Tuân Mệnh
-
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quả Tâm Quỷ Ảnh Tứ, tên của hắn được khắc trên cửa lớn Ảnh Cung, Ảnh Thất thường trầm mặc nhìn mấy cái tên ít ỏi trên cửa kia, không biết là ảnh vệ ưu tú cỡ nào, mới xứng làm hộ vệ bên cạnh người đó.
Đấu Thánh Quỷ Ảnh Ngũ, lấy thực chiến làm sở trường, đấu cận chiến không một ai địch lại, ảnh vệ cường công ưu tú nhất trong lịch sử Ảnh Cung Thao Thiết Tổ, cho đến nay vẫn chưa có hậu bối nào vượt mặt.”
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Trong vương phủ có một toà đình viện, cảnh nhìn ra sông, trên cây cầu vắt qua hòn núi được khảm thạch anh làm cho ánh sáng giao hoà lấp lánh cả một vùng.
Tề Vương gia an bài chỗ ở cho ảnh vệ đã rất tốt, đối với quỷ vệ lại càng xa xỉ, được hẳn một tòa lâm viên, mỗi quỷ vệ có một phòng ngủ rộng rãi, phòng phía ngoài còn có cả hành lang, bên ngoài là đình viện có hòn non bộ, có dòng suối trong vắt chảy róc rách qua tiền sảnh.
Ôn Tịch trở thành quỷ vệ thứ bảy của Tề Vương phủ, đại danh Ảnh Thất.
Ảnh Thất lẳng lặng dựa vào nguyệt môn* trong đình viện, gương mặt vẫn hờ hững như cũ, có chút thở dốc, giơ tay sờ sờ vành tai mình.
Vành tai thế tử vừa mới sờ qua nóng quá, đầu ngón tay của điện hạ nhẵn nhụi ấm áp, Ảnh Thất khẽ thở nhẹ, lẳng lặng dựa vào bức tường lát đá, rũ mắt, cào cào mấy vết chai ở đầu ngón tay mình.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của mũi chân điểm trên mái ngói, bộ pháp xuất phát từ Ảnh Cung, đế ủng được lót một lớp nỉ mỏng, nếu không được huấn luyện, người nọ có dừng trước mặt cũng không nghe được tiếng bước chân.
Ảnh Thất đứng dậy, rũ mắt nhàn nhạt lên tiếng: “Đại nhân.”
Ảnh Tứ từ mái hiên nhảy xuống, gương mặt lãnh đạm, đưa cho Ảnh Thất một bộ quần áo và một cái đai lưng được trang bị đầy đủ, ra lệnh: “Mặc đàng hoàng.”
“Rõ.” Ảnh Thất nhanh nhẹn tiếp nhận xiêm y.
Đai lưng Bách Nhận là một trong những trang bị tiêu chuẩn của ảnh vệ Tề Vương phủ, trên đai có một con dao ngắn, mười cây ám đao, bảy mươi hai cái phi châm ám tiễn, một bộ chỉ hổ*, bảy viên độc dược giấu ở kẽ đai lưng, ba viên hạc đỉnh hồng, bốn viên thạch tín, tổng cộng một trăm món, cho nên được gọi là “Bách Nhận”.
Ảnh Tứ dặn dò: “Làm việc trung thành, phục tùng mệnh lệnh.”
Ảnh Thất dừng một chút, trả lời: “Rõ.”
Y sớm đã biết qua vị tiền bối này, thống lĩnh ảnh vệ vương phủ, đại danh Ảnh Tứ, là người đứng đầu, năm nay cùng lắm chỉ mới hai mươi, nhưng trên người toả ra một cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, ép người đến mức không dám ngẩng đầu.
Quả Tâm Quỷ Ảnh Tứ, tên của hắn được khắc trên cửa lớn Ảnh Cung, Ảnh Thất thường trầm mặc nhìn mấy cái tên ít ỏi trên cửa kia, không biết là ảnh vệ ưu tú cỡ nào, mới xứng làm hộ vệ bên cạnh người đó.
Ảnh Tứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ảnh Thất, ánh mắt Ảnh Thất bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không ra điểm bất thường.
Y vẫn luôn bình tĩnh trả lời những câu hỏi của thống lĩnh, cũng không phạm sai lầm, đột nhiên cổ căng lên, tựa như bị kìm sắt kẹp lấy, Ảnh Tứ đang bóp chặt yết hầu Ảnh Thất, hung hăng ném về vách tường phía sau, cơ hồ có thể nghe được tiếng xương sống va vào tường.
Vết thương cũ sau lưng y còn chưa khép lại, đột nhiên bị va đập, đau nhức không thôi, Ảnh Thất không thở nổi, gương mặt nghẹn đỏ lên, đôi tay theo bản năng chộp lấy cánh tay phải đeo bao tay đen của Ảnh Tứ, cố gắng thoát khỏi gọng kìm.
“Thống lĩnh……”
“Đừng cố chống lại ta.” Ảnh Tứ đè y lên tường, nhìn chằm chằm vào mắt y, lạnh giọng hỏi: “Ai phái ngươi đến vương phủ điều tra tình báo.”
Ảnh Thất chậm rãi buông lỏng tay, không hề giãy giụa phản kháng, giương mắt nhìn Ảnh Tứ, thấp giọng trả lời: “Không có, ta không phải mật thám.”
“Vậy ngươi thấy thế tử, khẩn trương làm gì?” Ảnh Tứ tăng lực tay thêm vài phần, thấp giọng ép cung.
“Ngưỡng mộ đã lâu…… mà thôi……” Ảnh Thất bị siết đến nói không nên lời, đứt quãng đáp, “Không ngờ mạo phạm điện hạ, thuộc hạ có tội……”
Ảnh Tứ vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt y, ánh mắt ấy vẫn không hề né tránh, vẫn không thể nhìn ra điểm bất thường.
“Được.” Ảnh Tứ ném Ảnh Thất xuống, rút danh sách từ trong ngực ra, ghi hai cái, hờ hững nói, “Sắp xếp thay phiên trực đêm đều được ghi lại, tự mình xem lấy.”
Ảnh Thất quỳ trên mặt đất đỡ cổ ho khan kịch liệt, hít sâu mấy cái điều hoà lại hơi thở, chịu đựng đau đớn trên lưng, quỳ một chân xuống đất nghe Ảnh Tứ dạy dỗ.
“Điện hạ có kiêng kị, bình sinh hận nhất phản đồ, trong vương phủ này có hơn một nghìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi, đừng vọng tưởng có tâm tư, nếu không sẽ sống không bằng chết.” Ảnh Tứ lạnh lùng răn dạy, “Còn nhớ rõ huấn điều của Ảnh Cung không.”
“Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
Ảnh Thất đỡ vết tay sưng đỏ trên cổ, hít thở đều trở lại, bình tĩnh đọc lại huấn điều Ảnh Cung.
Cảm giác ngạt thở vẫn chưa dứt, suýt nữa chết trong tay Ảnh Tứ, không nói đến thực lực tiền bối cao thâm khó dò, dù có thể miễn cưỡng chống cự, cũng tuyệt đối không được đắc tội thống lĩnh.
Thân là ảnh vệ nhất định phải tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn thuần phục, dù cho võ công cái thế, cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, nếu không với một thân tuyệt kỹ của bọn họ, vĩnh viễn không chiếm được tín nhiệm tuyệt đối của chủ nhân.
Ở bức tường cạnh nguyệt môn có một người đang ngồi, thong thả đưa chân, thân mặc một bộ y phục dạ hành đen nhánh như Ảnh Tứ, hông đeo đai Bách Nhận, cũng là quỷ vệ, gương mặt non nớt khiến người ta rất muốn thân cận, vóc người cùng lắm chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.
“Bị trọng hình còn có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, xem ra cũng có chút bản lĩnh.” Ảnh Ngũ nghiêng đầu lên tiếng đón chào, hai tay chống cằm nghịch ngợm cười cười, “Tiểu Thất còn nhớ ta không? Chúng ta đã lâu không gặp! Cùng vào đội ngũ quỷ vệ, không biết nên chúc mừng hay là tiếc nuối nữa.”
“Ảnh Ngũ tiền bối.” Ảnh Thất giương mắt nhìn lại, đối diện với đôi mắt trong trẻo linh động của Ảnh Ngũ.
Đấu Thánh Quỷ Ảnh Ngũ, lấy thực chiến làm sở trường, cách đấu cận chiến không một ai địch lại, ảnh vệ cường công ưu tú nhất trong lịch sử Ảnh Cung Thao Thiết Tổ, cho đến nay vẫn chưa có hậu bối nào vượt mặt.
Bình thường ảnh vệ rời khỏi Ảnh Cung phải qua ải cuối cùng, đó là phải tiếp được mười sáu chiêu hồng câu chỉ* của Ảnh Ngũ, mà hắn năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
*Hồng câu chỉ: móc câu đỏ. (Nguyên văn mô tả móc câu đỏ như lá phong)
“Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, chớ làm điện hạ chán ghét, đi đi.” Ảnh Ngũ cười nháy mắt với Ảnh Thất, giục y đi.
Ảnh Thất nhìn mắt Ảnh Tứ, ôm xiêm y rời đi, lúc bước qua nguyệt môn, Ảnh Ngũ móc chân lên nguyệt môn nhảy xuống, ôm lấy bả vai y nhỏ giọng thì thầm: “Nhớ kỹ, đừng đứng trước mặt Ảnh Tứ quá một nén nhang, tính tình huynh ấy rất kém, không biết khi nào nổi giận, ta nói cho ngươi biết ba lần, ngàn lần vạn lần, đi mau, nhân lúc huynh ấy còn chưa đánh ngươi.”
Ảnh Thất gật gật đầu.
Tay phải Ảnh Ngũ quải hồng câu chỉ móc trên vai, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ảnh Ngũ rất mạnh, nghe nói là đệ đệ ruột của thống lĩnh đại nhân, mặt mày giống ca ca hắn năm phần, tính cách lại không hề nghiêm khắc như vậy, đối xử với mọi người rất tốt. Ảnh Thất gật đầu hành lễ, bước nhanh vào đình viện.
Ảnh Tứ hờ hững nhìn Ảnh Thất rời đi, quay đầu nhìn Ảnh Ngũ đang nghịch ngợm: “Đi thăm dò, xem y còn đang che giấu cái gì.”
“Được.” Ảnh Ngũ cười cười, “Lúc trước điện hạ muốn chúng ta đi tìm vị tiểu ca tuấn tú, còn cần tìm nữa không.”
“Ca nghỉ ngơi đi, ta đến Mãn Đình Hoan tìm người cho điện hạ, soát từng người một, nhất định tuấn tú, nhét đầy bao tải mang về cho người.” Ảnh Ngũ vén tay áo, móc một khối bạc từ trong tay áo của Ảnh Tứ, thảy lên thảy xuống, liếm môi cười cười, “Ca ta đi đây.”
Sắc mặt Ảnh Tứ lạnh lùng, túm lấy cái gáy của Ảnh Ngũ kéo trở lại.
“Ngươi định đi chơi à.”
“Không có không có, ai nha ca ngươi túm ta làm gì, ta chỉ đi nhìn một chút thôi! Không có chơi kỹ nữ!”
“Vương gia ban thưởng, cùng ta đến Ảnh Cung.”
“Đừng mà, ta đã hẹn với Doãn tiểu thư rồi!”
Ảnh Tứ lạnh mặt răn đe: “Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, cách xa con hồ ly đó ra.”
Ảnh Ngũ bĩu môi: “Ca, sao huynh lại nói thế chứ.”
Mấy ngày sau, Ảnh Ngũ vác cái mặt không tình nguyện đi theo ca hắn ra khỏi vương phủ, hộ tống phần thưởng về Tuân Châu.
Vào Ảnh Cung, Ảnh Tứ bưng lên ba ngàn lượng vàng, đặt ở trước mặt chưởng sự, bày ra mấy khay, hờ hững nói: “Đây là Vương gia thưởng.”
Tiết chưởng sự mặt mày hớn hở, chắp tay tạ ơn. Trên dưới Ảnh Cung toàn dựa vào Vương gia che chở, mới có thể âm thầm phát triển lớn mạnh như thế, bề ngoài là là Ảnh Cung võ quán, khai trương thu nhận đồ đệ, bên trong là Ảnh Cung lấy võ quán làm nguỵ trang, bồi dưỡng sát thủ ảnh vệ.
Lúc này Ảnh Ngũ bưng lên cái khay trống, đặt ở trước mặt Tiết chưởng sự.
Tiết chưởng sự vuốt râu buồn bực.
Ảnh Ngũ tươi cười vén tay áo, đứng vững vàng, giơ tay tát một cái lên mặt Tiết chưởng sự, một tiếng chát giòn vang.
Đánh đến mức Tiết chưởng sự ngây cả người, bụm mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Ảnh Ngũ! Ngươi làm càn!” Tiết chưởng sự kinh hãi.
Ảnh Ngũ bày ra vẻ mặt thành khẩn đang làm việc công, nghiêng đầu hất cằm, trên mặt như viết cả bốn chữ ta đánh ngươi nha: “Đây là thế tử thưởng. Ngươi hỏi ta vì sao ư? Ta đâu biết.”
“Này… Thật là nực cười……” Mặt Tiết chưởng sự tái mét, lại không dám khiêu khích thế tử, chỉ đành nuốt cục tức vào trong bụng.
Vị Tề Vương thế tử từ nhỏ đã là cái đức hạnh này, hỉ nộ vô thường, có lúc đang cười tủm tỉm nói chuyện, đảo mắt một cái là có thể bị thọc một đao, làm gã trở tay không kịp. Kiêu ngạo bướng bỉnh, không chịu quản thúc, không tiếc danh dự, số hồ bằng cẩu hữu kết giao hai bàn tay đếm không xuể, cả Tề Vương cũng hết cách với hắn.
Theo lời dân chúng, thế tử gia chính là một tên phá gia chi tử, lưu manh vô lại, nhân mô cẩu dạng, bên trong mục nát. Thế gia nhiều bại hoại, Tề Vương một đời anh hùng, sao lại sinh ra một nhi tử gây chuyện thị phi như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thành tích học tập của thế tử rất tốt, tài hoa hơn người, giải quyết ba năm thiên tai ở Việt Châu gọn gàng, công lao toàn đẩy qua cho Tề Vương cha hắn, Vương gia tiếng lành đồn xa, hắn lại lui về phía sau. Thế tử gia rất lười nghe nịnh hót, mấy lời mắng đó, mới là thật lòng nghiêm túc.
Lương phủ thiếu gia Lương Tiêu cầm đầu đám hồ bằng cẩu hữu đó, chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Vốn dĩ Tề Vương cũng không trông đợi gì vào nhi tử của mình, sau này khi ông mất, thế tử kế vị cũng sẽ làm một vị Vương gia nhàn rỗi, nên cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn.
Ra khỏi Ảnh Cung, vẻ mặt Ảnh Ngũ khiếp sợ nhìn bàn tay phải của mình, run run nói: “Mẹ nó, thật sảng khoái…… Tiết lão già hắn cũng có ngày hôm nay… Thế tử điện hạ thật đúng là yêu ảnh vệ như con……”
Ảnh Tứ khẽ hừ một tiếng.
Ảnh Ngũ ôm chầm lấy bả vai Ảnh Tứ, say mê nhìn tay phải của mình, nói: “Không rửa, đêm nay dùng bàn tay này……”
Ảnh Tứ xoa xoa huyệt Thái Dương, “Bớt nháo, đi làm việc đi.”
“Làm làm làm, việc đều làm xong cả rồi, không phải là điều tra Ảnh Thất sao.” Ảnh Ngũ rút ra một quyển trục, đưa cho Ảnh Tứ, “Này, ta tra được một tin tức cực kỳ khó lường.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ thần bí, dựa vào vách tường, vui sướng khi người gặp hoạ, “Huynh đoán xem Ảnh Thất y là thần tiên từ đâu tới, ha ha ha ha.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chỉ hổ
Nguyệt môn
Quyển trục
“Quả Tâm Quỷ Ảnh Tứ, tên của hắn được khắc trên cửa lớn Ảnh Cung, Ảnh Thất thường trầm mặc nhìn mấy cái tên ít ỏi trên cửa kia, không biết là ảnh vệ ưu tú cỡ nào, mới xứng làm hộ vệ bên cạnh người đó.
Đấu Thánh Quỷ Ảnh Ngũ, lấy thực chiến làm sở trường, đấu cận chiến không một ai địch lại, ảnh vệ cường công ưu tú nhất trong lịch sử Ảnh Cung Thao Thiết Tổ, cho đến nay vẫn chưa có hậu bối nào vượt mặt.”
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Trong vương phủ có một toà đình viện, cảnh nhìn ra sông, trên cây cầu vắt qua hòn núi được khảm thạch anh làm cho ánh sáng giao hoà lấp lánh cả một vùng.
Tề Vương gia an bài chỗ ở cho ảnh vệ đã rất tốt, đối với quỷ vệ lại càng xa xỉ, được hẳn một tòa lâm viên, mỗi quỷ vệ có một phòng ngủ rộng rãi, phòng phía ngoài còn có cả hành lang, bên ngoài là đình viện có hòn non bộ, có dòng suối trong vắt chảy róc rách qua tiền sảnh.
Ôn Tịch trở thành quỷ vệ thứ bảy của Tề Vương phủ, đại danh Ảnh Thất.
Ảnh Thất lẳng lặng dựa vào nguyệt môn* trong đình viện, gương mặt vẫn hờ hững như cũ, có chút thở dốc, giơ tay sờ sờ vành tai mình.
Vành tai thế tử vừa mới sờ qua nóng quá, đầu ngón tay của điện hạ nhẵn nhụi ấm áp, Ảnh Thất khẽ thở nhẹ, lẳng lặng dựa vào bức tường lát đá, rũ mắt, cào cào mấy vết chai ở đầu ngón tay mình.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của mũi chân điểm trên mái ngói, bộ pháp xuất phát từ Ảnh Cung, đế ủng được lót một lớp nỉ mỏng, nếu không được huấn luyện, người nọ có dừng trước mặt cũng không nghe được tiếng bước chân.
Ảnh Thất đứng dậy, rũ mắt nhàn nhạt lên tiếng: “Đại nhân.”
Ảnh Tứ từ mái hiên nhảy xuống, gương mặt lãnh đạm, đưa cho Ảnh Thất một bộ quần áo và một cái đai lưng được trang bị đầy đủ, ra lệnh: “Mặc đàng hoàng.”
“Rõ.” Ảnh Thất nhanh nhẹn tiếp nhận xiêm y.
Đai lưng Bách Nhận là một trong những trang bị tiêu chuẩn của ảnh vệ Tề Vương phủ, trên đai có một con dao ngắn, mười cây ám đao, bảy mươi hai cái phi châm ám tiễn, một bộ chỉ hổ*, bảy viên độc dược giấu ở kẽ đai lưng, ba viên hạc đỉnh hồng, bốn viên thạch tín, tổng cộng một trăm món, cho nên được gọi là “Bách Nhận”.
Ảnh Tứ dặn dò: “Làm việc trung thành, phục tùng mệnh lệnh.”
Ảnh Thất dừng một chút, trả lời: “Rõ.”
Y sớm đã biết qua vị tiền bối này, thống lĩnh ảnh vệ vương phủ, đại danh Ảnh Tứ, là người đứng đầu, năm nay cùng lắm chỉ mới hai mươi, nhưng trên người toả ra một cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, ép người đến mức không dám ngẩng đầu.
Quả Tâm Quỷ Ảnh Tứ, tên của hắn được khắc trên cửa lớn Ảnh Cung, Ảnh Thất thường trầm mặc nhìn mấy cái tên ít ỏi trên cửa kia, không biết là ảnh vệ ưu tú cỡ nào, mới xứng làm hộ vệ bên cạnh người đó.
Ảnh Tứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ảnh Thất, ánh mắt Ảnh Thất bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không ra điểm bất thường.
Y vẫn luôn bình tĩnh trả lời những câu hỏi của thống lĩnh, cũng không phạm sai lầm, đột nhiên cổ căng lên, tựa như bị kìm sắt kẹp lấy, Ảnh Tứ đang bóp chặt yết hầu Ảnh Thất, hung hăng ném về vách tường phía sau, cơ hồ có thể nghe được tiếng xương sống va vào tường.
Vết thương cũ sau lưng y còn chưa khép lại, đột nhiên bị va đập, đau nhức không thôi, Ảnh Thất không thở nổi, gương mặt nghẹn đỏ lên, đôi tay theo bản năng chộp lấy cánh tay phải đeo bao tay đen của Ảnh Tứ, cố gắng thoát khỏi gọng kìm.
“Thống lĩnh……”
“Đừng cố chống lại ta.” Ảnh Tứ đè y lên tường, nhìn chằm chằm vào mắt y, lạnh giọng hỏi: “Ai phái ngươi đến vương phủ điều tra tình báo.”
Ảnh Thất chậm rãi buông lỏng tay, không hề giãy giụa phản kháng, giương mắt nhìn Ảnh Tứ, thấp giọng trả lời: “Không có, ta không phải mật thám.”
“Vậy ngươi thấy thế tử, khẩn trương làm gì?” Ảnh Tứ tăng lực tay thêm vài phần, thấp giọng ép cung.
“Ngưỡng mộ đã lâu…… mà thôi……” Ảnh Thất bị siết đến nói không nên lời, đứt quãng đáp, “Không ngờ mạo phạm điện hạ, thuộc hạ có tội……”
Ảnh Tứ vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt y, ánh mắt ấy vẫn không hề né tránh, vẫn không thể nhìn ra điểm bất thường.
“Được.” Ảnh Tứ ném Ảnh Thất xuống, rút danh sách từ trong ngực ra, ghi hai cái, hờ hững nói, “Sắp xếp thay phiên trực đêm đều được ghi lại, tự mình xem lấy.”
Ảnh Thất quỳ trên mặt đất đỡ cổ ho khan kịch liệt, hít sâu mấy cái điều hoà lại hơi thở, chịu đựng đau đớn trên lưng, quỳ một chân xuống đất nghe Ảnh Tứ dạy dỗ.
“Điện hạ có kiêng kị, bình sinh hận nhất phản đồ, trong vương phủ này có hơn một nghìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi, đừng vọng tưởng có tâm tư, nếu không sẽ sống không bằng chết.” Ảnh Tứ lạnh lùng răn dạy, “Còn nhớ rõ huấn điều của Ảnh Cung không.”
“Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
Ảnh Thất đỡ vết tay sưng đỏ trên cổ, hít thở đều trở lại, bình tĩnh đọc lại huấn điều Ảnh Cung.
Cảm giác ngạt thở vẫn chưa dứt, suýt nữa chết trong tay Ảnh Tứ, không nói đến thực lực tiền bối cao thâm khó dò, dù có thể miễn cưỡng chống cự, cũng tuyệt đối không được đắc tội thống lĩnh.
Thân là ảnh vệ nhất định phải tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn thuần phục, dù cho võ công cái thế, cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, nếu không với một thân tuyệt kỹ của bọn họ, vĩnh viễn không chiếm được tín nhiệm tuyệt đối của chủ nhân.
Ở bức tường cạnh nguyệt môn có một người đang ngồi, thong thả đưa chân, thân mặc một bộ y phục dạ hành đen nhánh như Ảnh Tứ, hông đeo đai Bách Nhận, cũng là quỷ vệ, gương mặt non nớt khiến người ta rất muốn thân cận, vóc người cùng lắm chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.
“Bị trọng hình còn có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, xem ra cũng có chút bản lĩnh.” Ảnh Ngũ nghiêng đầu lên tiếng đón chào, hai tay chống cằm nghịch ngợm cười cười, “Tiểu Thất còn nhớ ta không? Chúng ta đã lâu không gặp! Cùng vào đội ngũ quỷ vệ, không biết nên chúc mừng hay là tiếc nuối nữa.”
“Ảnh Ngũ tiền bối.” Ảnh Thất giương mắt nhìn lại, đối diện với đôi mắt trong trẻo linh động của Ảnh Ngũ.
Đấu Thánh Quỷ Ảnh Ngũ, lấy thực chiến làm sở trường, cách đấu cận chiến không một ai địch lại, ảnh vệ cường công ưu tú nhất trong lịch sử Ảnh Cung Thao Thiết Tổ, cho đến nay vẫn chưa có hậu bối nào vượt mặt.
Bình thường ảnh vệ rời khỏi Ảnh Cung phải qua ải cuối cùng, đó là phải tiếp được mười sáu chiêu hồng câu chỉ* của Ảnh Ngũ, mà hắn năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
*Hồng câu chỉ: móc câu đỏ. (Nguyên văn mô tả móc câu đỏ như lá phong)
“Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, chớ làm điện hạ chán ghét, đi đi.” Ảnh Ngũ cười nháy mắt với Ảnh Thất, giục y đi.
Ảnh Thất nhìn mắt Ảnh Tứ, ôm xiêm y rời đi, lúc bước qua nguyệt môn, Ảnh Ngũ móc chân lên nguyệt môn nhảy xuống, ôm lấy bả vai y nhỏ giọng thì thầm: “Nhớ kỹ, đừng đứng trước mặt Ảnh Tứ quá một nén nhang, tính tình huynh ấy rất kém, không biết khi nào nổi giận, ta nói cho ngươi biết ba lần, ngàn lần vạn lần, đi mau, nhân lúc huynh ấy còn chưa đánh ngươi.”
Ảnh Thất gật gật đầu.
Tay phải Ảnh Ngũ quải hồng câu chỉ móc trên vai, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ảnh Ngũ rất mạnh, nghe nói là đệ đệ ruột của thống lĩnh đại nhân, mặt mày giống ca ca hắn năm phần, tính cách lại không hề nghiêm khắc như vậy, đối xử với mọi người rất tốt. Ảnh Thất gật đầu hành lễ, bước nhanh vào đình viện.
Ảnh Tứ hờ hững nhìn Ảnh Thất rời đi, quay đầu nhìn Ảnh Ngũ đang nghịch ngợm: “Đi thăm dò, xem y còn đang che giấu cái gì.”
“Được.” Ảnh Ngũ cười cười, “Lúc trước điện hạ muốn chúng ta đi tìm vị tiểu ca tuấn tú, còn cần tìm nữa không.”
“Ca nghỉ ngơi đi, ta đến Mãn Đình Hoan tìm người cho điện hạ, soát từng người một, nhất định tuấn tú, nhét đầy bao tải mang về cho người.” Ảnh Ngũ vén tay áo, móc một khối bạc từ trong tay áo của Ảnh Tứ, thảy lên thảy xuống, liếm môi cười cười, “Ca ta đi đây.”
Sắc mặt Ảnh Tứ lạnh lùng, túm lấy cái gáy của Ảnh Ngũ kéo trở lại.
“Ngươi định đi chơi à.”
“Không có không có, ai nha ca ngươi túm ta làm gì, ta chỉ đi nhìn một chút thôi! Không có chơi kỹ nữ!”
“Vương gia ban thưởng, cùng ta đến Ảnh Cung.”
“Đừng mà, ta đã hẹn với Doãn tiểu thư rồi!”
Ảnh Tứ lạnh mặt răn đe: “Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, cách xa con hồ ly đó ra.”
Ảnh Ngũ bĩu môi: “Ca, sao huynh lại nói thế chứ.”
Mấy ngày sau, Ảnh Ngũ vác cái mặt không tình nguyện đi theo ca hắn ra khỏi vương phủ, hộ tống phần thưởng về Tuân Châu.
Vào Ảnh Cung, Ảnh Tứ bưng lên ba ngàn lượng vàng, đặt ở trước mặt chưởng sự, bày ra mấy khay, hờ hững nói: “Đây là Vương gia thưởng.”
Tiết chưởng sự mặt mày hớn hở, chắp tay tạ ơn. Trên dưới Ảnh Cung toàn dựa vào Vương gia che chở, mới có thể âm thầm phát triển lớn mạnh như thế, bề ngoài là là Ảnh Cung võ quán, khai trương thu nhận đồ đệ, bên trong là Ảnh Cung lấy võ quán làm nguỵ trang, bồi dưỡng sát thủ ảnh vệ.
Lúc này Ảnh Ngũ bưng lên cái khay trống, đặt ở trước mặt Tiết chưởng sự.
Tiết chưởng sự vuốt râu buồn bực.
Ảnh Ngũ tươi cười vén tay áo, đứng vững vàng, giơ tay tát một cái lên mặt Tiết chưởng sự, một tiếng chát giòn vang.
Đánh đến mức Tiết chưởng sự ngây cả người, bụm mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Ảnh Ngũ! Ngươi làm càn!” Tiết chưởng sự kinh hãi.
Ảnh Ngũ bày ra vẻ mặt thành khẩn đang làm việc công, nghiêng đầu hất cằm, trên mặt như viết cả bốn chữ ta đánh ngươi nha: “Đây là thế tử thưởng. Ngươi hỏi ta vì sao ư? Ta đâu biết.”
“Này… Thật là nực cười……” Mặt Tiết chưởng sự tái mét, lại không dám khiêu khích thế tử, chỉ đành nuốt cục tức vào trong bụng.
Vị Tề Vương thế tử từ nhỏ đã là cái đức hạnh này, hỉ nộ vô thường, có lúc đang cười tủm tỉm nói chuyện, đảo mắt một cái là có thể bị thọc một đao, làm gã trở tay không kịp. Kiêu ngạo bướng bỉnh, không chịu quản thúc, không tiếc danh dự, số hồ bằng cẩu hữu kết giao hai bàn tay đếm không xuể, cả Tề Vương cũng hết cách với hắn.
Theo lời dân chúng, thế tử gia chính là một tên phá gia chi tử, lưu manh vô lại, nhân mô cẩu dạng, bên trong mục nát. Thế gia nhiều bại hoại, Tề Vương một đời anh hùng, sao lại sinh ra một nhi tử gây chuyện thị phi như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thành tích học tập của thế tử rất tốt, tài hoa hơn người, giải quyết ba năm thiên tai ở Việt Châu gọn gàng, công lao toàn đẩy qua cho Tề Vương cha hắn, Vương gia tiếng lành đồn xa, hắn lại lui về phía sau. Thế tử gia rất lười nghe nịnh hót, mấy lời mắng đó, mới là thật lòng nghiêm túc.
Lương phủ thiếu gia Lương Tiêu cầm đầu đám hồ bằng cẩu hữu đó, chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Vốn dĩ Tề Vương cũng không trông đợi gì vào nhi tử của mình, sau này khi ông mất, thế tử kế vị cũng sẽ làm một vị Vương gia nhàn rỗi, nên cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn.
Ra khỏi Ảnh Cung, vẻ mặt Ảnh Ngũ khiếp sợ nhìn bàn tay phải của mình, run run nói: “Mẹ nó, thật sảng khoái…… Tiết lão già hắn cũng có ngày hôm nay… Thế tử điện hạ thật đúng là yêu ảnh vệ như con……”
Ảnh Tứ khẽ hừ một tiếng.
Ảnh Ngũ ôm chầm lấy bả vai Ảnh Tứ, say mê nhìn tay phải của mình, nói: “Không rửa, đêm nay dùng bàn tay này……”
Ảnh Tứ xoa xoa huyệt Thái Dương, “Bớt nháo, đi làm việc đi.”
“Làm làm làm, việc đều làm xong cả rồi, không phải là điều tra Ảnh Thất sao.” Ảnh Ngũ rút ra một quyển trục, đưa cho Ảnh Tứ, “Này, ta tra được một tin tức cực kỳ khó lường.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ thần bí, dựa vào vách tường, vui sướng khi người gặp hoạ, “Huynh đoán xem Ảnh Thất y là thần tiên từ đâu tới, ha ha ha ha.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chỉ hổ
Nguyệt môn
Quyển trục
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook