Từ Trưởng Nữ Thừa Tướng Đến Hoàng Hậu - Cực Phẩm Sủng Phi
-
Chương 9: "Ngươi Vốn Không Có Oan" (1)
Tiết trời hôm nay đặc biệt rất thoáng đảng, nàng tựa đầu lên ghế quý phi nhìn bầu trời xanh thẳm trước mắt.
“Chủ tử, người lại đang nhớ đến hoàng thượng sao?” Vân Tịnh bên cạnh vừa quạt cho nàng vừa cười hỏi.
Uyển Dung ảm đạm nói, “Hoàng thượng người vốn không phải của riêng ta. Lâu rồi không gặp người nhớ nhung là chuyện bình thường mà.”
Vân Tịnh mím môi, “Nô tỳ nghe nói, hoàng thượng đang lo toan chính sự. Dạo gần đây huynh trưởng của hoàng hậu gây ra khá nhiều chuyện xấu xa, nhiễu loạn triều cương, tham nhũng...”
“Em nói sao? Huynh trưởng của hoàng hậu?” Uyển Dung không khỏi ngạc nhiên, huynh trưởng của hoàng hậu nương nương cư nhiên lại làm ra những hành vi đại nghịch bất đạo.
Thật là...đầu óc của hắn có vấn đề chăng?
Nàng đoán rằng, vị trí của hoàng hậu trong lòng hoàng thượng sớm đã lung lay. Hắn ta đối xử với hoàng hậu đã quá lạnh nhạt rồi.
Vân Tịnh gật đầu ý khẳng định, “Đám cung nữ đều đang xì xầm bàn tán ngoài kia kìa. Chủ tử, người nghĩ thế nào. Liệu việc này có ảnh hưởng đến hoàng hậu?”
Nàng cười bảo, “Hoàng thượng không phải hôn quân, chuyện hậu cung không liên quan việc triều chính. Người nhất định không lấy mọi bực tức đổ lên người hoàng hậu.”
Chuyện của hoàng hậu vốn dĩ chẳng liên can tới nàng. Nhưng nói gì thì nói nàng ta đối với nàng cũng không bạc. Nếu hoàng hậu thật gặp chuyện không may, nàng vẫn nên đi an ủi nàng ta một chút.
Uyển Dung như chợt nhớ ra điều gì vội vã nói với Vân Tịnh, “Em hãy dặn dò đám cung nhân trong Bảo Nguyệt lâu chúng ta. Kẻ nào dám xì xào bàn tán chuyện của các quý chủ tử khác thì hẵng cứ đuổi đi.”
Người trong Bảo Nguyệt lâu của nàng vốn không thiếu, nên những kẻ mồm loa mép vãi tuyệt không thể giữ lại làm họa. Lỡ đâu một ngày đẹp trời nọ, bọn chúng nói xấu sau lưng vị phi tần nào. Chuyện chẳng phải đổ cho nàng quản thúc nô tài không nghiêm hay sao.
Nàng đương thong thả thưởng thức trà Tịnh Hân cống phẩm của Ngụy quốc vừa trình lên. Chỗ trà Tịnh Hân này không phải chủ tử nào cũng có, trừ Hoàng hậu và Hiền quý phi thì chỉ có chỗ nàng có mà thôi.
Những cung khác cũng chỉ dùng tạm trà cũ năm ngoái được ban cho - Bách Hợp trà.
Uyển Dung phì cười, “Quả là trà ngon. Hoàng thượng cũng thật ưu ái cho ta. Trà ngon các em không nên phí phạm nhé.”
Cả Vân Tịnh lẫn Điệp Vũ đều tươi cười ra mặt, hoàng thượng quả thật cũng xem trọng chủ tử không kém Hiền quý phi. Đó có lẽ cũng là vinh hạnh của Bảo Nguyệt lâu các nàng.
Bên ngoài đại điện vang lên tiếng thông báo của thái giám, “Cửu Công Chúa tới.”
Nàng thoáng giật mình, a ha...từ ngày vào cung đến nay chưa từng thấy ai khác Đế Hậu ghé thăm Bảo Nguyệt lâu của nàng, hôm nay lại vinh hạnh đón tiếp Cửu Công Chúa có vẻ không quen biết này đây.Nữ tử với bộ cung trang màu xanh ngọc bích khẽ bước vào bên trong thiên điện của nàng. Cô nàng ra mắt, “Thần muội, A Cửu tham kiến Ngọc dung hoa.”
Uyển Dung khẽ nói, “Cửu công chúa, nàng không cần đa lễ đâu. Nơi này chỉ có mình chúng ta thôi mà.”
Cửu công chúa thoáng kinh ngạc, nàng rất ít đến hậu cung thăm hỏi phi tần của hoàng huynh, nhưng mà vị Ngọc dung hoa danh tiếng lẫy lừng này nàng không thể không gặp.
“Ngọc dung hoa, đa tạ tỷ.”
Nghe thế, Uyển Dung không khỏi xua tay, “Công chúa lại khách sáo rồi. Hôm nay nàng đến tìm ta chắc hẳn có việc gì?”
Tương Linh khẽ lắc đầu, giọng ngọt lịm “Muội vừa mời về được một nhạc công rất giỏi cổ cầm. Một cây Phượng Tiêu vĩ uy chấn thiên hạ, không ai sánh bằng. Muốn mời tỷ tỷ cùng thưởng thức với muội.”
Nàng nhìn vị công chúa ấy, dịu giọng nói, “Phượng Tiêu vĩ? Chẳng hay người công chúa mời là Vân Hoằng công tử của Mạn Đàm sơn trang.”
Tương Linh cả kinh, “Tỷ tỷ cũng biết ư?”
Uyển Dung không khỏi lắc đầu, “Vân Hoằng công tử là một đại nhân vật nổi tiếng trong võ lâm đương thời. Ngày trước khi còn trong Vương phủ có nghe đại ca nhắc tới y.”
A, hóa ra là vậy!
Tương Linh tươi cười, “Vậy Ngọc tỷ tỷ có thể cùng muội sang Thượng Uyển thưởng cầm nghệ bậc nhất Mạn Đàm sơn trang không?.”
Uyển Dung gật đầu, “Ta sẵn lòng.”
Tin tức chấn động hậu cung này rất nhanh đã được truyền ra bên ngoài đến các cung khác với tốc độ chóng mặt chưa đến nửa ngày.
Đến tai của Vương Uyển Lục khiến nàng ta giận đến tái xanh mặt mũi. Con nhãi ranh Vương Uyển Dung đó có tài cán gì mà hết người này đến người khác ưu ái tâng bốc nó như vậy.
Nhan sắc tuy có phần hơn người nhưng là một kẻ không có đầu óc. Thế kia lại được hoàng thượng sủng ái, thương yêu còn nàng thì không.
“Thái Trân, mau thay y phục cho ta. Bãi giá đến Thượng Uyển.” Vương Uyển Lục lạnh giọng nói.
Thái Trân nghe rồi không khỏi xanh mặt, “Chủ tử không thể a, Cửu công chúa là hoàng muội được hoàng thượng nhất nhất sủng ái. Người không thể mạo phạm nàng ấy đâu.”
Uyển Lục nở một nụ cười tuyệt mỹ, “Ta vốn chỉ là đến để thưởng cầm. Không hề có ác tâm đến phá rối nàng ấy.”
“Nhưng mà....”
“Không nhưng nhị gì cả, chuẩn bị đi thôi.”
................
Thượng Uyển.
Đến nơi rồi Uyển Dung mới thấu, cửu công chúa vốn không chỉ mời mỗi mình nàng mà còn mời cả mấy vị trưởng công chúa của các nước Tần Sở Hàn Ngụy Yến đến, ai nấy đều có vẻ vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn...
Đảo mắt một lượt nhìn khắp, hóa ra cũng có các vị phi tần trong hậu cung Đại Thục nữa mà. Bên kia là Dương tu nghi cùng Hương tần, hoàng hậu và Hiền quý phi, còn có cả... Vương mỹ nhân nữa cơ đấy.Ái chà, buổi thưởng cầm hôm nay xem ra rất thú vị đây.
Mọi người nhìn thấy Cửu công chúa thân mật cầm tay Ngọc dung hoa đi vào bên trong. Ai nấy đều đoán được là hai vị chủ tử này thân thiết đến nhường nào rồi.
Tương Linh tuơi cười nhìn Uyển Dung, nhẹ nhàng mời nàng ngồi xuống vị trí bên trái cạnh mình. Hoàng huynh của nàng thật có phúc, dẫu chỉ mới tiếp xúc với Ngọc dung hoa này không lâu nhưng nàng cảm nhận được sự chân thật qua lời nói cử chỉ của Uyển Dung.
Hôm nàng nhìn trộm các mỹ nữ tham gia tuyển tú, nàng cũng rất chú ý đến Uyển Dung. Đoán chừng nàng sẽ không thể bị hoàng huynh ngơ đi được, phân vị sau này sẽ còn thăng cao hơn nữa...
Diễm Hân là cung nữ bên cạnh Tương Linh thấy nàng trở về vội vàng bẩm, “Công chúa điện hạ, các vị công chúa cùng phi tần đã đợi khá lâu rồi. Chúng ta có thể cho nhạc công ra biểu diễn chưa ạ?.”
“Được. Ngươi mau vào trong mời Vân công tử đi thôi.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Chốc sau, một vị công tử bước ra từ đằng sau khóm hoa oải hương. Mái tóc đỏ diễm lệ không từ ngữ nào có thể lột tả vẻ đẹp mỹ điệp cùng phong thái tựa tiên nhân của y.
Trong khi các phi tần lẫn hoàng hậu cùng các vị trưởng công chúa của các nước đều trầm trồ khen ngợi thì Tương Linh lại len lén nhìn Uyển Dung.
Uyển Dung đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn của Cửu công chúa nên biểu cảm khi nhìn vị Vân công tử nọ không quá 'mê hoặc hút hồn' như chư vị ngồi đây.
Uyển Dung cười nói, “Vân công tử, nghe danh ngươi đã lâu hôm nay mới có dịp gặp qua. Quả là không ngờ đến.”
Vân Hoằng nhìn thoáng qua nét cười còn đọng trên khóe mắt mỹ nhân vừa mới cất giọng. Hắn cung kính đáp, “Ngọc dung hoa nương nương là sủng phi của hoàng đế Đại Thục hôm nay có dịp gặp qua mới đúng là vinh dự của thần.”
Uyển Dung vẫn giữ nụ cười bên môi, “Vân công tử, ngươi quá lời rồi.”
Vân Hoằng đáp trả nàng bằng một nụ cười đẹp đến nao lòng. Vẻ thông minh trên khuôn mặt kia không giấu đi đâu được, vẻ đẹp của tài nghệ người này tuyệt đối không tầm thường đâu.
Tương Linh nãy giờ vốn ngồi im lắng nghe bỗng dưng lên tiếng, “Vân công tử, ngươi có thể đàn cho chúng ta nghe một khúc “Kính Hoa Thủy Nguyệt” được hay không?”
Vân Hoằng mỉm cười, may mà nàng công chúa tinh nghịch nọ không bắt bẻ, làm khó hắn, khúc nhạc này không có chi khó khăn, “Thần, sẵn lòng thưa công chúa.”
Tương Linh phất tay ý bảo hãy bắt đầu đi.
Uyển Lục vẫn bình thản ngồi đó, đưa mắt nhìn Uyển Dung đầy căm phẫn, nơi khóe mắt còn xuất hiện chút sát khí bức người. Tuy nhiên, đương sự là Uyển Dung vẫn đang tươi cười đàm luận ngũ âm cùng Cửu công chúa.
Uyển Dung tư chất từ nhỏ đã rất thích cầm nghệ, nàng tự tin mình khảy đàn rất hay nhưng so ra với Vân Hoằng thì quả là như một nhành cỏ dại ven đường không đáng chú ý tới.
Hôm nay lại được xem y biểu diễn quả thật mở mang tầm mắt, học được rất nhiều điều lý thú từ việc dùng đàn làm mê lòng người.
“Công chúa, Vân công tử quả thực tài nghệ xuất chúng. Đi khắp thiên hạ chắc hẳn khó ai sánh kịp.” Hiền quý phi cất giọng dịu dàng, đôi mắt nhìn về phía Vân Hoằng thấp thoáng ý cười, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Hoàng hậu ngồi cạnh cũng tươi cười phụ họa, “Đại Tần quả thật có rất nhiều nhân tài kiệt xuất. Hôm nay Vân công tử đến Đại Thục quả là vinh dự của bổn quốc.”
Và thế là kéo theo sau đó là muôn vàng lời khen có cánh của các phi tần cùng công chúa các nước chư hầu.
Vân Hoằng cũng chẳng buồn để tâm đến, chỉ chuyên chú khảy khúc nhạc say lòng người nọ.
“Hôm nay hiếm lắm mới có dịp gặp mặt Ngọc dung hoa tỷ tỷ. Muội muội có chút rượu ngon muốn mời tỷ thưởng thức.”
Giọng điệu nhẹ nhàng cất lên, hết thảy mọi ánh nhìn đều đổ về phía vị Vương mỹ nhân. Mọi người ai cũng biết Ngọc dung hoa được hoàng thượng sủng ái là trưởng nữ của nhà họ Vương, còn vị Vương mỹ nhân nọ chỉ là con thiếp thất. Thân phận vốn không thể bì kịp với Ngọc dung hoa, hôm nay nàng ta ngỏ ý mời rượu chắc chắn không có ý tốt lành gì.
Uyển Dung liền gật đầu, “Được thôi, hảo ý của muội muội, tỷ tỷ xin nhận. Điệp Vũ...”
Lời nói của nàng còn chưa dứt bỗng dưng từ phía vườn hoa xuất hiện một cái bóng đen tuyền, hướng nàng bay tới.
Tiếng đàn mượt mà trong vườn bỗng dưng ngừng lại, Vân Hoằng không khỏi lắc đầu thầm than không tốt. Phi tần thường đối chọi lẫn nhau, hắn đương nhiên biết, nhưng là tỷ muội chảy cùng một dòng máu vẫn có thể ra tay độc ác đến vậy.
Phi ưng của hắn đặc thù vốn rất nhạy cảm với độc dược, có thể ngửi thấy mùi lẫn trong nước lẫn thức ăn. Trong ly rượu nọ chắc chắn có độc, không phải loại độc thông thường.
Hắn lớn giọng, “Ngọc dung hoa nương nương, ly rượu đó người đừng uống vội.” nói xong hắn huýt gió một tiếng, phi ưng liền sải cánh bay lại ngồi trên vai y.
Phi ưng đó náo động hồi lâu, ly rượu bị nghiêng vài giọt rơi xuống đất liền sủi bọt trắng. Chẳng lâu sau đó đã đổi thành màu đen.
Uyển Dung đương nhiên thấy tình huống vừa rồi, liền nhíu mày “Vân công tử, có chuyện gì sao?”
------ The End Chapter 9 ------
Lịch post chương tiếp theo là vào thứ Năm tuần tới nhé các độc giả thân yêu.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tớ!
Thân!
(BabieSociu)
“Chủ tử, người lại đang nhớ đến hoàng thượng sao?” Vân Tịnh bên cạnh vừa quạt cho nàng vừa cười hỏi.
Uyển Dung ảm đạm nói, “Hoàng thượng người vốn không phải của riêng ta. Lâu rồi không gặp người nhớ nhung là chuyện bình thường mà.”
Vân Tịnh mím môi, “Nô tỳ nghe nói, hoàng thượng đang lo toan chính sự. Dạo gần đây huynh trưởng của hoàng hậu gây ra khá nhiều chuyện xấu xa, nhiễu loạn triều cương, tham nhũng...”
“Em nói sao? Huynh trưởng của hoàng hậu?” Uyển Dung không khỏi ngạc nhiên, huynh trưởng của hoàng hậu nương nương cư nhiên lại làm ra những hành vi đại nghịch bất đạo.
Thật là...đầu óc của hắn có vấn đề chăng?
Nàng đoán rằng, vị trí của hoàng hậu trong lòng hoàng thượng sớm đã lung lay. Hắn ta đối xử với hoàng hậu đã quá lạnh nhạt rồi.
Vân Tịnh gật đầu ý khẳng định, “Đám cung nữ đều đang xì xầm bàn tán ngoài kia kìa. Chủ tử, người nghĩ thế nào. Liệu việc này có ảnh hưởng đến hoàng hậu?”
Nàng cười bảo, “Hoàng thượng không phải hôn quân, chuyện hậu cung không liên quan việc triều chính. Người nhất định không lấy mọi bực tức đổ lên người hoàng hậu.”
Chuyện của hoàng hậu vốn dĩ chẳng liên can tới nàng. Nhưng nói gì thì nói nàng ta đối với nàng cũng không bạc. Nếu hoàng hậu thật gặp chuyện không may, nàng vẫn nên đi an ủi nàng ta một chút.
Uyển Dung như chợt nhớ ra điều gì vội vã nói với Vân Tịnh, “Em hãy dặn dò đám cung nhân trong Bảo Nguyệt lâu chúng ta. Kẻ nào dám xì xào bàn tán chuyện của các quý chủ tử khác thì hẵng cứ đuổi đi.”
Người trong Bảo Nguyệt lâu của nàng vốn không thiếu, nên những kẻ mồm loa mép vãi tuyệt không thể giữ lại làm họa. Lỡ đâu một ngày đẹp trời nọ, bọn chúng nói xấu sau lưng vị phi tần nào. Chuyện chẳng phải đổ cho nàng quản thúc nô tài không nghiêm hay sao.
Nàng đương thong thả thưởng thức trà Tịnh Hân cống phẩm của Ngụy quốc vừa trình lên. Chỗ trà Tịnh Hân này không phải chủ tử nào cũng có, trừ Hoàng hậu và Hiền quý phi thì chỉ có chỗ nàng có mà thôi.
Những cung khác cũng chỉ dùng tạm trà cũ năm ngoái được ban cho - Bách Hợp trà.
Uyển Dung phì cười, “Quả là trà ngon. Hoàng thượng cũng thật ưu ái cho ta. Trà ngon các em không nên phí phạm nhé.”
Cả Vân Tịnh lẫn Điệp Vũ đều tươi cười ra mặt, hoàng thượng quả thật cũng xem trọng chủ tử không kém Hiền quý phi. Đó có lẽ cũng là vinh hạnh của Bảo Nguyệt lâu các nàng.
Bên ngoài đại điện vang lên tiếng thông báo của thái giám, “Cửu Công Chúa tới.”
Nàng thoáng giật mình, a ha...từ ngày vào cung đến nay chưa từng thấy ai khác Đế Hậu ghé thăm Bảo Nguyệt lâu của nàng, hôm nay lại vinh hạnh đón tiếp Cửu Công Chúa có vẻ không quen biết này đây.Nữ tử với bộ cung trang màu xanh ngọc bích khẽ bước vào bên trong thiên điện của nàng. Cô nàng ra mắt, “Thần muội, A Cửu tham kiến Ngọc dung hoa.”
Uyển Dung khẽ nói, “Cửu công chúa, nàng không cần đa lễ đâu. Nơi này chỉ có mình chúng ta thôi mà.”
Cửu công chúa thoáng kinh ngạc, nàng rất ít đến hậu cung thăm hỏi phi tần của hoàng huynh, nhưng mà vị Ngọc dung hoa danh tiếng lẫy lừng này nàng không thể không gặp.
“Ngọc dung hoa, đa tạ tỷ.”
Nghe thế, Uyển Dung không khỏi xua tay, “Công chúa lại khách sáo rồi. Hôm nay nàng đến tìm ta chắc hẳn có việc gì?”
Tương Linh khẽ lắc đầu, giọng ngọt lịm “Muội vừa mời về được một nhạc công rất giỏi cổ cầm. Một cây Phượng Tiêu vĩ uy chấn thiên hạ, không ai sánh bằng. Muốn mời tỷ tỷ cùng thưởng thức với muội.”
Nàng nhìn vị công chúa ấy, dịu giọng nói, “Phượng Tiêu vĩ? Chẳng hay người công chúa mời là Vân Hoằng công tử của Mạn Đàm sơn trang.”
Tương Linh cả kinh, “Tỷ tỷ cũng biết ư?”
Uyển Dung không khỏi lắc đầu, “Vân Hoằng công tử là một đại nhân vật nổi tiếng trong võ lâm đương thời. Ngày trước khi còn trong Vương phủ có nghe đại ca nhắc tới y.”
A, hóa ra là vậy!
Tương Linh tươi cười, “Vậy Ngọc tỷ tỷ có thể cùng muội sang Thượng Uyển thưởng cầm nghệ bậc nhất Mạn Đàm sơn trang không?.”
Uyển Dung gật đầu, “Ta sẵn lòng.”
Tin tức chấn động hậu cung này rất nhanh đã được truyền ra bên ngoài đến các cung khác với tốc độ chóng mặt chưa đến nửa ngày.
Đến tai của Vương Uyển Lục khiến nàng ta giận đến tái xanh mặt mũi. Con nhãi ranh Vương Uyển Dung đó có tài cán gì mà hết người này đến người khác ưu ái tâng bốc nó như vậy.
Nhan sắc tuy có phần hơn người nhưng là một kẻ không có đầu óc. Thế kia lại được hoàng thượng sủng ái, thương yêu còn nàng thì không.
“Thái Trân, mau thay y phục cho ta. Bãi giá đến Thượng Uyển.” Vương Uyển Lục lạnh giọng nói.
Thái Trân nghe rồi không khỏi xanh mặt, “Chủ tử không thể a, Cửu công chúa là hoàng muội được hoàng thượng nhất nhất sủng ái. Người không thể mạo phạm nàng ấy đâu.”
Uyển Lục nở một nụ cười tuyệt mỹ, “Ta vốn chỉ là đến để thưởng cầm. Không hề có ác tâm đến phá rối nàng ấy.”
“Nhưng mà....”
“Không nhưng nhị gì cả, chuẩn bị đi thôi.”
................
Thượng Uyển.
Đến nơi rồi Uyển Dung mới thấu, cửu công chúa vốn không chỉ mời mỗi mình nàng mà còn mời cả mấy vị trưởng công chúa của các nước Tần Sở Hàn Ngụy Yến đến, ai nấy đều có vẻ vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn...
Đảo mắt một lượt nhìn khắp, hóa ra cũng có các vị phi tần trong hậu cung Đại Thục nữa mà. Bên kia là Dương tu nghi cùng Hương tần, hoàng hậu và Hiền quý phi, còn có cả... Vương mỹ nhân nữa cơ đấy.Ái chà, buổi thưởng cầm hôm nay xem ra rất thú vị đây.
Mọi người nhìn thấy Cửu công chúa thân mật cầm tay Ngọc dung hoa đi vào bên trong. Ai nấy đều đoán được là hai vị chủ tử này thân thiết đến nhường nào rồi.
Tương Linh tuơi cười nhìn Uyển Dung, nhẹ nhàng mời nàng ngồi xuống vị trí bên trái cạnh mình. Hoàng huynh của nàng thật có phúc, dẫu chỉ mới tiếp xúc với Ngọc dung hoa này không lâu nhưng nàng cảm nhận được sự chân thật qua lời nói cử chỉ của Uyển Dung.
Hôm nàng nhìn trộm các mỹ nữ tham gia tuyển tú, nàng cũng rất chú ý đến Uyển Dung. Đoán chừng nàng sẽ không thể bị hoàng huynh ngơ đi được, phân vị sau này sẽ còn thăng cao hơn nữa...
Diễm Hân là cung nữ bên cạnh Tương Linh thấy nàng trở về vội vàng bẩm, “Công chúa điện hạ, các vị công chúa cùng phi tần đã đợi khá lâu rồi. Chúng ta có thể cho nhạc công ra biểu diễn chưa ạ?.”
“Được. Ngươi mau vào trong mời Vân công tử đi thôi.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Chốc sau, một vị công tử bước ra từ đằng sau khóm hoa oải hương. Mái tóc đỏ diễm lệ không từ ngữ nào có thể lột tả vẻ đẹp mỹ điệp cùng phong thái tựa tiên nhân của y.
Trong khi các phi tần lẫn hoàng hậu cùng các vị trưởng công chúa của các nước đều trầm trồ khen ngợi thì Tương Linh lại len lén nhìn Uyển Dung.
Uyển Dung đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn của Cửu công chúa nên biểu cảm khi nhìn vị Vân công tử nọ không quá 'mê hoặc hút hồn' như chư vị ngồi đây.
Uyển Dung cười nói, “Vân công tử, nghe danh ngươi đã lâu hôm nay mới có dịp gặp qua. Quả là không ngờ đến.”
Vân Hoằng nhìn thoáng qua nét cười còn đọng trên khóe mắt mỹ nhân vừa mới cất giọng. Hắn cung kính đáp, “Ngọc dung hoa nương nương là sủng phi của hoàng đế Đại Thục hôm nay có dịp gặp qua mới đúng là vinh dự của thần.”
Uyển Dung vẫn giữ nụ cười bên môi, “Vân công tử, ngươi quá lời rồi.”
Vân Hoằng đáp trả nàng bằng một nụ cười đẹp đến nao lòng. Vẻ thông minh trên khuôn mặt kia không giấu đi đâu được, vẻ đẹp của tài nghệ người này tuyệt đối không tầm thường đâu.
Tương Linh nãy giờ vốn ngồi im lắng nghe bỗng dưng lên tiếng, “Vân công tử, ngươi có thể đàn cho chúng ta nghe một khúc “Kính Hoa Thủy Nguyệt” được hay không?”
Vân Hoằng mỉm cười, may mà nàng công chúa tinh nghịch nọ không bắt bẻ, làm khó hắn, khúc nhạc này không có chi khó khăn, “Thần, sẵn lòng thưa công chúa.”
Tương Linh phất tay ý bảo hãy bắt đầu đi.
Uyển Lục vẫn bình thản ngồi đó, đưa mắt nhìn Uyển Dung đầy căm phẫn, nơi khóe mắt còn xuất hiện chút sát khí bức người. Tuy nhiên, đương sự là Uyển Dung vẫn đang tươi cười đàm luận ngũ âm cùng Cửu công chúa.
Uyển Dung tư chất từ nhỏ đã rất thích cầm nghệ, nàng tự tin mình khảy đàn rất hay nhưng so ra với Vân Hoằng thì quả là như một nhành cỏ dại ven đường không đáng chú ý tới.
Hôm nay lại được xem y biểu diễn quả thật mở mang tầm mắt, học được rất nhiều điều lý thú từ việc dùng đàn làm mê lòng người.
“Công chúa, Vân công tử quả thực tài nghệ xuất chúng. Đi khắp thiên hạ chắc hẳn khó ai sánh kịp.” Hiền quý phi cất giọng dịu dàng, đôi mắt nhìn về phía Vân Hoằng thấp thoáng ý cười, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Hoàng hậu ngồi cạnh cũng tươi cười phụ họa, “Đại Tần quả thật có rất nhiều nhân tài kiệt xuất. Hôm nay Vân công tử đến Đại Thục quả là vinh dự của bổn quốc.”
Và thế là kéo theo sau đó là muôn vàng lời khen có cánh của các phi tần cùng công chúa các nước chư hầu.
Vân Hoằng cũng chẳng buồn để tâm đến, chỉ chuyên chú khảy khúc nhạc say lòng người nọ.
“Hôm nay hiếm lắm mới có dịp gặp mặt Ngọc dung hoa tỷ tỷ. Muội muội có chút rượu ngon muốn mời tỷ thưởng thức.”
Giọng điệu nhẹ nhàng cất lên, hết thảy mọi ánh nhìn đều đổ về phía vị Vương mỹ nhân. Mọi người ai cũng biết Ngọc dung hoa được hoàng thượng sủng ái là trưởng nữ của nhà họ Vương, còn vị Vương mỹ nhân nọ chỉ là con thiếp thất. Thân phận vốn không thể bì kịp với Ngọc dung hoa, hôm nay nàng ta ngỏ ý mời rượu chắc chắn không có ý tốt lành gì.
Uyển Dung liền gật đầu, “Được thôi, hảo ý của muội muội, tỷ tỷ xin nhận. Điệp Vũ...”
Lời nói của nàng còn chưa dứt bỗng dưng từ phía vườn hoa xuất hiện một cái bóng đen tuyền, hướng nàng bay tới.
Tiếng đàn mượt mà trong vườn bỗng dưng ngừng lại, Vân Hoằng không khỏi lắc đầu thầm than không tốt. Phi tần thường đối chọi lẫn nhau, hắn đương nhiên biết, nhưng là tỷ muội chảy cùng một dòng máu vẫn có thể ra tay độc ác đến vậy.
Phi ưng của hắn đặc thù vốn rất nhạy cảm với độc dược, có thể ngửi thấy mùi lẫn trong nước lẫn thức ăn. Trong ly rượu nọ chắc chắn có độc, không phải loại độc thông thường.
Hắn lớn giọng, “Ngọc dung hoa nương nương, ly rượu đó người đừng uống vội.” nói xong hắn huýt gió một tiếng, phi ưng liền sải cánh bay lại ngồi trên vai y.
Phi ưng đó náo động hồi lâu, ly rượu bị nghiêng vài giọt rơi xuống đất liền sủi bọt trắng. Chẳng lâu sau đó đã đổi thành màu đen.
Uyển Dung đương nhiên thấy tình huống vừa rồi, liền nhíu mày “Vân công tử, có chuyện gì sao?”
------ The End Chapter 9 ------
Lịch post chương tiếp theo là vào thứ Năm tuần tới nhé các độc giả thân yêu.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tớ!
Thân!
(BabieSociu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook