Tử Vong Khai Đoan
Quyển 4 - Chương 5-1: Lên đường tới Đảo Phục Sinh (1)

Dịch: Shun​


Bùi Kiêu chặt đứt tội nghiệt cho Trương Hằng xong, chẳng nói gì mà chỉ vừa đứng nhìn anh ta vừa cười dài ha hả một trận. Một lúc lâu sau, hắn mới vỗ mạnh bả vai Trương Hằng một cái: “Tốt! Rất tốt! Ngươi là người tốt...”

Trương Hằng lập tức có chút cảm giác dở khóc dở cười. Anh chàng đẩy tay Bùi Kiêu ra rồi nói: “Bị người khác đánh giá là người tốt đã là chuyện chẳng vui vẻ gì rồi (1). Thế chuyện gì còn khó chịu hơn là bị người khác đánh giá là người tốt đây? Chính là kẻ khen mình tốt lại là một gã đàn ông đấy... Được rồi, dẫn ta đến Địa Phủ đi. Chắc là còn có thời hạn vào cửa đúng không? Truyền thuyết cũng có nói mà: Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, thì chắc chắn ngươi không được ở lại đến canh tư. Đi thôi đi thôi, ta không thể chờ để được vào xem Địa Phủ nữa rồi!”

Vẻ mặt Bùi Kiêu thoáng trở nên nặng nề. Hắn đột nhiên hỏi: “ Để có thể gặp lại cô bé kia sớm một chút đúng không a? Tên là Vương Tuyết Liên nhỉ? Cái tên đó đúng là rất có hương vị của nơi xóm núi xa rời thế tục này đấy. Ngươi muốn cố gắng để được nhanh chóng gặp lại cô bé ấy sao?”

Trương Hằng thoáng sửng sốt, nhưng bộ dạng tươi cười đầy cởi mở của anh ta vẫn y như trước: “Đúng vậy đấy. Xem ra đám thần tiên các ngươi đúng là cái gì cũng biết! Không sai, ta đúng là muốn mau chóng gặp lại cô ấy. Không biết những năm qua cô ấy sống thế nào, sinh hoạt tại Địa Phủ không biết có được trôi chảy như ý hay không, có tìm được công việc tốt không? Ài! Càng nghĩ càng cảm thấy hồi hộp quá. Đi nhanh nhanh thôi!”

Tâm trạng Bùi Kiêu dường như càng nặng nề. Hắn không biết có nên đánh vỡ sự kỳ vọng của Trương Hằng hay không... Thế giới này không hề có Địa Phủ! Chỉ có Địa Ngục... và người con gái mà Trương Hằng yêu tha thiết kia, có lẽ đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Trương Hằng, hãy bình tĩnh lại! Ta sẽ nói với ngươi một vài chuyện… về hiện thực của thế giới, về những gì liên quan tới những linh hồn như chúng ta...” Bùi Kiêu cũng chỉ chần chừ một chút. Hắn lúc này đã là cường giả Chân Ma cấp, sở hữu trường khí thế bao dung mà người đời mới nghe nói lần đầu, hành động theo tâm chứ không lo lắng quá nhiều, vậy nên hắn chỉ thoáng chần chừ rồi cũng lập tức kể hết với Trương Hằng những gì liên quan tới giới linh hồn.

Lúc đầu, Trương Hằng vừa nghe vừa thể hiện biểu cảm đầy hưng phấn, nhưng rồi càng nghe về sau, tâm trạng anh càng trở nên nặng nề. Đến khi nghe xong, anh chẳng nói gì mà chỉ yên lặng ngồi xuống, ở đó thở dài cả buổi.

Vì Bùi Kiêu đã khu trừ toàn bộ tội nghiệt cho Trương Hằng, nên dù lúc này đã sắp đến nửa đêm nhưng cũng không có gì phải lo lắng, điều đáng ngại thật sự là trạng thái tinh thần của Trương Hằng giờ sẽ ra sao! Nói thật, so với Dương Đỉnh Thiên thì kỳ vọng mà Bùi Kiêu đặt vào anh chàng Trương Hằng này còn lớn hơn nữa! Đó là vì tính cách tự do, phóng khoáng của Trương Hằng có nét rất gần với hành động theo ‘tâm’. Tuy kẻ có loại tính cách này thường thường sẽ rất thiếu quyết tâm và kiên trì, nhưng bản thân Trương Hằng thì lại có được những yếu tố đó nhờ vào những gì anh ta đã trải qua.

Hơn nữa, tính cách anh ta còn rất quang minh chính đại, ẩn chứa hào khí hiệp nghĩa. Chỉ vậy thôi đã đủ để Bùi Kiêu cảm thấy quý mến. Cứ suy nghĩ một chút đi, một chàng công tử con nhà giàu nơi thành thị, chỉ vì giấc mơ của người con gái mà anh ta yêu, lại sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống sung sướng của mình để đến một xóm núi nghèo khó dạy học, mà còn dạy cực kỳ chân thành và nhiệt huyết! Người như vậy, có đời nào lại bán đứng đồng đội vì lợi ích hay không?

Thế nên, sau khi Bùi Kiêu chặt đứt tội nghiệt cho Trương Hằng, hắn mới khen liền mấy câu ‘rất tốt’ như vậy, chính là vì hắn rất kỳ vọng vào Trương Hằng. Cứ xem tính cách đặc biệt như vậy thì Trương Hằng đúng là vô cùng thích hợp để trở thành Chân Ma cấp, hơn nữa quá trình trở thành Chân Ma cấp cũng sẽ rất dễ dàng. Riêng điểm ấy thì Dương Đỉnh Thiên không thể nào so sánh được với anh chàng này, dù sao thì chấp niệm trong lòng của Dương Đỉnh Thiên cũng quá khó để có thể đạt được… Bùi Kiêu lúc này chỉ lo rằng vì niềm hy vọng của Trương Hằng tan vỡ mà khiến cho tâm tính anh ta biến chất. Khi đó mà muốn khôi phục bản tâm thì chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và công sức đấy.

Không ngờ sau khi Trương Hằng buồn bã một hồi thì bỗng cười phá lên ha hả, sau đó lại ngửa đầu lên trời gào thét một tràng, sau cùng mới hét lên mấy câu: “Nếu ngày hôm qua đã không thể trở lại, vậy hôm nay ưu phiền thì được ích gì? Thật ra lâu nay ta vẫn biết, người chết như nến tắt, đời trôi qua như một giấc mộng, không thể thay đổi, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng. Cho dù hôm nay có ở đây nhớ mong luyến tiếc thì liệu có thể quay về trong giấc mộng đó được hay sao? Được rồi, được rồi...”

Trương Hằng lúc này mới nhìn Bùi Kiêu nói: “Ta muốn đi gặp bà con thôn dân một chút. Năm năm này, ta đã được họ quan tâm rất nhiều, giờ đột ngột chết đi đúng là chưa quen được. Dường như chuyện ngày hôm qua vẫn còn ở ngay trước mắt, cảm thấy như thể ngày mai lại sẽ đi đưa bọn nhỏ qua sông. Ha ha. Những đứa trẻ này đúng là thật khổ, chỉ có một gian phòng cỏ tranh do cả thôn cùng dựng lên, thiếu thốn chiếu sáng mà đến cả bộ sách giáo khoa duy nhất cũng là do bà con vất vả đi săn heo rừng bán mới mua được. Ài. Năm năm này, đã nhiều lần ta tưởng mình không thể kiên trì được nữa, nhưng nhìn đôi mắt khát vọng của thôn dân, ta lại nhớ tới đôi mắt trong ngần như nước của cô ấy, thế là đã không hay không biết mà chịu đựng được đến giờ. Nếu không có vì tai nạn lần này, có lẽ ta cũng sẽ dành nốt quãng đời còn lại của mình ở nơi đây.”

Lúc này sắc trời đã tối, nhưng ánh chiều tà xiên xiên vẫn còn lưu lại một vài vệt sáng nơi đỉnh núi cao, chiếu rọi vào nền tuyết trắng phau. Ở dưới núi là thảm cây rừng xanh biếc, hẻm núi tĩnh lặng chỉ còn lại những tiếng chim hót vang. Nếu không kể tới việc nơi này quá nghèo khó thì đây thực ra cũng là một chỗ đáng để sống nốt quãng đời còn lại.

Trương Hằng thò tay vỗ mạnh khuôn mặt mình mấy cái, sau đó mới nói lớn: “Không nên nghĩ ngợi những thứ này nữa. Lại nói tiếp, cũng đã năm năm rồi ta không về gặp cha mẹ. Mấy hôm trước có việc ghé vào thị trấn còn nói chuyện điện thoại với họ. Tuy cha vẫn không thèm để ý tới ta, nhưng mẹ thì vẫn khóc nghẹn như mọi lần… Ài! Ta đã khiến cho bọn họ phải lo lắng và khổ sở lâu như vậy rồi, giờ cũng nên trở về thăm họ rồi. Chỉ không biết là liệu họ có giật mình hoảng sợ hay không, khi thấy con trai mình đã biến thành quỷ trở về thăm. Ha ha ha...” Nói xong lời cuối cùng, tiếng cười của Trương Hằng lại càng trở nên thoải mái.

Bùi Kiêu cũng cười phá lên ha hả, cảm thấy tính tình của tên thanh niên trước mặt này đúng rất hợp với mình. Hắn lại vỗ vai Trương Hằng rồi nói: “Nhanh đi gặp lại bà con đi. Nhưng mà ngươi cũng đừng có thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, hiện hình ra để rồi hù dọa bọn họ. Người sống trên núi rất mê tín, họ cho rằng chỉ có linh hồn của người chết oan thì mới không được siêu thoát. Nếu để bọn họ biết linh hồn của ngươi vẫn còn ở nguyên đây thì chắc hẳn sẽ càng tự trách bản thân đấy.”

Trương Hằng cũng cười cười. Thân thể anh bồng bềnh bay lên rồi phóng về phía xóm núi kia. Nhưng chỉ vừa mới bay đi được mấy mét thì hắn bỗng như nhớ ra điều gì đó, liền dừng lại hỏi: “Đúng rồi. Lúc trước ngươi có nói là Tự do Linh Hồn kiếm tiền rất dễ hả? Dù là đi làm một nhiệm vụ dễ nhất cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn à?”

Bùi Kiêu có hơi ngẩn ra: “Đúng rồi, Tự Do Linh Hồn kiếm tiền đúng là rất dễ. Nhưng chắc ngươi hề không thiếu tiền mới đúng chứ? Cha mẹ của ngươi là thương nhân rất giàu kia mà?”

Trương Hằng chỉ biết cười khổ não: “Suốt năm năm nay, ta chưa hề lấy một đồng nào của họ cả… Hơn nữa, đây là vì các bà con nơi này, ta muốn dùng tiền do chính mình kiếm được để làm cho họ vài điều. Ta hy vọng có thể dùng chính ta tiền kiếm được để mở một con đường nhựa dẫn vào trong thôn, cũng mong có thể kéo đường dây điện về cho họ, mong có thể xây cho lũ trẻ một phòng học thật khang trang, mong có thể mời được một vài giáo viên về để dạy lũ trẻ.”

Bùi Kiêu im lặng một hồi, rồi hắn lại lần nữa thở dài: “Rồi sẽ có cơ hội thôi…”

“Vậy ư?” Trương Hằng quay người bay về hướng xóm núi, bay đi rồi nhưng tiếng nói của anh vẫn vang vọng đến tai: “Thế thì, ta có thể yên tâm rời khỏi nơi này rồi.”

Đến khi Trương Hằng trở ra từ xóm núi thì trời đã gần sáng. Nhìn vẻ mệt mỏi và sắc mặt khổ sở của Trương Hằng, Bùi Kiêu biết là tâm trạng anh ta cũng không phải thoải mái như biểu hiện bề ngoài. Dù sao thì đó cũng là cái chết của chính anh ta, chẳng ai có thể dửng dưng với cái chết của chính mình, cho dù là thánh nhân cũng vậy. Vậy nên Bùi Kiêu cũng chẳng cố an ủi Trương Hằng, chỉ lẳng lặng dẫn hắn bay ra khỏi vùng núi này.

Hôm nay đã là ngày một tháng ba, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đến ngày bảy tháng ba - ngày khai mạc Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước. Với tốc độ của Bùi Kiêu thì hắn sẽ chỉ mất khoảng bảy, tám tiếng để bay từ nơi này - Tứ Xuyên tới Bắc Kinh, nhưng bây giờ lại còn có thêm Trương Hằng. Nếu Bùi Kiêu muốn kéo theo anh ta bay trở về thì có khi sẽ phải mất tới mấy ngày. Vậy thì không ổn! Dù sao cũng không thể để đến sát ngày bảy tháng ba mới bắt đầu khởi hành chứ?

Hội Nghị Thương Đỉnh mười bảy nước lần này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, bọn Kẻ Sa Đọa thì đứng ngoài rình lom lom. Mà Trung Quốc lúc này đã có vị thế rất cao trong số các tổ chức linh hồn trên thế giới, là quốc gia duy nhất có tới hai cường giả Chân Ma cấp và trong số đó còn có người đứng đầu toàn thế giới! Thực lực như vậy đúng là đã hơn xa những quốc gia còn lại, mặc dù số lượng Tự Do Linh Hồn và Tránh Thoát Giả hơi ít hơn các quốc gia khác, những thực lực tổng hợp thì vẫn mạnh hơn. Vậy đã đủ để được xưng là tổ chức linh hồn mạnh nhất rồi.

Vậy nên, có thể nói là Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc có địa vị hết sức quan trọng trong Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này. Cho dù là những quyết định của hội nghị hay chuyện đối phó với tập đoàn Kẻ Sa Đọa, cũng chắc chắn không thể thiếu được sự tham gia của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc và phải nhờ tới thực lực của Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ mới được. Mà một sự kiện lớn như vậy, đương nhiên không thể để chỉ mình hai người họ chạy tới như thể đi du lịch, phải sắp xếp xem người nào bảo vệ, người nào tấn công và đủ loại chức trách khác nữa. Tuy những việc này đã có Cung Diệp Vũ và người của hắn lo liệu thay cho Bùi Kiêu, nhưng dù sao thì giờ Bùi Kiêu cũng đã có một đoàn đội riêng. Mặc dù đoàn đội hiện tại mới chỉ có hắn và Dương Đỉnh Thiên, cộng thêm anh chàng Trương Hằng – tay mơ tới mức không thể tay mơ hơn thì cũng mới chỉ có ba người... Cùng lắm tính thêm cả gã Lý Lâm rất có thể cũng là một linh hồn đặc thù là bốn người, nhưng dù vậy thì hắn cũng nhất định phải tham dự vào chuyện này.

Thế nên, chậm nhất là ngày hai tháng ba, hắn phải về đến Bắc Kinh. Nhưng nếu dẫn theo Trương Hằng thì quá vướng víu, vậy thì hắn chỉ còn cách đáp máy bay mà thôi. Do đó, sau khi rời khỏi vùng núi kia, hai người liền bay thẳng về hướng thủ phủ của Tứ Xuyên. Tại đó, Bùi Kiêu hiện hình rồi tìm nơi gọi điện thoại về Bắc Kinh cho Lý Lâm vốn đang chờ lệnh tại tổ chức linh hồn. Chỉ vài giờ sau, Lý Lâm đã cùng năm thành viên khác của tổ hậu cần có mặt. Bọn họ dùng hai xe việt dã quân sự đưa Bùi Kiêu và Trương Hằng tới một sân bay quân sự bí mật ở vùng ngoại ô.

Trương Hằng đã bị những gì mình thấy làm cho trợn lòi cả mắt từ lâu rồi. Tuy anh đã được nghe Bùi Kiêu nói cho biết rất nhiều chuyện của giới linh hồn, cũng biết bản thân mình là một loại linh hồn đặc thù nào đó có số lượng rất ít. Tuy không ít bằng số lượng các Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như Bùi Kiêu, nhưng cũng đã là những nhân tài rất quý hiếm của giới linh hồn, nhưng anh đúng là chẳng thể tưởng tượng được địa vị của Bùi Kiêu lại cao đến như vậy! Chỉ nói một câu mà có ngay xe quân đội đến đón hắn? Vậy có phải là quá khó tin không?

Đám Lý Lâm cũng không để ý lắm tới biểu cảm và những tiếng than thở liên tục của Trương Hằng, bọn hắn đang báo cáo lại cho Bùi Kiêu những sự kiện lớn của giới linh hồn đã diễn ra trong khoảng thời gian hắn đi vắng vừa rồi.

Khi đang trên đường đi tới sân bay, Bùi Kiêu bỗng vừa cười vừa lấy ra từ U Minh Nhẫn sáu thanh Thiên Sinh Vũ Khí loại cận chiến. Ngay khi đám Lý Lâm đang nhìn hành động của hắn với ánh mắt tò mò thì hắn lại đưa mấy thanh Thiên Sinh Vũ Khí đó cho bọn hắn, đồng thời nói: “Ta đã tiến giai Chân Ma cấp thành công, trường khí thế của ta là bao dung, trường khí thế này có một đặc tính khá kỳ quặc, đó là có thể làm cho Năng Lượng Tiêu Chuẩn của ta bám vào trên Thiên Sinh Vũ khí trong một thời gian dài. Hơn nữa, dường như cả người sống cũng có thể sử dụng được những Thiên Sinh Vũ Khí có Năng Lượng Tiêu Chuẩn của ta bám vào như vậy. Các ngươi hãy giữ lại những Thiên Sinh Vũ khí này bên người, thử xem có thể sử dụng để chiến đấu với quỷ quái hay không. Nếu như dùng được thì sau này các ngươi hãy giữ lại sáu thanh Thiên Sinh Vũ Khí đó mà phòng thân. Các ngươi làm nhân viên hậu cần của ta thì chắc chắn sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm, lực sát thương của súng điện từ quá nhỏ nên dùng Thiên Sinh Vũ Khí vẫn thích hơn.”

Sáu người Lý Lâm nghe hắn nói mà trợn mắt há hốc mồm. Đây đúng là chuyện lần đầu tiên bọn họ mới nghe nói đến. Thiên Sinh Vũ Khí cũng giống như linh hồn hoặc và quỷ quái, cơ bản là người bình thường không thể chạm vào được. Trừ khi có linh hồn thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn để làm cho Thiên Sinh Vũ Khí hiện ra, như vậy thì người sống mới có thể tiếp xúc được với nó. Nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện chính phủ giao Thiên Sinh Vũ Khí cho Tự Do Linh Hồn để làm các nhiệm vụ? Chính phủ đương nhiên là tin tưởng người sống hơn xa linh hồn, nếu có thể thì bọn họ chỉ muốn người sống sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí mà thôi.

Thế mà lúc này, Bùi Kiêu lại có thể phá vỡ chân lý đó, khiến người sống cũng có thể sử dụng được Thiên Sinh Vũ Khí ư? Chuyện này đúng là kinh thế hãi tục, một khi chính phủ các nước thế giới biết được, chỉ sợ sẽ gây chấn động dư luận toàn thế giới mất! Lúc đó, có khi vị thế và giá trị con người của Bùi Kiêu sẽ còn tăng cao hơn lúc này gấp bội cũng nên.

Trong sáu người thì Lý Lâm là kẻ không giấu nổi sự hưng phấn của mình. Sở dĩ hắn không để ý tới lời cha mẹ mà nhất quyết gia nhập tổ chức linh hồn, chính là vì hi vọng có thể tìm được phương pháp giải quyết quỷ quái cũng như vượt qua ngày tận thế năm 2012. Nhưng dù tìm kiếm thế nào, nhưng thứ không phải lực lượng của chính mình thì vẫn không thể khiến hắn yên tâm. Nhưng giờ đây... hắn vậy mà đã có thể sử dụng được Thiên Sinh Vũ Khí rồi ư?

Quả nhiên, Lý Lâm có thể nhấc được một cây rìu nhỏ trong tay Bùi Kiêu lên. Hắn cẩn thận từng ly từng tí cầm cây rìu một tay đó, như thể sợ sẽ làm hư hại nó vậy. Cảm giác khi cầm thứ này thật quá kỳ diệu, rõ ràng trong tay có cảm giác như đang chạm vào kim loại, nhưng bàn tay lại không cảm thấy bất cứ một sức nặng nào, có cảm giác còn nhẹ hơn bọt biển nhiều… Không, phải là hoàn toàn không có trọng lượng mới đúng! Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến cho Lý Lâm ngây người trong chốc lát, sau đó mới thử vung vẩy cây rìu trong tay vài cái, lúc này mới phá lên cười vui sướng.

Năm người còn lại cũng đã không thể chờ đợi để được cầm thử Thiên Sinh Vũ Khí nữa. Trong mặt bọn họ đều lộ ra vẻ vui sướng đến khó tả, ánh mắt nhìn về phía Bùi Kiêu thể hiện đầy sự cảm kích.

Bùi Kiêu vừa cười vừa nói: “Được rồi, đừng có làm ra vẻ quá khích như vậy nữa. Sau này mà có Thiên Sinh Vũ Khí tốt hơn thì ta sẽ đổi cho các ngươi. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ rằng: lý do các ngươi có thể sử dụng được những Thiên Sinh Vũ Khí này là vì ta đã để Năng Lượng Tiêu Chuẩn của mình bám vào trên đó. Mà vì có liên quan tới cường độ chấp niệm của bản thân, nên ta không thể để lại quá nhiều Năng Lượng Tiêu Chuẩn. Nếu như giữ nguyên không sử dụng thì có lẽ năng lượng sẽ đủ duy trì chừng 70 ngày – cái này chắc có liên quan tới cường độ chấp niệm gấp 7 lần của ta. Nhưng một khi các ngươi chiến đấu với quỷ quái thì Năng Lượng Tiêu Chuẩn bám trên đó sẽ bị tiêu hao hết nhanh chóng. Các ngươi thấy ánh sáng phát ra từ Thiên Sinh Vũ Khí mà mình đang cầm chứ? Ánh chớp lập loè màu trắng đó chính là Năng Lượng Tiêu Chuẩn của ta, một khi tiêu hao hết thì dù có thấy nhưng các ngươi cũng sẽ không chạm vào những Thiên Sinh Vũ Khí này được nữa. Vậy nên, sau này nếu có chiến đầu với quỷ quái thì cũng phải thật cẩn thật đấy!”

Mọi người nghe vậy thì rùng mình, cũng đồng loạt gật đầu vâng, dạ. Sau đó, Lý Lâm điều khiển máy bay, đưa mọi người cùng trở lại Bắc Kinh.

“Đúng rồi, lúc trước các ngươi có nói rằng trong Thành Phố Vàng bỗng nhiên cũng xuất hiện rất nhiều quỷ quái Chân Ma cấp. Chuyện đó giờ thế nào rồi?” Đang trả lời một vài vấn đề của Trương Hằng thì Bùi Kiêu bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi mấy tên đội hậu cần đang ngồi bên cạnh.

Một người trong số đó nói: “Lần này, một đội linh hồn do nước Mỹ thành lập tiến vào trong đó. Theo như người trốn về kể lại, bọn hắn phát hiện ở trong ảo giới đó có một cái cung điện kỳ lạ dưới lòng đất. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện sáu con quỷ quái Chân Ma cấp vây công bọn họ, trừ vài người không tiến vào trong cung điện đó trốn thoát ra ngoài thì phần lớn những người còn lại đều bị nhốt ở trong đó, kể cả Varotian và Nannia. Đúng rồi, nghe nói sau khi biết chuyện này, ba ngày trước, Cung Diệp Vũ đã một mình đi đến nước Mỹ, dường như hắn muốn đi cứu viện đội linh hồn của nước Mỹ...”

Bùi Kiêu lập tức kinh sợ quát lên: “Cái gì? Vào lúc này?! Bọn Varotian điên rồi sao? Không biết Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước sắp bắt đầu sao?”

“Nếu như hội nghị sắp bắt đầu, mà bọn họ lại không có ở đó... Không phải, không có bọn họ cũng không sao, nhưng nếu Cung Diệp Vũ không có ở đó...”

Bùi Kiêu thực sự lo lắng tới khó mà hình dung nổi. Hắn nghĩ tới cái hình chiếu của Cung Diệp Vũ mà gã thanh nhiên tóc màu bạc triệu hoán ra, dù lúc này đã là cường giả Chân Ma cấp, nhưng hắn vẫn không tự tin là có thể chống được một đòn toàn lực của cái hình chiếu đó...

Nếu như không có Kẻ Đứng Đầu trấn giữ... vậy thì Hội Nghị Thượng Đỉnh đảo Phục Sinh rồi sẽ ra sao đây!?

Chú thích:

1. Người tốt: người TQ thời nay thường quan niệm người tốt là sẽ phải chịu khổ. Vậy nên người khác đánh giá là người tốt thì cũng khá gần với ngốc và khờ khạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương