Lăng Dương bước nhanh đến trước mặt Giang Âm, muốn kéo tay Giang Âm mà dừng lại, cuối cùng hư hư thực thực quàng tay trên vai cậu: "Cậu, sao cậu đến đây, sao cậu biết tôi ở chỗ này?"
Giang Âm không đáp, ánh mắt đảo qua đám người phía sau Lăng Dương, cuối dùng dừng lại trên người một thiếu niên thon dài
Thanh niên kia cũng nhìn cậu, trong mắt ngập tràn địch ý
Lăng Dương hình như cũng ý thức được chuyện gì, xoay người sang chỗ khác liếc nhìn đám người một cái, cuối cùng ánh mắt không tốt hỏi: "Là bọn họ...?"
Bọn họ làm sao biết được số điện thoại của Giang Âm
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, đám huynh đệ xung quanh cũng không tự giác nuốt nước miếng
Nếu người này đem chuyện bọn họ định làm nói cho Lăng Dương nghe, vậy thì chết chắc rồi! Tuy nói bọn họ không phải chủ mưu tham dự, nhưng bọn họ biết mà không ngăn cản Tiêu Tuyền, sự tình mà vỡ lẽ thế nào cũng không thoát được
Thần sắc Tiêu Tuyền giận dữ nói: "Anh Lăng, anh nhìn tụi em làm gì, anh hoài nghi tụi em sao? Chúng mình chơi với nhau từ bé đến lớn, sao có thể hại anh được, anh có còn xem tụi em là anh em không?"
Vài người khác sôi nổi phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy"
"Anh Lăng, người này quen biết anh chưa bao lâu, không đến mức tin tên này mà không tin chúng em chứ?"
Sắc mắt Lăng Dương rất khó xem, hắn hít sâu một hơi, quay đầu bóp bả vai Giang Âm, lạnh lùng nói: "Cậu nói đi, tôi tin cậu"
Lăng Dương vừa xuất khẩu, ánh mắt Tiêu Tuyền nhìn về phía cậu quả thức sắp hoá thành lưỡi dao, hân không thể một đao chém chết cậu.

Mà mấy anh em khác của Lăng Dương lại thay đổi sắc mặt, trên mặt che không được khiếp sợ
Thừa dịp Lăng Dương đưa lưng về phía bọn họ, vài người sôi nổi dùng khẩu hình miệng không tiếng động uy hiếp Giang Âm: "Không được nói!", "Mày mà nói là không yên với tao!"
Thậm chí còn có người lấy thẻ ngân hàng ra quơ qua quơ lại trước mặt cậu, dùng tiền tài mê hoặc Giang Âm
Mà đầu sỏ của mọi chuyện, Tiêu Tuyền nhìn Giang Âm, khoé môi nặn ra nụ cười, tay cầm lấy dao để cắt bánh kem trên bàn đặt trên cổ làm hành động khứa qua, lại dùng mũi dao chỉ hướng Giang Âm, không tiếng động nói một câu

Giang Âm híp mắt, hay thật, cậu hiểu Tiêu Tuyền nói gì luôn nè
Tiêu Tuyền nói: "Anh ấy bảo vệ được mày nhất thời thôi, chắc gì bảo vệ mày cả đời?"
Nếu thật sự một học sinh nội hướng nhát gan đứng chỗ này, bị nhiều người đe doạ như vậy, có lẽ không chừng liền ngậm chặt miệng, chôn vùi tất cả mọi chuyện
Bên kia Lăng Dương tiếp tục nhéo vai cậu: "Nói đi, cậu nói cái gì tôi cũng tin"
Giang Âm dịch chuyển tầm mắt từ đám người kia về lại trên người Lăng Dương, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sao cậu lại tắt nguồn điện thoại? Hết pin rồi à, tôi gọi cho cậu mấy cuộc đều không được"
Sắc mặt Lăng Dương biến đổi, móc di động ra ấn xuống, màn hình nháy mắt sáng lên, Lăng Dương mở lịch sử cuộc gọi, không có cuộc gọi nhỡ nào cả
"Cậu có gọi điện thoại cho tôi thiệt hả?" Lăng Dương hỏi
Giang Âm gật gật đầu, kinh ngạc nhìn điện thoại của Lăng Dương, cậu chưa gặp trường hợp này bao giờ, hơi có chút hiếm lạ
Lăng Dương nhanh chóng click mở danh sách chặn, quả nhiên nhìn thấy số điện thoai Giang Âm trong đó
Gân xanh trên đầu Lăng Dương nhảy nhảy, hiển nhiên đang đứng trên bờ vực bùng nổ, hắn chậm rãi quay đầu nhìn đám người kia, lạnh lùng hỏi: "Là ai, tự mình đứng ra đây"
Tất cả mọi người như trúng thuật định thân, một lát sau, Tiêu Tuyền nức nở một tiếng, hai mắt rưng rưng, đi bước nhỏ ra
Nước mắt của Tiêu Tuyền kiềm nén không rơi, càng làm cho mắt gã trở nên to hơn, cằm nhỏ tinh xảo, làm gã càng thêm nhu nhược đáng thương
"Anh Lăng, em...em chỉ muốn anh cùng em ăn sinh nhật thôi, lúc anh đi vệ sinh người này có gọi, nhất định phải kêu anh quay về, nói nếu không về liền báo cáo anh lên trường học.

Em cùng người này giải thích rõ ràng rồi, nói hôm nay có chút đặc thù, làm cậu ấy thông cảm cho tụi mình một tí, ai ngờ cậu ấy không đáp ứng, em dưới cơn nóng giận lỡ chặn cậu ấy" Tiêu Tuyền hơi hơi cuối đầu, đáng thương vô cùng nói: "Em tính toán xong tiệc rồi mới nói với anh, để cho anh bỏ chặn cậu ấy, em nói tất cả là thật đó"
Giang Âm nhướng mày, Tiêu Tuyền nói lời này coi như biến cậu thành kẻ bất cận nhân tình, rồi biến bản thân thành một đoá bạch liên hoa vô hại, rõ ràng là có ý định châm ngòi ly gián cậu và Lăng Dương mà
Giang Âm nhìn Lăng Dương, đang định giải thích vài câu, đã thấy Lăng Dương vội bước qua người cậu, nắm lấy cổ áo Tiêu Tuyền xách cả người gã lên

Lăng Dương nói chuyện muốn toả ra hàn khí đến nơi: "Ai cho cậu có lá gan đụng tới di động của tôi?"
Phản ứng của Lăng Dương hiển nhiên ngoài tầm dự kiến của Tiêu Tuyền, gã sửng sốt, ánh nước trong mắt càng tăng thêm: "Xin lỗi anh, anh Lăng, mọi chuyện đều là lỗi của em, chỉ vì hôm nay là sinh nhật, chúng ta lại rất lâu rồi chưa gặp nhau, em thật sự muốn anh ở lại, không nghĩ lại như vậy, thật xin lỗi....."
Vừa nói vừa rung giọng nức nở, sức cuốn hút trong đó thập phần sâu, chỉ cần không phải là kẻ có ý chí sắt đá, nghe một câu nói như vậy đều sẽ không khó xử Tiêu Tuyền
Giang Âm không có khả năng nhìn Tiêu Tuyền diễn chuyện đảo đen thành trắng, cậu lấy di động của mình, mở một đoạn ghi âm
Âm thanh Tiêu Tuyền từ di động truyền ra, quanh quẩn trong phòng: "Lăng Dương đêm nay không về.....tôi muốn tỏ tình với anh ấy.....Không thích thì sao chứ, chờ tối nay tôi chuốc say rượu, sau đó....Anh ấy chắc chắn phải chịu trách nhiệm với tôi"
Sắc mặt Tiêu Tuyền từ câu đầu đã bắt đầu trở nên trắng, chờ đến lúc hết đoạn ghi âm, sắc mặt của gã có thể dùng từ không còn chút máu để hình dung
Mà sắc mặt mấy người tham gia tiệc sinh nhật cũng thay đổi, hiển nhiên khiếp sợ nhìn Tiêu Tuyền
Điện thoại này là người nhà cậu chọn cho riêng cậu, lúc nghe điện thoại sẽ tự động ghi âm lại cuộc gọi, chính là phòng ngừa có người quấy rối cậu.

Có ghi âm, bọn họ đào ba thước đất cũng có thể tìm được người đó
Giang Âm ha ha cười: "Không nghĩ tới chứ gì, tui có ghi âm đó nha!"
Tiêu Tuyền ngoài mạnh trong yếu mắng: "Mày....Mày rõ ràng là...."
"Phanh—-"
Câu kế tiếp còn chưa nói, Tiêu Tuyền đã bị Lăng Dương ném lên tường
Lăng Dương rút một miếng khăn giấy từ dưới bàn lên lau qua ngón tay chạm lên gã, ánh mắt lạnh băng nói: "Cậu làm tôi thấy kinh tởm"
Tiêu Tuyền lẩm bẩm nói: "Lăng Dương....em, em chỉ là thích anh thôi mà....em"

Lăng Dương không chút lưu tình đánh gãy lời gã định nói: "Vốn dĩ tôi muốn đập cho cậu một trận, nhưng mà đánh cậu chỉ làm tay tôi càng thêm o uế.

Đoạn ghi âm này tôi sẽ chuyển cho ba mẹ cậu, cậu đi mà giải thích với bọn họ.

Thiệt tình, không biết hai người đức cao vọng trọng như họ sao lại sinh ra được loại người như cậu?"
"Thích tôi?" Lăng Dương phảng phất nghe được câu chuyện siêu hài, hắn cười nhạo một tiếng, xoay người nắm tay Giang Âm, không chút nào để ý ánh mắt trừng lớn như muốn rớt ra của người khác khi nhìn hành động của hắn: "Chúng ta đi thôi"
Giang Âm đáp ứng một tiếng, cùng Lăng Dương đi ra ngoài
Vài người trong phòng ngoại trừ Tiêu Tuyền nhìn nhìn lẫn nhau, căn bản không tin chuyện mình vừa thấy
"Anh, anh Lăng cầm tay tên đó"
"Không có khả năng...Anh ấy không phải ghét nhất cùng đồng tĩnh làm mấy động tác nhão nhão dính dính vậy sao?"
"Nhớ hồi nhỏ, A Tuyền muốn cầm tay anh Lăng, anh Lăng trực tiếp ném tay cậu ấy rồi rời đi, một chút mặt mũi cũng không cho..."
Mấy người bọn họ liếc nhau, lẫn nhau thấy được tin tức trong mắt đối phương.

Tuy không biết người nọ cùng Lăng Dương có quan hệ thế nào, nhưng khẳng định so với Tiêu Tuyền, địa vị của người nọ trong lòng Lăng Dương cao hơn nhiều
Tiêu Tuyền nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt khó coi tới cực điểm
Giang Âm...Tiện nhân này, huỷ hoại hết mọi chuyện của gã, nếu lần sau để gã bắt được, gã nhất định sẽ làm tên đó sống không bằng chết
Ghen ghét cùng hận ý tràn ngập toàn bộ lồng ngực Tiêu Tuyền, làm gã hận không thể đem Giang Âm tra tấn bằng phương pháp tàn bạo độc ác nhất
"Lạch cạch—"
Cửa lần nửa bị người mở ra, Tiêu Tuyền vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, một người mà gã không hề nghĩ đến
Giang Âm lại quay về đây, thế mà còn đi một mình

Tiêu Tuyền nhìn hành lang ngoài cửa, hành lang không có ai, Lăng Dương thật sự không có ở đây!
Giang Âm vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Tuyền dữ tợn nhào lại: "Con tiện nhân này, mày còn dám quay lại!"
Giang Âm trở tay đè lại Tiêu Tuyền, cậu gần 1m8 mà Tiêu Tuyền mới có 1m7 hơn, hơn nữa cậu cũng luyện qua quyền cước, đè Tiêu Tuyền quả thật dễ như trở bàn tay
Giang Âm mặt vô biểu tình nói: "Mắc gì không được quay lại, cậu thật sự chuyện đến đây là xong à?"
Tiêu Tuyền làm chuyện như vậy, mượn danh nghĩa của sự yêu thích, muốn dùng thủ đoạn vô sỉ đi ám toán Lăng Dương, muốn Lăng Dương phụ trách, buộc hắn với gã cả đời, chỉ điểm này thôi hoàn toàn chọc chúng chỗ cậu ghét nhất
Nếu có người làm vậy với cậu, cậu sẽ tìm ra người kia rồi đánh cho người đó phải gãy nát mấy cái xương mới chịu được
Giang Âm càng nghĩ càng tức, cậu không biết Lăng Dương còn giận không, dù sao cậu vẫn chưa nguôi được, không đem tên trước mặt này đánh một trận cậu không chịu được
Cho nên cậu dỗ Lăng Dương kêu hắn vào vệ sinh, còn mình thì vòng về đây
Lúc Tiêu Tuyến bị đè lên mặt đất đánh một trận vẫn còn mộng bức, cho gã mười cái mạng gã cũng không tưởng tượng có một ngày cái tên hướng nội tự ti này thế mà đánh gã.

Tiêu Tuyền phản kháng vài cái, không hề có dấu hiệu xoay ngược tình thế, gã lại không thể mở to mắt nhìn mình chịu trận, vì thế nhắm mắt hét lên với đám người trong phòng: "Mau lại đây giúp tao!"
Mọi người trong phòng do dự tiến lên, còn không kịp khuyên can thì nghe Tiêu Tuyền nói: "Khoan, khoan đã, bọn mày giúp tao chụp hình hắn, chụp sắc mặt táo bạo này rồi gửi cho Lăng Dương nhìn xem
Lúc nói chuyện, Tiêu Tuyền mạnh mẽ giãy dụa, lúc Giang Âm đè lại tay gã, mắt kính bị rung lắc mạnh nên rơi xuống
Giang Âm cũng không thèm nhặt, cậu liếc mấy người đang cầm di động một cái, tiếp tục ấn Tiêu Tuyền xuống đánh
Chờ cậu đánh đã rồi, Giang Âm mới nhặt kính mang lên, hỏi mấy tên chụp hình nãy giờ: "Chụp bao nhiêu tấm?"
Mấy người kia giật mình tỉnh táo, cúi đầu khom lưng nói: "Không có, không có, một bức tụi tui cũng không chụp, cậu đừng có nóng nhaa"
Giang Âm gật gật đầu, xoay người rời đi.

Trước khi đi xa, còn nghe thấy giọng Tiêu Tuyền phẫn nộ rít gào cùng với âm thanh khuyên can của mấy người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương