Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)
Quyển 1 - Chương 9: Khai trường

Lúc đặc huấn hè Kỳ Đông nghe đội hữu tán gẫu về trải nghiệm chơi độc long* với mấy em gái trong tiệm mát-xa, tìm Lăng Đạo Hi thí nghiệm một chút, quả nhiên thực thích, vì thế mỗi ngày đều bắt cậu liếm hơn nửa giờ.

*Độc long: Liếm cúc

Buổi tối hắn nằm trên giường, một bên hưởng thụ Lăng Đạo Hi liếm cúc cho mình, một bên nói chuyện điện thoại với Từ Lệ, chẳng biết Từ Lệ ở bên kia nói những thứ gì, hắn ừm à câu được câu chăng đáp lời.

Từ Lệ mới đầu chính vì chuyện Kỳ Đông vốn đã nói tới nhà mình kết quả lại đổi ý mà cảm thấy bất mãn, sau đó nghe nói lý do Kỳ Đông không đi là Lăng Đạo Hi tìm hắn có việc, dĩ nhiên lửa giận đều chuyển hết lên mình Lăng Đạo Hi.

“Có chuyện gì không thể để khai giảng rồi nói sau sao? Em thấy cái tên bạn cùng phòng của anh đó căn bản chính là không muốn anh được nghỉ ngơi.”

Kỳ Đông mở điện thoại loa ngoài, cố ý để Lăng Đạo Hi nghe được.

“Em đã sớm không ưa bạn cùng phòng anh rồi, một bạn nữ cùng phòng em thế mà còn cảm thấy cậu ta không tồi, thật không có mắt.”

Kỳ Đông khóe miệng mỉm cười nhìn Lăng Đạo Hi, “Vậy sao?”

“Anh không thấy cậu ta rất khinh người sao? Nhìn bề ngoài thì thấy nho nhã lễ độ, thực tế đối ai cũng xem thường.”

Lăng Đạo Hi ngẩng đầu lên, cười cười, lại vùi đầu liếm càng thêm ra sức.

“Nhìn vào mắt cậu ta là em biết ngay cậu ta là hạng người gì, em ghét nhất là cái thứ nguỵ quân tử đó!”, Từ Lệ căm giận tổng kết.

“Lại đây,“ chờ Từ Lệ phát tiết xong cúp điện thoại, Kỳ Đông hướng Lăng Đạo Hi ngoắc ngoắc ngón tay.

Lăng Đạo Hi bò đến bên cạnh hắn, Kỳ Đông hít một ngụm khói, chậm rãi phà lên mặt cậu, biểu tình vô lại đó lại khiến Lăng Đạo Hi nhìn đến ngẩn người.

“Đến để tôi nhìn thử mắt cậu xem, nghe nói cậu rất khinh người?”

Lăng Đạo Hi nhanh chóng đưa mắt sang phía dưới bên phải, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cung không rõ ràng, biến hóa thoáng qua giây lát đó, nếu không nhìn kỹ, căn bản không bắt giữ được.

Động tác nhỏ đó không giấu được mắt Kỳ Đông, hắn thấy rõ ràng, đó hiển nhiên là biểu cảm khinh thường.

Kỳ Đông nheo mắt lại, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Lăng Đạo Hi, cậu đã sớm khôi phục thành bộ dáng nhu thuận trước mặt Kỳ Đông.

Kỳ Đông trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không vạch trần, hắn chỉ lên đất, “Tôi muốn đi nhà xí.”

Lăng Đạo Hi lập tức ngoan ngoãn trèo xuống giường nằm sấp nghiêm chỉnh, để Kỳ Đông cưỡi lên người mình, Kỳ Đông dáng người rắn chắc, toàn thân đều là cơ bắp, Lăng Đạo Hi mỗi bước đi đều thực gian nan, đi rất chậm, còn bị Kỳ Đông đánh bốp vào mông.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Kỳ Đông lại chỉ huy Lăng Đạo Hi đi một vòng lớn, chờ đến khi trở lại phòng ngủ thì cả người cậu đều mệt đến thở hồng hộc.

Kỳ Đông đem dây xích mà Lăng Đạo Hi dùng khóa ở đầu giường, tay cậu cũng bị trói ngoặt ra sau, tùy tay nhặt lên dép lê trên mặt đất, nhắm chuẩn mặt đối phương quạt qua, “Cậu rất khinh người? Cậu khinh người một cái cho tôi coi a.”

Vẻ mặt Lăng Đạo Hi hiện ra một chút không phục.

“Cậu còn không phục?” Hắn lại hung hăng đánh mặt bên kia, “Kiêu cái gì mà kiêu, một con chó hoang có cái gì tốt mà kiêu?”

“Tôi không có.”

Lại là một bạt tai, “Cậu còn dám cãi?”

Kỳ Đông tay trái tay phải cùng quất tới, chỉ thấy Lăng Đạo Hi hô hấp ngày càng dồn dập, ngay cả thân thể cũng bắt đầu phát run.

“Chủ nhân, tháo ra cho tôi được không?” ánh mắt Lăng Đạo Hi trở nên mê ly.

Kỳ Đông cúi đầu nhìn thoáng qua, “Nói cậu chó hoang cậu còn không phục, cái dương v*t chó đó nhanh như vậy đã có phản ứng rồi?”

“Chủ nhân…” Lăng Đạo Hi cầu xin.

Kỳ Đông nắm cằm cậu, “Tôi mặc kệ cậu trước mặt người khác cao quý lãnh diễm thế nào, ở trước mặt tôi thì phải lẳng lơ dâm đãng cho tôi, lộ ra cái loại biểu tình này lần nữa, nửa đời sau cậu cứ mang nó mà sống đi.”

Hắn giải khai đai trinh tiết cho Lăng Đạo Hi, cơ hồ là lập tức, hạ thân mềm nhũn của đối phương nhanh chóng sung huyết bành trướng, thẳng tắp đứng lên.

“Xem cái bộ dạng phóng đãng của cậu kìa,” Kỳ Đông cầm dương v*t của mình, lần nữa dùng nó giáng những cái tát vào Lăng Đạo Hi, hành động này khiến Lăng Đạo Hi hưng phấn khó có thể kiềm chế, cậu hé miệng gấp rút thở hào hển, ngay cả cơn run rẩy trong lúc hô hấp cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

“Ngậm cái mõm chó của cậu lại,” Kỳ Đông ra lệnh, “Cho cậu mở cậu mới được mở.”

Lăng Đạo Hi cố gắng mím môi lại, ngực cũng phập phồng, Kỳ Đông đem quy đầu đặt trên môi đối phương cọ xát vòng quanh, niêm dịch trong suốt bôi lên môi cậu đến sáng óng ánh.

Lăng Đạo Hi rũ mắt nhìn cự vật bừng bừng nổi gân xanh bên miệng, lại ngước mắt lên nhìn Kỳ Đông, khát cầu hiện hết lên ánh mắt.

“Há mồm, “ Lăng Đạo Hi đã sớm đợi những lời này, không chút nghĩ ngợi liền hé miệng ngậm thứ to lớn của Kỳ Đông vào, thành kính như đang đối đãi bảo vật trân quý nhất thế gian.

Kỳ Đông lần này không muốn cậu tự mình động, hắn túm lấy tóc đối phương, không chút thương tiếc vận khởi khố bộ, trong miệng Lăng Đạo Hi trừu sáp đi lại. Lăng Đạo Hi vài lần bị hắn thúc đến nôn khan, nhưng vẫn cố gắng co rút khoang miệng, ra sức khiến Kỳ Đông cảm giác càng thoải mái.

Động tác Kỳ Đông nhanh hơn, hắn chỉ rút ra một chút liền mạnh mẽ sáp vào, cơ hồ chôn toàn bộ vào yết hầu đối phương, Lăng Đạo Hi vì hô hấp không suông sẻ nên sắc mặt ửng hồng, khóe mắt cũng ngấn nước.

Phản ứng của Lăng Đạo Hi cực kỳ kích thích Kỳ Đông, hắn ôm lấy đầu đối phương dùng sức ấn vào khố hạ mình, chạy nước rút vài cái, đem tinh dịch nồng đặc đều bắn vào yết hầu đối phương, Lăng Đạo Hi sợ bị sặc không thể không cố gắng nuốt hết, động tác nuốt kia phảng phất như đang khiêu khích quy đầu Kỳ Đông, hắn nhịn không được lại hơi rút ra tiếp tục bắn vài cái, lại có hai cỗ bạch trọc phun ra, từ khóe miệng Lăng Đạo Hi chảy xuống, bộ dáng kia dâm đãng nói không nên lời.

Kỳ Đông lưu lại trong miệng Lăng Đạo Hi chốc lát mới ý do vị tẫn rút ra, nửa như khen thưởng mà vỗ vỗ đầu đối phương, Lăng Đạo Hi vui sướng ngước mặt, Kỳ Đông nhất thời lại có một loại lỗi giác đối phương đang liều mạng vẫy đuôi.

Mặc kệ Kỳ Đông đối Lăng Đạo Hi tồi tệ thế nào, cậu đều vui vẻ chịu đựng. Hơi cho cậu sắc mặt hòa nhã một chút, cậu liền mừng rỡ như điên. Loại cảm giác này, Trần Tĩnh chưa từng cho hắn, Từ Lệ chưa từng cho hắn, bất cứ cô bạn gái nào trước đây đều chưa từng cho hắn, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn cự tuyệt Từ Lệ mà xuất hiện ở chỗ này.

Kỳ Đông mệt mỏi dựa vào đầu giường, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cảm thụ sự thích ý này từng chút thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ của mình, cả người như đang trôi nổi trên biển mây.

Hắn hơi hơi mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là gương mặt chờ mong của Lăng Đạo Hi, cùng nửa người dưới vẫn còn rất tinh thần của cậu.

Kỳ Đông hất đầu, “Lên đây đi, cậu muốn tới kiểu gì?”

***

Khai giảng là mùa vội vã đối với Kỳ Đông, đội thuyền phải thi đấu giao hữu, học viện còn muốn tổ chức giải bóng rổ, bất quá bằng thể năng hắn hiện tại, đồng thời ứng phó hai bên hoàn toàn không thành vấn đề.

Cùng thời điểm đó, đại hội thể thao các trường đại học trong thành phố đang hừng hực khí thế triển khai, những tinh anh thể thao của năm trường đại học đều chà xát tay, gắng giành thành tích để vào vòng trong.

Đội thuyền kayak của Kỳ Đông sau khi kết thúc huấn luyện, đồng đội phi tới lôi kéo hắn đi xem trận đấu.

“Đấu cái gì, đáng cho cậu hưng sư động chúng như vậy?” Kỳ Đông nhìn nhìn vài đội hữu cũng bị kéo tới xem thi đấu giống mình.

“Một người anh em của tớ hôm nay đánh trận chung kết, kêu tớ kiếm thêm vài người tới cổ động.”

Kỳ Đông một đường đi theo đồng đội, tới sân đấu quần vợt, nằm giữa sân quần vợt và sân bóng rổ là một sân bóng bàn lớn, Kỳ Đông bình thường rất ít đi qua bên này.

“Anh em của cậu chơi tennis à?”

“Ờ, hơn nữa rất mạnh, trước kia từng thi đấu giải thanh thiếu niên quốc gia đó.”

“Vậy còn thi đấu giải trường làm gì?”

“Bị chút tổn thương, không có cách nào đánh chuyên nghiệp nữa,” hai người nói xong liền tới sân, chỗ này đã ba tầng trong ba tầng ngoài vây đầy người, bất quá cũng may có người đến trước chiếm chỗ, đám người Kỳ Đông thuận lợi chen vào hàng.

Trận đấu đã tiến hành được một nửa, tuyển thủ bán chuyên nghiệp trong lời đội hữu kia điểm số ngược lại rớt phía sau, Kỳ Đông nhìn sang đối diện, người trên sân không ngờ là Lăng Đạo Hi.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Đông xem Lăng Đạo Hi chơi tennis, bình thường hắn căn bản không chú ý đối phương có hoạt động thể thao nào trong thời gian rảnh, hắn vẫn cho rằng Lăng Đạo Hi chỉ biết học mà thôi.

Đội hữu cũng nhìn thấy, “Mợ nó, đây không phải bạn cùng phòng cậu à?”

Cậu ta lại nhìn cẩn thận, “Mợ nó, lại còn chơi tay trái.”

Ai chơi thể thao đều biết, mấy hạng mục thể thao cần cầm vợt này, gặp phải đối thủ thuận tay trái đều rất khó giải quyết, đối thủ của Lăng Đạo Hi không thể nghi ngờ cũng gặp phải nan đề này, dù hiểu biết của Kỳ Đông về quần vợt không nhiều lắm, nhưng vẫn nhìn ra được cậu ta đang rất bị động.

Trong số những đồng học vây xem ngoài sân, fan của Lăng Đạo Hi chiếm đa số, mỗi lần cậu chặn banh được điểm, đều có thể khiến một đám nữ sinh vỗ tay hoan hô, Kỳ Đông đã nhìn quen loại trường hợp này, chẳng qua lần nào hắn cũng là kẻ được muôn người chú mục.

Kỳ Đông yên lặng đứng đó chốc lát liền không xem nữa, “Đi thôi.”

“A? Cậu không coi sao?” Đội hữu hỏi, “Đánh rất đẹp mà.”

“Có việc, “ Kỳ Đông đầu cũng không quay lại rời khỏi sân, trở lại ký túc xá, cư nhiên nhìn thấy một nữ sinh xa lạ trước cửa phòng ngủ mình.

“Tìm ai?” Kỳ Đông cao thấp đánh giá đối phương, dáng người không ngon bằng Từ Lệ, khuôn mặt thì cũng không tệ lắm.

“Anh là bạn cùng phòng của hội trưởng sao? Tôi tới tìm hội trưởng.”

“Hội trưởng? Hội gì, Hồng Hoa Hội* sao?”

*Hồng Hoa Hội, một bang hội có tổ chức vô cùng rộng lớn với tôn chỉ “phản Thanh phục Minh”, xuất hiện trong truyện ‘Thư kiếm ân cừu lục’ của nhà văn Kim Dung.

Nữ sinh cười khanh khách, “Anh thật thú vị, đương nhiên là Hội sinh viên.”

Kỳ Đông mở cửa vào phòng, nữ sinh không chút khách khí theo sau.

“Hội trưởng của mấy cô lúc này hẳn là còn trên sân đấu.”

“A, “Nữ sinh giật mình vỗ vỗ gáy, “Tôi quên mất hôm nay cậu ấy có trận đấu.”

Nhãn châu cô gái nghịch ngợm xoay xoay, hỏi Kỳ Đông, “Anh có ngại tôi ở đây chờ cậu ấy không?”

“Tùy cô.”

“Cám ơn,” nữ sinh hé miệng cười nói, “Tôi tên Tưởng Nghiên, còn anh?”

Lúc Lăng Đạo Hi trở lại Kỳ Đông đang dạy Tưởng Nghiên đánh CS*, thấy Lăng Đạo Hi vào phòng, cô vội đứng lên khỏi giường Kỳ Đông.

*CS: Game Counter strike, một game đối kháng.

Lăng Đạo Hi thấy cô ở trong phòng sửng sốt, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ tới đưa tiền cho cậu, kinh phí xin lần trước được duyệt rồi,” Tưởng Nghiên từ trong giỏ lấy ra một bìa thư đưa tới.

Lăng Đạo Hi nhận lấy, “Đặt ở văn phòng là được rồi, làm gì phải đặc biệt đi một chuyến.”

Tưởng Nghiên bĩu môi, “Người đến người đi nhiều như vậy, lỡ mất tớ đền không nổi đâu, đúng rồi,” cô lại lôi trong túi quần trái ra tờ giấy, “Tớ dự chi mua chút đồ, đây là hoá đơn.”

Cô lại đào đào trong túi phải, lấy ra một bó to tiền lẻ, “Đây là tiền thối.”

Lăng Đạo Hi đưa tay lấy, vào một khắc khi sắp đụng vào đối phương cậu đột nhiên lật tay, Tưởng Nghiên theo phản xạ cũng chụp tay qua, mấy đồng xu nhỏ rơi vào tay Lăng Đạo Hi.

“Vất vả cho cậu rồi.” Lăng Đạo Hi đem hoá đơn cùng tiền lẻ đều cất kỹ.

Tưởng Nghiên liếc nhìn Kỳ Đông một cái, tiến đến bên tai Lăng Đạo Hi nói thầm gì đó, Lăng Đạo Hi bất động thanh sắc né né.

“Sao cậu không tự mình hỏi?” Lăng Đạo Hi nghe xong lời cô thì nói.

“Người ta mắc cỡ mà,” Tưởng Nghiên nguyên bản thoải mái chẳng hiểu sao giờ lại ngượng nghịu.

Lăng Đạo Hi chuyển hướng Kỳ Đông, “Cô ấy…”

“Chờ tớ đi rồi hãy hỏi!” Tưởng Nghiên chạy đến cửa, hướng Lăng Đạo Hi nháy nháy mắt vài cái, “Tớ chờ tin nhắn của cậu nha.”

Thấy Tưởng Nghiên chạy mất, Lăng Đạo Hi thở dài, đem lời vừa rồi chưa nói xong nói nốt, “Cô ấy muốn xin số điện thoại của chủ nhân ngài.”

Kỳ Đông hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Tôi cũng không biết thì ra cậu là hội trưởng đấy, cũng không biết thì ra cậu còn chơi được tennis, xem ra hiểu biết của tôi với cậu chưa đủ nhiều a.”

Lăng Đạo Hi phát giác nét mỉa mai trong ngữ khí đối phương, cậu xoay người khóa cửa, rồi đến trước mặt Kỳ Đông quỳ tốt, “Tôi là lớp trưởng cũng là chó lớp trưởng của ngài, là hội trưởng cũng là chó hội trưởng của ngài, chuyện của tôi không đáng để ngài bận tâm, chỉ cần mỗi một sự kiện của ngài tôi đều biết là tốt rồi.”

“Thực êm tai, “ Kỳ Đông sờ sờ đầu cún của cậu, “Tôi đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với quần vợt, không bằng cậu dạy dạy tôi thế nào?”

Lăng Đạo Hi chăm chú nhìn hắn sau một lúc lâu, trở lại giường của mình, ngậm quả banh tennis trong bao ra, nhẹ nhàng thả vào tay đối phương.

Kỳ Đông cười một tiếng, ném banh ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương