Tuân Mệnh
-
Chương 43: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tam)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu nhị vừa ân cần chu đáo nghe Lý Uyển dặn dò, vừa xoa xoa tay hỏi: “Hôm nay ngài đi hai người sao?”
“Ừ, mấy ngày nữa, có hẹn với vài người có máu mặt, đừng làm mất mặt ta.” Lý Uyển gõ gõ quầy bản nhắc nhở.
Tiểu nhị ngẩn ra, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Coi ngài nói kìa, còn có ai tôn quý hơn ngài chứ.” Đúng là người làm cái nghề này ai ai cũng nhanh nhẹn, trong chớp mắt lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, cười cười rót trà cho Lý Uyển, “Ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định hầu hạ thỏa đáng!”
Cho tới khi một tiểu nhị trông có vẻ chững chạc tới thỉnh hai người lên lầu, Lý Uyển quay đầu nhìn Ảnh Thất, thấy tiểu ảnh vệ vẫn lạnh mặt, đành phải làm bộ thuận miệng đùa y vài câu, vì thế nói: “Trà lúc nãy thế nào?”
Ảnh Thất trả lời đúng sự thật: “Không có độc.”
“Quân Sơn Tuyết Diệp, một lá nghìn vàng, không có độc?” Lý Uyển bật cười, “Thôi, khi nào về ta lấy Quân Sơn Trầm Hương, Hồng Bào Quan Âm, Bích Loa Thanh Châu trong phòng mỗi thứ một ít mang tới chỗ của ngươi, phải nếm ra được sự khác nhau, nhớ cho kỹ.”
“Vì sao?” Ảnh Thất theo bản năng phản bác, giây lát phát hiện mình vô lễ, hơi giật mình, cúi đầu rũ mi nói, “Vâng.”
Lý Uyển chậm rãi dừng lại trên cầu thang gỗ xoắn ốc, đầu ngón tay nâng nhẹ cằm Ảnh Thất, nghiêm túc dặn dò: “Bởi vì ta muốn ngươi hoà nhập cuộc sống sinh hoạt của ta.”
Hắn biết mình đã tổn thương Ảnh Thất bao nhiêu, không cầu Ảnh Thất có thể lập tức ngoan ngoãn đáng yêu như trước, trước tiên Lý Uyển quyết tâm học cách trân trọng, nỗ lực bảo vệ, thử chút phản kháng.
Lúc trước thế tử điện hạ nói trở mặt liền trở mặt, Ảnh Thất nghĩ lại còn rùng mình, đành phải nói vâng. Y vẫn là ảnh vệ, không phải môn khách, đối với mệnh lệnh chủ nhân không được có ý kiến, nhất định phải tuân theo.
Vẻ mặt Lý Uyển ôn hòa, thu lại quạt xếp: “Dật Nhàn là tự của ta, ngươi không biết ư? Sao mỗi lần nghe thấy lại kinh ngạc thế?”
“…… Thuộc hạ thất lễ.” Ảnh Thất giật mình. Lúc trước y cũng không biết đại danh của thế tử điện hạ là gì, chỉ nghe người khác gọi hắn là Dật Nhàn, lúc chịu hình ở Ảnh Cung Ảnh Thất thường xuyên nghĩ đến cái tên này. Không tự chủ được mà đối với nó có cảm giác thân thiết.
Không bao lâu, tiểu nhị mở một nhã gian ở lầu hai, đi qua khom người cười xoà: “Trước tiên công tử ngồi nghỉ ở bình các một chút, thượng các đã phủ bụi rất lâu rồi, chúng tiểu nhân đang quét dọn, còn thỉnh công tử thứ tội, chờ một lát.”
“Không vội, để sau đi.” Lý Uyển gật đầu, “Ngươi đi gọi người biết y thuật lại đây, ta muốn hắn mang theo thuốc trị thương, tốt nhất quý nhất, đứa trẻ nhà ta bị thương.”
“Nhất định nhất định.” Tiểu nhị liên tục dạ vâng, mời hai người vào nhã gian, rót trà, cung kính lui ra ngoài.
Lúc Lý Uyển nói chuyện còn âm thầm liếc sắc mặt Ảnh Thất, khoảnh khắc tiểu ảnh vệ nghe thấy “đứa trẻ nhà ta”, ánh mắt đọng lại, cắn cắn môi.
Bên trong nhã gian xông mùi huân hương nhàn nhạt, Ảnh Thất nhìn nhìn bốn phía, sờ soạng một vòng khắp phòng, không thấy chỗ có thể ẩn nấp, mới thả lỏng một chút, dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Lý Uyển thấy Ảnh Thất có hơi mệt mỏi, nhìn y muốn ngáp lại không dám thất lễ, không thể không nghĩ đến lúc ôm y trên lưng ngựa, người này bên ngoài thì hết sức nghe lời, nhưng xương cốt cũng ương ngạnh, có chủ kiến cũng rất nóng nảy.
“Mấy hôm này mệt lắm đúng không.” Lý Uyển ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh bàn trà, nhìn y, bỗng hỏi, “A, ngươi đã ăn cơm chưa?”
Ảnh Thất nghe thế tử hỏi, chỉ có thể cố vực lên tinh thần đứng dậy, lắc đầu.
Lý Uyển gõ gõ ván cửa, dặn dò bên ngoài mang rượu và thức ăn lên.
Con người ta một khi đã buồn ngủ sẽ rất khó tập trung, huống chi mấy ngày nay Ảnh Thất chạy suốt dọc đường chưa ngủ được giấc nào, lúc này yên tĩnh, thân thể thực sự có hơi xoay mòng mòng.
Lúc các chủ tử an toàn nghỉ ngơi ở trong phòng, khi ảnh vệ quá mệt mỏi sẽ thừa dịp chủ tử không phân phó gì mà ngủ trộm một chút, bởi vì Ảnh Cung huấn luyện rất xuất sắc, bọn họ phản ứng rất nhanh, mặc dù ngủ rồi, gặp phải chuyện gì cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Ảnh Thất cho rằng chủ tử chắc chắn sẽ không để ý tới mình, vì thế nhẹ nhàng tựa người vào góc tường, ôm hai tay cúi đầu nhắm mắt nghỉ tạm.
Không ngờ rằng thế tử điện hạ chưa từng rời mắt khỏi người mình.
Lý Uyển nghiêm túc quan sát y.
Màu da của Ảnh Thất có hơi tái nhợt bệnh tật, chắc là ở Ảnh Cung dưới lòng đất lâu quá không thấy ánh mặt trời, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú cô tịch, vẻ mặt ngay cả lúc ngủ gà ngủ gật cũng lạnh lẽo như băng, không dễ tiếp cận.
Ảnh Thất quả thật khiến cho Lý Uyển cảm thấy bất đồng, ảnh vệ này bình thường sẽ như một cái bóng im lặng trong góc tối nhìn mình, sẽ không nói lời thừa, rõ ràng y rất mong chờ được khen ngợi tín nhiệm, nhưng lại không bao giờ bận tâm đến mấy việc nịnh hót bợ đỡ.
Ngữ điệu nói chuyện của y luôn có điểm lười biếng, hơi khàn một chút, Lý Uyển cảm thấy trầm thấp dễ nghe, chính bản thân y cũng là người cực kì ít nói, tuyệt không nhiều lời.
Thế nhân toàn nói văn nhân ngạo cốt*, đáng tiếc ảnh vệ ngạo cốt lại không người để tâm.
*Ngạo cốt: ngông nghênh, cứng cỏi.
Lý Uyển hổ thẹn, chính mình đã dẫm đạp lên tôn nghiêm và chân tình của người thiếu niên kiêu ngạo này.
Ván cửa nhã gian nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, Ảnh Thất lạnh lùng mở mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa, một tiểu nhị bưng rượu và thức ăn tiến vào, cung cung kính kính đặt lên bàn, thỉnh Lý Uyển từ từ dùng.
Lý Uyển dùng ngân châm thử từng món, gõ gõ mặt bàn: “Tiểu Thất, lại đây ăn một chút đi, lát nữa rồi ngủ tiếp.”
Ảnh Thất nhíu mày: “Điện hạ dùng trước.”
Lý Uyển miễn cưỡng cười nói: “Nếu ta cho ảnh vệ ăn cơm thừa, để phụ vương biết được, chỉ sợ lại muốn dạy dỗ ta không biết chăm sóc các ngươi.”
“Thuộc hạ sao dám ngồi chung một chỗ với người.” Ảnh Thất hờ hững từ chối khéo không đi qua, “Không hợp quy củ.”
Lý Uyển dứt khoát đứng dậy, ấn bả vai Ảnh Thất đè y ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa y một bầu rượu, Ảnh Thất không nói gì nữa, rót đầy hai chén rượu trước mặt, cung kính dâng cho Lý Uyển.
“Trong lòng còn trách ta, có phải không?” Lý Uyển nhận rượu, chậm rãi hỏi.
“Thuộc hạ không dám.” Ảnh Thất nhàn nhạt trả lời.
Cũng chưa nói tới chuyện trách hay không trách. Y là ảnh vệ, nhận tiền công, hầu hạ vị chủ tử này, chủ tử làm bất cứ chuyện gì y cũng phải chấp nhận, đừng nói là truyền một lá thư muốn mạng mình, dù cho muốn y tự vận ngay lập tức, y cũng phải làm theo.
Tất cả chỉ vì bản thân Ảnh Thất đi quá giới hạn, tồn tại tâm tư không nên có, trong lòng khó chịu cũng là tự tìm lấy. Tâm mộ hoàng tộc, vô khả nại hà*.
*Tâm mộ hoàng tộc, vô khả nại hà: trái tim yêu người hoàng thất, đành chịu chứ biết làm sao.
Thế tử điện hạ lại nhất thời cao hứng, lại bắt đầu đối xử tốt với mình, Ảnh Thất không dám tin thêm lần nữa.
Thật ra lúc trước, Lý Uyển lạnh lùng đẩy Ảnh Thất ra xa, là thực sự muốn chặt đứt.
Hắn là Tề Vương thế tử, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến tồn vong của vương phủ, từ nhỏ đến lớn hắn đã ôm địch ý và không hề tín nhiệm với bất cứ thứ gì —— khi đó hắn cũng không vì an nguy của Ảnh Thất mà suy nghĩ bao nhiêu, hắn chỉ là đang trốn tránh, bực bội, không có cách nào đáp lại tình cảm của tiểu ảnh vệ, hắn cũng không cho phép bất cứ loại tình cảm nào vượt quá khả năng khống chế của mình.
Chẳng qua tình cảm là ý trời, nghịch thiên mà đi thường sẽ rất đau khổ, cảm thấy cả người khí huyết hỗn loạn, đứng ngồi không yên, dù ăn ngủ hay đi dạo, trong lòng không kìm được mà nhớ mong một người.
Lý Uyển không phải thánh nhân, hắn cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi, lãnh tâm lãnh tình tâm vô tạp niệm hắn không làm được, thế tử điện hạ trời sinh tính khí ngỗ ngược, hắn càng thích tới đâu, càng khó mà che dấu.
Lý Uyển bưng chén rượu, thở nhẹ một hơi: “Tiểu Thất, ta…… thành tâm bồi tội.”
Ảnh Thất không nói gì, hai tay cung kính nâng chén rượu, mép chén chạm thấp hơn chén của Lý Uyển nửa tấc, cụng vào nhau vang một tiếng, uống một hơi cạn sạch. Vị rượu cay nồng trôi xuống yết hầu, cả người nóng rực lên, tâm tình lạnh lẽo cũng ấm áp hơn một chút.
Y không phải là kiểu tâm tư làm ra vẻ như vậy, tính toán trả công nhiều ít, đuổi theo nhiều năm, kỳ thật chính bản thân Ảnh Thất muốn cái gì cũng không biết.
Lý Uyển không màng thân phận gắp đồ ăn cho Ảnh Thất: “Ảnh vệ khi vào vương phủ phải xem xét ít nhất hai hoặc ba năm, mới có thể thân cận ta.”
Mà Ảnh Thất cơ hồ vào phủ không bao lâu là có thể tới gần nói chuyện với thế tử điện hạ, không đến nửa năm đã khiến cho Lý Uyển tháo xuống tất cả lớp phòng bị mà yêu thích y, nếu không phải có Ảnh Tứ một bên lạnh mặt khuyên nhủ, chỉ sợ kỳ hạn cân nhắc sẽ còn ngắn hơn nữa. Không có người nói ra nói vào, nhưng trong lòng Ảnh Thất có thể cảm giác được.
“Thật ra ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, ta vẫn cảm thấy lần đầu hai ta gặp nhau có lẽ còn sớm hơn thế nữa…… Nhưng ta không nhớ nổi, ngươi có bằng lòng nói cho ta biết không?”
“Điện hạ,” Ánh mắt Ảnh Thất bình tĩnh, nhàn nhạt nói, “Người không cần phải nói nhiều như vậy.”
Thế tử điện hạ hoa ngôn xảo ngữ dễ nghe biết bao nhiêu, bên dưới gương mặt tuấn mỹ này xấu xa biết bao nhiêu, Ảnh Thất không muốn lĩnh giáo lần nữa.
Lý Uyển cũng cảm thấy chính mình hấp tấp, sợ đẩy Tiểu Thất ra xa hơn, vì thế ngậm miệng, chán nản buồn đầu uống rượu.
Ảnh Thất cố kiềm chế bản thân không uống quá nhiều rượu, trong lòng Lý Uyển đè nặng chuyện này, uống liên tục mấy bình, gò má đã đỏ ửng.
“Điện hạ, người đừng uống nhiều quá, không tốt cho thân thể.” Ảnh Thất đỡ Lý Uyển loạng choạng đứng dậy, định dìu người lên giường nghỉ ngơi một chút.
Y vẫn đau lòng tên chủ tử vô lương tâm này, cho dù chính mình bị tổn thương nhiều đến cỡ nào cuối cùng vẫn yêu thương chủ tử mình.
Lý Uyển híp mắt làm một kẻ say, ôm Ảnh Thất không buông tay, cả người quấn lấy Ảnh Thất, mặt vùi vào cổ y, chóp mũi chạm vào xương quai xanh cao ngất, cọ cọ mặt ở cổ y, tóc dài mềm mại buông xuống.
Lý Uyển không chút mặt mũi ôm lấy Ảnh Thất, chỉ có thể giả bộ say mới thân cận y được một chút.
Ảnh Thất hoàn toàn không hề biết rằng mình bị điện hạ âm thầm ăn đậu hủ, nghiêm túc đỡ Lý Uyển, tay chân nhẹ nhàng đặt người lên đệm giường.
Lý Uyển dựa vào mép giường, uống nhiều rượu, lời nói cũng có vẻ nhiều hơn, huống chi vị thế tử điện hạ này cũng nào có phải là mỹ nam an tĩnh gì.
“Đừng đẩy ta……” Lý Uyển đáng thương lẩm bẩm, “Trước là một Ảnh Thất…… Gã muốn giết ta…… Bây giờ ngươi cũng không cần ta…… Chủ tử như ta thật đáng thương quá mà, không ai thương ta hết…”
Ảnh Thất dừng một chút, cắn cắn môi.
“Ta vẽ ngươi nhiều lắm…… Ở trong thư phòng ta, khi nào về ta cho ngươi xem.”
Ảnh Thất hít một hơi thật sâu: “Điện hạ, người ngủ đi.”
Lý Uyển ôm chặt Ảnh Thất cọ cọ eo nhỏ: “Tiểu Thất, nếu lần này ta không tới tìm ngươi, có phải ngươi sẽ bỏ đi không?”
Ảnh Thất rũ mắt: “Phải.”
Trong lòng Lý Uyển chợt lạnh, vậy mà định đi thật.
“Tiểu Thất ngươi không thể như vậy, nói chuyện không giữ lời……” Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất sờ sờ ngực mình, cách lớp quần áo mò lên mặt Hộ Tâm Kính.
“Thứ này là đồ gia truyền của nhà ngươi đúng không…… Hẳn là muốn truyền cho con dâu đi, ngươi đưa cho ta rồi, ngươi không thể đổi ý, nhà các ngươi còn thiếu con rể không, loại như cầm kỳ thư họa cưỡi ngựa bắn tên được chứ hả?” Lý Uyển xấu xa quấn lấy eo Ảnh Thất, liêm sỉ của thế tử điện hạ rớt không còn một chút.
Gương mặt Ảnh Thất nổi lên một tầng đỏ ửng, khẽ nhíu mày, đẩy đẩy Lý Uyển đang quấn chặt mình ra.
Lý Uyển tức khắc đau lòng muốn chết: “Ngươi không thương ta.”
“Ta……” Ảnh Thất cạn lời, im lặng đứng đó, mặc cho thế tử điện hạ ôm mình, ôm đủ rồi sẽ lại buông tay.
Thế tử điện hạ dùng hết mười tám món võ nghệ la lối khóc lóc lăn lộn chơi xấu, cũng không đổi được một chút cảm thông nào của Tiểu Thất, trong lòng không biết làm sao.
Hắn vốn định buông tay, ôm lâu quá mỏi, thân thể cành vàng lá ngọc đứng không vững suýt ngã, Ảnh Thất tay mắt lanh lẹ, cúi người đỡ tay Lý Uyển.
Tay của thế tử điện hạ vẫn trơn bóng như cũ, một trời một vực với bàn tay đầy vết kiếm của mình.
Lý Uyển được đỡ dậy, thầm dễ chịu trong lòng, tiện thể giả đò bộ dạng yếu đuối đáng thương, muốn tiểu ảnh vệ để ý mình một chút.
Cuối cùng Ảnh Thất dựa vào góc tường ngủ, gió thổi cỏ lay nhẹ một xíu ở hành lang ngoài cửa, Ảnh Thất sẽ lập tức mở to mắt lẳng lặng nghe động tĩnh, xác định xung quanh không có uy hiếp gần kề mới tiếp tục nhắm mắt nghỉ tạm.
Thật ra Lý Uyển không say, thấy Tiểu Thất ngủ, bản thân vô vị, ngồi trước bàn chấm mực viết vài câu giết thời gian, nhàm chán chống cằm nhìn Ảnh Thất, thấy lúc y ngủ cứ cảnh giác không yên, liền gõ gõ mặt bàn: “Cứ ngủ đi. Nơi này là sản nghiệp Lương Tiêu, hộ vệ đều là người của chúng ta, ngươi không cần vậy đâu.”
“Nhưng……” Ảnh Thất cũng không yên tâm, muốn nói lại bị Lý Uyển cắt ngang.
“Không thì qua đây, ta dạy ngươi viết chữ.” Lý Uyển lấy một bức tự mình vừa viết rất đẹp ban nãy ra cho Ảnh Thất xem, bên trên viết hai cột chữ rồng bay phượng múa: Tiểu Thất nhìn ta đi, xem ta đáng thương lắm lắm.
Ảnh Thất nheo mắt nhìn nhìn, nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó nghe lời an tĩnh ngủ thật lâu.
Lý Uyển cười khổ, xong rồi, cả lời khen tặng lễ thượng vãng lai Tiểu Thất cũng lười nói rồi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một ông lão mang theo thuốc đến xem thương cho Ảnh Thất, thoa thuốc lên mấy vết thương nhẹ trên cánh tay và đùi, băng bó ổn thoả, cũng không phải trọng thương gì, qua mấy ngày là có thể khép lại.
Lý Uyển ngồi ở bên cạnh nói: “Ai, ông cho y dùng thuốc gì vậy, chọn loại tốt nhất quý nhất, ta thấy cái gốc nhân sâm một ngàn lượng kia cũng được đấy.”
Tính tình lão y nhân không tệ, chậm rãi nói: “Hóa ứ thảo, mười văn tiền một gốc.”
Lý Uyển nhíu mày: “Không được, ông gọi người đi đào cây một ngàn lượng đi.”
Ánh mắt Ảnh Thất lạnh lùng, giương mắt nói: “Điện…… Công tử, ta không sao.”
Lý Uyển ngượng ngùng ngậm miệng, vận khí xui xẻo mệnh đồ lắm chông gai, vậy mà lại có thêm một ảnh vệ kế nhiệm Ảnh Tứ ghét bỏ mình, Tiểu Thất ngoan ngoãn dịu dàng của trước kia vẫn là nhất.
Lão y nhân băng bó rất tốt, thấy vị công tử bên cạnh này rất để tâm, vì thế muốn dặn dò đôi câu, mở miệng nói: “Công tử, nếu vết thương của vị công tử này sinh mủ hoặc là bị sốt……” Lão y nhân vốn định bảo nếu bị sốt thì sẽ phải uống đơn thuốc khác, không ngờ rằng thế tử điện hạ vô cùng long trọng lại còn mang theo ba phần sủng nịch: “Bảo đại nhân.”
Lão y nhân ngây người.
“……” Lông mày Ảnh Thất giật giật, liếc thế tử điện hạ một cái.
“Điện hạ, người đi nơi khác nghỉ ngơi chút đi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ghế thái sư
Tiểu nhị vừa ân cần chu đáo nghe Lý Uyển dặn dò, vừa xoa xoa tay hỏi: “Hôm nay ngài đi hai người sao?”
“Ừ, mấy ngày nữa, có hẹn với vài người có máu mặt, đừng làm mất mặt ta.” Lý Uyển gõ gõ quầy bản nhắc nhở.
Tiểu nhị ngẩn ra, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Coi ngài nói kìa, còn có ai tôn quý hơn ngài chứ.” Đúng là người làm cái nghề này ai ai cũng nhanh nhẹn, trong chớp mắt lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, cười cười rót trà cho Lý Uyển, “Ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định hầu hạ thỏa đáng!”
Cho tới khi một tiểu nhị trông có vẻ chững chạc tới thỉnh hai người lên lầu, Lý Uyển quay đầu nhìn Ảnh Thất, thấy tiểu ảnh vệ vẫn lạnh mặt, đành phải làm bộ thuận miệng đùa y vài câu, vì thế nói: “Trà lúc nãy thế nào?”
Ảnh Thất trả lời đúng sự thật: “Không có độc.”
“Quân Sơn Tuyết Diệp, một lá nghìn vàng, không có độc?” Lý Uyển bật cười, “Thôi, khi nào về ta lấy Quân Sơn Trầm Hương, Hồng Bào Quan Âm, Bích Loa Thanh Châu trong phòng mỗi thứ một ít mang tới chỗ của ngươi, phải nếm ra được sự khác nhau, nhớ cho kỹ.”
“Vì sao?” Ảnh Thất theo bản năng phản bác, giây lát phát hiện mình vô lễ, hơi giật mình, cúi đầu rũ mi nói, “Vâng.”
Lý Uyển chậm rãi dừng lại trên cầu thang gỗ xoắn ốc, đầu ngón tay nâng nhẹ cằm Ảnh Thất, nghiêm túc dặn dò: “Bởi vì ta muốn ngươi hoà nhập cuộc sống sinh hoạt của ta.”
Hắn biết mình đã tổn thương Ảnh Thất bao nhiêu, không cầu Ảnh Thất có thể lập tức ngoan ngoãn đáng yêu như trước, trước tiên Lý Uyển quyết tâm học cách trân trọng, nỗ lực bảo vệ, thử chút phản kháng.
Lúc trước thế tử điện hạ nói trở mặt liền trở mặt, Ảnh Thất nghĩ lại còn rùng mình, đành phải nói vâng. Y vẫn là ảnh vệ, không phải môn khách, đối với mệnh lệnh chủ nhân không được có ý kiến, nhất định phải tuân theo.
Vẻ mặt Lý Uyển ôn hòa, thu lại quạt xếp: “Dật Nhàn là tự của ta, ngươi không biết ư? Sao mỗi lần nghe thấy lại kinh ngạc thế?”
“…… Thuộc hạ thất lễ.” Ảnh Thất giật mình. Lúc trước y cũng không biết đại danh của thế tử điện hạ là gì, chỉ nghe người khác gọi hắn là Dật Nhàn, lúc chịu hình ở Ảnh Cung Ảnh Thất thường xuyên nghĩ đến cái tên này. Không tự chủ được mà đối với nó có cảm giác thân thiết.
Không bao lâu, tiểu nhị mở một nhã gian ở lầu hai, đi qua khom người cười xoà: “Trước tiên công tử ngồi nghỉ ở bình các một chút, thượng các đã phủ bụi rất lâu rồi, chúng tiểu nhân đang quét dọn, còn thỉnh công tử thứ tội, chờ một lát.”
“Không vội, để sau đi.” Lý Uyển gật đầu, “Ngươi đi gọi người biết y thuật lại đây, ta muốn hắn mang theo thuốc trị thương, tốt nhất quý nhất, đứa trẻ nhà ta bị thương.”
“Nhất định nhất định.” Tiểu nhị liên tục dạ vâng, mời hai người vào nhã gian, rót trà, cung kính lui ra ngoài.
Lúc Lý Uyển nói chuyện còn âm thầm liếc sắc mặt Ảnh Thất, khoảnh khắc tiểu ảnh vệ nghe thấy “đứa trẻ nhà ta”, ánh mắt đọng lại, cắn cắn môi.
Bên trong nhã gian xông mùi huân hương nhàn nhạt, Ảnh Thất nhìn nhìn bốn phía, sờ soạng một vòng khắp phòng, không thấy chỗ có thể ẩn nấp, mới thả lỏng một chút, dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Lý Uyển thấy Ảnh Thất có hơi mệt mỏi, nhìn y muốn ngáp lại không dám thất lễ, không thể không nghĩ đến lúc ôm y trên lưng ngựa, người này bên ngoài thì hết sức nghe lời, nhưng xương cốt cũng ương ngạnh, có chủ kiến cũng rất nóng nảy.
“Mấy hôm này mệt lắm đúng không.” Lý Uyển ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh bàn trà, nhìn y, bỗng hỏi, “A, ngươi đã ăn cơm chưa?”
Ảnh Thất nghe thế tử hỏi, chỉ có thể cố vực lên tinh thần đứng dậy, lắc đầu.
Lý Uyển gõ gõ ván cửa, dặn dò bên ngoài mang rượu và thức ăn lên.
Con người ta một khi đã buồn ngủ sẽ rất khó tập trung, huống chi mấy ngày nay Ảnh Thất chạy suốt dọc đường chưa ngủ được giấc nào, lúc này yên tĩnh, thân thể thực sự có hơi xoay mòng mòng.
Lúc các chủ tử an toàn nghỉ ngơi ở trong phòng, khi ảnh vệ quá mệt mỏi sẽ thừa dịp chủ tử không phân phó gì mà ngủ trộm một chút, bởi vì Ảnh Cung huấn luyện rất xuất sắc, bọn họ phản ứng rất nhanh, mặc dù ngủ rồi, gặp phải chuyện gì cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Ảnh Thất cho rằng chủ tử chắc chắn sẽ không để ý tới mình, vì thế nhẹ nhàng tựa người vào góc tường, ôm hai tay cúi đầu nhắm mắt nghỉ tạm.
Không ngờ rằng thế tử điện hạ chưa từng rời mắt khỏi người mình.
Lý Uyển nghiêm túc quan sát y.
Màu da của Ảnh Thất có hơi tái nhợt bệnh tật, chắc là ở Ảnh Cung dưới lòng đất lâu quá không thấy ánh mặt trời, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú cô tịch, vẻ mặt ngay cả lúc ngủ gà ngủ gật cũng lạnh lẽo như băng, không dễ tiếp cận.
Ảnh Thất quả thật khiến cho Lý Uyển cảm thấy bất đồng, ảnh vệ này bình thường sẽ như một cái bóng im lặng trong góc tối nhìn mình, sẽ không nói lời thừa, rõ ràng y rất mong chờ được khen ngợi tín nhiệm, nhưng lại không bao giờ bận tâm đến mấy việc nịnh hót bợ đỡ.
Ngữ điệu nói chuyện của y luôn có điểm lười biếng, hơi khàn một chút, Lý Uyển cảm thấy trầm thấp dễ nghe, chính bản thân y cũng là người cực kì ít nói, tuyệt không nhiều lời.
Thế nhân toàn nói văn nhân ngạo cốt*, đáng tiếc ảnh vệ ngạo cốt lại không người để tâm.
*Ngạo cốt: ngông nghênh, cứng cỏi.
Lý Uyển hổ thẹn, chính mình đã dẫm đạp lên tôn nghiêm và chân tình của người thiếu niên kiêu ngạo này.
Ván cửa nhã gian nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, Ảnh Thất lạnh lùng mở mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa, một tiểu nhị bưng rượu và thức ăn tiến vào, cung cung kính kính đặt lên bàn, thỉnh Lý Uyển từ từ dùng.
Lý Uyển dùng ngân châm thử từng món, gõ gõ mặt bàn: “Tiểu Thất, lại đây ăn một chút đi, lát nữa rồi ngủ tiếp.”
Ảnh Thất nhíu mày: “Điện hạ dùng trước.”
Lý Uyển miễn cưỡng cười nói: “Nếu ta cho ảnh vệ ăn cơm thừa, để phụ vương biết được, chỉ sợ lại muốn dạy dỗ ta không biết chăm sóc các ngươi.”
“Thuộc hạ sao dám ngồi chung một chỗ với người.” Ảnh Thất hờ hững từ chối khéo không đi qua, “Không hợp quy củ.”
Lý Uyển dứt khoát đứng dậy, ấn bả vai Ảnh Thất đè y ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa y một bầu rượu, Ảnh Thất không nói gì nữa, rót đầy hai chén rượu trước mặt, cung kính dâng cho Lý Uyển.
“Trong lòng còn trách ta, có phải không?” Lý Uyển nhận rượu, chậm rãi hỏi.
“Thuộc hạ không dám.” Ảnh Thất nhàn nhạt trả lời.
Cũng chưa nói tới chuyện trách hay không trách. Y là ảnh vệ, nhận tiền công, hầu hạ vị chủ tử này, chủ tử làm bất cứ chuyện gì y cũng phải chấp nhận, đừng nói là truyền một lá thư muốn mạng mình, dù cho muốn y tự vận ngay lập tức, y cũng phải làm theo.
Tất cả chỉ vì bản thân Ảnh Thất đi quá giới hạn, tồn tại tâm tư không nên có, trong lòng khó chịu cũng là tự tìm lấy. Tâm mộ hoàng tộc, vô khả nại hà*.
*Tâm mộ hoàng tộc, vô khả nại hà: trái tim yêu người hoàng thất, đành chịu chứ biết làm sao.
Thế tử điện hạ lại nhất thời cao hứng, lại bắt đầu đối xử tốt với mình, Ảnh Thất không dám tin thêm lần nữa.
Thật ra lúc trước, Lý Uyển lạnh lùng đẩy Ảnh Thất ra xa, là thực sự muốn chặt đứt.
Hắn là Tề Vương thế tử, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến tồn vong của vương phủ, từ nhỏ đến lớn hắn đã ôm địch ý và không hề tín nhiệm với bất cứ thứ gì —— khi đó hắn cũng không vì an nguy của Ảnh Thất mà suy nghĩ bao nhiêu, hắn chỉ là đang trốn tránh, bực bội, không có cách nào đáp lại tình cảm của tiểu ảnh vệ, hắn cũng không cho phép bất cứ loại tình cảm nào vượt quá khả năng khống chế của mình.
Chẳng qua tình cảm là ý trời, nghịch thiên mà đi thường sẽ rất đau khổ, cảm thấy cả người khí huyết hỗn loạn, đứng ngồi không yên, dù ăn ngủ hay đi dạo, trong lòng không kìm được mà nhớ mong một người.
Lý Uyển không phải thánh nhân, hắn cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi, lãnh tâm lãnh tình tâm vô tạp niệm hắn không làm được, thế tử điện hạ trời sinh tính khí ngỗ ngược, hắn càng thích tới đâu, càng khó mà che dấu.
Lý Uyển bưng chén rượu, thở nhẹ một hơi: “Tiểu Thất, ta…… thành tâm bồi tội.”
Ảnh Thất không nói gì, hai tay cung kính nâng chén rượu, mép chén chạm thấp hơn chén của Lý Uyển nửa tấc, cụng vào nhau vang một tiếng, uống một hơi cạn sạch. Vị rượu cay nồng trôi xuống yết hầu, cả người nóng rực lên, tâm tình lạnh lẽo cũng ấm áp hơn một chút.
Y không phải là kiểu tâm tư làm ra vẻ như vậy, tính toán trả công nhiều ít, đuổi theo nhiều năm, kỳ thật chính bản thân Ảnh Thất muốn cái gì cũng không biết.
Lý Uyển không màng thân phận gắp đồ ăn cho Ảnh Thất: “Ảnh vệ khi vào vương phủ phải xem xét ít nhất hai hoặc ba năm, mới có thể thân cận ta.”
Mà Ảnh Thất cơ hồ vào phủ không bao lâu là có thể tới gần nói chuyện với thế tử điện hạ, không đến nửa năm đã khiến cho Lý Uyển tháo xuống tất cả lớp phòng bị mà yêu thích y, nếu không phải có Ảnh Tứ một bên lạnh mặt khuyên nhủ, chỉ sợ kỳ hạn cân nhắc sẽ còn ngắn hơn nữa. Không có người nói ra nói vào, nhưng trong lòng Ảnh Thất có thể cảm giác được.
“Thật ra ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, ta vẫn cảm thấy lần đầu hai ta gặp nhau có lẽ còn sớm hơn thế nữa…… Nhưng ta không nhớ nổi, ngươi có bằng lòng nói cho ta biết không?”
“Điện hạ,” Ánh mắt Ảnh Thất bình tĩnh, nhàn nhạt nói, “Người không cần phải nói nhiều như vậy.”
Thế tử điện hạ hoa ngôn xảo ngữ dễ nghe biết bao nhiêu, bên dưới gương mặt tuấn mỹ này xấu xa biết bao nhiêu, Ảnh Thất không muốn lĩnh giáo lần nữa.
Lý Uyển cũng cảm thấy chính mình hấp tấp, sợ đẩy Tiểu Thất ra xa hơn, vì thế ngậm miệng, chán nản buồn đầu uống rượu.
Ảnh Thất cố kiềm chế bản thân không uống quá nhiều rượu, trong lòng Lý Uyển đè nặng chuyện này, uống liên tục mấy bình, gò má đã đỏ ửng.
“Điện hạ, người đừng uống nhiều quá, không tốt cho thân thể.” Ảnh Thất đỡ Lý Uyển loạng choạng đứng dậy, định dìu người lên giường nghỉ ngơi một chút.
Y vẫn đau lòng tên chủ tử vô lương tâm này, cho dù chính mình bị tổn thương nhiều đến cỡ nào cuối cùng vẫn yêu thương chủ tử mình.
Lý Uyển híp mắt làm một kẻ say, ôm Ảnh Thất không buông tay, cả người quấn lấy Ảnh Thất, mặt vùi vào cổ y, chóp mũi chạm vào xương quai xanh cao ngất, cọ cọ mặt ở cổ y, tóc dài mềm mại buông xuống.
Lý Uyển không chút mặt mũi ôm lấy Ảnh Thất, chỉ có thể giả bộ say mới thân cận y được một chút.
Ảnh Thất hoàn toàn không hề biết rằng mình bị điện hạ âm thầm ăn đậu hủ, nghiêm túc đỡ Lý Uyển, tay chân nhẹ nhàng đặt người lên đệm giường.
Lý Uyển dựa vào mép giường, uống nhiều rượu, lời nói cũng có vẻ nhiều hơn, huống chi vị thế tử điện hạ này cũng nào có phải là mỹ nam an tĩnh gì.
“Đừng đẩy ta……” Lý Uyển đáng thương lẩm bẩm, “Trước là một Ảnh Thất…… Gã muốn giết ta…… Bây giờ ngươi cũng không cần ta…… Chủ tử như ta thật đáng thương quá mà, không ai thương ta hết…”
Ảnh Thất dừng một chút, cắn cắn môi.
“Ta vẽ ngươi nhiều lắm…… Ở trong thư phòng ta, khi nào về ta cho ngươi xem.”
Ảnh Thất hít một hơi thật sâu: “Điện hạ, người ngủ đi.”
Lý Uyển ôm chặt Ảnh Thất cọ cọ eo nhỏ: “Tiểu Thất, nếu lần này ta không tới tìm ngươi, có phải ngươi sẽ bỏ đi không?”
Ảnh Thất rũ mắt: “Phải.”
Trong lòng Lý Uyển chợt lạnh, vậy mà định đi thật.
“Tiểu Thất ngươi không thể như vậy, nói chuyện không giữ lời……” Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất sờ sờ ngực mình, cách lớp quần áo mò lên mặt Hộ Tâm Kính.
“Thứ này là đồ gia truyền của nhà ngươi đúng không…… Hẳn là muốn truyền cho con dâu đi, ngươi đưa cho ta rồi, ngươi không thể đổi ý, nhà các ngươi còn thiếu con rể không, loại như cầm kỳ thư họa cưỡi ngựa bắn tên được chứ hả?” Lý Uyển xấu xa quấn lấy eo Ảnh Thất, liêm sỉ của thế tử điện hạ rớt không còn một chút.
Gương mặt Ảnh Thất nổi lên một tầng đỏ ửng, khẽ nhíu mày, đẩy đẩy Lý Uyển đang quấn chặt mình ra.
Lý Uyển tức khắc đau lòng muốn chết: “Ngươi không thương ta.”
“Ta……” Ảnh Thất cạn lời, im lặng đứng đó, mặc cho thế tử điện hạ ôm mình, ôm đủ rồi sẽ lại buông tay.
Thế tử điện hạ dùng hết mười tám món võ nghệ la lối khóc lóc lăn lộn chơi xấu, cũng không đổi được một chút cảm thông nào của Tiểu Thất, trong lòng không biết làm sao.
Hắn vốn định buông tay, ôm lâu quá mỏi, thân thể cành vàng lá ngọc đứng không vững suýt ngã, Ảnh Thất tay mắt lanh lẹ, cúi người đỡ tay Lý Uyển.
Tay của thế tử điện hạ vẫn trơn bóng như cũ, một trời một vực với bàn tay đầy vết kiếm của mình.
Lý Uyển được đỡ dậy, thầm dễ chịu trong lòng, tiện thể giả đò bộ dạng yếu đuối đáng thương, muốn tiểu ảnh vệ để ý mình một chút.
Cuối cùng Ảnh Thất dựa vào góc tường ngủ, gió thổi cỏ lay nhẹ một xíu ở hành lang ngoài cửa, Ảnh Thất sẽ lập tức mở to mắt lẳng lặng nghe động tĩnh, xác định xung quanh không có uy hiếp gần kề mới tiếp tục nhắm mắt nghỉ tạm.
Thật ra Lý Uyển không say, thấy Tiểu Thất ngủ, bản thân vô vị, ngồi trước bàn chấm mực viết vài câu giết thời gian, nhàm chán chống cằm nhìn Ảnh Thất, thấy lúc y ngủ cứ cảnh giác không yên, liền gõ gõ mặt bàn: “Cứ ngủ đi. Nơi này là sản nghiệp Lương Tiêu, hộ vệ đều là người của chúng ta, ngươi không cần vậy đâu.”
“Nhưng……” Ảnh Thất cũng không yên tâm, muốn nói lại bị Lý Uyển cắt ngang.
“Không thì qua đây, ta dạy ngươi viết chữ.” Lý Uyển lấy một bức tự mình vừa viết rất đẹp ban nãy ra cho Ảnh Thất xem, bên trên viết hai cột chữ rồng bay phượng múa: Tiểu Thất nhìn ta đi, xem ta đáng thương lắm lắm.
Ảnh Thất nheo mắt nhìn nhìn, nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó nghe lời an tĩnh ngủ thật lâu.
Lý Uyển cười khổ, xong rồi, cả lời khen tặng lễ thượng vãng lai Tiểu Thất cũng lười nói rồi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một ông lão mang theo thuốc đến xem thương cho Ảnh Thất, thoa thuốc lên mấy vết thương nhẹ trên cánh tay và đùi, băng bó ổn thoả, cũng không phải trọng thương gì, qua mấy ngày là có thể khép lại.
Lý Uyển ngồi ở bên cạnh nói: “Ai, ông cho y dùng thuốc gì vậy, chọn loại tốt nhất quý nhất, ta thấy cái gốc nhân sâm một ngàn lượng kia cũng được đấy.”
Tính tình lão y nhân không tệ, chậm rãi nói: “Hóa ứ thảo, mười văn tiền một gốc.”
Lý Uyển nhíu mày: “Không được, ông gọi người đi đào cây một ngàn lượng đi.”
Ánh mắt Ảnh Thất lạnh lùng, giương mắt nói: “Điện…… Công tử, ta không sao.”
Lý Uyển ngượng ngùng ngậm miệng, vận khí xui xẻo mệnh đồ lắm chông gai, vậy mà lại có thêm một ảnh vệ kế nhiệm Ảnh Tứ ghét bỏ mình, Tiểu Thất ngoan ngoãn dịu dàng của trước kia vẫn là nhất.
Lão y nhân băng bó rất tốt, thấy vị công tử bên cạnh này rất để tâm, vì thế muốn dặn dò đôi câu, mở miệng nói: “Công tử, nếu vết thương của vị công tử này sinh mủ hoặc là bị sốt……” Lão y nhân vốn định bảo nếu bị sốt thì sẽ phải uống đơn thuốc khác, không ngờ rằng thế tử điện hạ vô cùng long trọng lại còn mang theo ba phần sủng nịch: “Bảo đại nhân.”
Lão y nhân ngây người.
“……” Lông mày Ảnh Thất giật giật, liếc thế tử điện hạ một cái.
“Điện hạ, người đi nơi khác nghỉ ngơi chút đi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ghế thái sư
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook