Tử Việt Lan San
-
Chương 41: Được cứu
41, Được cứu
“Làm sao để cứu hắn?” Hoa Thiên Lang vội vàng kéo Gia Cát hỏi.
Gia Cát tỉ mỉ bắt mạch cho Lâm Hạo Dương sau đó nói:“Băng cổ là độc vật âm độc, nếu muốn đem độc tính bức ra chỉ có thể dùng nội lực chí hàn mới được.”
“Ta được không?” Dạ Lan San tiến lên nhìn Gia Cát.
Gia Cát lắc đầu, nói: “Trong quá trình giải độc sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Bảo chủ phải thay Lâm tướng quân bảo hộ tâm mạch, không thể phân tâm; Đoạn Đoạn võ công chí dương, cũng không thể dùng.”
“Ta đến!” Hoa Thiên Lang nói:“Nội lực của ta chí hàn, phải làm như thế nào?”
Gia Cát nháy mắt mấy cái, nói:“Có nguy hiểm, ta chưa từng thử qua, cũng chỉ là xem qua từ trong sách mà thôi, chỉ cần một chút không cẩn thận cổ độc sẽ phản lại trên người người bức độc, Hoàng Thượng cân nhắc.”
Hoa Thiên Lang cười nhẹ, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương chăm chú, nói:“Ta đã mất đi hắn một lần, không bao giờ muốn mất đi lần thứ hai, mấy năm nay đều là hắn bán mạng thay ta, lần này cuối cùng cũng đến lượt ta thay hắn làm chút chuyện .“
“Nhưng là ngươi là vua của một nước, không thể dễ dàng lấy tính mạng……” Thần Tử Việt lo lắng nhìn y.
Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Chính bởi vì ta là vua của một nước, Dương mới có thể luôn không chấp nhận ta…… Ta thà buông tha danh hào vua của một nước. Yên tâm đi, ta không sao, cho dù có chuyện, Thập cửu Vương thúc tuy là ngoại thích, nhưng làm người ngay thẳng trung nghĩa, giang sơn giao cho hắn cũng không có vấn đề.”
Gia Cát do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Thiên Lang đành phải gật đầu, bắt đầu chuẩn bị cứu người.
“Bản thân ngươi không có việc gì đi?” Đoạn Tinh lo lắng nhỏ giọng hỏi Gia Cát:“Mấy ngày nay luôn hành quân đi theo cũng không ngủ ngon, có thể chịu được hay không?”
Gia Cát cười vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói:“Yên tâm đi ta có chừng mực, ngươi cẩn thận trông chừng đừng cho người ngoài vào quấy rối.”
“Ân, vậy ngươi cẩn thận.” Đoạn Tinh tiến qua hôn nhẹ tóc Gia Cát, dẫn Thần Tử Việt ra ngoài canh giữ ở động khẩu.
“Đoạn Đoạn, bọn họ có thể có việc gì hay không?” Thần Tử Việt lo lắng nhìn vào trong động.
Đoạn Tinh lắc đầu nói:“Yên tâm đi, ta hiểu Gia Cát, không nắm chắc y tuyệt đối sẽ không làm. Nếu y nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì.”
Thần Tử Việt nghe vậy cũng thả tâm, chớp mắt mấy cái nói:“Lão thiên gia cũng không tệ lắm, người tốt sẽ có hảo báo.”
Đoạn Tinh cười cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn:“Tiểu hài tử ta phát hiện ngươi gần đây rất thâm trầm, cũng không có vui vẻ giống như trước, làm sao vậy?”
Thần Tử Việt sửng sốt:“Ta có sao?”
“Đương nhiên.” Đoạn Tinh gật đầu:“Ngươi có phải có tâm sự gì không?”
Thần Tử Việt khụt khịt, nhíu mày nói:“Ngay cả ngươi một thô còn nhìn ra ta có tâm sự……”
Đoạn Tinh bật cười, quàng vai hắn nói:“Bảo chủ đã sớm nhìn ra ngươi không ổn, chính là không dám hỏi ngươi, y nghĩ ngươi…… Ngày đó y còn hỏi ta Gia Cát lần đầu tiên cùng ta làm xong có sinh khí hay không!!”
Thần Tử Việt mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ liếc nhìn vào trong động, nghĩ trong đầu Tiểu Hắc suốt ngày đều muốn cái gì đâu……
Hai canh giờ sau, Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương đi ra động khẩu, nhìn vẻ mặt của y, Đoạn Tinh cùng Thần Tử Việt trong lòng vui vẻ —– Xem ra không có việc gì. Hoa Thiên Lang thật cẩn thận lấy áo choàng đem Lâm Hạo Dương bọc thật kỹ rồi nâng lên lưng ngựa, quay đầu nói:“Tiên sinh thay Hạo Dương viết phương thuốc, ta dẫn hắn đi trước một bước, sau khi trở sẽ thêm trọng tạ.”
Đoạn Tinh gật đầu nhìn Hoa Thiên Lang mang theo nhân mã rời đi, liền vội đưa Thần Tử Việt vào trong động, thì thấy Dạ Lan San đang ngồi ở một bên điều nội tức, Gia Cát dựa vào trên giường bạch ngọc, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Gia Cát.” Đoạn Tinh vội vàng chạy tới ôm y vào trong lòng:“Giường này lạnh như băng, ngươi dựa vào nó làm gì! Thấy thế nào, có sao không?”
Gia Cát lắc đầu, nói:“Không sao, chỉ là hơi mệt.”
“Ta dẫn ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nơi này rất lạnh.” Đoạn Tinh một hơi ôm ngang lấy y đi ra ngoài.
Dạ Lan San cũng từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ y phục, chớp mắt mấy cái nhìn Thần Tử Việt.
“Ngươi…… làm gì nhìn ta như vậy!” Thần Tử Việt bị chột dạ, hơn nữa hàn khí trên giường bạch ngọc, cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Dạ Lan San thật ủy khuất:“Đoạn Đoạn quan tâm Gia Cát như vậy, ngươi sao không hỏi ta có khó chịu hay không?”
Thần Tử Việt vươn móng vuốt vỗ vỗ vai y, nói:“Tiểu Hắc, ta phát hiện ngươi gần đây thường xuyên làm nũng với ta……”
Dạ Lan San gật đầu, còn thật sự nói:“Bởi vì Gia Cát nói ngươi ăn mềm không ăn cứng.”
“Vậy ngươi muốn ta tỏ vẻ quan tâm ngươi như thế nào?” Thần Tử Việt cau mày bất đắc dĩ.
“Hôn một cái!” Dạ Lan San đem mặt đưa qua.
Thần Tử Việt mếu máo, ôm lấy đầu y hung hăng ở trên mặt hắn “Bẹp” một cái.
Dạ Lan San vui vẻ, ôm chầm Thần Tử Việt sờ tới sờ lui, to gan tranh thủ phúc lợi:“Tiểu Việt ta muốn ngươi! Hiện tại!”
“Được!” Thần Tử Việt sảng khoái gật gật đầu.
“A?” Dạ Lan San sửng sốt, cảm thấy Tiểu Việt có phải không hiểu ý mình hay không, sao đáp ứng dứt khoát như vậy……
Thần Tử Việt lườm y một cái:“A cái gì a, không muốn thì quên đi.”
“Muốn muốn muốn!” Dạ Lan San vội vàng đem hắn chộp vào trong lòng quay đầu nhìn khắp nơi.
“Ta muốn ở đây!” Thần Tử Việt chỉ giường bạch ngọc.
Dạ Lan San nhíu mày:“Không được, rất lạnh.”
“Vậy không cần làm, không muốn chỗ khác!” Thần Tử Việt trừng y, quay đầu đi ra ngoài.
Dạ Lan San xoa xoa đầu, ủ rũ bất đắc dĩ đuổi kịp.
Thần Tử Việt dừng lại nhìn vẻ mặt muốn tìm bất mãn của Dạ Lan San, có chút kỳ quái, không phải Tiểu Hắc rất muốn sao, sao không than thở với mình ?
Dạ Lan San nhìn ra nghi hoặc của hắn, rầu rĩ nói:“Nơi đó rất lạnh, đối với thân thể ngươi không tốt! Không làm.”
Thần Tử Việt khụt khịt, cảm thấy mình vừa rồi hình như là có chút hung dữ, vì vậy đi qua ôm lấy y cọ cọ:“Vậy, nếu không chúng ta xuống trấn nhỏ dưới núi kia? Ngày mai hãy khởi hành đi tới Ngọc Quan Thành.”
Dạ Lan San cuồng gật đầu, một phen ôm lấy Thần Tử Việt xoay người lên ngựa thúc roi chạy, Tiểu bạch mã của Thần Tử Việt vốn làm mặt lơ với Ô Vân Đạp Tuyết của Dạ Lan San, thấy nó đột nhiên bỏ chạy biến mất nhất thời ở tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, co chân đuổi theo.
Hai người đến lầu khách điếm duy nhất dưới núi, đẩy cửa đi vào liền thấy Đoạn Tinh cùng Gia Cát đang đang đi lên lầu. Đoạn Tinh thấy Thần Tử Việt mặt đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn mình cùng Gia Cát liền hiểu rõ, vì thế chọn chọn mi nhìn Dạ Lan San cười xấu xa, kéo Gia Cát vào phòng.
“Bảo chủ vừa rồi hao phí nhiều tinh lực như vậy, sao còn có tâm tình làm……” Đoạn Tinh rung đùi đắc ý.
Gia Cát khẩn trương, ôm gối đầu nhảy đến tận bên trong giường, tay chỉ vào Đoạn Tinh:“Ngươi…… Ta mệt chết đi ! Còn đau đầu!”
Đoạn Tinh bật cười, tay đem y ấn ngã xuống giường rồi đắp chăn, cúi đầu hôn nhẹ môi y, nói:“Khẩn trương cái gì, dù ngươi muốn làm, ta còn luyến tiếc ngươi mệt a, nghỉ ngơi cho tốt đi, một chút nữa ta gọi ngươi dậy ăn cơm.”
Gia Cát chớp mắt mấy cái, ôm chăn dịch vào trong, nhắm mắt ngủ.
Đoạn Tinh cười nằm ở bên cạnh y, nhẹ nhàng đem y ôm vào trong lòng mình. Thấy y ngủ so với mọi lần nhanh hơn, Đoạn Tinh nhíu mày đưa tay thử mạch đập của y, có chút suy yếu. Vừa rồi khẳng định lại hao phí rất nhiều nội lực. Nhìn gương mặt y mỏi mệt, Đoạn Tinh đau lòng nhẹ giọng nói:“Ngốc tử, biết cứu người khác sao lại không biết lo cho chính mình.”
Gia Cát chép chép miệng, hừ hừ hai tiếng kháng nghị, sau đó chui vào trong lòng Đoạn Tinh, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ vù vù.
Trong phòng bên cạnh, Thần Tử Việt ngồi ở cạnh giường không nói lời nào, Dạ Lan San đứng ở bên cạnh thật xấu hổ……
Hồi lâu sau, Thần Tử Việt rốt cục ngẩng đầu nháy mắt mấy cái:“Ngươi đứng đủ chưa?”
“Ách……” Dạ Lan San ngồi ở bên cạnh Thần Tử Việt, nghĩ rằng mình sao lại vô dụng như vậy, Tiểu Việt Việt cũng không khẩn trương, mình khẩn trương cái gì a, dù sao đều đã làm rồi……
“Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt tay xoa xoa đầu của y, nói:“Vừa rồi có mệt hay không?”
“Tàm tạm.” Dạ Lan San ôm lấy hắn, nói:“Ta không có chuyện gì, mệt là Gia Cát cùng Hoa Thiên Lang.”
“Hoàng Thượng cho dù có mệt trong lòng cũng vui vẻ .” Thần Tử Việt hướng vào trong lòng y cọ cọ, nói:“Mấy ngày qua y không hề cười, ta tưởng y sẽ không bao giờ cười nữa…… Hôm nay lúc y ôm Lâm tướng quân đi ra tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong đáy mắt đều là cao hứng, không giấu được .”
Dạ Lan San tay ôm Thần Tử Việt càng chặt hơn, nói:“Tiểu Việt, chúng ta chờ đánh xong Mạc Bắc sẽ trở về Vân Sát Bảo, sống vui vẻ giống như trước đây, được không?”
“Là nói hiện tại ngươi không vui sao?” Thần Tử Việt ngẩng đầu nhìn y, mặt nhăn cau mày:“Nhưng ta rất vui vẻ, chỉ cần là ở cùng ngươi mặc kệ ở đâu ta cũng vui.”
Dạ Lan San sửng sốt, chỉ thấy trong đáy mắt Thần Tử Việt tràn đầy chân thành, tâm ấm áp, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, trong lòng tràn đầy ý nghĩ hảo hảo yêu thương tiểu tử này.
Thần Tử Việt đưa tay vòng qua cổ y cùng y răng môi tương hỗ, trong lòng lại mơ hồ có chút ê ẩm —– Tiểu Hắc, ta không muốn về Vân Sát Bảo, ta muốn cùng ngươi đi nhiều nơi một chút, ngắm nhiều phong cảnh một chút, trải qua nhiều chuyện một chút. Vạn nhất về sau ta mất, ít nhất còn có thể nhớ lại cùng ngươi……
Thần Tử Việt đang miên man suy nghĩ, thì cảm thấy trên người chợt lạnh, hoàn hồn mới thấy y phục của mình đã bị cởi sạch sẽ, trong lòng không khỏi khẩn trương một trận, lại nhìn Dạ Lan San y phục chỉnh tề, một so với một càng khẩn trương, vì thế đưa tay đẩy ra Dạ Lan San đang ở trên người mình hôn đến hôn đi, kéo chăn đem mình bọc lại ngồi ở trên giường, phồng má không nói lời nào.
Dạ Lan San hoảng sợ, nghĩ rằng có phải mình làm hay không chỗ nào khiến Tiểu Việt mất hứng, vì vậy thật cẩn thận đi qua hỏi:“Làm sao vậy? Không muốn làm?”
Thần Tử Việt kỳ thật sau khi đẩy Dạ Lan San ra đã bắt đầu hối hận, cảm thấy mình có phải khẩn trương đến choáng váng hay không, hiện tại thấy y hỏi, vì vậy liều mạng chớp mắt, tâm nói phải làm phải làm .
Sau đó Dạ Bảo chủ hiểu sai, cảm thấy xong rồi, Tiểu Việt không muốn nói chuyện với mình, nhất định là vừa rồi mình quá sốt ruột dọa tới hắn. Giương mắt nhìn Thần Tử Việt lần nữa, vừa nghĩ tới thân thể trần truồng của hắn ở trong chăn, bả vai trắng trắng cùng cánh tay ở bên ngoài, còn có xương quai xanh kiều kiều, Dạ Lan San nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mình nếu tiếp tục nhìn thì xác định sẽ hộc máu bỏ mình vì chưa thỏa mãn dục vọng, vì vậy khẽ cắn răng đứng lên đi ra ngoài.
“Quay lại a!” Thần Tử Việt buồn bực, đành phải chủ động mở miệng gọi y lại.
Dạ Lan San vẻ mặt đau khổ ngồi ở bên giường, tội nghiệp mở miệng:“Ở trong này ta sợ ta nhịn không được……”
Thần Tử Việt đầy bất đắc dĩ, tâm nói trên thế giới này sao lại có người thành thật như Tiểu Hắc…… Ngẫm lại đành phải tự mình từ trong chăn bò ra ôm y cọ cọ, môi nhỏ giọng than thở:“Ngốc muốn chết.”
Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt chủ động đầu hoài tống bão, một cỗ hỏa nhiệt “Vọt” một cái chạy tuốt lên trên đầu, đại não còn chưa kịp phản ứng thân thể đã phản ứng dẫn đầu, nhào tới lại bắt đầu hôn. Thần Tử Việt bị y làm cho hít thở không thông, trợn mắt thở hổn hển nhìn Dạ Lan San, nhỏ giọng nói:“Ngươi, nhẹ một chút……”
Dạ Lan San gật đầu, tiếp tục cúi đầu hôn lên.
Thần Tử Việt nhắm lại hai mắt, chậm rãi bị y một lần lại một lần từ trong mê loạn lên đỉnh. Kìm lòng không được vươn hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Dạ Lan San, thầm nghĩ cứ ôm y như vậy cả đời không buông tay, ôn nhu lưu luyến, nhất thế dây dưa.
Sắc trời dần tối, Gia Cát đang ngủ mũi lại ngửi được một mùi thơm, vì thế mơ mơ màng màng mở to mắt từ trên giường ngồi dậy.
“Tỉnh ngủ ?” Đoạn Tinh đi tới ngồi ở bên giường:“Đã đói bụng đi? Đứng lên ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Ân.” Gia Cát gật đầu, nửa trợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh:“Giúp ta mặc y phục!”
Đoạn Tinh cười lắc đầu, giúp y mặc y phục xong lại ôm đến cạnh bàn đặt ngồi trên đầu gối mình, hôn nhẹ hai má y:“Càng ngày càng lười, muốn ta đút ngươi ăn hay không?”
“Muốn! Mệt, lười động.” Gia Cát gật đầu, ở Đoạn Tinh trong lòng chuyển động tìm tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại há mồm.
Đoạn Tinh nhìn đau lòng, lấy muỗng đút cơm cho y.
Gia Cát thật sự là quá mệt, đang ăn liền mông mông lung lung ngủ thiếp đi, Đoạn Tinh không đành lòng gọi y lại càng không muốn y đói. Đành phải liên tục hống y ăn nhiều thêm mấy muỗng, thật vất vả cơm nước xong, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng hỏi:“Muốn tắm rửa hay không?” Gia Cát lại nhắm mắt gật đầu đầu:“Ân, trên người khó chịu!”
Đoạn Tinh cười cười, gọi tới nước tới cẩn thận giúp Gia Cát tắm rửa, chỉ cảm thấy y sao càng ngày càng gầy. Vì vậy nhíu mày ở trong lòng tính toán —– Nếu không mình ra sức một chút, sớm giúp Hoa Thiên Lang đánh giặc xong cũng có thể sớm đưa Gia Cát về Vân Sát Bảo, sau khi trở về xác định cái gì cũng không cho hắn làm, ăn xong liền ngủ, làm sao cũng phải nuôi ra chút thịt……
. : .
“Làm sao để cứu hắn?” Hoa Thiên Lang vội vàng kéo Gia Cát hỏi.
Gia Cát tỉ mỉ bắt mạch cho Lâm Hạo Dương sau đó nói:“Băng cổ là độc vật âm độc, nếu muốn đem độc tính bức ra chỉ có thể dùng nội lực chí hàn mới được.”
“Ta được không?” Dạ Lan San tiến lên nhìn Gia Cát.
Gia Cát lắc đầu, nói: “Trong quá trình giải độc sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Bảo chủ phải thay Lâm tướng quân bảo hộ tâm mạch, không thể phân tâm; Đoạn Đoạn võ công chí dương, cũng không thể dùng.”
“Ta đến!” Hoa Thiên Lang nói:“Nội lực của ta chí hàn, phải làm như thế nào?”
Gia Cát nháy mắt mấy cái, nói:“Có nguy hiểm, ta chưa từng thử qua, cũng chỉ là xem qua từ trong sách mà thôi, chỉ cần một chút không cẩn thận cổ độc sẽ phản lại trên người người bức độc, Hoàng Thượng cân nhắc.”
Hoa Thiên Lang cười nhẹ, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương chăm chú, nói:“Ta đã mất đi hắn một lần, không bao giờ muốn mất đi lần thứ hai, mấy năm nay đều là hắn bán mạng thay ta, lần này cuối cùng cũng đến lượt ta thay hắn làm chút chuyện .“
“Nhưng là ngươi là vua của một nước, không thể dễ dàng lấy tính mạng……” Thần Tử Việt lo lắng nhìn y.
Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Chính bởi vì ta là vua của một nước, Dương mới có thể luôn không chấp nhận ta…… Ta thà buông tha danh hào vua của một nước. Yên tâm đi, ta không sao, cho dù có chuyện, Thập cửu Vương thúc tuy là ngoại thích, nhưng làm người ngay thẳng trung nghĩa, giang sơn giao cho hắn cũng không có vấn đề.”
Gia Cát do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Thiên Lang đành phải gật đầu, bắt đầu chuẩn bị cứu người.
“Bản thân ngươi không có việc gì đi?” Đoạn Tinh lo lắng nhỏ giọng hỏi Gia Cát:“Mấy ngày nay luôn hành quân đi theo cũng không ngủ ngon, có thể chịu được hay không?”
Gia Cát cười vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói:“Yên tâm đi ta có chừng mực, ngươi cẩn thận trông chừng đừng cho người ngoài vào quấy rối.”
“Ân, vậy ngươi cẩn thận.” Đoạn Tinh tiến qua hôn nhẹ tóc Gia Cát, dẫn Thần Tử Việt ra ngoài canh giữ ở động khẩu.
“Đoạn Đoạn, bọn họ có thể có việc gì hay không?” Thần Tử Việt lo lắng nhìn vào trong động.
Đoạn Tinh lắc đầu nói:“Yên tâm đi, ta hiểu Gia Cát, không nắm chắc y tuyệt đối sẽ không làm. Nếu y nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì.”
Thần Tử Việt nghe vậy cũng thả tâm, chớp mắt mấy cái nói:“Lão thiên gia cũng không tệ lắm, người tốt sẽ có hảo báo.”
Đoạn Tinh cười cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn:“Tiểu hài tử ta phát hiện ngươi gần đây rất thâm trầm, cũng không có vui vẻ giống như trước, làm sao vậy?”
Thần Tử Việt sửng sốt:“Ta có sao?”
“Đương nhiên.” Đoạn Tinh gật đầu:“Ngươi có phải có tâm sự gì không?”
Thần Tử Việt khụt khịt, nhíu mày nói:“Ngay cả ngươi một thô còn nhìn ra ta có tâm sự……”
Đoạn Tinh bật cười, quàng vai hắn nói:“Bảo chủ đã sớm nhìn ra ngươi không ổn, chính là không dám hỏi ngươi, y nghĩ ngươi…… Ngày đó y còn hỏi ta Gia Cát lần đầu tiên cùng ta làm xong có sinh khí hay không!!”
Thần Tử Việt mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ liếc nhìn vào trong động, nghĩ trong đầu Tiểu Hắc suốt ngày đều muốn cái gì đâu……
Hai canh giờ sau, Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương đi ra động khẩu, nhìn vẻ mặt của y, Đoạn Tinh cùng Thần Tử Việt trong lòng vui vẻ —– Xem ra không có việc gì. Hoa Thiên Lang thật cẩn thận lấy áo choàng đem Lâm Hạo Dương bọc thật kỹ rồi nâng lên lưng ngựa, quay đầu nói:“Tiên sinh thay Hạo Dương viết phương thuốc, ta dẫn hắn đi trước một bước, sau khi trở sẽ thêm trọng tạ.”
Đoạn Tinh gật đầu nhìn Hoa Thiên Lang mang theo nhân mã rời đi, liền vội đưa Thần Tử Việt vào trong động, thì thấy Dạ Lan San đang ngồi ở một bên điều nội tức, Gia Cát dựa vào trên giường bạch ngọc, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Gia Cát.” Đoạn Tinh vội vàng chạy tới ôm y vào trong lòng:“Giường này lạnh như băng, ngươi dựa vào nó làm gì! Thấy thế nào, có sao không?”
Gia Cát lắc đầu, nói:“Không sao, chỉ là hơi mệt.”
“Ta dẫn ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nơi này rất lạnh.” Đoạn Tinh một hơi ôm ngang lấy y đi ra ngoài.
Dạ Lan San cũng từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ y phục, chớp mắt mấy cái nhìn Thần Tử Việt.
“Ngươi…… làm gì nhìn ta như vậy!” Thần Tử Việt bị chột dạ, hơn nữa hàn khí trên giường bạch ngọc, cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Dạ Lan San thật ủy khuất:“Đoạn Đoạn quan tâm Gia Cát như vậy, ngươi sao không hỏi ta có khó chịu hay không?”
Thần Tử Việt vươn móng vuốt vỗ vỗ vai y, nói:“Tiểu Hắc, ta phát hiện ngươi gần đây thường xuyên làm nũng với ta……”
Dạ Lan San gật đầu, còn thật sự nói:“Bởi vì Gia Cát nói ngươi ăn mềm không ăn cứng.”
“Vậy ngươi muốn ta tỏ vẻ quan tâm ngươi như thế nào?” Thần Tử Việt cau mày bất đắc dĩ.
“Hôn một cái!” Dạ Lan San đem mặt đưa qua.
Thần Tử Việt mếu máo, ôm lấy đầu y hung hăng ở trên mặt hắn “Bẹp” một cái.
Dạ Lan San vui vẻ, ôm chầm Thần Tử Việt sờ tới sờ lui, to gan tranh thủ phúc lợi:“Tiểu Việt ta muốn ngươi! Hiện tại!”
“Được!” Thần Tử Việt sảng khoái gật gật đầu.
“A?” Dạ Lan San sửng sốt, cảm thấy Tiểu Việt có phải không hiểu ý mình hay không, sao đáp ứng dứt khoát như vậy……
Thần Tử Việt lườm y một cái:“A cái gì a, không muốn thì quên đi.”
“Muốn muốn muốn!” Dạ Lan San vội vàng đem hắn chộp vào trong lòng quay đầu nhìn khắp nơi.
“Ta muốn ở đây!” Thần Tử Việt chỉ giường bạch ngọc.
Dạ Lan San nhíu mày:“Không được, rất lạnh.”
“Vậy không cần làm, không muốn chỗ khác!” Thần Tử Việt trừng y, quay đầu đi ra ngoài.
Dạ Lan San xoa xoa đầu, ủ rũ bất đắc dĩ đuổi kịp.
Thần Tử Việt dừng lại nhìn vẻ mặt muốn tìm bất mãn của Dạ Lan San, có chút kỳ quái, không phải Tiểu Hắc rất muốn sao, sao không than thở với mình ?
Dạ Lan San nhìn ra nghi hoặc của hắn, rầu rĩ nói:“Nơi đó rất lạnh, đối với thân thể ngươi không tốt! Không làm.”
Thần Tử Việt khụt khịt, cảm thấy mình vừa rồi hình như là có chút hung dữ, vì vậy đi qua ôm lấy y cọ cọ:“Vậy, nếu không chúng ta xuống trấn nhỏ dưới núi kia? Ngày mai hãy khởi hành đi tới Ngọc Quan Thành.”
Dạ Lan San cuồng gật đầu, một phen ôm lấy Thần Tử Việt xoay người lên ngựa thúc roi chạy, Tiểu bạch mã của Thần Tử Việt vốn làm mặt lơ với Ô Vân Đạp Tuyết của Dạ Lan San, thấy nó đột nhiên bỏ chạy biến mất nhất thời ở tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, co chân đuổi theo.
Hai người đến lầu khách điếm duy nhất dưới núi, đẩy cửa đi vào liền thấy Đoạn Tinh cùng Gia Cát đang đang đi lên lầu. Đoạn Tinh thấy Thần Tử Việt mặt đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn mình cùng Gia Cát liền hiểu rõ, vì thế chọn chọn mi nhìn Dạ Lan San cười xấu xa, kéo Gia Cát vào phòng.
“Bảo chủ vừa rồi hao phí nhiều tinh lực như vậy, sao còn có tâm tình làm……” Đoạn Tinh rung đùi đắc ý.
Gia Cát khẩn trương, ôm gối đầu nhảy đến tận bên trong giường, tay chỉ vào Đoạn Tinh:“Ngươi…… Ta mệt chết đi ! Còn đau đầu!”
Đoạn Tinh bật cười, tay đem y ấn ngã xuống giường rồi đắp chăn, cúi đầu hôn nhẹ môi y, nói:“Khẩn trương cái gì, dù ngươi muốn làm, ta còn luyến tiếc ngươi mệt a, nghỉ ngơi cho tốt đi, một chút nữa ta gọi ngươi dậy ăn cơm.”
Gia Cát chớp mắt mấy cái, ôm chăn dịch vào trong, nhắm mắt ngủ.
Đoạn Tinh cười nằm ở bên cạnh y, nhẹ nhàng đem y ôm vào trong lòng mình. Thấy y ngủ so với mọi lần nhanh hơn, Đoạn Tinh nhíu mày đưa tay thử mạch đập của y, có chút suy yếu. Vừa rồi khẳng định lại hao phí rất nhiều nội lực. Nhìn gương mặt y mỏi mệt, Đoạn Tinh đau lòng nhẹ giọng nói:“Ngốc tử, biết cứu người khác sao lại không biết lo cho chính mình.”
Gia Cát chép chép miệng, hừ hừ hai tiếng kháng nghị, sau đó chui vào trong lòng Đoạn Tinh, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ vù vù.
Trong phòng bên cạnh, Thần Tử Việt ngồi ở cạnh giường không nói lời nào, Dạ Lan San đứng ở bên cạnh thật xấu hổ……
Hồi lâu sau, Thần Tử Việt rốt cục ngẩng đầu nháy mắt mấy cái:“Ngươi đứng đủ chưa?”
“Ách……” Dạ Lan San ngồi ở bên cạnh Thần Tử Việt, nghĩ rằng mình sao lại vô dụng như vậy, Tiểu Việt Việt cũng không khẩn trương, mình khẩn trương cái gì a, dù sao đều đã làm rồi……
“Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt tay xoa xoa đầu của y, nói:“Vừa rồi có mệt hay không?”
“Tàm tạm.” Dạ Lan San ôm lấy hắn, nói:“Ta không có chuyện gì, mệt là Gia Cát cùng Hoa Thiên Lang.”
“Hoàng Thượng cho dù có mệt trong lòng cũng vui vẻ .” Thần Tử Việt hướng vào trong lòng y cọ cọ, nói:“Mấy ngày qua y không hề cười, ta tưởng y sẽ không bao giờ cười nữa…… Hôm nay lúc y ôm Lâm tướng quân đi ra tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong đáy mắt đều là cao hứng, không giấu được .”
Dạ Lan San tay ôm Thần Tử Việt càng chặt hơn, nói:“Tiểu Việt, chúng ta chờ đánh xong Mạc Bắc sẽ trở về Vân Sát Bảo, sống vui vẻ giống như trước đây, được không?”
“Là nói hiện tại ngươi không vui sao?” Thần Tử Việt ngẩng đầu nhìn y, mặt nhăn cau mày:“Nhưng ta rất vui vẻ, chỉ cần là ở cùng ngươi mặc kệ ở đâu ta cũng vui.”
Dạ Lan San sửng sốt, chỉ thấy trong đáy mắt Thần Tử Việt tràn đầy chân thành, tâm ấm áp, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, trong lòng tràn đầy ý nghĩ hảo hảo yêu thương tiểu tử này.
Thần Tử Việt đưa tay vòng qua cổ y cùng y răng môi tương hỗ, trong lòng lại mơ hồ có chút ê ẩm —– Tiểu Hắc, ta không muốn về Vân Sát Bảo, ta muốn cùng ngươi đi nhiều nơi một chút, ngắm nhiều phong cảnh một chút, trải qua nhiều chuyện một chút. Vạn nhất về sau ta mất, ít nhất còn có thể nhớ lại cùng ngươi……
Thần Tử Việt đang miên man suy nghĩ, thì cảm thấy trên người chợt lạnh, hoàn hồn mới thấy y phục của mình đã bị cởi sạch sẽ, trong lòng không khỏi khẩn trương một trận, lại nhìn Dạ Lan San y phục chỉnh tề, một so với một càng khẩn trương, vì thế đưa tay đẩy ra Dạ Lan San đang ở trên người mình hôn đến hôn đi, kéo chăn đem mình bọc lại ngồi ở trên giường, phồng má không nói lời nào.
Dạ Lan San hoảng sợ, nghĩ rằng có phải mình làm hay không chỗ nào khiến Tiểu Việt mất hứng, vì vậy thật cẩn thận đi qua hỏi:“Làm sao vậy? Không muốn làm?”
Thần Tử Việt kỳ thật sau khi đẩy Dạ Lan San ra đã bắt đầu hối hận, cảm thấy mình có phải khẩn trương đến choáng váng hay không, hiện tại thấy y hỏi, vì vậy liều mạng chớp mắt, tâm nói phải làm phải làm .
Sau đó Dạ Bảo chủ hiểu sai, cảm thấy xong rồi, Tiểu Việt không muốn nói chuyện với mình, nhất định là vừa rồi mình quá sốt ruột dọa tới hắn. Giương mắt nhìn Thần Tử Việt lần nữa, vừa nghĩ tới thân thể trần truồng của hắn ở trong chăn, bả vai trắng trắng cùng cánh tay ở bên ngoài, còn có xương quai xanh kiều kiều, Dạ Lan San nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mình nếu tiếp tục nhìn thì xác định sẽ hộc máu bỏ mình vì chưa thỏa mãn dục vọng, vì vậy khẽ cắn răng đứng lên đi ra ngoài.
“Quay lại a!” Thần Tử Việt buồn bực, đành phải chủ động mở miệng gọi y lại.
Dạ Lan San vẻ mặt đau khổ ngồi ở bên giường, tội nghiệp mở miệng:“Ở trong này ta sợ ta nhịn không được……”
Thần Tử Việt đầy bất đắc dĩ, tâm nói trên thế giới này sao lại có người thành thật như Tiểu Hắc…… Ngẫm lại đành phải tự mình từ trong chăn bò ra ôm y cọ cọ, môi nhỏ giọng than thở:“Ngốc muốn chết.”
Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt chủ động đầu hoài tống bão, một cỗ hỏa nhiệt “Vọt” một cái chạy tuốt lên trên đầu, đại não còn chưa kịp phản ứng thân thể đã phản ứng dẫn đầu, nhào tới lại bắt đầu hôn. Thần Tử Việt bị y làm cho hít thở không thông, trợn mắt thở hổn hển nhìn Dạ Lan San, nhỏ giọng nói:“Ngươi, nhẹ một chút……”
Dạ Lan San gật đầu, tiếp tục cúi đầu hôn lên.
Thần Tử Việt nhắm lại hai mắt, chậm rãi bị y một lần lại một lần từ trong mê loạn lên đỉnh. Kìm lòng không được vươn hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Dạ Lan San, thầm nghĩ cứ ôm y như vậy cả đời không buông tay, ôn nhu lưu luyến, nhất thế dây dưa.
Sắc trời dần tối, Gia Cát đang ngủ mũi lại ngửi được một mùi thơm, vì thế mơ mơ màng màng mở to mắt từ trên giường ngồi dậy.
“Tỉnh ngủ ?” Đoạn Tinh đi tới ngồi ở bên giường:“Đã đói bụng đi? Đứng lên ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Ân.” Gia Cát gật đầu, nửa trợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh:“Giúp ta mặc y phục!”
Đoạn Tinh cười lắc đầu, giúp y mặc y phục xong lại ôm đến cạnh bàn đặt ngồi trên đầu gối mình, hôn nhẹ hai má y:“Càng ngày càng lười, muốn ta đút ngươi ăn hay không?”
“Muốn! Mệt, lười động.” Gia Cát gật đầu, ở Đoạn Tinh trong lòng chuyển động tìm tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại há mồm.
Đoạn Tinh nhìn đau lòng, lấy muỗng đút cơm cho y.
Gia Cát thật sự là quá mệt, đang ăn liền mông mông lung lung ngủ thiếp đi, Đoạn Tinh không đành lòng gọi y lại càng không muốn y đói. Đành phải liên tục hống y ăn nhiều thêm mấy muỗng, thật vất vả cơm nước xong, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng hỏi:“Muốn tắm rửa hay không?” Gia Cát lại nhắm mắt gật đầu đầu:“Ân, trên người khó chịu!”
Đoạn Tinh cười cười, gọi tới nước tới cẩn thận giúp Gia Cát tắm rửa, chỉ cảm thấy y sao càng ngày càng gầy. Vì vậy nhíu mày ở trong lòng tính toán —– Nếu không mình ra sức một chút, sớm giúp Hoa Thiên Lang đánh giặc xong cũng có thể sớm đưa Gia Cát về Vân Sát Bảo, sau khi trở về xác định cái gì cũng không cho hắn làm, ăn xong liền ngủ, làm sao cũng phải nuôi ra chút thịt……
. : .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook