Tui Bị Quỷ Bám Càng
-
Chương 33: Phật thật
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Bộ thi thể kia đột nhiên nhảy ra khỏi bụng tượng phật, thi thể hoạt bát sống động cứ thế bị Trương Tiện Ngư nện cho một trận tơi bời.
Tạ Định Tâm ở bên cạnh há hốc mồm định vỗ tay cổ vũ.
Nhưng mà hắn chưa kịp reo hò, khối thi thể bị đập nát kia đã khiến đám khách hành hương phát cuồng lên. Bọn chúng không tiếp tục duy trì hình người, khí đen cuộn trào, diện mạo dữ tợn dần lộ ra.
Đám người này giống hệt xác thối Lý Vĩ hôm qua. Tất cả đều hiện về dáng vẻ khi chết, giòi bọ lúc nhúc bò tới bò lui trên thi thể mục nát, mùi tanh tưởi nồng nặc đặc trưng của xác chết lâu ngày.
Âm binh câu hồn đoạt phách, đám "người" này lại dùng hồn phách của mình làm hương cúng bái, cho nên âm binh cũng không có cách bắt bọn chúng, đúng vào lúc này kết giới màu vàng bao phủ miếu thờ đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, sấm sét bên ngoài sắp sửa đánh xuống.
Mấy trăm âm binh cúi chào Trương Tiện Ngư, nhanh chóng chui về lòng đất. Đồng thời sấm sét oanh tạc bên ngoài dẫn theo tia điện bổ xuống.
"Đoành."
Giữa cơn mưa sấm sét, miếu thờ đèn nhang thịnh vượng rốt cuộc không giữ được ảo cảnh giả tưởng, hương khói vấn vít tán đi, chỉ còn lại thi thể cháy khét và tường đổ.
Làm gì còn ngôi miếu Địa Tạng nào nữa, bốn phía xung quanh đầy cây khô héo, một tòa miếu thờ cũ nát xiêu xiêu vẹo vẹo, đại điện phủ bụi, pho tượng cũ kỹ ngồi ngay ngắn biến thành màu đen, phần bụng tượng phật còn bị thủng thành cái động.
Phật giả vẫn chiến đấu ở giữa không trung rít lên, đồng tử đen kịt thoáng chốc biến đỏ định lao về phía Trương Tiện Ngư, nhưng Lận Vô Thủy không cho nó cơ hội đó, sương đen như tấm lưới lớn bao vây kín kẽ, phật giả ở bên trong đụng trái đụng phải, cố gắng một hồi nhưng vô ích, nó không giãy dụa nữa mà dần im lặng.
Lận Vô Thủy yên lặng tiêu hóa, tiếp theo giống như ăn thịt nhả xương, phun ra một thứ vàng óng ánh, hư ảnh màu vàng rất nhạt, mơ hồ có thể thấy được là Phật Ảnh phiên bản tí hon, mặt mày từ bi, dáng vẻ trang nghiêm.
Phật Ảnh màu vàng chắp hai tay trước ngực, cúi chào bọn họ, thân hình tuy nhỏ nhưng âm thanh lại vô cùng mạnh mẽ, "A di đà phật..."
"Đa tạ các vị thí chủ đã cứu giúp."
Lận Vô Thủy luôn ghét phải giao thiệp với đám đạo sĩ hòa thượng nên âm thầm tránh ra xa, bản thân hắn thôn phệ phật giả có chút khó tiêu, cho nên dứt khoát chui vào bên trong vòng ngọc trên cổ tay Trương Tiện Ngư.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm cũng lịch sự đáp lễ.
"Chuyện gì thế này?"
Bọn họ vốn cho rằng phật giả làm loạn, không ngờ phút cuối còn xuất hiện một vị phật hàng thật giá thật. Trương Tiện Ngư có thể mơ hồ chứ Tạ Định Tâm lại không hề ngốc nghếch, hiện giờ là thời đại mạt pháp, đừng nói thần phật khắp thế gian đã không rõ tung tích, mấy chục năm gần đây bọn họ ngay cả đám "địa quan" quản lý địa phủ như Thổ Địa – Thành Hoàng cũng chả gặp được mấy.
Nếu như không phải thường ngày vẫn được đáp lại khi làm phép siêu độ, bọn họ còn tưởng rằng các vị thần phật biến mất hết rồi ấy chứ.
Nhưng mà Phật Ảnh dáng vẻ trang nghiêm chỉ gật nhẹ đầu với bọn họ, sau đó tay phải chỉ về phía hai người, hai luồng hào quang liền dung nhập vào giữa ấn đường mỗi người. Cảm giác đó không hề khó chịu, thậm chí còn có chút ấm áp, xua tan âm khí dày đặc bốn phía.
Ánh hào quang chính là một đoạn ký ức của Phật Ảnh. Hắn không phải bản tôn của Địa Tạng Bồ Tát mà chỉ là một ý niệm của pho tượng đúc vàng, trải qua thời gian dài hưởng khói lửa cung phụng của chúng sinh thì hóa thành hình dáng bây giờ, hay còn gọi là "Linh". Mọi người thường hay nói miếu này miếu kia linh nghiệm, thực ra chính là phải xem tượng thần được thờ cúng có sinh ra "Linh" hay không, những "Linh" này không phải bản tôn nhưng vẫn có một ít liên hệ kỳ diệu với chủ nhân thực sự, thừa hưởng một vài thứ theo bản tôn, cho nên có thể che chở phù hộ cho tín đồ.
Trong ký ức của Phật Ảnh, nơi này vốn là một tòa miếu Địa Tạng có niên đại xa xưa. Rất lâu về trước, núi Cửu Hoàn cũng có người sinh sống, nhưng do thời gian tuần hoàn, vật đổi sao dời, triều đại biến động, nơi này liền dần dần hoang phế, miếu Địa Tạng nhang đèn thịnh vượng cũng dần dần bỏ trống, trở thành ngôi miếu hoang không người cung phụng.
"Linh" bên trong tượng phật được sinh ra nhờ cúng bái, nhang đèn không còn thì "Linh" cũng sẽ trở nên suy yếu, e rằng qua một thời gian nữa, nó sẽ hóa thành hư vô.
Thế nhưng trước khi "Linh" biến mất, có một kẻ tu hành phát hiện ra miếu Địa Tạng nằm sâu trong núi Cửu Hoàn cùng với "Linh" sắp hóa thành hư vô bên trong tượng phật.
Kẻ kia tuổi thọ đã tận, gặp được "Linh" thì tìm được hy vọng sống. Gã đi vào bên trong tượng phật, dùng dị pháp cưỡng ép tách hồn phách của mình ra ngoài, sau đó mượn trạng thái linh hồn cắn nuốt "Linh" suy yếu.
Mặc dù chỉ là một luồng tàn niệm nhưng dù sao cũng từng trải qua ngày tháng hưởng khói lửa nhân gian, kể cả sắp tiêu tan thì lợi ích mà nó đem lại cũng không thể coi thường. Tu giả kia sau khi cắn nuốt "Linh", nhờ khả năng của "Linh" trốn thoát quỷ sai địa phủ, sau đó gã bắt đầu trù tính phục sinh.
Tu giả tâm thuật bất chính, gã không cam tâm bị vây trong miếu thờ hoang phế đổ nát này, vào một lần có người phát hiện ra miếu Địa Tạng. Gã hiện chân thân dọa dẫm du khách, lại thực hiện mấy nguyện vọng cho bọn họ, lừa gạt bọn họ dẫn nhiều người tới miếu dâng hương cầu nguyện hơn, nhưng lần này, gã giết sạch những người tới cầu nguyện.
Thi thể chất chồng như núi trong sân miếu, hồn phách bị gã trói buộc, sau khi luyện chế thì biến thành trành quỷ, chuyên giúp gã lừa người vào núi.
Trành quỷ quá yếu, chỉ có thể hành động vào ban đêm, núi Cửu Hoàn lại hẻo lánh, muốn lừa người vào chẳng dễ dàng gì, gã tu giả bèn thay đổi tà thuật phục sinh của mình một chút, khiến đám thi thể trong sân sống lại.
Nhờ sức mạnh của "Linh", gã có thể khiến đám thi thể sống lại trong thời gian ngắn không khác gì người bình thường, cho dù ban ngày ban mặt cũng có thể hoạt động, chỉ có khuyết điểm là không rời khỏi núi Cửu Hoàn quá xa mà thôi. Nhưng thế thì đã sao, nhóm trành quỷ vẫn lừa được vô số người tới.
Đám trành quỷ này vì được "sống" cho nên càng tích cực ra ngoài lừa gạt người vào trong núi. Bọn chúng nghĩ ra đủ trò gạt người vào trong núi Cửu Hoàn thám hiểm, sau đó dùng mọi cách biến bọn họ thành trành quỷ như mình, đội ngũ "tín đồ" cũng vì thế mà không ngừng lớn mạnh.
Tôn Hàm và Chu Thiến cũng gặp phải kết cục như vậy. Bọn họ bị trành quỷ dẫn vào miếu Địa Tạng, cho phép ước nguyện trong miếu, không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ biến thành một thành viên trong nhóm trành quỷ từ lúc nào chẳng hay, cuối cùng thiêu đốt hồn phách chính bản thân mình để cung phụng phật giả.
Vào thời khắc cuối cùng, ngọc trụy trên cổ Tôn Hàm phát ra ánh sáng dìu dịu, thức tỉnh hai thanh niên đang bị mê hoặc. Sau khi tỉnh táo, làm gì có tượng phật bằng vàng nào, chỉ có miếu thờ âm u cũ nát và thi thể mục nát chất chồng.
Hai người chạy ra ngoài, do vận may mà dọc đường không hề bị lạc, thuận lợi thoát khỏi núi Cửu Hoàn. Nhưng đám trành quỷ lại không chịu buông tha, bọn họ từng ước nguyện trước tượng phật, chỉ cần người chết thì hồn phách sẽ vẫn bị phật giả khống chế, vẫn có thể tính công lao cho chúng nó.
.......
"Cho nên Tôn Hàm và Chu Thiến mới tự sát cùng nhau?"
Tạ Định Tâm nhìn Phật Ảnh mờ ảo như sắp biến mất, ánh mắt có chút phức tạp.
Vẻ mặt Trương Tiện Ngư cũng không khá hơn là bao, cậu nghĩ tới Chu Thiến vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tôn Hàm, nếu như không bị trành quỷ lừa lên núi thì có lẽ hai người đã có một tương lai tốt đẹp.
Phật Ảnh chắp tay vái chào bọn họ, sau đó hóa thành vô số tia sáng nhỏ trôi nổi bồng bềnh xung quanh miếu. Cảnh tượng như đổ xuống một cơn mưa ánh vàng.
Nơi mưa bụi vàng rơi xuống, thi thể cháy đen mục rữa dần hóa thành một nắm than tro, gió thổi qua cuốn tro bay lả tả, hòa vào đất trời.
Sấm sét đã ngừng lại, mây đen vần vũ dần tản đi, ánh mặt trời le lói chiếu rọi, âm khí trong miếu Địa Tạng đổ nát tan biến, chỉ còn lại sự vắng vẻ hiu quạnh. Phía trên đại điện, tượng phật thủng một lỗ ở bụng mặt mày thả lỏng, khóe miệng mỉm cười hiền hậu.
Một hồi chém giết cứ như vậy kết thúc. Trương Tiện Ngư xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay, nhìn miếu thờ không còn sót lại thứ gì, thở dài nói: "Về thôi, Tôn Hàm có lẽ bình an vô sự rồi."
Hai người nhặt ba lô trên đất, men theo đường cũ trở về. Lúc về chỉ còn hai người, Tạ Định Tâm nhìn Trương Tiện Ngư, muốn nói lại thôi mà thôi thì lại muốn nói.
"Anh muốn hỏi gì?" Trương Tiện Ngư bị hắn nhìn theo cả đoạn đường, rốt cục không nhịn được nghiêng mặt qua, gương mặt bình thản thật thà.
Tạ Định Tâm do dự một hồi mới hỏi: "Những pháp thuật đó đều là cậu tự học?"
Trương Tiện Ngư gật đầu, "Phải."
Tạ Định Tâm thở dài, thần sắc phức tạp, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ không tin lời cậu nói, thậm chí còn nghi ngờ cậu luyện tà thuật mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy."
Trương Tiện Ngư có chút ngạc nhiên, không hiểu nói: "Vì sao?"
Tạ Định Tâm dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, hắn lấy bình nước khoáng tu một hớp, sau đó chậm rãi xòe bàn tay ra, lòng bàn tay bốc lên một luồng chớp yếu ớt, "Cậu nhìn tôi đi, rồi nhìn lại mình xem."
Trương Tiện Ngư nghe lời mở bàn tay ra, sấm sét trong lòng bàn tay lóe lên.
Đúng là khác nhau một trời một vực.
Tạ Định Tâm nghiêm túc nói: "Rất lâu trước kia, vào khoảng thời gian tu giả cường thịnh, lôi pháp chẳng qua chỉ là pháp thuật cơ bản. Nhưng ở thời đại này, cho dù là cấp bậc cao trong hiệp hội đạo giáo cũng không có mấy người có thể thuần thục điều khiển "lôi" trong lòng bàn tay.
Chứ đừng nói tới phù chú và tâm ấn.
Phù chú bình thường đã vô cùng khan hiếm, huống chi là vẽ phù từ hư không cộng thêm kết tâm ấn triệu hồi âm binh địa phủ, các loại pháp thuật mà Trương Tiện Ngư dùng có thể là thông thường ở thời gian trước, nhưng ở hiện tại thì chính là chuyện không thể nào làm được.
Mà người làm được tất cả những điều này mới chỉ là một thiếu niên vừa trưởng thành. Trong thời đại thiếu thốn linh khí và tài nguyên, thực sự không thể dùng một câu thiên phú hơn người để giải thích được.
Tạ Định Tâm dường như có thể tưởng tượng ra phản ứng của những người khác sau khi biết chuyện.
Trương Tiện Ngư hiểu ra, nghi ngờ nhìn lòng bàn tay mình, trước khi rời khỏi thôn Đoàn Kết, cậu cũng không biết trình độ của mình đến đâu, nhưng giờ theo lời Tạ Định Tâm, cậu mới nhận ra được điều đó.
Hơn nữa còn một chuyện cậu chưa hề nói, việc sư gia để lại di vật sau đó cậu tự học đúng là không sai, nhưng cậu có một loại cảm giác như thể mình biết những thứ này từ rất lâu về trước rồi.
Nhưng sớm từ khi nào thì cậu lại không rõ.
Tựa như con người thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại ảo giác nào đó khiến họ cảm thấy chuyện này từng xảy ra trước đây, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà không nhớ ra được cái gì.
Beta: Cúc kiên cường
Bộ thi thể kia đột nhiên nhảy ra khỏi bụng tượng phật, thi thể hoạt bát sống động cứ thế bị Trương Tiện Ngư nện cho một trận tơi bời.
Tạ Định Tâm ở bên cạnh há hốc mồm định vỗ tay cổ vũ.
Nhưng mà hắn chưa kịp reo hò, khối thi thể bị đập nát kia đã khiến đám khách hành hương phát cuồng lên. Bọn chúng không tiếp tục duy trì hình người, khí đen cuộn trào, diện mạo dữ tợn dần lộ ra.
Đám người này giống hệt xác thối Lý Vĩ hôm qua. Tất cả đều hiện về dáng vẻ khi chết, giòi bọ lúc nhúc bò tới bò lui trên thi thể mục nát, mùi tanh tưởi nồng nặc đặc trưng của xác chết lâu ngày.
Âm binh câu hồn đoạt phách, đám "người" này lại dùng hồn phách của mình làm hương cúng bái, cho nên âm binh cũng không có cách bắt bọn chúng, đúng vào lúc này kết giới màu vàng bao phủ miếu thờ đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, sấm sét bên ngoài sắp sửa đánh xuống.
Mấy trăm âm binh cúi chào Trương Tiện Ngư, nhanh chóng chui về lòng đất. Đồng thời sấm sét oanh tạc bên ngoài dẫn theo tia điện bổ xuống.
"Đoành."
Giữa cơn mưa sấm sét, miếu thờ đèn nhang thịnh vượng rốt cuộc không giữ được ảo cảnh giả tưởng, hương khói vấn vít tán đi, chỉ còn lại thi thể cháy khét và tường đổ.
Làm gì còn ngôi miếu Địa Tạng nào nữa, bốn phía xung quanh đầy cây khô héo, một tòa miếu thờ cũ nát xiêu xiêu vẹo vẹo, đại điện phủ bụi, pho tượng cũ kỹ ngồi ngay ngắn biến thành màu đen, phần bụng tượng phật còn bị thủng thành cái động.
Phật giả vẫn chiến đấu ở giữa không trung rít lên, đồng tử đen kịt thoáng chốc biến đỏ định lao về phía Trương Tiện Ngư, nhưng Lận Vô Thủy không cho nó cơ hội đó, sương đen như tấm lưới lớn bao vây kín kẽ, phật giả ở bên trong đụng trái đụng phải, cố gắng một hồi nhưng vô ích, nó không giãy dụa nữa mà dần im lặng.
Lận Vô Thủy yên lặng tiêu hóa, tiếp theo giống như ăn thịt nhả xương, phun ra một thứ vàng óng ánh, hư ảnh màu vàng rất nhạt, mơ hồ có thể thấy được là Phật Ảnh phiên bản tí hon, mặt mày từ bi, dáng vẻ trang nghiêm.
Phật Ảnh màu vàng chắp hai tay trước ngực, cúi chào bọn họ, thân hình tuy nhỏ nhưng âm thanh lại vô cùng mạnh mẽ, "A di đà phật..."
"Đa tạ các vị thí chủ đã cứu giúp."
Lận Vô Thủy luôn ghét phải giao thiệp với đám đạo sĩ hòa thượng nên âm thầm tránh ra xa, bản thân hắn thôn phệ phật giả có chút khó tiêu, cho nên dứt khoát chui vào bên trong vòng ngọc trên cổ tay Trương Tiện Ngư.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm cũng lịch sự đáp lễ.
"Chuyện gì thế này?"
Bọn họ vốn cho rằng phật giả làm loạn, không ngờ phút cuối còn xuất hiện một vị phật hàng thật giá thật. Trương Tiện Ngư có thể mơ hồ chứ Tạ Định Tâm lại không hề ngốc nghếch, hiện giờ là thời đại mạt pháp, đừng nói thần phật khắp thế gian đã không rõ tung tích, mấy chục năm gần đây bọn họ ngay cả đám "địa quan" quản lý địa phủ như Thổ Địa – Thành Hoàng cũng chả gặp được mấy.
Nếu như không phải thường ngày vẫn được đáp lại khi làm phép siêu độ, bọn họ còn tưởng rằng các vị thần phật biến mất hết rồi ấy chứ.
Nhưng mà Phật Ảnh dáng vẻ trang nghiêm chỉ gật nhẹ đầu với bọn họ, sau đó tay phải chỉ về phía hai người, hai luồng hào quang liền dung nhập vào giữa ấn đường mỗi người. Cảm giác đó không hề khó chịu, thậm chí còn có chút ấm áp, xua tan âm khí dày đặc bốn phía.
Ánh hào quang chính là một đoạn ký ức của Phật Ảnh. Hắn không phải bản tôn của Địa Tạng Bồ Tát mà chỉ là một ý niệm của pho tượng đúc vàng, trải qua thời gian dài hưởng khói lửa cung phụng của chúng sinh thì hóa thành hình dáng bây giờ, hay còn gọi là "Linh". Mọi người thường hay nói miếu này miếu kia linh nghiệm, thực ra chính là phải xem tượng thần được thờ cúng có sinh ra "Linh" hay không, những "Linh" này không phải bản tôn nhưng vẫn có một ít liên hệ kỳ diệu với chủ nhân thực sự, thừa hưởng một vài thứ theo bản tôn, cho nên có thể che chở phù hộ cho tín đồ.
Trong ký ức của Phật Ảnh, nơi này vốn là một tòa miếu Địa Tạng có niên đại xa xưa. Rất lâu về trước, núi Cửu Hoàn cũng có người sinh sống, nhưng do thời gian tuần hoàn, vật đổi sao dời, triều đại biến động, nơi này liền dần dần hoang phế, miếu Địa Tạng nhang đèn thịnh vượng cũng dần dần bỏ trống, trở thành ngôi miếu hoang không người cung phụng.
"Linh" bên trong tượng phật được sinh ra nhờ cúng bái, nhang đèn không còn thì "Linh" cũng sẽ trở nên suy yếu, e rằng qua một thời gian nữa, nó sẽ hóa thành hư vô.
Thế nhưng trước khi "Linh" biến mất, có một kẻ tu hành phát hiện ra miếu Địa Tạng nằm sâu trong núi Cửu Hoàn cùng với "Linh" sắp hóa thành hư vô bên trong tượng phật.
Kẻ kia tuổi thọ đã tận, gặp được "Linh" thì tìm được hy vọng sống. Gã đi vào bên trong tượng phật, dùng dị pháp cưỡng ép tách hồn phách của mình ra ngoài, sau đó mượn trạng thái linh hồn cắn nuốt "Linh" suy yếu.
Mặc dù chỉ là một luồng tàn niệm nhưng dù sao cũng từng trải qua ngày tháng hưởng khói lửa nhân gian, kể cả sắp tiêu tan thì lợi ích mà nó đem lại cũng không thể coi thường. Tu giả kia sau khi cắn nuốt "Linh", nhờ khả năng của "Linh" trốn thoát quỷ sai địa phủ, sau đó gã bắt đầu trù tính phục sinh.
Tu giả tâm thuật bất chính, gã không cam tâm bị vây trong miếu thờ hoang phế đổ nát này, vào một lần có người phát hiện ra miếu Địa Tạng. Gã hiện chân thân dọa dẫm du khách, lại thực hiện mấy nguyện vọng cho bọn họ, lừa gạt bọn họ dẫn nhiều người tới miếu dâng hương cầu nguyện hơn, nhưng lần này, gã giết sạch những người tới cầu nguyện.
Thi thể chất chồng như núi trong sân miếu, hồn phách bị gã trói buộc, sau khi luyện chế thì biến thành trành quỷ, chuyên giúp gã lừa người vào núi.
Trành quỷ quá yếu, chỉ có thể hành động vào ban đêm, núi Cửu Hoàn lại hẻo lánh, muốn lừa người vào chẳng dễ dàng gì, gã tu giả bèn thay đổi tà thuật phục sinh của mình một chút, khiến đám thi thể trong sân sống lại.
Nhờ sức mạnh của "Linh", gã có thể khiến đám thi thể sống lại trong thời gian ngắn không khác gì người bình thường, cho dù ban ngày ban mặt cũng có thể hoạt động, chỉ có khuyết điểm là không rời khỏi núi Cửu Hoàn quá xa mà thôi. Nhưng thế thì đã sao, nhóm trành quỷ vẫn lừa được vô số người tới.
Đám trành quỷ này vì được "sống" cho nên càng tích cực ra ngoài lừa gạt người vào trong núi. Bọn chúng nghĩ ra đủ trò gạt người vào trong núi Cửu Hoàn thám hiểm, sau đó dùng mọi cách biến bọn họ thành trành quỷ như mình, đội ngũ "tín đồ" cũng vì thế mà không ngừng lớn mạnh.
Tôn Hàm và Chu Thiến cũng gặp phải kết cục như vậy. Bọn họ bị trành quỷ dẫn vào miếu Địa Tạng, cho phép ước nguyện trong miếu, không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ biến thành một thành viên trong nhóm trành quỷ từ lúc nào chẳng hay, cuối cùng thiêu đốt hồn phách chính bản thân mình để cung phụng phật giả.
Vào thời khắc cuối cùng, ngọc trụy trên cổ Tôn Hàm phát ra ánh sáng dìu dịu, thức tỉnh hai thanh niên đang bị mê hoặc. Sau khi tỉnh táo, làm gì có tượng phật bằng vàng nào, chỉ có miếu thờ âm u cũ nát và thi thể mục nát chất chồng.
Hai người chạy ra ngoài, do vận may mà dọc đường không hề bị lạc, thuận lợi thoát khỏi núi Cửu Hoàn. Nhưng đám trành quỷ lại không chịu buông tha, bọn họ từng ước nguyện trước tượng phật, chỉ cần người chết thì hồn phách sẽ vẫn bị phật giả khống chế, vẫn có thể tính công lao cho chúng nó.
.......
"Cho nên Tôn Hàm và Chu Thiến mới tự sát cùng nhau?"
Tạ Định Tâm nhìn Phật Ảnh mờ ảo như sắp biến mất, ánh mắt có chút phức tạp.
Vẻ mặt Trương Tiện Ngư cũng không khá hơn là bao, cậu nghĩ tới Chu Thiến vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tôn Hàm, nếu như không bị trành quỷ lừa lên núi thì có lẽ hai người đã có một tương lai tốt đẹp.
Phật Ảnh chắp tay vái chào bọn họ, sau đó hóa thành vô số tia sáng nhỏ trôi nổi bồng bềnh xung quanh miếu. Cảnh tượng như đổ xuống một cơn mưa ánh vàng.
Nơi mưa bụi vàng rơi xuống, thi thể cháy đen mục rữa dần hóa thành một nắm than tro, gió thổi qua cuốn tro bay lả tả, hòa vào đất trời.
Sấm sét đã ngừng lại, mây đen vần vũ dần tản đi, ánh mặt trời le lói chiếu rọi, âm khí trong miếu Địa Tạng đổ nát tan biến, chỉ còn lại sự vắng vẻ hiu quạnh. Phía trên đại điện, tượng phật thủng một lỗ ở bụng mặt mày thả lỏng, khóe miệng mỉm cười hiền hậu.
Một hồi chém giết cứ như vậy kết thúc. Trương Tiện Ngư xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay, nhìn miếu thờ không còn sót lại thứ gì, thở dài nói: "Về thôi, Tôn Hàm có lẽ bình an vô sự rồi."
Hai người nhặt ba lô trên đất, men theo đường cũ trở về. Lúc về chỉ còn hai người, Tạ Định Tâm nhìn Trương Tiện Ngư, muốn nói lại thôi mà thôi thì lại muốn nói.
"Anh muốn hỏi gì?" Trương Tiện Ngư bị hắn nhìn theo cả đoạn đường, rốt cục không nhịn được nghiêng mặt qua, gương mặt bình thản thật thà.
Tạ Định Tâm do dự một hồi mới hỏi: "Những pháp thuật đó đều là cậu tự học?"
Trương Tiện Ngư gật đầu, "Phải."
Tạ Định Tâm thở dài, thần sắc phức tạp, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ không tin lời cậu nói, thậm chí còn nghi ngờ cậu luyện tà thuật mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy."
Trương Tiện Ngư có chút ngạc nhiên, không hiểu nói: "Vì sao?"
Tạ Định Tâm dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, hắn lấy bình nước khoáng tu một hớp, sau đó chậm rãi xòe bàn tay ra, lòng bàn tay bốc lên một luồng chớp yếu ớt, "Cậu nhìn tôi đi, rồi nhìn lại mình xem."
Trương Tiện Ngư nghe lời mở bàn tay ra, sấm sét trong lòng bàn tay lóe lên.
Đúng là khác nhau một trời một vực.
Tạ Định Tâm nghiêm túc nói: "Rất lâu trước kia, vào khoảng thời gian tu giả cường thịnh, lôi pháp chẳng qua chỉ là pháp thuật cơ bản. Nhưng ở thời đại này, cho dù là cấp bậc cao trong hiệp hội đạo giáo cũng không có mấy người có thể thuần thục điều khiển "lôi" trong lòng bàn tay.
Chứ đừng nói tới phù chú và tâm ấn.
Phù chú bình thường đã vô cùng khan hiếm, huống chi là vẽ phù từ hư không cộng thêm kết tâm ấn triệu hồi âm binh địa phủ, các loại pháp thuật mà Trương Tiện Ngư dùng có thể là thông thường ở thời gian trước, nhưng ở hiện tại thì chính là chuyện không thể nào làm được.
Mà người làm được tất cả những điều này mới chỉ là một thiếu niên vừa trưởng thành. Trong thời đại thiếu thốn linh khí và tài nguyên, thực sự không thể dùng một câu thiên phú hơn người để giải thích được.
Tạ Định Tâm dường như có thể tưởng tượng ra phản ứng của những người khác sau khi biết chuyện.
Trương Tiện Ngư hiểu ra, nghi ngờ nhìn lòng bàn tay mình, trước khi rời khỏi thôn Đoàn Kết, cậu cũng không biết trình độ của mình đến đâu, nhưng giờ theo lời Tạ Định Tâm, cậu mới nhận ra được điều đó.
Hơn nữa còn một chuyện cậu chưa hề nói, việc sư gia để lại di vật sau đó cậu tự học đúng là không sai, nhưng cậu có một loại cảm giác như thể mình biết những thứ này từ rất lâu về trước rồi.
Nhưng sớm từ khi nào thì cậu lại không rõ.
Tựa như con người thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại ảo giác nào đó khiến họ cảm thấy chuyện này từng xảy ra trước đây, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà không nhớ ra được cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook