Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
-
Chương 566: Chặn giết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Chính Anh lái xe thẳng đến khách sạn, lúc đến nơi mới phát hiện ra Lục Tam Phong không có ở đây, hỏi mấy người trước sảnh mới biết là Lục Tam Phong đi dự tiệc ở nhà hàng Thiên Hải rồi.
Anh ta liền ra khỏi cửa và đi thẳng đến nhà hàng Thiên Hải.
Mặt trời ngả về tây, trong khung cảnh mơ màng này, bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Lục Tam Phong lại tiếp tục khoe khoang, nói cho tất cả mọi người ở đây, cuối tuần bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị sẽ tăng mạnh, anh có năng lực như vậy, mọi người không tin thì cứ chờ xem.
Hầu hết mọi người ở đây đều không muốn đáp lại Lục Tam Phong, nhưng mà trên đời này loại người gì không có, Tần Cối còn có ba người bạn mà. Thỉnh thoảng cũng có người đến nói với Lục Tam Phong đôi câu.
Một người đàn ông độ chừng bốn mươi mấy tuổi mặc vest phối với gi-lê, tóc vàng mắt xanh để ria mép, nhìn trông giống như một quý tộc phương Tây.
Tay ông ta cầm một cái ly rượu vang, đến trước mặt Lục Tam Phong, ông ta nói tiếng phổ thông rất sõi: "Chào tổng giám đốc Lục."
"Chào ông!" Lục Tam Phong nhìn ông ta.
"Tôi là Mike, người ở Hương Giang, đã từng nghe qua danh tiếng của tổng giám đốc Lục. Tôi có một người bạn chắc chắn anh sẽ rất quen."
"Ai vậy?" Lục Tam Phong bực bội nói "Trang Đức Trung."
Lục Tam Phong không ngờ, hai người đúng là không khác nhau mấy, đều là giặc ngoài.
"Anh hại cậu ta cũng không ít ha!" "Ý gì đây? Đầu tư là chuyện cô đơn lẻ loi, một người bạn cần thời gian, do cậu ta quá nóng lòng thôi, chấp nhập cô đơn mới có thể thấy phồn hoa." Lục Tam Phong giải thích.
Mike nở nụ cười, Lục Tam Phong có thể giải thích chuyện bẫy người ta thành như vậy coi như cũng hay rồi.
"Cậu là bạn tốt với tổng giám đốc Trang, tôi cũng là bạn tốt của cậu ấy thì chúng ta cũng chính là bạn tốt rồi, cạn ly!" Mike khá biết kết nối, cụng ly một cái, uống phân nửa.
Lục Tam Phong cũng uống một ngụm, không biết lão này tới tìm mình làm gì.
"Tổng giám đốc Lục, thực ra tôi cũng rất tò mò về cậu. Tôi cảm thấy người như cậu hẳn nên xuất bản một quyển tự truyện đi, nhất định bán rất chay."
"Tôi cũng có nổi bao nhiêu đâu, tự truyện thì thôi đi, đợi sau này già rồi thì viết một cuốn hồi kí. Chẳng qua giờ nói mấy chuyện này thì quá sớm, cứ phải qua cái cửa ải khó khăn trước mắt đã." Lục Tam Phong hơi sầu não, nói.
"Tổng giám đốc Lục vừa nói tin chắc có thể phá được tập đoàn tư bản Trần thị, tôi tò mò một chút anh lấy tự tin ở đâu ra?"
Mike đánh giá một chút rồi nói: "Coi như cậu đang lên kế hoạch về cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đi thì cũng cần lượng tài chính cực kì hùng hậu, hình như cậu đâu có cách để điều động lượng tiền khổng lồ như vậy đâu chứ?"
Lục Tam Phong nở nụ cười, hóa ra là muốn tìm hiểu cái này.
"Đây là chuyện của tôi, tôi nói tôi có lòng tin thì chính là có lòng tin." Lục Tam Phong vui vẻ nói.
"Tổng giám đốc Lục, tôi biết trong thời gian ngắn anh có thể phải dùng đến lượng tiền lớn, tôi xin giới thiệu với anh thân phận thật sự của tôi, tôi là người phụ trách quỹ Tiger chi nhánh Hương Giang, Mike."
Ông ta đưa ra một tấm danh thiếp, nói tiếp: "Thực lực của công ty chúng tôi vô cùng hùng hậu, có thể điều động lượng tài chính lên đến một trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ, cậu biết quỹ Tiger chứ?"
Lục Tam Phong cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua sau đó bỏ vào túi. Quỹ Tiger ai mà không biết?
Công ty tài chính điên cuồng nhất thập niên chín mươi, lợi dụng đòn bẩy cao để thu lợi trên toàn thế giới. Soros còn phải cúi đầu trước bọn họ nữa mà, năm 2000, sau một loạt cơn bão đòn bẩy tài chính cao mới thu hồi danh tiếng.
Phải biết rằng nhiều năm sau công ty này hợp tác với Soros bán khống đồng baht của Thái để thu về lợi nhuận khổng lồ. Ngay sau đó là đánh vào tiền Hồng Kông. Quỹ Tiger này quá mạnh, mạnh đến nỗi nhiều nước phải sợ hãi, chính là một đế chế thù địch hùng mạnh chân chính.
Tuy nhiên trong trận chiến giành giật tiền Hồng Kông, không chỉ có Soros bị làm thịt mà cả con hổ cũng bị gặp phải Võ Tòng của nó, tan tác cả ra. "Nếu cần thì tôi sẽ liên lạc với ông."
Lục Tam Phong đưa cho ông ta một tấm danh thiếp, nói: "Đây là danh thiếp của tôi, tôi tin là trong thời gian ngắn sắp tới chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
"Được." Mike cất danh thiếp đi, khách sáo nói vài câu rồi mới rời đi. Gã ta nào biết lý do Lục Tam Phong nói trong thời gian ngắn sẽ có cơ hội hợp tác.
Lục Tam Phong rót thêm cho mình chút rượu vang đỏ, đang đi dạo xung quanh bỗng có người vỗ vai anh một cái. Lục Tam Phong quay lại thấy Phùng Chính Anh, sửng sốt.
Lục Tam Phong phản ứng lại vội vàng kéo cậu ấy đến góc phòng, nhìn quanh bốn phía thấy không ai chú ý đến hai người mới hạ giọng hỏi:
"Cậu tới đây làm gì?"
"Ba tôi bảo tôi tới nói cho anh biết, tối hôm nay anh sẽ gặp nguy hiểm, bà tổng giám đốc Trần đó muốn giết anh"
Phùng Chính Anh căng thẳng nói: "Bây giờ không cần phải đi ra ngoài, chú Khôn đã đi sắp xếp rồi."
Lục Tam Phong đoán được đến nước này nhưng không nghĩ nhanh như vậy, xem ra tổng giám đốc Trần không muốn qua lại nhiều với các công ty tài chính về vấn đề tiền bạc.
Quả thật bà ta tạm thời có thể có nhiều tiền vốn, có thể giải trình với hội đồng quản trị chưa được tốt, trong chức nghiệp cũng dễ chịu phải những nghi vấn. mới chỉ qua nửa năm, sáu tháng nghiệp vụ cuối năm sẽ có phiền phức.
"Bao nhiêu người?" Lục Tam Phong hỏi.
"Tôi cũng không biết, có một ông chủ tiệm nào đó gọi điện báo, nói là có người nhờ ông ta gọi qua. Anh Phong, anh còn cài gián điệp vào à?" Phùng Chính Anh tò mò hỏi.
"Không, chỉ là mấy người bạn nhiệt tình mà thôi." Lục Tam Phong thuận miệng nói, trong lòng âm thầm suy xét, chắc chắn là Tô Ái Linh. Xem ra đã đến lúc cá chết lưới rách rồi.
Phùng Chính Anh biết chuyện này không hề đơn giản nhưng cũng không ngờ rằng có gián điệp, hôm nay cậu nghe ba họp, qua cuộc nói chuyện cũng biết được có liên quan một chút với thế cục lúc này. Bày bố nhiều hướng lớn như vậy đã không còn là cục diện mà cậu ta có thể khống chế rồi.
"Đừng để mọi người nhìn thấy hai chúng ta đứng một chỗ tránh để người ta khỏi tò mò, sau khi chú Khôn sắp xếp xong chúng ta lại chuồn." Lục Tam Phong vỗ vai cậu nói: "Hiểu chưa?"
"Biết rồi anh Phong."
Lục Tam Phong sắp xếp cho Phùng Chính Anh xong thì đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Bên ngoài ngọn đèn dầu đã yếu đi, ngoài cửa có bốn năm người trẻ tuổi đang hút thuốc. Xem ra không phải là cái loại tốt lành gì.
Sông Hương bây giờ tầng lớp dưới cùng hỗn loại đến mức khiến người ta phải chắt lưỡi. Có thể nói mấy người đó không có trật tự hay pháp luật gì cả, sở cảnh sát thì phục vụ cho dân tư bản, bên trong khu nhà giàu khung cảnh tạo nhã, rất an toàn. Cho dù là có một người đàn ông say mèm nằm trên mặt đất thì chỉ cần chưa đến mười phút sau là có một xe cảnh sát đi qua.
Ngược lại, những người ở tầng lớp thấp chỉ ở được "phòng lồng chim" diện tích có mười mét vuông, hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ cần không phải vụ án quá kinh khủng thì sẽ không có ai quan tâm hết.
Sinh hoạt của những người ở tầng lớp dưới cùng đứng ngoài pháp luật, các con phố lớn, các tiệm ăn vặt hay các chỗ vui chơi các thứ đều do những người trong xã hội quản lý một cách thô bạo.
Không nói trước đây nữa, thực ra hiện tại vẫn có nhiều nước như thế này, những người ở tầng lớp dưới đáy của xã hội là những con người bị vứt bỏ, bị những bang phái thống trị rất thô bạo.
Tổng giám đốc Trần bỏ ra một số tiền không nhỏ, số tiền này đoán chừng sẽ làm cho những người sống lay lắt ấy phải liều mình. Hai con phố bên cạnh nhà hàng Thiên Hải là các quán ăn bán mấy thứ như bò viên, lòng xào các thứ, còn con đường phía trước chính là điểm ăn chơi.
Đường phố lộn xộn không gì sánh được, dây điện chằng chịt quấn quanh, dưới nhiều loại thẻ đỏ chính là một người trẻ tuổi. Có một cô bé nhuộm tóc, đeo thắt lưng đứng ở cửa, miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn người tới lui phía trước hỏi: "Chơi không?"
Cách đó không xa là một cửa tiệm đồ lạnh, có cờ bạc, đồ uống lạnh các thứ. Ngoài cửa có mấy người trẻ tuổi đang ngồi. Có người phơi cánh tay trần với nhiều vết sẹo dài dữ tợn do dao chém.
"Lát nữa phải ngoan một chút, biết chưa?" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn chàng thanh niên trẻ quát lên.
"Vâng, anh Câu!"
"Nếu muốn nổi thì phải đánh cho nổi, bây giờ chính là lúc thằng nhóc này nổi tiếng nhất, hôm nay mày giết được nó thì sau này mấy thằng khác nhìn mày phải gọi một tiếng đại ca." Người đàn ông cầm tờ báo đặt lên bàn, phía trên bất ngờ lại có ảnh của Lục Tam Phong
"Đại ca, lỡ như bị ngồi tù thì sao?"
"Làm con mẹ nó cái đầu quỷ của mày à? Bước ra giang hồ rồi còn sợ ngồi tù? Tao nói cho mày biết đây, anh em trong đám đều là người đã lên núi đạo, xuống biển lửa, lúc đó gọi điện thoại họ thả mày ra ngay."
Bốn năm người khích lệ cậu nhóc, bọn họ đã lăn lộn đến mức thành tinh rồi, mấy cái chuyện đánh giết này họ sẽ lui về sau, đợi lúc kiếm tiền mới ra mặt.
So với vào tù thì ở nhà thuê của mình vẫn sướng hơn.
Phía dưới tầng của nhà hàng Thiên Hải có năm chiếc xe đậu sẵn ở cửa, có gần hai mươi người bước xuống xe, trông những người này có vẻ không dễ
Phùng Chính Anh lái xe thẳng đến khách sạn, lúc đến nơi mới phát hiện ra Lục Tam Phong không có ở đây, hỏi mấy người trước sảnh mới biết là Lục Tam Phong đi dự tiệc ở nhà hàng Thiên Hải rồi.
Anh ta liền ra khỏi cửa và đi thẳng đến nhà hàng Thiên Hải.
Mặt trời ngả về tây, trong khung cảnh mơ màng này, bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Lục Tam Phong lại tiếp tục khoe khoang, nói cho tất cả mọi người ở đây, cuối tuần bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị sẽ tăng mạnh, anh có năng lực như vậy, mọi người không tin thì cứ chờ xem.
Hầu hết mọi người ở đây đều không muốn đáp lại Lục Tam Phong, nhưng mà trên đời này loại người gì không có, Tần Cối còn có ba người bạn mà. Thỉnh thoảng cũng có người đến nói với Lục Tam Phong đôi câu.
Một người đàn ông độ chừng bốn mươi mấy tuổi mặc vest phối với gi-lê, tóc vàng mắt xanh để ria mép, nhìn trông giống như một quý tộc phương Tây.
Tay ông ta cầm một cái ly rượu vang, đến trước mặt Lục Tam Phong, ông ta nói tiếng phổ thông rất sõi: "Chào tổng giám đốc Lục."
"Chào ông!" Lục Tam Phong nhìn ông ta.
"Tôi là Mike, người ở Hương Giang, đã từng nghe qua danh tiếng của tổng giám đốc Lục. Tôi có một người bạn chắc chắn anh sẽ rất quen."
"Ai vậy?" Lục Tam Phong bực bội nói "Trang Đức Trung."
Lục Tam Phong không ngờ, hai người đúng là không khác nhau mấy, đều là giặc ngoài.
"Anh hại cậu ta cũng không ít ha!" "Ý gì đây? Đầu tư là chuyện cô đơn lẻ loi, một người bạn cần thời gian, do cậu ta quá nóng lòng thôi, chấp nhập cô đơn mới có thể thấy phồn hoa." Lục Tam Phong giải thích.
Mike nở nụ cười, Lục Tam Phong có thể giải thích chuyện bẫy người ta thành như vậy coi như cũng hay rồi.
"Cậu là bạn tốt với tổng giám đốc Trang, tôi cũng là bạn tốt của cậu ấy thì chúng ta cũng chính là bạn tốt rồi, cạn ly!" Mike khá biết kết nối, cụng ly một cái, uống phân nửa.
Lục Tam Phong cũng uống một ngụm, không biết lão này tới tìm mình làm gì.
"Tổng giám đốc Lục, thực ra tôi cũng rất tò mò về cậu. Tôi cảm thấy người như cậu hẳn nên xuất bản một quyển tự truyện đi, nhất định bán rất chay."
"Tôi cũng có nổi bao nhiêu đâu, tự truyện thì thôi đi, đợi sau này già rồi thì viết một cuốn hồi kí. Chẳng qua giờ nói mấy chuyện này thì quá sớm, cứ phải qua cái cửa ải khó khăn trước mắt đã." Lục Tam Phong hơi sầu não, nói.
"Tổng giám đốc Lục vừa nói tin chắc có thể phá được tập đoàn tư bản Trần thị, tôi tò mò một chút anh lấy tự tin ở đâu ra?"
Mike đánh giá một chút rồi nói: "Coi như cậu đang lên kế hoạch về cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đi thì cũng cần lượng tài chính cực kì hùng hậu, hình như cậu đâu có cách để điều động lượng tiền khổng lồ như vậy đâu chứ?"
Lục Tam Phong nở nụ cười, hóa ra là muốn tìm hiểu cái này.
"Đây là chuyện của tôi, tôi nói tôi có lòng tin thì chính là có lòng tin." Lục Tam Phong vui vẻ nói.
"Tổng giám đốc Lục, tôi biết trong thời gian ngắn anh có thể phải dùng đến lượng tiền lớn, tôi xin giới thiệu với anh thân phận thật sự của tôi, tôi là người phụ trách quỹ Tiger chi nhánh Hương Giang, Mike."
Ông ta đưa ra một tấm danh thiếp, nói tiếp: "Thực lực của công ty chúng tôi vô cùng hùng hậu, có thể điều động lượng tài chính lên đến một trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ, cậu biết quỹ Tiger chứ?"
Lục Tam Phong cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua sau đó bỏ vào túi. Quỹ Tiger ai mà không biết?
Công ty tài chính điên cuồng nhất thập niên chín mươi, lợi dụng đòn bẩy cao để thu lợi trên toàn thế giới. Soros còn phải cúi đầu trước bọn họ nữa mà, năm 2000, sau một loạt cơn bão đòn bẩy tài chính cao mới thu hồi danh tiếng.
Phải biết rằng nhiều năm sau công ty này hợp tác với Soros bán khống đồng baht của Thái để thu về lợi nhuận khổng lồ. Ngay sau đó là đánh vào tiền Hồng Kông. Quỹ Tiger này quá mạnh, mạnh đến nỗi nhiều nước phải sợ hãi, chính là một đế chế thù địch hùng mạnh chân chính.
Tuy nhiên trong trận chiến giành giật tiền Hồng Kông, không chỉ có Soros bị làm thịt mà cả con hổ cũng bị gặp phải Võ Tòng của nó, tan tác cả ra. "Nếu cần thì tôi sẽ liên lạc với ông."
Lục Tam Phong đưa cho ông ta một tấm danh thiếp, nói: "Đây là danh thiếp của tôi, tôi tin là trong thời gian ngắn sắp tới chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
"Được." Mike cất danh thiếp đi, khách sáo nói vài câu rồi mới rời đi. Gã ta nào biết lý do Lục Tam Phong nói trong thời gian ngắn sẽ có cơ hội hợp tác.
Lục Tam Phong rót thêm cho mình chút rượu vang đỏ, đang đi dạo xung quanh bỗng có người vỗ vai anh một cái. Lục Tam Phong quay lại thấy Phùng Chính Anh, sửng sốt.
Lục Tam Phong phản ứng lại vội vàng kéo cậu ấy đến góc phòng, nhìn quanh bốn phía thấy không ai chú ý đến hai người mới hạ giọng hỏi:
"Cậu tới đây làm gì?"
"Ba tôi bảo tôi tới nói cho anh biết, tối hôm nay anh sẽ gặp nguy hiểm, bà tổng giám đốc Trần đó muốn giết anh"
Phùng Chính Anh căng thẳng nói: "Bây giờ không cần phải đi ra ngoài, chú Khôn đã đi sắp xếp rồi."
Lục Tam Phong đoán được đến nước này nhưng không nghĩ nhanh như vậy, xem ra tổng giám đốc Trần không muốn qua lại nhiều với các công ty tài chính về vấn đề tiền bạc.
Quả thật bà ta tạm thời có thể có nhiều tiền vốn, có thể giải trình với hội đồng quản trị chưa được tốt, trong chức nghiệp cũng dễ chịu phải những nghi vấn. mới chỉ qua nửa năm, sáu tháng nghiệp vụ cuối năm sẽ có phiền phức.
"Bao nhiêu người?" Lục Tam Phong hỏi.
"Tôi cũng không biết, có một ông chủ tiệm nào đó gọi điện báo, nói là có người nhờ ông ta gọi qua. Anh Phong, anh còn cài gián điệp vào à?" Phùng Chính Anh tò mò hỏi.
"Không, chỉ là mấy người bạn nhiệt tình mà thôi." Lục Tam Phong thuận miệng nói, trong lòng âm thầm suy xét, chắc chắn là Tô Ái Linh. Xem ra đã đến lúc cá chết lưới rách rồi.
Phùng Chính Anh biết chuyện này không hề đơn giản nhưng cũng không ngờ rằng có gián điệp, hôm nay cậu nghe ba họp, qua cuộc nói chuyện cũng biết được có liên quan một chút với thế cục lúc này. Bày bố nhiều hướng lớn như vậy đã không còn là cục diện mà cậu ta có thể khống chế rồi.
"Đừng để mọi người nhìn thấy hai chúng ta đứng một chỗ tránh để người ta khỏi tò mò, sau khi chú Khôn sắp xếp xong chúng ta lại chuồn." Lục Tam Phong vỗ vai cậu nói: "Hiểu chưa?"
"Biết rồi anh Phong."
Lục Tam Phong sắp xếp cho Phùng Chính Anh xong thì đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Bên ngoài ngọn đèn dầu đã yếu đi, ngoài cửa có bốn năm người trẻ tuổi đang hút thuốc. Xem ra không phải là cái loại tốt lành gì.
Sông Hương bây giờ tầng lớp dưới cùng hỗn loại đến mức khiến người ta phải chắt lưỡi. Có thể nói mấy người đó không có trật tự hay pháp luật gì cả, sở cảnh sát thì phục vụ cho dân tư bản, bên trong khu nhà giàu khung cảnh tạo nhã, rất an toàn. Cho dù là có một người đàn ông say mèm nằm trên mặt đất thì chỉ cần chưa đến mười phút sau là có một xe cảnh sát đi qua.
Ngược lại, những người ở tầng lớp thấp chỉ ở được "phòng lồng chim" diện tích có mười mét vuông, hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ cần không phải vụ án quá kinh khủng thì sẽ không có ai quan tâm hết.
Sinh hoạt của những người ở tầng lớp dưới cùng đứng ngoài pháp luật, các con phố lớn, các tiệm ăn vặt hay các chỗ vui chơi các thứ đều do những người trong xã hội quản lý một cách thô bạo.
Không nói trước đây nữa, thực ra hiện tại vẫn có nhiều nước như thế này, những người ở tầng lớp dưới đáy của xã hội là những con người bị vứt bỏ, bị những bang phái thống trị rất thô bạo.
Tổng giám đốc Trần bỏ ra một số tiền không nhỏ, số tiền này đoán chừng sẽ làm cho những người sống lay lắt ấy phải liều mình. Hai con phố bên cạnh nhà hàng Thiên Hải là các quán ăn bán mấy thứ như bò viên, lòng xào các thứ, còn con đường phía trước chính là điểm ăn chơi.
Đường phố lộn xộn không gì sánh được, dây điện chằng chịt quấn quanh, dưới nhiều loại thẻ đỏ chính là một người trẻ tuổi. Có một cô bé nhuộm tóc, đeo thắt lưng đứng ở cửa, miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn người tới lui phía trước hỏi: "Chơi không?"
Cách đó không xa là một cửa tiệm đồ lạnh, có cờ bạc, đồ uống lạnh các thứ. Ngoài cửa có mấy người trẻ tuổi đang ngồi. Có người phơi cánh tay trần với nhiều vết sẹo dài dữ tợn do dao chém.
"Lát nữa phải ngoan một chút, biết chưa?" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn chàng thanh niên trẻ quát lên.
"Vâng, anh Câu!"
"Nếu muốn nổi thì phải đánh cho nổi, bây giờ chính là lúc thằng nhóc này nổi tiếng nhất, hôm nay mày giết được nó thì sau này mấy thằng khác nhìn mày phải gọi một tiếng đại ca." Người đàn ông cầm tờ báo đặt lên bàn, phía trên bất ngờ lại có ảnh của Lục Tam Phong
"Đại ca, lỡ như bị ngồi tù thì sao?"
"Làm con mẹ nó cái đầu quỷ của mày à? Bước ra giang hồ rồi còn sợ ngồi tù? Tao nói cho mày biết đây, anh em trong đám đều là người đã lên núi đạo, xuống biển lửa, lúc đó gọi điện thoại họ thả mày ra ngay."
Bốn năm người khích lệ cậu nhóc, bọn họ đã lăn lộn đến mức thành tinh rồi, mấy cái chuyện đánh giết này họ sẽ lui về sau, đợi lúc kiếm tiền mới ra mặt.
So với vào tù thì ở nhà thuê của mình vẫn sướng hơn.
Phía dưới tầng của nhà hàng Thiên Hải có năm chiếc xe đậu sẵn ở cửa, có gần hai mươi người bước xuống xe, trông những người này có vẻ không dễ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook