Tuấn Nam VS Dã Tiểu Miêu
-
Chương 8
Ngồi lên tắc xi không bao lâu, Kỉ Diệu liền bảo tài xế dừng xe ở ven đường.
Nàng cảm thấy mình cần một chút không khí lạnh để thanh tỉnh đầu óc, đi bộ dười trời lạnh như là sự trừng phạt bản thân vậy.
Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi Dương Khải thiếu chút nữa hôn nàng làm toàn thân nàng run lên, đồng thời nàng cũng xác định rõ một chuyện: Nàng yêu Tuấn Nam rất nhiều,
Khi Dương Khải hôn nàng trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của Tuấn Nam,nàng biết rõ tình cảm mình dành cho Dương Khải vốn dĩ đã là quá khứ.Trong năm năm này hình ảnh Tuấn Nam đã dần dần khắc sâu vào tâm trí của nàng . Mặc dù biết rõ hắn đã không còn thuộc về nàng nữa nhưng nàng cũng không có cách nào xóa bỏ hình ảnh của hắn
Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng cảm giác sống mũi cay cay, chẳng mấy chốc mà nước mắt tràn mi
Nàng sẽ không bao giờ hẹn hò với ai khác, cũng không muốn dùng kẻ khác để quên đi hắn, trong lòng nàng vị trí của hắn là không thể thay thế
.
Cho nên, nàng tình nguyện ở nhà khổ sở xem tivi còn hơn là hẹn hò với người khác ——
Nàng không ngừng xoa bóp đôi bàn tay bé nhỏ đang bị đông cứng lại, mệt mỏi cước bộ đi về nhà. Bây giờ nàng chỉ muốn khóc một lần cho thạt đã rồi vùi đầu vào chăn ngủ một.
Khi nàng bước đến trước của nhà, đèn tự động sáng lên, lúc này nàng mới phát hiện có một bóng người cao lớn đứng trước cửa nhà từ.
Người đang chờ nàng ở ngoài cửa không ai khác là Tuấn Nam, hắn hai tay khoang, đứng dựa vào tường, hai mắt chăm chú nhìn nàng .
Này, điều này sao có thể? Nàng có phải lạnh quá đến hôn mê rồi phát sinh ảo giác giống như cô bé bán diêm hay không a?
Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định là bởi vì nàng tưởng niệm hắn quá nhiều cho nên mới phát sinh loại ảo giác này.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng “Ảo giác” bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
“Tại sao về trễ như vậy? “ “ ảo giác” đứng trước mặt nàng lại còn bày ra bộ mặt rất nghiêm túc.
Kỉ Diệu dừng bước, mở to hai mắt nhìn . “Ảo giác” nói tiếp .”Tại sao ngươi muôn như vậy mới trở về?”
Ảo giác không chỉ mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn mắng nàng! ?
Thật kì lạ, hắn hung dữ với nàng như vậy nhưng nàng tuyệt nhiên không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Nàng liều mạng mở to hai mắt, muốn đem người trước nhìn thật rõ ràng, nhưng hai mắt càng mở to thì bóng người trước mặt lại càng trở nên mơ hồ
“Tuấn Nam, là ngươi sao?” Nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt.
Tuấn Nam nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm người này có phải vừa mới uống rượu hay không? Tại sao đến cả hắn cũng không nhận ra? Mói nói vài câu đã chạy ra khỏi phòng ăn, cũng không liên lạc lại, hại hắn ở đay chờ nàng cả một buổi tối , bây giờ nàng lại trở về trong tình trạng như người mất hồn, chẳng lẽ muốn hại hắn đau lòng chết sao?
“Trễ như thế một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi biết không, ta ở đây chờ cả đêm —— “
Hắn lời còn chưa nói hết, hỉ Diệu đã vọt vào trong lồng ngực của hắn, lực bất ngờ làm hắn lùi về sau một bước. sau đó nàng bỗng nhiên khóc lớn
Kỉ Diệu liều lĩnh tiến về phía trước ôm lấy hắn, coi như là ảo giác cũng tốt, nàng muốn ôm thật chặt, không để cho hắn biến mất nữa.
Khi nàng ở trong ngực hắn, cảm giác chân thật, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của hắn, , nàng mới tin tưởng, hắn thật sự là người nàng muốn : Tuấn Nam.
“Thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi…” Nàng nức nở khóc lóc kể lể .”Ô ~~ ta rất nhớ ngươi, người ta rất nhớ ngươi a…”
Đây không phải là ảo giác, không phải là tưởng tượngcủa nàng , Tuấn Nam thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nhưng, nếu như nàng không phải nằm mộng, mà cũng không phải là ảo giác, như vậy người nàng đang ôm bây giờ đúng là kẻ còn sống sờ sờ tên Tuấn Nam kia? như vậy thật sự là không được
Nàng bỗng nhiên lại đẩy hắn ra, tay chân luống cuống lau đi nước mắt trên mặt, sửa sang lại đầu tóc rối bời.
“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng hít hít một hơi, lấy tay vém một lọn tóc, trấn tĩnh lại hỏi:.”Các ngươi không phải là đang ăn lẩu sao?”
Nàng lại hỏi hắn vấn đề này? Tuấn Nam hai tay ôm ngực, liếc xéo nàng.
“Ta đang đợi ngươi a! Ngươi khóc chạy ra khỏi phòng ăn, Dương Khải đuổi theo ngươi, kết quả cũng không ọi điện thoại lại, ngươi nói ta còn nuốt trôi sao?”
Hắn giống như có chút tức giận ! Kỉ Diệu giương hai mắt len lén nhìn , quả nhiên là hắn đang rất tức giận .
“Ngươi còn thời gian quan tâm ta sao?” Nàng bỉu môi hỏi.
“Dĩ nhiên quan tâm.” Hắn cướp cái chìa khóa trong tay nàng, xoay người mở cửa. Kỉ Diệu ở phía sau hắn cười trộm , hắn quả nhiên là quan tâm nàng. Không ngờ tới hắn vừa vặn nói thêm một “Ngươi là học muội của ta.”
Mặt của nàng ngay lập tức sụp xuống.”Không cần! Người ta không cần làm học muội của ngươi a.” Khỉ Diệu ở phía sau hắn không dám la hét chỉ nhỏ giọng nói.
“Ừ? Ngươi nói gì?” Hắn cố ý làm bộ như không có nghe rõ, cầm lấy cái chìa khóa mở cửa.
Hắc hắc, chiêu này tên là “Gậy ông đập lưng ông”, ai kêu nàng lấy thân phận học muội hành hạ hắn nhiều năm như vậy. (óe anh nì thù dai)
“Không có, không có gì.” Nàng bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy không nói to một chút, bây giờ có đánh chết nàng cũng không dám ở trước mặt hắn nói lại lần nữa.
Bùi Tuấn Nam phát hiện hắn bắt hiểu rõ nữ nhân này .
Thật ra thì, đáng lẽ hắn phải đoán ra tâm ý của nàng từ gày hôm qua. Người này cá tính giống hệt con mèo nhỏ, trừ phi nhận định là chủ nhân nếu không đừng hòng người ngoài có thể chạm vào nó. Ngày hôm qua hắn và nàng có một nụ hôn nóng bỏng đến vậy, nghĩ qua cũng biết là có ý gì
Chỉ bất quá hết lần này tới lần khác Bùi Tuấn Nam mắc phải cái bệnh nghề nghiệp của một kiến trúc sư, Cái gì cũng tính toán kĩ càng, nếu không có “Chứng cớ” rõ rang hắn nhất định không làm, Bất quá sự kiện “Chiếc nhẫn ” đã dạy cho hắn một bài học, hắn sẽ không mắc phải sai lầm giống trước nữa
Cho nên dù hôm qua hôn nàng như vậy hắn vẫn khong xác định rõ tâm tư của nàng, phải qua lần này, nàng rõ ràng là đang ghen tị, hawnns nhờ vậy mới có thể xác định rõ ràng .
Bất quá lúc ăn tối , khi nàng vẻ mặt hoảng hốt đi ra khỏi phòng ăn thì hắn càng chắc chắn về suy luận của.
Cho nên, hắn quyết định tối nay sẽ cẩn thận chứng thực lại lần nữa——
Đi vào trong nhà, Tuấn Nam đem áo khoác treo lên móc áo ngoài phòng khách. Kỉ Diệu ngồi trên ghế sa lon, nhìn hắn đi lại trong phòng liền không khỏi cảm động dường như đã vài năm rồi không nhìn thấy hắn vậy.
Bây giờ, hắn đang ở trước mắt nàng, nhưng nàng cũng không xác định được người này có phải Tuấn Nam hay không . Hắn giống như vì sao xa tít trên trời, thoạt nhìn thì rất gần nhưng thực ra lại cách xa đến hàng vạn năm ánh sáng. Hắn yêu nàng sao? Nàng không dám hỏi.
“Tại sao lại nhìn ta như vậy??” Chẳng biết lúc nào Tuấn Nam chạy tới ngồi bên cạnh nàng, đặt xuống một ly trà.
“Ta không có nhìn ngươi.” Nàng vội vàng đem tầm mắt quay lại màn hình ti vi. Thật sự là bởi vì hắn ở quá gần, làm cho nàng cảm thấy hô hấp khó khăn
Chuyện này có chút kỳ quái, bình thường Tuấn Nam sẽ không ngồi gần nàng như vậy, nếu nàng ngồi trên ghế salon , hắn sẽ ngồi ở cái ghế riêng bên cạnh và neus nàng ngồi ở cái ghế riêng ấy thì hắn sẽ ngồi ở ghế salon
Nàng đã từng hỏi hắn tại sao lại ngồi xa như vậy, hắn nói bởi vì hắn là người quân tử
Chẳng lẽ —— hắn hôm nay không muốn làm quân tử nữa?
“Trễ như thế mới trở về? Mới vừa rồi chạy đi nơi nào?” Hắn mặt mũi lạnh lùng hỏi nàng.
“Ta… Chỉ là đi tản bộ.” Nhớ tới cảnh tượng bên hồ, nàng không dám nói thật.
“Chẳng qua là đi tản bộ?” Tuấn Nam vừa nhích tới gần một chút, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng chừng chừng.
Kỉ Diệu vốn không biết cách nói dối, vừa bị hắn tra hỏi liền toát mồ hôi.”Thật… Ta, thật ra thì ta… Ta là…” nàng không biết nói fif khác ngoài nói đi tản.
“Ta thấy, ngươi nhất định vừa chạy đi uống rượu đ?” Tuấn Nam hai mắt thâm thúy liếc nàng, đây là hoài nghi hợp lý nhất, bởi vì mới vừa rồi nhìn thấy nàng, vẻ mặt vô hồn giông như uống say vậy.
“Uống rượu! ? Không không không, ta không có đi uống rượu, ta lấy thề.” Nàng vội vàng giơ tay thề, bày ra vẻ mặt trong sạch.
“Ai kêu ngươi thề?” Tuấn Nam vẻ mặt khinh thường.”Ta muốn kiểm tra.”
“Kiểm tra?” Nàng ngây ngẩn cả người. Làm sao kiểm tra, muốn tìm cảnh sát bá bá để làm kiểm tra nồng độ cồn trong máu sao?”Không cần, ta thật không có uống rượu nha, không tin ngươi ngửi sẽ biết.”
“Tốt, để ta ngửi.” Tuấn Nam trong mắt mang theo vẻ quỷ dị, nghiêng thân nhích tới gần nàng, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Như thế nào, không có mùi rượu đúng không ?” Nàng nói.
“Ừ… Có một chút.”
“Có một chút! Làm sao có được , ngươi ngửi cẩn thận một chút.”
Dạ, tuân lệnh. Tuấn Nam ghé sát vào mặt c nàng, bên tai, phía sau cổ, hít sâu một hơi ——
P/ S đoạn sau cảnh H ( nhẹ thui) nên các nàng ai không đủ tuổi thì back ngay nhá, nếu không nghe lời ta không chịu trách nhiệm vụ đầu độc tâm hồn trong sáng *như tờ giấy than * của các nàng đâu nha
Hơi thở chậm rãi thổi tới da thịt nhạy cảm sau tai nàng, hại tim nàng đập chậm một nhịp, khi chóp mũi của hắn khẽ chạm vào cái cổ trắng mền mại của nàng làm cho nàng tê dại. Trời ạ đây là kiểm tra cái gì a? Tại sao toàn thân nàng vô lực, tâm hồn nhộn nhạo …
“Cảnh sát đại nhân, ngươi kiểm tra xong chưa.. Ta không có uống rượu nha “ Nàng không biết thanh âm nhỏ nhẹ như vậy có bao nhiêu phần hấp dẫn hắn
“Ừ… Không được, ta muốn kiểm tra toàn diện một lần.” Hắn thấp giọng rù rì. Đúng vậy, hôm nay hắn nhất định phải kiểm tra “ toàn diện”nàng cho thật tốt, phải thấy rõ nam nhân trong lòng nàng rút cục là ai
Không chỉ dùng mũi kiểm tra hơi thở của nàng, hắn cào muốn dùng đôi môi ôn nhu mà nếm thử cho thật tốt, hắn hôn lên vành tai mền mại, lướt qua cổ nàng rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng .
Lưỡi của hắn luồn vào sâu trong đôi môi của nàng, nhẹ nhàng tách môi nàng ra, tinh tế thưởng thức hương thơm trong miệng nàng. Thân thể mếm mại của nàng như có ma lực hấp dẫn làm cho hắn không thể rời ra
Bùi Tuấn Nam mỗi một động tác đều làm Kỉ Diệu say mê, nàng biết đây mới là nam nhân nàng muốn , khi hắn hôn nàng, nàng không hề có ý định chống cự, ngược lại nàng còn có vẻ mong đợi.( phi lễ chớ nhìn, chớ nhìn…. chớ…. nhìn….a * ai đó nước dãi nhỏ tong tong *)
Hai người cứ như vậy hôn nhau, hai thân thể dính sát vào nhau như gắn keo, khong bao giờ có thể tách ra. Hai người cứ như vậy ở trên salon dây dưa
Hắn vừa hôn, vừa cởi quần áo, vùi đầu vào trước ngực nàng tận tình bú mút .
“Ngươi thật là hư, còn dám nói không uống rượu sao? ” Nàng nếu như không uống rượu, hắn làm sao có thể say đến như thế, cháng váng không dứt?
“A! Người ta… Thật không có uống mà.” Nàng hờn dỗi , muốn yêu nàng có thể, nhưng không thể vu có cho nàng nha.
Thanh âm của nàng yêu mị như thế, ánh mắt vô tội như vậy làm cho hắn không nhịn được nữa rồi
Tuấn Nam ôm lấy nàng, hai tay nâng hông của nàng lên, lấy chân nàng vòng qua hông hắn.
“A!” động tác đột nhiên như vậy làm cho Kỉ diệu kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể áp chặt vào người hắn, nhỏ giọng hỏi “Ngươi muốn đi đâu?”
“Lên giường a.” Sợ nàng cảm lạnh, vẫn là đem nàng lên giường tốt hơn, Nhưng nguyên nhân chính là ghế sa lon quá nhỏ, căn bản không đủ hắn phát huy.
Cơ thể to lớn của hắn dính chặt vào nàng, không kiềm chế được mà mang theo dục vọng cùng yêu thương, mãnh liệt tiến vào sâu bên trong nàng g…
“A ——”hai tay nàng vịn thật chặt vào lưng hắn
“Ngươi yêu ta sao?” Thanh âm cùng động tác của hắn ngày càng cuồng dã.
Hắn chạy nước rút bên trong nàng giống như muốn đắm chìm vào bên trong nàng không muốn rời ra.
“A…” Nàng dùng âm thanh quyến rũ mê hồn nhất để thay cho câu trả lời
Lúc này, Dương Khải mới từ quầy rượu trở về nhà mình, đang ảo não vì mình nhất thời vọng động, hù Kỉ Diệu chạy mất.
Đẩy cửa ra mới phát hiện của tại sao lại không có kháo ?
“Ngươi đã về rồi?” Trong phòng Tĩnh Hương vừa nghe tiếng cửa mở, lập tức ra đón n.
“Ngươi tại sao lại ở đây?” Dương Khải kinh ngạc nhìn nàng . sau đó hắn nhớ là ngày trước đã đánh cho Tĩnh Hương một cái chìa khóa, nhưng nàng chưa bao giờ tự ý vào nhà hắn
“Đây là nhà của chúng ta mà “Tĩnh Hương cười ngọt ngào, ôn nhu giúp hắn bỏ áo khoác.
“Ta đã nói rất rõ ràng, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc.” Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Là sao? Ngươi bỏ ta thật sao?” Tĩnh Hương mặc một bộđồ ngủ đen khêu gợi. Ở cùng với hắn lâu như vậy đây đâu phải là lần đầu tiên nói chia tay nhưng chỉ cần nàng giở chiêu này, cuối cùng đâu lại hoàn đó
Dương Khải đẩy nàng ra, lực đạo thật mạnh, làm hại Tĩnh Hương không cẩn thận ngã ở trên ghế sa lon.
“Cái chìa khóa để lại, ngươi đi đi.” Hắn quyết định muốn vứt bỏ quá khứ trước kia, dĩ nhiên trong cái quá khứ đó có cả nàng .
“Không thể nào!” Dương Khải lạnh lùng làm Tĩnh Hương tổn thương , nàng điên cuồng hét lên .”Ngươi không thể nào đối với ta như vậy, chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy không phải là rất tốt sao? Ngươi thích làm gì cũng được nhưng không được vứt bỏ ta “
“Tĩnh Hương, ta bây giờ không muốn sống cuộc sống như thế , ngươi cũng nên đi tìm một người có thể tin tưởng được “
“Không! Ta chỉ muốn ngươi, Dương Khải, ta không thể không có ngươi —— “
“ Cứ cố chấp như vậy đối với cả ta và ngươi đều không có.” Dương Khải lạnh lùng nói, hắn không muốn cùng nàng dây dưa nữa.
“Tại sao ngươiphải chia tay với ta ? Ta không đáp ứng.” Tĩnh Hương chỉ vào hắn, mất bình tĩnh hét lên .”Dương Khải, ta sẽ không để cho ngươi rời ta.”
“Thật xin lỗi, quyền quyết định không ở trong tay ngươi, giữa chúng ta vốn không phải là tình yêu nam nữ, ngươi tình ta nguyện, hợp tác, không hợp thì tán, mọi người sau này còn có thể làm bằng hữu, chẳng lẽ ngươi muốn ép ta trở mặt?” nữ nhân càng khóc lớn, nam nhân càng kiên định.
Ngày xưa ôn nhu như vậy bây giờ lại trở mặt thành con người khác, cho dù không phải tình cảm sâu đậm cũng đâu thể nói đi là đi như vậy?
Nàng không hiểu Dương Khải tại sao lại vô tình như thế, hay là do nàng chưa từng hiểu rõ quá hắn? Không, nàng không phục .
“Ta biết, nhất định là bởi vì nàng!” Tĩnh Hương trên mặt hiện lên vẻ âm tàn .”Nhất định là do nữ nhân Nhan Kỉ Diệu kia, đồ hồ lytinh đó muốn ngươi bỏ ta có phải không?
“Ngươi không nên nói loạn, chuyện của chúng ta không liên quan tới nàng” Dương Khải quay đầu đi chỗ khác.
“Ta không có nói loạn. Ngươi đừng cho là ta không biết, mấy ngày qua các ngươi ở chung một chỗ, khuya hôm nay còn đi tới hồ làm những chuyện gì…” Tĩnh Hương không nhịn được đem toàn bộ nói ra .
Mấy ngày qua nàng vẫn phái người theo dõi Dương Khải, dĩ nhiên đối với hành tung của bọn họ rõ ràng .
“Ngươi theo dõi ta?” Dương Khải xoay người lại, đôi mắt căm tức nàng.
Tĩnh Hương không có bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa nào của hắn .”Quả nhiên là nàng?”
Những năm gần đây Dương Khải ngoài trừ Tĩnh Hương, ở ngoài cũng có không ít nữ nhân, nhưng Tĩnh Hương vẫn bỏ qua, bởi vì nàng vẫn tin tưởng, Dương Khải cuối cùng có một ngày sẽ thuộc về nàng.
Thảm thay, qua nhiều năm nhẫn nại cùng đợi chờ, vì đâu nữ nhân kia vừa xuất hiện đã phá hư tất
“Ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp ngươi đi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Tĩnh Hương vừa điên cuồng hét lên, vừa cầm lấy áo khoác ngoài lao ra ngoài cửa.
Nếu xuất hiện trở ngại thì phải xử lý như thế nào? Cách làm nguyên thủy nhất là phải loại bỏ nó!
Trải qua một đêm nhiệt tình kịch chiến, Kỉ Diệu ôn nhu trong lòng Tuấn Nam khoan khoái tỉnh lại, lồng ngực cường tráng của hắn dán chặt lấy lưng nàng, hai cánh tay vững chắc đêm nàng ôm chặt lấy
Bất quá, khi kích tình ngọt ngào từ từ mát đi, nàng bắt đầu cảm thấy bất an .
“Tuấn Nam, ngươi nói… Chúng ta như vậy… Làm như thế nào cùng Hạ Lộ giải thích cho phải đây?” Cái đầu nho nhỏ của nàng bắt đầu lo lắng chuyện này.
“Hô ——” bị dưới chỉ truyền tới tiếng hít thở.
Kỳ quái, Tuấn Nam tại sao không có đáp lại nàng ? Xem ra, hắn nhất định cũng rất phiền não.
“Tuấn Nam, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ! Chúng ta làm sao cùng Hạ Lộ giải thích, ngươi nói, nàng có phải sẽ rất tức giận hay không a?” Nàng hơi lay nhẹ thân thể của hắn
“Dạ… Này sẽ có cách giải thích, không nên lộn xộn Hô ——” đang ngủ say hắn tùy tiện đáp một câu, tiếp tục ôm nàng ”ngủ đi”
Khỉ Diệu nghiêng người, mới phát hiện thì ra hắn căn bản không hề tỉnh lại
Ai! Quả nhiên chuyện này cùng trong phim ảnh giống nhau, làm xong việc, nam nhân luôn an tâm mà ngủ , mà nữ nhân lại bắt đầu lo lắng.
Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn ngủ say như vậy, nàng không đành lòng trách móc nặng nề. Huống chi, hắn tối hôm qua thật sự là rất sức quyến rũ! Nghĩ như vậy, gương mặt của nàng không khỏi đỏ lên, vùi vào chăn bông len lén cười.
A! Đúng rồi. Trước kia khi nàng rời giường, luôn gọi hắn mang bữa sáng cho nàng, hôn nay phải không cũng nên đổi lại một chút !
Đúng, từ nay về sau, nàng nhất định phải ôn nhu làm chức vụ một tiểu nữ nhân.
Nàng đầu tiên đem chân vươn ra khỏi chăn.”Ô —lạnh quá đó.” Rồi lập tức rút lại vào trong chăn.
Thì ra là mùa đông đứng lên mua bữa sáng là một việc thống khổ như vậy! Hay là bỏ đi vậy? Không được! Tuấn Nam vì nàng bao nhiêu năm mua bữa sáng cũng không có oán trách một câu, nàng làm sao có thể nói bỏ là bỏ như vậy?
Quyết định xong , nàng cắn răng, lén lút rời khỏichăn, thay đổi ý phục, len lén đi ra ngoài.
Nàng muốn làm cho hắn ngạc nhiên, khi hắn tỉnh lại thì đã có một bữa ăn thịnh soạn chờ hắn. Nàng muốn cho Tuấn Nam biết, nàng cũng có thể làm một hiền thê lương mẫu .
Kỉ Diệu mặc áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đóng kí cửa, đang định đi ra đầu hẻm mua bữa sáng, lại bị thanh âm một nữ nhân ở sau gọi giật lại
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” thanh âm tràn đầy tức giận.
Là gọi nàng sao? Kỉ Diệu quay đầu lại. Ừ, nữ nhân kia có chút quen quen! Nàng nhìn kỹ lại —— di! Đây không phải là Tĩnh Hương sao?
Chẳng qua là nàng ta bây giờ diện mạo dữ tợn, thật hoàn toàn không giống nữ nhân ngày đó nàng gặp. Không nghĩ tới khi không hóa trang lại khác đến như vậy .
“Ngươi là —— Tĩnh Hương tiểu thư sao? Ý thật là , không nhận ra ngươi.”Kỉ Diệu hôm nay tâm tình tốt, nói chuyện cũng thật hàm súc, trong nàng ta như vậy nàng nhận ra là rất giỏi rồi nha!
“Ngươi chính là đồ hồ ly tinh!” Tĩnh Hương hung hăng nhìn chằm chằm nàng, chỉa về phía nàng chửi ầm lên.”Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ.”
Wow xiết! Có lầm hay không a! Chẳng qua là không nhận ra nàng, liền mắng người ta không biết xấu hổ ?
“Này, tiểu thư, ngươi không phải là quá đáng sao?” May mà mới sáng sớm chưa có ai qua lại nha, nếu không lại làm cho mọi người hiểu lầm rồi, thật mất mặt a
Kỉ Diệu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Tĩnh Hương cất bước về phía trước, một bạt tai liền rơi xuống mặt nàng.
Wow chết tiệt… Đau quá! Mùa đông bị bạt tai rất đau. Bất quá đây không phải là trọng điểm, nàng Nhan Kỉ Diệu từ lúc chào đời tới nay chưa từng bị ai đánh như vậy, , nàng hôm nay nhất định phải cùng nàng ta liều mạng.
“Ngươi là nữ nhân điên ——” hỉ Diệu ngẩng đầu, lại phát hiện Tĩnh Hương trên mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, wow! Như vậy thoạt nhìn càng giống quỷ .
“Cũng là bởi vì ngươi!” Tĩnh Hương gần như điên cuồng lên án .”Cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải mới bỏ rơi ta, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tuyệt tình như vậy, bây giờ, cũng bởi vì ngươi, hắn lại muốn chia tay. Tất cả đều là tại ngươi! Nếu ngươi biến mất thì tốt rồi—— “
Mất đi lý tính Tĩnh Hương phát điên giữ chạt hai tay Kỉ Diệu kéo về sau
“Buông! Ngươi hiểu lầm rồi !” Nguyên lai là bởi vì Dương Khải không dạy dỗ tốt nữ nhân của mình, hại nàng mang họa.
Tĩnh Hương nhất định rất yêu Dương Khải, mới có thể mất đi lý trí. Khoan hãy nói, chuyện này nàng quả thật cũng có chút trách nhiệm, cũng là bởi vì nàng đầu óc không rõ ràng lắm, mới chịu đáp ứng Dương Khải.
“Tĩnh Hương, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi hiểu lầm a! Ta cùng Dương Khải căn bản không có gì…”,Tĩnh Hương hoàn toàn nghe không nghe Kỉ Diệu giải thích.
Trời ạ! Nàng chẳng qua là muốn đi mua bữa sáng, làm sao lại biến thành như vậy?”Tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói —— “
“Ngươi câm miệng lại cho ta! Ta đã điều tra qua, cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải vì ngươi mà vứt bỏ ta? Không! Ta muốn ngươi biến mất, ta muốn ngươi biến mất ——” Tĩnh Hương hai mắt đỏ lên, có thể thấy được nàng đã mất đi lý trí.
“Buông nàng ra!” Lúc này Tuấn Nam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy lớn tiếng tiếng thét.
Hắn tỉnh dậy thấy Kỉ Diệu không còn ở bên, bên cạnh lại có tờ giấy ghi “Ta đi mua bữa ăn sáng”, nhưng bởi vì nàng đi quá lâu, nên hắn đi xuống lầu tìm nàng, không nghĩ tới đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy .
Lúc này, một chiếc xe từ đằng xa đi tới, Tĩnh Hương khóe mắt liếc thấy chiếc xe kia, lại hung hăng nhìn chằm chằm Khỉ Diệu.”Chỉ cần ngươi biến mất là tốt.” Tĩnh Hương âm lãnh cười, sau đó hai tay bắt được cánh tay Kỉ Diệu, dùng sức đẩy nàng ra giữa đường ——
“Bíp bíp !” Tiếng còi xe mãnh liệt vang lên
Mắt thấy chiếc xe sắp đụng phải Kỉ Diệu, Tuấn Nam nhào tới đẩy nàng ra nhưng chính hắn lại bị chiếc xe kia tông vào, văng ra xa
Tuấn Nam —— Khỉ Diệu che miệng, nhưng không cách nào kêu ra tiếng.
Nàng chạy về phía trước ôm chặt hắn, chỉ có thể không ngừng đau lòng gọi tên của hắn.”Tuấn Nam… Tuấn Nam…”
Hắn mở mắt ra, thấy khuôn mặt Kỉ Diệu lo lắng, miễn cưỡng cười trấn an nàng.
“Yên tâm, không có chuyện gì, ta rất khỏe, bất quá…” Hắn không muốn nữ nhân hắn yêu mến lo lắng rơi lệ vì hắn , chỉ hy vọng nàng nhanh chóng gọi xe cứu thương mà thôi.”Ta không sao, cùng lắm chỉ gẫy xương mà thôi …..”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Tuấn Nam đã bất tỉnh
“Tuấn Nam, ngươi tỉnh lại đi a!” Kỉ Diệu không ngừng gọi hắn.
“Tiểu thư, vị tiên sinh này đã gãy xương, ngươi không nên lắc hắn như vậy, nhanh gọi xe cứu thương đưa hắn tới bệnh viện đi !” Tài xế ở một bên vội vã nhắc nhở.
“Đó, dạ, phải” Kỉ Diệu giờ mới hiểu được, Tuấn Nam trước kia thường hay cười nàng không có kiến thức, không chịu nói đạo lý. Nàng luôn mang đến cho hắn nhiều lo lắng, ngồi nhìn hắn xoay qua xoay lại còn bản thân thì ung dung hưởng thụ sự chiếu cố của hắn cho hắn mang đến rất nhiều tai nạn, tê dại vểnh lên, luôn là thụ chiếu cố của hắn
Trong lúc đợi xe cứu thương nàng không ngừng rơi lệ, nàng hối hận, hối hận lắm rồi ..
Nàng cảm thấy mình cần một chút không khí lạnh để thanh tỉnh đầu óc, đi bộ dười trời lạnh như là sự trừng phạt bản thân vậy.
Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi Dương Khải thiếu chút nữa hôn nàng làm toàn thân nàng run lên, đồng thời nàng cũng xác định rõ một chuyện: Nàng yêu Tuấn Nam rất nhiều,
Khi Dương Khải hôn nàng trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của Tuấn Nam,nàng biết rõ tình cảm mình dành cho Dương Khải vốn dĩ đã là quá khứ.Trong năm năm này hình ảnh Tuấn Nam đã dần dần khắc sâu vào tâm trí của nàng . Mặc dù biết rõ hắn đã không còn thuộc về nàng nữa nhưng nàng cũng không có cách nào xóa bỏ hình ảnh của hắn
Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng cảm giác sống mũi cay cay, chẳng mấy chốc mà nước mắt tràn mi
Nàng sẽ không bao giờ hẹn hò với ai khác, cũng không muốn dùng kẻ khác để quên đi hắn, trong lòng nàng vị trí của hắn là không thể thay thế
.
Cho nên, nàng tình nguyện ở nhà khổ sở xem tivi còn hơn là hẹn hò với người khác ——
Nàng không ngừng xoa bóp đôi bàn tay bé nhỏ đang bị đông cứng lại, mệt mỏi cước bộ đi về nhà. Bây giờ nàng chỉ muốn khóc một lần cho thạt đã rồi vùi đầu vào chăn ngủ một.
Khi nàng bước đến trước của nhà, đèn tự động sáng lên, lúc này nàng mới phát hiện có một bóng người cao lớn đứng trước cửa nhà từ.
Người đang chờ nàng ở ngoài cửa không ai khác là Tuấn Nam, hắn hai tay khoang, đứng dựa vào tường, hai mắt chăm chú nhìn nàng .
Này, điều này sao có thể? Nàng có phải lạnh quá đến hôn mê rồi phát sinh ảo giác giống như cô bé bán diêm hay không a?
Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định là bởi vì nàng tưởng niệm hắn quá nhiều cho nên mới phát sinh loại ảo giác này.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng “Ảo giác” bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
“Tại sao về trễ như vậy? “ “ ảo giác” đứng trước mặt nàng lại còn bày ra bộ mặt rất nghiêm túc.
Kỉ Diệu dừng bước, mở to hai mắt nhìn . “Ảo giác” nói tiếp .”Tại sao ngươi muôn như vậy mới trở về?”
Ảo giác không chỉ mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn mắng nàng! ?
Thật kì lạ, hắn hung dữ với nàng như vậy nhưng nàng tuyệt nhiên không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Nàng liều mạng mở to hai mắt, muốn đem người trước nhìn thật rõ ràng, nhưng hai mắt càng mở to thì bóng người trước mặt lại càng trở nên mơ hồ
“Tuấn Nam, là ngươi sao?” Nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt.
Tuấn Nam nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm người này có phải vừa mới uống rượu hay không? Tại sao đến cả hắn cũng không nhận ra? Mói nói vài câu đã chạy ra khỏi phòng ăn, cũng không liên lạc lại, hại hắn ở đay chờ nàng cả một buổi tối , bây giờ nàng lại trở về trong tình trạng như người mất hồn, chẳng lẽ muốn hại hắn đau lòng chết sao?
“Trễ như thế một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi biết không, ta ở đây chờ cả đêm —— “
Hắn lời còn chưa nói hết, hỉ Diệu đã vọt vào trong lồng ngực của hắn, lực bất ngờ làm hắn lùi về sau một bước. sau đó nàng bỗng nhiên khóc lớn
Kỉ Diệu liều lĩnh tiến về phía trước ôm lấy hắn, coi như là ảo giác cũng tốt, nàng muốn ôm thật chặt, không để cho hắn biến mất nữa.
Khi nàng ở trong ngực hắn, cảm giác chân thật, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của hắn, , nàng mới tin tưởng, hắn thật sự là người nàng muốn : Tuấn Nam.
“Thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi…” Nàng nức nở khóc lóc kể lể .”Ô ~~ ta rất nhớ ngươi, người ta rất nhớ ngươi a…”
Đây không phải là ảo giác, không phải là tưởng tượngcủa nàng , Tuấn Nam thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nhưng, nếu như nàng không phải nằm mộng, mà cũng không phải là ảo giác, như vậy người nàng đang ôm bây giờ đúng là kẻ còn sống sờ sờ tên Tuấn Nam kia? như vậy thật sự là không được
Nàng bỗng nhiên lại đẩy hắn ra, tay chân luống cuống lau đi nước mắt trên mặt, sửa sang lại đầu tóc rối bời.
“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng hít hít một hơi, lấy tay vém một lọn tóc, trấn tĩnh lại hỏi:.”Các ngươi không phải là đang ăn lẩu sao?”
Nàng lại hỏi hắn vấn đề này? Tuấn Nam hai tay ôm ngực, liếc xéo nàng.
“Ta đang đợi ngươi a! Ngươi khóc chạy ra khỏi phòng ăn, Dương Khải đuổi theo ngươi, kết quả cũng không ọi điện thoại lại, ngươi nói ta còn nuốt trôi sao?”
Hắn giống như có chút tức giận ! Kỉ Diệu giương hai mắt len lén nhìn , quả nhiên là hắn đang rất tức giận .
“Ngươi còn thời gian quan tâm ta sao?” Nàng bỉu môi hỏi.
“Dĩ nhiên quan tâm.” Hắn cướp cái chìa khóa trong tay nàng, xoay người mở cửa. Kỉ Diệu ở phía sau hắn cười trộm , hắn quả nhiên là quan tâm nàng. Không ngờ tới hắn vừa vặn nói thêm một “Ngươi là học muội của ta.”
Mặt của nàng ngay lập tức sụp xuống.”Không cần! Người ta không cần làm học muội của ngươi a.” Khỉ Diệu ở phía sau hắn không dám la hét chỉ nhỏ giọng nói.
“Ừ? Ngươi nói gì?” Hắn cố ý làm bộ như không có nghe rõ, cầm lấy cái chìa khóa mở cửa.
Hắc hắc, chiêu này tên là “Gậy ông đập lưng ông”, ai kêu nàng lấy thân phận học muội hành hạ hắn nhiều năm như vậy. (óe anh nì thù dai)
“Không có, không có gì.” Nàng bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy không nói to một chút, bây giờ có đánh chết nàng cũng không dám ở trước mặt hắn nói lại lần nữa.
Bùi Tuấn Nam phát hiện hắn bắt hiểu rõ nữ nhân này .
Thật ra thì, đáng lẽ hắn phải đoán ra tâm ý của nàng từ gày hôm qua. Người này cá tính giống hệt con mèo nhỏ, trừ phi nhận định là chủ nhân nếu không đừng hòng người ngoài có thể chạm vào nó. Ngày hôm qua hắn và nàng có một nụ hôn nóng bỏng đến vậy, nghĩ qua cũng biết là có ý gì
Chỉ bất quá hết lần này tới lần khác Bùi Tuấn Nam mắc phải cái bệnh nghề nghiệp của một kiến trúc sư, Cái gì cũng tính toán kĩ càng, nếu không có “Chứng cớ” rõ rang hắn nhất định không làm, Bất quá sự kiện “Chiếc nhẫn ” đã dạy cho hắn một bài học, hắn sẽ không mắc phải sai lầm giống trước nữa
Cho nên dù hôm qua hôn nàng như vậy hắn vẫn khong xác định rõ tâm tư của nàng, phải qua lần này, nàng rõ ràng là đang ghen tị, hawnns nhờ vậy mới có thể xác định rõ ràng .
Bất quá lúc ăn tối , khi nàng vẻ mặt hoảng hốt đi ra khỏi phòng ăn thì hắn càng chắc chắn về suy luận của.
Cho nên, hắn quyết định tối nay sẽ cẩn thận chứng thực lại lần nữa——
Đi vào trong nhà, Tuấn Nam đem áo khoác treo lên móc áo ngoài phòng khách. Kỉ Diệu ngồi trên ghế sa lon, nhìn hắn đi lại trong phòng liền không khỏi cảm động dường như đã vài năm rồi không nhìn thấy hắn vậy.
Bây giờ, hắn đang ở trước mắt nàng, nhưng nàng cũng không xác định được người này có phải Tuấn Nam hay không . Hắn giống như vì sao xa tít trên trời, thoạt nhìn thì rất gần nhưng thực ra lại cách xa đến hàng vạn năm ánh sáng. Hắn yêu nàng sao? Nàng không dám hỏi.
“Tại sao lại nhìn ta như vậy??” Chẳng biết lúc nào Tuấn Nam chạy tới ngồi bên cạnh nàng, đặt xuống một ly trà.
“Ta không có nhìn ngươi.” Nàng vội vàng đem tầm mắt quay lại màn hình ti vi. Thật sự là bởi vì hắn ở quá gần, làm cho nàng cảm thấy hô hấp khó khăn
Chuyện này có chút kỳ quái, bình thường Tuấn Nam sẽ không ngồi gần nàng như vậy, nếu nàng ngồi trên ghế salon , hắn sẽ ngồi ở cái ghế riêng bên cạnh và neus nàng ngồi ở cái ghế riêng ấy thì hắn sẽ ngồi ở ghế salon
Nàng đã từng hỏi hắn tại sao lại ngồi xa như vậy, hắn nói bởi vì hắn là người quân tử
Chẳng lẽ —— hắn hôm nay không muốn làm quân tử nữa?
“Trễ như thế mới trở về? Mới vừa rồi chạy đi nơi nào?” Hắn mặt mũi lạnh lùng hỏi nàng.
“Ta… Chỉ là đi tản bộ.” Nhớ tới cảnh tượng bên hồ, nàng không dám nói thật.
“Chẳng qua là đi tản bộ?” Tuấn Nam vừa nhích tới gần một chút, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng chừng chừng.
Kỉ Diệu vốn không biết cách nói dối, vừa bị hắn tra hỏi liền toát mồ hôi.”Thật… Ta, thật ra thì ta… Ta là…” nàng không biết nói fif khác ngoài nói đi tản.
“Ta thấy, ngươi nhất định vừa chạy đi uống rượu đ?” Tuấn Nam hai mắt thâm thúy liếc nàng, đây là hoài nghi hợp lý nhất, bởi vì mới vừa rồi nhìn thấy nàng, vẻ mặt vô hồn giông như uống say vậy.
“Uống rượu! ? Không không không, ta không có đi uống rượu, ta lấy thề.” Nàng vội vàng giơ tay thề, bày ra vẻ mặt trong sạch.
“Ai kêu ngươi thề?” Tuấn Nam vẻ mặt khinh thường.”Ta muốn kiểm tra.”
“Kiểm tra?” Nàng ngây ngẩn cả người. Làm sao kiểm tra, muốn tìm cảnh sát bá bá để làm kiểm tra nồng độ cồn trong máu sao?”Không cần, ta thật không có uống rượu nha, không tin ngươi ngửi sẽ biết.”
“Tốt, để ta ngửi.” Tuấn Nam trong mắt mang theo vẻ quỷ dị, nghiêng thân nhích tới gần nàng, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Như thế nào, không có mùi rượu đúng không ?” Nàng nói.
“Ừ… Có một chút.”
“Có một chút! Làm sao có được , ngươi ngửi cẩn thận một chút.”
Dạ, tuân lệnh. Tuấn Nam ghé sát vào mặt c nàng, bên tai, phía sau cổ, hít sâu một hơi ——
P/ S đoạn sau cảnh H ( nhẹ thui) nên các nàng ai không đủ tuổi thì back ngay nhá, nếu không nghe lời ta không chịu trách nhiệm vụ đầu độc tâm hồn trong sáng *như tờ giấy than * của các nàng đâu nha
Hơi thở chậm rãi thổi tới da thịt nhạy cảm sau tai nàng, hại tim nàng đập chậm một nhịp, khi chóp mũi của hắn khẽ chạm vào cái cổ trắng mền mại của nàng làm cho nàng tê dại. Trời ạ đây là kiểm tra cái gì a? Tại sao toàn thân nàng vô lực, tâm hồn nhộn nhạo …
“Cảnh sát đại nhân, ngươi kiểm tra xong chưa.. Ta không có uống rượu nha “ Nàng không biết thanh âm nhỏ nhẹ như vậy có bao nhiêu phần hấp dẫn hắn
“Ừ… Không được, ta muốn kiểm tra toàn diện một lần.” Hắn thấp giọng rù rì. Đúng vậy, hôm nay hắn nhất định phải kiểm tra “ toàn diện”nàng cho thật tốt, phải thấy rõ nam nhân trong lòng nàng rút cục là ai
Không chỉ dùng mũi kiểm tra hơi thở của nàng, hắn cào muốn dùng đôi môi ôn nhu mà nếm thử cho thật tốt, hắn hôn lên vành tai mền mại, lướt qua cổ nàng rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng .
Lưỡi của hắn luồn vào sâu trong đôi môi của nàng, nhẹ nhàng tách môi nàng ra, tinh tế thưởng thức hương thơm trong miệng nàng. Thân thể mếm mại của nàng như có ma lực hấp dẫn làm cho hắn không thể rời ra
Bùi Tuấn Nam mỗi một động tác đều làm Kỉ Diệu say mê, nàng biết đây mới là nam nhân nàng muốn , khi hắn hôn nàng, nàng không hề có ý định chống cự, ngược lại nàng còn có vẻ mong đợi.( phi lễ chớ nhìn, chớ nhìn…. chớ…. nhìn….a * ai đó nước dãi nhỏ tong tong *)
Hai người cứ như vậy hôn nhau, hai thân thể dính sát vào nhau như gắn keo, khong bao giờ có thể tách ra. Hai người cứ như vậy ở trên salon dây dưa
Hắn vừa hôn, vừa cởi quần áo, vùi đầu vào trước ngực nàng tận tình bú mút .
“Ngươi thật là hư, còn dám nói không uống rượu sao? ” Nàng nếu như không uống rượu, hắn làm sao có thể say đến như thế, cháng váng không dứt?
“A! Người ta… Thật không có uống mà.” Nàng hờn dỗi , muốn yêu nàng có thể, nhưng không thể vu có cho nàng nha.
Thanh âm của nàng yêu mị như thế, ánh mắt vô tội như vậy làm cho hắn không nhịn được nữa rồi
Tuấn Nam ôm lấy nàng, hai tay nâng hông của nàng lên, lấy chân nàng vòng qua hông hắn.
“A!” động tác đột nhiên như vậy làm cho Kỉ diệu kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể áp chặt vào người hắn, nhỏ giọng hỏi “Ngươi muốn đi đâu?”
“Lên giường a.” Sợ nàng cảm lạnh, vẫn là đem nàng lên giường tốt hơn, Nhưng nguyên nhân chính là ghế sa lon quá nhỏ, căn bản không đủ hắn phát huy.
Cơ thể to lớn của hắn dính chặt vào nàng, không kiềm chế được mà mang theo dục vọng cùng yêu thương, mãnh liệt tiến vào sâu bên trong nàng g…
“A ——”hai tay nàng vịn thật chặt vào lưng hắn
“Ngươi yêu ta sao?” Thanh âm cùng động tác của hắn ngày càng cuồng dã.
Hắn chạy nước rút bên trong nàng giống như muốn đắm chìm vào bên trong nàng không muốn rời ra.
“A…” Nàng dùng âm thanh quyến rũ mê hồn nhất để thay cho câu trả lời
Lúc này, Dương Khải mới từ quầy rượu trở về nhà mình, đang ảo não vì mình nhất thời vọng động, hù Kỉ Diệu chạy mất.
Đẩy cửa ra mới phát hiện của tại sao lại không có kháo ?
“Ngươi đã về rồi?” Trong phòng Tĩnh Hương vừa nghe tiếng cửa mở, lập tức ra đón n.
“Ngươi tại sao lại ở đây?” Dương Khải kinh ngạc nhìn nàng . sau đó hắn nhớ là ngày trước đã đánh cho Tĩnh Hương một cái chìa khóa, nhưng nàng chưa bao giờ tự ý vào nhà hắn
“Đây là nhà của chúng ta mà “Tĩnh Hương cười ngọt ngào, ôn nhu giúp hắn bỏ áo khoác.
“Ta đã nói rất rõ ràng, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc.” Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Là sao? Ngươi bỏ ta thật sao?” Tĩnh Hương mặc một bộđồ ngủ đen khêu gợi. Ở cùng với hắn lâu như vậy đây đâu phải là lần đầu tiên nói chia tay nhưng chỉ cần nàng giở chiêu này, cuối cùng đâu lại hoàn đó
Dương Khải đẩy nàng ra, lực đạo thật mạnh, làm hại Tĩnh Hương không cẩn thận ngã ở trên ghế sa lon.
“Cái chìa khóa để lại, ngươi đi đi.” Hắn quyết định muốn vứt bỏ quá khứ trước kia, dĩ nhiên trong cái quá khứ đó có cả nàng .
“Không thể nào!” Dương Khải lạnh lùng làm Tĩnh Hương tổn thương , nàng điên cuồng hét lên .”Ngươi không thể nào đối với ta như vậy, chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy không phải là rất tốt sao? Ngươi thích làm gì cũng được nhưng không được vứt bỏ ta “
“Tĩnh Hương, ta bây giờ không muốn sống cuộc sống như thế , ngươi cũng nên đi tìm một người có thể tin tưởng được “
“Không! Ta chỉ muốn ngươi, Dương Khải, ta không thể không có ngươi —— “
“ Cứ cố chấp như vậy đối với cả ta và ngươi đều không có.” Dương Khải lạnh lùng nói, hắn không muốn cùng nàng dây dưa nữa.
“Tại sao ngươiphải chia tay với ta ? Ta không đáp ứng.” Tĩnh Hương chỉ vào hắn, mất bình tĩnh hét lên .”Dương Khải, ta sẽ không để cho ngươi rời ta.”
“Thật xin lỗi, quyền quyết định không ở trong tay ngươi, giữa chúng ta vốn không phải là tình yêu nam nữ, ngươi tình ta nguyện, hợp tác, không hợp thì tán, mọi người sau này còn có thể làm bằng hữu, chẳng lẽ ngươi muốn ép ta trở mặt?” nữ nhân càng khóc lớn, nam nhân càng kiên định.
Ngày xưa ôn nhu như vậy bây giờ lại trở mặt thành con người khác, cho dù không phải tình cảm sâu đậm cũng đâu thể nói đi là đi như vậy?
Nàng không hiểu Dương Khải tại sao lại vô tình như thế, hay là do nàng chưa từng hiểu rõ quá hắn? Không, nàng không phục .
“Ta biết, nhất định là bởi vì nàng!” Tĩnh Hương trên mặt hiện lên vẻ âm tàn .”Nhất định là do nữ nhân Nhan Kỉ Diệu kia, đồ hồ lytinh đó muốn ngươi bỏ ta có phải không?
“Ngươi không nên nói loạn, chuyện của chúng ta không liên quan tới nàng” Dương Khải quay đầu đi chỗ khác.
“Ta không có nói loạn. Ngươi đừng cho là ta không biết, mấy ngày qua các ngươi ở chung một chỗ, khuya hôm nay còn đi tới hồ làm những chuyện gì…” Tĩnh Hương không nhịn được đem toàn bộ nói ra .
Mấy ngày qua nàng vẫn phái người theo dõi Dương Khải, dĩ nhiên đối với hành tung của bọn họ rõ ràng .
“Ngươi theo dõi ta?” Dương Khải xoay người lại, đôi mắt căm tức nàng.
Tĩnh Hương không có bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa nào của hắn .”Quả nhiên là nàng?”
Những năm gần đây Dương Khải ngoài trừ Tĩnh Hương, ở ngoài cũng có không ít nữ nhân, nhưng Tĩnh Hương vẫn bỏ qua, bởi vì nàng vẫn tin tưởng, Dương Khải cuối cùng có một ngày sẽ thuộc về nàng.
Thảm thay, qua nhiều năm nhẫn nại cùng đợi chờ, vì đâu nữ nhân kia vừa xuất hiện đã phá hư tất
“Ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp ngươi đi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Tĩnh Hương vừa điên cuồng hét lên, vừa cầm lấy áo khoác ngoài lao ra ngoài cửa.
Nếu xuất hiện trở ngại thì phải xử lý như thế nào? Cách làm nguyên thủy nhất là phải loại bỏ nó!
Trải qua một đêm nhiệt tình kịch chiến, Kỉ Diệu ôn nhu trong lòng Tuấn Nam khoan khoái tỉnh lại, lồng ngực cường tráng của hắn dán chặt lấy lưng nàng, hai cánh tay vững chắc đêm nàng ôm chặt lấy
Bất quá, khi kích tình ngọt ngào từ từ mát đi, nàng bắt đầu cảm thấy bất an .
“Tuấn Nam, ngươi nói… Chúng ta như vậy… Làm như thế nào cùng Hạ Lộ giải thích cho phải đây?” Cái đầu nho nhỏ của nàng bắt đầu lo lắng chuyện này.
“Hô ——” bị dưới chỉ truyền tới tiếng hít thở.
Kỳ quái, Tuấn Nam tại sao không có đáp lại nàng ? Xem ra, hắn nhất định cũng rất phiền não.
“Tuấn Nam, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ! Chúng ta làm sao cùng Hạ Lộ giải thích, ngươi nói, nàng có phải sẽ rất tức giận hay không a?” Nàng hơi lay nhẹ thân thể của hắn
“Dạ… Này sẽ có cách giải thích, không nên lộn xộn Hô ——” đang ngủ say hắn tùy tiện đáp một câu, tiếp tục ôm nàng ”ngủ đi”
Khỉ Diệu nghiêng người, mới phát hiện thì ra hắn căn bản không hề tỉnh lại
Ai! Quả nhiên chuyện này cùng trong phim ảnh giống nhau, làm xong việc, nam nhân luôn an tâm mà ngủ , mà nữ nhân lại bắt đầu lo lắng.
Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn ngủ say như vậy, nàng không đành lòng trách móc nặng nề. Huống chi, hắn tối hôm qua thật sự là rất sức quyến rũ! Nghĩ như vậy, gương mặt của nàng không khỏi đỏ lên, vùi vào chăn bông len lén cười.
A! Đúng rồi. Trước kia khi nàng rời giường, luôn gọi hắn mang bữa sáng cho nàng, hôn nay phải không cũng nên đổi lại một chút !
Đúng, từ nay về sau, nàng nhất định phải ôn nhu làm chức vụ một tiểu nữ nhân.
Nàng đầu tiên đem chân vươn ra khỏi chăn.”Ô —lạnh quá đó.” Rồi lập tức rút lại vào trong chăn.
Thì ra là mùa đông đứng lên mua bữa sáng là một việc thống khổ như vậy! Hay là bỏ đi vậy? Không được! Tuấn Nam vì nàng bao nhiêu năm mua bữa sáng cũng không có oán trách một câu, nàng làm sao có thể nói bỏ là bỏ như vậy?
Quyết định xong , nàng cắn răng, lén lút rời khỏichăn, thay đổi ý phục, len lén đi ra ngoài.
Nàng muốn làm cho hắn ngạc nhiên, khi hắn tỉnh lại thì đã có một bữa ăn thịnh soạn chờ hắn. Nàng muốn cho Tuấn Nam biết, nàng cũng có thể làm một hiền thê lương mẫu .
Kỉ Diệu mặc áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đóng kí cửa, đang định đi ra đầu hẻm mua bữa sáng, lại bị thanh âm một nữ nhân ở sau gọi giật lại
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” thanh âm tràn đầy tức giận.
Là gọi nàng sao? Kỉ Diệu quay đầu lại. Ừ, nữ nhân kia có chút quen quen! Nàng nhìn kỹ lại —— di! Đây không phải là Tĩnh Hương sao?
Chẳng qua là nàng ta bây giờ diện mạo dữ tợn, thật hoàn toàn không giống nữ nhân ngày đó nàng gặp. Không nghĩ tới khi không hóa trang lại khác đến như vậy .
“Ngươi là —— Tĩnh Hương tiểu thư sao? Ý thật là , không nhận ra ngươi.”Kỉ Diệu hôm nay tâm tình tốt, nói chuyện cũng thật hàm súc, trong nàng ta như vậy nàng nhận ra là rất giỏi rồi nha!
“Ngươi chính là đồ hồ ly tinh!” Tĩnh Hương hung hăng nhìn chằm chằm nàng, chỉa về phía nàng chửi ầm lên.”Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ.”
Wow xiết! Có lầm hay không a! Chẳng qua là không nhận ra nàng, liền mắng người ta không biết xấu hổ ?
“Này, tiểu thư, ngươi không phải là quá đáng sao?” May mà mới sáng sớm chưa có ai qua lại nha, nếu không lại làm cho mọi người hiểu lầm rồi, thật mất mặt a
Kỉ Diệu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Tĩnh Hương cất bước về phía trước, một bạt tai liền rơi xuống mặt nàng.
Wow chết tiệt… Đau quá! Mùa đông bị bạt tai rất đau. Bất quá đây không phải là trọng điểm, nàng Nhan Kỉ Diệu từ lúc chào đời tới nay chưa từng bị ai đánh như vậy, , nàng hôm nay nhất định phải cùng nàng ta liều mạng.
“Ngươi là nữ nhân điên ——” hỉ Diệu ngẩng đầu, lại phát hiện Tĩnh Hương trên mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, wow! Như vậy thoạt nhìn càng giống quỷ .
“Cũng là bởi vì ngươi!” Tĩnh Hương gần như điên cuồng lên án .”Cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải mới bỏ rơi ta, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tuyệt tình như vậy, bây giờ, cũng bởi vì ngươi, hắn lại muốn chia tay. Tất cả đều là tại ngươi! Nếu ngươi biến mất thì tốt rồi—— “
Mất đi lý tính Tĩnh Hương phát điên giữ chạt hai tay Kỉ Diệu kéo về sau
“Buông! Ngươi hiểu lầm rồi !” Nguyên lai là bởi vì Dương Khải không dạy dỗ tốt nữ nhân của mình, hại nàng mang họa.
Tĩnh Hương nhất định rất yêu Dương Khải, mới có thể mất đi lý trí. Khoan hãy nói, chuyện này nàng quả thật cũng có chút trách nhiệm, cũng là bởi vì nàng đầu óc không rõ ràng lắm, mới chịu đáp ứng Dương Khải.
“Tĩnh Hương, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi hiểu lầm a! Ta cùng Dương Khải căn bản không có gì…”,Tĩnh Hương hoàn toàn nghe không nghe Kỉ Diệu giải thích.
Trời ạ! Nàng chẳng qua là muốn đi mua bữa sáng, làm sao lại biến thành như vậy?”Tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói —— “
“Ngươi câm miệng lại cho ta! Ta đã điều tra qua, cũng là bởi vì ngươi, Dương Khải vì ngươi mà vứt bỏ ta? Không! Ta muốn ngươi biến mất, ta muốn ngươi biến mất ——” Tĩnh Hương hai mắt đỏ lên, có thể thấy được nàng đã mất đi lý trí.
“Buông nàng ra!” Lúc này Tuấn Nam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy lớn tiếng tiếng thét.
Hắn tỉnh dậy thấy Kỉ Diệu không còn ở bên, bên cạnh lại có tờ giấy ghi “Ta đi mua bữa ăn sáng”, nhưng bởi vì nàng đi quá lâu, nên hắn đi xuống lầu tìm nàng, không nghĩ tới đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy .
Lúc này, một chiếc xe từ đằng xa đi tới, Tĩnh Hương khóe mắt liếc thấy chiếc xe kia, lại hung hăng nhìn chằm chằm Khỉ Diệu.”Chỉ cần ngươi biến mất là tốt.” Tĩnh Hương âm lãnh cười, sau đó hai tay bắt được cánh tay Kỉ Diệu, dùng sức đẩy nàng ra giữa đường ——
“Bíp bíp !” Tiếng còi xe mãnh liệt vang lên
Mắt thấy chiếc xe sắp đụng phải Kỉ Diệu, Tuấn Nam nhào tới đẩy nàng ra nhưng chính hắn lại bị chiếc xe kia tông vào, văng ra xa
Tuấn Nam —— Khỉ Diệu che miệng, nhưng không cách nào kêu ra tiếng.
Nàng chạy về phía trước ôm chặt hắn, chỉ có thể không ngừng đau lòng gọi tên của hắn.”Tuấn Nam… Tuấn Nam…”
Hắn mở mắt ra, thấy khuôn mặt Kỉ Diệu lo lắng, miễn cưỡng cười trấn an nàng.
“Yên tâm, không có chuyện gì, ta rất khỏe, bất quá…” Hắn không muốn nữ nhân hắn yêu mến lo lắng rơi lệ vì hắn , chỉ hy vọng nàng nhanh chóng gọi xe cứu thương mà thôi.”Ta không sao, cùng lắm chỉ gẫy xương mà thôi …..”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Tuấn Nam đã bất tỉnh
“Tuấn Nam, ngươi tỉnh lại đi a!” Kỉ Diệu không ngừng gọi hắn.
“Tiểu thư, vị tiên sinh này đã gãy xương, ngươi không nên lắc hắn như vậy, nhanh gọi xe cứu thương đưa hắn tới bệnh viện đi !” Tài xế ở một bên vội vã nhắc nhở.
“Đó, dạ, phải” Kỉ Diệu giờ mới hiểu được, Tuấn Nam trước kia thường hay cười nàng không có kiến thức, không chịu nói đạo lý. Nàng luôn mang đến cho hắn nhiều lo lắng, ngồi nhìn hắn xoay qua xoay lại còn bản thân thì ung dung hưởng thụ sự chiếu cố của hắn cho hắn mang đến rất nhiều tai nạn, tê dại vểnh lên, luôn là thụ chiếu cố của hắn
Trong lúc đợi xe cứu thương nàng không ngừng rơi lệ, nàng hối hận, hối hận lắm rồi ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook