Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới
-
Chương 11: Bệnh công chúa
Sau khi tan học, Trì Tiêu lập tức đi đến Đào Hoa Nguyên, mãi cho đến buổi chiều, Từ Thư Thừa mới gọi điện thoại đến hỏi cô đang làm gì.
“Em trở về chung cư để thay quần áo, xe vẫn đang đậu ở gara bên kia, nếu không em tự lái xe đến đó cũng được.”
Hôm nay mặt trời chói trang, vào thứ sáu chuyện làm ăn trong cửa hàng vô cùng bận rộn, Trì Tiêu ở dưới lầu giúp tiếp đãi trong chốc lát, sau khi đi qua đi lại mấy vòng khó tránh khỏi đổ một lớp mồ hôi mỏng. Huống chi tối nay còn có một bữa tiệc, mặc dù khách khứa đều là những bạn bè thân quen nhưng vẫn phải tắm rửa thay quần áo, đảm bảo lễ nghi chu đáo thì tốt hơn.
“Anh sắp đến rồi, chờ anh một lát, anh đến đó đón em.”
Nói rồi, Từ Thư Thừa cúp điện thoại trước, Trì Tiêu cầm điện thoại di động sửng sốt.
Việt Loan Loan đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: “Có chuyện gì vậy? Cậu ngẩn người đứng đó làm gì vậy?”
“Không có gì cả.” Trì Tiêu lắc đầu, rũ mắt xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào đôi tai dài của con búp bê trước mặt.
Lúc nãy Từ Thư Thừa nói sẽ đến đón cô, sau đó cô chợt nghĩ đến, hình như kể từ khi anh trở về nước, nói là tiếp nhận công ty khoa học kỹ thuật trực thuộc tập đoàn Trung Thành, vốn dĩ phải là lúc nên bận rộn với công việc, nhưng ngoại trừ chuyến đi công tác cách đây mấy ngày ra, những thời điểm khác hình như anh cũng không bận lắm.
Muốn đưa cô đi học, tan học cũng đến đón cô về, đây không phải là chuyện đi làm tan ca bình thường mà cô luôn cảm thấy lúc nào anh cũng quanh quẩn bên cạnh mình vậy.
“Bên này không có chuyện gì nữa đâu, có tớ trông coi đây rồi mà, chẳng phải cậu muốn về nhà thay quần áo rồi đi ăn cơm với bạn bè của Từ Thư Thừa sao? Mau đi đi.”
Việt Loan Loan đang bận cắt hình vẽ trên tay, không chú ý nhiều đến cảm xúc của cô.
“Anh ấy sắp đến rồi, bảo tớ chờ anh ấy.”
Việt Loan Loan sửng sốt, sau đó cười nhạo cô: “Cậu đúng thật là… Tớ cũng không biết phải nói thế nào nữa!”
Trì Tiêu hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc: “Tớ như thế nào?”
“Trời sinh đã mang mệnh công chúa! Cậu nói xem cậu trưởng thành như thế nào vậy? Chỉ một Từ Thư Thừa thôi đã coi cậu như là trung tâm của vũ trụ, hận không thể chuyển động xung quanh cậu mỗi ngày, thế mà lại không tạo thành bất cứ cứ bệnh công chúa nào!”
“Bệnh công chúa…” Trì Tiêu nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, giống như đang vô cùng nghiêm túc tự hỏi xem rốt cuộc mình có mắc “bệnh công chúa” hay không vậy.
Việt Loan Loan suy nghĩ trong chốc lát, nhìn cô rồi sửa lại lời nói: “Cũng không chắc chắn, có lẽ chính bản thân cậu cũng không nhận ra, cậu nhìn lại cách ăn mặc trên người, cách sinh hoạt bình thường của mình đi, nếu chỉ cần thay đổi một chút, đoán chừng cậu sẽ không thể quen được.”
Trì Tiêu khẽ nhíu mày, không nói gì.
Việt Loan Loan lại ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Nói cách khác, ngộ nhỡ một ngày nào đó… Tớ nói là ngộ nhỡ nhé, mặc dù tớ cả thấy khả năng xảy ra tình huống này cực kỳ nhỏ… Ngộ nhỡ có một ngày nào đó Từ Thư Thừa không xoay xung quanh cậu nữa, cậu không thể gọi điện thoại cho anh ấy đến đây, anh ấy cũng sẽ không thu xếp chu đáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho cậu nữa, cậu cảm thấy mình có thể chấp nhận được không?”
Trì Tiêu không nói gì, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Nhìn một lúc lâu, trực tiếp nhìn chằm chằm đến mức khiến sống lưng Việt Loan Loan lạnh toát, cô ấy vội vàng cất cái kéo ra xa một chút, ngoài miệng vội vàng sửa lời: “Tớ chỉ đang nói giả thiết! Là giả thiết! Tình huống này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra! Cậu cứ yên tâm! Cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ linh tinh!”
“Không sao…” Trì Tiêu lắc đầu nhẹ giọng nói, ánh mắt trống rỗng tiếp tục suy nghĩ: “Lúc nãy tớ đang tưởng tượng đến những gì cậu nói, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó tớ phát hiện…” Cô chậm rãi gật đầu đồng ý: “Hình như tớ hơi mắc bệnh công chúa thật.”
“…”
Vẫn là chiếc xe buổi sáng kia, người ngồi trong xe cũng là người vào buổi sáng kia.
Trì Tiêu chào hỏi với nhân viên cửa hàng xong rồi bước xuống bậc thang trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, cô đi về phía chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường.
Tài xế mở cửa xe giúp cô, khi cô cúi người ngồi vào thì người đàn ông trong xe cũng đang đóng tập tài liệu trên đầu gối lại, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cách một lớp kính không màu đột nhiên chuyển từ sắc bén sang dịu dàng: “Về chung cư thay quần áo hay là về nhà thay?”
“Về chung cư đi, ở đó tiện hơn, không cần phải đi lòng vòng.” Trả lời xong, Trì Tiêu nhìn anh mấy lần, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Động tác nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể giấu diếm được ánh mắt của Từ Thư Thừa, anh nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhàn nhạt cười hỏi: “Em muốn nói gì?”
Trì Tiêu cân nhắc một chút rồi mới trả lời: “Thực ra anh không cần phải đến đón em… Cũng không cần phải đưa.”
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Tại sao?”
“Chẳng phải công việc của anh rất bận rộn sao? Đưa em đến trường đi học cũng không tiện đường nữa, rất mất thời gian.” Trì Tiêu nghiêm túc giải thích cho anh: “Hơn nữa một người như anh, một phút đồng hồ có giá trị mấy trăm mấy ngàn vạn tệ, không thể lãng phí.”
Từ Thư Thừa bật cười: “Sao vậy, em sợ anh phá sản à?”
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, anh đã đưa tay ra vén những sợi tóc hai bên má cô lên, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ nuôi được em.”
“Nhưng anh không cảm thấy phiền sao?” Trì Tiêu nhìn chằm chằm vào anh hỏi.
“Không phiền.” Bàn tay tiện thể chuyển qua chóp mũi nhỏ nhắn, khẽ vuốt ve nốt mụn nhỏ kia: “Chuyện của em sao có thể phiền phức được.”
Nghe anh nói vậy, không hiểu tại sao tận sâu nơi đáy lòng Trì Tiêu lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra trước đó ở trong cửa hàng, khi nghe thấy giả thiết mà Việt Loan Loan đưa ra, Trì Tiêu cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình ngay lúc đó như thế nào nữa, giống như có một con ong với tiếng kêu phiền lòng đột nhiên xuất hiện trong đầu, bắt đầu “vo ve” kêu loạn mà không hề báo hiệu trước.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Từ Thư Thừa sẽ không còn ở bên cạnh mình.
Giống như những chuyện đi lại, ăn ở mặc mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ phải lo lắng đến sẽ không còn có người quan tâm chu toàn, không còn là một con cá muối không có bất cứ gánh nặng nào, không thể tập trung tinh thần làm những gì mình muốn mà không cần phải suy xét đến bất kỳ yếu tố khách quan nào nữa…
Sau đó, trong khoảng thời gian suy nghĩ thoáng qua ấy, cô đã nghĩ đến đến chuyện mình sẽ ra ngoài đi dạo phố mua quần áo, sẽ tự lát xe, nấu mì gói, làm cơm chiên chứng, còn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân bằng cách viết tiểu thuyết, chỉ là có lẽ sẽ không thể coi tiền bạc như một con số mà không so đo đến chút xíu được mất giống như bây giờ.
Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi đến cuộc sống không có Từ Thư Thừa.
Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông này đã hoàn toàn khảm sâu vào toàn bộ cuộc sống của cô, ở trong những ký ức lớn nhỏ đó, anh thậm chí còn xuất hiện nhiều hơn cả cha mẹ và anh trai cô.
Giờ phút này nhìn lại, sự tồn tại của Từ Thư Thừa tựa như đã trở thành thói quen của cô, một thói quen có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi được.
Cho nên những gì anh làm cho cô dường như đã trở thành một điều hiển nhiên; Và những gì anh nhận được từ cô cũng là cô cam tâm tình nguyện cho đi mà không cần phải đắn đo trả giá.
“Sao vậy?”
Nhận thấy người bên cạnh mình đang đằm chìm trong những suy nghĩ khác thường, Từ Thư Thứa dứt khoát không nghĩ đến chuyện công việc nữa, đặt tập tài liệu sang một bên, duỗi tay ôm vai cô kéo người vào trong ngực mình, một tay khác vỗ về nhéo nhéo vào mu bàn tay cô.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì…” Trì Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười nói: “Em chỉ cảm thấy, mình sẽ bị anh nuôi thành bệnh công chúa mất thôi.”
Anh cũng mỉm cười, trong mắt loé lên thứ ánh sáng dịu dàng, sau đó khẽ cúi người về phía này, trán chạm vào vầng trán của cô, nhỏ giọng hơn một chút: “Em vốn dĩ là công chúa rồi mà.”
“Công chúa của anh.”
Đột nhiên, dưới ánh mắt chăm chú thâm trầm của anh, hai gò má cô vô thức đỏ lên.
Trì Tiêu bỗng nhiên không thể chịu nổi anh như thế này, rũ mí mắt xuống né tránh ánh mắt của anh, suy nghĩ mắc kẹt một lúc lâu mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói bình tĩnh của mình: “Vậy chắc chắn là do anh làm việc chưa tốt nên em mới chưa mắc bệnh công chúa rồi.”
Trì Tiêu im lặng một lát, không ngại khiêm tốn học hỏi kẻ dưới nói: “Anh có chỗ nào làm chưa tốt, em cứ nói ra đi, anh sẽ sửa.”
Trì Tiêu đang định nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của anh: “Lát nữa anh em ôm em lên lầu, tắm rửa thay quần áo cho em, em không cần phải làm gì cả, chỉ việc hưởng thụ thôi, thế nào?”
“…”
“Anh ăn một miếng đút em một miếng, đi học cũng sẽ ôm em đến tận trường học rồi đưa em vào phòng học đặt lên chỗ ngồi, nóng thì quạt mát cho em, khát thì cho em uống nước…”
“…”
“Mỗi ngày anh sẽ đánh thức em rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt cho em, đút em ăn bữa sáng…”
“Được rồi được rồi!” Trì Tiêu vội vàng ngắt lời anh, hơi xấu hổ dịch dịch người sang bên cạnh, muốn né tránh những hình ảnh không thể tưởng tượng nổi được miêu tả trong từng câu từng chữ gằn giọng như pháo kia.
“Không cần, em cảm thấy anh đã làm rất tốt rồi!” Cô lập tức che miệng anh lại, bất đắc dĩ để anh ôm chặt lấy mình, dù muốn né tránh một chút cũng không thể dịch khỏi chỗ ngồi.
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười, im lặng không nói gì nữa, kéo toàn bộ cơ thể cô vào trong lồng ngực mình.
“Nhân Nhân.”
Trì Tiêu vừa mới thu tay về, lại nghe thấy anh gọi nhũ danh của mình, nhất là ở trong khoảng cách gần như vậy, giọng nói trêu chọc lòng người nổ tung bên tai, điều này vô thức khiến cô nhớ đến rất nhiều đêm sau khi kết hôn, anh khàn khàn giọng thì thầm gọi bên tai cô, hết lần này đến lần khác.
Xong rồi, toàn bộ đầu óc đã biến thành một đống hỗn độn.
Dường như anh không hề nhận ra, hơi thở phả ra thiêu đốt khắp vành tai đang nóng lên của cô: “Em muốn anh làm gì cũng được.”
Di chứng của việc bị Từ Thư Thừa trêu chọc chính là lúc Trì Tiêu đi vào phòng tắm để tắm rửa đã quên lấy quần áo lót, đành phải cố kìm nén sự xấu hổ nhờ anh đi tìm cho mình.
Mặc dù ngay cả bộ đồ cô mặc ngày hôm nay cũng là do anh chuẩn bị rồi đặt ở trên đầu giường cho cô.
“Muốn anh tắm giúp em không?” Ở bên ngoài phòng tắm, Từ Thư Thừa đưa bộ quần áo tìm được đặt vào trong khe cửa, hỏi một câu chân thành.
Trì Tiêu cầm được quần áo lập tức dùng sức đóng sầm cửa lại.
Một lúc lâu sau, bên trong mới vang lên giọng nói thoạt nhìn có vẻ như vô cùng nghiêm túc nhưng thực chất lại xen lẫn sự tức giận và ngại ngùng xấu hổ của cô: “Nếu anh còn trêu chọc em nữa, em sẽ ở riêng với anh!”
Nụ cười hạnh phúc sung sướng trên khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên nhạt đi, Từ Thư Thừa bình tĩnh đứng trước cửa phòng tắm, không tiếp tục trêu chọc cô nữa nhưng cũng không rời đi.
Chờ đến khi Trì Tiêu tắm rửa xong ra ngoài, đang chuẩn bị đi đến phòng để quần áo chọn đồ, nhưng vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên ban công đưa lưng về phía mình.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Từ Thư Thừa xoay người bước đến, sự dịu dàng trên mặt không có gì khác thường.
“Đến đây, để anh sấy tóc cho em.” Anh nắm tay cô đi vào phòng để quần áo, đặt cô ngồi xuống trên ghế sô pha trước gương, vô cùng quen thuộc tìm được máy sấy và bắt đầu sấy tóc cho cô.
Trì Tiêu nhạy bén nhận ra anh có gì đó không đúng lúc, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết rốt cuộc anh có chuyện gì.
Mãi đến khi tóc khô, ngay cả tóc mái cũng nằm gọn gàng trên trán, Từ Thư Thừa mới đặt máy sấy tóc xuống, cúi người, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.
“Nhân Nhân.”
Giọng điệu của anh có phần nghiêm túc, Trì Tiêu theo bản năng cảm thấy không ổn: “Vâng?”
“Sau này không được phép nói những câu như “ở riêng” nữa, hiểu chưa?”
Trì Tiêu ngẩn người ra.
Nhưng ngay sau đó, cô đã nghĩ đến màn “giằng co” của hai người ở trước cửa toilet trước đó.
“Vâng.” Trì Tiêu gật gật đầu, đối diện với ánh mắt hơi thâm trầm nghiêm túc của anh trong gương, cô có chút chột dạ rũ mắt xuống: “Em mau mồm mau miệng nói bậy, xin lỗi anh.”
“Cho dù là câu nói này hay những câu tương tự khác, sau này đều không được phép nhắc lại.” Anh nhẹ nhàng vòng qua người cô, những đường nét thon gầy từ từ chạm vào khuôn mặt cô.
“Vâng.” Trì Tiêu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy bàn tay đang đặt lên cánh tay mình của anh, nhẹ giọng nói: “Anh Thư Thừa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Những lời này cô nói với anh, đồng thời cũng nói với chính mình.
Không biết có phải vì câu nói gần giống như những “lời ngon tiếng ngọt” này hay không mà biểu cảm trên mặt Từ Thư Thừa cuối cùng cũng buông lỏng, sự lạnh lùng u ám giữa hai hàng lông mày dần dần được thay thế bằng sự ấm áp.
Sẽ luôn ở bên nhau… Lời nói âu yếm rung động lòng người biết bao nhiêu.
Cô gái nhỏ của anh luôn có thể tìm đúng được nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, sau đó đâm sâu vào một cách vô thức, nhưng lại không hề hay biết rằng con đường này căn bản không có lối ra.
Một khi đã đi vào thì không thể thoát ra được nữa.
“Em trở về chung cư để thay quần áo, xe vẫn đang đậu ở gara bên kia, nếu không em tự lái xe đến đó cũng được.”
Hôm nay mặt trời chói trang, vào thứ sáu chuyện làm ăn trong cửa hàng vô cùng bận rộn, Trì Tiêu ở dưới lầu giúp tiếp đãi trong chốc lát, sau khi đi qua đi lại mấy vòng khó tránh khỏi đổ một lớp mồ hôi mỏng. Huống chi tối nay còn có một bữa tiệc, mặc dù khách khứa đều là những bạn bè thân quen nhưng vẫn phải tắm rửa thay quần áo, đảm bảo lễ nghi chu đáo thì tốt hơn.
“Anh sắp đến rồi, chờ anh một lát, anh đến đó đón em.”
Nói rồi, Từ Thư Thừa cúp điện thoại trước, Trì Tiêu cầm điện thoại di động sửng sốt.
Việt Loan Loan đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: “Có chuyện gì vậy? Cậu ngẩn người đứng đó làm gì vậy?”
“Không có gì cả.” Trì Tiêu lắc đầu, rũ mắt xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào đôi tai dài của con búp bê trước mặt.
Lúc nãy Từ Thư Thừa nói sẽ đến đón cô, sau đó cô chợt nghĩ đến, hình như kể từ khi anh trở về nước, nói là tiếp nhận công ty khoa học kỹ thuật trực thuộc tập đoàn Trung Thành, vốn dĩ phải là lúc nên bận rộn với công việc, nhưng ngoại trừ chuyến đi công tác cách đây mấy ngày ra, những thời điểm khác hình như anh cũng không bận lắm.
Muốn đưa cô đi học, tan học cũng đến đón cô về, đây không phải là chuyện đi làm tan ca bình thường mà cô luôn cảm thấy lúc nào anh cũng quanh quẩn bên cạnh mình vậy.
“Bên này không có chuyện gì nữa đâu, có tớ trông coi đây rồi mà, chẳng phải cậu muốn về nhà thay quần áo rồi đi ăn cơm với bạn bè của Từ Thư Thừa sao? Mau đi đi.”
Việt Loan Loan đang bận cắt hình vẽ trên tay, không chú ý nhiều đến cảm xúc của cô.
“Anh ấy sắp đến rồi, bảo tớ chờ anh ấy.”
Việt Loan Loan sửng sốt, sau đó cười nhạo cô: “Cậu đúng thật là… Tớ cũng không biết phải nói thế nào nữa!”
Trì Tiêu hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc: “Tớ như thế nào?”
“Trời sinh đã mang mệnh công chúa! Cậu nói xem cậu trưởng thành như thế nào vậy? Chỉ một Từ Thư Thừa thôi đã coi cậu như là trung tâm của vũ trụ, hận không thể chuyển động xung quanh cậu mỗi ngày, thế mà lại không tạo thành bất cứ cứ bệnh công chúa nào!”
“Bệnh công chúa…” Trì Tiêu nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, giống như đang vô cùng nghiêm túc tự hỏi xem rốt cuộc mình có mắc “bệnh công chúa” hay không vậy.
Việt Loan Loan suy nghĩ trong chốc lát, nhìn cô rồi sửa lại lời nói: “Cũng không chắc chắn, có lẽ chính bản thân cậu cũng không nhận ra, cậu nhìn lại cách ăn mặc trên người, cách sinh hoạt bình thường của mình đi, nếu chỉ cần thay đổi một chút, đoán chừng cậu sẽ không thể quen được.”
Trì Tiêu khẽ nhíu mày, không nói gì.
Việt Loan Loan lại ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Nói cách khác, ngộ nhỡ một ngày nào đó… Tớ nói là ngộ nhỡ nhé, mặc dù tớ cả thấy khả năng xảy ra tình huống này cực kỳ nhỏ… Ngộ nhỡ có một ngày nào đó Từ Thư Thừa không xoay xung quanh cậu nữa, cậu không thể gọi điện thoại cho anh ấy đến đây, anh ấy cũng sẽ không thu xếp chu đáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho cậu nữa, cậu cảm thấy mình có thể chấp nhận được không?”
Trì Tiêu không nói gì, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Nhìn một lúc lâu, trực tiếp nhìn chằm chằm đến mức khiến sống lưng Việt Loan Loan lạnh toát, cô ấy vội vàng cất cái kéo ra xa một chút, ngoài miệng vội vàng sửa lời: “Tớ chỉ đang nói giả thiết! Là giả thiết! Tình huống này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra! Cậu cứ yên tâm! Cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ linh tinh!”
“Không sao…” Trì Tiêu lắc đầu nhẹ giọng nói, ánh mắt trống rỗng tiếp tục suy nghĩ: “Lúc nãy tớ đang tưởng tượng đến những gì cậu nói, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó tớ phát hiện…” Cô chậm rãi gật đầu đồng ý: “Hình như tớ hơi mắc bệnh công chúa thật.”
“…”
Vẫn là chiếc xe buổi sáng kia, người ngồi trong xe cũng là người vào buổi sáng kia.
Trì Tiêu chào hỏi với nhân viên cửa hàng xong rồi bước xuống bậc thang trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, cô đi về phía chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường.
Tài xế mở cửa xe giúp cô, khi cô cúi người ngồi vào thì người đàn ông trong xe cũng đang đóng tập tài liệu trên đầu gối lại, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cách một lớp kính không màu đột nhiên chuyển từ sắc bén sang dịu dàng: “Về chung cư thay quần áo hay là về nhà thay?”
“Về chung cư đi, ở đó tiện hơn, không cần phải đi lòng vòng.” Trả lời xong, Trì Tiêu nhìn anh mấy lần, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Động tác nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể giấu diếm được ánh mắt của Từ Thư Thừa, anh nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhàn nhạt cười hỏi: “Em muốn nói gì?”
Trì Tiêu cân nhắc một chút rồi mới trả lời: “Thực ra anh không cần phải đến đón em… Cũng không cần phải đưa.”
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Tại sao?”
“Chẳng phải công việc của anh rất bận rộn sao? Đưa em đến trường đi học cũng không tiện đường nữa, rất mất thời gian.” Trì Tiêu nghiêm túc giải thích cho anh: “Hơn nữa một người như anh, một phút đồng hồ có giá trị mấy trăm mấy ngàn vạn tệ, không thể lãng phí.”
Từ Thư Thừa bật cười: “Sao vậy, em sợ anh phá sản à?”
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, anh đã đưa tay ra vén những sợi tóc hai bên má cô lên, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ nuôi được em.”
“Nhưng anh không cảm thấy phiền sao?” Trì Tiêu nhìn chằm chằm vào anh hỏi.
“Không phiền.” Bàn tay tiện thể chuyển qua chóp mũi nhỏ nhắn, khẽ vuốt ve nốt mụn nhỏ kia: “Chuyện của em sao có thể phiền phức được.”
Nghe anh nói vậy, không hiểu tại sao tận sâu nơi đáy lòng Trì Tiêu lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra trước đó ở trong cửa hàng, khi nghe thấy giả thiết mà Việt Loan Loan đưa ra, Trì Tiêu cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình ngay lúc đó như thế nào nữa, giống như có một con ong với tiếng kêu phiền lòng đột nhiên xuất hiện trong đầu, bắt đầu “vo ve” kêu loạn mà không hề báo hiệu trước.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Từ Thư Thừa sẽ không còn ở bên cạnh mình.
Giống như những chuyện đi lại, ăn ở mặc mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ phải lo lắng đến sẽ không còn có người quan tâm chu toàn, không còn là một con cá muối không có bất cứ gánh nặng nào, không thể tập trung tinh thần làm những gì mình muốn mà không cần phải suy xét đến bất kỳ yếu tố khách quan nào nữa…
Sau đó, trong khoảng thời gian suy nghĩ thoáng qua ấy, cô đã nghĩ đến đến chuyện mình sẽ ra ngoài đi dạo phố mua quần áo, sẽ tự lát xe, nấu mì gói, làm cơm chiên chứng, còn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân bằng cách viết tiểu thuyết, chỉ là có lẽ sẽ không thể coi tiền bạc như một con số mà không so đo đến chút xíu được mất giống như bây giờ.
Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi đến cuộc sống không có Từ Thư Thừa.
Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông này đã hoàn toàn khảm sâu vào toàn bộ cuộc sống của cô, ở trong những ký ức lớn nhỏ đó, anh thậm chí còn xuất hiện nhiều hơn cả cha mẹ và anh trai cô.
Giờ phút này nhìn lại, sự tồn tại của Từ Thư Thừa tựa như đã trở thành thói quen của cô, một thói quen có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi được.
Cho nên những gì anh làm cho cô dường như đã trở thành một điều hiển nhiên; Và những gì anh nhận được từ cô cũng là cô cam tâm tình nguyện cho đi mà không cần phải đắn đo trả giá.
“Sao vậy?”
Nhận thấy người bên cạnh mình đang đằm chìm trong những suy nghĩ khác thường, Từ Thư Thứa dứt khoát không nghĩ đến chuyện công việc nữa, đặt tập tài liệu sang một bên, duỗi tay ôm vai cô kéo người vào trong ngực mình, một tay khác vỗ về nhéo nhéo vào mu bàn tay cô.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì…” Trì Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười nói: “Em chỉ cảm thấy, mình sẽ bị anh nuôi thành bệnh công chúa mất thôi.”
Anh cũng mỉm cười, trong mắt loé lên thứ ánh sáng dịu dàng, sau đó khẽ cúi người về phía này, trán chạm vào vầng trán của cô, nhỏ giọng hơn một chút: “Em vốn dĩ là công chúa rồi mà.”
“Công chúa của anh.”
Đột nhiên, dưới ánh mắt chăm chú thâm trầm của anh, hai gò má cô vô thức đỏ lên.
Trì Tiêu bỗng nhiên không thể chịu nổi anh như thế này, rũ mí mắt xuống né tránh ánh mắt của anh, suy nghĩ mắc kẹt một lúc lâu mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói bình tĩnh của mình: “Vậy chắc chắn là do anh làm việc chưa tốt nên em mới chưa mắc bệnh công chúa rồi.”
Trì Tiêu im lặng một lát, không ngại khiêm tốn học hỏi kẻ dưới nói: “Anh có chỗ nào làm chưa tốt, em cứ nói ra đi, anh sẽ sửa.”
Trì Tiêu đang định nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của anh: “Lát nữa anh em ôm em lên lầu, tắm rửa thay quần áo cho em, em không cần phải làm gì cả, chỉ việc hưởng thụ thôi, thế nào?”
“…”
“Anh ăn một miếng đút em một miếng, đi học cũng sẽ ôm em đến tận trường học rồi đưa em vào phòng học đặt lên chỗ ngồi, nóng thì quạt mát cho em, khát thì cho em uống nước…”
“…”
“Mỗi ngày anh sẽ đánh thức em rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt cho em, đút em ăn bữa sáng…”
“Được rồi được rồi!” Trì Tiêu vội vàng ngắt lời anh, hơi xấu hổ dịch dịch người sang bên cạnh, muốn né tránh những hình ảnh không thể tưởng tượng nổi được miêu tả trong từng câu từng chữ gằn giọng như pháo kia.
“Không cần, em cảm thấy anh đã làm rất tốt rồi!” Cô lập tức che miệng anh lại, bất đắc dĩ để anh ôm chặt lấy mình, dù muốn né tránh một chút cũng không thể dịch khỏi chỗ ngồi.
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười, im lặng không nói gì nữa, kéo toàn bộ cơ thể cô vào trong lồng ngực mình.
“Nhân Nhân.”
Trì Tiêu vừa mới thu tay về, lại nghe thấy anh gọi nhũ danh của mình, nhất là ở trong khoảng cách gần như vậy, giọng nói trêu chọc lòng người nổ tung bên tai, điều này vô thức khiến cô nhớ đến rất nhiều đêm sau khi kết hôn, anh khàn khàn giọng thì thầm gọi bên tai cô, hết lần này đến lần khác.
Xong rồi, toàn bộ đầu óc đã biến thành một đống hỗn độn.
Dường như anh không hề nhận ra, hơi thở phả ra thiêu đốt khắp vành tai đang nóng lên của cô: “Em muốn anh làm gì cũng được.”
Di chứng của việc bị Từ Thư Thừa trêu chọc chính là lúc Trì Tiêu đi vào phòng tắm để tắm rửa đã quên lấy quần áo lót, đành phải cố kìm nén sự xấu hổ nhờ anh đi tìm cho mình.
Mặc dù ngay cả bộ đồ cô mặc ngày hôm nay cũng là do anh chuẩn bị rồi đặt ở trên đầu giường cho cô.
“Muốn anh tắm giúp em không?” Ở bên ngoài phòng tắm, Từ Thư Thừa đưa bộ quần áo tìm được đặt vào trong khe cửa, hỏi một câu chân thành.
Trì Tiêu cầm được quần áo lập tức dùng sức đóng sầm cửa lại.
Một lúc lâu sau, bên trong mới vang lên giọng nói thoạt nhìn có vẻ như vô cùng nghiêm túc nhưng thực chất lại xen lẫn sự tức giận và ngại ngùng xấu hổ của cô: “Nếu anh còn trêu chọc em nữa, em sẽ ở riêng với anh!”
Nụ cười hạnh phúc sung sướng trên khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên nhạt đi, Từ Thư Thừa bình tĩnh đứng trước cửa phòng tắm, không tiếp tục trêu chọc cô nữa nhưng cũng không rời đi.
Chờ đến khi Trì Tiêu tắm rửa xong ra ngoài, đang chuẩn bị đi đến phòng để quần áo chọn đồ, nhưng vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên ban công đưa lưng về phía mình.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Từ Thư Thừa xoay người bước đến, sự dịu dàng trên mặt không có gì khác thường.
“Đến đây, để anh sấy tóc cho em.” Anh nắm tay cô đi vào phòng để quần áo, đặt cô ngồi xuống trên ghế sô pha trước gương, vô cùng quen thuộc tìm được máy sấy và bắt đầu sấy tóc cho cô.
Trì Tiêu nhạy bén nhận ra anh có gì đó không đúng lúc, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết rốt cuộc anh có chuyện gì.
Mãi đến khi tóc khô, ngay cả tóc mái cũng nằm gọn gàng trên trán, Từ Thư Thừa mới đặt máy sấy tóc xuống, cúi người, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.
“Nhân Nhân.”
Giọng điệu của anh có phần nghiêm túc, Trì Tiêu theo bản năng cảm thấy không ổn: “Vâng?”
“Sau này không được phép nói những câu như “ở riêng” nữa, hiểu chưa?”
Trì Tiêu ngẩn người ra.
Nhưng ngay sau đó, cô đã nghĩ đến màn “giằng co” của hai người ở trước cửa toilet trước đó.
“Vâng.” Trì Tiêu gật gật đầu, đối diện với ánh mắt hơi thâm trầm nghiêm túc của anh trong gương, cô có chút chột dạ rũ mắt xuống: “Em mau mồm mau miệng nói bậy, xin lỗi anh.”
“Cho dù là câu nói này hay những câu tương tự khác, sau này đều không được phép nhắc lại.” Anh nhẹ nhàng vòng qua người cô, những đường nét thon gầy từ từ chạm vào khuôn mặt cô.
“Vâng.” Trì Tiêu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy bàn tay đang đặt lên cánh tay mình của anh, nhẹ giọng nói: “Anh Thư Thừa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Những lời này cô nói với anh, đồng thời cũng nói với chính mình.
Không biết có phải vì câu nói gần giống như những “lời ngon tiếng ngọt” này hay không mà biểu cảm trên mặt Từ Thư Thừa cuối cùng cũng buông lỏng, sự lạnh lùng u ám giữa hai hàng lông mày dần dần được thay thế bằng sự ấm áp.
Sẽ luôn ở bên nhau… Lời nói âu yếm rung động lòng người biết bao nhiêu.
Cô gái nhỏ của anh luôn có thể tìm đúng được nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, sau đó đâm sâu vào một cách vô thức, nhưng lại không hề hay biết rằng con đường này căn bản không có lối ra.
Một khi đã đi vào thì không thể thoát ra được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook