Năm mới đến gần, công việc bề bộn. Kỷ Tranh Nguyên được coi như người thừa kế chính thức trong công ty đang sôi nổi bày tỏ quan điểm của mình trong các hoạt động, còn Kỷ Thanh cứ ở nhà miết, buồn chán lướt lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhớ nhung thầy Cố của cậu.
Đúng lúc này, Kỷ Tranh Nguyên gọi điện thoại đến, "Tiểu Kỷ, năm nay anh không thể đón sinh nhật cùng em được, công ty bộn bề công việc, anh thật sự không thể rời đi."
Vừa hay trên ti vi chợt hiện lên hình ảnh Kỷ Tranh Nguyên dắt sao nữ trẻ tuổi xinh đẹp lên thảm đỏ. Truyền thông đánh giá anh rất cao, phút cuối cùng còn nói, giám đốc tương lai của công ty giải trí Kỷ Thế chính là cậu cả Kỷ phong lưu phóng khoáng đang đứng trước mặt chúng ta - Kỷ Tranh Nguyên.
Kỷ Thanh "Ừm... " một tiếng rồi không biết nói gì tiếp nữa nên đành xem nốt TV.
Kỷ Tranh Nguyên nghe giọng điệu Kỷ Thanh bình thản cứ tưởng là cậu không muốn, bèn an ủi, "Tiểu Kỷ có thể tổ chức sinh nhật với bạn bè của em, đừng ở nhà một mình. Anh sẽ chuẩn bị hai ba ngôi sao nhỏ sạch sẽ cho mấy đứa, mọi người chơi vui vẻ đi, không cần phải gò bó đâu. Anh biết Tiểu Kỷ không thích mấy chuyện nay, nhưng thân là chủ xị, em biết rõ bạn bè thích vậy mà sinh nhật còn không chiêu đãi họ cho tốt thì sẽ xấu quá..."
Tư thế tùy ý chi phối ngôi sao cứ như đã là chủ nhân của công ty giải trí Kỷ Thế rồi vậy.
Kỷ Tranh Nguyên vẫn còn lải nhải cái gì đó nhưng Kỷ Thanh không nghe nữa. Hai MC trên TV huyên thuyên về người đứng đầu nhà họ Kỷ tương lai xong lại bắt đầu so sánh sự chênh lệch giữa con cả và con thứ.
Hai cô ăn nói rất khéo, đầu tiên là khen hai anh em thuận hòa rồi tự nhiên đề cập đến những thành tựu của người con cả.
Mấy cô liệt kê từng thành tựu của Kỷ Tranh Nguyên, cặn kẽ đến mức Kỷ Thanh phải líu lưỡi, không ngờ anh trai cậu tài giỏi đến vậy, còn trẻ mà đã gánh vác một cõi, kiếm bộn tiền cho gia đình.
Nói đến con thứ, hai người thống nhất im lặng rồi khô khan giải thích.
"Con thứ của nhà họ Kỷ được bảo vệ rất tốt, đến danh tính chúng tôi còn không biết chứ đừng nhắc đến mặt mũi."
"Dù sao lúc con thứ ra đời, ngài Kỷ đã 50 tuổi nên đương nhiên là ông sẽ yêu thương và quan tâm đứa con này có thêm."
"Biết đâu người con thứ cũng có nhiều thành tựu nhưng do không biết tên nên tôi và chị không hay!"
"Đúng vậy, dù gì thì gì trên người cậu ấy cũng mang một bộ gien mạnh mẽ và xuất chúng mà."
Hai cô cùng chốt vấn đề, "Gia nghiệp nhà họ Kỷ khổng lồ đến vậy chắc chắn sẽ cho đứa con này một công ty."
"Gia cảnh tốt thế đáng hâm mộ thật đấy."
Hai MC cười ha hả kết thúc đề tài này mà không đắc tội ai cả.
Mấy lời nhận xét này đương nhiên không phải là những gì hai MC nhãi nhép dám tùy tiện nghị luận và tỏ thái độ.
Đây là thái độ của giới thượng lưu với hai đứa con nhà họ Kỷ.
Lời trong lời ngoài của hai người thiên hướng về ai chỉ cần người nghe có lỗ tai là hiểu hết.
Kỷ Thanh tắt TV, phát hiện đầu dây bên kia không còn tiếng động gì nữa.
Bấy giờ cậu mới hắng giọng, mở miệng nói, "Xin lỗi anh, nãy giờ em tập trung xem TV quá."
Kỷ Tranh Nguyên cảm thấy chẳng sao cả, anh nói, "Điều đáng ngờ ở đây là Tiểu Kỷ bắt đầu không nghe anh nói chuyện lúc nào?"
Kỷ Thanh thành thật khai, "Ách, từ lúc anh để cho bạn em chơi với mấy ngôi sao nhỏ đó..."
Kỷ Tranh Nguyên bật cười, "Đúng vậy, Tiểu Kỷ có thể tha thứ cho anh không?"
Đôi mắt Kỷ Thanh tối sầm lại, ngay cả cậu cũng không biết là tha thứ ở mặt nào.
Nhưng cậu vẫn ăn ngay nói thật, "Không trách anh."
"Vậy là tốt rồi, năm nay anh không thể nấu cơm cho em, làm xong đống việc này anh sẽ bù cho em nhé?"
Kỷ Thanh vẫn ngoan ngoãn đáp, "Vâng."
Cậu cúp máy, nhìn chòng chọc điện thoại một lúc lâu mới đặt xuống đi làm chuyện khác.
Có hai nguyên nhân khiến sinh nhật của Kỷ Thanh không được quan tâm. Một là cuối năm nhiều việc, phụ huynh không thể phân thân, hai là chúc mừng sinh nhật rồi lại chúc mừng năm mới luôn, rất phiền phức. Ngay cả bố mẹ của Kỷ Thanh cũng nói thẳng là gộp luôn với tiệc năm mới, nhưng Kỷ Tranh Nguyên kiên quyết phản đối, 18 năm nay luôn chuẩn bị sinh nhật cho cậu.
Kỷ Tranh Nguyên biết nấu ăn là vì thế.
Đầu bếp trong nhà đã về quê, bé Kỷ Thanh kéo vạt áo anh hai, bập bẹ, "Không ai làm sinh nhật cho em."
Kỷ Tranh Nguyên cầm bàn tay nhỏ bé của Kỷ Thanh, "Anh đón sinh nhật với em."
"Nhưng không có bánh sinh nhật."
Kỷ Tranh Nguyên nắm chặt bàn tay bé xíu mềm mại, "Anh làm cho em."
Dù giờ năm mới cũng có đầu bếp túc trực nhưng Kỷ Tranh Nguyên vẫn kiên trì tự tay chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Kỷ Thanh.
Tay nghề của anh rất tốt, nay đã là đầu bếp tài ba, dù là trang trí hay dao pháp đều cực kỳ lợi hại, không thể soi mói được gì.
Nhưng Kỷ Thanh vẫn hoài niệm lúc anh trai còn vụng về chuyện bếp núc. Khi đó cơm anh làm có mùi vị của gia đình.
Mà bây giờ, mùi vị đó đã mất rồi.
Sinh nhật 19 tuổi không có Kỷ Tranh Nguyên.
Thật ra cũng không buồn lắm.
Bởi vì có thầy Cố.
Bước chuyển biến đến không lâu sau khi Kỷ Thanh để điện thoại xuống, một đống tin nhắn oanh tạc điện thoại cậu, Kỷ Thanh từ từ nhắm mắt cũng biết là tin gì. Kỷ Tranh Nguyên đã thả tin ra, nói là đã chuẩn bị để mọi người có thể chơi bao nhiêu tùy thích, là tin lũ bạn nhắn cảm ơn cậu.
Cậu bị quấy rầy phát bực, không thèm xem, mãi đến đúng ngày sinh nhật mới thấy áy náy, dù gì thì gì tấm lòng của bạn bè mình cũng nên trả lời.
Cậu xem rồi trả lời từng cái một, mãi đến khi trả lời hết các tin nhắn chúc mừng mới nhìn thấy một tin cậu đã quên mất, giấu ở dưới cùng của phần notification trong điện thoại.
Là điện thoại tự động gửi cho cậu "Hồi ức đẹp nhất trong năm".
Kỷ Thanh mở ra, lông mi run rẩy.
Đó là một tấm hình.
Trong hình là Cố Dần cao gầy cứng cáp, phong thái nhanh nhẹn.
Là bức ảnh cậu run tay chụp trộm thầy Cố lúc thầy tự giới thiệu hôm khai giảng.
***
Chỉ là ảnh chụp đã có thể làm cho cậu nhớ lại lúc đó tim đập nhanh như thế nào.
Chính Kỷ Thanh cũng nghi ngờ, sao cậu lại thích mặt của Cố Dần đến vậy?
Thích đến nỗi ngay cả việc anh ấy đã có bạn gái cũng lơ đi, lễ nghĩa liêm sỉ quăng hết vào sọt rác.
Rất muốn chiếm lấy anh ấy.
Dù chỉ là một ngày.
Kỷ Thanh bị những suy nghĩ điên rồ trong đầu hù dọa, đến lúc tỉnh táo lại cậu mới thấy chuyện này cũng không phải là bất khả thi.
Bây giờ cậu muốn thấy thầy Cố, dù thầy Cố đã có vợ, cậu cũng phải trói lại để tổ chức sinh nhật cho mình.
Cứ tùy hứng một lần xem.
Kỷ Thanh nghĩ, cứ coi như đây là quà dành cho mình, bao giờ sinh nhật qua đi cậu sẽ bóp chết suy nghĩ cấm kỵ của mình.
Kỷ Thanh hạ quyết tâm tàn nhẫn cứng rắn không đến 10 giây, nghe thấy đầu dây bên kia thầy Cố dùng giọng mũi mơ mơ màng màng "Alo" một tiếng, lập tức hóa thành một dòng nước xuân.
Anh hạ giọng, dây thanh quản rung rất khẽ, từng chữ rót vào tai thật ngọt ngào, âm thanh truyền qua tai nghe giống như một viên kẹo mềm tan vào trong sóng âm.
Cậu vội vã mềm giọng xin lỗi, "A, thầy Cố đang ngủ sao ạ? Làm phiền làm phiền rồi, xin lỗi xin lỗi thầy, thầy ngủ tiếp đi ạ! Em cúp máy đây!"
Cố Dần "Ừm...", trong ống nghe có tiếng sột soạt, hình như anh đang trở mình để đổi tư thế ngủ thoải mái hơn.
Chưa cúp máy.
Kỷ Thanh kinh ngạc nhìn chữ "Đang trò chuyện", tim đập nhanh bình bịch.
Cậu trời xui đất khiến dí điện thoại sát bên tai, nhắm mắt cẩn thận nghe tiếng thầy Cố đang ngủ.
Mày là biến thái à, Kỷ Thanh?
Đúng vậy thì sao chứ! Kỷ Thanh run rẩy môi, cắn móng tay mở tối đa âm lượng.
Tiếng hít thở của thầy Cố rất chậm, rất mềm, giống như có một có thứ gì đó đang cào vào tim của Kỷ Thanh.
Cậu cảm thấy ống nghe này tựa như lồng kính, gắn cậu và thầy Cố vào hai điểm đối ngược không thể chạm vào nhau.
Nơi cậu đang ở là bóng đêm, bị đè nén, không một bóng người.
Mà bên kia của Cố Dần bừng sáng, bầu trời trong xanh, anh đang ôm ấp một thiếu nữ ngây thơ.
Kỷ Thanh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Đi tìm thầy Cố.
Cậu mặc quần áo tử tế nói với tài xế, "Chở tôi ra sân bay, đặt ngay vé cho tôi bay sang thành phố T."
"Khi nào đi ạ?"
"Ngay bây giờ."
Lúc máy bay muốn cất cánh, Kỷ Thanh mới lưu luyến cúp điện thoại.
Cậu nhớ lại tiếng hít thở của Cố Dần lúc ngủ say, xem nó như đang ru ngủ cho mình vào một cơn mộng đẹp.
Trái tim đau quá.
Kỷ Thanh ôm ngực, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống.
Máy bay hạ cánh lúc chín giờ tối. Thành phố T bị trận tuyết lớn bao trùm, khắp nơi đều phủ đầy tuyết trắng.
Kỷ Thanh cầm cái điện thoại lạnh như băng đến mức nóng lên mới gọi vào số Cố Dần.
Cố Dần nhanh chóng bắt máy, giọng nói của anh trong đêm đông lạnh băng nơi này rất có lực xuyên thấu, làm Kỷ Thanh thấy ấm hơn nhiều.
"Nhóc à em xảy ra chuyện gì hả, nói gì với thầy mà nói hẳn một tiếng?"
Không phải một tiếng đâu.
Là 45 phút.
Kỷ Thanh không phản bác, cậu hít sâu một hơi, dùng chân chôn trong tuyết vẽ một khuôn mặt tươi cười, lấy hết dũng khí nói, "Thầy Cố đã hứa sẽ ăn cơm chung với em."
"???"
Kỷ Thanh thấy lác đác mấy người ở sân bay bèn nói dối, "Ừm..., thầy Cố đã đồng ý, thầy Cố nói em cúp tiết Toán, nói phải hối lối vì mỗi ngày trong giờ học làm lỡ những thời giờ kia của thầy, nói em có lỗi với anh trai của em! Em rất khó chịu, nói muốn mời thầy Cố ăn để chuộc tội, thầy Cố đồng ý rồi!"
Cố Dần cảm thấy "thầy Cố" trong miệng đứa nhỏ này cực kỳ xa lạ, anh muốn nói lại thôi, "Sao thầy có thể nói thế được..."
Kỷ Thanh vội la lên, "Nhưng mà thầy nói như vậy đó! Không thì em mời thầy ăn cơm làm gì? Để bồi thường cho thầy đó thầy Cố! "
Đầu dây bên kia im lặng.
Kỷ Thanh chờ rất lâu, tâm trạng hình như cũng bị trời đông chết tiệt đóng băng chết lặng, không còn kích động và cuồng nhiệt như lúc mới tới.
Khuôn mặt tươi cười trong tuyết hơi xấu, khóe miệng vặn vẹo như là đang cười nhạo Kỷ Thanh đã nghĩ đó là chuyện đương nhiên.
Ở trên cao có một bông hoa tuyết bay vào lông mi Kỷ Thanh, cậu chớp chớp mắt, bất tri bất giác ngẩng đầu lên xem.
Hoa tuyết tung bay khắp trời to bằng hạt đậu, dày đặc chằng chịt từ đỉnh đầu nhẹ bay xuống như muốn bao phủ cả người cậu.
"Tuyết rơi." Kỷ Thanh vươn tay bắt được một bông tuyết, nhìn nó tan chảy trong lòng bàn tay, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Thầy Cố có đang ngắm tuyết không?"
Cố Dần tùy ý liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối om như mực, nhìn thấy quỷ gì chứ.
Anh thuận miệng chiếu lệ, "Ừm..., chắc đang rơi nhỉ!"
Kỷ Thanh lại cười rộ lên.
Có thể cùng thầy Cố ngắm tuyết chung cũng là một kiểu học đòi tình thú trong truyện.
Cậu rất thỏa mãn, nhảy nhảy tại chỗ để làm nóng đôi chân đã đông lạnh đến cứng ngắc, "Thầy Cố thực sự không muốn uống rượu sao? Em... "
Kỷ Thanh cảm thấy trên mặt lạnh buốt, cậu sờ một cái, hoa tuyết chẳng biết đã hóa thành nước từ lúc nào. Đầu ngón tay lạnh lẽo dính ướt, gió đông thổi vào tay cậu hơi lạnh.
Kỷ Thanh cho tay vào túi, thở ra một hơi thở thật dài, hơi nước trắng xóa giống như vòng khói của người mất mát bi thương đang nhả ra.
Cậu giống như là chơi đến nghiện vậy, không ngừng hà khói, tiếng nghẹn ngào thật nhỏ giấu ở trong cổ họng, cậu tự cho là Cố Dần không nghe được, nhưng thực ra Cố Dần nghe thấy rất rõ ràng.
Liên tưởng đến gương mặt hết sức điển trai của đứa bé kia thật giống con thú nhỏ liếm láp vết thương một mình trong đêm tối.
Cố Dần thở dài.
Hôm nay tâm trạng anh không được tốt, bạn gái khóc nói chia tay với anh, anh ngủ tối tăm mặt mũi, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy gương mặt đang rơi lệ của Lý Nhu. Sau khi tỉnh lại muốn ở yên một mình nhưng lại bị công kích bởi một đợt nước mắt khác.
Cố Dần thấy mệt nhưng nghĩ đương lúc buồn rầu có người uống rượu chung cũng được.
***
Cố Dần nói, "Thế tí nữa thầy sẽ gửi địa chỉ tiệm cơm cho em, đi ăn ở chỗ đó nhé!"
Anh nghe thấy tiếng Kỷ Thanh sụt sịt, cũng không biết là do lạnh quá hay vừa khóc nữa. Kỷ Thanh khàn giọng nói được, Cố Dần sinh ra một cảm giác thỏa mãn đầy quái gở -- đứa nhỏ này ngoan quá, dỗ dễ thật, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của cậu ấy là lập tức ngừng khóc.
Nói không chừng lúc này đang cười ngu.
Giống như một bé cún con.
Lúc Cố Dần chạy tới tiệm cơm, Kỷ Thanh đã ngồi vào chỗ rồi, cái mông của đứa nhỏ chỉ chiếm một phần nhỏ trên băng ghế, cánh tay đặt trên đùi, dáng vẻ rất câu nệ.
Cố Dần đi tới thổi phù phù vào tóc của Kỷ Thanh, Kỷ Thanh ôm đầu quay đầu lại, thấy là anh lập tức ngây ra.
"Thầy Cố..." Trong mắt cậu bé còn vương ánh lệ.
Cố Dần cảm thán một chút, aida mặt đứa nhỏ này đã đẹp thì thôi còn đẹp cả mắt, hai con ngươi long lanh nước. Anh đương nhiên không biết nội tâm Kỷ Thanh lúc này xao động đến nhường nào, anh ngồi đối diện với Kỷ Thanh, nói, "Chỗ này nhìn tàn vậy thôi chứ không bẩn đâu, trên bàn không có dầu." Anh nói xong dùng tay lau bàn cho Kỷ Thanh nhìn, "Trẻ con ra ngoài không cần để ý đến thế đâu."
Kỷ Thanh gật đầu, cậu thấy mắt Cố Dần hơi ướt bèn đỏ bừng mặt, mãi mới hỏi, "Thầy Cố, thầy đến trễ như vậy, còn uống say khướt mới về, có sợ bị cô trách không?"
"..." Cố Dần lúng túng nói, "Hôm nay vừa chia tay."
Anh thấy ánh mắt của đứa nhỏ này sáng rực lên, khóe miệng co giật, đúng cái mặt muốn cười mà phải nén. Mặt Kỷ Thanh cứ vặn vẹo nhăn nhó như vậy, vỗ bàn một cái, khí phách kêu, "Ông chủ, thêm đồ ăn!" Trong giọng nói ẩn chứa sự hả hê không thể kìm nén được.
Cố Dần bất đắc dĩ nói, "Sao em vui thế? Thầy thấy em như muốn mở rượu ăn mừng đến nơi."
Kỷ Thanh mỉm cười nhìn anh, đột nhiên dịu dàng nói, "Cố Dần, em vui lắm."
... Đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà.
Cố Dần không thèm để bụng Kỷ Thanh lôi tên họ đầy đủ của mình ra gọi, từ đầu tuổi tác cũng chẳng chênh nhau bao nhiêu. Anh khui chai bia ra ực một hớp nhưng bị Kỷ Thanh ngăn lại, "Thầy Cố, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày."
"Không sao cả." Cố Dần nghĩ tới đây chẳng hiểu sao lại đau lòng, Lý Nhu cũng hay nói với anh như vậy, hung hung dữ dữ quản đông quản tây, lúc đó anh nghe thấy phiền muốn chết, giờ không được nghe nữa lại thấy hơi nhớ.
Cố Dần uống thêm một hớp lớn rồi bóp nát lon bia đã cạn, siết trong tay nghe rắc rắc.
Anh rất khó chịu, bình tĩnh nhìn lại, anh tự nhận là mình không hề có lỗi với Lý Nhu, vậy mà cô ấy lại phiền chán anh đến thế, thậm chí còn so với việc nuôi con. Cố Dần nhìn Kỷ Thanh ngồi cách một bàn, gương mặt non nớt kia lại hiện vẻ lo nghĩ, chân mày hơi nhíu, trông rất đau lòng. Trong nháy mắt, thế mà Cố Dần lại cảm tưởng như cậu là người thích hợp để tâm sự.
"Nhóc từng yêu đương chưa?"
Kỷ Thanh lắc đầu, đáng thương nói, "Em giống con gái quá nên họ đều nói em không ra nam chẳng phải nữ, từ nhỏ đã bị mắng là đồ bê đê."
"Sao lại thế?" Cố Dần ngạc nhiên, "Đấy không phải em giống con gái mà là em quá đẹp..." Cố Dần chợt nhận ra đẹp cũng không phải cách nói hay nên anh bèn chọn câm miệng.
Kỷ Thanh không hề lúng túng, khẽ cười nói, "Em rất muốn trông giống thầy Cố, thầy nhìn vừa nam tính vừa đẹp trai, em...nhóm em rất thích."
"Thầy cũng có rất nhiều khuyết điểm, Lý Nhu... bạn gái cũ của thầy, hình như cô ấy ghét thầy lắm."
"Không thể nào." Kỷ Thanh giả bộ giật mình, quang minh chính đại ghi thêm điểm, "Nếu em mà là bạn gái của thầy, em yêu thầy còn chưa hết thì làm sao ghét thầy được."
Cố Dần bật cười, "Nhóc biết đùa quá."
Anh nói xong câu này thì lặng lẽ cắm đầu uống bia, anh uống rất nhiều, dường như lúc vô thức có bật thốt lên: "Em cũng không phải là Lý Nhu". Câu này hơi gây tổn thương nhưng vẻ mặt Kỷ Thanh vẫn như thường, Cố Dần tưởng thật ra anh không hề nói ra mà chỉ suy nghĩ trong đầu thôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tay Kỷ Thanh như sứ như ngọc, trắng nõn nhẵn nhụi, nhẹ nhàng đè xuống tay anh.
"Thầy Cố uống chậm thôi."
Cố Dần cảm thấy đúng là anh uống quá nhanh nên hơi say rồi.
Kỷ Thanh nói gì anh nghe hiểu hết nhưng anh lại không phản ứng kịp.
"Nếu bạn gái cũ của thầy Cố muốn quay lại, thầy có đồng ý không?"
"..."
"Đừng đồng ý được không, cô ấy không thương thầy, cô ấy đối xử với thầy không tốt."
"..."
"Điều ước của em hôm nay là hai người vĩnh viễn không quay lại, thầy Cố có thể thực hiện ước muốn của em không?"
Anh nghe hiểu câu này, Cố Dần khó khăn hỏi, "Tại sao lại là điều ước?" Thẳng thắn yêu cầu là được còn nói thêm đây là điều ước, đúng là một đứa bé mà.
Kỷ Thanh khẽ cười nói, "Bởi vì hôm nay là..."
Là cái gì?
Kỷ Thanh không nói, cậu giống như một bé cún bự chôn trong lòng Cố Dần, "Thầy Cố say rồi."
Cố Dần giơ tay lên sờ đầu cậu một cái.
Thật ra Kỷ Thanh cũng đang buồn đó! Anh có thể cảm giác được, tuy anh say nhưng tiếng nghẹn ngào của Kỷ Thanh không lừa được ai cả.
Nhưng vì sao đứa bé này vừa thấy anh lại cười lên?
Cố Dần nghĩ không ra, Kỷ Thanh ôm vai anh, bám thật chặt, cậu dùng sức lớn quá làm anh hơi đau.
"Được rồi, được rồi." Anh lên tiếng an ủi, rõ ràng người thất tình nên khóc lóc là mình mà sao người khác lại khóc mất rồi.
Chắc chắn là bé con này có nỗi đau khổ không thể nói ra. Cố Dần dùng đầu óc đang rối loạn của mình để nghĩ, anh không nên từ chối, người đang đau khổ cần một cái ôm ấm áp.
Kỷ Thanh buông anh ra, cười nói, "Để em tiễn thầy Cố về nhà."
Cậu ngồi xổm người xuống đỡ Cố Dần lên lưng, cẩn thận đứng lên.
"Thầy Cố còn nhớ không, trước đây thầy cõng em như vậy đến phòng y tế đấy."
Người trên lưng đã ngủ thiếp đi rồi nên không thể trả lời được.
Kỷ Thanh mỉm cười, nhấc chân dẫm vào trên mặt tuyết trắng xóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook