Túc Duyên
-
C5: Chương 5
9.
Tiếng thở nặng nề, tiếng xương cốt kẽo kẹt truyền vào tai tôi.
Tôi dần dần tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là tìm Hứa Trí Viễn.
Thế nhưng nơi tôi đang nằm không phải phòng bênh, cũng không phải vệ đường, mà là núi xá.x chồng chất.
Mùi xá.x thối nồng nặc khiến đầu tôi trống rỗng.
Tại sao ở đây lại có nhiều thi t.hể như vậy?
Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy góc áo tôi, tôi gượng gạo quay lại nhìn.
Đó là một bàn tay đầy má.u, khớp xương rõ ràng, ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn kim loại.
Đó là tay của Hứa Trí Viễn.
Tôi cố nén buồn nôn, đào thi t.hể ra, cuối cùng cũng đào được một người toàn má.u.
Cặp kính kim loại của anh vỡ nát một nửa, cả người ướt sũng má.u.
Lúc này tôi đã lấy lại được tinh thần, đây chính là thế giới tang thi mà Giang Hoài từng kể đúng không?
Vậy nên trạng thái của chúng tôi bây giờ cũng giống Giang Hoài hồi đó, đang hôn mê, hay nói đúng hơn là người thực vật.
Tôi đột nhiên ôm chặt lấy Hứa Trí Viễn: “Hu hu, anh làm em sợ quá. Chúng ta chưa chếc.”
Hứa Trí Viễn mở đôi tay đầy má.u ôm chặt lấy tôi, tôi nhận thấy cả người anh đang căng cứng.
Anh nhìn về phía sau tôi, vẻ mặt dại ra.
“Chạy!”
Cổ tay tôi bị anh dùng sức kéo. Tôi liếc nhìn ra sau, đồng tử cũng co rụt lại.
Một đám quái vật vặn vẹo cơ thể đang chạy về phía chúng tôi, miệng chúng chóp chép tiếng nhai, tiếng kẹt kẹt khiến người ta sởn tóc gáy.
Quái vật tập trung càng lúc càng nhiều, giống như trong phim tang thi vậy. Thế nhưng lúc này chúng tôi đang được trải nghiệm bản live action, cảm giác sợ hãi ùa kín ngực, chúng tôi chỉ có nước chạy trối chếc.
Tôi chạy như cỗ máy không biết mệt, mùi má.u tươi dâng lên yết hầu, không khí ở mạt thế thoang thoảng mùi mốc meo.
Hứa Trí Viễn dẫn tôi trốn vào trong một kho hàng, tang thi bên trong quay đầu lại, anh dùng cầm cái ghế nện vào đầu nó. Con tang thi ngã lăn ra đất, sau đó bị xe đẩy ủi ra ngoài cửa.
Cửa được kéo lại, tôi và anh nhìn nhau thở phì phò.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, con tim đập thình thịch.
“Đây là mạt thế, Giang Hoài từng kể với em, lúc anh ta là người thực vật cũng bị đưa tới đây. Em nghi là chúng ta bây giờ đang trong trạng thái nửa chếc nên mới đến chỗ này. Nếu còn sống, chúng ta sẽ trở về được, còn nếu chếc thì chỉ sợ ở ngoài đời thật cũng đi luôn.”
Hứa Trí Viễn gật đầu, ánh mắt kiên định: “Chúng ta sẽ thoát được, tin anh.”
Giống như những bộ phim tang thi từng chiếu, tin tưởng là thứ mà mạt thế thiếu thốn nhất. Ở nơi đây, người duy nhất tôi có thể tin chỉ sợ chỉ có mình Hứa Trí Viễn.
10.
Tang thi vẫn đang đứng cào cửa bên ngoài.
Chúng tôi nhìn nhau, có thể thấy nét nghiêm trọng trước giờ chưa từng có trong mắt đối phương.
Mạc Khê không chịu nổi áp lực ngoài hiện thực, trốn tránh hiện thực nên sinh ra nhân cách phản xã hội, vô tình đưa chúng tôi đến thế giới cô ta từng sống.
Nếu cô ta nói sống ngoài hiện thực quá dày vò, chẳng thà quay về mạt thế, chứng tỏ cô ta ở đây như cá gặp nước.
Nơi này chắc chắn có nền văn minh và thành thị cho cô ta sống.
Khoảng ba tiếng sau, đám cương thi kia mệt, tiếng cào cửa cũng dần biết mất.
Tôi và Hứa Trí Viễn tìm thấy một cái cửa khác bị khóa lại. Chúng tôi đập gãy khóa, sau đó lặng lẽ chuồn từ cửa này đi.
Hai đứa cùng chạy như điên giữa mạt thế hoang vắng, ôm một mối hy vọng xa vời.
Cũng có lúc chúng tôi nghĩ đến chuyện buông xuôi không quay về nữa, sống có ý nghĩa gì đâu?
Vì cuộc sống mà phải bôn ba làm việc, mỗi giai đoạn lại có áp lực riêng, còn nơi này chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Không có lục đục, cũng chẳng có đồn đãi linh tinh.
Dù là ở thế giới nào, trời mỗi ngày vẫn nắng, biển vẫn vỗ sóng, vạn vật là vĩnh hẳng.
Trốn tránh thì có ích lợi gì, chẳng có việc gì mà nằm trong chăn ngủ một giấc không giải quyết được cả.
Bây giờ tôi nhớ cái ổ của tôi lắm.
Muốn có một ngôi nhà mới với anh.
Hứa Trí Viễn kéo góc áo, băng bó phần tay nổi bọt nước do ma sát với gậy sắt của tôi.
Tôi thấy sự đau lòng giữa đôi mày anh, giơ tay lên xoa phẳng nếp nhăn, cười nói: “Không sao đâu, vết thương của anh thì khác gì em.”
Người đàn ông trước mặt không hé răng, chỉ cõng tôi lên, bước về phía trước. Tôi vươn tay xoa xoa mặt anh, râu trên cằm anh chọc vào lòng bàn tay tôi hơn lợn cợn.
Tôi lại nhào lên, dụi mặt mình vuốt ve anh.
“Nếu chúng ta trở về được, anh tỏ tình với em thêm lần nữa, em sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Anh ừ một tiếng, xốc tôi lên: “Ngồi yên, cọ thế không đau à.”
Bao nhiêu yêu thương không ở lời nói, người đàn ông này chỉ dùng hành động cho tôi thấy, anh rất yêu tôi.
Chợt có tiếng động cơ từ xa truyền lại, hai mắt tôi sáng lên.
Đó là một chiếc xe jeep quân đội.
Tôi vẫy tay liên hồi thu hút sự chú ý của họ.
Một đám người trang bị tận răng, tay cầm súng từ trên xe nhảy xuống, vây quanh chúng tôi.
Sau khi xác nhận chúng tôi chưa bị lây nhiễm, họ để chúng tôi ngồi vào thùng xe.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, tôi tò mò hỏi: “Mọi người có quen Giang Hoài và Mạc Khê không?”
Tôi rất thắc mắc, không biết bọn họ ra khỏi đây kiểu gì.
Một ông chú ngồi trước đánh mạnh vào thành ghế.
“Đừng có ồn ào!”
Hứa Trí Viễn lập tức che trước người tôi.
Lúc này tôi phát hiện có một cô bé xinh đẹp đang nhìn lén chúng tôi.
Sau khi được đưa tới căn cứ, tôi và Hứa Trí Viễn bị nhốt vào trong một căn phòng nhỏ kín mít không kẽ hở. Người tới đưa cơm cho chúng tôi là cô bé kia.
Sau khi thả chậu cơm xuống, cô bé đảo mắt hỏi tôi: “Chị quen anh Hoài à?”
Tôi nhìn thoáng qua Hứa Trí Viễn, anh gật đầu. Tôi cười với cô bé: “Ừ, chị quen.”
Tiếng thở nặng nề, tiếng xương cốt kẽo kẹt truyền vào tai tôi.
Tôi dần dần tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là tìm Hứa Trí Viễn.
Thế nhưng nơi tôi đang nằm không phải phòng bênh, cũng không phải vệ đường, mà là núi xá.x chồng chất.
Mùi xá.x thối nồng nặc khiến đầu tôi trống rỗng.
Tại sao ở đây lại có nhiều thi t.hể như vậy?
Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy góc áo tôi, tôi gượng gạo quay lại nhìn.
Đó là một bàn tay đầy má.u, khớp xương rõ ràng, ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn kim loại.
Đó là tay của Hứa Trí Viễn.
Tôi cố nén buồn nôn, đào thi t.hể ra, cuối cùng cũng đào được một người toàn má.u.
Cặp kính kim loại của anh vỡ nát một nửa, cả người ướt sũng má.u.
Lúc này tôi đã lấy lại được tinh thần, đây chính là thế giới tang thi mà Giang Hoài từng kể đúng không?
Vậy nên trạng thái của chúng tôi bây giờ cũng giống Giang Hoài hồi đó, đang hôn mê, hay nói đúng hơn là người thực vật.
Tôi đột nhiên ôm chặt lấy Hứa Trí Viễn: “Hu hu, anh làm em sợ quá. Chúng ta chưa chếc.”
Hứa Trí Viễn mở đôi tay đầy má.u ôm chặt lấy tôi, tôi nhận thấy cả người anh đang căng cứng.
Anh nhìn về phía sau tôi, vẻ mặt dại ra.
“Chạy!”
Cổ tay tôi bị anh dùng sức kéo. Tôi liếc nhìn ra sau, đồng tử cũng co rụt lại.
Một đám quái vật vặn vẹo cơ thể đang chạy về phía chúng tôi, miệng chúng chóp chép tiếng nhai, tiếng kẹt kẹt khiến người ta sởn tóc gáy.
Quái vật tập trung càng lúc càng nhiều, giống như trong phim tang thi vậy. Thế nhưng lúc này chúng tôi đang được trải nghiệm bản live action, cảm giác sợ hãi ùa kín ngực, chúng tôi chỉ có nước chạy trối chếc.
Tôi chạy như cỗ máy không biết mệt, mùi má.u tươi dâng lên yết hầu, không khí ở mạt thế thoang thoảng mùi mốc meo.
Hứa Trí Viễn dẫn tôi trốn vào trong một kho hàng, tang thi bên trong quay đầu lại, anh dùng cầm cái ghế nện vào đầu nó. Con tang thi ngã lăn ra đất, sau đó bị xe đẩy ủi ra ngoài cửa.
Cửa được kéo lại, tôi và anh nhìn nhau thở phì phò.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, con tim đập thình thịch.
“Đây là mạt thế, Giang Hoài từng kể với em, lúc anh ta là người thực vật cũng bị đưa tới đây. Em nghi là chúng ta bây giờ đang trong trạng thái nửa chếc nên mới đến chỗ này. Nếu còn sống, chúng ta sẽ trở về được, còn nếu chếc thì chỉ sợ ở ngoài đời thật cũng đi luôn.”
Hứa Trí Viễn gật đầu, ánh mắt kiên định: “Chúng ta sẽ thoát được, tin anh.”
Giống như những bộ phim tang thi từng chiếu, tin tưởng là thứ mà mạt thế thiếu thốn nhất. Ở nơi đây, người duy nhất tôi có thể tin chỉ sợ chỉ có mình Hứa Trí Viễn.
10.
Tang thi vẫn đang đứng cào cửa bên ngoài.
Chúng tôi nhìn nhau, có thể thấy nét nghiêm trọng trước giờ chưa từng có trong mắt đối phương.
Mạc Khê không chịu nổi áp lực ngoài hiện thực, trốn tránh hiện thực nên sinh ra nhân cách phản xã hội, vô tình đưa chúng tôi đến thế giới cô ta từng sống.
Nếu cô ta nói sống ngoài hiện thực quá dày vò, chẳng thà quay về mạt thế, chứng tỏ cô ta ở đây như cá gặp nước.
Nơi này chắc chắn có nền văn minh và thành thị cho cô ta sống.
Khoảng ba tiếng sau, đám cương thi kia mệt, tiếng cào cửa cũng dần biết mất.
Tôi và Hứa Trí Viễn tìm thấy một cái cửa khác bị khóa lại. Chúng tôi đập gãy khóa, sau đó lặng lẽ chuồn từ cửa này đi.
Hai đứa cùng chạy như điên giữa mạt thế hoang vắng, ôm một mối hy vọng xa vời.
Cũng có lúc chúng tôi nghĩ đến chuyện buông xuôi không quay về nữa, sống có ý nghĩa gì đâu?
Vì cuộc sống mà phải bôn ba làm việc, mỗi giai đoạn lại có áp lực riêng, còn nơi này chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Không có lục đục, cũng chẳng có đồn đãi linh tinh.
Dù là ở thế giới nào, trời mỗi ngày vẫn nắng, biển vẫn vỗ sóng, vạn vật là vĩnh hẳng.
Trốn tránh thì có ích lợi gì, chẳng có việc gì mà nằm trong chăn ngủ một giấc không giải quyết được cả.
Bây giờ tôi nhớ cái ổ của tôi lắm.
Muốn có một ngôi nhà mới với anh.
Hứa Trí Viễn kéo góc áo, băng bó phần tay nổi bọt nước do ma sát với gậy sắt của tôi.
Tôi thấy sự đau lòng giữa đôi mày anh, giơ tay lên xoa phẳng nếp nhăn, cười nói: “Không sao đâu, vết thương của anh thì khác gì em.”
Người đàn ông trước mặt không hé răng, chỉ cõng tôi lên, bước về phía trước. Tôi vươn tay xoa xoa mặt anh, râu trên cằm anh chọc vào lòng bàn tay tôi hơn lợn cợn.
Tôi lại nhào lên, dụi mặt mình vuốt ve anh.
“Nếu chúng ta trở về được, anh tỏ tình với em thêm lần nữa, em sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Anh ừ một tiếng, xốc tôi lên: “Ngồi yên, cọ thế không đau à.”
Bao nhiêu yêu thương không ở lời nói, người đàn ông này chỉ dùng hành động cho tôi thấy, anh rất yêu tôi.
Chợt có tiếng động cơ từ xa truyền lại, hai mắt tôi sáng lên.
Đó là một chiếc xe jeep quân đội.
Tôi vẫy tay liên hồi thu hút sự chú ý của họ.
Một đám người trang bị tận răng, tay cầm súng từ trên xe nhảy xuống, vây quanh chúng tôi.
Sau khi xác nhận chúng tôi chưa bị lây nhiễm, họ để chúng tôi ngồi vào thùng xe.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, tôi tò mò hỏi: “Mọi người có quen Giang Hoài và Mạc Khê không?”
Tôi rất thắc mắc, không biết bọn họ ra khỏi đây kiểu gì.
Một ông chú ngồi trước đánh mạnh vào thành ghế.
“Đừng có ồn ào!”
Hứa Trí Viễn lập tức che trước người tôi.
Lúc này tôi phát hiện có một cô bé xinh đẹp đang nhìn lén chúng tôi.
Sau khi được đưa tới căn cứ, tôi và Hứa Trí Viễn bị nhốt vào trong một căn phòng nhỏ kín mít không kẽ hở. Người tới đưa cơm cho chúng tôi là cô bé kia.
Sau khi thả chậu cơm xuống, cô bé đảo mắt hỏi tôi: “Chị quen anh Hoài à?”
Tôi nhìn thoáng qua Hứa Trí Viễn, anh gật đầu. Tôi cười với cô bé: “Ừ, chị quen.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook