Túc Vương Thiên Tuế
-
Chương 10
Sau khi Tống Vi Lương khôi phục trí nhớ, tuy rằng khẩu vị vẫn không được tốt lắm, nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn rất nhiều. Phía sau hồ nước Thúy Trúc am, vốn đã có một tòa lương, nay lại mọc lên thêm một tòa trúc viện tinh xảo cách đó không xa.
Tống Vi Lương không đi lương đình thì cũng ở trong trúc viện trồng hoa, xới đất làm cỏ, hoặc đọc sách. Dù nàng có làm gì, Phượng Liệt Dương cũng đầy trách nhiệm ngồi bên cạnh nàng.
Mà Hồng Mai luôn tất bật trong bếp, mong làm ra nhiều món ăn hợp với khẩu vị của chủ nhân,giúp phu nhân ăn nhiều hơn, mong đứa bé vừa ra đời không đến mức thiếu dinh dưỡng.
Cuộc sống của bọn họ như ẩn sĩ, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là mỗi ngày tiểu hoàng đế không phái người đưa thức ăn tới.
Nghe Hồng Mai kể, bây giờ trong dân gian tin đồn đã trở thành trải qua bao đau khổ, Tam tiểu thư Tống gia mất hết can đảm, xuất gia tu hành, không biết vì sao lại đụng tới Túc Vương khiến hắn giam cầm nàng, lại bức tiểu hoàng đế mỗi ngày phái người đưa ngự thiện cho hắn dùng.
Sau khi nghe, vẻ mặt Phượng Liệt Dương không thay đổi, vẫn khom lưng giúp thê tử cắt tỉa cành hoa. Tống Vi Lương nhếch miệng cười, cũng không nói gì
Hồng Mai thấy hai đương sự đều thờ ơ với chuyện này, khẽ cắn môi, tiếp tục yêu sách, "Tất cả mọi người đều nói vì Tô công tử cuối cùng cũng thoát khỏi Túc Vương, mà Túc Vương không cam lòng liền nhốt người trong lòng hắn, tra tấn hai người."
Quả nhiên, lời kia vừa nói, hoa trong tay Phượng Liệt Dương đã bị cắt bỏ, "Rắc" một tiếng, một đoá hoa đầu cành bị cắt bỏ.
"Một đám vô lại nói hươu nói vượn." Hắn hung hăng vứt đóa hoa xuống đất.
"Chỉ là tin đồn mà thôi, không đáng đâu." Tống Vi Lương không cho là đúng, vừa đỡ thắt lưng muốn cúi xuống nhặt hoa bị cắt bỏ. Phượng Liệt Dương vội vàng nhặt hoa lên, vừa nghe theo lời vợ tiếp tục cắt tỉa hoa.
Hồng Mai bỏ khung thêu xuống, qua nâng chủ nhân ngồi lên nhuyễn tháp, hơi cảm khái: "Tiểu thư, bụng người cũng to thật nhanh."
"Cảm ơn em đã vất vả, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn dỗ ta ăn." Nàng cười.
"Nhưng sao dường như tất cả thịt đều đổ hết vào bụng?" Hồng Mai khó hiểu.
"Chờ sau khi sinh thì quăng ra ngoài." Người cha nào đó hung tợn nói.
Chủ tớ Tống gia nhìn nhau không biết nói gì, lắc đầu. Người không hiểu nhất định sẽ nghĩ đứa nhỏ này không phải cốt nhục của hắn, nhưng trên thực tế, đó là sự thật. Phượng Liệt Dương còn nói: " Vương Phi của bổn vương bị nó tra tấn thành dạng gì rồi, đứa nhỏ này khi trưởng thành nhất định bất hiếu."
"Vương gia ——" Tống Vi Lương dở khóc dở cười.
"Hoàng thúc, khi nào hắn trưởng thành thì cho vào trong cung giúp trẫm đi." Có người mừng rỡ.
Mặt của hắn trầm xuống, không hề thiện ý nhìn hai người đi từ ngoài viện vào, theo sau là một đoàn thị vệ mặc thường phục đứng ở ngoài viện."Các ngươi tới làm gì?" Một chút hắn cũng không chào đón.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng."
"Hoàng thẩm, thẩm mau ngồi đi, không thể sơ xuất được." Tiểu hoàng đế Phượng Triết Tu sợ hãi. Đắc tội hoàng thúc còn có cách, chứ với hoàng thẩm tuyệt đối không thể sơ suất, so với đắc tội hoàng thúc còn nguy hiểm hơn nhiều."Thần khấu kiến Vương Phi."
"Tô thứ sử không cần đa lễ."
Nhìn người còn lại trong lời đồn, lưỡng tình tương duyệt với thê tử mình, lại bị ác nhân là hắn đánh vỡ uyên ương, ánh mắt Phượng Liệt Dương biến thành đao kiếm trực tiếp phóng tới trên người đối phương.
Trong mắt Phượng Triết Tu hiện lên chút tinh nghịch cười xấu xa, cố ý nói: "Thứ sử, kinh thành không phải đang đồn ý trung nhân của ngươi đang xuất gia ở Thúy Trúc am sao? Trẫm cho ngươi đi thăm "
Đốt ngón tay người nào đó kêu răng rắc.
Tô Ngọc Thư cười tao nhã, ánh mắt thoáng nhìn về bóng hình xinh đẹp kia, dừng tại gốc hoa sơn trà dưới chân nàng, " Kỹ năng trồng hoa của Vương Phi càng ngày càng tinh xảo”.
"Quá nhàn hạ không có việc gì để làm thôi." Tống Vi Lương cười thanh nhã.
Dù khi nào nhìn Phượng Liệt Dương đều cảm thấy khí chất hai người khi ở cùng nhau cực kỳ chướng mắt. Vì thế, hắn liền trực tiếp tiến lên đứng giữa hai người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Ngọc Thư: "Tô thứ sử tuổi cũng không nhỏ, đã tới lúc nên thành gia lập thất."
Sau đó, hắn nhắc nhở hoàng thượng đang hí hửng xem trò vui, "Hoàng thượng, người cũng nên quan tâm đến hôn sự của Tô thứ sử mới phải."
Phượng Triết Tu nghĩa vô phản cố [1] gật đầu, "Được, trẫm sẽ lưu ý,"
Ngừng một lúc, hắn than thở, "Nhưng trẫm vẫn chưa có phi tử, thứ sử và hoàng thúc lại đều có đôi có cặp, trẫm cô đơn lẻ bóng, vẫn nên chờ vài năm nữa đã. "
"Thứ sử lớn hơn người mấy tuổi."
Hắn vô tội nhìn hoàng thúc, "Nhưng thứ sử đã bị người dây dưa đến giờ, cũng chỉ là nhiều hơn vài năm nữa."
Tô Ngọc Thư bày tỏ thái độ rất kịp lúc "Thần không sao, hoàng thượng, Vương gia không cần phải lo lắng cho thần."
"Hoàng thẩm, ta nghe người ta nói tài đánh cờ người rất tốt, có thật hay không?" Phượng Triết Tu chuyển mũi dùi về phía nàng.
"Hiểu biết sơ sơ mà thôi." Tống Vi Lương cười nhạt.
"Thứ sử, trẫm đã nghe ngươi nói tài đánh cờ hoàng thẩm chỉ kém ngươi một chút, trẫm muốn tận mắt nhìn."
Hắn hơi áy náy nhìn nàng, "Vương Phi ——"
"Không sao, thua Tô thứ sử, ta cũng không quá mất mặt."
Nàng quay đầu phân phó, "Hồng Mai, lấy bàn cờ."
"Vâng"
Đúng lúc Phượng Triết Tu đang thích thú bừng bừng nhìn hai người đánh cờ, lưỡi dao mang theo rét lạnh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn lưng hắn.
Nhưng vị tiểu hoàng đế này dường như hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn chăm chú xem.
Bị hoàng thúc ức hiếp nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng được mở mày mở mặt. . . . . Cảm tạ hoàng thẩm!
Cuộc sống sơn cư [2] rất vui vẻ, nếu như không có hai người nào đó không biết nhìn sắc mặt người khác mà cứ mặt dài lui tới thì càng tốt hơn.
Phượng Liệt Dương phát hiện thì ra mình vẫn chưa thấy rõ bản tính của Tô Ngọc Thư, dám cấu kết với hoàng thượng cháu hắn suốt ngày quấy rầy cuộc sống hạnh phúc sau khi ẩn cư của hắn.
Đáng giận hơn là bây giờ thê tử đang mang thai, không thích hợp đi xa, nếu không hắn đã sớm mang nàng rời khỏi kinh thành, rời khỏi hai kẻ đầu sỏ dám phá hỏng cuộc sống yên bình của họ.
Cuối cùng vào một ngày mưa nhẹ đầu xuân, đứa con Phượng Liệt Dương trông mong cũng ra đời.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ đưa hắn, hắn liền đi qua, vung áo choàng lên vào phòng ngủ nhìn vợ vừa bị giày vò mấy canh giờ.
Lúc sinh con, nàng đau đến mức chảy rất nhiều mồ hôi nắm tay hắn xiết chặt, bây giờ cuối cùng thì cũng trời quang mây tạnh. Tống Vi Lương nằm trên giường, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người suy yếu lại mang theo vui sướng, nhìn trượng phu tiến vào, nàng nói: "Đã thấy con chưa?"
"Ừ." Hắn mơ hồ lảng tránh.
Nàng buồn cười nhìn hắn, "Chuyện này mỗi nữ nhân đều phải trải qua, thiếp bây giờ không tốt sao?"
"Ta luôn nghĩ sẽ là một đứa con gái giống nàng." Hắn hơi thất vọng.
"Con trai không tốt sao?"
Phượng Liệt Dương cau mày, nhìn cửa sổ."Nhìn bà đỡ ôm con trai, ta liền nhớ năm đó hoàng huynh trước khi lâm chung đem Triết Tu giao cho ta." Không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Tống Vi Lương cầm tay hắn, mỉm cười: "Tiên hoàng nhất định rất vui khi thấy chàng dẫn dắt hoàng thượng tốt như vậy."
Ánh mắt của hắn sâu xa ”Chờ người nàng khỏe lên, chúng ta sẽ rời kinh thành."
"Tốt." Nàng không có ý kiến.
"Nàng muốn đi đâu?"
"Ích Châu, mẹ thiếp được chôn cất ở đó, bà ở một mình chắc rất cô đơn." Ánh mắt của nàng tràn đầy thương cảm. Hôm nay nàng đã làm mẹ, càng nhớ về người mẹ đã mất đang ngủ say nơi cố hương.
"Được, sẽ đi Ích Châu."
Một tháng sau đó rất kỳ dị, dù là hoàng đế hay là Tô Ngọc Thư đều không xuất hiện, điều này làm Phượng Liệt Dương vừa vui mừng lại vừa bất an.
Đến khi cả nhà bọn họ chuẩn bị đi Ích châu, hai người kia cũng không xuất hiện, cuối cùng hắn mới yên tâm.
Khi bọn họ đi ngang qua hẻm núi năm nào lại tình cờ may mắn gặp lại đám cướp bóc. Tống Vi Lương kéo rèm nhìn ra ngoài, cảm khái: "Nghĩ lại chuyện cũ trước kia, dường như thời gian trôi qua thật nhanh, như chỉ trong nháy mắt. Ta thậm chí còn có ảo giác rằng mình vẫn đang trong đội xe năm đó vào kinh."
Ôm tiểu thiếu gia, Hồng Mai cũng cảm khái không thôi: "Nô tỳ cũng có ảo giác này." Chỉ là trong lòng có thêm một đứa bé.
"Em nói cô gia sẽ làm gì?"
Hồng Mai thở dài, "Tâm tư cô gia trừ người ra cũng không còn ai có thể thấu hiểu được."
Tống Vi Lương lắc đầu, "Tính người này người bình thường làm sao đoán được."
Hồng Mai không hé răng, nhìn chủ nhân duyên dáng bên cạnh, thầm nghĩ: kỳ thật người cũng không thể coi như người thường. (chính xác a)
Kết cục đám cường đạo có mắt như mù vô cùng thê thảm, bị Phượng Liệt Dương và thủ hạ giết không nương tay, chạy trối chết. Cuối cùng, hắn còn bắt trùm bọn cướp, cười dị thường hòa ái: "Nể tình ngươi coi như là bà mối của bổn vương, tha cho ngươi một mạng, sau này sống nốt nửa đời còn lại trong đại lao của quan phủ đi."
Bỏ qua đoạn nhạc đệm này không đề cập tới, khi xe ngựa đoàn người Phượng Liệt Dương gần tới cửa thành Ích châu làm cho gân xanh người nào đó nổi lên cuồn cuộn.
Hai đội quan binh đứng hai bên cửa thành, người dẫn đầu mặc áo bào màu tím, ngọc thụ lâm phong, thần thái nhanh nhẹn.
"Tô Ngọc Thư!" Mắt Phượng Liệt Dương hơi nhắm, lúc mở ra lại tung ra mũi nhọn sắc bén.
Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ lạy, "Hạ quan thứ sử Ích Châu bái kiến Túc Vương thiên tuế, hạ quan phụng mệnh hoàng thượng ở đây nghênh đón Túc Vương, mời Túc Vương và Vương Phi vào thành."
"Làm phiền Tô đại nhân." Đầu Tống Vi Lương ló ra ngoài cửa sổ xe, thay chồng đang tức giận trả lời.
"Vương Phi khách khí, đây là phần việc của hạ quan."
Các đốt ngón tay Phượng Liệt Dương trở nên trắng bệch. Khó trách từ sau khi nàng sinh con hắn không hề xuất hiện, thì ra đã sớm ở Ích Châu chờ họ chui đầu vào lưới.Bị ánh mắt lạnh băng của chồng nhìn, Tống Vi Lương hơi khó hiểu, chợt phúc chí tâm linh [3] nghĩ đến một việc, vội vàng lắc đầu, "Cho tới bây giờ thiếp chưa từng nói với ai sẽ về Ích Châu."
Hắn tin, nhưng hắn cực kỳ chán ghét người nào đó có thể hiểu rõ vợ của mình như vậy, cũng vì vậy mà Phượng Liệt Dương lôi kéo cương ngựa, không nhìn mặt quan lớn dẫn đầu, liền thúc ngựa đi thẳng vào thành. Nhìn người trong xe kia, Tô Ngọc Thư mỉm cười: "Vương Phi trên đường đi đã vất vả nhiều, hạ quan đã thay hai vị sắp xếp nơi ở, Vương Phi không cần bận tâm."
"Cám ơn."
"Cũng xin Vương Phi thứ lỗi hạ quan cử chỉ lỗ mãng, nếu đã làm Vương Phi phiền não, Ngọc Thư xin được tạ lỗi." Hắn vái chào.
Tống Vi Lương chỉ có thể cười khổ trong lòng. Việc đã đến nước này, nàng có thể nói gì? Đành phải nhường nhịn cái người đang tức giận kia.
Sau hơn một tháng Phượng Liệt Dương ở Ích Châu, hoa sen trong phủ cũng nở rộ, Túc vương phi lại bắt đầu thống khổ nôn oẹ, cả ngày tái nhợt, cuối cùng không ăn được, cả ngày chỉ nôn dày vò ai đó.
Người trong cung thỉnh thoảng lại được phái tới đưa thuốc bổ dưỡng thai tốt nhất, thứ sử đại nhân sau khi xong công sự lúc rãnh rỗi cũng tới cửa thăm.
Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng nho nhã của Tô Ngọc Thư kia, Tống Vi Lương cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên [4], đau khổ không nói thành lời. Hắn đến thăm một lần, người nào đó bắt đầu tức giận một lần, sau đó giường trong phủ lúc đó cũng lại điên cuồng một lần.
Nhưng mà, Tô công tử không hổ là bằng hữu với Phượng Liệt Dương mười mấy năm, luôn xảo diệu [5] tại giới hạn lửa giận của người nào đó chạy đi, làm nàng cùng mọi người đứng ngoài quan sát bật cười.
"Vương Phi vẫn không ăn được gì sao?"
Nàng cười khổ lắc đầu, "Ăn đều nuốt trôi, chỉ là không bao lâu sau đều nôn ra hết, chỉ lãng phí thức ăn thôi."
"Vậy cũng phải ăn." Dưới hành lang người nào đó đang giúp thê tử cắt tỉa hoa dùng lực, lại một đóa hồng rơi xuống đất.
"Có ăn." Tống Vi Lương trấn an hắn.
Nàng đề nghị tự mình đi cắt tỉa, để bọn họ trò chuyện, vừa đặt quân cờ, hắn vừa nghe nàng nói mang kéo ra liền mặt đen, chạy tới giành sửa cành, kết quả lại luôn ở một bên vừa châm chọc vừa khiêu khích xen vào.
Bộ dạng Tô Ngọc Thư hết sức phục tùng, khóe miệng hơi cong. Nhường người con gái mình yêu thích nhưng cũng không tha luôn khiêu khích tình địch, cho dù là bằng hữu tốt nhất cũng vậy. (ý muốn nói Thư ca cho dù không có được Lương tỷ nhưng quyết vẫn gây hấn đối phương, cho dù đó là bạn tốt cũng thế, chẹp hóa ra anh nì mặt cũng dày ghê cơ)
Quân cờ trên tay thoải mái đặt xuống."Vương Phi tài đánh cờ càng ngày càng tốt."
Tống Vi Lương cười khẽ, "Có thầy giáo tốt như Tô đại nhân, ta nếu vẫn không tiến, nói ra thật mất mặt."
"Nếu tâm Vương Phi đặt toàn bộ trên bàn cờ, Ngọc Thư chưa chắc đã có thể thắng."
"Việc vụn vặt nhiều lắm, đúng là rất bất đắc dĩ."
"Hạ quan có một chuyện muốn thỉnh cầu, không biết Vương Phi có bằng lòng đáp ứng hay không ?"
Tống Vi Lương chưa kịp trả lời, Phượng Liệt Dương đã cướp lời, "Nói nghe một chút, nếu không quá phận, bổn vương cũng không phải dạng keo kiệt."
Tô Ngọc Thư không nhìn ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, bình tĩnh tự nhiên nói: "Nếu Vương Phi sinh nữ nhi, hạ quan muốn nhận con gái nuôi."
“Lá gan Tô thứ sử thật lớn." Phượng Liệt Dương cười lạnh.
Hắn mặt không đổi sắc cười khẽ, "Không dám."
Như không phát hiện giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt, nàng đặt quân cờ rơi xuống bàn cờ, như không có việc gì nói: "Đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khi có người con gái xứng đôi, lâu ngày tất có thiên kim phụng dưỡng hầu hạ, làm gì phải chịu thiệt thòi nuôi con gái nuôi?"
"Người khác cho dù tốt, chung phi sở cầu [6]." Tô ngọc thư phát ra một tiếng ca thán.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người trong ngoài hành lang đều giật mình.
Hai người liếc nhau, Phượng Liệt Dương di chuyển tầm mắt tối tăm, Tống Vi Lương hiểu rõ cười, ánh mắt lại rơi xuống bàn cờ, ăn quân."Nếu lần này đúng là con gái, làm con thừa tự của đại nhân cũng rất tốt."
"Đa tạ vương gia, Vương Phi."
Quân cờ rơi xuống, Tống Vi Lương nói nhẹ, "Thực xin lỗi."
Tô Ngọc Thư vẫn thản nhiên như thường, cũng nhẹ nhàng, "Là ta cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng."
Ngoài hành lang, "Rắc" một tiếng, lại một đóa hoa rơi xuống đất.
"Cạch" một tiếng, Tống Vi Lương đặt mạnh quân cờ trong tay xuống mặt bàn cờ, quay đầu giận dữ: "Phượng Liệt Dương, chàng vào mà chơi, còn cắt như vậy thì hoa viên nhà ta phải đổi thành vườn cỏ." (Lương tỷ dạy chồng này mọi người ơi)
Tô Ngọc Thư cúi đầu che miệng ho nhẹ.
"Vi Lương, nàng bây giờ không tiện làm chuyện này."
"Nhưng thiếp nhìn cả vườn hoa trụi không còn một đóa, lòng thiếp cũng không thoải mái." Nàng không nhẫn nhịn được nữa, nhắc tới trọng điểm.
Phượng Liệt Dương nhìn người kia cúi đầu cười trộm, lại nhìn trong mắt vợ mình bắt đầu phóng lửa, cân nhắc, "Ta sang kia sửa cành."
Nhìn hắn tránh xa, Tô Ngọc Thư thu lại tươi cười, nhìn người trước mắt: "Vương gia là người rất tốt."
"Ta biết, đại nhân không cần nhiều lời."
"Xem Vương gia có thể như bây giờ trải qua cuộc sống điền viên chi nhạc [7], ta rất hâm mộ."
"Đại nhân cũng có thể."
Tô Ngọc Thư lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Vi Lương tiểu thư, không có người làm bạn, mặc dù cuộc sống điền viên làm sao có thể có hứng thú, còn không bằng vào triều, vì nước tìm nhân tài."
Tống Vi Lương xiết chặt quân cờ trong tay, cổ họng cảm thấy hơi chát, dường như không thể nói tiếng nào.
"Vi Lương cũng chỉ là người thường, đại nhân đã quá mức chấp nhất."
Nhìn về phía người trong vườn kia còn đang cắt tỉa cành hoa, trên mặt hắn hiện lên sự hâm mộ cười, "Năm đó khi Vương gia bắt đầu phụ tá đương kim Thánh Thượng, rất khẩn cấp không thể không nhẫn tâm giết người, có một người con gái Vương gia thích muốn mưu hại hắn, bị hắn lỡ tay giết chết, từ đó Vương gia chưa từng thật sự cười."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Tô Ngọc Thư tiếp tục nói: "Mà ta, bởi vì quá thân cận với Vương gia, lúc trước từng có hôn ước với thanh mai trúc mã liền bị từ hôn. Bị người đời phỉ báng, có khi so với lưỡi dao càng đả thương người hơn. Bọn họ tình nguyện tin tưởng người khác nói, cũng không nguyện tin vào hai mắt mình."
"Vi Lương không phải là không tin lời đồn ——" nàng cảm giác mình muốn nói gì đó.
"Ta biết." Hắn cắt đứt lời nàng, "Sau khi tiếp xúc với Vi Lương tiểu thư, sẽ không khó hiểu tại sao Vương gia lại chấp nhất với người như vậy, giữa hai người luôn có cảm giác như cao thủ đang so chiêu, ngay cả Vương gia khí thế kinh người, người vẫn tâm định như một, cuối cùng chiếm thế thượng phong."
"Phải không?" Tống Vi Lương cười khổ. Nàng không nhận ra mình đang chiếm thế thượng phong?
"Kỳ thật, nếu phải lựa chọn, ta và Vương gia đều xứng với Vi Lương tiểu thư."
"Đại nhân đã quá khen."
"Ta đã từng hỏi Vương gia về lần đầu gặp của hai người."
"A. . . . ." Nàng thật không ngờ.
"Hành động của Vi Lương tiểu thư làm cho Vương gia nhớ mãi không quên, cũng làm Ngọc Thư khâm phục, nữ tử trên đời này có thể làm được như thế nào có mấy người đâu?" Hắn như lơ đãng hỏi."Cùng với ngồi chờ chết, không bằng phá phủ chìm thuyền, dù sao kết quả tệ nhất là trở thành áp trại phu nhân mà thôi." Nàng cười khi nhớ về chuyện cũ.
"Đúng vậy, đây cũng là điểm Vi Lương tiểu thư làm tại hạ bội phục. Đặt mình ở vị trí thấp nhất, cảnh giới tệ nhất, cho nên mới có nhiều kinh ngạc và chuyển biến hơn. Mà khi xưa, ta với Vương gia phụ tá hoàng tử trẻ tuổi, thua không vực nổi, cho nên chúng ta mới dùng phương thức bảo đảm nhất chặt đứt hết mối nguy có thể nhưng cũng làm không ít người vô tội phải đổ máu." Nói tới đây, trong mắt Tô Ngọc Thư phủ kín một tầng âm u.
Tống Vi Lương lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười, "Hoàng quyền luân phiên, từ xưa đã vậy, Tô công tử, ngươi nghĩ nhiều quá. Có lẽ đúng vì quyết định nhanh của các ngài, mới tránh khỏi phát sinh tai hoạ chiến tranh quốc gia, cứu vớt càng nhiều dân chúng tránh khỏi cảnh khói lửa, cho nên, quyết định của các ngươi cũng không sai." Hắn ngẩn ra, chậm rãi nhìn người trước mắt —— nàng cười khẽ an nhàn, ánh mắt lại như mặt nước trong suốt.
"Cho nên, ngài không cần vì chuộc lỗi mà cẩn trọng như thế, giống Liệt Dương vốn không băn khoăn, hắn chỉ làm chuyện mình cho là đúng. Nếu trước kia ngài cho rằng đó là đúng, sẽ không bác bỏ quyết định của mình về sau. Đại nhân quen đọc kinh thư, tất nhiên hiểu được, nam nhi lập thế, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
"Không thẹn với lương tâm. . . . ." Trước mắt hắn hiện lên một biển máu, đó là ác mộng đã quấy nhiễu hắn nhiều năm.
"Nói rất đúng!" giọng nói Phượng Liệt Dương bất ngờ xen vào.
Tô Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn lại.
Phượng Liệt Dương vỗ thật mạnh vào đầu vai hắn, "Ngốc tử, bổn vương đã thuyết giáo ngươi nhiều lần, cũng đã bào chữa cho mình nhiều lần, nhưng Vi Lương nói mới làm ngươi tỉnh ra?”
Hắn cũng cười, "Cám ơn Vương gia."
"Tương giao nhiều năm, cần gì phải khách khí."
"Mấy ngày sau hạ quan sẽ lại ghé thăm."
"Tạm biệt, không tiễn." Sắc mặt Phượng Liệt Dương liền thay đổi.
Tô Ngọc Thư nói: "Vương gia làm gì phải lạnh nhạt như thế, làm tổn thương ta, dù sao chúng ta cũng đã có một thời tình sâu nghĩa nặng”
Phượng Liệt Dương mày kiếm giương lên, trực tiếp vào thư phòng.
Tống Vi Lương lắc đầu phía sau.
Sau khi dỡ bỏ trách nhiệm trên vai, chồng nàng thoạt nhìn như đáng yêu hơn trước kia rất nhiều, mà Tô công tử sau khi dỡ bỏ gánh nặng trong lòng cũng sẽ càng tiến xa hơn.
Năm sau, Tống Vi Lương sinh hạ một nữ nhi, thứ sử phủ Ích Châu mở yến hội, chúc mừng vị thiên kim mới sinh.
Trưởng nữ Túc Vương sinh ra được đặt tên Tô Phượng, cả đời không sửa.
Mà Phượng Triết Tu sau khi biết tin liền viết một lá thư, ngỏ lời muốn muội muội tiến cung.
Đáp lại hắn, chính là Tô tể tướng cùng nhiều triều thần dâng tấu chương thỉnh chọn tú nữ.
Gia Hữu đế canh cánh trong lòng, nhân tiện nói: " Hoàng thúc trẫm rất gian trá làm trẫm căm thù đến tận xương tuỷ."
Lời này bị sử quan thành thật ghi lại trong sách.
Cho đến nhiều năm sau, thiên kim thứ sử Ích Châu đã đến tuổi cập kê vào kinh thành thăm tổ phụ, Gia Hữu đế hứng thú triệu kiến, lại than thở viết: "Toàn bộ phong thái của hoàng thẩm năm đó đều truyền lại cho con gái, nếu không phải hoàng muội, nhất định phải nạp phi."
Từ đó, Tô Phượng không bao giờ nhập kinh lần nữa.
Trong sử sách có ghi lại"Trẫm là hoàng thúc rất keo kiệt."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] làm việc nghĩa không được chùn bước
[2] cư trú ở trên núi
[3] phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, khi vận may đến người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn
[4] 1 vị thuốc đông y rất đắng
[5] khéo léo, tài tình
[6] không thích hợp
[7] niềm vui ở đồng quê
Tống Vi Lương không đi lương đình thì cũng ở trong trúc viện trồng hoa, xới đất làm cỏ, hoặc đọc sách. Dù nàng có làm gì, Phượng Liệt Dương cũng đầy trách nhiệm ngồi bên cạnh nàng.
Mà Hồng Mai luôn tất bật trong bếp, mong làm ra nhiều món ăn hợp với khẩu vị của chủ nhân,giúp phu nhân ăn nhiều hơn, mong đứa bé vừa ra đời không đến mức thiếu dinh dưỡng.
Cuộc sống của bọn họ như ẩn sĩ, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là mỗi ngày tiểu hoàng đế không phái người đưa thức ăn tới.
Nghe Hồng Mai kể, bây giờ trong dân gian tin đồn đã trở thành trải qua bao đau khổ, Tam tiểu thư Tống gia mất hết can đảm, xuất gia tu hành, không biết vì sao lại đụng tới Túc Vương khiến hắn giam cầm nàng, lại bức tiểu hoàng đế mỗi ngày phái người đưa ngự thiện cho hắn dùng.
Sau khi nghe, vẻ mặt Phượng Liệt Dương không thay đổi, vẫn khom lưng giúp thê tử cắt tỉa cành hoa. Tống Vi Lương nhếch miệng cười, cũng không nói gì
Hồng Mai thấy hai đương sự đều thờ ơ với chuyện này, khẽ cắn môi, tiếp tục yêu sách, "Tất cả mọi người đều nói vì Tô công tử cuối cùng cũng thoát khỏi Túc Vương, mà Túc Vương không cam lòng liền nhốt người trong lòng hắn, tra tấn hai người."
Quả nhiên, lời kia vừa nói, hoa trong tay Phượng Liệt Dương đã bị cắt bỏ, "Rắc" một tiếng, một đoá hoa đầu cành bị cắt bỏ.
"Một đám vô lại nói hươu nói vượn." Hắn hung hăng vứt đóa hoa xuống đất.
"Chỉ là tin đồn mà thôi, không đáng đâu." Tống Vi Lương không cho là đúng, vừa đỡ thắt lưng muốn cúi xuống nhặt hoa bị cắt bỏ. Phượng Liệt Dương vội vàng nhặt hoa lên, vừa nghe theo lời vợ tiếp tục cắt tỉa hoa.
Hồng Mai bỏ khung thêu xuống, qua nâng chủ nhân ngồi lên nhuyễn tháp, hơi cảm khái: "Tiểu thư, bụng người cũng to thật nhanh."
"Cảm ơn em đã vất vả, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn dỗ ta ăn." Nàng cười.
"Nhưng sao dường như tất cả thịt đều đổ hết vào bụng?" Hồng Mai khó hiểu.
"Chờ sau khi sinh thì quăng ra ngoài." Người cha nào đó hung tợn nói.
Chủ tớ Tống gia nhìn nhau không biết nói gì, lắc đầu. Người không hiểu nhất định sẽ nghĩ đứa nhỏ này không phải cốt nhục của hắn, nhưng trên thực tế, đó là sự thật. Phượng Liệt Dương còn nói: " Vương Phi của bổn vương bị nó tra tấn thành dạng gì rồi, đứa nhỏ này khi trưởng thành nhất định bất hiếu."
"Vương gia ——" Tống Vi Lương dở khóc dở cười.
"Hoàng thúc, khi nào hắn trưởng thành thì cho vào trong cung giúp trẫm đi." Có người mừng rỡ.
Mặt của hắn trầm xuống, không hề thiện ý nhìn hai người đi từ ngoài viện vào, theo sau là một đoàn thị vệ mặc thường phục đứng ở ngoài viện."Các ngươi tới làm gì?" Một chút hắn cũng không chào đón.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng."
"Hoàng thẩm, thẩm mau ngồi đi, không thể sơ xuất được." Tiểu hoàng đế Phượng Triết Tu sợ hãi. Đắc tội hoàng thúc còn có cách, chứ với hoàng thẩm tuyệt đối không thể sơ suất, so với đắc tội hoàng thúc còn nguy hiểm hơn nhiều."Thần khấu kiến Vương Phi."
"Tô thứ sử không cần đa lễ."
Nhìn người còn lại trong lời đồn, lưỡng tình tương duyệt với thê tử mình, lại bị ác nhân là hắn đánh vỡ uyên ương, ánh mắt Phượng Liệt Dương biến thành đao kiếm trực tiếp phóng tới trên người đối phương.
Trong mắt Phượng Triết Tu hiện lên chút tinh nghịch cười xấu xa, cố ý nói: "Thứ sử, kinh thành không phải đang đồn ý trung nhân của ngươi đang xuất gia ở Thúy Trúc am sao? Trẫm cho ngươi đi thăm "
Đốt ngón tay người nào đó kêu răng rắc.
Tô Ngọc Thư cười tao nhã, ánh mắt thoáng nhìn về bóng hình xinh đẹp kia, dừng tại gốc hoa sơn trà dưới chân nàng, " Kỹ năng trồng hoa của Vương Phi càng ngày càng tinh xảo”.
"Quá nhàn hạ không có việc gì để làm thôi." Tống Vi Lương cười thanh nhã.
Dù khi nào nhìn Phượng Liệt Dương đều cảm thấy khí chất hai người khi ở cùng nhau cực kỳ chướng mắt. Vì thế, hắn liền trực tiếp tiến lên đứng giữa hai người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Ngọc Thư: "Tô thứ sử tuổi cũng không nhỏ, đã tới lúc nên thành gia lập thất."
Sau đó, hắn nhắc nhở hoàng thượng đang hí hửng xem trò vui, "Hoàng thượng, người cũng nên quan tâm đến hôn sự của Tô thứ sử mới phải."
Phượng Triết Tu nghĩa vô phản cố [1] gật đầu, "Được, trẫm sẽ lưu ý,"
Ngừng một lúc, hắn than thở, "Nhưng trẫm vẫn chưa có phi tử, thứ sử và hoàng thúc lại đều có đôi có cặp, trẫm cô đơn lẻ bóng, vẫn nên chờ vài năm nữa đã. "
"Thứ sử lớn hơn người mấy tuổi."
Hắn vô tội nhìn hoàng thúc, "Nhưng thứ sử đã bị người dây dưa đến giờ, cũng chỉ là nhiều hơn vài năm nữa."
Tô Ngọc Thư bày tỏ thái độ rất kịp lúc "Thần không sao, hoàng thượng, Vương gia không cần phải lo lắng cho thần."
"Hoàng thẩm, ta nghe người ta nói tài đánh cờ người rất tốt, có thật hay không?" Phượng Triết Tu chuyển mũi dùi về phía nàng.
"Hiểu biết sơ sơ mà thôi." Tống Vi Lương cười nhạt.
"Thứ sử, trẫm đã nghe ngươi nói tài đánh cờ hoàng thẩm chỉ kém ngươi một chút, trẫm muốn tận mắt nhìn."
Hắn hơi áy náy nhìn nàng, "Vương Phi ——"
"Không sao, thua Tô thứ sử, ta cũng không quá mất mặt."
Nàng quay đầu phân phó, "Hồng Mai, lấy bàn cờ."
"Vâng"
Đúng lúc Phượng Triết Tu đang thích thú bừng bừng nhìn hai người đánh cờ, lưỡi dao mang theo rét lạnh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn lưng hắn.
Nhưng vị tiểu hoàng đế này dường như hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn chăm chú xem.
Bị hoàng thúc ức hiếp nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng được mở mày mở mặt. . . . . Cảm tạ hoàng thẩm!
Cuộc sống sơn cư [2] rất vui vẻ, nếu như không có hai người nào đó không biết nhìn sắc mặt người khác mà cứ mặt dài lui tới thì càng tốt hơn.
Phượng Liệt Dương phát hiện thì ra mình vẫn chưa thấy rõ bản tính của Tô Ngọc Thư, dám cấu kết với hoàng thượng cháu hắn suốt ngày quấy rầy cuộc sống hạnh phúc sau khi ẩn cư của hắn.
Đáng giận hơn là bây giờ thê tử đang mang thai, không thích hợp đi xa, nếu không hắn đã sớm mang nàng rời khỏi kinh thành, rời khỏi hai kẻ đầu sỏ dám phá hỏng cuộc sống yên bình của họ.
Cuối cùng vào một ngày mưa nhẹ đầu xuân, đứa con Phượng Liệt Dương trông mong cũng ra đời.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ đưa hắn, hắn liền đi qua, vung áo choàng lên vào phòng ngủ nhìn vợ vừa bị giày vò mấy canh giờ.
Lúc sinh con, nàng đau đến mức chảy rất nhiều mồ hôi nắm tay hắn xiết chặt, bây giờ cuối cùng thì cũng trời quang mây tạnh. Tống Vi Lương nằm trên giường, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người suy yếu lại mang theo vui sướng, nhìn trượng phu tiến vào, nàng nói: "Đã thấy con chưa?"
"Ừ." Hắn mơ hồ lảng tránh.
Nàng buồn cười nhìn hắn, "Chuyện này mỗi nữ nhân đều phải trải qua, thiếp bây giờ không tốt sao?"
"Ta luôn nghĩ sẽ là một đứa con gái giống nàng." Hắn hơi thất vọng.
"Con trai không tốt sao?"
Phượng Liệt Dương cau mày, nhìn cửa sổ."Nhìn bà đỡ ôm con trai, ta liền nhớ năm đó hoàng huynh trước khi lâm chung đem Triết Tu giao cho ta." Không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Tống Vi Lương cầm tay hắn, mỉm cười: "Tiên hoàng nhất định rất vui khi thấy chàng dẫn dắt hoàng thượng tốt như vậy."
Ánh mắt của hắn sâu xa ”Chờ người nàng khỏe lên, chúng ta sẽ rời kinh thành."
"Tốt." Nàng không có ý kiến.
"Nàng muốn đi đâu?"
"Ích Châu, mẹ thiếp được chôn cất ở đó, bà ở một mình chắc rất cô đơn." Ánh mắt của nàng tràn đầy thương cảm. Hôm nay nàng đã làm mẹ, càng nhớ về người mẹ đã mất đang ngủ say nơi cố hương.
"Được, sẽ đi Ích Châu."
Một tháng sau đó rất kỳ dị, dù là hoàng đế hay là Tô Ngọc Thư đều không xuất hiện, điều này làm Phượng Liệt Dương vừa vui mừng lại vừa bất an.
Đến khi cả nhà bọn họ chuẩn bị đi Ích châu, hai người kia cũng không xuất hiện, cuối cùng hắn mới yên tâm.
Khi bọn họ đi ngang qua hẻm núi năm nào lại tình cờ may mắn gặp lại đám cướp bóc. Tống Vi Lương kéo rèm nhìn ra ngoài, cảm khái: "Nghĩ lại chuyện cũ trước kia, dường như thời gian trôi qua thật nhanh, như chỉ trong nháy mắt. Ta thậm chí còn có ảo giác rằng mình vẫn đang trong đội xe năm đó vào kinh."
Ôm tiểu thiếu gia, Hồng Mai cũng cảm khái không thôi: "Nô tỳ cũng có ảo giác này." Chỉ là trong lòng có thêm một đứa bé.
"Em nói cô gia sẽ làm gì?"
Hồng Mai thở dài, "Tâm tư cô gia trừ người ra cũng không còn ai có thể thấu hiểu được."
Tống Vi Lương lắc đầu, "Tính người này người bình thường làm sao đoán được."
Hồng Mai không hé răng, nhìn chủ nhân duyên dáng bên cạnh, thầm nghĩ: kỳ thật người cũng không thể coi như người thường. (chính xác a)
Kết cục đám cường đạo có mắt như mù vô cùng thê thảm, bị Phượng Liệt Dương và thủ hạ giết không nương tay, chạy trối chết. Cuối cùng, hắn còn bắt trùm bọn cướp, cười dị thường hòa ái: "Nể tình ngươi coi như là bà mối của bổn vương, tha cho ngươi một mạng, sau này sống nốt nửa đời còn lại trong đại lao của quan phủ đi."
Bỏ qua đoạn nhạc đệm này không đề cập tới, khi xe ngựa đoàn người Phượng Liệt Dương gần tới cửa thành Ích châu làm cho gân xanh người nào đó nổi lên cuồn cuộn.
Hai đội quan binh đứng hai bên cửa thành, người dẫn đầu mặc áo bào màu tím, ngọc thụ lâm phong, thần thái nhanh nhẹn.
"Tô Ngọc Thư!" Mắt Phượng Liệt Dương hơi nhắm, lúc mở ra lại tung ra mũi nhọn sắc bén.
Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ lạy, "Hạ quan thứ sử Ích Châu bái kiến Túc Vương thiên tuế, hạ quan phụng mệnh hoàng thượng ở đây nghênh đón Túc Vương, mời Túc Vương và Vương Phi vào thành."
"Làm phiền Tô đại nhân." Đầu Tống Vi Lương ló ra ngoài cửa sổ xe, thay chồng đang tức giận trả lời.
"Vương Phi khách khí, đây là phần việc của hạ quan."
Các đốt ngón tay Phượng Liệt Dương trở nên trắng bệch. Khó trách từ sau khi nàng sinh con hắn không hề xuất hiện, thì ra đã sớm ở Ích Châu chờ họ chui đầu vào lưới.Bị ánh mắt lạnh băng của chồng nhìn, Tống Vi Lương hơi khó hiểu, chợt phúc chí tâm linh [3] nghĩ đến một việc, vội vàng lắc đầu, "Cho tới bây giờ thiếp chưa từng nói với ai sẽ về Ích Châu."
Hắn tin, nhưng hắn cực kỳ chán ghét người nào đó có thể hiểu rõ vợ của mình như vậy, cũng vì vậy mà Phượng Liệt Dương lôi kéo cương ngựa, không nhìn mặt quan lớn dẫn đầu, liền thúc ngựa đi thẳng vào thành. Nhìn người trong xe kia, Tô Ngọc Thư mỉm cười: "Vương Phi trên đường đi đã vất vả nhiều, hạ quan đã thay hai vị sắp xếp nơi ở, Vương Phi không cần bận tâm."
"Cám ơn."
"Cũng xin Vương Phi thứ lỗi hạ quan cử chỉ lỗ mãng, nếu đã làm Vương Phi phiền não, Ngọc Thư xin được tạ lỗi." Hắn vái chào.
Tống Vi Lương chỉ có thể cười khổ trong lòng. Việc đã đến nước này, nàng có thể nói gì? Đành phải nhường nhịn cái người đang tức giận kia.
Sau hơn một tháng Phượng Liệt Dương ở Ích Châu, hoa sen trong phủ cũng nở rộ, Túc vương phi lại bắt đầu thống khổ nôn oẹ, cả ngày tái nhợt, cuối cùng không ăn được, cả ngày chỉ nôn dày vò ai đó.
Người trong cung thỉnh thoảng lại được phái tới đưa thuốc bổ dưỡng thai tốt nhất, thứ sử đại nhân sau khi xong công sự lúc rãnh rỗi cũng tới cửa thăm.
Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng nho nhã của Tô Ngọc Thư kia, Tống Vi Lương cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên [4], đau khổ không nói thành lời. Hắn đến thăm một lần, người nào đó bắt đầu tức giận một lần, sau đó giường trong phủ lúc đó cũng lại điên cuồng một lần.
Nhưng mà, Tô công tử không hổ là bằng hữu với Phượng Liệt Dương mười mấy năm, luôn xảo diệu [5] tại giới hạn lửa giận của người nào đó chạy đi, làm nàng cùng mọi người đứng ngoài quan sát bật cười.
"Vương Phi vẫn không ăn được gì sao?"
Nàng cười khổ lắc đầu, "Ăn đều nuốt trôi, chỉ là không bao lâu sau đều nôn ra hết, chỉ lãng phí thức ăn thôi."
"Vậy cũng phải ăn." Dưới hành lang người nào đó đang giúp thê tử cắt tỉa hoa dùng lực, lại một đóa hồng rơi xuống đất.
"Có ăn." Tống Vi Lương trấn an hắn.
Nàng đề nghị tự mình đi cắt tỉa, để bọn họ trò chuyện, vừa đặt quân cờ, hắn vừa nghe nàng nói mang kéo ra liền mặt đen, chạy tới giành sửa cành, kết quả lại luôn ở một bên vừa châm chọc vừa khiêu khích xen vào.
Bộ dạng Tô Ngọc Thư hết sức phục tùng, khóe miệng hơi cong. Nhường người con gái mình yêu thích nhưng cũng không tha luôn khiêu khích tình địch, cho dù là bằng hữu tốt nhất cũng vậy. (ý muốn nói Thư ca cho dù không có được Lương tỷ nhưng quyết vẫn gây hấn đối phương, cho dù đó là bạn tốt cũng thế, chẹp hóa ra anh nì mặt cũng dày ghê cơ)
Quân cờ trên tay thoải mái đặt xuống."Vương Phi tài đánh cờ càng ngày càng tốt."
Tống Vi Lương cười khẽ, "Có thầy giáo tốt như Tô đại nhân, ta nếu vẫn không tiến, nói ra thật mất mặt."
"Nếu tâm Vương Phi đặt toàn bộ trên bàn cờ, Ngọc Thư chưa chắc đã có thể thắng."
"Việc vụn vặt nhiều lắm, đúng là rất bất đắc dĩ."
"Hạ quan có một chuyện muốn thỉnh cầu, không biết Vương Phi có bằng lòng đáp ứng hay không ?"
Tống Vi Lương chưa kịp trả lời, Phượng Liệt Dương đã cướp lời, "Nói nghe một chút, nếu không quá phận, bổn vương cũng không phải dạng keo kiệt."
Tô Ngọc Thư không nhìn ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, bình tĩnh tự nhiên nói: "Nếu Vương Phi sinh nữ nhi, hạ quan muốn nhận con gái nuôi."
“Lá gan Tô thứ sử thật lớn." Phượng Liệt Dương cười lạnh.
Hắn mặt không đổi sắc cười khẽ, "Không dám."
Như không phát hiện giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt, nàng đặt quân cờ rơi xuống bàn cờ, như không có việc gì nói: "Đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khi có người con gái xứng đôi, lâu ngày tất có thiên kim phụng dưỡng hầu hạ, làm gì phải chịu thiệt thòi nuôi con gái nuôi?"
"Người khác cho dù tốt, chung phi sở cầu [6]." Tô ngọc thư phát ra một tiếng ca thán.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người trong ngoài hành lang đều giật mình.
Hai người liếc nhau, Phượng Liệt Dương di chuyển tầm mắt tối tăm, Tống Vi Lương hiểu rõ cười, ánh mắt lại rơi xuống bàn cờ, ăn quân."Nếu lần này đúng là con gái, làm con thừa tự của đại nhân cũng rất tốt."
"Đa tạ vương gia, Vương Phi."
Quân cờ rơi xuống, Tống Vi Lương nói nhẹ, "Thực xin lỗi."
Tô Ngọc Thư vẫn thản nhiên như thường, cũng nhẹ nhàng, "Là ta cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng."
Ngoài hành lang, "Rắc" một tiếng, lại một đóa hoa rơi xuống đất.
"Cạch" một tiếng, Tống Vi Lương đặt mạnh quân cờ trong tay xuống mặt bàn cờ, quay đầu giận dữ: "Phượng Liệt Dương, chàng vào mà chơi, còn cắt như vậy thì hoa viên nhà ta phải đổi thành vườn cỏ." (Lương tỷ dạy chồng này mọi người ơi)
Tô Ngọc Thư cúi đầu che miệng ho nhẹ.
"Vi Lương, nàng bây giờ không tiện làm chuyện này."
"Nhưng thiếp nhìn cả vườn hoa trụi không còn một đóa, lòng thiếp cũng không thoải mái." Nàng không nhẫn nhịn được nữa, nhắc tới trọng điểm.
Phượng Liệt Dương nhìn người kia cúi đầu cười trộm, lại nhìn trong mắt vợ mình bắt đầu phóng lửa, cân nhắc, "Ta sang kia sửa cành."
Nhìn hắn tránh xa, Tô Ngọc Thư thu lại tươi cười, nhìn người trước mắt: "Vương gia là người rất tốt."
"Ta biết, đại nhân không cần nhiều lời."
"Xem Vương gia có thể như bây giờ trải qua cuộc sống điền viên chi nhạc [7], ta rất hâm mộ."
"Đại nhân cũng có thể."
Tô Ngọc Thư lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Vi Lương tiểu thư, không có người làm bạn, mặc dù cuộc sống điền viên làm sao có thể có hứng thú, còn không bằng vào triều, vì nước tìm nhân tài."
Tống Vi Lương xiết chặt quân cờ trong tay, cổ họng cảm thấy hơi chát, dường như không thể nói tiếng nào.
"Vi Lương cũng chỉ là người thường, đại nhân đã quá mức chấp nhất."
Nhìn về phía người trong vườn kia còn đang cắt tỉa cành hoa, trên mặt hắn hiện lên sự hâm mộ cười, "Năm đó khi Vương gia bắt đầu phụ tá đương kim Thánh Thượng, rất khẩn cấp không thể không nhẫn tâm giết người, có một người con gái Vương gia thích muốn mưu hại hắn, bị hắn lỡ tay giết chết, từ đó Vương gia chưa từng thật sự cười."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Tô Ngọc Thư tiếp tục nói: "Mà ta, bởi vì quá thân cận với Vương gia, lúc trước từng có hôn ước với thanh mai trúc mã liền bị từ hôn. Bị người đời phỉ báng, có khi so với lưỡi dao càng đả thương người hơn. Bọn họ tình nguyện tin tưởng người khác nói, cũng không nguyện tin vào hai mắt mình."
"Vi Lương không phải là không tin lời đồn ——" nàng cảm giác mình muốn nói gì đó.
"Ta biết." Hắn cắt đứt lời nàng, "Sau khi tiếp xúc với Vi Lương tiểu thư, sẽ không khó hiểu tại sao Vương gia lại chấp nhất với người như vậy, giữa hai người luôn có cảm giác như cao thủ đang so chiêu, ngay cả Vương gia khí thế kinh người, người vẫn tâm định như một, cuối cùng chiếm thế thượng phong."
"Phải không?" Tống Vi Lương cười khổ. Nàng không nhận ra mình đang chiếm thế thượng phong?
"Kỳ thật, nếu phải lựa chọn, ta và Vương gia đều xứng với Vi Lương tiểu thư."
"Đại nhân đã quá khen."
"Ta đã từng hỏi Vương gia về lần đầu gặp của hai người."
"A. . . . ." Nàng thật không ngờ.
"Hành động của Vi Lương tiểu thư làm cho Vương gia nhớ mãi không quên, cũng làm Ngọc Thư khâm phục, nữ tử trên đời này có thể làm được như thế nào có mấy người đâu?" Hắn như lơ đãng hỏi."Cùng với ngồi chờ chết, không bằng phá phủ chìm thuyền, dù sao kết quả tệ nhất là trở thành áp trại phu nhân mà thôi." Nàng cười khi nhớ về chuyện cũ.
"Đúng vậy, đây cũng là điểm Vi Lương tiểu thư làm tại hạ bội phục. Đặt mình ở vị trí thấp nhất, cảnh giới tệ nhất, cho nên mới có nhiều kinh ngạc và chuyển biến hơn. Mà khi xưa, ta với Vương gia phụ tá hoàng tử trẻ tuổi, thua không vực nổi, cho nên chúng ta mới dùng phương thức bảo đảm nhất chặt đứt hết mối nguy có thể nhưng cũng làm không ít người vô tội phải đổ máu." Nói tới đây, trong mắt Tô Ngọc Thư phủ kín một tầng âm u.
Tống Vi Lương lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười, "Hoàng quyền luân phiên, từ xưa đã vậy, Tô công tử, ngươi nghĩ nhiều quá. Có lẽ đúng vì quyết định nhanh của các ngài, mới tránh khỏi phát sinh tai hoạ chiến tranh quốc gia, cứu vớt càng nhiều dân chúng tránh khỏi cảnh khói lửa, cho nên, quyết định của các ngươi cũng không sai." Hắn ngẩn ra, chậm rãi nhìn người trước mắt —— nàng cười khẽ an nhàn, ánh mắt lại như mặt nước trong suốt.
"Cho nên, ngài không cần vì chuộc lỗi mà cẩn trọng như thế, giống Liệt Dương vốn không băn khoăn, hắn chỉ làm chuyện mình cho là đúng. Nếu trước kia ngài cho rằng đó là đúng, sẽ không bác bỏ quyết định của mình về sau. Đại nhân quen đọc kinh thư, tất nhiên hiểu được, nam nhi lập thế, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
"Không thẹn với lương tâm. . . . ." Trước mắt hắn hiện lên một biển máu, đó là ác mộng đã quấy nhiễu hắn nhiều năm.
"Nói rất đúng!" giọng nói Phượng Liệt Dương bất ngờ xen vào.
Tô Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn lại.
Phượng Liệt Dương vỗ thật mạnh vào đầu vai hắn, "Ngốc tử, bổn vương đã thuyết giáo ngươi nhiều lần, cũng đã bào chữa cho mình nhiều lần, nhưng Vi Lương nói mới làm ngươi tỉnh ra?”
Hắn cũng cười, "Cám ơn Vương gia."
"Tương giao nhiều năm, cần gì phải khách khí."
"Mấy ngày sau hạ quan sẽ lại ghé thăm."
"Tạm biệt, không tiễn." Sắc mặt Phượng Liệt Dương liền thay đổi.
Tô Ngọc Thư nói: "Vương gia làm gì phải lạnh nhạt như thế, làm tổn thương ta, dù sao chúng ta cũng đã có một thời tình sâu nghĩa nặng”
Phượng Liệt Dương mày kiếm giương lên, trực tiếp vào thư phòng.
Tống Vi Lương lắc đầu phía sau.
Sau khi dỡ bỏ trách nhiệm trên vai, chồng nàng thoạt nhìn như đáng yêu hơn trước kia rất nhiều, mà Tô công tử sau khi dỡ bỏ gánh nặng trong lòng cũng sẽ càng tiến xa hơn.
Năm sau, Tống Vi Lương sinh hạ một nữ nhi, thứ sử phủ Ích Châu mở yến hội, chúc mừng vị thiên kim mới sinh.
Trưởng nữ Túc Vương sinh ra được đặt tên Tô Phượng, cả đời không sửa.
Mà Phượng Triết Tu sau khi biết tin liền viết một lá thư, ngỏ lời muốn muội muội tiến cung.
Đáp lại hắn, chính là Tô tể tướng cùng nhiều triều thần dâng tấu chương thỉnh chọn tú nữ.
Gia Hữu đế canh cánh trong lòng, nhân tiện nói: " Hoàng thúc trẫm rất gian trá làm trẫm căm thù đến tận xương tuỷ."
Lời này bị sử quan thành thật ghi lại trong sách.
Cho đến nhiều năm sau, thiên kim thứ sử Ích Châu đã đến tuổi cập kê vào kinh thành thăm tổ phụ, Gia Hữu đế hứng thú triệu kiến, lại than thở viết: "Toàn bộ phong thái của hoàng thẩm năm đó đều truyền lại cho con gái, nếu không phải hoàng muội, nhất định phải nạp phi."
Từ đó, Tô Phượng không bao giờ nhập kinh lần nữa.
Trong sử sách có ghi lại"Trẫm là hoàng thúc rất keo kiệt."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] làm việc nghĩa không được chùn bước
[2] cư trú ở trên núi
[3] phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, khi vận may đến người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn
[4] 1 vị thuốc đông y rất đắng
[5] khéo léo, tài tình
[6] không thích hợp
[7] niềm vui ở đồng quê
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook