Edit: Heo
Sau khi điều chỉnh, quá trình đã diễn ra suôn sẻ, sắc mặt Lý Chu nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cải thiện hơn, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào vị trí của diễn viên, máy quay, ánh sáng.

Lâm Đông vốn là lo lắng đề phòng, nhưng sau một hồi liền thoải mái, anh ta thở dài nói với Giản Mộ: “Tôi vừa định mời đạo diễn Lý Chu đi ăn tối.”
Năm đầu Lâm Đông làm người môi giới đã trải qua một thời kỳ mà cần phải đi ra ngoài kiếm tài nguyên, tài nguyên căn bản là rút từ trên bàn rượu, đã thành thói quen, có chuyện liền nghĩ đến việc mời mọi người ăn một bữa cơm, Giản Mộ hiểu rõ tật xấu của anh ta, đối với cách anh ta xử lý mọi việc cũng không ngạc nhiên.
“Lần sau mời khách tôi giúp anh trả.” Giản Mộ không tỏ rõ ý kiến.
“Không cần như vậy,” Lâm Đông thoải mái gõ gõ mu bàn tay, thư thả: “Tiền của công ty không tiêu cũng uổng.”
Giản Mộ nhướng mày, không nói gì thêm.
Lâm Đông thực sự rất cao hứng, nói thầm: “Cậu sẽ không cãi nhau với Tạ tổng đúng không?”
“Cái gì?” Giản Mộ giả vờ không nghe rõ.
“Đừng làm cái bộ dạng này, tôi khá chắc chắn về ông á, không lừa tôi được đâu.” Lâm Đông lắc đầu, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha.”
Giản Mộ vừa nghe xong liền bật cười, cảm thấy Lâm Đông còn muốn bị trừ hai trăm tệ, dám so sánh Tạ Bắc Vọng với mỹ nhân, có phải chán sống rồi không.
Lâm Đông không phải con giun trong bụng Giản Mộ, nên đương nhiên không biết anh nghĩ gì.


Cả hai đứng ngồi một lúc, cuối cùng đợi cho đến khi cảnh cuối cùng kết thúc.
“Nay trời u ám, dự báo đến đêm nay trời sẽ mưa trở lại.” A Thụ vừa chỉnh tóc cho Giản Mộ vừa chuẩn bị miếng bông tẩy trang cho anh, Giản Mộ lấy hai miếng bông tẩy trang đặt lên mắt anh, một lúc sau A Thụ đưa tay ra xoa mắt.
“Trận mưa này phải kéo dài tận 5 ngày” Lâm Đông kiểm tra dự báo thời tiết bằng điện thoại di động, “Một lúc nữa sẽ mưa.”
“Thời này ai còn tin vào dự báo thời tiết,” A Thụ vặn lại, “Mấy lần không chính xác rồi.”
“Cũng không thể nói vậy, nói chung là chính xác.” Lâm Đông nói.
A Thụ bĩu môi, lấy bông tẩy trang trên mắt Giản Mộ, lại tìm hai cái mới tiếp tục lau.
Giản Mộ nhắm mắt muốn ngủ, nhưng trong lòng lại băn khoăn, thật sự anh muốn ngủ cũng không ngủ được, chuyện Tạ Bắc Vọng vẫn chưa rõ.
Giản Mộ quyết định để qua một bên, mở miệng nói: “Đông ca, hai ngày nay mua một ít đồ ăn nhẹ cho đoàn phim đi.”
Lâm Đông nghe vậy gật đầu: “Không cần cậu nói, tôi nhất định lo ổn thoả cho cậu.”
Giản Mộ lại tiếp tục nói: “Chỗ Lịch Miểu đưa nhiều hơn chút, bảy tám phần gì đấy đều được.


“Sao vậy?” Lâm Đông cảnh giác nhìn lên, trầm mặc một hồi, “Đừng làm vẻ này, cậu thật sự không thích người khác đúng không?
A Thụ chà chà hai tiếng, cười anh ta, “Cái này em biết nè, em trả lời cho.”

Cậu ném bông tẩy trang bẩn thỉu vào thùng rác, nói: “Khi anh không có mặt trên phim trường, người ta đã đưa rất nhiều thứ cho anh Giản, về tình về lý cũng phải có chăm sóc chút.”
“Ồ,” Lâm Đông mới đem tâm về trong bụng, “Vậy chỉ là bảy tám thì không có ý tứ.”
Giản Mộ tẩy trang, thay quần áo.

Lâm Đông cầm ô đi bên cạnh, mấy người lái xe trở về khách sạn, trên đường đi Giản Mộ lơ đãng cầm điện thoại di động, cho đến khi vào khách sạn bị Lâm Đông chặn lại mới hoàn hồn.
“Đồ của tôi?” Lâm Đông kinh ngạc hét lên, cao giọng kéo Giản Mộ từ trạng thái mê hoặc trở về thực tại.
Nhân viên lễ tân cười lịch sự, “Đúng vậy, anh là Lâm Đông tiên sinh đúng không ạ?”
“Ừ.” Lâm Đông nghi ngờ bước tới, Giản Mộ dừng lại ở đó một lúc, đang suy nghĩ có nên lên lầu trước không thì thấy Lâm Đông đen mặt cầm một bó hoa hồng to đi tới, A Thụ sợ ngây người, ngạc nhiên lên tiếng: “Bà cô giàu có nào định theo đuổi anh à?”
Lâm Đông nghiến răng rút về ở bên cạnh Giản Mộ, âm dương quái khí nói: “Tôi không có vinh hạnh này.”
Giản Mộ có một thân phận đặc thù, việc gửi hoa cho anh đến khách sạn chắc chắn sẽ gây ra một số rắc rối.

Tạ Bắc Vọng đã cân nhắc chu đáo, điền tên Lâm Đông nên Lâm Đông trở thành người trung gian linh hoạt giữa hai người, chịu trách nhiệm chuyển hoa hồng tâm ý cho Giản Mộ.
Sau khi vào thang máy, xung quanh không có người, Lâm Đông đẩy đóa hoa hồng cho Giản Mộ, tâm tình không tốt: “Nhanh thổi chút gió bên gối Tạ tổng, để anh ta trả lại hai trăm đô la đã trừ của tôi, làm việc chăm chỉ mà không có công lao, thanh danh thuần khiết của tôi không hiểu sao bị làm bẩn rồi.”

Nói xong, Lâm Đông liếc xéo về phía A Thụ, người đã trêu chọc mình trước đó, A Thụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bị điếc có chọn lọc.
Giản Mộ ôm bông hồng đẫm nước mưa, không hiểu sao lại có một chút luống cuống.
Anh không phải chưa từng nhận hoa, thậm chí anh còn sưu tầm rất nhiều.

Fans đưa, đoàn làm phim đưa, thậm chí cả ban tổ chức một số sự kiện nhỏ sẽ tặng hoa cho anh, nhưng Giản Mộ chưa bao giờ nhận từ của Tạ Bắc Vọng.
Anh thậm chí không thể tưởng tượng được Tạ Bắc Vọng lại có chuyện tặng hoa như này, một bó hoa hồng lớn lộ liễu rêu rao không phù hợp với phong cách thường ngày của hắn.
Những bó hoa hồng đỏ rực lửa được buộc chặt bên cạnh nhau, thi nhau nở rất đẹp, Giản Mộ hơi cúi đầu xuống ngửi, một hương thơm như có như không thoang thoảng bay vào mũi.
Thang máy quá kín, Lâm Đông và A Thụ giả vờ cãi nhau, trên thực tế, cả hai đều đang quan sát phản ứng của Giản Mộ, nhưng người trong cuộc không biểu lộ bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào, cũng không có sự khác biệt so với bình thường.
“Khụ,” Lâm Đông hắng giọng nói chuyện với A Thụ, “Chú em nói xem Tạ tổng có phải mới biết yêu, học chiêu tặng hoa trong phim truyền hình không?”
“Tại sao lại coi việc dỗ dành Giản Mộ của chúng ta như một cô gái nhỏ chứ.”
A Thụ nghe vậy gật đầu, “Đúng vậy, cũng không biết đưa đồ làm hài lòng thầy Giản của chúng ta, nam nhân ai lại đồng ý nhận hoa chớ, thật uổng phí.


Ngươi một lời ta một lời, hai người không e dè Giản Mộ bên cạnh, hơn nữa thanh âm còn lớn hơn khiến Giản Mộ không có cách nào lơ là hai cái miệng.
“Các người nói xong chưa?” Giản Mộ quay lại nhìn hai người.
Lâm Đông buông hai tay, “Bọn tôi kiến nghị hợp lý.”

Giản Mộ cầm bó hoa nhẹ nhàng phất lên những bông hoa hồng, những ngón tay ướt đẫm nước mưa.

Anh cẩn thận búng cành hoa, lấy trong bao giấy ra một tấm thẻ nhỏ, trên bìa có viết ba ký tự lớn “Tạ Bắc Vọng”, nét bút rất mạnh, rất tiêu sái, Giản Mộ đã nhìn thấy quá nhiều nên có thể nhận ra là chữ viết tay của Tạ Bắc Vọng.
“Có kiến nghị thì đưa tới chỗ Tạ Bắc Vọng đi.” Anh nhàn nhạt đáp lại hai người phía sau, cầm lấy tấm thẻ nhỏ trong tay.
Thang máy nhanh chóng đi lên, trong chốc lát đã đến tầng mười bảy, Giản Mộ vội vàng đi ra ngoài, nóng lòng muốn trở về phòng, cầm bó hoa đi qua một thang máy khác, tình cờ gặp Lịch Miểu và những người khác đi lên.
“Anh Giản?” Lịch Miểu bị tư thế này làm cho kinh ngạc, chủ động chào hỏi.
“Ừ.” Giản Mộ nghe vậy dừng bước.
Lịch Miểu liếc nhìn bó hoa hồng lớn, mỉm cười: “Hoa của fan tặng?”
Giản Mộ dừng lại, “Coi như thế đi.”
Không có chỗ cho một bó hoa hồng lớn, bình hoa trong phòng chỉ có thể chứa đến năm càng, trước khi Giản Mộ có thời gian giải quyết việc này, anh đã đặt bó hoa cẩn thận dưới chân giường, Giản Mộ mở tấm thiệp nhỏ trên tay ra xem kỹ.
Ngoài tên trên bìa, bên trong cũng là Tạ Bắc Vọng viết, số lượng chữ không nhiều, chỉ có bốn chữ.
——Gọi lại cho tôi?
Không có những lời tâm tình quê mùa như Giản Mộ tưởng tượng, nhưng bốn chữ này còn cảm động hơn cả lời nói yêu đương, Giản Mộ nằm trên giường nhìn chằm chằm dòng chữ lớn đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng dùng hết can đảm lấy điện thoại ra.
Anh không gọi điện thoại như Tạ Bắc Vọng đã nói, mà chọn gửi tin nhắn.
Giản Mộ: Đã nhận được hoa, rất đẹp. Tháng này tôi bận quá các bác ạ:(((.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương