại. Theo Setoh-chan)

Việc các anh em của Kỳ Khôi Đường sợ nhất không phải là cùng cậu chủ nhỏ đấu võ.

Tuy rằng việc đó cũng rất đáng sợ, có trời mới biết vì sao cậu chủ nhỏ lại khỏe như vậy.

Vậy bạn hỏi việc đáng sợ nhất là gì à?

So với việc dạy bạn học của cậu chủ nhỏ luyện võ, bọn họ sẵn lòng đấu võ với cậu chủ nhỏ còn hơn.

Thật ra không thể nói Đường Miểu ngốc được, tay chân của Đường Miểu thon dài, thân hình lại rất cân đối. Nhưng trên lưng của huấn luyện viên đang tập luyện với Đường Miểu lúc này đã đóng một lớp mồ hôi lạnh rồi.

“Hôm nay luyện đến đây thôi.” Huấn luyện viên nhanh chóng buông tay, bạo gan mà ngó sang sân bên kia xem thử Kỳ Minh. WebTru yenOn line. com

“Cảm ơn huấn luyện viên.” Đường Miểu còn lễ phép hơn cả cậu chủ nhà bọn họ nữa nhưng mà xin cậu đó, không cần phải nói cười với tôi đâu.

Quả nhiên việc Đường Miểu lễ phép cười với anh đã làm một ánh mắt tựa như được thực thể hóa mà đánh thẳng vào người anh.

“Huấn luyện viên nè, anh có thấy lạnh không vậy?”

Huấn luyện viên nhanh chóng lắc đầu, “Khụ… Cậu chủ đang đợi cậu kìa.”

“À.” Đường Miểu quay đầu về phía Kỳ Minh mỉm cười hạnh phúc, trong phút chốc huấn luyện viên cảm thấy bản thân mình đã được giải thoát rồi. Ai mà ngờ được rằng trong giây tiếp theo tự nhiên chân trái của Đường Miểu lại vướng vào chân phải ngã sấp xuống.

Huấn luyện viên hít một ngụm khí lạnh, xong đời rồi. Vị anh em chà sáp vào sàn nhà hôm nay có lẽ phải gặp họa rồi.

Lông mày Kỳ Minh nhíu chặt lại, chạy đến dìu cậu, “Cậu bị ngu à?”

“Hửm? Cậu bị ngu à? Đại não dùng để trang trí thôi sao? Nói!” Kỳ Minh vừa mắng vừa cẩn thận đỡ cậu lên.

Đường Miểu khẽ nhắc nhở hắn mắng sai rồi, “Tiểu não mới kiểm soát thăng bằng.”

“Câm miệng lại!”

Đường Miểu nhìn gáy của hắn, Kỳ Minh hay thay đổi quá đi, rốt cuộc là cậu có thể được nói hay không đây?



Hắn bôi rượu thuốc cho Đường Miểu, “Chẳng phải vừa rồi trả lời rất hùng hồn sao? Ban nãy ba tớ sang đây còn khen cậu đấy, xem ra là khen ngợi vô ích rồi!” Kỳ Minh trông nom đến mức ứa ra lửa.

“Ưm…” Nước mắt của Đường Miểu rơi xuống, khụt khịt mũi nhỏ, “Đau mà.”

“Đau cái gì mà đau chứ?” Kỳ Minh nhẹ tay lại, ngữ khí vẫn không tốt như trước mà lên tiếng: “Ráng nhịn một chút.”

“Ừm.” Đường Miểu thấy được ánh mắt của Kỳ Minh đang chuyên chú nhìn vào đầu gối bầm tím của mình, vầng trán khó chịu mà nhăn lại, thật là đẹp trai quá đi, bỗng nhiên lại muốn cười.

Thế là cậu thật sự mỉm cười.

Kỳ Minh thả ống quần của cậu xuống, “… Vừa khóc vừa cười, cậu là con gái hả?”

“Không phải đâu.” Đường Miểu rầm rì không vui, “Cũng không phải cậu chưa thấy bao giờ.”

Kỳ Minh: “…”

Con mẹ nó, Đường Thủy Thủy học mấy lời xấu hổ này ở đâu vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương