Sáng sớm tỉnh lại, Kỷ Thanh quay lưng vào Cố Dần, cách hắn một khoảng bằng người. Tấm lưng trần của anh trải rộng vết hôn, vết cào, dấu răng, hai bên khung xương cánh bướm đẹp đẽtím bầm, trông cứ như là bị tên cường hào ác bá nào đó chà đạp.
Ác bá Cố Dần mơ màng quơ tay mò Kỷ Thanh, vùi vào cổ anh thơm nhẹ một lúc lâu. Kỷ Thanh vừa thơm vừa mềm, Cố Dần vô thức cắn một cái, nghiến răng nghiến lợi mút mát mãi không thôi. Bả vai Kỷ Thanh hơi run lên nhưng anh không dám nói chuyện, lông mi rung rung để yên cho hắn hôn.
Cố Dần hôn đã mới khàn giọng hỏi, "Còn giận không? ". Giọng nói pha lẫn dấu vết tình dục tối qua nên thốt ra câu nào quyến rũ câu nấy.
Bả vai Kỷ Thanh lại run lên, nước mắt chực tro. Anh chôn mặt vào gối, tỏ ra là mình, nổi bão, "Em có giận đâu."
"Thật à? "
Kỷ Thanh hít hít mũi, khịt một tiếng, cố ý để cho biểu hiện nói một đằng nghĩ một nẻo của mình rõ ràng hơn, "Thật."
"Vậy được rồi." Cố Dần vươn người, cúi đầu hôn gương mặt mềm mại của Kỷ Thanh, thèm thuồng chép miệng, "Anh đi làm đây, em mệt thì cứ ngủ đi. "
Kỷ Thanh: "..."
Cố Dần ngáp, đứng dậy còn vỗ mông Kỷ Thanh một phát, lải nhải, "Anh dậy muộn nên không làm cơm cho em được, em bảo tài xế mua đi, anh đi trước."
Kỷ Thanh ôm mông lặng lẽ khóc thầm, hy vọng Cố Dần có thể phát hiện sự bất thường của anh. Anh lắng tai nghe mãi, một loạt tạp âm vang lên, tiếng nước chảy trong phòng tắm rồi tiếng binh binh bang bang, ngay sau đó Cố Dần phi ra như cơn gió, đóng sập cửa cái "rầm".
Kỷ Thanh sợ đến mức nước mắt cũng rơi nhanh hơn.
Kỷ Thanh thấy người ta đi rồi, khóc không ai dỗ, tủi thân không ai thương, buồn bã một mình chẳng có nghĩa lý gì hết nên anh bèn lau nước mắt, trùm chăn ngủ tiếp.
Nhưng lòng đầy buồn bực, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Kỷ Thanh trở mình, tính ra anh và Cố Dần mới kết hôn ba năm nhưng đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, từ khi mới vào Đại học đến bây giờ là mười năm. Anh hiểu rõ tính tình Cố Dần mà, phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, sao Cố Dần không hiểu tính anh hơn hả.
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng từng có mâu thuẫn giống vậy, miệng nói không giận nhưng thật ra không phải là vậy. Cố Dần thông minh thế mà không nhận ra điểm khác thường ư.
Kỷ Thanh suy nghĩ xót hết cả lòng mề, lăn qua lộn lại không ngủ được. Anh muốn gọi điện thoại hỏi Cố Dần ăn cơm chưa nhưng tay vừa sờ đến điện thoại đã mím môi bỏ ra.
Thôi khỏi, tối qua Cố Dần quá đáng như vậy, anh than đau không nghe, anh khóc òa không để ý. Hứ, bây giờ anh vẫn đang giận mà.
Thế mà chưa dỗ anh đã đi rồi!
Kỷ Thanh tủi thân một lát, xoa bóp bả vai ngồi xuống, vai vừa xót vừa tê, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dấu tay hồng hồng tím tím. Tối qua Cố Dần đè lên vai anh lúc chịch làm anh gần chết.
Nghĩ tới đây, Kỷ Thanh lại rơi lệ.
Đồ tồi, tí nữa thì quên. Cố Dần phải dỗ anh hai lần, bả vai đau nhức cũng cần được dỗ.
Nhưng gác chuyện dỗ dành sang bên đã, lên lớp cả buổi trời mà Cố Dần không them gọi điện cho anh.
Kỷ Thanh chốc chốc lại liếc mắt nhìn điện thoại, màn hình đen ngòm. Anh ôm hi vọng mong manh mở khóa kiểm tra, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, không có Wechat, không có email.
Chuyện này chưa từng xảy ra, tuy Cố Dần thiếu hụt tình cảm nhưng vẫn gọi điện nhắn tin cho Kỷ Thanh đầy đủ.
Kỷ Thanh âm thầm suy đoán, có phải Cố Dần giận rồi không. Chắc thế, hôm nay anh nổi bão nên không phối đồ cho Cố Dần, hắn phải tự chọn mà khả năng phối đồ của hắn cực kỳ tệ lại lười cân nhắc. Mấy đứa nhóc thời nay miệng độc mắt cao, có lẽ đã cười nhạo Cố Dần, làm hắn xấu hổ.
Kỷ Thanh cười tủm tỉm, anh nghĩ đến vẻ tức giận của Cố Dần là vui vẻ. Không phải anh biến thái, lúc mới yêu Cố Dần còn nổi giận cãi nhau tay đôi với anh, vậy mà kết hôn xong lại thay đổi, luôn bao dung anh, tỏ vẻ chuyện gì cũng có thể tha thứ được.
Chuyên gia tình cảm nói bất kỳ cặp vợ chồng nào cũng có mâu thuẫn, quan tâm quá hóa loạn, thường thường càng để ý đến đối phương càng dễ nổi cơn tam bành, máu ghen dồn não, IQ sụt giảm, lý luận này cũng có thể áp dụng cho các cặp chồng chồng.
Nhưng hôm nay Cố Dần tức giận rồi, cảm giác này cứ như là trở về lúc họ mới yêu ấy, thật hoài niệm.
Kỷ Thanh mừng phát khóc, tâm trạng vui vẻ nên anh làm việc rất hăng hái, vừa vừa kích động lau nước mắt vừa nghiêm túc phê tài liệu, phê một lúc nội tâm lại bắt đầu nhộn nhạo, ôm ngực khóc nức nở.
Hết khổ rồi, hết khổ rồi!
Kỷ Thanh thầm lẩm bẩm, thở ra một hơi thật dài xong lau nước mắt tiếp.
Vui lên thì trí tưởng tượng cũng sống lại.
Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ đến quá khứ ra sớm đầy ô nhục -- Cố Dần đùa giỡn lưu manh trên xe, xin được b*scu*, anh mê con cu mù con mắt, trí tưởng tượng tung bay, sơ ý một tí đã giơ tay xin hàng.
* Nguyên văn là gậy thịt cua, ám chỉ blowjob.
Mà bây giờ nghĩ lại, mấy câu đó phình thường thôi, ba cái thứ quyến rũ vớ vẩn, anh hoàn toàn có thể hào phóng nói tiếp, "Vừa ăn cua vừa ăn gậy thịt hả, được đấy" .
Thế là một màn play hoàn hảo sẽ ra đời, anh hệt như một em giai tân ngây thơ bị một tên từng là trai thẳng trêu chọc đến mức cứng lên, mất mặt lắm luôn á.
Kỷ Thanh cười trộm thêm lúc nữa mới thôi, anh cảm thấy mình và Cố Dần đã là vợ chồng, chơi chiến tranh lạnh play rất thú vị, vừa giải quyết được mâu thuẫn vừa củi khô lửa cháy cuồn cuộn vào nhau, ngẫm lại siêu kích thích.
Đúng lúc anh đang vui vẻ thì có cuộc gọi đến, Kỷ Thanh tự tin nghĩ là Cố Dần, còn ngâm nga theo nhạc chuông, nhưng anh liếc cái tên hiển thị trên màn hình xong thì buồn hẳn đi.
"Có chuyện gì? "
Đầu dây bên kia là một giọng nam thành thục, âm sắc trầm thấp, mới nghe tiếng đã có cảm giác trầm ổn nhưng lời nói ra lại không hề đáng tin, "Tao nhìn trúng một ngôi sao nhỏ trong công ty mày, ra ngoài hẹn gặp giúp tao đi".
Kỷ Thanh líu lưỡi, "Ai vậy? "
"Mày thấy sao?" Người đàn ông kia hỏi vặn lại.
Thật ra tên kia vừa đề cập đến là Kỷ Thanh đã biết đang nói ai. Anh từng nhìn thấy ngôi sao này rồi, giống hệt em trai nhà bên, tướng mạo lẫn khí chất đều sạch sẽ dịu dàng ấm áp.
Kỷ Thanh cau mày, khó tin bảo: "Mày muốn bao cậu ta á?"
"Ừ."
Kỷ Thanh thấy rất vớ vẩn, anh bật cười chối thẳng: "Em nó không cần mày bao cũng tự nổi được. Con đường thành ngôi sao của nó không thể để mày làm quá khứ đen tối."
"Đây không phải là quá khứ đen tối mà là đường tắt. "
Người đàn ông kia nói xong dập máy luôn, Kỷ Thanh im lặng nhìn chòng chọc điện thoại một lúc. Anh muốn nghe Cố Dần nhổ nước bọt vào cái giới giải trí loạn lạc này, đã ấn điện thoại rồi nhưng lại không cam lòng tắt nút gọi.
Đáng ghét, bọn họ vẫn đang chơi chiến tranh lạnh play mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook