Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
-
C15: Chương 15
Edit: Kally
Beta: Phong
Sau khi liên tục làm đề cả ngày cuối tuần, gần như cày đề 24 giờ mỗi ngày, trong đầu Hứa Tinh Lạc đều là bài tập, hắn làm đề tới phát nôn, nhưng khi đến trường vẫn làm phải làm đề.
Nhưng hắn lại là tuýt người thích làm theo ý mình, thích tự do ôn tập chứ không thích nghe thầy cô giảng bài.
"Cậu lại nghịch gì đấy?" Tống Thanh Chấp thỉnh thoảng quay đầu xuống thì không ngoài dự kiến thấy bạn học Hứa Tinh Lạc bày một đống sách và đề trên bàn...... Không thể nói là đang nghịch ngợm, chỉ là chẳng liên quan gì đến nội dung tiết học.
"Cậu đừng có làm việc riêng." Hứa Tinh Lạc hất cằm, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tống Thanh Chấp học kèm với hắn đã lâu, cuối cùng cũng hiểu người này thích làm theo ý mình, mình tự làm bài rồi tự sửa bài, chưa kể còn khá giỏi...... Cứ như có người đã dạy hắn trong giấc mơ vậy.
Cũng may thầy cô không xuống dưới tuần tra, nếu không nhìn thấy Hứa Tinh Lạc công khai coi thường tiết học như vậy sẽ bị chọc cho tức chết.
Tiếng chuông tan học buổi trưa reo lên, Hứa Tinh Lạc vẫn còn đang làm bài, Tống Thanh Chấp nhìn hắn một lát thì bị Thẩm Kí gọi: "Chấp ca, đi ăn thôi."
"Ừ." Tống Thanh Chấp đáp.
Họ là cán bộ lớp, là người đứng đầu lớp, bữa trưa thường có bạn ăn cố định, đều là thành viên ủy ban học tập, lớp trưởng, lớp phó vân vân...
Tuy rằng thành tích của Tống Thanh Chấp rất tốt, nhưng cậu không phải lớp trưởng, cậu chỉ là thành viên ủy ban kỷ luật.
"Hay là mày gọi Hứa Tinh Lạc cùng đi ăn đi?" Thẩm Kí nói.
"Không được." Tống Thanh Chấp nhỏ giọng nói, kéo Thẩm Kí đi ra ngoài rồi mới giải thích: "Cậu ấy không thích dây dưa với tụi mày."
"Tụi tao? Đệt........." Ý thì Thẩm Kí hiểu, nhưng lời này của Tống Thanh Chấp cứ như là cậu khác biệt với đám tụi họ lắm ấy!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Tinh Lạc đối với các cán bộ lớp khác quả thực vẫn giống như trước, hắn không để ý đến bọn họ, thái độ của anh đối với Tống Thanh Chấp thì bình thường.
"Lúc trước tao đã nói thử rồi." Thật lâu sau, Tống Thanh Chấp mới thở dài.
"Trùm trường đều rất cá tính mà." Thẩm Kí cảm thấy như vậy mới là bình thường, nếu Hứa Tinh Lạc chịu đả kích lại đội nhiên thay đổi tính tình, ai cũng tốt mới không bình thường.
"Ừ, không thế chứ còn gì." Tống Thanh Chấp lúc đi ngang qua lớp 2 thì nhướng mày.
"Ha ha, lão Dương lại dạy quá giờ kìa." Bên cạnh truyền đến giọng nói vui vẻ khi thấy người khác xui xẻo của Thẩm Kí.
"Mày nói nhỏ chút đi, cẩn thận không lão Dương nghe được." Tống Thanh Chấp dặn dò Thẩm Kí: "Nếu thế thì không phải gây phiền cho lão La à?"
Lão Dương dạy quá giờ, khi học sinh bước ra khỏi lớp, toàn thế giới đều tan học, chỉ có Hứa Tinh Lạc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ra khỏi lớp cuối cùng vì làm xong câu hỏi cuối cùng của đề toán.
Vừa lúc Tần Thư Thụy nhìn thấy hắn: "Ngôi Sao!"
"Hứa ca." Chu Giang Minh lúc này không còn nói lắp nữa: "Cậu cũng mới vừa tan học sao? Chúng ta đi ăn cơm cùng đi?"
"Đúng vậy, sao đi ăn một mình được?" Có lẽ mấy ngày này quan hệ của Lâm Khác với Tần Thư Thụy dễ chịu hơn nhiều nên tâm trạng gã khá tốt: "Giáo thảo lớp tụi mày đâu?" Gã ngó trái ngó phải, trong lòng lên án lão Dương lại dạy quá giờ.
Mọi người đều biết gã chỉ Tống Thanh Chấp.
"Đi ăn cơm với bạn rồi." Hứa Tinh Lạc nói: "Đi thôi, đi ăn cơm nào."
"Hay là ra ngoài ăn đi." Chu Giang Minh nói: "Lần này tôi mời mọi người."
Bởi vì chuyện lần trường khiến gã rất xấu hổ, vẫn luôn muốn mời mọi người ăn cơm!
"Được thui được thui!" Trong đầu Tần Thư Thụy không ngừng suy nghĩ, choàng lấy vai Hứa Tinh Lạc: "Đi thôi Ngôi Sao, đi ăn cơm trưa miễn phí."
"Được." Có bữa trưa miễn phí, Hứa Tinh Lạc nở nụ cười: "Cảm ơn trước nhé."
Nhìn hai người bọn họ khoác vai nhau đi trước, trong lòng Lâm Khác chua lòm, đá chân Chu Giang Minh: "Đi, không phải mày muốn mời à?"
"Đi đi đi." Chu Giang Minh cười ngây ngô.
Cơm nước xong không biết là ai đề nghị đi chơi net, lại có người mời: "Sau khi lên mười hai máy tính nhà tao đã bị giấu đi rồi, lâu lắm rồi chưa sờ vào máy tính, đáng thương tình yêu trong game của tao, sợ là quên mất tao rồi!"
"Đừng nói nữa, tao thậm chí còn nhận nhiệm vụ của người khác kìa, nếu không làm xong sẽ phải bồi thường, để bố làm nhiệm vụ trước đã."
"Má nó, Chu Giang Minh, những người chơi game trên toàn thế giới đều là con trai mày hay gì? Mày xưng bố trước mặt ai đấy?"
"Lâm ca, miệng em vọt nhanh hơn não thôi, haha."
Hứa Tinh Lạc ngồi xuống trước một cái máy tính, bên tai nghe bọn họ trò chuyện với nhau, không biết vì sao chính hắn cũng cong khóe môi mỉm cười.
Có thể nói tiệm net quả thực là nơi thư giãn tốt nhất, cho dù có chán nản việc chuẩn bị cho kỳ thi đến đâu thì cũng chỉ cần ghé qua và chơi vài trò chơi.
"Ngôi Sao, anh chơi game gì á?" Tần Thư Thụy ngồi kế bên nghiên người qua hỏi.
"Ăn gà, còn cậu?" Hứa Tinh Lạc lễ thượng vãng lai cũng hỏi cậu ta một câu.
"Chiến tranh giữa các vì sao." Tần Thư Thụy nói.
"Gì?" Hứa Tinh Lạc nhìn qua màn hình máy tính của cậu ta thì thấy đúng là chiến tranh giữa các vì sao, hắn hết hồn: "Game nay có thể chơi trên máy tính hả?"
"Anh cũng chơi sao?" Tần Thư Thụy mắt trợn tròn.
"Người chơi thâm niên đấy." Hứa Tinh Lạc nói.
Hai người thì thầm với nhau và mày mò một lúc rồi nhận ra rằng phiên bản máy tính đặc biệt phức tạp và không vui bằng phiên bản di động.
"Thôi vẫn là chơi ăn gà...... Đi." Hứa Tinh Lạc chần chờ một chút, hỏi: "Trường có cho phép học sinh ra ngoài chơi net vào buổi trưa không?"
Tần Thư Thụy đã chuyển chiến trường từ máy tính sang điện thoại, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu: "Không cho."
Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nói: "Không sao, chúng ta lén chơi."
"Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có học sinh trực ban đến kiểm tra." Vẻ mặt Tần Thư Thụy vô cùng căng thẳng, ngó ra ngoài cửa, sờ mặt mình: "Nhưng chắc chúng ta không xui như vậy đâu."
Hứa Tinh Lạc nhìn cậu ta ba giây: "Ừ, cậu trắng lắm."
"Hai nguời nói vớ vẩn gì đấy?" Lâm Khác định nghe lén xem bọn họ nói gì với nhau thì tình cờ nghe được lời đấy: "Hứa Tinh Lạc, cậu đừng có dạy hư em trai tôi."
"Tôi, dạy hư em trai cậu?" Hứa Tinh Lạc đột nhiên nhớ ra đi chơi net hình như là đề nghị của Tần Thư Thụy.
"Không có không có." Tần Thư Thụy cạn lời, đẩy Lâm Khác đang duỗi cổ qua: "Bọn em đang nói đến nội quy của trường và học sinh trực ban."
"Ồ." Lâm Khác nói: "Không sao đâu, quán net này mới mở, đám học sinh tốt không tìm ra nhanh vậy đâu."
Hứa Tinh Lạc có một cảm giác không tốt, mới mở nên mới đáng sợ đó ok?
"Tôi đi vệ sinh." Hắn đứng dậy đi toilet, thuận tiện hút điếu thuốc.
Mùi khói thuốc lượn lờ trong quán gợi lên cơn nghiện của hắn.
Nhưng Hứa Tinh Lạc không biết là ngay khi hắn châm điếu thuốc trong phòng vệ sinh thì ở bên ngoài những con cầy hương xui xẻo đã bị học sinh trực ban tóm gọn.
"Lâm Khác, Tần Thư Thụy, lại là mấy người các cậu." Vẫn là Tống Thanh Chấp dẫn đầu đội, thấy lớp bên cạnh toàn là những gương mặt phạm tội quen thuộc, cậu thấy mệt dùm lão Dương: "Về lớp đi, tự kiểm điểm với thầy chủ nhiệm đi."
Mấy bạn học lớp 2 đang chơi game vui vẻ thì bất ngờ nhìn thấy giáo thảo.
"Bạn học Tống! Có thể để tôi chơi xong ván này không, mẹ nó, tôi đang đánh mà......"
"......" Những người còn lại nghĩ, ngài đúng là một thiên tài.
Lâm Khác bỏ tai nghe xuống, đưa chân đá đá Tần Thư Thụy, một màn đầy ẩn ý: "Bạn học Tống, chúng tôi lập tức đi theo cậu."
Làm người thì phải nghĩa khí, họ không thể bán đứng Hứa Tinh Lạc.
"À ừ, đúng, chúng tôi đi với cậu giờ đây" Tần Thư Thụy lúc này cũng không dám cầm điện thoại gửi tin nhắn: "Ê! A Minh, a Đông, đi thôi!"
Còn đánh rắm đánh gì gì nữa ở đây thì cả lũ lên kéo cờ hết.
Tống Thanh Chấp nhìn máy tính bên cạnh Tần Thư Thụy, trên màn hình vẫn còn giao diện trò chơi, chứng tỏ ở đây có người chơi, chẳng qua bây giờ không có.
"Thẩm Kí, mày dẫn họ về trước đi, tao đi báo cáo với quản lý ở đây." Tống Thanh Chấp sắp xếp.
"Ok, vất vả rồi." Thẩm Kí vỗ vai cậu rồi rời đi.
Những chuyện này đều là Tống Thanh Chấp làm, bọn họ rất yên tâm.
Mùi hôi trong phòng vệ sinh quá nồng nặc, Hứa Tinh Lạc không muốn hút thuốc bên trong, hắn trực tiếp đi ra bên ngoài, hút thuốc trước cửa sổ.
Đối diện tòa nhà này là công viên có hồ nhân tạo, cảnh sắc cũng non nước hữu tình.
Tống Thanh Chấp vừa đến liền thấy một dáng người cao gầy mặc đồng phục Đức Trung, trông cực kì đẹp trai.
"Mấy năm nữa cũng không học được cách hút thuốc nhanh như cậu." Thưởng thức bóng lưng của anh chàng đẹp trai một lúc, Tống Thanh Chấp gõ gõ cửa.
Hứa Tinh Lạc khựng lại, bả vai cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người lại: "Tôi mẹ nó......"
Thấy Tống Thanh Chấp đứng ở cửa, vẻ mặt của hắn cứ như thấy quỷ vào ban ngày, hai mắt trợn to.
Sửng sốt nữa ngày mới chấp nhận hiện thực, hắn không nói nên lời: "Mấy người họ tồi quá, liên lụy tôi."
"Không, tội của cậu còn nặng hơn bọn họ nhiều." Tống Thanh Chấp đưa tay quạt gió: "Người khác chỉ là lên mạng chơi game, cậu là hút thuốc ở tiệm net."
"Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, hắn đã trưởng thành quá lâu rồi, đột nhiên thật sự không biết mấy cái này: "Tôi có bị ghi lại không?"
"Này." Không trả lời câu hỏi của hắn, Tống Thanh Chấp thở dài: "Không phải cậu đã đồng ý với tôi là không hút thuốc nữa sao?"
"A." Hứa Tinh Lạc chợt hiểu ra, lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống: "Tôi sai rồi, một lần cuối cùng."
Tống Thanh Chấp đi qua, đưa tay sờ sờ quần áo hắn, rồi sờ sờ túi quần: "Còn lại đâu?"
"Hết rồi." Hứa Tinh Lạc giơ tay: "Tôi không có mua, người khác cho tôi."
"Ai cho cậu?" Tống Thanh Chấp nhìn vào mắt hắn.
Chiều cao hai người xêm nhau, cậu áp sát như vậy rất có cảm giác áp bức.
"Tôi không quen." Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu ta hút thuốc trong phòng vệ sinh, tôi hỏi xin cậu ta một điếu thuốc."
Tống Thanh Chấp nhéo cằm hắn: "Người xa lạ đưa thuốc lá cho cậu mà cậu cũng dám hút, lớn rồi mà không có đầu óc à?"
"Cái gì hả." Hứa Tinh Lạc mỉm cười gạt tay đối phương ra: "Cậu diễn đến nghiện rồi đúng không? Còn cố ý không hiểu."
"Đây mà là không hiểu sao?" Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt, cậu nói rất rõ ràng mà.
"Trong đây hôi quá, chúng ta ra ngoài rồi nói." Hứa Tinh Lạc đẩy đội trưởng trên vai đeo chiếc băng tay màu đỏ ra.
"Để tôi đi nói chuyện với quản lý tiệm net đã." Tống Thanh Chấp ở lại còn có chuyện muốn làm.
"Cậu đi nói cái gì?" Hứa Tinh Lạc hỏi thăm.
"Sau này đừng cho học sinh cấp ba mặc đồng phục như mấy cậu vào nữa." Tống Thanh Chấp nói.
"Thế thì không phải chặn con đường làm ăn của người ta à?" Hứa Tinh Lạc khoác vai Tống Thanh Chấp cùng đi: "Người mở tiệm net ở gần trường học không phải là để kiếm tiền từ học sinh sao."
"Đúng." Tống Thanh Chấp nâng cánh tay: "Tôi chỉ đang làm công việc của mình mà thôi."
Hứa Tinh Lạc nhìn nghiêng, trong chốc lát muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn chợt cảm thấy không còn gì để nói.
Tống Thanh Chấp có tính cách như vậy, cậu có thể giải quyết mọi chuyện một cách rõ ràng.
"Vậy công việc của cậu có bao gồm báo cáo tôi không?" Hứa Tinh Lạc mặc kệ luôn, hắn dùng tay khóa cổ họng Tống Thanh Chấp: "Nghe đây, không được báo cáo tôi, nếu không tôi làm chết cậu luôn."
"Cút mau......." Tống Thanh Chấp đẩy hắn ra: "Nếu tôi muốn báo cáo cậu thì đã không đẩy bọn họ đi, đồ ngốc."
"Cũng gần như vậy." Hứa Tinh Lạc rất vừa lòng với sự hiểu chuyện của Tống Thanh Chấp, nhưng mà: "Dù cậu hiểu tôi đến đâu thì tôi vẫn...... Làm chết cậu." Cụm từ ' làm chết cậu ' được hắn cố tình thì thầm bên tai, cố ý nhấn mạnh.
Hơi thở ấm áp ập vào khiến lông tơ bên tai dựng đứng... Tống Thanh Chấp thực sự sợ Hứa Tinh Lạc sẽ mặc kệ tình huống, làm ra chuyện đáng xấu hổ với mình.
"Đứng đây chờ tôi." Cậu không thể không nặng giọng ra lệnh.
Biết cậu còn việc phải làm, Hứa Tinh Lạc nhún nhún vai không đối nghịch với cậu nữa.
Tuy nhiên hết lần này đến lần khác bị chê không có đầu óc, hắn nghĩ hắn cần phải giải quyết rõ ràng.
Tống Thanh Chấp tìm quản lý tiệm net và thương lượng với đối phương, như lời Hứa Tinh Lạc nói, có lẽ người ta cũng không để ý lắm đâu, nhưng đây là trách nhiệm của cậu.
Nói ra thì cậu sẽ thoải mái hơn
Sau đó cậu lấy điện thoại ra hỏi Thẩm Kí: Về tới trường chưa?
Thẩm Kí: Tới rồi, Chấp ca, mày xong việc rồi sao?
Tống Thanh Chấp: Ừ.
Xác định đám Thẩm Kí về tới trường rồi, Tống Thanh Chấp mới đi qua tìm Hứa Tinh Lạc cùng về lớp.
Lúc này Hứa Tinh Lạc đang xem tin nhắn của Tần Thư Thụy, đối phương gửi tin nhắn cho hắn vài phút trước, nói trước cho hắn.
Hứa Tinh Lạc trả lời: Tội nghiệp ghê.
Tần Thư Thụy trả lời ngay: Tinh Lạc, anh còn ở tiệm net không?
Hứa Tinh Lạc: Còn, trả tiền rồi, chơi xong rồi về.
Tần Thư Thụy: Anh trâu bò ghê~
"Sao cậu lại ngồi nữa rồi?" Lúc quay lại chỗ cũ thì không thấy Hứa Tinh Lạc đâu, Tống Thanh Chấp đi vào thì tìm thấy đối phương ở trước bàn máy tính của hắn: "Đứng lên, đi về lớp." Cậu dở khóc dở cười, nhấc cổ áo Hứa Tinh Lạc lên, kéo kéo hắn.
"Học bá mấy cậu đều bạo lực như vậy sao?" Hứa Tinh Lạc bị kéo chặt đến nhe răng, chỉ có thể buông con chuột xuống đứng lên, giựt cổ áo mình lại sửa sửa cho thẳng: "Nhưng mà học bá Tống này, tiền cũng đã đưa rồi, hay là chúng ta...... A...... Đcm......"
Lời nói còn chưa nói hết đã ăn một đá của Tống Thanh Chấp, đối phương vô cùng thực tế: "Bạn học, đừng mơ mộng thiếu dinh dưỡng nữa."
Hứa Tinh Lạc hít vào một hơn, thằng cu này dám đá trúng xương đùi của hắn, đau thì đau nhưng vẫn muốn vùng lên hỡi nô lệ, không có dinh dưỡng chỗ nào: "Không lãng phí là nét đẹp truyền thống của tôi......"
"Có cục cứt, học sinh gương mẫu sẽ không sa đọa với cậu đâu." Tống Thanh Chấp ngắt lời hắn, miễn cho cậu chàng này kiếm cớ.
Nghe vậy thì Hứa Tinh Lạc hơi sửng sốt, bởi vì lúc mới nghe đúng là chói tai, tuy rằng hắn biết Tống Thanh Chấp chỉ đang đùa giỡn, cãi vã cho vui thôi.
"Đúng đúng đúng." Hứa Tinh Lạc rũ bỏ cảm giác nhức nhối khó chịu trong đầu, bước ra khỏi quán để quay lại trường học.
Lúc này, các học sinh trong lớp (2) đều đang lan truyền sự tích về việc làm tuyệt vời của Hứa Tinh Lạc, Hứa ca tuyệt vời đến mức tránh được sự tuần tra của đội kỷ luật nhà trường và dám quay lại chơi net tiếp, hắn đúng thật là cái gai nổi tiếng của Đức Trung, quá là trâu bò.
Về phần một số người họ, họ đã bị Lão Dương chửi cho một trận vào buổi chiều vì bị bắt gặp đang chơi net trong giờ nghỉ trưa.
Có lẽ bọn họ cũng không hiểu! Vấn đề không phải là ra ngoài chơi net trong giờ nghỉ trưa mà là bị bắt quả tang!
Nếu không bị bắt, Lão Dương đã thả bọn họ đi, hiện tại bọn họ đều bị bắt, ngoài việc viết tự kiểm điểm còn phải dọn dẹp nhà vệ sinh.
Sáu người làm việc theo cặp trong hai tuần.
Khi Lâm Khác và những người khác nghe được tin dữ này, tất cả đều chết lặng, có người nói: "Hay là chúng ta gọi Hứa ca tới giúp đi, chúng ta đã giúp cậu ấy không tiếc mạng sống mà."
"Cũng có lý, để tôi nói với anh ấy." Tần Thư Thụy quá kháng cự việc quét dọn nhà vệ sinh.
Cậu ta lên WeChat tìm Hứa Tinh Lạc: Ngôi Sao, lão Dương phạt tụi em dọn nhà vệ sinh, huhuhu, là anh em thì anh đến giúp cái đi.
Hứa Tinh Lạc cũng lạnh sóng lưng: Một đám lớp 2 đi dọn phòng vệ sinh, tôi chui vào không phải kì quái lắm sao?
Ồ, không phải là kì quái, mà là tổn hại đến danh dự của hắn, ai cũng sẽ cảm thấy hắn cũng làm chuyện xấu!
Tần Thư Thụy: Kỳ chỗ nào? Rõ ràng là tình cảm anh em thắm thiết bền lâu mà! Anh ít nói đi, cuối cùng là anh có tới hay không? Đừng quên là tụi em đã che chắn và giúp anh trốn thoát đó.
"Vãi cả chưởng?" Đấy là không đúng đâu nhá, rõ ràng là ông đây có người nằm vùng, nhưng Hứa Tinh Lạc cũng không thể kéo Tống Thanh Chấp xuống được: Được thôi, lúc dọn thì nói tôi một tiếng.
Tần Thư Thụy: Ok ok! Cảm ơn anh nhé!
***
Là một học sinh trực ban, sau khi tan học Tống Thanh Chấp phải ở lại làm xong việc của mình, tầm nửa tiếng, cậu viết tờ giấy cho Hứa Tinh Lạc: Hay cậu làm đề trong lớp và đợi tôi nửa tiếng nhé?
Vừa thấy tờ giấy, Hứa Tinh Lạc vui vẻ: Không cần đâu, tan học tôi phải đi giúp Tần Thư Thụy dọn phòng vệ sinh, chắc cũng tầm nửa tiếng.
Vừa nãy Tần Thư Thụy gửi tin nhắn cho hắn, hắn còn đang cân nhắc nên nói với Tống Thanh Chấp thế nào, ai ngờ là trùng hợp như vậy?
Tống Thanh Chấp nhìn tờ giấy, khi ánh mắt lướt đến cái tên Tần Thư Thụy tim cậu vẫn đập thình thịch, nhưng đó không phải là cảm giác khao khát mà là có chút kháng cự. Đặc biệt là khi thấy thông tin của đối phương từ Hứa Tinh Lạc sẽ khiến Tống Thanh Chấp cảm thấy rất phiền.
Khi nhìn lại, trên con chữ tinh tế cứng cáp của giáo bá dưỡng như ba chữ ' Tần Thư Thụy ' được viết vô cùng đẹp.
Bởi vì trong lớp, Tống Thanh Chấp cất tờ giấy vào một bên, không hỏi thêm câu nào nữa.
Tan học rồi mới hỏi người ngồi bàn sau: "Vì sao cậu làm muốn giúp Tần Thư Thụy dọn phòng vệ sinh? Chẳng phải cậu rất thiếu kiên nhẫn với cậu ta à?"
"Tôi thiếu kiên nhẫn với cậu ta lúc nào?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, nhớ lại không biết mình có từng chửi cậu ta trước mắt người khác chưa, nhưng nghĩ như thế nào thì đều là không có: "Cậu nhìn ra à?" Chắc là do học bá quá sáng suốt.
"Cả người cậu đều viết rõ." Tống Thanh Chấp nói.
"...... Hửm?" Hứa Tinh Lạc kinh ngạc, gẫn như nghi ngờ khả năng cải trang thành người dễ xã giao của mình có phải vẫn chưa đủ hoàn hảo không.
"Lừa cậu đó." Tống Thanh Chấp nhìn thấy hắn bị dọa thành như vậy thì có hơi buồn cười: "Thiếu kiên nhẫn của cậu không phải sự thiếu kiên nhẫn ác ý, tôi tin là cậu ta cũng biết, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người."
Là tình cảm giữa anh em trai ấy. Kiểu...... kiểu có lệ.
Tống Thanh Chấp phân tích cảm xúc giữa họ với vẻ mặt bình thản.
Cậu cũng là người có em trai, hiểu được tình cảm không thể thay thể được, cho dù Hứa Tinh Lạc và Tần Thư Thụy không phải anh em ruột.
"Đệt, làm tôi hết hồn." Hứa Tinh Lạc lúc này mới trả lời câu hỏi ban nãy của Tống Thanh Chấp: "Bọn họ bị lão Dương phạt dọn phòng vệ sinh, còn phải viết kiểm điểm."
"Ừ, vậy cậu nhìn tôi làm gì?" Tống Thanh Chấp nhướng mày, lông mày thả lỏng, ánh mắt sáng ngời, rất đẹp trai.
Hứa Tinh Lạc nhịn không được cắn răng bên má trái: "Chậc, tôi thích cái cách không thèm nhận người quen của cậu."
Tống Thanh Chấp khựng lại, chưa kịp nói gì đã thấy Hứa Tinh Lạc đặt cặp lên trên bàn: "Tôi đi đây, nửa tiếng sau đợi tôi ở phòng học nhé."
"Ừ." Tống Thanh Chấp suy nghĩ về câu nói của hắn, gật đầu.
Có lẽ... việc hiểu đi nói lại những điều đối phương nói chính là khởi đầu cho sự sa đọa của họ.
"Chấp ca, đi thôi!" Đội viên trực ban ngoài cửa lớp gọi cậu.
"Tôi đến đây." Tống Thanh Chấp đeo chiếc băng tay màu đỏ, nhìn dòng chữ trên đó, sửng sốt, ôi, cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ rằng làm học sinh trực ban có thể mở cửa sau cho người khác.
Tống Thanh Chấp, tiền đồ của cậu đâu.
Sau giờ học vẫn còn rất nhiều học sinh quanh quẩn trong khuôn viên trường, đặc biệt là trên sân chơi, nhóm người rõ ràng là có thể chơi bóng, tại sao còn phải đi dọn phòng vệ sinh!
Hai hung thần ác sát Lâm Khác cùng Hứa Tinh Lạc, các học sinh nhìn thấy bọn họ cầm dụng cụ vệ sinh, không biết có nên đi vào hay không.
Đệt.......Nghiêm túc ngó nghiêng mấy lần mới chắc chắn là mình không nhìn lầm, hai giáo bá Đức Trung lại dọn phòng vệ sinh cho họ.
Ai bày ra cái trò này đây?
Thông thường thì các nhóm official của Đức Trung đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người nói cũng rất lịch sự.
Nhưng Đức Trung có rất nhiều các nhóm hoang dại khác, mỗi ngày đều là 999+ tin nhắn.
Nội dung bao quát trên trời dưới đất, thỉnh thoảng đi ngang qua thế giới loài người, nhưng có một số chủ đề cố định không thay đổi, đó là chuyện phiếm trong trường học.
Đặc biệt là những lời bàn tán về trai đẹp, gái xinh.
Hứa Tinh Lạc được công nhận là học sinh hư, nhưng không có ai từng nghi ngờ giá trị nhan sắc của giáo bá này bao giờ, chỉ cần hắn xuống đứng dưới sân thể dục thì vẫn luôn có người la hét vì hắn,
Ví dụ như Tần Thư Thụy.
Ngoại hình của Lâm Khác cũng ngay thẳng và đẹp trai, dù không phải là giáo thảo của có thể coi là ban thảo, chuyện hai người bọn họ cùng nhau quét dọn phòng vệ sinh chẳng mấy chốc đã trở thành cảnh đẹp ở Đức Trung.
Có người trong nhóm hoang dã nói rằng họ nhìn thấy Hứa Tinh Lạc và Lâm Khác dọn phòng vệ sinh, nhưng mọi người không tin.
Áo khoác nhỏ nhiều chuyện: Tôi vẫn đang ở trường nè, mẹ nó, tôi nguyện ngồi xe lăn cả đời để chụp ảnh cho mọi người xem.
Hạt giống chuyên cắn đường: Phóng viên chiến trường, làm ơn?
Tuyết rơi dứa buồn: Biết nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn đi à?
Học ăn học nói học gói học mở chơi đậu đậu: Dù sao cũng không biết ai là ai, chẳng lẽ giáo bá còn có thể theo cáp mạng mà đánh chúng ta sao?
Tấm 10 phút sau, một tấm ảnh hai vị giáo bá xắn ống quấn quét dọn phòng vệ sinh được gửi vào trong nhóm.
Bởi vì là chụp lén, hơn nữa người chụp ảnh còn sợ chết nên chỉ chụp được một bên ảnh của hai người họ.
Nhưng mà, chỉ là một một tấm góc nghiêng của hai người họ cũng đã đủ khiến con dân trong nhóm sôi trào?
CC xanh xanh: Oa, người bên trái đẹp trai quá, dáng người mlem mlem quá, ai vị ai vị?
Cẩm lý cầu vận may: Hứa Tinh Lạc, ủa mà khoan đã? Trong trường vẫn còn người không biết cậu ta sao?
Cơ mà bức ảnh chụp Hứa Tinh Lạc ngày hôm nay rất có cảm giác, không chỉ vì khuôn mặt mà còn lại thái độ lười nhác của hắn, không hẳn là kiêu ngạo, chỉ có thể nói là bố đây chẳng quan tâm thứ gì.
Người bình thường nếu có khí chất như vậy đa phần rất tởn, đều khiến người khác nghĩ tới thiếu niên trong độ tuổi trẻ trâu, chưa đủ sức đi khám phá cuộc đời.
Nhưng nếu là ở trên người Hứa Tinh Lạc thì lại rất cuốn hút.
Không phải không quan tâm vì còn trẻ, mà là do hắn đã thât sự trải qua, là một người trưởng thành...... Cảm giác tựa tựa như thế.
Cũng đúng, Hứa Tinh Lạc còn trẻ, nhưng hắn trải qua những thăng trầm trong số phận, làm sao hắn có thể sống sót nếu không có tâm trạng khác.
Hạt giống chuyên cắn đường: Ôi thôi, sao hai giáo bá của Đức Trung của chúng ta khi đứng chung một chỗ lại có cảm giác mỹ cường CP là thế nào!
Vị hạt giống chuyên cắn đường này vội vàng tag chị em của mình: Các chị em mau nhìn xem, có rất có cảm giác CP không?!
Tại thời điểm này, màn hình nhanh chóng chứa đầy một số ID đang hoạt động.
Thậm chí còn có một bài văn nhỏ được đăng lên.
Tất nhiên hai chàng trai mà họ đang thảo luận sẽ không tham gia vào loại nhóm này, sẽ rất nhàm chán.
Nhưng vẫn luôn có người biết, ví dụ như Tần Thư Thụy và Thẩm Kí.
Tần Thư Thụy lúc lười biếng lấy điện thoại ra lướt mấy cái xem chơi, kết quả thấy trong nhóm đều đang nói về Hứa Tinh Lạc và Lâm Khác, cậu ta cười gần chết: "Ha ha ha, Ngôi Sao, A Khác, em kéo hai người vào nhóm xem này nha."
Trùng hợp, Thẩm Kí khi nhận được tin nhắn cũng thấy trong nhóm đang nói về gì, nói với Tống Thanh Chấp: "Chấp ca, buồn cười quá, tao thêm mày vào nhóm xem cái này nha, ha ha ha."
Trong nhóm vẫn đang nói không ngừng, Thẩm Kí cười ngặt nghẽo.
Tống Thanh Chấp nhíu mày: "Cái gì?" Thẩm Kí biết cậu chưa bao giờ có hứng thú với loại giao tiếp xã hội này.
"Drama của Hứa Tinh Lạc." Thẩm Kí nói: "Thôi, tao đưa điện thoại cho mày xem luôn nè." Gã đột nhiên nhớ đến tính tình của Tống Thanh Chấp.
Nghe thấy tên của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp dừng lại: "Bọn họ đang nói với Hứa Tinh Lạc sao?" Do dự một chút: "Vậy mày thêm tao vào đi."
Thẩm Kí gật đầu: "Được."
Lập tức có ba thành viên mới vào, các bạn học để chăm sóc thành viên mới lại lần nữa gửi bức ảnh kia vào.
Hạt giống chuyên cắn đường: Chào mừng thành viên mới! Vào nhóm thì chính là người một nhà! Cùng nhau đu CP nhóeee!
CP?
Tống Thanh Chấp nhướng mày: CP của ai với ai cơ?
Hạt giống chuyên cắn đường: Hứa Tinh Lạc X Lâm Khác, tôi đu mỹ cường, mong là cậu đừng nghịch của CP của tui nhé, nếu có thì giữ lại cho mình đi.
Hứa Tinh Lạc X Lâm Khác?
Khóe miệng Tống Thanh Chấp giật giật, nghĩ thầm, cái quái gì vậy, tôi không chỉ muốn nghịch CP của cậu, tôi còn muốn hủy CP của cậu nữa.
Beta: Phong
Sau khi liên tục làm đề cả ngày cuối tuần, gần như cày đề 24 giờ mỗi ngày, trong đầu Hứa Tinh Lạc đều là bài tập, hắn làm đề tới phát nôn, nhưng khi đến trường vẫn làm phải làm đề.
Nhưng hắn lại là tuýt người thích làm theo ý mình, thích tự do ôn tập chứ không thích nghe thầy cô giảng bài.
"Cậu lại nghịch gì đấy?" Tống Thanh Chấp thỉnh thoảng quay đầu xuống thì không ngoài dự kiến thấy bạn học Hứa Tinh Lạc bày một đống sách và đề trên bàn...... Không thể nói là đang nghịch ngợm, chỉ là chẳng liên quan gì đến nội dung tiết học.
"Cậu đừng có làm việc riêng." Hứa Tinh Lạc hất cằm, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tống Thanh Chấp học kèm với hắn đã lâu, cuối cùng cũng hiểu người này thích làm theo ý mình, mình tự làm bài rồi tự sửa bài, chưa kể còn khá giỏi...... Cứ như có người đã dạy hắn trong giấc mơ vậy.
Cũng may thầy cô không xuống dưới tuần tra, nếu không nhìn thấy Hứa Tinh Lạc công khai coi thường tiết học như vậy sẽ bị chọc cho tức chết.
Tiếng chuông tan học buổi trưa reo lên, Hứa Tinh Lạc vẫn còn đang làm bài, Tống Thanh Chấp nhìn hắn một lát thì bị Thẩm Kí gọi: "Chấp ca, đi ăn thôi."
"Ừ." Tống Thanh Chấp đáp.
Họ là cán bộ lớp, là người đứng đầu lớp, bữa trưa thường có bạn ăn cố định, đều là thành viên ủy ban học tập, lớp trưởng, lớp phó vân vân...
Tuy rằng thành tích của Tống Thanh Chấp rất tốt, nhưng cậu không phải lớp trưởng, cậu chỉ là thành viên ủy ban kỷ luật.
"Hay là mày gọi Hứa Tinh Lạc cùng đi ăn đi?" Thẩm Kí nói.
"Không được." Tống Thanh Chấp nhỏ giọng nói, kéo Thẩm Kí đi ra ngoài rồi mới giải thích: "Cậu ấy không thích dây dưa với tụi mày."
"Tụi tao? Đệt........." Ý thì Thẩm Kí hiểu, nhưng lời này của Tống Thanh Chấp cứ như là cậu khác biệt với đám tụi họ lắm ấy!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Tinh Lạc đối với các cán bộ lớp khác quả thực vẫn giống như trước, hắn không để ý đến bọn họ, thái độ của anh đối với Tống Thanh Chấp thì bình thường.
"Lúc trước tao đã nói thử rồi." Thật lâu sau, Tống Thanh Chấp mới thở dài.
"Trùm trường đều rất cá tính mà." Thẩm Kí cảm thấy như vậy mới là bình thường, nếu Hứa Tinh Lạc chịu đả kích lại đội nhiên thay đổi tính tình, ai cũng tốt mới không bình thường.
"Ừ, không thế chứ còn gì." Tống Thanh Chấp lúc đi ngang qua lớp 2 thì nhướng mày.
"Ha ha, lão Dương lại dạy quá giờ kìa." Bên cạnh truyền đến giọng nói vui vẻ khi thấy người khác xui xẻo của Thẩm Kí.
"Mày nói nhỏ chút đi, cẩn thận không lão Dương nghe được." Tống Thanh Chấp dặn dò Thẩm Kí: "Nếu thế thì không phải gây phiền cho lão La à?"
Lão Dương dạy quá giờ, khi học sinh bước ra khỏi lớp, toàn thế giới đều tan học, chỉ có Hứa Tinh Lạc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ra khỏi lớp cuối cùng vì làm xong câu hỏi cuối cùng của đề toán.
Vừa lúc Tần Thư Thụy nhìn thấy hắn: "Ngôi Sao!"
"Hứa ca." Chu Giang Minh lúc này không còn nói lắp nữa: "Cậu cũng mới vừa tan học sao? Chúng ta đi ăn cơm cùng đi?"
"Đúng vậy, sao đi ăn một mình được?" Có lẽ mấy ngày này quan hệ của Lâm Khác với Tần Thư Thụy dễ chịu hơn nhiều nên tâm trạng gã khá tốt: "Giáo thảo lớp tụi mày đâu?" Gã ngó trái ngó phải, trong lòng lên án lão Dương lại dạy quá giờ.
Mọi người đều biết gã chỉ Tống Thanh Chấp.
"Đi ăn cơm với bạn rồi." Hứa Tinh Lạc nói: "Đi thôi, đi ăn cơm nào."
"Hay là ra ngoài ăn đi." Chu Giang Minh nói: "Lần này tôi mời mọi người."
Bởi vì chuyện lần trường khiến gã rất xấu hổ, vẫn luôn muốn mời mọi người ăn cơm!
"Được thui được thui!" Trong đầu Tần Thư Thụy không ngừng suy nghĩ, choàng lấy vai Hứa Tinh Lạc: "Đi thôi Ngôi Sao, đi ăn cơm trưa miễn phí."
"Được." Có bữa trưa miễn phí, Hứa Tinh Lạc nở nụ cười: "Cảm ơn trước nhé."
Nhìn hai người bọn họ khoác vai nhau đi trước, trong lòng Lâm Khác chua lòm, đá chân Chu Giang Minh: "Đi, không phải mày muốn mời à?"
"Đi đi đi." Chu Giang Minh cười ngây ngô.
Cơm nước xong không biết là ai đề nghị đi chơi net, lại có người mời: "Sau khi lên mười hai máy tính nhà tao đã bị giấu đi rồi, lâu lắm rồi chưa sờ vào máy tính, đáng thương tình yêu trong game của tao, sợ là quên mất tao rồi!"
"Đừng nói nữa, tao thậm chí còn nhận nhiệm vụ của người khác kìa, nếu không làm xong sẽ phải bồi thường, để bố làm nhiệm vụ trước đã."
"Má nó, Chu Giang Minh, những người chơi game trên toàn thế giới đều là con trai mày hay gì? Mày xưng bố trước mặt ai đấy?"
"Lâm ca, miệng em vọt nhanh hơn não thôi, haha."
Hứa Tinh Lạc ngồi xuống trước một cái máy tính, bên tai nghe bọn họ trò chuyện với nhau, không biết vì sao chính hắn cũng cong khóe môi mỉm cười.
Có thể nói tiệm net quả thực là nơi thư giãn tốt nhất, cho dù có chán nản việc chuẩn bị cho kỳ thi đến đâu thì cũng chỉ cần ghé qua và chơi vài trò chơi.
"Ngôi Sao, anh chơi game gì á?" Tần Thư Thụy ngồi kế bên nghiên người qua hỏi.
"Ăn gà, còn cậu?" Hứa Tinh Lạc lễ thượng vãng lai cũng hỏi cậu ta một câu.
"Chiến tranh giữa các vì sao." Tần Thư Thụy nói.
"Gì?" Hứa Tinh Lạc nhìn qua màn hình máy tính của cậu ta thì thấy đúng là chiến tranh giữa các vì sao, hắn hết hồn: "Game nay có thể chơi trên máy tính hả?"
"Anh cũng chơi sao?" Tần Thư Thụy mắt trợn tròn.
"Người chơi thâm niên đấy." Hứa Tinh Lạc nói.
Hai người thì thầm với nhau và mày mò một lúc rồi nhận ra rằng phiên bản máy tính đặc biệt phức tạp và không vui bằng phiên bản di động.
"Thôi vẫn là chơi ăn gà...... Đi." Hứa Tinh Lạc chần chờ một chút, hỏi: "Trường có cho phép học sinh ra ngoài chơi net vào buổi trưa không?"
Tần Thư Thụy đã chuyển chiến trường từ máy tính sang điện thoại, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu: "Không cho."
Im lặng một lúc, Hứa Tinh Lạc nói: "Không sao, chúng ta lén chơi."
"Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có học sinh trực ban đến kiểm tra." Vẻ mặt Tần Thư Thụy vô cùng căng thẳng, ngó ra ngoài cửa, sờ mặt mình: "Nhưng chắc chúng ta không xui như vậy đâu."
Hứa Tinh Lạc nhìn cậu ta ba giây: "Ừ, cậu trắng lắm."
"Hai nguời nói vớ vẩn gì đấy?" Lâm Khác định nghe lén xem bọn họ nói gì với nhau thì tình cờ nghe được lời đấy: "Hứa Tinh Lạc, cậu đừng có dạy hư em trai tôi."
"Tôi, dạy hư em trai cậu?" Hứa Tinh Lạc đột nhiên nhớ ra đi chơi net hình như là đề nghị của Tần Thư Thụy.
"Không có không có." Tần Thư Thụy cạn lời, đẩy Lâm Khác đang duỗi cổ qua: "Bọn em đang nói đến nội quy của trường và học sinh trực ban."
"Ồ." Lâm Khác nói: "Không sao đâu, quán net này mới mở, đám học sinh tốt không tìm ra nhanh vậy đâu."
Hứa Tinh Lạc có một cảm giác không tốt, mới mở nên mới đáng sợ đó ok?
"Tôi đi vệ sinh." Hắn đứng dậy đi toilet, thuận tiện hút điếu thuốc.
Mùi khói thuốc lượn lờ trong quán gợi lên cơn nghiện của hắn.
Nhưng Hứa Tinh Lạc không biết là ngay khi hắn châm điếu thuốc trong phòng vệ sinh thì ở bên ngoài những con cầy hương xui xẻo đã bị học sinh trực ban tóm gọn.
"Lâm Khác, Tần Thư Thụy, lại là mấy người các cậu." Vẫn là Tống Thanh Chấp dẫn đầu đội, thấy lớp bên cạnh toàn là những gương mặt phạm tội quen thuộc, cậu thấy mệt dùm lão Dương: "Về lớp đi, tự kiểm điểm với thầy chủ nhiệm đi."
Mấy bạn học lớp 2 đang chơi game vui vẻ thì bất ngờ nhìn thấy giáo thảo.
"Bạn học Tống! Có thể để tôi chơi xong ván này không, mẹ nó, tôi đang đánh mà......"
"......" Những người còn lại nghĩ, ngài đúng là một thiên tài.
Lâm Khác bỏ tai nghe xuống, đưa chân đá đá Tần Thư Thụy, một màn đầy ẩn ý: "Bạn học Tống, chúng tôi lập tức đi theo cậu."
Làm người thì phải nghĩa khí, họ không thể bán đứng Hứa Tinh Lạc.
"À ừ, đúng, chúng tôi đi với cậu giờ đây" Tần Thư Thụy lúc này cũng không dám cầm điện thoại gửi tin nhắn: "Ê! A Minh, a Đông, đi thôi!"
Còn đánh rắm đánh gì gì nữa ở đây thì cả lũ lên kéo cờ hết.
Tống Thanh Chấp nhìn máy tính bên cạnh Tần Thư Thụy, trên màn hình vẫn còn giao diện trò chơi, chứng tỏ ở đây có người chơi, chẳng qua bây giờ không có.
"Thẩm Kí, mày dẫn họ về trước đi, tao đi báo cáo với quản lý ở đây." Tống Thanh Chấp sắp xếp.
"Ok, vất vả rồi." Thẩm Kí vỗ vai cậu rồi rời đi.
Những chuyện này đều là Tống Thanh Chấp làm, bọn họ rất yên tâm.
Mùi hôi trong phòng vệ sinh quá nồng nặc, Hứa Tinh Lạc không muốn hút thuốc bên trong, hắn trực tiếp đi ra bên ngoài, hút thuốc trước cửa sổ.
Đối diện tòa nhà này là công viên có hồ nhân tạo, cảnh sắc cũng non nước hữu tình.
Tống Thanh Chấp vừa đến liền thấy một dáng người cao gầy mặc đồng phục Đức Trung, trông cực kì đẹp trai.
"Mấy năm nữa cũng không học được cách hút thuốc nhanh như cậu." Thưởng thức bóng lưng của anh chàng đẹp trai một lúc, Tống Thanh Chấp gõ gõ cửa.
Hứa Tinh Lạc khựng lại, bả vai cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người lại: "Tôi mẹ nó......"
Thấy Tống Thanh Chấp đứng ở cửa, vẻ mặt của hắn cứ như thấy quỷ vào ban ngày, hai mắt trợn to.
Sửng sốt nữa ngày mới chấp nhận hiện thực, hắn không nói nên lời: "Mấy người họ tồi quá, liên lụy tôi."
"Không, tội của cậu còn nặng hơn bọn họ nhiều." Tống Thanh Chấp đưa tay quạt gió: "Người khác chỉ là lên mạng chơi game, cậu là hút thuốc ở tiệm net."
"Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, hắn đã trưởng thành quá lâu rồi, đột nhiên thật sự không biết mấy cái này: "Tôi có bị ghi lại không?"
"Này." Không trả lời câu hỏi của hắn, Tống Thanh Chấp thở dài: "Không phải cậu đã đồng ý với tôi là không hút thuốc nữa sao?"
"A." Hứa Tinh Lạc chợt hiểu ra, lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống: "Tôi sai rồi, một lần cuối cùng."
Tống Thanh Chấp đi qua, đưa tay sờ sờ quần áo hắn, rồi sờ sờ túi quần: "Còn lại đâu?"
"Hết rồi." Hứa Tinh Lạc giơ tay: "Tôi không có mua, người khác cho tôi."
"Ai cho cậu?" Tống Thanh Chấp nhìn vào mắt hắn.
Chiều cao hai người xêm nhau, cậu áp sát như vậy rất có cảm giác áp bức.
"Tôi không quen." Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu ta hút thuốc trong phòng vệ sinh, tôi hỏi xin cậu ta một điếu thuốc."
Tống Thanh Chấp nhéo cằm hắn: "Người xa lạ đưa thuốc lá cho cậu mà cậu cũng dám hút, lớn rồi mà không có đầu óc à?"
"Cái gì hả." Hứa Tinh Lạc mỉm cười gạt tay đối phương ra: "Cậu diễn đến nghiện rồi đúng không? Còn cố ý không hiểu."
"Đây mà là không hiểu sao?" Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt, cậu nói rất rõ ràng mà.
"Trong đây hôi quá, chúng ta ra ngoài rồi nói." Hứa Tinh Lạc đẩy đội trưởng trên vai đeo chiếc băng tay màu đỏ ra.
"Để tôi đi nói chuyện với quản lý tiệm net đã." Tống Thanh Chấp ở lại còn có chuyện muốn làm.
"Cậu đi nói cái gì?" Hứa Tinh Lạc hỏi thăm.
"Sau này đừng cho học sinh cấp ba mặc đồng phục như mấy cậu vào nữa." Tống Thanh Chấp nói.
"Thế thì không phải chặn con đường làm ăn của người ta à?" Hứa Tinh Lạc khoác vai Tống Thanh Chấp cùng đi: "Người mở tiệm net ở gần trường học không phải là để kiếm tiền từ học sinh sao."
"Đúng." Tống Thanh Chấp nâng cánh tay: "Tôi chỉ đang làm công việc của mình mà thôi."
Hứa Tinh Lạc nhìn nghiêng, trong chốc lát muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn chợt cảm thấy không còn gì để nói.
Tống Thanh Chấp có tính cách như vậy, cậu có thể giải quyết mọi chuyện một cách rõ ràng.
"Vậy công việc của cậu có bao gồm báo cáo tôi không?" Hứa Tinh Lạc mặc kệ luôn, hắn dùng tay khóa cổ họng Tống Thanh Chấp: "Nghe đây, không được báo cáo tôi, nếu không tôi làm chết cậu luôn."
"Cút mau......." Tống Thanh Chấp đẩy hắn ra: "Nếu tôi muốn báo cáo cậu thì đã không đẩy bọn họ đi, đồ ngốc."
"Cũng gần như vậy." Hứa Tinh Lạc rất vừa lòng với sự hiểu chuyện của Tống Thanh Chấp, nhưng mà: "Dù cậu hiểu tôi đến đâu thì tôi vẫn...... Làm chết cậu." Cụm từ ' làm chết cậu ' được hắn cố tình thì thầm bên tai, cố ý nhấn mạnh.
Hơi thở ấm áp ập vào khiến lông tơ bên tai dựng đứng... Tống Thanh Chấp thực sự sợ Hứa Tinh Lạc sẽ mặc kệ tình huống, làm ra chuyện đáng xấu hổ với mình.
"Đứng đây chờ tôi." Cậu không thể không nặng giọng ra lệnh.
Biết cậu còn việc phải làm, Hứa Tinh Lạc nhún nhún vai không đối nghịch với cậu nữa.
Tuy nhiên hết lần này đến lần khác bị chê không có đầu óc, hắn nghĩ hắn cần phải giải quyết rõ ràng.
Tống Thanh Chấp tìm quản lý tiệm net và thương lượng với đối phương, như lời Hứa Tinh Lạc nói, có lẽ người ta cũng không để ý lắm đâu, nhưng đây là trách nhiệm của cậu.
Nói ra thì cậu sẽ thoải mái hơn
Sau đó cậu lấy điện thoại ra hỏi Thẩm Kí: Về tới trường chưa?
Thẩm Kí: Tới rồi, Chấp ca, mày xong việc rồi sao?
Tống Thanh Chấp: Ừ.
Xác định đám Thẩm Kí về tới trường rồi, Tống Thanh Chấp mới đi qua tìm Hứa Tinh Lạc cùng về lớp.
Lúc này Hứa Tinh Lạc đang xem tin nhắn của Tần Thư Thụy, đối phương gửi tin nhắn cho hắn vài phút trước, nói trước cho hắn.
Hứa Tinh Lạc trả lời: Tội nghiệp ghê.
Tần Thư Thụy trả lời ngay: Tinh Lạc, anh còn ở tiệm net không?
Hứa Tinh Lạc: Còn, trả tiền rồi, chơi xong rồi về.
Tần Thư Thụy: Anh trâu bò ghê~
"Sao cậu lại ngồi nữa rồi?" Lúc quay lại chỗ cũ thì không thấy Hứa Tinh Lạc đâu, Tống Thanh Chấp đi vào thì tìm thấy đối phương ở trước bàn máy tính của hắn: "Đứng lên, đi về lớp." Cậu dở khóc dở cười, nhấc cổ áo Hứa Tinh Lạc lên, kéo kéo hắn.
"Học bá mấy cậu đều bạo lực như vậy sao?" Hứa Tinh Lạc bị kéo chặt đến nhe răng, chỉ có thể buông con chuột xuống đứng lên, giựt cổ áo mình lại sửa sửa cho thẳng: "Nhưng mà học bá Tống này, tiền cũng đã đưa rồi, hay là chúng ta...... A...... Đcm......"
Lời nói còn chưa nói hết đã ăn một đá của Tống Thanh Chấp, đối phương vô cùng thực tế: "Bạn học, đừng mơ mộng thiếu dinh dưỡng nữa."
Hứa Tinh Lạc hít vào một hơn, thằng cu này dám đá trúng xương đùi của hắn, đau thì đau nhưng vẫn muốn vùng lên hỡi nô lệ, không có dinh dưỡng chỗ nào: "Không lãng phí là nét đẹp truyền thống của tôi......"
"Có cục cứt, học sinh gương mẫu sẽ không sa đọa với cậu đâu." Tống Thanh Chấp ngắt lời hắn, miễn cho cậu chàng này kiếm cớ.
Nghe vậy thì Hứa Tinh Lạc hơi sửng sốt, bởi vì lúc mới nghe đúng là chói tai, tuy rằng hắn biết Tống Thanh Chấp chỉ đang đùa giỡn, cãi vã cho vui thôi.
"Đúng đúng đúng." Hứa Tinh Lạc rũ bỏ cảm giác nhức nhối khó chịu trong đầu, bước ra khỏi quán để quay lại trường học.
Lúc này, các học sinh trong lớp (2) đều đang lan truyền sự tích về việc làm tuyệt vời của Hứa Tinh Lạc, Hứa ca tuyệt vời đến mức tránh được sự tuần tra của đội kỷ luật nhà trường và dám quay lại chơi net tiếp, hắn đúng thật là cái gai nổi tiếng của Đức Trung, quá là trâu bò.
Về phần một số người họ, họ đã bị Lão Dương chửi cho một trận vào buổi chiều vì bị bắt gặp đang chơi net trong giờ nghỉ trưa.
Có lẽ bọn họ cũng không hiểu! Vấn đề không phải là ra ngoài chơi net trong giờ nghỉ trưa mà là bị bắt quả tang!
Nếu không bị bắt, Lão Dương đã thả bọn họ đi, hiện tại bọn họ đều bị bắt, ngoài việc viết tự kiểm điểm còn phải dọn dẹp nhà vệ sinh.
Sáu người làm việc theo cặp trong hai tuần.
Khi Lâm Khác và những người khác nghe được tin dữ này, tất cả đều chết lặng, có người nói: "Hay là chúng ta gọi Hứa ca tới giúp đi, chúng ta đã giúp cậu ấy không tiếc mạng sống mà."
"Cũng có lý, để tôi nói với anh ấy." Tần Thư Thụy quá kháng cự việc quét dọn nhà vệ sinh.
Cậu ta lên WeChat tìm Hứa Tinh Lạc: Ngôi Sao, lão Dương phạt tụi em dọn nhà vệ sinh, huhuhu, là anh em thì anh đến giúp cái đi.
Hứa Tinh Lạc cũng lạnh sóng lưng: Một đám lớp 2 đi dọn phòng vệ sinh, tôi chui vào không phải kì quái lắm sao?
Ồ, không phải là kì quái, mà là tổn hại đến danh dự của hắn, ai cũng sẽ cảm thấy hắn cũng làm chuyện xấu!
Tần Thư Thụy: Kỳ chỗ nào? Rõ ràng là tình cảm anh em thắm thiết bền lâu mà! Anh ít nói đi, cuối cùng là anh có tới hay không? Đừng quên là tụi em đã che chắn và giúp anh trốn thoát đó.
"Vãi cả chưởng?" Đấy là không đúng đâu nhá, rõ ràng là ông đây có người nằm vùng, nhưng Hứa Tinh Lạc cũng không thể kéo Tống Thanh Chấp xuống được: Được thôi, lúc dọn thì nói tôi một tiếng.
Tần Thư Thụy: Ok ok! Cảm ơn anh nhé!
***
Là một học sinh trực ban, sau khi tan học Tống Thanh Chấp phải ở lại làm xong việc của mình, tầm nửa tiếng, cậu viết tờ giấy cho Hứa Tinh Lạc: Hay cậu làm đề trong lớp và đợi tôi nửa tiếng nhé?
Vừa thấy tờ giấy, Hứa Tinh Lạc vui vẻ: Không cần đâu, tan học tôi phải đi giúp Tần Thư Thụy dọn phòng vệ sinh, chắc cũng tầm nửa tiếng.
Vừa nãy Tần Thư Thụy gửi tin nhắn cho hắn, hắn còn đang cân nhắc nên nói với Tống Thanh Chấp thế nào, ai ngờ là trùng hợp như vậy?
Tống Thanh Chấp nhìn tờ giấy, khi ánh mắt lướt đến cái tên Tần Thư Thụy tim cậu vẫn đập thình thịch, nhưng đó không phải là cảm giác khao khát mà là có chút kháng cự. Đặc biệt là khi thấy thông tin của đối phương từ Hứa Tinh Lạc sẽ khiến Tống Thanh Chấp cảm thấy rất phiền.
Khi nhìn lại, trên con chữ tinh tế cứng cáp của giáo bá dưỡng như ba chữ ' Tần Thư Thụy ' được viết vô cùng đẹp.
Bởi vì trong lớp, Tống Thanh Chấp cất tờ giấy vào một bên, không hỏi thêm câu nào nữa.
Tan học rồi mới hỏi người ngồi bàn sau: "Vì sao cậu làm muốn giúp Tần Thư Thụy dọn phòng vệ sinh? Chẳng phải cậu rất thiếu kiên nhẫn với cậu ta à?"
"Tôi thiếu kiên nhẫn với cậu ta lúc nào?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, nhớ lại không biết mình có từng chửi cậu ta trước mắt người khác chưa, nhưng nghĩ như thế nào thì đều là không có: "Cậu nhìn ra à?" Chắc là do học bá quá sáng suốt.
"Cả người cậu đều viết rõ." Tống Thanh Chấp nói.
"...... Hửm?" Hứa Tinh Lạc kinh ngạc, gẫn như nghi ngờ khả năng cải trang thành người dễ xã giao của mình có phải vẫn chưa đủ hoàn hảo không.
"Lừa cậu đó." Tống Thanh Chấp nhìn thấy hắn bị dọa thành như vậy thì có hơi buồn cười: "Thiếu kiên nhẫn của cậu không phải sự thiếu kiên nhẫn ác ý, tôi tin là cậu ta cũng biết, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người."
Là tình cảm giữa anh em trai ấy. Kiểu...... kiểu có lệ.
Tống Thanh Chấp phân tích cảm xúc giữa họ với vẻ mặt bình thản.
Cậu cũng là người có em trai, hiểu được tình cảm không thể thay thể được, cho dù Hứa Tinh Lạc và Tần Thư Thụy không phải anh em ruột.
"Đệt, làm tôi hết hồn." Hứa Tinh Lạc lúc này mới trả lời câu hỏi ban nãy của Tống Thanh Chấp: "Bọn họ bị lão Dương phạt dọn phòng vệ sinh, còn phải viết kiểm điểm."
"Ừ, vậy cậu nhìn tôi làm gì?" Tống Thanh Chấp nhướng mày, lông mày thả lỏng, ánh mắt sáng ngời, rất đẹp trai.
Hứa Tinh Lạc nhịn không được cắn răng bên má trái: "Chậc, tôi thích cái cách không thèm nhận người quen của cậu."
Tống Thanh Chấp khựng lại, chưa kịp nói gì đã thấy Hứa Tinh Lạc đặt cặp lên trên bàn: "Tôi đi đây, nửa tiếng sau đợi tôi ở phòng học nhé."
"Ừ." Tống Thanh Chấp suy nghĩ về câu nói của hắn, gật đầu.
Có lẽ... việc hiểu đi nói lại những điều đối phương nói chính là khởi đầu cho sự sa đọa của họ.
"Chấp ca, đi thôi!" Đội viên trực ban ngoài cửa lớp gọi cậu.
"Tôi đến đây." Tống Thanh Chấp đeo chiếc băng tay màu đỏ, nhìn dòng chữ trên đó, sửng sốt, ôi, cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ rằng làm học sinh trực ban có thể mở cửa sau cho người khác.
Tống Thanh Chấp, tiền đồ của cậu đâu.
Sau giờ học vẫn còn rất nhiều học sinh quanh quẩn trong khuôn viên trường, đặc biệt là trên sân chơi, nhóm người rõ ràng là có thể chơi bóng, tại sao còn phải đi dọn phòng vệ sinh!
Hai hung thần ác sát Lâm Khác cùng Hứa Tinh Lạc, các học sinh nhìn thấy bọn họ cầm dụng cụ vệ sinh, không biết có nên đi vào hay không.
Đệt.......Nghiêm túc ngó nghiêng mấy lần mới chắc chắn là mình không nhìn lầm, hai giáo bá Đức Trung lại dọn phòng vệ sinh cho họ.
Ai bày ra cái trò này đây?
Thông thường thì các nhóm official của Đức Trung đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người nói cũng rất lịch sự.
Nhưng Đức Trung có rất nhiều các nhóm hoang dại khác, mỗi ngày đều là 999+ tin nhắn.
Nội dung bao quát trên trời dưới đất, thỉnh thoảng đi ngang qua thế giới loài người, nhưng có một số chủ đề cố định không thay đổi, đó là chuyện phiếm trong trường học.
Đặc biệt là những lời bàn tán về trai đẹp, gái xinh.
Hứa Tinh Lạc được công nhận là học sinh hư, nhưng không có ai từng nghi ngờ giá trị nhan sắc của giáo bá này bao giờ, chỉ cần hắn xuống đứng dưới sân thể dục thì vẫn luôn có người la hét vì hắn,
Ví dụ như Tần Thư Thụy.
Ngoại hình của Lâm Khác cũng ngay thẳng và đẹp trai, dù không phải là giáo thảo của có thể coi là ban thảo, chuyện hai người bọn họ cùng nhau quét dọn phòng vệ sinh chẳng mấy chốc đã trở thành cảnh đẹp ở Đức Trung.
Có người trong nhóm hoang dã nói rằng họ nhìn thấy Hứa Tinh Lạc và Lâm Khác dọn phòng vệ sinh, nhưng mọi người không tin.
Áo khoác nhỏ nhiều chuyện: Tôi vẫn đang ở trường nè, mẹ nó, tôi nguyện ngồi xe lăn cả đời để chụp ảnh cho mọi người xem.
Hạt giống chuyên cắn đường: Phóng viên chiến trường, làm ơn?
Tuyết rơi dứa buồn: Biết nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn đi à?
Học ăn học nói học gói học mở chơi đậu đậu: Dù sao cũng không biết ai là ai, chẳng lẽ giáo bá còn có thể theo cáp mạng mà đánh chúng ta sao?
Tấm 10 phút sau, một tấm ảnh hai vị giáo bá xắn ống quấn quét dọn phòng vệ sinh được gửi vào trong nhóm.
Bởi vì là chụp lén, hơn nữa người chụp ảnh còn sợ chết nên chỉ chụp được một bên ảnh của hai người họ.
Nhưng mà, chỉ là một một tấm góc nghiêng của hai người họ cũng đã đủ khiến con dân trong nhóm sôi trào?
CC xanh xanh: Oa, người bên trái đẹp trai quá, dáng người mlem mlem quá, ai vị ai vị?
Cẩm lý cầu vận may: Hứa Tinh Lạc, ủa mà khoan đã? Trong trường vẫn còn người không biết cậu ta sao?
Cơ mà bức ảnh chụp Hứa Tinh Lạc ngày hôm nay rất có cảm giác, không chỉ vì khuôn mặt mà còn lại thái độ lười nhác của hắn, không hẳn là kiêu ngạo, chỉ có thể nói là bố đây chẳng quan tâm thứ gì.
Người bình thường nếu có khí chất như vậy đa phần rất tởn, đều khiến người khác nghĩ tới thiếu niên trong độ tuổi trẻ trâu, chưa đủ sức đi khám phá cuộc đời.
Nhưng nếu là ở trên người Hứa Tinh Lạc thì lại rất cuốn hút.
Không phải không quan tâm vì còn trẻ, mà là do hắn đã thât sự trải qua, là một người trưởng thành...... Cảm giác tựa tựa như thế.
Cũng đúng, Hứa Tinh Lạc còn trẻ, nhưng hắn trải qua những thăng trầm trong số phận, làm sao hắn có thể sống sót nếu không có tâm trạng khác.
Hạt giống chuyên cắn đường: Ôi thôi, sao hai giáo bá của Đức Trung của chúng ta khi đứng chung một chỗ lại có cảm giác mỹ cường CP là thế nào!
Vị hạt giống chuyên cắn đường này vội vàng tag chị em của mình: Các chị em mau nhìn xem, có rất có cảm giác CP không?!
Tại thời điểm này, màn hình nhanh chóng chứa đầy một số ID đang hoạt động.
Thậm chí còn có một bài văn nhỏ được đăng lên.
Tất nhiên hai chàng trai mà họ đang thảo luận sẽ không tham gia vào loại nhóm này, sẽ rất nhàm chán.
Nhưng vẫn luôn có người biết, ví dụ như Tần Thư Thụy và Thẩm Kí.
Tần Thư Thụy lúc lười biếng lấy điện thoại ra lướt mấy cái xem chơi, kết quả thấy trong nhóm đều đang nói về Hứa Tinh Lạc và Lâm Khác, cậu ta cười gần chết: "Ha ha ha, Ngôi Sao, A Khác, em kéo hai người vào nhóm xem này nha."
Trùng hợp, Thẩm Kí khi nhận được tin nhắn cũng thấy trong nhóm đang nói về gì, nói với Tống Thanh Chấp: "Chấp ca, buồn cười quá, tao thêm mày vào nhóm xem cái này nha, ha ha ha."
Trong nhóm vẫn đang nói không ngừng, Thẩm Kí cười ngặt nghẽo.
Tống Thanh Chấp nhíu mày: "Cái gì?" Thẩm Kí biết cậu chưa bao giờ có hứng thú với loại giao tiếp xã hội này.
"Drama của Hứa Tinh Lạc." Thẩm Kí nói: "Thôi, tao đưa điện thoại cho mày xem luôn nè." Gã đột nhiên nhớ đến tính tình của Tống Thanh Chấp.
Nghe thấy tên của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp dừng lại: "Bọn họ đang nói với Hứa Tinh Lạc sao?" Do dự một chút: "Vậy mày thêm tao vào đi."
Thẩm Kí gật đầu: "Được."
Lập tức có ba thành viên mới vào, các bạn học để chăm sóc thành viên mới lại lần nữa gửi bức ảnh kia vào.
Hạt giống chuyên cắn đường: Chào mừng thành viên mới! Vào nhóm thì chính là người một nhà! Cùng nhau đu CP nhóeee!
CP?
Tống Thanh Chấp nhướng mày: CP của ai với ai cơ?
Hạt giống chuyên cắn đường: Hứa Tinh Lạc X Lâm Khác, tôi đu mỹ cường, mong là cậu đừng nghịch của CP của tui nhé, nếu có thì giữ lại cho mình đi.
Hứa Tinh Lạc X Lâm Khác?
Khóe miệng Tống Thanh Chấp giật giật, nghĩ thầm, cái quái gì vậy, tôi không chỉ muốn nghịch CP của cậu, tôi còn muốn hủy CP của cậu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook