Tình hình xe cộ trên đường hôm thứ Hai làm người ta phải lo lắng, xe đằng trước không hề di dịch, xe đằng sau thô lỗ bóp còi. Kỷ Thanh bị làm ồn nên cũng bực mình ấn còi lại mấy lần, oán hận nói, "Thật đáng ghét, mấy người này làm em muốn lịch sự cũng không được. "

Cố Dần không trả lời, Kỷ Thanh tưởng là hắn ngủ rồi. Nghĩ cũng phải, đám học sinh trung học không hiểu chuyện kia cứ ầm ĩ hoài, chắc Cố Dần mệt mỏi đủ thứ. Anh hơi hơi đau lòng, trái tim chua chua như là ngâm trong nước ô mai vậy, chỉ cần ngửi một cái là đã thấy chua tê hết cả răng rồi.

Mình nên ngoan ngoãn làm một người chồng ấm áp damdang mới được. Nghĩ như vậy, Kỷ Thanh quan tâm tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi cởi áo vest ra định đắp lên người hắn.

Sau khi Cố Dần tỉnh lại nhất định sẽ khen mình.

Kỷ Thanh khấp khởi mừng thầm, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý nhưng vừa quay người lại đã đối mặt với ánh mắt đầy sợ hãi của Cố Dần.

"Rốt cuộc là em nóng hay lạnh?" Cố Dần giật mình nói.

Kỷ Thanh: "...."

Cố Dần nhìn Kỷ Thanh im thin thít, vẻ mặt oan ức kiểu "Anh nói vậy em quê lắm" liền muốn đùa dai, ánh mắt thô bỉ dời xuống dưới, dừng lại ngay ở ngực, huýt sáo thật to như lưu manh:

"Woah, em bị mơi lên rồi nè! "

Mặt của Kỷ Thanh lập tức đỏ lên.

"Anh nói bậy gì đó. "

Vành tai của anh đã trở thành màu hồng nhạt, ngường ngượng dùng tay che ngực lại, đầu ngón tay trắng nõn run rẩy, thân thể nghiêng đi, cố gắng không nhìn vào ánh mắt vô cùng lưu manh của Cố Dần. Anh nhanh chóng mặc áo khoác vào, trên mặt vẫn nóng ran.


"Sao anh nói chuyện tùy tiện quá vậy. "

Con mắt Kỷ Thanh cũng bắt đầu phiếm hồng, cái từ "mơi" của Cố Dần liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh, càng nghĩ càng thẹn, càng thẹn càng nóng, nóng đến mức làm anh cảm thấy đầu ti của anh đã bị "mơi" lên thật, đúng là xấu hổ kỳ cục.

"Anh ăn ngay nói thật mà. "

Cố Dần sờ soạng ngực anh cách lớp áo, xấu xa tập trung chọt chọt vào đầu ti của anh rồi nhẹ nhàng khều khều, trêu đùa, "Thế nào, anh ấn chuẩn chưa, nhắm trúng hồng tâm rồi đúng không? "

"Anh là đồ dâm dê biến thái. "

Kỷ Thanh hất tay hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, cũng tự tay ấn vào đầu ti của Cố Dần. Đây là một loại trả thù ngây thơ giữa hai người yêu nhau, anh làm cho em xấu hổ thì em cũng phải làm cho anh thấy ngại, tròng trắng mắt thẹn thùng đỏ bừng nhưng vẫn quật cường nhìn chằm chằm Cố Dần. Anh quá quen thuộc với thân thể Cố Dần, ấn như thế nào để khiến vẻ cố tỏ ra bình tĩnh trên mặt hắn bị tan rã đi, Kỷ Thanh chả quá rõ rồi.

Nhưng không có trạng thái quẫn bách do lên cơn kích tình như dự đoán. Cố Dần nhíu nhíu mày, cắn môi hệt như đang kiềm chế điều gì.

Kỷ Thanh vừa nghĩ đến đã nước mắt lưng tròng.

Tối hôm qua cũng chơi giống vậy. Đầu vú Cố Dần sắp bị anh mút hỏng, liên tục giày vò cả hai bên, dùng tay xoa xoa dùng miệng gặm cắn, chờ đến khi muốn bắn mới dứt ra. Anh điên cuồng cọ cọ điểm nhỏ mềm mại trên người hắn, còn biến thái búng búng mấy cái, tiếng vang tanh tách.

Cố Dần không kêu đau cũng không giãy dụa, liều chết vùi mặt vào gối, ga giường dưới người bị hắn nắm nhăn nhúm hết cả.

Mãi đến lúc Kỷ Thanh bắn ra, còn xấu xa quệt tinh dịch lên trên đầu ti của hắn thì hắn mới kêu lên một tiếng đau đớn, nhẹ nhàng kéo bàn tay gây án của Kỷ Thanh ra rồi nói chuyện bằng chất giọng khàn khàn, "Cục cưng hôn anh cái coi, đau chết mất. "

Kỷ Thanh mới hồi thần, vừa nhìn thấy đầu ti sưng đỏ của Cố Dần đã không chịu nổi, lớn hơn thường ngày một cỡ, còn loang loáng nước. Toàn bộ đều là tác phẩm của anh.

Kỷ Thanh khóc rưng rức thò miệng lại gần, không dám nằm úp sấp trên người hắn mà chỉ chống người lơ lửng, rất sợ làm đau hắn, vừa khóc vừa rơi nước mắt.

"Em làm đau anh sao anh không nói? "

"Anh thấy em chịch phê quá nên hết đau. "

Cố Dần hôn giống như đứa bé ngậm kẹo vậy, mút lấy môi dưới của Kỷ Thanh nhẹ nhàng kéo kéo ra, lại lè lưỡi ngậm vào trong miệng một lần nữa, tỉ mỉ thưởng thức.

Mấy giọt nước mắt của Kỷ Thanh rơi lộp bộp xuống mặt Cố Dần, ngứa ngáy, ươn ướt, giống như có một cái móc câu nhỏ đang trêu chọc.

Cố Dần thở dài, xoay người áp Kỷ Thanh dưới thân, liếm sạch từng giọt từng giọt nước mắt trên mặt Kỷ Thanh.

"Đừng khóc, em khóc thì anh đau lòng lắm."


Kỷ Thanh vừa nghĩ đến câu này đã khó chịu muốn chết.

Anh quên mất chỗ đó của Cố Dần vẫn đau mà anh lại còn tức giận chạm vào.

Kỷ Thanh ngẩng đầu nhìn Cố Dần. Cố Dần cau mày, mím môi nhưng vẫn không kêu đau, ngón tay siết chặt lại, vô cùng bao dung ngắm nhìn Kỷ Thanh.

Trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều thinh lặng.

Cái loại cưng chiều có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

Kỷ Thanh không nhịn được nữa, cố nén nước mắt sắp rớt xuống, "Anh không được làm vậy nữa. Anh làm vậy rất đáng ghét. Anh làm em thấy rất khó chịu. Em không thích anh như vậy! "

Anh chôn đầu vào cổ Cố Dần khóc "Hu hu", đau lòng hôn hôn Cố Dần, "Anh chiều em quá hóa hư rồi, anh là thầy giáo giỏi mà, anh dạy em đi, em không muốn làm học sinh hư đâu. "

Trái tim Cố Dần mềm nhũn ra.

Hắn không muốn nhìn thấy Kỷ Thanh khóc nhưng lại rất thích Kỷ Thanh khóc, cái mũi sụt sà sụt sịt và bả vai run rẩy của anh, đều đáng yêu đến lạ. Giọng sữa bi bô giống như một cục bông bao bọc trái tim anh, lưu luyến vậy quanh, cuối cùng chỉ cho đối phương thấy sợi bông mềm mại.

Làm em ấy khóc nữa đi! - Cố Dần nghĩ.

Dù sao thời tiết bây giờ cũng rất thích hợp, ánh sáng mờ ảo mông lung vô cùng đẹp đẽ, không ai quấy rối bọn họ cả.

Yên tĩnh tựa như thời gian đã dừng lại vì bọn họ.

Kỷ Thanh khóc đứt quãng, tựa vào ngực Cố Dần lau nước mắt. Cố Dần hơi hơi vỗ về lưng anh, giúp anh thuận khí. Kỷ Thanh rèn luyện bắp thịt mình rất săn chắc, đường nét phía sau lưng hết sức đẹp mắt, vòng eo thoạt nhìn thon nhỏ chỉ muốn ôm vào, phần lõm hai bên hông mềm mượt dễ thương, gợi cảm không gì sánh được.

Lúc làm tình cắn vào ngay chỗ lõm bên hông sẽ thấy phản ứng siêu đáng yêu của Kỷ Thanh.


Kỷ Thanh trong ngực hắn run lên một cái thì Cố Dần mới tập trung lại.

Cố Dần nghe thấy giọng nói buồn buồn của Kỷ Thanh, "Sao em cứ khóc lóc suốt ngày vậy, chính em còn ghét bỏ bản thân mình. "

Kỷ Thanh nói xong lời này khóc nấc lên một cái, anh vội vàng che miệng lại, vùi đầu vào ngực Cố Dần không chịu ra.

Cố Dần cười khẽ, "Bởi vì em vĩnh viễn bé Kỷ Thanh ba tuổi. "

"Anh đừng nói linh tinh." Kỷ Thanh khổ sở tiếp tục nói, "Em cảm thấy, chỉ có lúc chịch anh là em như những người đàn ông khác thôi, còn lại em không giống đàn ông đích thực gì cả. "

Cố Dần: "...???"

"Em cảm thấy em nên sửa đổi một chút." Kỷ Thanh ngồi thẳng người lên, lục tìm giấy mềm xì mũi, hai cánh mũi đỏ chót lên, "Chắc anh sẽ không thích để một thằng bánh bèo* đè anh đâu... Mẹ kiếp, sao em cứ thích khóc như vậy? "

[ Từ gốc tác giả để là nương pháo, ý chỉ con trai có tính cách cư xử ăn nói như con gái ]

Anh còn cố ý nói bậy chửi tục để tăng thêm phần khí khái đàn ông thô lỗ. Đây là ý nghĩ rất ngây thơ của anh nhưng Cố Dần thấy cực kỳ đáng yêu.

Cố Dần dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, "Anh nghĩ em không cần thay đổi gì cả, em thích khóc thì sai ở đâu chứ. "

Cố Dần dừng một chút, vừa cười vừa nói thêm vào, "Chồng à. "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương