Tử Vong Quân Chủ
Chapter 3: Có Điều Gì Đó Không Ổn (3)

Chương 3: Có Điều Gì Đó Không Ổn (3)

[Dịch giả: Kim Anh]

[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Gia tộc Zestrahd, gia tộc của Karnak, chỉ là một gia tộc giữ một vị trí khiêm tốn trong các quý tộc hạ cấp của Vương quốc Yustil. Mới chỉ có tuổi đời hơn một thế kỷ, nó không đủ lâu để có sức nặng của bề dày truyền thống lâu đời, nhưng cũng chẳng phải là một gia tộc mới thành lập. Nói đơn giản, đó chỉ là một trang viên nông thôn bình thường và không có gì nổi bật.

"Một gia tộc thực sự tầm thường," Karnak trầm ngâm, giọng nói thoáng chút khao khát.

Đất đai của họ không được ban phước lành của sự trù phú cũng không bị nguyền rủa bởi sự cằn cỗi, chỉ đủ để họ sinh tồn. Họ mừng vui trong những mùa thu hoạch bội thu và chịu đựng những năm tháng đói kém với sự bình thản. Sự xa hoa là một giấc mơ xa vời, nhưng họ vẫn giữ được phẩm giá xứng đáng với dòng dõi quý tộc của mình.

Họ chỉ là một trong hàng tá những gia đình quý tộc nông thôn tầm thường.

Ông nội của Karnak, Nam tước Grelide Zestrahd, luôn thể hiện sự bất mãn với sự tầm thường này.

“Chúng ta phải mòn mỏi ở cái vùng hẻo lánh này bao lâu nữa? Một người đàn ông chẳng lẽ không nên phấn đấu để đạt được sự vĩ đại sao?” ông thường tuyên bố như vậy.

Bị thúc đẩy bởi tham vọng đó, ông ấy đã đặt vùng lãnh thổ của mình làm tài sản thế chấp cho một loạt các kế hoạch kinh doanh xui xẻo. Kết quả thì sao?

Hoàn toàn phá sản.

Các doanh nghiệp sụp đổ lần lượt, khiến họ mất đi những mảnh đất màu mỡ ít ỏi còn lại. Ông ấy qua đời như một người đàn ông bị ám ảnh bởi tham vọng của chính mình, để lại một di sản nợ nần chồng chất.

Nam tước Krafurt Zestrahd, cha của Karnak, thừa kế gánh nặng này — một mảnh đất cằn cỗi và một dinh thự đang sụp đổ. Ông đã rất nỗ lực để khôi phục lại vinh quang đã mất của gia tộc.

Đó là một cuộc đấu tranh gian khổ, gần như không thể thực hiện được vì gánh nặng nợ nần chồng chất.

May mắn thay, con trai cả của ông ta là một người thừa kế đầy hứa hẹn, còn con trai thứ thì có năng khiếu về võ thuật, trở thành một hiệp sĩ đáng kính. Gia đình, trái với mọi khó khăn, đã xoay sở để tồn tại…

"Thật ra thì 'đầy hứa hẹn' và 'giỏi giang' chỉ là ảo tưởng của cha ta thôi," Karnak chế giễu.

Các anh em của hắn đều chỉ là những người tầm thường đến đau đớn.. Bất kỳ ai cũng có thể đạt được điều tương tự với sự nuôi dạy và giáo dục như họ.

Mặc dù là một lãnh chúa sa cơ, Krafurt vẫn bám lấy một số thói quen…của giới quý tộc.

Ông ta có một nhân tình, biện minh rằng đó là đặc quyền của một quý tộc. Ông ta thậm chí còn mang bà ta vào gia tộc khi bà ta mang thai, nhằm thể hiện một chút trách nhiệm.

Vấn đề là, trách nhiệm của ông ta chỉ dừng lại tại đó.

Mẹ của Karnak phải chịu đựng sự hành hạ không ngừng nghỉ từ nam tước phu nhân, cuối cùng qua đời vì bệnh tật. Trong khi đó, Karnak lớn lên như một đứa con ngoài giá thú bị cô lập, buộc phải ngậm đắng nuốt cay.

"Chậc, những ký ức đó vẫn còn khá đau đớn..."

Lắc đầu, Karnak xua tan những ký ức đau buồn và lấy ra một đồng xu bạc từ túi.

"Dù sao thì, đó có lẽ là tình trạng của gia tộc ta... Vậy thì..."

Hắn xoay đồng xu qua lại giữa các ngón tay.

"Số tiền này từ đâu ra nhỉ?"

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Nhờ có ngựa, quãng đường đi bộ ba ngày từ làng Darha đến điền trang Zestrahd đã rút ngắn chỉ còn lại hai ngày.

“Cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian như tôi mong đợi,” Baros càu nhàu, liếc nhìn con ngựa màu nâu của mình. “Chẳng phải người trông ngựa đã nói chúng được cho ăn đầy đủ rồi sao? Tại sao chúng lại mệt nhanh thế nhỉ?"

Karnak mắng Baros, “Đây là những con ngựa khá khoẻ so với một sinh vật sống rồi đấy!"

"Tôi làm sao mà biết được chứ? Tôi đã cưỡi ngựa bao giờ đâu," Baros bật lại.

Để giới thiệu thêm, Baros chỉ từng cưỡi ngựa thây ma, ngựa xương, và ngựa ma — những sinh vật đại loại như thế.

“Chúng không bao giờ mệt, không cần ăn, và cũng chẳng bao giờ đi vệ sinh! Quá tiện lợi,” Baros khen ngợi.

Chỉ có một “điểm trừ nhỏ” là việc tiếp xúc liên tục với tử năng sẽ làm ô uế và dần dần giết chết người cưỡi ngựa...

Baros tiếp tục, "Và điều đó chẳng quan trọng với tôi, tôi vốn đã chết rồi."

Nhờ tốc độ không ngừng nghỉ của họ, đích đến đã gần kề.

"Điền trang đã xuất hiện trong tầm mắt, thiếu gia," Baros thông báo, mắt anh ta rà soát đường chân trời.

“Thật kỳ lạ phải không?” Khi nhìn thấy cánh đồng lúa mạch xanh mướt, Karnak mỉm cười chua chát. "Ta chẳng có lấy một ký ức đẹp đẽ nào về nơi này, nhưng khi nhìn lại...thì lại thấy nhớ đến kỳ lạ."

“Tôi chỉ cảm thấy bực bội mà thôi,” Baros cau mày. “Tôi cũng chẳng được chào đón ở đây."

Anh ta vốn là một đứa trẻ mồ côi từ vùng lãnh thổ này.

Nằm ở phương bắc khắc nghiệt, lãnh thổ Zestrahd thường xuyên bị quái vật tấn công.

Trẻ mồ côi không phải là chuyện hiếm gặp, vì vậy chúng không thực sự bị xa lánh. Tuy nhiên, trường hợp của Baros lại là hoàn cảnh đặc biệt.

Cha mẹ anh ta đã lừa đảo hàng xóm, biến mất giữa đêm với số tiền kiếm được bất chính và bỏ rơi đứa con mình.

Cứ như thể anh ta phải chịu trách nhiệm vì đã được sinh ra từ những kẻ đê tiện đó, ai cũng nghĩ rằng hổ phụ sinh hổ tử. Không ai muốn nhận nuôi anh ta cả, và lãnh thổ này cũng không đủ giàu có để có thể xây dựng trại trẻ mồ côi hay bất kỳ cơ sở nào tương tự.

Đó là khi Karnak đã đưa tay ra cứu rỗi.

Trái ngược với bản tính nhút nhát thường ngày của mình, cậu thiếu niên Karnak đã kiên quyết nhận Baros làm người hầu của mình.

Dù là một đứa con ngoài giá thú bị bỏ rơi, hắn vẫn là một quý tộc. Để giữ thể diện, hắn cần một người hầu. Vì việc xử lý Baros đang trở thành một mối phiền phức, Nam tước Krafurt đã đồng ý.

“Ta là người duy nhất chăm sóc ngươi, đúng không?”

“Tôi cũng là người duy nhất chăm sóc thiếu gia đấy! Giờ sao lại khoe khoang điều đó làm gì?”

Khi hai người tiếp tục đối đáp, những con ngựa vẫn đều đều bước đi.

Họ tiến vào cánh đồng, và hình dáng của những người nông dân dần trở nên rõ ràng hơn.

“Mọi người có vẻ bận rộn,” Karnak nhận xét.

“Chắc là mùa làm cỏ rồi.”

“Tốt nhất là nên đi qua nhanh, đúng không?”

“Có thể là thế.”

Trong số cư dân của lãnh thổ, Karnak và Baros được biết đến như thiếu gia vô tích sự và tên người hầu còn vô dụng hơn.

Họ không mong đợi một sự chào đón nồng nhiệt nào cả, vì vậy họ dự định sẽ đi qua thật nhanh… nhưng rồi…

“A! thiếu gia Karnak!”

“Ngài đã trở về rồi sao!”

Những cư dân, khi trông thấy họ, không chỉ chào đón họ từ xa mà còn tỏ ra vui mừng khôn xiết. Có người thậm chí còn rơi nước mắt.

“Cảm ơn ngài đã vất vả vì chúng tôi!”

“Ôi trời, chắc ngài đã trải qua nhiều khó khăn rồi…”

Chuyện này chẳng giống chút nào với ký ức của Karnak cả.

'Ta đã làm gì để xứng đáng với màn 'vất vả' này chứ?' hắn nghĩ và cười một cách trống rỗng.

Nhưng ai nấy đều chào đón hắn một cách nồng hậu chân thành đến mức hắn không thể không nghi ngờ rốt cuộc niềm vui của họ là đến từ đâu.

Trao những cái vẫy tay đầy ngượng ngùng, hai người thúc ngựa đi nhanh hơn, mong muốn thoát khỏi tình huống kỳ quặc này.

Liếc nhìn lại, Baros cau mày và nói, "Tôi cảm giác như mình đang trong một cơn ác mộng."

“Ta cũng vậy. Chúng ta mau chóng về nhà thôi.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Baros lẩm bẩm, mắt dán chặt vào bức tường đá lớn trước mặt họ, "Thiếu gia ơi? Đây là cái quái gì thế...?"

Nhăn mặt, Karnak đáp, "Đừng hỏi ta. Ta cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa rồi."

Trước mắt họ hiện ra một dinh thự nguy nga.

Những bức tường cao, được xây bằng gạch chất lượng, kéo dài sang hai bên. Bên kia tường, có thể thấy một khu vườn thanh lịch. Ở trung tâm là một dinh thự hai tầng lộng lẫy, với sân hiên và các bức điêu khắc rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

"Đây có phải là điền trang Zestrahd không?"

"Phải," Karnak chậm rãi gật đầu.

Đó chắc chắn là ngôi nhà trong ký ức của hắn. Ít nhất thì, cấu trúc cơ bản là như vậy.

Karnak quan sát kỹ nơi này, "Tường và vườn có kích thước chính xác rồi, tòa nhà cũng vậy..."

"Nhưng sao mà dinh thự lại... sạch sẽ thế này?"

"Ta đang định nói đấy! Như thể nó vừa được tu sửa hoàn toàn vậy!"

Điền trang của Nam tước Zestrahd vốn là một dinh thự cổ kính đã tồn tại cả hàng thế kỷ. Tuy nhiên, "cổ kính" chỉ là cách nói tử tế cho việc nó đã tồi tàn và xuống cấp. Vì tình hình tài chính, việc bảo trì đã bị bỏ bê trong nhiều thập kỷ rồi.

Vậy mà bây giờ, mọi ngóc ngách của dinh thự đều được bảo dưỡng hoàn hảo. Nó sang trọng, trang nghiêm, và toát lên vẻ quý tộc — dáng vẻ của một dinh thự quý tộc đích thực.

"Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta đã đến đâu vậy?"

Karnak hiểu rõ câu hỏi của Baros. Anh ta không chỉ hỏi về dinh thự. Đó còn là câu hỏi về chính thực tại này.

"Ta... Ta không biết. Chúng ta cứ vào trong đã."

"Ôi trời ơi. Chẳng lẽ những kẻ thấp hèn như chúng ta lại được phép đặt chân vào nơi nguy nga thế này sao?" Baros hỏi.

Họ tiến đến cổng chính trong tâm trạng đầy lo lắng.

Một trong những lính gác, khi nhìn thấy họ, liền vội vã bước tới với nụ cười rạng rỡ. "A! thiếu gia Karnak!"

Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi, một người mà Karnak nhận ra.

Cố tỏ ra bình thản, Karnak gật đầu, "Ta đã về rồi, Katale."

Katale quay sang người lính gác khác, giọng đầy khẩn trương, "Mau, báo cho quản gia! Thiếu gia đã trở về rồi!"

"Vâng, thưa ông!"

Chứng kiến cảnh này, Karnak chỉ có thể thở dài.

Những người trong ký ức của hắn vẫn chào đón họ một cách bình thường... Mọi thứ có vẻ như vẫn ở đúng chỗ của nó.

Ngoại trừ, bầu không khí hoàn toàn khác.

Không chỉ dinh thự sáng bóng, mà quần áo của gia nhân cũng rất sạch sẽ. Giặt giũ vốn là việc rất tốn kém. Hắn không thể nhớ nổi lần nào mà họ lại có đủ tiền để mua trang phục đẹp đẽ như vậy.

Và cả sự chào đón nồng nhiệt này nữa?

Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng mình chưa từng trải qua sự tử tế như vậy từ những người này. Những ánh nhìn khinh miệt và coi thường đã khắc quá sâu vào trong ký ức của hắn.

'Chuyện này đang làm mình phát điên lên,' Karnak nghĩ.

"Thiếu gia à," Baros thì thầm.

"Sao thế?"

"Tôi không nghĩ có điều gì có thể làm tôi bất ngờ thêm được nữa."

"Ta cũng vậy."

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, sự kỳ vọng của họ lại bị phá vỡ.

Một người đàn ông già dặn, trang nghiêm, vội vã bước ra khỏi dinh thự.

'Ông già Taffle ư? Đúng rồi. Đây là khi mà ông ấy vẫn còn sống,' Karnak nhớ lại.

Taffle Flyde, quản gia trưởng đã phục vụ gia tộc Zestrahd kể từ thời ông nội của Karnak.

"Ông Flyde, thiếu gia đã trở về!"

Nghe thông báo của người lính gác, Taffle, bằng giọng điệu quen thuộc đầy nghiêm khắc, quở trách anh ta, "Giữ phép tắc đi, Katale. Ngươi định gọi ngài ấy là 'thiếu gia' đến bao giờ nữa?"

Rồi sau đó, với nụ cười dịu dàng mà Karnak chưa bao giờ chứng kiến, ông quản gia cúi đầu thật sâu, "Chào mừng ngài quay lại, thưa lãnh chúa."

Hai người chỉ có thể nhìn nhau, mắt mở to đầy ngạc nhiên.

'Thiếu gia là lãnh chúa ư?'

'Ta là lãnh chúa à?'

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Phòng khách xa hoa được trang trí bằng những bức tranh và đồ trang trí đầy vẻ tao nhã.

Hơi nước bốc lên từ những tách trà đang đặt trên bàn.

'Trà…?' Karnak nghĩ với vẻ mặt ngơ ngác.

Trong thời của hắn, hắn chưa từng dám mơ tới việc được nếm thử thứ xa xỉ như thế này.

Liếc nhìn sang bên kia, hắn thấy Baros đang cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

"Đã hơn nửa năm kể từ khi ngài kế vị vị trí nam tước, Ngài Karnak..." Taffle nói với giọng nhẹ nhàng.

Có vẻ như Karnak đã thừa kế tước vị nam tước ở tuổi hai mươi, ngay sau lễ trưởng thành của hắn.

"Ngài đã đạt được điều mà ngài mong muốn chưa?"

"Đạt được ư?" Karnak lúng túng, buộc miệng thốt lên.

Viên quản gia, thoáng ngạc nhiên, nhắc lại câu hỏi của mình. "Đó chẳng phải là lý do mà ngài ra đi sao?"

Karnak hắng giọng, cố gắng tỏ ra bình thản. "À thì, cũng có chút gì đó..."

May mắn thay, viên quản gia dường như không nhận ra điều gì bất thường.

"Thật mừng khi nghe điều đó. Nam tước quá cố sẽ rất vui lòng."

'Khoan đã, cha mình đã chết rồi sao?'

"Và Phu nhân Isabella... bà ấy sẽ rất tự hào nếu bà ấy vẫn còn sống..." ông lão tiếp tục.

Isabella là vợ của Nam tước Krafurt, mẹ kế của Karnak.

'Trời đất ơi. Người phụ nữ đó cũng đã chết ư?'

"Ngay cả khi thiếu gia Tesyl cũng qua đời, tôi đã lo lắng không yên... nhưng bây giờ tôi có thể thở phào nhẹ nhõm."

'Ngay cả anh trai cả của mình cũng đã chết ư?'

Karnak không thể không tò mò.

'Còn anh trai Faralt thì sao? Gã khốn thối tha đó đã xảy ra chuyện gì chứ?'

Ít nhất hắn cũng đoán được rằng anh trai thứ hai của hắn sẽ không được bình an vô sự. Nếu như vậy, tước vị nam tước sẽ không rơi vào tay Karnak.

Nhưng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

'Chuyện này sẽ giết chết mình mất, nhưng mình không thể hỏi thẳng ra.'

Và điều này là về chuyện ta "đi ra ngoài để làm gì"?

'Chỉ có một lý do duy nhất mà ta có thể rời đi ở độ tuổi này...'

Để nắm vững thuật chiêu hồn, sức mạnh mà hắn đã vô tình khám phá ra, trong bí mật.

Chẳng thể có lý do nào khác cả. Rõ ràng là phiên bản hiện tại của hắn đang luyện tập thuật chiêu hồn.

'Không đời nào ta lại tiết lộ sự thật về nó.'

Nếu bí mật của hắn bị lộ ra, thay vì được chào đón nồng nhiệt, hắn sẽ phải đối mặt với một đống củi cháy rực.

'Taffle nghĩ mục đích của ta là gì?'

Một câu hỏi khác lại trỗi lên trong hắn.

Ban đầu, Karnak theo đuổi thuật chiêu hồn để có được quyền lực và trả thù gia đình mình. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ như sự trả thù của hắn đã hoàn tất rồi.

Hắn đã là nam tước, hắn được tôn trọng, và mọi người dường như đều rất quý trọng hắn.

'Tại sao ta lại phải học thuật chiêu hồn nếu cuộc sống của ta đã trở nên thoải mái như thế này chứ?'

Hắn không biết. Không có một manh mối nào.

'Nếu ta vẫn còn sức mạnh của mình, ta có thể sử dụng điều khiển tâm trí để lấy thông tin, nhưng hiện tại ta không thể làm thế được.'

Karnak liếc mắt về phía Baros, ra hiệu cho anh ta làm gì đó.

Thật kỳ lạ khi hai người có thể giao tiếp chỉ bằng ánh mắt, nhưng bộ đôi này đã làm điều đó trong suốt hơn một trăm năm qua.

Baros lập tức hiểu ý và xen vào, "Ông Taffle."

"Vâng, Baros?"

"Ngài Karnak đã mệt mỏi sau chuyến đi dài rồi. Có lẽ chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này vào ngày mai nhé?"

"Ôi trời, anh nói đúng. Tôi thật là vô tâm." Người quản gia lắc đầu và đứng dậy khỏi ghế. "Tôi xin lỗi, thưa ngài. Xin hãy nghỉ ngơi đi ạ."

"Ta sẽ làm vậy."

Cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi cuộc thẩm vấn, Karnak đứng dậy.

"Chúng ta hãy ra khỏi đây, nhanh lên," hắn thúc giục Baros.

"Tôi hoàn toàn đồng ý, thiếu gia ạ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương