Tuấn Hồ
-
Chương 5
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chạy ra khỏi Xuân Lưu Hoa, một đường
chạy như điên ra bên ngoài,cô xem không thấy ánh mặt trời cùng với hoa
cỏ, phân không rõ sự thật cùng ảo giác, thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi
nơi quỷ dị lại dọa người này, trở lại bình thường thế giới.
Nhân gian bình thường……
「 A……A…… A……」
Cô gái vui thích reo hò vang dội cả căn phòng, thân thể lõa lồ để hắn tùy ý xâm nhập đùa bỡn, không ngừng phát ra tiếng rên rĩ giống như được ân sủng,không ngừng vui vẻ được hắn yêu thương
「A…… Thầy! Thầy ơi! Ha…… a…… em yêu anh…… em rất yêu anh……」 Cô gái lớn tiếng kêu, thân thể ra sức nghênh hướng hắn.
「 Cô thật sự yêu tôi sao? Yêu đến có thể chết vì tôi sao?」 Hắn ôm vòng eo cô gái đó, vẻ mặt lãnh tuyệt cùng cô gái đó cuồng nhiệt mãnh liệt.
「 Đúng vậy! Đúng vậy, có thể chết vì anh, sống vì anh.」 Cô gái đó còn đắm chìm ở trong hạnh phúc tình ái, tứ chi mềm mại như sợi bông quấn quanh ở trên người hắn.
「 Thật tốt quá, lời này là cô nói nhưng sau này đừng có oán hận gì đó……」 Hắn lộ ra nụ cười lạnh, phút chốc,khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chuyển biến thành hồ ly, hé ra răng nanh nhắm ngay ngực cô gái kia cắn xuống.
「 A –」 Cô gái đó hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, âm thanh đau đớn.
Vừa rồi ngực còn trơn bóng như trước giờ có nguyên một cái lổ lớn,cô gái căn bản không kịp giãy dụa, một trái tim sống màu đỏ đã bị móng vuốt đào ra, nuốt vào trong miệng hắn.
Cô gái xinh đẹp này vừa rồi còn ở cực lạc, nháy mắt hóa thành một khối thi thể bị tàn phá.
Hắn vứt cô gái đó như vứt đôi giày cũ,vừa liếm máu tươi bên môi vừa đi đến trước gương, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn thấy chính mình trong gương, nhưng mà trong gương chiếu ra vẫn như cũ là than người đầu hồ ly!
「 Đáng ghét! Đáng ghét!」Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, một quyền đấm thẳng về mặt kính phẫn hận gầm nhẹ.
Vì sao vẫn không được? Vì sao cố gắng mấy ngàn năm, hắn vẫn là không thể hóa đi dã tính?
Ngàn năm trước vị kia pháp sư rõ ràng nói cho hắn, chỉ cần ăn tim của phụ nữ, nhất là phụ nữ yêu hắn như vậy mới có thể nhanh chóng tiến hóa,giúp hắn tu thành hình người.
Vì thế hắn biến thành diện mạo tuấn tú dụ dỗ phụ nữ, tranh thủ để các cô ấy yêu mình, dụ dỗ sau đó nhân lúc các cô ấy cam tâm tình nguyện vì hắn kính dâng hết tất cả thì tàn nhẫn ăn tim của các cô ấy.
Mới đầu phương pháp này thật đúng là làm cho hắn tiến hóa thần tốc, hắn càng lúc càng giống một con người, tứ chi có thể đứng thẳng như con người, có thể mở miệng, có thể nói chuyện với nhau, hiểu được cảm giác, hiểu được hỉ nộ ái ố, đặc biệt có cảm xúc loài người……
Nhưng đến sau này hắn lại phát hiện tất cả đều tạm dừng, hắn không còn có gì thay đổi, mặc dù thân là hình người nhưng mà khuôn mặt hình hồ giống như trước, tuy rằng người bình thường nhìn không ra nguyên thần chân chính của hắn,ai cũng đều nghĩ đến hắn là người đàn ông tuấn tú mỹ, nhưng mà chỉ có chính hắn rõ ràng, mọi người thấy hắn chỉ là vẻ bên ngoài, ở trong cơ thể hắn vẫn là dã thú xấu xí kia, trừ không xong hồ vị hồ tính, giống như bị nguyền rủa ngoan cường rơi ở trên người hắn làm cho hắn thống khổ không thôi.
Rốt cuộc là cái gì ngăn cản hắn?
Muốn thành người thật sự khó khăn như vậy sao?
Nắm lấy mái tóc ở trong lòng hắn không ngừng gào thét, lần đầu tiên đối với tương lai chính mình cảm thấy tuyệt vọng.
Có lẽ giống như chủ nhân nói, súc sinh vĩnh viễn chính là súc sinh, bất luận cố gắng như thế nào muốn biến thành người chung quy chính là vọng tưởng, chỉ là một hình ảnh xa không thể chạm mộng……
Đang lúc thương cảm trong đầu hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt thanh tú lại hoảng sợ trắng bệch, tiếp theo hắn nhớ tới cô gái buổi chiều tên là Hướng Uyển Thanh kia!
Tiện tay viết cho Lưu phu nhân địa chỉ vốn là không đúng, nhưng cô thay Lưu phu nhân đến lại có thể theo tuyến tìm đến, đây là do cô tu hành đủ sâu hay là duyên phận?
Càng làm hắn kinh ngạc chính là mấy ngàn năm này, cô là người đầu tiên nhìn thấy được nguyên thần của hắn, là cô gái người đầu tiên không bị bên ngoài của hắn mê hoặc……
Vì sao cô ta lại nhìn thấy? Cô rốt cuộc có lai lịch gì? Một cô gái bình thường làm sao có thể nhìn thấy pháp lực của hắn?
Chẳng lẽ cô là thiên nữ? Vì một nguyên nhân nào đó một mình hạ phàm……
Trong lòng hắn có chút run sợ, bất quá một lát sau lại đột nhiên nở nụ cười.
Thật tốt quá……
Mấy ngàn năm nay khó được gặp được một người đến từ thiên giới, đạo hạnh của cô ta ít nhất cũng có vài trăm năm nha?
Nếu ăn tim của cô ấy, hẳn là có thể giúp hắn thoát ly khổ hải hoàn thành tâm nguyện.
Một đạo ánh sáng chiếu thẳng vào trái tim vốn đang chán nản , hắn tà khí nhướng khóe miệng lên,mắt hồ hẹp dài thoáng cái sang láng.
Hướng Uyển Thanh, cô gái này hắn cũng không thể dễ dàng để cho cô chạy thoát.
Có lẽ đây là cuộc đánh cược cuối cùng của hắn cùng ông trời, hắn đã không có đường lui, cho dù dùng hết tất cả sức lực hắn cũng phải trở thành người……
Không tiếc bất cứ giá nào.
Nhìn sang gương, hắn thấy trong gương chiếu ra một thân ảnh quỷ dị giống như người giống như hồ, nhăn lại mày kiếm, hắn đi đến trước gương một quyền đem mặt gương đánh nát.
Hắn vui vẻ ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười như gào thét ở quanh quẩn bốn phía phòng Xuân Lưu Hoa, ước chừng vang cả một đêm……
Nhân gian bình thường……
「 A……A…… A……」
Cô gái vui thích reo hò vang dội cả căn phòng, thân thể lõa lồ để hắn tùy ý xâm nhập đùa bỡn, không ngừng phát ra tiếng rên rĩ giống như được ân sủng,không ngừng vui vẻ được hắn yêu thương
「A…… Thầy! Thầy ơi! Ha…… a…… em yêu anh…… em rất yêu anh……」 Cô gái lớn tiếng kêu, thân thể ra sức nghênh hướng hắn.
「 Cô thật sự yêu tôi sao? Yêu đến có thể chết vì tôi sao?」 Hắn ôm vòng eo cô gái đó, vẻ mặt lãnh tuyệt cùng cô gái đó cuồng nhiệt mãnh liệt.
「 Đúng vậy! Đúng vậy, có thể chết vì anh, sống vì anh.」 Cô gái đó còn đắm chìm ở trong hạnh phúc tình ái, tứ chi mềm mại như sợi bông quấn quanh ở trên người hắn.
「 Thật tốt quá, lời này là cô nói nhưng sau này đừng có oán hận gì đó……」 Hắn lộ ra nụ cười lạnh, phút chốc,khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chuyển biến thành hồ ly, hé ra răng nanh nhắm ngay ngực cô gái kia cắn xuống.
「 A –」 Cô gái đó hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, âm thanh đau đớn.
Vừa rồi ngực còn trơn bóng như trước giờ có nguyên một cái lổ lớn,cô gái căn bản không kịp giãy dụa, một trái tim sống màu đỏ đã bị móng vuốt đào ra, nuốt vào trong miệng hắn.
Cô gái xinh đẹp này vừa rồi còn ở cực lạc, nháy mắt hóa thành một khối thi thể bị tàn phá.
Hắn vứt cô gái đó như vứt đôi giày cũ,vừa liếm máu tươi bên môi vừa đi đến trước gương, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn thấy chính mình trong gương, nhưng mà trong gương chiếu ra vẫn như cũ là than người đầu hồ ly!
「 Đáng ghét! Đáng ghét!」Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, một quyền đấm thẳng về mặt kính phẫn hận gầm nhẹ.
Vì sao vẫn không được? Vì sao cố gắng mấy ngàn năm, hắn vẫn là không thể hóa đi dã tính?
Ngàn năm trước vị kia pháp sư rõ ràng nói cho hắn, chỉ cần ăn tim của phụ nữ, nhất là phụ nữ yêu hắn như vậy mới có thể nhanh chóng tiến hóa,giúp hắn tu thành hình người.
Vì thế hắn biến thành diện mạo tuấn tú dụ dỗ phụ nữ, tranh thủ để các cô ấy yêu mình, dụ dỗ sau đó nhân lúc các cô ấy cam tâm tình nguyện vì hắn kính dâng hết tất cả thì tàn nhẫn ăn tim của các cô ấy.
Mới đầu phương pháp này thật đúng là làm cho hắn tiến hóa thần tốc, hắn càng lúc càng giống một con người, tứ chi có thể đứng thẳng như con người, có thể mở miệng, có thể nói chuyện với nhau, hiểu được cảm giác, hiểu được hỉ nộ ái ố, đặc biệt có cảm xúc loài người……
Nhưng đến sau này hắn lại phát hiện tất cả đều tạm dừng, hắn không còn có gì thay đổi, mặc dù thân là hình người nhưng mà khuôn mặt hình hồ giống như trước, tuy rằng người bình thường nhìn không ra nguyên thần chân chính của hắn,ai cũng đều nghĩ đến hắn là người đàn ông tuấn tú mỹ, nhưng mà chỉ có chính hắn rõ ràng, mọi người thấy hắn chỉ là vẻ bên ngoài, ở trong cơ thể hắn vẫn là dã thú xấu xí kia, trừ không xong hồ vị hồ tính, giống như bị nguyền rủa ngoan cường rơi ở trên người hắn làm cho hắn thống khổ không thôi.
Rốt cuộc là cái gì ngăn cản hắn?
Muốn thành người thật sự khó khăn như vậy sao?
Nắm lấy mái tóc ở trong lòng hắn không ngừng gào thét, lần đầu tiên đối với tương lai chính mình cảm thấy tuyệt vọng.
Có lẽ giống như chủ nhân nói, súc sinh vĩnh viễn chính là súc sinh, bất luận cố gắng như thế nào muốn biến thành người chung quy chính là vọng tưởng, chỉ là một hình ảnh xa không thể chạm mộng……
Đang lúc thương cảm trong đầu hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt thanh tú lại hoảng sợ trắng bệch, tiếp theo hắn nhớ tới cô gái buổi chiều tên là Hướng Uyển Thanh kia!
Tiện tay viết cho Lưu phu nhân địa chỉ vốn là không đúng, nhưng cô thay Lưu phu nhân đến lại có thể theo tuyến tìm đến, đây là do cô tu hành đủ sâu hay là duyên phận?
Càng làm hắn kinh ngạc chính là mấy ngàn năm này, cô là người đầu tiên nhìn thấy được nguyên thần của hắn, là cô gái người đầu tiên không bị bên ngoài của hắn mê hoặc……
Vì sao cô ta lại nhìn thấy? Cô rốt cuộc có lai lịch gì? Một cô gái bình thường làm sao có thể nhìn thấy pháp lực của hắn?
Chẳng lẽ cô là thiên nữ? Vì một nguyên nhân nào đó một mình hạ phàm……
Trong lòng hắn có chút run sợ, bất quá một lát sau lại đột nhiên nở nụ cười.
Thật tốt quá……
Mấy ngàn năm nay khó được gặp được một người đến từ thiên giới, đạo hạnh của cô ta ít nhất cũng có vài trăm năm nha?
Nếu ăn tim của cô ấy, hẳn là có thể giúp hắn thoát ly khổ hải hoàn thành tâm nguyện.
Một đạo ánh sáng chiếu thẳng vào trái tim vốn đang chán nản , hắn tà khí nhướng khóe miệng lên,mắt hồ hẹp dài thoáng cái sang láng.
Hướng Uyển Thanh, cô gái này hắn cũng không thể dễ dàng để cho cô chạy thoát.
Có lẽ đây là cuộc đánh cược cuối cùng của hắn cùng ông trời, hắn đã không có đường lui, cho dù dùng hết tất cả sức lực hắn cũng phải trở thành người……
Không tiếc bất cứ giá nào.
Nhìn sang gương, hắn thấy trong gương chiếu ra một thân ảnh quỷ dị giống như người giống như hồ, nhăn lại mày kiếm, hắn đi đến trước gương một quyền đem mặt gương đánh nát.
Hắn vui vẻ ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười như gào thét ở quanh quẩn bốn phía phòng Xuân Lưu Hoa, ước chừng vang cả một đêm……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook