Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)
-
Quyển 2 - Chương 24: Kiếp sau
Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi chơi trên biển ước chừng hai ngày một đêm mới lên đường trở về, họ lái xe chạy trên đường núi, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là triền núi, dưới sườn núi cây cối rậm rạp, phóng mắt nhìn một dải xanh tươi, phong cảnh rất xinh đẹp.
Ngồi trên ghế lái phụ, Lăng Đạo Hi không hề có chút biểu hiện mỏi mệt, lại còn đang hưng phấn lên kế hoạch cho lần du lịch tiếp theo.
"Chủ nhân, lần sau chúng ta xuất ngoại chơi được không?"
Kỳ Đông nắm tay lái mắt nhìn phía trước, không đồng ý cũng chẳng phản đối, chỉ nói, "Đi đâu a?"
Lăng Đạo Hi làm bộ làm tịch suy nghĩ một chút, "Đi Ý được không?"
“Ý con khỉ chứ Ý,” Kỳ Đông mắng, "Mỗi lần xuất ngoại em đều đi Ý, mà có phải em đi chơi đâu? Em chính là đi mua giày, em có tin tôi đem cả cái phòng chứa giày của em ném hết không?”
"Đừng đừng, " Lăng Đạo Hi ủy khuất khẩn nài, “Em không đi còn không được sao."
Kỳ Đông trừng mắt liếc anh một cái.
Lăng Đạo Hi thành thật được chốc lát, nhưng cũng chỉ một lát mà thôi, “Vậy chúng ta đi Paris đi, đi Paris có được không?"
"Paris cái đầu em!” Kỳ Đông nháy mắt hiểu rõ mục đích của tên này, “Em chọn một chỗ không bán giày da cũng không bán tây trang cho tôi!”
"Ngô..." Lăng Đạo Hi tựa hồ thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy... Coi chừng!"
Chỉ thấy trước mặt một chiếc xe tải hạng nặng chạy ngược chiều đang lao đến, mắt thấy sắp cùng xe bọn họ va chạm ngay mặt, phía bên phải là vách núi dựng đứng không có đường đi, trong lúc nguy cấp Kỳ Đông chỉ có thể bẻ mạnh lái sang bên trái, hai chiếc xe nghìn cân treo sợi tóc sượt qua nhau, khúc quanh phía trước đã lộ ra diện mục dữ tợn của nó.
Tốc độ xe nhanh đến mức ngay cả phanh xe cũng mất đi tác dụng, Kỳ Đông mở mắt trừng trừng nhìn hàng rào bảo vệ trên quốc lộ ở trước mặt hắn bị đánh bay, ngay sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, chiếc xe việt dã lăn lông lốc xuống triền núi. Trong lúc kịch liệt xóc nảy, đầu Kỳ Đông bị va đập mạnh một cái, lập tức trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Sau khi Kỳ Đông khôi phục ý thức, xóc nảy đã đình chỉ, bốn bề an tĩnh đến vô cùng, từ đầu và chân hắn truyền đến từng cơn đau đớn, loại đau đớn này khiến hắn tỉnh táo rất nhanh, giúp hắn nhận rõ tình trạng giờ phút này.
Hắn bung túi khí an toàn trước mặt, động tác đầu tiên chính là tìm di động, nhưng rất không may lại phát hiện màn hình điện thoại di động của mình trong đợt va chạm vừa rồi đã bị đụng vỡ, biến thành một cục gạch vô dụng rồi.
"Mẹ nó," Kỳ Đông căm giận quăng điện thoại, chân bị động tác làm cho đau đớn khiến hắn hít sâu một hơi, hắn thử hoạt động đùi một chút, phát hiện làm không được, đầu xe biến dạng chặt chẽ giam trụ hắn, không thể động đậy mảy may.
Bên người an tĩnh đến có hơi quá mức, Kỳ Đông lúc này mới ý thức được không thích hợp, hắn quay đầu, phát hiện túi khí an toàn bên ghế lái phụ thế nhưng không bung, Lăng Đạo Hi hai mắt nhắm nghiền tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Này,” Kỳ Đông gọi anh, “Em còn sống chứ?"
Hắn gọi vài tiếng, Lăng Đạo Hi mới giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chậm rãi mở mắt, thanh âm suy yếu kêu một tiếng ‘chủ nhân’.
Kỳ Đông thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Di động!"
Nhìn ra được Lăng Đạo Hi muốn động, nhưng không nhúc nhích được, Kỳ Đông đành phải mắng một tiếng, chịu đựng cơn đau ở chân chồm người qua thò tay vào lồng ngực anh mà lục.
Hắn thô bạo lật nửa ngày, cuối cùng cầm được di động của đối phương vào tay, di động của Lăng Đạo Hi thế mà không bị hư, nhưng lại không hề có tín hiệu gì kể cả gọi khẩn cấp, Kỳ Đông giơ lên khắp mọi phương vị thử nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể không buông tha.
"Thực con mẹ nó..." Kỳ Đông vô cùng muốn mắng người, tài xế của cái xe tải vừa rồi vừa nhìn là biết mệt quá ngủ quên, giờ phút này chỉ sợ cũng đã xảy ra chuyện, hiện tại hi vọng duy nhất chính là khi cứu viện đến, có thể từ hàng rào bảo vệ bị đụng hỏng mà tìm tới nơi này.
Kỳ Đông không kiên nhẫn rút thuốc ra, bật lửa không biết đã rớt mất chỗ nào, hắn rút một điếu ngậm trên miệng, tựa như chỉ có thể dùng chút vị thuốc lá hữu hạn đó để hoà dịu nóng nảy hậm hực giờ phút này.
Bên cạnh vẫn không chút thanh âm, hắn quay đầu phát hiện Lăng Đạo Hi lại nhắm mắt, hơi thở mỏng manh như một người chết.
Hắn giận không có chỗ xả, lại không thể đẩy anh, lớn tiếng quát, “Mở mắt ra cho tôi! Đừng con mẹ nó giả chết!"
Lăng Đạo Hi tựa hồ thực sự nghe được, mắt lại từng chút hé mở.
"Chủ nhân," anh hữu khí vô lực hỏi, "Có phải em sắp chết không? Vì sao em lại nhìn thấy chuyện hồi còn nhỏ?”
“Tôi thấy em là bị đụng tới ngốc thì có,” Kỳ Đông không chút lưu tình đả kích anh.
Lăng Đạo Hi như không nghe thấy lời hắn, miệng cứ tự lẩm bẩm, “Em hình như nhìn thấy mẹ em…”
Tâm tình buồn bực của Kỳ Đông thoáng trấn định lại một chút, bất quá giọng điệu vẫn rất không tốt, “Rồi sao?”
“Bà đang cãi nhau với ba,” Lăng Đạo Hi thật lâu mới chớp mắt một cái, như thể trước mắt thực sự đang quay lại thời niên thiếu, “Bọn họ chỉ cần vừa thấy mặt nhau liền ầm ĩ, không lúc nào là không ồn ào, cho đến một ngày..."
Kỳ Đông chờ đợi vài giây anh mới tiếp tục nói, "Mẹ em quyết định không ồn ào nữa, bà muốn đi, em quỳ trên mặt đất lôi kéo bà xin bà đừng đi, nhưng bà vẫn cứ đi, sau đó cũng không về nữa..."
Kỳ Đông lại nhớ tới hôm diễn ra lễ tốt nghiệp, Lăng Đạo Hi cũng như thế quỳ gối bên chân hắn cầu hắn đừng bỏ rơi mình, khi đó em ấy rốt cuộc đang cầu xin ai?
Máy chiếu trong đầu Lăng Đạo Hi vẫn tiếp tục chầm chậm quay, “Sau đó ba nói, là vì em biểu hiện không tốt, nên mẹ mới bỏ đi, vì thế em liều mạng biểu hiện thật tốt, nhưng tại sao mẹ còn chưa về?”
Kỳ Đông trong lòng lại thầm mắng lão già đó một câu, thật là chết cũng chẳng đáng tiếc.
"Từ đó về sau, mỗi một việc em đều phải làm tốt nhất," anh thì thào cường điệu lặp lại một lần, "Là mỗi một việc, chỉ cần em làm, thì sẽ đứng đầu, không ai có thể vượt qua em.”
“Lâu dần, ai cũng nhận định em là ưu tú nhất, một khi có lần nào em làm không tốt, sẽ có vô số người nhảy ra giúp em kiếm cớ, để em không có một lần nào sai lầm..."
“Em giống như bị dán lên tấm nhãn, thân lẫn hồn đều bị buộc đầy dây thừng, mỗi một ngày đều vì người khác mà sống... Cho đến khi gặp ngài."
Lăng Đạo Hi lại thật lâu không nói lời nào, thời gian tựa hồ nhảy đến thời điểm sau khi quen biết Kỳ Đông, “Khi ngài lần đầu tiên dùng dây thừng hữu hình trói chặt em, trong lòng em đã tràn ngập cảm giác an toàn, mà khi ngài cởi bỏ dây thừng này, sợi dây vô hình trên người em dường như cũng được giải khai, cảm giác thư thái đó, tựa như...", Anh suy tư một chút, “Được người kéo từ tận đáy biển sâu mấy vạn foot lên mặt biển…”
"Vô luận là ngài đánh em, mắng em, làm nhục em, đều làm em cảm thấy bản thân mình rất chân thật, chỉ có ở trước mặt ngài, em mới có thể là em chân chính.”
“Em thường hay nghĩ, nếu lúc trước không có một cước ngài đạp em đó, em hiện tại sẽ thế nào?”
“Em hẳn đã có học vị thạc sĩ, ra nước ngoài du học, tiếp quản công ty, đi một con đường thuận buồm xuôi gió, là một người mọi người hâm mộ, bất kể là trước mặt người khác, hay là sau lưng họ, đều là một con người… Mà không phải một con chó."
“Em hối hận sao?" Kỳ Đông xen ngang.
"Hối hận?" Lăng Đạo Hi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cho ra một câu trả lời khẳng định, “Em hối hận. Niềm ân hận cuối cùng, là vì sao thời cấp ba không có dũng khí ngả bài với ngài, em còn hối hận tại sao mình không cẩn thận như vậy, lưu lại nhược điểm bị ba phát hiện, nếu không thế, em đã có thêm quãng thời gian ba năm cùng chủ nhân ở chung rồi.”
“Mỗi một ngày sống cùng chủ nhân, em đều cảm thấy thời gian sao trôi quá nhanh, lại còn qua một ngày sẽ ít đi một ngày, niềm hạnh phúc như vậy dường như có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào.”
"Kỳ thật ngẫm lại, nếu em chết ngay lúc này cũng tốt, ít nhất đến chết em vẫn là chó của chủ nhân.”
Anh an tĩnh hồi lâu, đột nhiên chuyển hướng đề tài, “Chủ nhân, ngài nói nếu em chết, nhóc Samoyed trong nhà có nhớ tới em không?”
"Đừng bận tâm, đồ ngu đó ngay hôm sau liền quên em rồi.”
“Thế sao?” Lăng Đạo Hi nhếch nhếch khóe miệng, nhưng ngay cả động tác này anh đều làm thực miễn cưỡng, "Nhưng em chắc sẽ nhớ nó đó, trên thế giới này em hâm mộ nhất chính là nó, ăn no thì ngủ, ngủ dậy liền ăn, vô ưu vô lự, còn có thể quang minh chính đại nằm dưới chân chủ nhân.”
"Khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có mỗi em là đi hâm mộ một con chó," Kỳ Đông vô tình nhạo báng anh.
"Làm người mệt mỏi quá, làm chó dễ dàng hơn nhiều, kỳ thật nội tâm em tuyệt không mạnh mẽ, mỗi lần gặp khó khăn trở ngại, em đều muốn biến thành chó, chẳng cần quan tâm đến điều gì, cũng không cần chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, chỉ cần đối chủ nhân trung tâm, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân là tốt rồi."
Anh thở dài, "Chủ nhân ngài không biết em hâm mộ nó bao nhiêu đâu, mỗi lần thấy nó, em đều muốn dùng tất cả mọi thứ em có được trao đổi với nó, nhưng ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế cũng không được thỏa mãn.”
Kỳ Đông trêu chọc anh, “Vậy em làm việc thiện nhiều chút đi, tranh thủ kiếp sau đầu thai làm chó.”
Lăng Đạo Hi dường như rất tán thành đề nghị này, miệng giương lên một độ cong mỏng manh, “Em cũng hi vọng như thế... Ngài nói kiếp sau nếu em đầu thai làm chó, làm loại chó nào thì tốt đây?"
Anh nghĩ nghĩ rồi nói ra trước, “Samoyed được không? Chủ nhân hình như rất thích bộ dạng Samoyed."
“Ai thích chứ? Ngu ngốc muốn chết.”
"A, chủ nhân không thích sao..." Lăng Đạo Hi do dự, "Vậy em nên làm chó gì đây nhỉ?”
Kỳ Đông thử tưởng tượng nếu Lăng Đạo Hi biến thành chó thì sẽ là dạng nào, “Chó chăn cừu* đi, không phải mọi người đều nói chó chăn cừu chỉ số thông minh rất cao sao?"
* Chó chăn cừu: Tên tiếng Anh là Shepherd, gồm một số giống như Becgie, Corgi, Collie…
Lăng Đạo Hi cười khổ, "Làm chó rồi còn so bì chỉ số thông minh, chủ nhân ngài tha cho em đi."
"Vậy chó ngao Tây Tạng đi, " Kỳ Đông cố ý tìm cho anh một loại ngu ngốc, "Tôi nghe nói chó ngao Tây Tạng chỉ số thông minh rất thấp, đến nỗi cả đời chỉ có thể nhớ được một chủ nhân, nếu thêm một người là không nhớ được."
Lúc này Lăng Đạo Hi có vẻ rất hài lòng, "Này không tệ, vậy em kiếp sau làm chó ngao Tây Tạng là tốt rồi, chỉ nhớ một chủ nhân là ngài, thêm một người thì em không nhớ được."
Kỳ Đông phì cười, “Vì cái gì kiếp sau tôi lại phải nuôi em nữa a?”
Những lời này của Kỳ Đông Lăng Đạo Hi hoàn toàn không nghe được, khi Kỳ Đông phát hiện, mắt Lăng Đạo Hi đã lần nữa nhắm lại, giống như chìm vào một giấc ngủ say.
“Này, dậy!” Kỳ Đông gọi anh.
Lăng Đạo Hi không có phản ứng.
“Em tỉnh dậy cho tôi có nghe không!"
Chung quanh an tĩnh như cũ.
Thanh âm Kỳ Đông trầm xuống, "Lăng Đạo Hi, không được ngủ! Em dám ngủ, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Qua nửa ngày, Lăng Đạo Hi mới từ từ tỉnh lại, tựa hồ vừa rồi thực sự đã ngủ một giấc.
"Chủ nhân," thanh âm của anh còn hư nhược hơn vừa rồi vài phần, "Nếu kiếp sau, em biến thành một con chó, ngài sẽ nhận nuôi em chứ?”
Kỳ Đông trừng anh một cái, "Chó thì sống được bao nhiêu năm? Đến lúc đó ông đây còn phải hầu hạ dưỡng lão lo ma chay cho em, miễn đi!”
“Em cam đoan sẽ không trở thành gánh nặng của chủ nhân, chờ khi em sắp không được nữa, em sẽ trốn đi, lén lút mà chết, không để chủ nhân khổ sở.”
"Ai mẹ nó khổ sở vì em?”
Lăng Đạo Hi lẩm bẩm nói, “Em sống năm đời, mỗi đời mười sáu năm, đợi cho chủ nhân tám mươi tuổi, em theo chủ nhân cùng chết."
"Muốn chết tự em đi chết đi, chủ nhân của em là tôi đây còn muốn sống lâu trăm tuổi.”
Thanh âm anh ngày càng suy yếu, "Chủ nhân muốn sống bao lâu, em sẽ làm bạn ngài bấy lâu."
“Bất luận ngài kiếp sau giàu có cũng tốt, bần cùng cũng tốt, khỏe mạnh cũng được, bệnh tật cũng được, em đều vĩnh viễn gần bên chủ nhân."
"Chỉ cần chủ nhân một ngày còn cần em, em sẽ một ngày làm chó của chủ nhân.”
Kỳ Đông đưa thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, mới nhớ ra thuốc không châm, “Nếu tôi không cần em thì sao?”
Lăng Đạo Hi chậm rãi khép mắt, “Vậy em sẽ ở lại nơi ngài bỏ em, chờ đợi, chờ đợi mãi, cho đến khi chờ hết quãng đời còn lại."
***
Khi Lăng Đạo Hi tỉnh lại, chung quanh một mảnh màu trắng đơn điệu, anh mất một lúc mới xác nhận bản thân chưa chết, trên người anh đeo một mớ dụng cụ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thân ảnh Kỳ Đông.
Trong phòng bệnh không có ai, Lăng Đạo Hi rút toàn bộ dụng cụ, giãy dụa đứng lên, lúc mở cửa vừa vặn đụng phải y tá.
“Anh điên rồi sao?" Y tá kêu lên sợ hãi, "Mau quay về nằm."
"Người kia ở đâu?" Anh lo lắng hỏi.
"Người nào?"
“Người được đưa tới chung với tôi.”
"Thương thế của anh ta không nghiêm trọng như anh, ở phòng bệnh bình thường,” y tá nhíu mày, "Anh không thể tiếp tục đứng nữa, mau về… Khoan đã anh đi đâu đó?”
Lăng Đạo Hi không để ý tới y tá ngăn trở, chấp nhất đi tới, cô tiến tới túm lấy cánh tay anh, lại bị anh dùng lực đẩy ra, với tình trạng thân thể anh hiện tại, căn bản không thể có khí lực lớn thế này mới đúng.
Y tá bị phản ứng của anh dọa tới, đành phải một tấc không rời theo sát để phòng ngừa vạn nhất, tại cửa phòng bệnh, Lăng Đạo Hi va vào bác sĩ.
“Anh ấy thế nào?" Anh bức thiết bắt lấy bả vai bác sĩ truy vấn.
Bác sĩ vừa thấy anh liền nổi giận, "Ai cho cậu dậy? Cậu không muốn sống nữa?"
“Tôi muốn biết anh ấy ra sao.” Lăng Đạo Hi đối với sức khỏe chính mình hoàn toàn không để ý tới.
Y tá phía sau anh làm một thủ thế bất đắc dĩ, bác sĩ thở dài thườn thượt, ngữ khí cũng mềm đi, “Cậu hỏi vị bị tai nạn xe được đưa tới kia?”
Lăng Đạo Hi vội vàng gật đầu.
Bác sĩ đành phải nói, "Cậu ta không có nguy hiểm tính mạng."
“Rồi sao nữa?”
“Chân cậu ta bị chèn ép quá lâu,” Bác sĩ dừng một chút, tuy ông thường xuyên phải nói lời này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khó mà mở miệng, "Tình huống không quá lạc quan, cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Lăng Đạo Hi nháy mắt như bị sét đánh trúng không thể động đậy, bác sĩ bất đắc dĩ cùng y tá trao đổi một ánh mắt, né người ra rời đi trước, y tá muốn lên đỡ, lại bị anh đẩy tay ra.
“Anh phải lập tức trở lại..." Y tá dịu dàng khuyên anh, Lăng Đạo Hi lại như hoàn toàn không nghe được, anh nắm tay nắm cửa phòng bệnh, cánh cửa kia dường như nặng ngàn cân, anh làm sao cũng không mở được.
"Vậy được rồi, năm phút thôi đó,” y tá đành phải thỏa hiệp, "Năm phút sau anh nhất định phải theo tôi về đó nha.”
Cô giúp Lăng Đạo Hi mở cửa, anh liếc mắt một cái liền thấy Kỳ Đông, hắn mặc quần áo bệnh nhân nằm tựa trên giường, khỏe mạnh thật giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cửa được đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lăng Đạo Hi ngây ngốc đứng ở cửa, mặt xám như tro tàn.
Kỳ Đông thản nhiên ngắm anh một cái, "Bác sĩ nói thế nào?"
Lăng Đạo Hi mấp máy miệng, lại một chữ cũng nói không được.
Kỳ Đông nhích nhích tới đầu giường, tìm một tư thế thoải mái, "Có phải chân tôi không giữ được?"
Lăng Đạo Hi thống khổ hai mắt nhắm nghiền, thấy cái bộ dạng người này giống như trời sập xuống, Kỳ Đông biết ngay mình đoán đúng tám chín phần mười, từ khi hắn được cứu ra từ trong xe, từ đầu gối trở xuống vẫn luôn không có cảm giác.
Thấy phản ứng Lăng Đạo Hi, Kỳ Đông không hiểu sao muốn cười.
Rõ ràng bị thương không phải em ấy, thế mà người này còn có vẻ khó chấp nhận hơn cả mình.
Kỳ Đông không phải chỉ muốn cười, hắn cười thật.
Cười đến nước mắt cũng chảy ra, trong tiếng cười sằng sặc của hắn, sắc mặt Lăng Đạo Hi càng ngày càng tái nhợt đi.
"Đừng cười nữa!" Anh đột nhiên quát lên, lớn tiếng trước nay chưa từng có.
Tiếng cười của Kỳ Đông dần dần ngừng lại, nhưng ý cười vẫn còn đọng trên mặt hắn.
"Mười năm rồi," hắn mở miệng, "Mười năm nay, em vẫn là lần đầu tiên dám dùng loại khẩu khí này nói với tôi.”
Thân mình Lăng Đạo Hi chấn động mạnh một cái.
“Có phải mất đi hai chân, thì tôi không còn là chủ nhân của em nữa?”
Biểu tình trên mặt Lăng Đạo Hi trở nên khó có thể hình dung, anh di động một bước về phía giường, tiếp đó lại một bước, rồi bước thứ ba, bước thứ tư... Đến khi tới trước mặt Kỳ Đông.
Anh đứng lặng nơi đó mấy giây, đầu gối cong lại, nặng nề quỳ xuống.
Kỳ Đông cảm thấy lưng bàn tay bỗng nặng, là Lăng Đạo Hi áp đầu lên trên, cả gương mặt anh đều giấu đi, nên Kỳ Đông nhìn không thấy vẻ mặt.
“Xin lỗi."
Trên da Kỳ Đông có chút ẩm ướt.
“Xin lỗi."
Anh lại nghẹn ngào cường điệu một lần, chất lỏng ngày càng nhiều làm ướt cả lưng bàn tay Kỳ Đông.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"
Bả vai Lăng Đạo Hi co rúm, cả căn phòng bệnh, chỉ có lời xin lỗi anh không ngừng lặp đi lặp lại cùng tiếng nức nở trầm trầm vang lên.
Kỳ Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng câu từng câu xin lỗi, và cả nước mắt Lăng Đạo Hi, tựa hồ vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Ngồi trên ghế lái phụ, Lăng Đạo Hi không hề có chút biểu hiện mỏi mệt, lại còn đang hưng phấn lên kế hoạch cho lần du lịch tiếp theo.
"Chủ nhân, lần sau chúng ta xuất ngoại chơi được không?"
Kỳ Đông nắm tay lái mắt nhìn phía trước, không đồng ý cũng chẳng phản đối, chỉ nói, "Đi đâu a?"
Lăng Đạo Hi làm bộ làm tịch suy nghĩ một chút, "Đi Ý được không?"
“Ý con khỉ chứ Ý,” Kỳ Đông mắng, "Mỗi lần xuất ngoại em đều đi Ý, mà có phải em đi chơi đâu? Em chính là đi mua giày, em có tin tôi đem cả cái phòng chứa giày của em ném hết không?”
"Đừng đừng, " Lăng Đạo Hi ủy khuất khẩn nài, “Em không đi còn không được sao."
Kỳ Đông trừng mắt liếc anh một cái.
Lăng Đạo Hi thành thật được chốc lát, nhưng cũng chỉ một lát mà thôi, “Vậy chúng ta đi Paris đi, đi Paris có được không?"
"Paris cái đầu em!” Kỳ Đông nháy mắt hiểu rõ mục đích của tên này, “Em chọn một chỗ không bán giày da cũng không bán tây trang cho tôi!”
"Ngô..." Lăng Đạo Hi tựa hồ thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy... Coi chừng!"
Chỉ thấy trước mặt một chiếc xe tải hạng nặng chạy ngược chiều đang lao đến, mắt thấy sắp cùng xe bọn họ va chạm ngay mặt, phía bên phải là vách núi dựng đứng không có đường đi, trong lúc nguy cấp Kỳ Đông chỉ có thể bẻ mạnh lái sang bên trái, hai chiếc xe nghìn cân treo sợi tóc sượt qua nhau, khúc quanh phía trước đã lộ ra diện mục dữ tợn của nó.
Tốc độ xe nhanh đến mức ngay cả phanh xe cũng mất đi tác dụng, Kỳ Đông mở mắt trừng trừng nhìn hàng rào bảo vệ trên quốc lộ ở trước mặt hắn bị đánh bay, ngay sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, chiếc xe việt dã lăn lông lốc xuống triền núi. Trong lúc kịch liệt xóc nảy, đầu Kỳ Đông bị va đập mạnh một cái, lập tức trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Sau khi Kỳ Đông khôi phục ý thức, xóc nảy đã đình chỉ, bốn bề an tĩnh đến vô cùng, từ đầu và chân hắn truyền đến từng cơn đau đớn, loại đau đớn này khiến hắn tỉnh táo rất nhanh, giúp hắn nhận rõ tình trạng giờ phút này.
Hắn bung túi khí an toàn trước mặt, động tác đầu tiên chính là tìm di động, nhưng rất không may lại phát hiện màn hình điện thoại di động của mình trong đợt va chạm vừa rồi đã bị đụng vỡ, biến thành một cục gạch vô dụng rồi.
"Mẹ nó," Kỳ Đông căm giận quăng điện thoại, chân bị động tác làm cho đau đớn khiến hắn hít sâu một hơi, hắn thử hoạt động đùi một chút, phát hiện làm không được, đầu xe biến dạng chặt chẽ giam trụ hắn, không thể động đậy mảy may.
Bên người an tĩnh đến có hơi quá mức, Kỳ Đông lúc này mới ý thức được không thích hợp, hắn quay đầu, phát hiện túi khí an toàn bên ghế lái phụ thế nhưng không bung, Lăng Đạo Hi hai mắt nhắm nghiền tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Này,” Kỳ Đông gọi anh, “Em còn sống chứ?"
Hắn gọi vài tiếng, Lăng Đạo Hi mới giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chậm rãi mở mắt, thanh âm suy yếu kêu một tiếng ‘chủ nhân’.
Kỳ Đông thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Di động!"
Nhìn ra được Lăng Đạo Hi muốn động, nhưng không nhúc nhích được, Kỳ Đông đành phải mắng một tiếng, chịu đựng cơn đau ở chân chồm người qua thò tay vào lồng ngực anh mà lục.
Hắn thô bạo lật nửa ngày, cuối cùng cầm được di động của đối phương vào tay, di động của Lăng Đạo Hi thế mà không bị hư, nhưng lại không hề có tín hiệu gì kể cả gọi khẩn cấp, Kỳ Đông giơ lên khắp mọi phương vị thử nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể không buông tha.
"Thực con mẹ nó..." Kỳ Đông vô cùng muốn mắng người, tài xế của cái xe tải vừa rồi vừa nhìn là biết mệt quá ngủ quên, giờ phút này chỉ sợ cũng đã xảy ra chuyện, hiện tại hi vọng duy nhất chính là khi cứu viện đến, có thể từ hàng rào bảo vệ bị đụng hỏng mà tìm tới nơi này.
Kỳ Đông không kiên nhẫn rút thuốc ra, bật lửa không biết đã rớt mất chỗ nào, hắn rút một điếu ngậm trên miệng, tựa như chỉ có thể dùng chút vị thuốc lá hữu hạn đó để hoà dịu nóng nảy hậm hực giờ phút này.
Bên cạnh vẫn không chút thanh âm, hắn quay đầu phát hiện Lăng Đạo Hi lại nhắm mắt, hơi thở mỏng manh như một người chết.
Hắn giận không có chỗ xả, lại không thể đẩy anh, lớn tiếng quát, “Mở mắt ra cho tôi! Đừng con mẹ nó giả chết!"
Lăng Đạo Hi tựa hồ thực sự nghe được, mắt lại từng chút hé mở.
"Chủ nhân," anh hữu khí vô lực hỏi, "Có phải em sắp chết không? Vì sao em lại nhìn thấy chuyện hồi còn nhỏ?”
“Tôi thấy em là bị đụng tới ngốc thì có,” Kỳ Đông không chút lưu tình đả kích anh.
Lăng Đạo Hi như không nghe thấy lời hắn, miệng cứ tự lẩm bẩm, “Em hình như nhìn thấy mẹ em…”
Tâm tình buồn bực của Kỳ Đông thoáng trấn định lại một chút, bất quá giọng điệu vẫn rất không tốt, “Rồi sao?”
“Bà đang cãi nhau với ba,” Lăng Đạo Hi thật lâu mới chớp mắt một cái, như thể trước mắt thực sự đang quay lại thời niên thiếu, “Bọn họ chỉ cần vừa thấy mặt nhau liền ầm ĩ, không lúc nào là không ồn ào, cho đến một ngày..."
Kỳ Đông chờ đợi vài giây anh mới tiếp tục nói, "Mẹ em quyết định không ồn ào nữa, bà muốn đi, em quỳ trên mặt đất lôi kéo bà xin bà đừng đi, nhưng bà vẫn cứ đi, sau đó cũng không về nữa..."
Kỳ Đông lại nhớ tới hôm diễn ra lễ tốt nghiệp, Lăng Đạo Hi cũng như thế quỳ gối bên chân hắn cầu hắn đừng bỏ rơi mình, khi đó em ấy rốt cuộc đang cầu xin ai?
Máy chiếu trong đầu Lăng Đạo Hi vẫn tiếp tục chầm chậm quay, “Sau đó ba nói, là vì em biểu hiện không tốt, nên mẹ mới bỏ đi, vì thế em liều mạng biểu hiện thật tốt, nhưng tại sao mẹ còn chưa về?”
Kỳ Đông trong lòng lại thầm mắng lão già đó một câu, thật là chết cũng chẳng đáng tiếc.
"Từ đó về sau, mỗi một việc em đều phải làm tốt nhất," anh thì thào cường điệu lặp lại một lần, "Là mỗi một việc, chỉ cần em làm, thì sẽ đứng đầu, không ai có thể vượt qua em.”
“Lâu dần, ai cũng nhận định em là ưu tú nhất, một khi có lần nào em làm không tốt, sẽ có vô số người nhảy ra giúp em kiếm cớ, để em không có một lần nào sai lầm..."
“Em giống như bị dán lên tấm nhãn, thân lẫn hồn đều bị buộc đầy dây thừng, mỗi một ngày đều vì người khác mà sống... Cho đến khi gặp ngài."
Lăng Đạo Hi lại thật lâu không nói lời nào, thời gian tựa hồ nhảy đến thời điểm sau khi quen biết Kỳ Đông, “Khi ngài lần đầu tiên dùng dây thừng hữu hình trói chặt em, trong lòng em đã tràn ngập cảm giác an toàn, mà khi ngài cởi bỏ dây thừng này, sợi dây vô hình trên người em dường như cũng được giải khai, cảm giác thư thái đó, tựa như...", Anh suy tư một chút, “Được người kéo từ tận đáy biển sâu mấy vạn foot lên mặt biển…”
"Vô luận là ngài đánh em, mắng em, làm nhục em, đều làm em cảm thấy bản thân mình rất chân thật, chỉ có ở trước mặt ngài, em mới có thể là em chân chính.”
“Em thường hay nghĩ, nếu lúc trước không có một cước ngài đạp em đó, em hiện tại sẽ thế nào?”
“Em hẳn đã có học vị thạc sĩ, ra nước ngoài du học, tiếp quản công ty, đi một con đường thuận buồm xuôi gió, là một người mọi người hâm mộ, bất kể là trước mặt người khác, hay là sau lưng họ, đều là một con người… Mà không phải một con chó."
“Em hối hận sao?" Kỳ Đông xen ngang.
"Hối hận?" Lăng Đạo Hi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cho ra một câu trả lời khẳng định, “Em hối hận. Niềm ân hận cuối cùng, là vì sao thời cấp ba không có dũng khí ngả bài với ngài, em còn hối hận tại sao mình không cẩn thận như vậy, lưu lại nhược điểm bị ba phát hiện, nếu không thế, em đã có thêm quãng thời gian ba năm cùng chủ nhân ở chung rồi.”
“Mỗi một ngày sống cùng chủ nhân, em đều cảm thấy thời gian sao trôi quá nhanh, lại còn qua một ngày sẽ ít đi một ngày, niềm hạnh phúc như vậy dường như có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào.”
"Kỳ thật ngẫm lại, nếu em chết ngay lúc này cũng tốt, ít nhất đến chết em vẫn là chó của chủ nhân.”
Anh an tĩnh hồi lâu, đột nhiên chuyển hướng đề tài, “Chủ nhân, ngài nói nếu em chết, nhóc Samoyed trong nhà có nhớ tới em không?”
"Đừng bận tâm, đồ ngu đó ngay hôm sau liền quên em rồi.”
“Thế sao?” Lăng Đạo Hi nhếch nhếch khóe miệng, nhưng ngay cả động tác này anh đều làm thực miễn cưỡng, "Nhưng em chắc sẽ nhớ nó đó, trên thế giới này em hâm mộ nhất chính là nó, ăn no thì ngủ, ngủ dậy liền ăn, vô ưu vô lự, còn có thể quang minh chính đại nằm dưới chân chủ nhân.”
"Khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có mỗi em là đi hâm mộ một con chó," Kỳ Đông vô tình nhạo báng anh.
"Làm người mệt mỏi quá, làm chó dễ dàng hơn nhiều, kỳ thật nội tâm em tuyệt không mạnh mẽ, mỗi lần gặp khó khăn trở ngại, em đều muốn biến thành chó, chẳng cần quan tâm đến điều gì, cũng không cần chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, chỉ cần đối chủ nhân trung tâm, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân là tốt rồi."
Anh thở dài, "Chủ nhân ngài không biết em hâm mộ nó bao nhiêu đâu, mỗi lần thấy nó, em đều muốn dùng tất cả mọi thứ em có được trao đổi với nó, nhưng ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế cũng không được thỏa mãn.”
Kỳ Đông trêu chọc anh, “Vậy em làm việc thiện nhiều chút đi, tranh thủ kiếp sau đầu thai làm chó.”
Lăng Đạo Hi dường như rất tán thành đề nghị này, miệng giương lên một độ cong mỏng manh, “Em cũng hi vọng như thế... Ngài nói kiếp sau nếu em đầu thai làm chó, làm loại chó nào thì tốt đây?"
Anh nghĩ nghĩ rồi nói ra trước, “Samoyed được không? Chủ nhân hình như rất thích bộ dạng Samoyed."
“Ai thích chứ? Ngu ngốc muốn chết.”
"A, chủ nhân không thích sao..." Lăng Đạo Hi do dự, "Vậy em nên làm chó gì đây nhỉ?”
Kỳ Đông thử tưởng tượng nếu Lăng Đạo Hi biến thành chó thì sẽ là dạng nào, “Chó chăn cừu* đi, không phải mọi người đều nói chó chăn cừu chỉ số thông minh rất cao sao?"
* Chó chăn cừu: Tên tiếng Anh là Shepherd, gồm một số giống như Becgie, Corgi, Collie…
Lăng Đạo Hi cười khổ, "Làm chó rồi còn so bì chỉ số thông minh, chủ nhân ngài tha cho em đi."
"Vậy chó ngao Tây Tạng đi, " Kỳ Đông cố ý tìm cho anh một loại ngu ngốc, "Tôi nghe nói chó ngao Tây Tạng chỉ số thông minh rất thấp, đến nỗi cả đời chỉ có thể nhớ được một chủ nhân, nếu thêm một người là không nhớ được."
Lúc này Lăng Đạo Hi có vẻ rất hài lòng, "Này không tệ, vậy em kiếp sau làm chó ngao Tây Tạng là tốt rồi, chỉ nhớ một chủ nhân là ngài, thêm một người thì em không nhớ được."
Kỳ Đông phì cười, “Vì cái gì kiếp sau tôi lại phải nuôi em nữa a?”
Những lời này của Kỳ Đông Lăng Đạo Hi hoàn toàn không nghe được, khi Kỳ Đông phát hiện, mắt Lăng Đạo Hi đã lần nữa nhắm lại, giống như chìm vào một giấc ngủ say.
“Này, dậy!” Kỳ Đông gọi anh.
Lăng Đạo Hi không có phản ứng.
“Em tỉnh dậy cho tôi có nghe không!"
Chung quanh an tĩnh như cũ.
Thanh âm Kỳ Đông trầm xuống, "Lăng Đạo Hi, không được ngủ! Em dám ngủ, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Qua nửa ngày, Lăng Đạo Hi mới từ từ tỉnh lại, tựa hồ vừa rồi thực sự đã ngủ một giấc.
"Chủ nhân," thanh âm của anh còn hư nhược hơn vừa rồi vài phần, "Nếu kiếp sau, em biến thành một con chó, ngài sẽ nhận nuôi em chứ?”
Kỳ Đông trừng anh một cái, "Chó thì sống được bao nhiêu năm? Đến lúc đó ông đây còn phải hầu hạ dưỡng lão lo ma chay cho em, miễn đi!”
“Em cam đoan sẽ không trở thành gánh nặng của chủ nhân, chờ khi em sắp không được nữa, em sẽ trốn đi, lén lút mà chết, không để chủ nhân khổ sở.”
"Ai mẹ nó khổ sở vì em?”
Lăng Đạo Hi lẩm bẩm nói, “Em sống năm đời, mỗi đời mười sáu năm, đợi cho chủ nhân tám mươi tuổi, em theo chủ nhân cùng chết."
"Muốn chết tự em đi chết đi, chủ nhân của em là tôi đây còn muốn sống lâu trăm tuổi.”
Thanh âm anh ngày càng suy yếu, "Chủ nhân muốn sống bao lâu, em sẽ làm bạn ngài bấy lâu."
“Bất luận ngài kiếp sau giàu có cũng tốt, bần cùng cũng tốt, khỏe mạnh cũng được, bệnh tật cũng được, em đều vĩnh viễn gần bên chủ nhân."
"Chỉ cần chủ nhân một ngày còn cần em, em sẽ một ngày làm chó của chủ nhân.”
Kỳ Đông đưa thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, mới nhớ ra thuốc không châm, “Nếu tôi không cần em thì sao?”
Lăng Đạo Hi chậm rãi khép mắt, “Vậy em sẽ ở lại nơi ngài bỏ em, chờ đợi, chờ đợi mãi, cho đến khi chờ hết quãng đời còn lại."
***
Khi Lăng Đạo Hi tỉnh lại, chung quanh một mảnh màu trắng đơn điệu, anh mất một lúc mới xác nhận bản thân chưa chết, trên người anh đeo một mớ dụng cụ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thân ảnh Kỳ Đông.
Trong phòng bệnh không có ai, Lăng Đạo Hi rút toàn bộ dụng cụ, giãy dụa đứng lên, lúc mở cửa vừa vặn đụng phải y tá.
“Anh điên rồi sao?" Y tá kêu lên sợ hãi, "Mau quay về nằm."
"Người kia ở đâu?" Anh lo lắng hỏi.
"Người nào?"
“Người được đưa tới chung với tôi.”
"Thương thế của anh ta không nghiêm trọng như anh, ở phòng bệnh bình thường,” y tá nhíu mày, "Anh không thể tiếp tục đứng nữa, mau về… Khoan đã anh đi đâu đó?”
Lăng Đạo Hi không để ý tới y tá ngăn trở, chấp nhất đi tới, cô tiến tới túm lấy cánh tay anh, lại bị anh dùng lực đẩy ra, với tình trạng thân thể anh hiện tại, căn bản không thể có khí lực lớn thế này mới đúng.
Y tá bị phản ứng của anh dọa tới, đành phải một tấc không rời theo sát để phòng ngừa vạn nhất, tại cửa phòng bệnh, Lăng Đạo Hi va vào bác sĩ.
“Anh ấy thế nào?" Anh bức thiết bắt lấy bả vai bác sĩ truy vấn.
Bác sĩ vừa thấy anh liền nổi giận, "Ai cho cậu dậy? Cậu không muốn sống nữa?"
“Tôi muốn biết anh ấy ra sao.” Lăng Đạo Hi đối với sức khỏe chính mình hoàn toàn không để ý tới.
Y tá phía sau anh làm một thủ thế bất đắc dĩ, bác sĩ thở dài thườn thượt, ngữ khí cũng mềm đi, “Cậu hỏi vị bị tai nạn xe được đưa tới kia?”
Lăng Đạo Hi vội vàng gật đầu.
Bác sĩ đành phải nói, "Cậu ta không có nguy hiểm tính mạng."
“Rồi sao nữa?”
“Chân cậu ta bị chèn ép quá lâu,” Bác sĩ dừng một chút, tuy ông thường xuyên phải nói lời này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khó mà mở miệng, "Tình huống không quá lạc quan, cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Lăng Đạo Hi nháy mắt như bị sét đánh trúng không thể động đậy, bác sĩ bất đắc dĩ cùng y tá trao đổi một ánh mắt, né người ra rời đi trước, y tá muốn lên đỡ, lại bị anh đẩy tay ra.
“Anh phải lập tức trở lại..." Y tá dịu dàng khuyên anh, Lăng Đạo Hi lại như hoàn toàn không nghe được, anh nắm tay nắm cửa phòng bệnh, cánh cửa kia dường như nặng ngàn cân, anh làm sao cũng không mở được.
"Vậy được rồi, năm phút thôi đó,” y tá đành phải thỏa hiệp, "Năm phút sau anh nhất định phải theo tôi về đó nha.”
Cô giúp Lăng Đạo Hi mở cửa, anh liếc mắt một cái liền thấy Kỳ Đông, hắn mặc quần áo bệnh nhân nằm tựa trên giường, khỏe mạnh thật giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cửa được đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lăng Đạo Hi ngây ngốc đứng ở cửa, mặt xám như tro tàn.
Kỳ Đông thản nhiên ngắm anh một cái, "Bác sĩ nói thế nào?"
Lăng Đạo Hi mấp máy miệng, lại một chữ cũng nói không được.
Kỳ Đông nhích nhích tới đầu giường, tìm một tư thế thoải mái, "Có phải chân tôi không giữ được?"
Lăng Đạo Hi thống khổ hai mắt nhắm nghiền, thấy cái bộ dạng người này giống như trời sập xuống, Kỳ Đông biết ngay mình đoán đúng tám chín phần mười, từ khi hắn được cứu ra từ trong xe, từ đầu gối trở xuống vẫn luôn không có cảm giác.
Thấy phản ứng Lăng Đạo Hi, Kỳ Đông không hiểu sao muốn cười.
Rõ ràng bị thương không phải em ấy, thế mà người này còn có vẻ khó chấp nhận hơn cả mình.
Kỳ Đông không phải chỉ muốn cười, hắn cười thật.
Cười đến nước mắt cũng chảy ra, trong tiếng cười sằng sặc của hắn, sắc mặt Lăng Đạo Hi càng ngày càng tái nhợt đi.
"Đừng cười nữa!" Anh đột nhiên quát lên, lớn tiếng trước nay chưa từng có.
Tiếng cười của Kỳ Đông dần dần ngừng lại, nhưng ý cười vẫn còn đọng trên mặt hắn.
"Mười năm rồi," hắn mở miệng, "Mười năm nay, em vẫn là lần đầu tiên dám dùng loại khẩu khí này nói với tôi.”
Thân mình Lăng Đạo Hi chấn động mạnh một cái.
“Có phải mất đi hai chân, thì tôi không còn là chủ nhân của em nữa?”
Biểu tình trên mặt Lăng Đạo Hi trở nên khó có thể hình dung, anh di động một bước về phía giường, tiếp đó lại một bước, rồi bước thứ ba, bước thứ tư... Đến khi tới trước mặt Kỳ Đông.
Anh đứng lặng nơi đó mấy giây, đầu gối cong lại, nặng nề quỳ xuống.
Kỳ Đông cảm thấy lưng bàn tay bỗng nặng, là Lăng Đạo Hi áp đầu lên trên, cả gương mặt anh đều giấu đi, nên Kỳ Đông nhìn không thấy vẻ mặt.
“Xin lỗi."
Trên da Kỳ Đông có chút ẩm ướt.
“Xin lỗi."
Anh lại nghẹn ngào cường điệu một lần, chất lỏng ngày càng nhiều làm ướt cả lưng bàn tay Kỳ Đông.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"
Bả vai Lăng Đạo Hi co rúm, cả căn phòng bệnh, chỉ có lời xin lỗi anh không ngừng lặp đi lặp lại cùng tiếng nức nở trầm trầm vang lên.
Kỳ Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng câu từng câu xin lỗi, và cả nước mắt Lăng Đạo Hi, tựa hồ vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook