Tục Nhân Mục Nát
2: Mạnh Viễn Sầm


Địa điểm Thẩm Tầm xem mắt là một nhà hàng Âu, cũng là nhà hàng Hoa Hải nổi tiếng ở Hoa Phong.

Từ trần nhà buông xuống từng dải hoa tử đằng, trong lọ thủy tinh cắm hoa tường vi và hoa hồng, những chiếc ghế gỗ được vây quanh bởi những cây xanh hình trái tim.

Hầu hết là hoa tươi theo mùa, có cả hoa giả được trộn lẫn vào, nhưng cũng khó phân biệt được thật giả, chính vì vậy mà nhà hàng Âu này đã trở thành thánh địa hẹn hò, đương nhiên, chi phí bình quân cũng cao hơn một chút.

Thẩm Tầm dị ứng với lãng mạn, làm một người chung thành với chủ nghĩa thực dụng, cậu chỉ cảm thấy tiêu chí đầu tiên và duy nhất cho một buổi hẹn đi ăn là đồ ăn ngon, chứ không phải là trang trí loè loẹt mấy thứ vô dụng ở nơi dùng bữa.

Vâng, cậu đã quên mất đây là một buổi hẹn hò.
Cho nên nhà hàng Âu này không phải do Thẩm Tầm chọn mà là mẹ Thẩm chọn.

Mẹ Thẩm dù sao cũng là mẹ Thẩm, bà quá hiểu cái đức hạnh con trai mình, khiếm khuyết cảm giác nghi thức.

Sau khi liên tiếp từ chối nhiều lời đề nghị như đi tiệm lẩu, cửa hàng thịt nướng, tiệm cơm của Thẩm Tầm, mẹ Thẩm quyết định lướt Douyin tự mình tìm kiếm, sau đó chuyển cho Thẩm Tầm một đường link, đồng thời gửi sang một tối hậu thư* bằng tin nhắn thoại, "Vị trí Nhà hàng này không phải ở Hoa Phong sao, tốt như thế này con gái nhất định sẽ thích."
*的通牒: tối hậu thư (là văn thư ngoại giao ắt phải tiếp nhận yêu cầu vì mục đích giải quyết đầu mối tranh chấp "chưa đâu vào đâu", dây dưa bỏ lửng giữa các nước mà một phía đương sự đề xuất với đối phương, hạn chế thời gian hồi đáp, nếu không thì sẽ sử dụng vũ lực hoặc chọn lấy biện pháp cưỡng chế khác, nếu đối phương không đúng hẹn hồi đáp tiếp nhận yêu cầu, thì ngay lập tức phía đưa ra tối hậu thông điệp chọn lấy biện pháp chiến tranh - Nguồn wikipedia)
Mẹ Thẩm thậm chí còn lo con trai mình chê đắt, nên gửi sang bao lì xì mấy trăm đền bù.

Thẩm Tầm:...Đây là có bao nhiêu lo lắng mình không muốn đi?
Đương nhiên cậu không nhận tiền mẹ Thẩm gửi qua, ngoan ngoãn đi đặt chỗ.
Nhưng Thẩm Tầm thực sự cảm thấy giá của nhà hàng này quá cao, dù sao cậu đến là để ăn cơm, không phải để ngắm hoa, không phải cậu keo kiệt, chỉ là cảm thấy không đáng tiền.

Chỉ lần này thôi, Thẩm Tầm thầm nghĩ, chỉ cần xong lần này, ít nhất hai tháng nữa cậu không cần phải đến nhà hàng Hoa Hải.

Giờ hẹn là 12 giờ, Thẩm Tầm đến sớm hai mươi phút, một mình ngồi chờ ở chỗ đã đặt.


Chỉ là không ngờ, đợi hai mươi phút lại đợi thêm hai mươi phút nữa.

Người phục vụ lần thứ ba cầm thực đơn đi đến, "Thưa ngài, xin hỏi ngài bây giờ có cần gọi món không?"
Giọng nói kia Thẩm Tầm nghe vào tai lại mơ hồ có cảm giác "Muốn ăn gì thì gọi lẹ, không gọi thì phắn đi nhờ cái, còn một đống người ở phía sau xếp hàng chờ dùng bữa kia kìa."
Chủ yếu là cậu cảm thấy, xem mắt, vẫn nên để đối phương gọi món trước để thể hiện sự tôn trọng.
Vì vậy Thẩm Tầm nói: "Người tôi hẹn gặp vẫn chưa tới, tôi đợi thêm lát nữa."
Người phục vụ mang theo nụ cười nghề nghiệp giả tạo đi khỏi.

Thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên, Thẩm Tầm nhìn "12:21" trên màn hình khoá, suy nghĩ một chút, lại mở lịch sử trò chuyện của cậu và Mạnh Viễn Ninh.

Tin nhắn không gửi sai, hẹn chính là 12 giờ.
Vậy sao cô ấy vẫn chưa đến?
Là tìm không thấy chỗ, hay có việc không đến được?
Nếu không thì gửi tin nhắn hỏi một câu nhỉ? Hoặc là gọi điện thoại?
Cậu có số điện thoại của Mạnh Viễn Ninh, rối rắm nửa phút vẫn không gọi, bởi vì cậu với cô Mạnh không quen biết.

Trên người Thẩm Tầm có chút chứng sợ xã hội, nếu có thể không cùng người lạ gọi điện cậu sẽ không gọi cho người lạ.

Cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn WeChat cho đối phương: Bạn đã tới chưa?
Một phút sau không nhận được trả lời
Cậu tự nói với mình, có thể là kẹt xe trên đường cao tốc, đợi thêm chút nữa.

Lại nói, nếu đối phương thực sự không đến, cũng không có gì phải giận, cậu vốn không muốn đi xem mắt, nhìn từ góc độ khác, ừm, còn tiết kiệm tiền cho cậu.


Chơi điện thoại cũng chán, Thẩm Tầm bắt đầu để tay chống cằm, nhàn chán nhìn xung quanh.

Tới nhà hàng Âu Hoa Hải dùng bữa, ngoại trừ các cặp đôi vẫn là cặp đôi, bọn họ vô cùng thân thiết, em làm nũng, anh cười đùa, bọn họ không coi ai ra gì mà thể hiện tình cảm.

Thẩm Tầm nhìn không có cảm giác gì, nếu cậu muốn nói đã sớm nói rồi.

Dù sao sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ Thẩm từ nghiêm khắc không cho yêu sớm, lắc mình biến thành phái thúc giục người khác yêu đương.
Nhưng ai ngờ đứa con trai có thành tích tốt, đẹp trai, đến năm 4 rồi mà vẫn ế?
Đối với việc này, Thẩm Tầm đã trả lời như sau, "Ở Đại học con không gặp được thứ khiến trái tim con rung động, nên vẫn không nói chuyện."
Mẹ Thẩm khuyên bảo cậu, "Tình cảm đều là chậm rãi tiếp xúc sinh ra, không thử làm sao biết có được hay không?"
Thẩm Tầm tự hiểu bản thân mình, nguyên tắc này không thể áp dụng với cậu, "Đối với con mà nói, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, nhìn từ xa cũng chưa có cảm giác, nhìn gần không phải càng thêm khó chịu hơn sao ạ?"
Thẩm Tầm khi ấy vẫn còn là chàng sinh viên Đại học, tưởng tượng một chút về tương lai, "Thật ra trong lòng con có mang theo ít lý tưởng và chủ nghĩa lãng mạn không thực tế, con nghĩ cả đời này con chỉ yêu một lần, gặp được người kia chính là đúng người, con cùng anh ấy có thể nắm tay nhau trải qua quãng đời còn lại."
"Con biết suy nghĩ này của mình có vẻ mơ mộng, dù không thực hiện được con cũng không tiếc nuối, nhưng con thực sự hi vọng về nó."
Mẹ Thẩm nghe xong hai mắt tối lại, từ đó về sau trạng thái tình cảm của Thầm Tẩm đã trở thành chuyện lớn trong lòng.

Bà còn nói tim Thẩm Tầm làm từ đá, quả thực ngang bướng cố chấp, nếu ngày nào đó thật sự có người mình thích, chẳng khác nào nói cây vạn tuế nở hoa.
Suy nghĩ quay lại hiện tại, Thẩm Tầm nhìn thoáng qua điện thoại, 12 giờ 25, một bóng người cũng không thấy.
Cậu đợi đối phương 45 phút.
Cho nên mới nói, yêu đương không chỉ tốn tiền mà còn tốn thời gian.

Lúc đến ánh mặt trời vẫn còn rực rỡ, bây giờ trời bỗng nhiên âm u, ngoài cửa sổ tí tách tí tách rơi xuống những hạt mưa nhỏ.


Lại có khách đẩy cửa đi vào, trục xoay phát ra tiếng kêu cọt kẹt, người nọ gập ô lại, đi vào trong, bước chân vội vã.

Đại khái là chờ đến chán, Thẩm Tầm đưa mắt nhìn.

Dáng người rất cao, sơ mi trắng, quần tây đen, áo khoác dài màu xám đậm.

Trong tay cầm chiếc ô màu đen như gậy chống của một Quý tộc và Quý ông thời Trung cổ ở Châu Âu.
Khí chất xuất chúng.
Vì thế chờ người nọ đi vào thêm một đoạn, Thẩm Tầm không thể không liếc nhìn lần nữa.

Lần này tầm mắt cậu bắt gặp sườn mặt đối phương - từ vầng trán đến xương mày, từ viền môi đến cằm, đường cong uyển chuyển tinh tế, trên sống mũi cao thẳng treo cặp mắt kính gọng bạc.

Giống như cảm nhận được mình bị nhìn chằm chằm, người nọ quay đầu nhìn qua —
Thẩm Tầm vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt đối phương, không hiểu sao còn mang theo ít sợ hãi.
Trong trí nhớ ngắn hạn còn lưu lại vài hình ảnh tương đối rõ ràng của đối phương, Thẩm Tầm cụp mắt nhớ lại, người kia từ ngoại hình đến khí chất đều phù hợp với ý muốn của cậu một cách khó hiểu, hơn nữa còn đeo mắt kính - ờm, sở thích nhỏ của cậu.
Đang muốn nhìn thêm một cái, Thẩm Tầm nhớ lại trải nghiệm bản thân suýt bị đối phương bắt được, nên đành từ bỏ.

Trong nháy mắt, đầu cậu soẹt qua một suy nghĩ —
Chẳng hạn như, có phải mình vừa rồi....!rung động?
Lại chẳng hạn như, có lẽ mình có thể chủ động đi thêm WeChat?
Trong lòng có chút kích động, nhưng ngoài mặt không để lộ ra cái gì, Thẩm Tầm mặt không biểu cảm ngồi trên ghế.

Đến khi cơn xúc động ngắn ngủi qua đi, cậu bình tĩnh lại, nói với chính mình, cái gọi là rung động kia nhất định là do vừa nãy chột dạ vì suýt bị bắt quả tang.

Về phần muốn xin WeChat, dù sao người đồng tính trong xã hội vẫn là số ít, nghĩ theo một góc độ khác, bỗng nhiên bị một người đàn ông xa lạ hỏi WeChat, là việc làm mạo phạm và kỳ lạ.

Ngoài ra, bọn họ có khả năng gặp nhau, lại nói, người tới nhà hàng Âu này dùng bữa nếu không phải người có đối tượng thì cũng là đang chờ đối tượng đến, hơn nữa, anh ta hình như tuổi cũng không nhỏ, lớn lên còn đẹp trai như vậy, chắc là xác suất đọc thân cũng không cao rồi.


Một bộ logic hoàn hảo, Thẩm Tầm cứ như vậy thành công thuyết phục chính mình, kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ, chỉ là cậu không dám mà thôi.

Không dám chủ động, không dám nghĩ WeChat sẽ bị đối phương xử lý như thế nào, những người xung quanh sẽ nghĩ về cậu như thế nào.
Chỉ cần cậu không hành động, tất cả những lo lắng trên đều có thể được giải quyết.

Cậu giống như con hồ ly không ăn được quả nho trong câu chuyện ngụ ngôn, nó kiên quyết cho rằng quả nho chua, dùng cách này để che dấu mất mát mơ hồ, nhỏ bé nằm trong lòng.

Không rõ lần thứ mấy mở điện thoại, ánh mắt Thẩm Tầm rơi trên khung chat giữa cậu và Mạnh Viễn Ninh rất lâu, dòng cuối cùng là một bong bóng màu xanh lá "Bạn đã tới chưa?"
Vẫn không có trả lời, Thẩm Tầm thở dài.
Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo dễ chịu.
"Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Thẩm Tầm không, ngài Thẩm?"
Thẩm Tầm ngẩng đầu, theo giọng nói nhìn lại —
Người đàn ông vừa mới xa không thể với đến, đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, lại còn gần trong gang tấc.

Cậu hơi bối rối, "....!Vâng."
"Tôi là anh trai của Mạnh Viễn Ninh, Mạnh Viễn Sầm." Mạnh Viễn Sầm đưa tay về phía Thẩm Tầm.
Thì ra tên anh ấy là...!Mạnh Viễn Sầm.

Thẩm Tầm lặp lại tên đối phương trong lòng, tay phải chỉ chạm vào một chút xương ngón tay Mạnh Viễn Sầm một cách tượng trưng, sau đó nhanh chóng tách ra, bởi vì rất ít người chủ động bắt tay với cậu...!Ồ đúng rồi, Mạnh Viễn Sầm vẫn chưa biết cậu làm pháp y.

"Thật xin lỗi, em gái tôi trên đường đến xảy ra chút sự cố không thể đến được, nghĩ đến khả năng cậu đã xuất phát, thậm chí đã đến nhà hàng đợi, tạm thời hủy bỏ xem mắt là quá bất lịch sự, cho nên tôi đến thay em ấy." Mạnh Viễn Sầm giải thích.
"Ra là vậy à "
Cụp mắt nhìn xuống lòng bàn tay, Thẩm Tầm chậm rãi gật đầu, có chút thất thần.
Thẩm Tầm đang nghĩ, xong rồi...!Cây vạn tuế của cậu, lần này thực sự nở hoa rồi.

_______________
Trà: tác giả tả Viễn Sầm mlem quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương