Kỷ Thanh bị cái đoạn hồi ức đáng ghét này làm buồn nôn, trong cổ họng trào nước chua, lại thoáng liếc mắt nhìn cậu nghệ sĩ kia đang dựa vào cửa khiến anh mắc ói.

Anh nhanh chân đến phòng giải khát, muốn súc miệng ngay và luôn. Trùng hợp Cố Dần rướn cổ ra nhìn về phía cửa thêm Kỷ Thanh vội vàng như thế nên đôi bên mắt đối mắt nhìn nhau.

Trái tim như bị người ta vò nát rồi bắn hai phát súng đoàng đoàng, anh lập tức đỏ vành mắt.

Cố Dần bây giờ mất hết hình tượng -- rướn cổ lên như một con rùa, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng, trên điện thoại di động là trò Vương Giả Vinh Diệu* đang chơi dở, trên bàn còn có một bãi nước chưa lau.

*Vương Giả Vinh Diệu là Liên Minh Huyền Thoại bản Trung.

Nhưng vào khoảnh khắc Kỷ Thanh nhìn thấy Cố Dần, anh rất ấm ức.

Ngón tay út của anh run đến nỗi không thể cầm vững cái cốc, chỉ muốn nhào vào lòng Cố Dần làm nũng nói nhớ anh, đáng tiếc với thân phận và hoàn cảnh của anh thì không thể làm gì hết. Kỷ Thanh cứ đứng đờ ra nhìn chằm chằm Cố Dần như vậy, anh muốn nói với hắn nghìn câu vạn chữ nhưng rồi lại hừ khẽ và xoay người vào trong.

Còn hai bước nữa là đến cửa.

Cố Dần bật cười, lấy thêm cốc nước cho mình rồi mới theo anh vào phòng làm việc.

Vừa đóng cửa Kỷ Thanh đã nhào tới, anh ôm lấy Cố Dần từ sau lưng, vùi đầu vào cổ hắn, nước mắt bỏng rát cổ.

Khuôn mặt Kỷ Thanh lạnh buốt, gió điều hòa thổi vò trong thời gian dài làm cho nhiệt độ cơ thể anh hạ xuống nhưng nước mắt lại rất nóng. Chúng không ngừng trào dâng, khóc ướt hẳn nửa cái cổ của Cố Dần. Cổ hắn lúc lạnh lúc nóng, cảm giác quái dị làm tay hắn run rẩy như sắp đổ hết nước ra khỏi ly.

Cố Dần muốn an ủi anh nhưng không nói nên lời. Kỷ Thanh đang bất ổn, không giống khóc lóc do nhớ nhung quá nhiều mà giống... giống... Hắn không rõ nguyên do, Kỷ Thanh khóc làm hắn sợ gần chết. Sau cuối Kỷ Thanh còn lấy nước trong tay hắn uống một hụm.

Kỷ Thanh đứng sau lưng hắn nói năng lộn xộn, vừa làm nũng vừa oán giận. Khi thì là rất nhớ hắn, lúc thì là ngủ không đủ vất vả quá, lát còn phải uống rượu xã giao, dạ dày đau gần chết. Kỷ Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, câu từ bị tiếng nức nở chặn hết trong miệng. Kỷ Thanh khóc, Cố Dần cũng run. Hắn trở tay sờ sờ người yêu khóc nức nở. Ngay khi hắn chạm vào lưng Kỷ Thanh, anh ấm ức lên án bằng chất giọng khàn khàn:

"Nó dám liếm em!"

Kỷ Thanh trông không khác gì một đứa bé khóc sướt mướt mách người lớn, câu tiếp theo không tức giận và kích động như ban nãy nhưng âm giọng hệt thú nhỏ bị bóp họng, bất lực, làm người ta đau xót, "Anh có thấy em yếu đuối không? Làm gì có thằng đàn ông nào... bị, bị như thế còn nói cho người khác nghe, em... em có thể tự giải quyết, nhưng em phải nói cho anh biết! Nó liếm chỗ đó của em! Nó không thể liếm bất kỳ chỗ nào trên người em chứ đừng nói đến chỗ đó!" Kỷ Thanh vô cùng tủi thân. Điều này làm tâm trạng khó khăn lắm mới điều chỉnh được lại mất kiểm soát, khóc dữ dội hơn.

Cố Dần ngẩn ra, tay ôm lấy vòng eo hóp rõ vì bận rộn của Kỷ Thanh, anh gầy đi.

Cố Dần hỏi: "Là đứa ở cửa à?"

Kỷ Thanh không đáp, anh cọ cọ cổ Cố Dần, gật đầu.

Cố Dần nói: "Cục cưng ngoan, buông anh ra trước, anh... anh có tí việc."

Kỷ Thanh thả lỏng tay ra, anh hơi nghi ngờ, giọt nước vẫn đọng trên mi, đôi mắt ướt nhẹp, chớp chớp là có giọt nước rơi xuống.

Có người làm cục cưng của hắn khóc.

Cố Dần bẻ tay "răng rắc", kéo cửa xông ra đánh cậu nghệ sĩ nhỏ một trận.


Cậu ta lạnh run cuộn tròn trong góc nhà, bụm mặt van xin đánh cậu thì được nhưng đừng đuổi cậu đi. Đến khi cậu ta thấy rõ người lao vào không phải người trong công ty lại gân giọng quát hỏi anh là ai, muốn khô máu với anh. Cậu ta xây dựng hình tượng thiếu niên xinh đẹp gầy yếu nên da bọc xương, lại còn bỏ lỡ cơ hội, bị đánh hai cái đã hơi choáng rồi. Hơn nữa Cố Dần còn bật mode yang hồ, liên tiếp đấm bùm bụp vào người cậu ta như mưa rơi. Nghệ sĩ nhỏ mới trúng mấy đòn đã game over.

Trước khi die cậu ta còn nhớ mình là Idol, kiếm cơm bằng mặt nên dùng tí sức lực còn sót lại che kín mặt mũi. Mặt của cậu ta lớn cỡ bàn tay, Cố Dần nhìn cậu ta bụm mặt mặc hắn đánh trông giống hệt đàn bà nên tức giận đạp thêm mấy phát. Có phát trúng dạ dày, cái tay đang bụm mặt của nghệ sĩ nhỏ buông xuống, cậu ta ôm dạ dày nôn khan, mặt đầy nước mắt và nước bọt.

Cố Dần thấy gớm, muốn đánh lại không dám xuống tay, tay bị dính chất lỏng sền sệt ghê chết đi được. Anh lôi đầu nghệ sĩ nhỏ đập vào tường mấy cái, dù mạnh dù nhẹ người ta cũng sợ đến mức gào khóc thất thanh nhưng không phản kháng.

Cố Dần dần dần tỉnh táo lại, hắn làm người rất mẫu mực, dạy dỗ là quan trọng nhất, có thể phê bình cách dạy nhưng không nên động thủ nhục mạ.

Tuy biện pháp hắn chọn trước tiên là đánh nhau, tuy nhiên vẫn có thể xử lý kiểu mất bò mới lo làm chuồng.

Cố Dần nhìn nghệ sĩ nhỏ ngừng khóc, thở hổn hển mới mở miệng nói: "Cậu không thấy nhục à, cậu không biết chữ giữ mình trong sạch viết như thế nào hả? Bố mẹ cậu ngậm đắng nuốt cay tạo điều kiện cho cậu đến trường để thầy cô cậu dạy cậu cách dùng quy tắc ngầm trèo lên ư? Hơn nữa, ai cũng biết ông chủ của cậu có gia đình rồi, cậu giậu đổ bìm leo mò vào liếm c*c người ta, bà vợ nào cho phép?"

Nghệ sĩ nhỏ bị đánh đau ê ẩm hết cả người, không định để ý đến hắn. Thằng cha này bị điên à mà đánh cậu ta rồi còn giáo dục cậu ta, rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến đây làm thầy mình hả, nhưng nội dung hắn nói đúng là chuyện tuyệt mật. Bấy giờ nghệ sĩ nhỏ mới ngẩng đầu, giật mình hỏi: "Tổng giám đốc Kỷ nói với anh à? "

Cố Dần gật đầu, chỉ vào mình, gằn từng chữ: "Tôi là vợ của em ấy." Anh nhìn nghệ sĩ nhỏ ngạc nhiên đờ hết cả mặt bèn bổ sung thêm: "Tôi không cho phép."

Nghệ sĩ nhỏ "A" một tiếng, nói không ra lời.

"Đã biết là không thì sau này làm bất kỳ cái gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, từ từ mà làm, đừng tính đến chuyện đi đường tắt. Bây giờ cậu còn trẻ, tưởng bán dâm kiếm tiền là dễ, mai sau già rồi sẽ phải hối hận đấy."

Cố Dần còn muốn dạy dỗ thêm vài câu nhưng lại nghĩ khéo Kỷ Thanh cách bức vách đang khóc nên thôi, dỗ dành anh mới là chuyện quan trọng nhất.

Trước khi hắn đi vào phòng làm việc có nhìn nghệ sĩ nhỏ, cậu ta im thin thít mà nom giống như đang lau nước mắt lắm.

Phong thủy ở công ty này xấu à? Hắn nghĩ, sao ai cũng mau nước mắt hết vậy.

Kỷ Thanh đã thôi không khóc nữa.

Anh ngồi trên ghế sa lon với cặp mắt sáng long lanh, thấy Cố Dần tiến đến lập tức lên tiếng bảo: "Anh đừng di chuyển!"

Cố Dần đứng đó bình tĩnh nhìn anh.

Anh mặc âu phục được cắt may tinh xảo cứng cáp, dáng người cao ráo, gu thời trang đẹp tuyệt, phòng làm việc bài trí tối giản, chỉ dùng ba màu đen trắng xám, vừa bước vào đã có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.

Đánh mạnh vào thị giác của hắn.

Cả thính giác cũng bị tập kích, câu "Anh đừng di chuyển" mới nãy không ngọt ngào nũng nịu như thường ngày mà pha lẫn chút mạnh mẽ hiếm gặp, vừa mới mẻ vừa xa lạ, làm Cố Dần vô thức đờ người ra luôn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn đã nhận ra rằng Kỷ Thanh là tổng giám đốc. Mặc dù không bá đạo -- nhưng hình như Kỷ Thanh chỉ như vậy trước mặt hắn. Kỷ Thanh chỉ cần vờ thể hiện, ví dụ như bây giờ thì vẫn ngời ngời phong phạm tổng tài bá đạo.

Tổng tài bá đạo Kỷ Thanh đứng dậy vững bước tiến về phía anh, bước chân cuốn gió, khoe môi mỉm cười, phong độ như vừa bàn xong hợp đồng khủng lên đến trăm triệu tệ.

Khi người ấy đến bên hắn, nở nụ cười không hề thích hợp với thiết lập tổng tài bá đạo của mình, Cố Dần còn chưa kịp nhận thấy sai sai sao sao đã bị bế lên, đứng một chỗ xoay vòng vòng.

"Em, em đang làm gì vậy? Thả anh xuống!"


Cảm giác hai chân cách mặt đất rất kỳ lạ, cả cái tay đặt dưới mông nữa, không giống vuốt ve gợi tình lúc mây mưa mà chỉ đơn giản là đặt ở đấy, thế mà cũng làm anh tê dại hết da đầu. Cố Dần chưa từng bị đối xử như thế nên cứ lung ta lúng túng, thất thanh kêu lên.

"Em bế anh lên, anh đừng nhúc nhích." Hình như Kỷ Thanh nghĩ đến cái gì đó, đỏ mặt bổ sung thêm: "Bất ngờ không?"

Cố Dần không béo nhưng bế một người đàn ông to xác cao m8 quá khó luôn, Kỷ Thanh vừa bế hắn đến ghế salon đã phải thở hồng hộc.

Kỷ Thanh ngồi xổm chân bên hắn, hổn hển nói: "Em bị nó liếm ở đây..."

"Thôi thôi." Cố Dần cà lăm, "Không cần miêu tả chi tiết như vậy đâu, anh đánh rồi mắng rồi, không nói... không nói nữa."

Kỷ Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, ôm chân hắn vào trong ngực, sáp lại, buồn bực kể lể: "Em rất vui vẻ, anh đánh người vì em. Em... em cứ tưởng anh rộng lượng nên còn nhàn rỗi sinh nông nổi cố tình sinh sự để anh ghen tuông, tưởng anh không lo em ngoại tình nhân lúc đi công tác, tưởng anh không quan tâm đến lịch sử tình trường của em, thật ra không phải vậy."

Kỷ Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi cọ cọ chân của hắn, cảm giác tê dại từ ống quần truyền đến tận tim làm Cố Dần dịu lại.

Động tác cọ cọ này như bật công tắc của hắn lên, hắn đang ngơ ngác bỗng tỉnh lại, nhận ra Kỷ Thanh ngồi dưới đất, thế mà nãy giờ hắn không phát hiện. Hắn bảo mặt sàn lạnh lắm, Kỷ Thanh đứng lên đi. Hắn lôi tay của Kỷ Thanh, không nhúc nhích, kéo tiếp, Kỷ Thanh lại mượn lực hắn nửa nằm trên đùi hắn. Anh khom lưng, ngửa đầu giống hệt một con thú dữ rình mồi vận sức chờ bật tung người lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, gương mặt trầm ổn rạn nứt, "Anh quan tâm."

Anh mở miệng, lặp lại một cách chắc chắn, "Anh quan tâm."

"Anh, anh, nói thừa!" Cố Dần hoảng hốt vô cớ, cứng họng nói: "Em là vợ anh đương nhiên là anh phải quan tâm đến em, anh, anh..."

"Không phải." Kỷ Thanh ngắt lời hắn. Anh liếm môi, anh làm động tác này trông hơi ái ái* nhưng không bị dẹo. Kỷ Thanh sờ quần Cố Dần, "Anh để ý chuyện em bị liếm."

*Ái ái: Nguyên gốc là hơi yêu, mà mình không có raw nên không rõ là yêu nghiệt, quyến rũ hay dì đành dựa ngữ cảnh chém.

Cố Dần không nói nên lời.

Đúng là hắn để ý, nhưng chỉ là để ý chứ không phải trách cứ hay ghét bỏ gì.

Kỷ Thanh chẳng sai ở đâu cả, anh không khác gì con gái nhà lành bị dê xồm hãm hại, anh khóc còn chưa đủ thì sao hắn lại có thể chỉ trích Kỷ Thanh không có ý thức phòng bị, để người ta dễ dàng nhân cơ hội cháy nhà hôi của.

Mà cái cậu nghệ sĩ kia, cậu ta cũng đáng thương đến lạ, nếu không phải vì sinh tồn thì ai lại thích ngậm vào dương vật đàn ông chứ? Hắn đánh là để dạy dỗ, cứ cắn mãi không buông, đuổi đánh không nương thì đúng là thiếu nhân nghĩa đạo đức.

Đôi bên đều có nỗi khổ tâm, hắn không trách ai mà chỉ có thể tự trách mình. Thậm chí hắn còn muốn thẳng tay trừng phạt mình, sao lại yên tâm để Kỷ Thanh một thân một mình đợi chờ trong công ty hả.

Lâu lắm rồi hắn không thể hiện khát khao chiếm hữu Kỷ Thanh nhưng không có nghĩa là hắn không có.

Ví như bây giờ, dục vọng chiếm hữu đột ngột lấp đầy lồng ngực hắn nhưng hắnlại không biết nên làm thế nào cho phải.

Làm sao bây giờ?

Đánh xong hắn vẫn tức.


Hạ hỏa như thế nào? Thậm chí hắn còn không biết cách xử lý loại tình huống này.

Ôn hòa trong một thời gian dài, trải qua nhiều năm lắng đọng, hai người cọ xát thật lâu, chung sống với nhau an yên giống hệt đôi vợ chồng già, không cần hình thức và nhiệt tình đến thế.

Quá nhiệt tình sẽ gây nên sự bất ngờ.

Hắn không muốn Kỷ Thanh nhận ra hắn đang khó chịu.

Đây là một ám chỉ, ám chỉ hắn đang "nổi máu ghen", ám chỉ Kỷ Thanh có thể mượn đề tài để giải quyết vấn đề.

Mà cho Kỷ Thanh "mượn đề tài để giải quyết vấn đề" là không thể kiểm soát nữa.

Hắn đã qua cái tuổi ăn chơi nhảy múa, thấy hài lòng với trạng thái hiện tại. Mặc Kỷ Thanh nện mấy phát rồi ôm vào lòng dỗ dành đôi câu, bình an vô sự, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của hắn.

Vậy nên là hắn tưởng hắn đã kiểm soát được bản thân mình, nhưng không. Tính chiếm hữu của hắn chẳng những không thuyên giảm mà còn sôi trào mãnh liệt hơn.

Người yêu chỉ bị liếm một cái mà đã trở thành cái gai khó nhổ bỏ trong lòng hắn, tự mình trách mình.

Lần này là đứa nghệ sĩ đầu đầy cứt, muốn bán mình cầu vinh, liếm láp bằng môi, còn nếu nó liếm láp bằng dao thì sao?

Cố Dần không dám nghĩ tiếp.

Hắn đờ người ra.

Kỷ Thanh đỏ mặt, ngón tay anh vẫn ấn trên háng Cố Dần, lòng bàn tay mướt mồ hôi, thấm ướt cả phần dưới, cứ như kiểu Cố Dần damdang muốn làm chuyện cấm trẻ, thèm sex phát rồ ý.

Ngón tay run rẩy nhưng anh vẫn kéo được khóa quần xuống, lôi tính khí đang ngủ say của Cố Dần ra, rõ ràng là căng thẳng gần chết mà còn mạnh miệng nói, "Anh căng thẳng thế làm gì? Em không bắt anh liếm cho em để khử trùng đâu."

Cố Dần suy tư chốc lát, nghe cũng ổn áp, "Cũng được..."

"Thôi bỏ đi. " Mặt anh đỏ bừng không khác gì đám mây mềm mại nhất trên bầu trời lúc hoàng hôn, anh dán mặt vào tính khí của Cố Dần, làm nũng một cách khác thường, "Mau lớn lên đi." Thậm chí anh còn dùng làn da căng mịn cọ xát phần trụ cây nổi gân xanh nữa.

Hành động của anh làm Cố Dần sợ hãi, "Em làm gì thế?"

Kỷ Thanh nóng mặt, hơi nóng bốc lên, "Giúp anh cứng nhanh."

Cố Dần phấn khích nuốt nước miếng.

Kỷ Thanh như vầy xinh xắn quá, mặt đỏ mắt hồng môi cũng vậy.

Kỷ - chinh chẻo - Thanh hé môi ngậm lấy hạ thể hắn.

Cố Dần ách giọng rên rỉ một tiếng.

Đầu lưỡi mềm mại đảo quanh lỗ nhỏ, chất nhầy tiết ra ở đó giao hòa với nước bọt trong miệng Kỷ Thanh rồi bị anh nuốt cái "ực".

Kỷ Thanh không vội phun ra nuốt vào ngay mà liếm láp dọc theo tính khí. Anh cẩn thận liếm từng li từng tí một, khe rãnh nào cũng được chăm sóc nhiều lần. Tiếng nước chùn chụt khi cánh môi và tính khí ma sát trộn lẫn tiếng thở hổn hển của Cố Dần truyền vào tai anh.

Màu môi Kỷ Thanh khá bợt, bình thường là màu hồng nhạt nhưng lúc anh vùi đầu dưới hang người yêu, môi không ngừng ma sát với tính khí hắn thì nó lại biến thành màu đỏ kiều diễm.

Da anh mỏng manh, mấy lần ngậm sâu, lông mu Cố Dần đâm mạnh vào mặt anh khiến làn da đỏ gay lên, vừa do ngượng cừa tại đau.

Anh bấp búng hỏi khi còn đang ngậm dương vật, "Sướng không?"


Cố Dần ngửa người nằm trên ghế sa lon, ư ư a a coi như là trả lời.

Anh không nói gì thêm, hầu hạ đến khi Cố Dần bắn mới che miệng nhỏ giọng nói, "Mấy ngày nay anh không thủ dâm à?"

Cố Dần từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại, "Em thì sao, em có thủ dâm không?"

Cái tay che miệng của Kỷ Thanh đổi thành che mặt.

"Hỏi em đấy, em khai thật đi!" Cố Dần kéo Kỷ Thanh lên, ôm chặt anh, ra vẻ lưu manh, "Em không nói thì để anh thử nhá?"

Kỷ Thanh ngoan ngoãn vùi vào lòng Cố Dần, đặt tay lên đầu gối, "Anh thử cái gì chứ..." – Anh lí nhí.

"Tí nữa sẽ biết."

Cố Dần đang tư thế ôm cởi dây thắt lưng của anh thì bật cười, "Nhưng anh không thử bằng cái miệng ở trên, anh dùng cái miệng ở dưới thử cơ. "

"Ây! Anh, anh..." Kỷ Thanh cạn lời, Cố Dần kể chuyện cười tục sao mà dễ thế nhỉ, làm nhà giáo nhân dân mà tu dưỡng kiểu gì đây? Anh hất cái tay sờ loạn của Cố Dần ra, "Tí nữa em còn đi xã giao, anh đừng quậy."

"Có sao đâu, em nín nhịn lâu thế nên nhanh thôi mà."

"..."

Cổ Dần đổi giọng ngay trước khi Kỷ Thanh nổi bão, "Á, ý anh là chúng ta về nhà làm tiếp cũng không muộn."

"Ai thèm làm với anh!" Kỷ Thanh tức giận đấm hắn một quả. Lần trước anh phát cáu là do người này cười anh bắn nhanh, thế mà lần này hắn còn lặp lại. Kỷ Thanh cảm thấy Cố Dần đúng là đồ não cá nên anh bèn cắn Cố Dần trong cơn khó ở -- Không dám cắn mạnh đâu, anh sợ bọn họ lần lượt ra ngoài sẽ thành chuyện cười cho bàn dân thiên hạ. "Anh buông tay ra, em muốn làm việc!"

Cố Dần thả lỏng, Kỷ Thanh chui ra khỏi lòng hắn, chỉnh đốn lại quần áo kiểu tóc, vừa sửa sang vừa trách yêu, "Anh nhẹ tay tí đi, giống con khỉ quậy phá y xì đúc. Anh xem anh làm gì quần áo của em nè, cổ áo bị lật lên hết rồi." Nói xong anh còn huhu nữa chứ.

Thật ra anh đã hối hận ngay từ lúc đứng dậy bước ra khỏi vòng tay của Cố Dần rồi. Anh giận làm gì cơ chứ, đã lâu bọn họ không ôm ấp nói chuyện, ban nãy Cố Dần ôm anh, cười đùa với anh tốt lắm luôn ý. Tốt đến mức anh quên mất chút ấm áp này không dễ có được, được voi đòi tiên, không biết quý trọng.

Kỷ Thanh nói: "Em phải đi rồi, áo còn chưa sửa sang xong, anh phải có biểu hiện gì đi chứ!"

Cố Dần thấu hiểu đứng lên giúp anh sửa áo.

Mùi vị quen thuộc kề bên làm Kỷ Thanh đỏ mắt. Anh nhìn Cố Dần đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn làm nũng với Cố Dần, không muốn bận rộn như vậy, không muốn đi làm, chỉ muốn bán công ty đi để tập trung yêu đương.

Anh có một người anh, đưa công ty cho anh trai xử lý là được, anh trai có bao nhiêu công ty cơ mà, thêm một bớt một chả hề gì. Anh đã tính đến chuyện buông tha chí lớn chỉ nói yêu thương, bỏ trốn với Cố Dần.

Cuối cùng anh chỉ bảo, "Chà chà, lâu rồi anh không cài nút áo cho em". Anh nói xong lập tức cúi đầu, ngước mắt lên, "Lâu ta không nói chuyện bình thường... Em cảm giác em sắp quên giọng anh luôn, đáng ghét quá, sao em lại bận rộn đến vậy cơ chứ."

Cố Dần mỉm cười an ủi anh, "Không sao đâu, anh không bận, anh đến tìm em."

Kỷ Thanh ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, "Thật à, anh rảnh thiệt hả?"

"Thật, anh đến tìm em." Cố Dần xoa đầu anh xong lại nhớ ra anh vừa chải tóc xong nên hắn bèn lấy lược chải lại cho anh, "Ok rồi, đi thôi. "

Kỷ Thanh vẫn đứng yên, mấp máy môi, biểu cảm rất tủi thân. Cố Dần đoán chắc rằng anh đang muốn nói là "Anh đuổi em đi".

Hắn nhìn trong mắt Kỷ Thanh tràn đầy lưu luyến không rời, cười trêu, "Bao giờ về nhớ phải chịch anh đó!"

Đáp lại anh là tiếng cánh cửa đóng "Rầm" một cái đầy xấu hổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương