"Tôi ở đâu không liên quan đến anh!" Trương Triết Hạn tức muốn chết! Rõ ràng biết anh đêm nay có concert, anh còn có thể ở đâu được nữa.

"Tôi vừa mới đỗ xe trước cổng sự kiện, xin lỗi, tôi cố hết sức rồi nhưng vẫn không đến kịp, em đói bụng chưa, đưa em đi ăn tối nhé."

Lại xài chiêu này! Vẫn lấy thức ăn ra dỗ anh! "Anh! Anh đến đây rồi?" Tim Trương Triết Hạn đập liên hồi.

Khó khăn nhất chính là quá trình thừa nhận mình đang yêu một người, đến khi xác định được tâm ý, Trương Triết Hạn chạy trối chết nhanh hơn ai hết. Chộp bừa một nhân viên giải thích mình có việc đi trước, nhắn người đại diện đừng có lo, lát nữa sẽ liên lạc.

Nhân viên kiểu?? Tiểu Triết ơi đêm nay là concert của anh đó!! Cả nhóm gia đình bạn bè nhân viên đang chờ tiệc mừng kìa. Tuy rằng kết thúc được một lúc rồi nhưng số lượng lớn fans bên ngoài vẫn chưa có giải tán đâu đấy, anh còn mặc trang phục diễn bắt mắt chạy ra, một mình chạy ra luôn?

Chỉ có trời mới biết người khiến anh nhung nhớ và trách móc xuyên suốt cả buổi diễn sắp xuất hiện trước mắt, quá nhiều nỗi niềm chất chứa trong lòng đè ép Trương Triết Hạn đến thở không nổi.

Trương Triết Hạn vận một bộ trang phục đỏ, đeo thắt lưng, vòng eo nhỏ nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết, cùng với cặp mông nẩy khiến cho vạt áo vểnh lên tựa như một chiếc váy bồng nữ tính, cơn gió nhẹ khẽ thổi bay mái tóc dài lười biếng, lướt đi như một nàng công chúa Disney đang chạy trốn, dáng người xinh đẹp khiến đám đông xôn xao gào thét, che miệng kinh ngạc khó tin, Là Tiểu Triết phải không!

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo như mèo, đôi mắt trong veo sáng ngời, làn da trắng trẻo ửng hồng, nhìn cận mới biết đẹp quá chừng.

Trên bầu trời, trăng sao cùng toả sáng, ánh sáng nhu hoà rơi trên người Trương Triết Hạn, lấp lánh phát quang, như mộng như ảo.

Cung Tuấn đứng trong gió lạnh, mọi mâu thuẫn trong lòng sau khi nhìn thấy Trương Triết Hạn đều tan thành mây khói. Bảo hắn buông tay sao cho được đây.

Ý cười hiện ra trong đáy mắt dịu dàng, vẫy tay chào chàng trai nhỏ dưới ánh trăng.

Cung Tuấn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, nhưng với thân hình cao lớn và khí chất xuất chúng, bên cạnh đã có không ít người đoán ra thân phận của hắn. Sau khi thấy Trương Triết Hạn, trong đám đông phát ra tiếng thản thốt, TIỂU TRIẾT VÀ CUNG TUẤN À?!

Cung Tuấn giật mình, tại sao Trương Triết Hạn chưa thay đồ gì đã chạy ra tìm hắn. Mất cả buổi mới hoàn hồn đón lấy anh. Trương Triết Hạn đấm một cái vào vai hắn, Cung Tuấn chịu đau, vòng tay ôm người vào lòng: "Em cứ thế này mà chạy ra ngoài à? Trời ạ!"

Trương Triết Hạn thở hổn hển, bấy giờ mới dừng bước, lập tức xoa xoa cánh tay, trời mùa đông lạnh quá đi mất.

Cung Tuấn cởi áo khoác len choàng lên cho anh, nhanh chóng ôm người đi về phía bãi giữ xe.

Trương Triết Hạn lạnh đến run rẩy, đừng nói để chửi thề, thở ra được một chữ còn khó.

Lên xe, Cung Tuấn lập tức mở điều hoà.

Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, ngập ngừng một lúc lâu mới mắng Cung Tuấn: "Chẳng phải nói không rảnh đến à!"

"Triết Hạn, em đẹp lắm." Ánh mắt nóng rực của Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Gì đây! Dư hơi! Trương Triết Hạn vui trong bụng nhưng vẫn đảo mắt, mấp máy môi, nghịch ngợm lẩm bẩm nói: "Cần anh khen chắc."

"Tôi có thể......" Cung Tuấn vừa hỏi chuyện vừa nghiêng mặt đến gần.

"Không thể!" Trương Triết Hạn đẩy mặt Cung Tuấn ra, mấy ý tứ mập mờ này anh nhịn đủ rồi, tối nay nhất định phải nói cho rõ ràng, hung hăng trừng mắt! "Này, sao thầy Cung lại đến đây!"

Đôi mắt nai sáng lấp lánh, làm gì có nét nào dữ tợn, chỉ có sự quyến rũ động lòng người mà thôi.

Cung Tuấn không nỡ lòng né tránh đôi mắt của Trương Triết Hạn, chỉ thở dài, hai tay sờ tìm gốc vé máy bay: "Tôi sợ nếu nói đồng ý với em trước mà lại không đến kịp, em sẽ trách tôi nhiều hơn."



Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn địa điểm khởi hành chuyến bay chính là nơi Cung Tuấn quay phim, hơn nữa hiện tại gặp hắn, anh đã lấy lại được chút tinh thần, giữ thái độ tao nhã ung dung mà đặt câu hỏi: "Anh hôm nay có cảnh quay quan trọng à?"

"Ừ, đạo diễn nói nếu tiến độ thuận lợi, tôi quay xong là có thể đi ngay." Cung Tuấn mở điện thoại cho Trương Triết Hạn xem lịch sử thanh toán. "Vừa quay xong là mua vé máy bay ngay, trước đó thực sự không biết mấy giờ mới kết thúc được."

"Cung Tuấn, tôi phải khen anh kỹ năng diễn xuất đỉnh, hay là chê anh không chuyên nghiệp chút nào đây." Trương Triết Hạn lười biếng ngước mắt nhìn, nguyên nhân quay phim một lần qua luôn là do muốn tan làm sớm chút, không biết nếu bạn diễn biết được chân tướng sẽ có suy nghĩ gì nữa, "Cẩn thân tôi ghi âm lại lời này của anh rồi tung lên mạng đấy."

"Tất cả cảnh tôi đều chỉ diễn một lần là qua." Cung Tuấn ánh mắt chân thành, không hề ra vẻ kiêu ngạo khoe khoang.

Khen anh mà muốn tăng xông luôn á. Trương Triết Hạn cau mày!

"Triết Hạn, trước năm mới, tôi có thể hoàn tất hết tất cả công việc đã nhận trước ." Cung Tuấn vẻ mặt hiện ý cười, dáng vẻ dịu dàng quen thuộc.

"Sao cơ?"

"Tôi có hỏi bên nhà sản xuất, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, có thể sẽ phát sóng vào tháng 2 năm sau, tôi muốn dành hết tất cả thời gian trống để tham dự toàn bộ quá trình tuyên truyền."

"Ò." Trương Triết Hạn nhanh chóng quay mặt đi, ánh mắt của Cung Tuấn quá nóng bỏng mà mềm mại, hiện tại bọn họ lại không ở trên phim trường, một người không phải Ôn Khách Hành, một người không phải Chu Nhứ, "Thời gian quảng bá cũng đâu phải có hoạt động mỗi ngày, đâu tốn bao nhiêu thì giờ của anh đâu. Với lại, trước đây anh...... chẳng phải rất ít tham gia tuyên truyền phim sao?"

"Em khác họ." Đôi mắt Cung Tuấn sáng rực, "Trước đây tôi đã đồng ý với em rồi."

Đồng ý xào CP với tôi ý hả. Trương Triết Hạn nhướng mi, ra vẻ lạnh lùng quay sang nhìn Cung Tuấn.

"Triết Hạn, em cũng đã đồng ý dạy tôi......" Cung Tuấn một tên đàn ông cao 1m86 lại thoáng cứng đờ co rút người, bấy giờ hắn cúi đầu nhìn người trước mặt, làm bộ đáng thương, "Chúng ta đã lâu chưa tương tác rồi......"

"Là do tôi không để ý tới anh chắc! Ông đây còn bị fans thêu dệt vượt ngàn dặm chạy đến nơi Vân Nam xa xôi như thế chỉ để tìm anh kia kìa! Anh có ra gặp tôi không." Trương Triết Hạn rốt cuộc nói ra những lời nghẹn trong lòng suốt mấy tháng nay, uất ức, tức giận, sôi máu não, làm cho đôi mắt cũng hoen đỏ, "Anh còn cần tôi dạy cái gì sao, phim mới của anh tuyên truyền mới hai hôm, anh tương tác trên Weibo rất nhuần nhuyễn luôn mà."

"Bận đóng phim là thật, uống say cũng là thật. Sáng hôm sau tôi nghỉ phép liền muốn đi tìm em, kết quả em đã ở sân bay mất rồi. Tuyên truyền phim ảnh là chuyện của bọn họ, tôi đăng Weibo nhớ Tứ Quý Sơn Trang, nhớ em mới là thật. Chỉ có một thứ là giả......"

Ngay từ câu giải thích đầu tiên của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn đã bắt đầu hối hận tự trách, quả nhiên yêu vào là lú, hôm đó dễ dàng bị chị Cát đánh lừa suy nghĩ của mình về Cung Tuấn như vậy. Vừa nãy sau khi cho chị Cát biết tình cảm của mình dành cho Cung Tuấn, chị Cát cũng bộc bạch với anh, làm người đại diện, chị không muốn nhìn thấy, sợ anh với Cung Tuấn ở bên nhau, hai tên đàn ông yêu đương, có nghĩ đến mọi người sẽ tiếp nhận không, sự nghiệp tiền đồ tính sao đây. Nên chị mới quấy nhiễu ngăn trở, cố tình nói xấu Cung Tuấn.

Cái gì giả. Trương Triết Hạn hỏi.

"Tôi cố tình bịa ra biểu hiện giả dối, để bọn họ cho rằng chúng ta đã gặp nhau." Cung Tuấn cụp mắt xuống, thoáng chút khó chịu, "Chúng ta vốn nên gặp nhau, giống như hôm nay vậy...... Tôi nên đến dự. Tôi không sợ fans CP trách móc, tôi chỉ sợ họ hiểu lầm tôi không tôn trọng em, tôi không thể đến concert của em, khiến bọn họ cứ xót Tiểu Triết đáng thương."

"Ờ, anh quan tâm cảm xúc của fans CP chúng ta thế á, anh có thấy yêu cầu của họ không?" Trương Triết Hạn bĩu môi, trong lòng chua xót vô cùng, từ khi tin tức Cung Tuấn bận không đến concert của anh bị tung ra, trên mạng liền bắt đầu lan truyền lời đồn đại quan hệ của hai người kỳ thật chẳng ra gì, rất nhiều fans CP trên siêu thoại cảm thấy thất vọng, một đám người kêu gào cái gì mà ước hẹn hoa nở, anh đọc mà phiền gần chết!

"Triết Hạn, thế chúng ta...... có nên phát chút đường không?" Cung Tuấn nhướng mày, tầm mắt xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài xe.

Trương Triết Hạn như mới từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang định mở cửa sổ của Cung Tuấn, bên ngoài một đám fans đen nghìn nghịt, chọn thời điểm này mở cửa sổ hả có bị điên không vậy!

Cung Tuấn lập tức nắm ngược lấy tay anh, nheo mắt nhìn lại với vẻ thích thú, dường như đang nhắc nhở Trương Triết Hạn, ban nãy em còn chạy về phía tôi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, còn tiến vào xe cùng tôi luôn đấy.

Trương Triết Hạn bỗng cảm thấy xấu hổ, nuốt nước bọt giải thích ngay tắp lự: "Xào, xào CP phải nhớ rằng không thể cố tình xào, chúng ta chỉ cần duy trì tương tác tự nhiên và hoà thuận là được rồi."

"Xào CP?" Cung Tuấn nhịn cười, nâng mắt lặp lại lời Trương Triết Hạn.



Trương Triết Hạn vặn cổ, rặn ra một nụ cười, đẩy hết trách nhiệm lên người Cung Tuấn: "Ài, tôi biết thầy Cung không thích làm mấy trò này...... Ừm, chỉ là tôi thấy bộ phim này được hưởng ứng khá tốt, không muốn fans phim thất vọng, để họ vui hơn một chút thôi ấy mà."

Ồ? Cung Tuấn rướn người sang, nhìn vào cặp mắt mèo linh động của Tiểu Triết gần trong gang tấc trước mặt: "Trước đây là trước đây. Sau đó tôi đã đồng ý sẽ phối hợp với em rồi. Triết Hạn, em muốn làm thế nào, nói với tôi, tôi sẽ thoả mãn em hết."

Nói thì hay lắm! Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào mắt Cung Tuấn, hai người quay phim vừa xong, Cung Tuấn liền cấp tốc vào hết đoàn này tới đoàn khác, còn vì thế mà không đến được concert của anh.

Tôi muốn làm thế nào! Trương Triết Hạn không khỏi phùng mang trợn mắt, gào thét trong lòng: Tui muốn anh tiếp tục cưng chiều tui! Giống như hồi còn quay phim trong đoàn á! Anh có làm được hay không, hứ, không làm được thì bớt bớt cái mồm gì mà phối hợp với tui đi, đến concert còn chả nhấc cái mông tới!

Cung Tuấn nhìn biểu cảm trên mặt Trương Triết Hạn biến đổi liên tục, khẽ cười nói: "Thầy Trương đã đồng ý dạy tôi xào CP mà, lúc ở trong đoàn đã dạy một phần rồi, giờ rời đoàn có thể chỉ dạy tôi không, tôi nên làm thế nào đây?"

"Xin lỗi! Dạy không nổi, vượt quá phạm vi năng lực của tôi rồi!"

"Ừ, vậy tôi dạy em, em phối hợp với tôi được không?"

Giề giề? Anh dạy tui? Trương Triết Hạn chớp chớp mắt, ngu người luôn.

Trương Triết Hạn nhịn không được bèn hỏi: "Cung Tuấn! Chẳng phải anh không tạo scandal xào CP sao! Trước đây anh quay phim xong, trên mạng không hề có chút tin tức nào với nữ chính cả. Tại sao đến lượt tôi anh lại sẵn lòng thế!"

"Ừ, chủ yếu là vì, tôi không thích phụ nữ, cho nên không thể tiếp nhận lòng tốt của họ được." Cung Tuấn nhìn vào mắt Trương Triết Hạn, chính thức làm rõ khuynh hướng tính dục của mình.

Không - thích - phụ - nữ?!

Trương Triết Hạn hô hấp ngưng trệ, hai mắt mở to. Anh không thích đàn ông, chỉ vì yêu Cung Tuấn nên mới bất đắc dĩ thôi. Nhưng Cung Tuấn ngay từ đầu đã không thích phụ nữ rồi cơ á?

Di động của Trương Triết Hạn lại vang lên không đúng lúc, tiếng rống giận của chị Cát che lấp cả đất trời, rung như muốn nhào khỏi điện thoại: "TRƯƠNG TRIẾT HẠN EM BỊ ĐIÊN HẢ? Bộ em chưa yêu ai bao giờ sao, em yêu Cung Tuấn đến thế à, vừa nghe hắn ta tới đã chẳng quan tâm cái gì mà xông ra ngoài luôn......"

Lỗ tai Trương Triết Hạn lập tức đỏ lên, nhanh chóng cúp điện thoại, khẽ liếc nhìn Cung Tuấn, thấy hắn đang cười tươi như một đoá hoa. Trong lòng mắc cỡ chết luôn, anh bên này còn đang ầm ĩ với Cung Tuấn, người đại diện bên kia đã đem anh bán đứng bán nằm chẳng còn cái gì.

"Triết Hạn, có thật không, em - yêu tôi? Cung Tuấn nắm chặt lấy tay Trương Triết Hạn, nhẹ nhàng đưa lên mặt mình.

"Mẹ nó tôi mời anh dự concert, anh không tới! Còn đặc biệt chạy tới Vân Nam tìm anh, Cung Tuấn cái đồ rùa đen khốn nạn nhà anh! Anh thả thính đùa giỡn tôi sờ mó tôi hôn tôi, còn...... Hưm!"

Cung Tuấn dùng sức mà chặn môi Trương Triết Hạn, hai sống mũi cao ngất dính sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng dây dưa quấn quít.

Chỉ có anh được thôi chắc! Trương Triết Hạn đưa tay câu lấy cổ Cung Tuấn, đáp lại nụ hôn của Cung Tuấn, vừa gặm vừa cắn như đang trút giận.

Khoé môi Cung Tuấn khẽ nhếch, Trương Triết Hạn giống mèo quá đi mất! Một bé meo meo bị vạch trần tâm tư, thẹn quá hoá giận mà xù lông, tiểu Triết meo đáng yêu xinh đẹp nhất trần đời.

Cung Tuấn nhường anh, để mặc cho anh hôn, hôn hôn xong Trương Triết Hạn lại ngượng, liền đẩy hắn ra, ra lệnh: "Lái xe sang chỗ khác, đừng đỗ ở đây, em còn chưa muốn chơi trò come out trước mặt fans đâu."

"Sao nào, vừa mới hôn người ta xong đã không muốn chịu trách nhiệm rồi hả?"

Trương Triết Hạn muốn đánh người lắm rồi á!

Cung Tuấn mỉm cười dịu dàng, lập tức giơ tay đầu hàng, "Đi đi đi, đi ngay đây!"

Cung Tuấn lái xe, Trương Triết Hạn thừa dịp hắn không thể phân tâm mà bắt đầu tra hỏi: "Anh có mưu đồ bất chính với em từ khi nào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương