Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
-
Chương 561: Đường Đình Nhân vào cuộc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giới tài chính của Sông Hương vốn dĩ là mạch nước ngầm dâng trào, trận quấy rối của Lục Tam Phong đã khiến rất nhiều người mong muốn đẩy Lục Tam Phong lên bàn cược, cũng không hy vọng có một ánh mắt nào tập trung vào họ.
Chỉ qua một đêm, câu chuyện giữa Lục Tam Phong và Tập đoàn tư bản Trần thị đã khiến cả ngành sôi nổi lên.
Các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu đổ xô đưa tin và đồn đoán về vấn đề này cao độ đến mức chưa từng thấy. Buổi sáng hôm sau, ngay khi thị trường chứng khoán Hồng Kông mở cửa, tập đoàn tư bản Trần thị lại nghênh đón một đợt giảm giá mạnh.
Tổng giám đốc Trần hoàn toàn không thể ngồi yên, buổi sáng bà ta đã liên hệ với các công ty tài chính, công ty chứng khoán, các quỹ ngân sách. Song phương đã giao định hiệp nghị thông qua lời nói, trong vòng một tháng tới, bất cứ lúc nào cũng có thể huy động tiền vốn hơn bốn nghìn năm trăm tỷ để bà ta bảo vệ cổ phiếu.
Mười giờ sáng, trong trung tâm giao dịch chứng khoán mọi người nhìn chằm chằm vào bảng cổ phiếu, thấy cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị lại giảm xuống, họ thở dài, thậm chí có người còn hét lên ngay tại chỗ.
“Giá cả thị trường hôm qua tốt như vậy mà lại giảm rồi, hôm nay một lượng vốn lớn được chuộc lại, tập đoàn tư bản Trần thị rõ ràng là gặp khó khăn, phải
bán thôi.” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tỏ ra khá bất lực.
“Chó thật, bây giờ là thời điểm thích hợp để săn giá cổ phiếu, đó là những gì nghe được của tên lông bông
Lục Tam Phong giàu nhất Đại Lục.” Một thanh niên khó chịu nói.
“Hôm qua có nhiều công ty tài chính lên tiếng ủng hộ như vậy, tại sao lại rớt giá?”
“Tôi nói cho anh đừng hoang mang, tôi sẽ tiếp tục mua vào, tôi không tin một người Đại Lục có thể làm loạn thị trường chứng khoán của Sông Hương.
“Một thằng nhóc Đại Lục thổi tha mà dám chọc giận tổng giám đốc Trần sao? Có tin là vài ngày nữa sẽ thành xác chết ngoài đường không?”
Đám người hôm qua săn giá cổ phiếu giận dữ chửi mắng, họ mong muốn chém Lục Tam Phong vài nhất để nguôi giận.
Trong sàn giao dịch, loa phát thanh vang lên: “Tập đoàn tư bản Trần thị đã đưa ra thông báo về việc cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm, công việc kinh doanh của công ty đang tốt, trong thời gian tới sẽ tăng tốc về việc báo cáo tài chính của công ty, đồng thời về những tin đồn Lục Tam Phong chống lại các giám đốc điều hành của công ty sẽ được áp dụng các biện pháp pháp luật. Hội đồng quản trị của tập đoàn đã đạt được thỏa thuận trực tiếp với mười mấy cơ quan tài chính như tập đoàn tài chính Bách Tùng Thiên, tài chính Anh Hoàng, chứng khoán Phương Đức, Hồng Quảng, tập đoàn tài chính Thiên Tín, trong vòng một tháng, chúng tôi có thể huy động tiền vốn không dưới bốn nghìn năm trăm tỷ để mua lại cổ phiếu. Chúng tôi hy vọng rằng thị trường sẽ bình tĩnh, chớ nghe những tin đồn. Người tuyên bố: Hội đồng quản trị tập đoàn tư bản Trần thị.”
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, toàn bộ khán đài bùng nổ, sắc mặt của vài người chửi mắng Lục Tam Phong vừa rồi liền nở nụ cười:
“Tôi đã nói rồi, chỉ là một thằng nhóc thổi tha thì có thể tạo nên được bão tố gì? Người ta đập vào bốn nghìn năm trăm tỷ, anh ta lấy cái gì mà chơi?”
“Săn giá cổ phiếu, phải săn giá cổ phiếu thôi, cổ phiếu sắp lên giá rồi.”
“Chỉ là trứng chọi với đá mà thôi, một công ty tài chính tầm cỡ như vậy không thể sụp đổ trong một hai ngày. Dựa vào mạng lưới quan hệ của người ta, trong thời gian ngắn có thể huy động được tiền vốn nhiều hơn để tiến hành đối kháng, tài chính là gì? Tiền, là tiền của ai nhiều hơn, một thằng nhóc Đại Lục như Lục Tam Phong, anh ta có lông không vậy?”
“Ha ha ha, tôi đoán rằng anh ta còn chưa phát triển”
Tuyên bố trên tờ báo này dường như là một cú hích rót vào cổ phiếu, sau đó cổ phiếu tăng lên.
Khoảng giữa trưa, Lục Tam Phong đang ngồi trong khách sạn xem qua tờ báo hôm nay. Tình hình của buổi sáng hôm nay rất nhiều người đều thấy rõ, chỉ một mình Lục Tam Phong mà muốn đối mặt với một tập đoàn lớn như tập đoàn tư bản Trần thị, bất lực chẳng khác nào đem trứng chọi với đá.
Nhiều nhất chỉ làm cho cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị dao động, ngoài ra không có sai biệt gì mấy.
Như câu nói thêu hoa trên gấm thì nhiều, mà đưa than sưởi ấm trong ngày mùa đông thì ít. Một số công ty nhỏ đã bắt đầu hỗ trợ tập đoàn tư bản Trần thị, hy vọng có thể được chú ý một chút, đồng thời cũng hùa theo chửi rủa Lục Tam Phong.
Đường Đình Nhân đã chú ý đến diễn biến của sự việc này, hôm nay nhìn thấy sự việc phát triển đến mức này, anh ta đặt tờ báo xuống, ậm ừ nói:
“Chỉ là một tên hề mà thôi.”
Đường Đình Nhân cảm thấy đây là một cơ hội, khí thế của tổng giám đốc Trần như cầu vồng. Nếu nhân cơ hội này giúp đỡ, không chỉ tạo được ấn tượng tốt mà nói không chừng có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Chủ yếu nhất là có thể làm cho Lục Tam Phong bị chán ghét, điều này vô cùng quan trọng.
Đường Đình Nhân căm hận Lục Tam Phong đến mức nằm mơ vẫn muốn đánh tên này, nhưng anh ta không thể làm bất cứ điều gì với tên vô lại rác rưởi này.
Mấu chốt là anh ta không quen với dáng vẻ cao ngạo của Lục Tam Phong, anh ta muốn khiến Lục Tam Phong cảm thấy đau lòng, khiến anh hối hận và biết rằng trên thế giới này có một số người anh không nên đắc tội.
Nghĩ đến cảnh Lục Tam Phong khóc lóc, quỳ trên mặt đất buồn bã và nói rằng tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, xin lỗi vì sự liều lĩnh của mình.
Trời ơi, cảm giác đó!
Từ móng tay cho đến kẽ tóc của Đường Đình Nhân đều thấy thoải mái, anh ta cảm thấy Lục Tam Phong và anh ta không cùng đẳng cấp, người như vậy gặp anh ta thì nên cư xử tốt và ngoan ngoãn chút.
Tâm động không bằng hành động, Đường Đình Nhân bước ra ngoài, đi đến cửa văn phòng của ba mình và gõ cửa.
“Vào đi!” Trong phòng vang lên giọng nói nặng nề của một người đàn ông.
Đường Đình Nhân mở cửa bước vào và nói: “Ba, ba đã xem tin tức về chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị chưa?”
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ở công ty phải gọi theo chức vụ, hiểu không?” Tổng giám đốc Đường ngẩng đầu lên nhìn con trai với vẻ không hài lòng.
Những cậu chủ giàu có khác từ khi hai mươi tuổi đã bận rộn với công việc kinh doanh của mình, còn con trai của ông ta đã ba mươi tuổi rồi, suốt ngày vẫn quanh quẩn trong các quán bar và hộp đêm, không có một chút tiền đồ.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị là một cơ hội tốt.” Đường Đình Nhân ngồi xuống và nói.
“Cơ hội tốt gì?” Tổng giám đốc Đường đặt bút xuống, nói với con trai:
"Anh có suy nghĩ gì, nói đi.”
“Hiện tại tập đoàn tư bản Trần thị khá bấp bênh, mặc dù chúng ta không phải là công ty tài chính, nhưng chúng ta có thể lên tiếng ủng hộ một chút, cũng có thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trần hỏi xem thể cung cấp bao nhiêu tiền vốn hỗ trợ. Đầu tiên hãy tạo ấn tượng tốt, sau đó chúng ta sẽ qua lại với tổng giám đốc Trần nhiều hơn, có một chút thông tin nội bộ về hoạt động của công ty Tập đoàn tư bản Trần thị, đến lúc đó đương nhiên có thể kiếm được rất nhiều quả ngọt trên thị trường chứng khoán rồi.”
“Bằng cách này, chúng ta có mối quan hệ tốt với tập đoàn tư bản Trần thị, nói không chừng chúng ta có thể kiếm được một số tiền.” Đường Đình Nhân nhìn người ba của mình, khuôn mặt không ngừng nở nụ cười, trong lòng anh ta cũng rất vui.
Tổng giám đốc Đường thở dài, cuối cùng con trai cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, thực ra không gian làm chuyện này có thể không lớn vì tập đoàn tư bản Trần thị đã ổn định tình hình rồi.
Hiếm khi con trai có một chút ý tưởng như vậy, ông ta làm sao có thể không hỗ trợ?
“Chuyện này ba giao cho con làm, Đình Nhân à, đàn ông có sự nghiệp thì không bao giờ là quá muộn.”
Tổng giám đốc Đường đứng lên và vỗ vào vai Đường Đình Nhân một cách xúc động: “Sự trưởng thành của con người là một khoảnh khắc, ba hi vọng con đã thực sự trưởng thành.”
Đường Đình Nhân được khen ngợi, anh ta bật cười và xúc động nói: “Ba, con không làm thì thôi, còn làm thì phải tạo ra bom tấn, ba cứ xem con nhé.”
Sau chuyện này, Đường Đình Nhân đã thực sự nói với anh ta, phải tạo ra bom tấn.
Hơn hai giờ chiều, Lục Tam Phong ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc, đã có càng nhiều cuộc điện thoại gọi cho anh, không chỉ là các phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn, mà còn có rất nhiều lời mời dự tiệc của các công ty tài chính.
Lục Tam Phong đã bị làm phiền, điện thoại reo lên, anh nhấc máy một cách không hài lòng, nói:
“Ai vậy? Khiến người khác thức giấc rồi?”
“Anh Lục, xin chào, chúng tôi là quỹ Vạn Hạnh, anh có hứng thú làm quản lý quỹ không? Chúng tôi có thể đảm bảo tiền lương gốc của anh trong vòng một năm kiếm được ít nhất một tỷ rưỡi, đồng thời còn có chia hoa hồng, anh có thể suy nghĩ. Tôi cũng đến từ Đại Lục, chúng ta là đồng hương đấy!”
“Tôi sẽ không quản lý quỹ."
Tâm trạng của Lục Tam Phong không tốt, nói: “Đừng gọi cho tôi nữa, được không?”
“Anh không cần biết, đến lúc đó anh chỉ cần ký tên lên là được. Khả năng đảo loạn thị trường của anh quá mạnh, bọn họ đều nói anh là một tên quấy rối thị trường chứng khoán Hồng Kông. Cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị mạnh như vậy, đột ngột bị anh làm giảm đi mười sáu điểm, mặc dù lời nói không mấy dễ nghe, nhưng đó thực sự là bản lĩnh!”
“Chỉ cần anh có thể đến, chúng ta ngắm trúng vào một nhà cổ phiếu nào đó thì chỉ có đường chết. Với khả năng nói bậy của anh, kiếm tiền không phải là chuyện trong vài phút sao?”
Lục Tam Phong bị làm phiền, ngồi dậy nói: "Anh đang ở đâu?”
“Tôi ở công ty, anh có muốn đến gặp mặt trực tiếp không?”
“Được. Anh xuống lầu ở bên đường đợi tôi, dẫn theo vài người nữa, tôi cũng dẫn theo vài người.” Lục Tam Phong khó chịu nói.
“Tổng giám đốc Lục, anh làm gì vậy, đánh nhau với tôi sao?” Bên kia vui vẻ nói:
“Nếu không muốn làm quản lý quỹ, tối nay anh có rảnh không? Chúng tôi tổ chức tiệc..."
Lục Tam Phong không muốn nghe nữa, anh liền cúp máy.
Cuộc gọi không ngừng gọi đến, Lục Tam Phong bước ra khỏi phòng dùng điện thoại ở sảnh gọi cho Phùng Chính Anh.
“Alo, Chính Anh, tiền đã đến chưa?” Lục Tam Phong thẳng thừng hỏi.
“Anh Lục, tôi đã lấy được mười hai tỷ rồi. Tôi cảm thấy đám người còn lại kia quá dữ dội, một vài người bị ba đánh, mấy đứa đó còn chưa trưởng thành, nghe nói bị đánh đến mức sưng tẩy cả mông.” Phùng Chính Anh vui vẻ nói những điều đó.
“Mười hai tỷ thì cũng gần xong rồi, cậu chuyển đến tài khoản ở Sông Hương của tôi đi.” Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc, ngày mai là thứ bảy, buổi tiệc tài chính của Hồng Quảng sắp bắt đầu rồi, anh hỏi:
“Cậu hỏi ba cậu giúp tôi, xem tôi có thích hợp để đi buổi tiệc tài chính không?”
“Lát nữa tôi sẽ hỏi giúp anh.”
Cúp điện thoại xong, Lục Tam Phong trở về phòng. Anh cảm thấy bản thân mình nên tham gia một số buổi
Giới tài chính của Sông Hương vốn dĩ là mạch nước ngầm dâng trào, trận quấy rối của Lục Tam Phong đã khiến rất nhiều người mong muốn đẩy Lục Tam Phong lên bàn cược, cũng không hy vọng có một ánh mắt nào tập trung vào họ.
Chỉ qua một đêm, câu chuyện giữa Lục Tam Phong và Tập đoàn tư bản Trần thị đã khiến cả ngành sôi nổi lên.
Các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu đổ xô đưa tin và đồn đoán về vấn đề này cao độ đến mức chưa từng thấy. Buổi sáng hôm sau, ngay khi thị trường chứng khoán Hồng Kông mở cửa, tập đoàn tư bản Trần thị lại nghênh đón một đợt giảm giá mạnh.
Tổng giám đốc Trần hoàn toàn không thể ngồi yên, buổi sáng bà ta đã liên hệ với các công ty tài chính, công ty chứng khoán, các quỹ ngân sách. Song phương đã giao định hiệp nghị thông qua lời nói, trong vòng một tháng tới, bất cứ lúc nào cũng có thể huy động tiền vốn hơn bốn nghìn năm trăm tỷ để bà ta bảo vệ cổ phiếu.
Mười giờ sáng, trong trung tâm giao dịch chứng khoán mọi người nhìn chằm chằm vào bảng cổ phiếu, thấy cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị lại giảm xuống, họ thở dài, thậm chí có người còn hét lên ngay tại chỗ.
“Giá cả thị trường hôm qua tốt như vậy mà lại giảm rồi, hôm nay một lượng vốn lớn được chuộc lại, tập đoàn tư bản Trần thị rõ ràng là gặp khó khăn, phải
bán thôi.” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tỏ ra khá bất lực.
“Chó thật, bây giờ là thời điểm thích hợp để săn giá cổ phiếu, đó là những gì nghe được của tên lông bông
Lục Tam Phong giàu nhất Đại Lục.” Một thanh niên khó chịu nói.
“Hôm qua có nhiều công ty tài chính lên tiếng ủng hộ như vậy, tại sao lại rớt giá?”
“Tôi nói cho anh đừng hoang mang, tôi sẽ tiếp tục mua vào, tôi không tin một người Đại Lục có thể làm loạn thị trường chứng khoán của Sông Hương.
“Một thằng nhóc Đại Lục thổi tha mà dám chọc giận tổng giám đốc Trần sao? Có tin là vài ngày nữa sẽ thành xác chết ngoài đường không?”
Đám người hôm qua săn giá cổ phiếu giận dữ chửi mắng, họ mong muốn chém Lục Tam Phong vài nhất để nguôi giận.
Trong sàn giao dịch, loa phát thanh vang lên: “Tập đoàn tư bản Trần thị đã đưa ra thông báo về việc cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm, công việc kinh doanh của công ty đang tốt, trong thời gian tới sẽ tăng tốc về việc báo cáo tài chính của công ty, đồng thời về những tin đồn Lục Tam Phong chống lại các giám đốc điều hành của công ty sẽ được áp dụng các biện pháp pháp luật. Hội đồng quản trị của tập đoàn đã đạt được thỏa thuận trực tiếp với mười mấy cơ quan tài chính như tập đoàn tài chính Bách Tùng Thiên, tài chính Anh Hoàng, chứng khoán Phương Đức, Hồng Quảng, tập đoàn tài chính Thiên Tín, trong vòng một tháng, chúng tôi có thể huy động tiền vốn không dưới bốn nghìn năm trăm tỷ để mua lại cổ phiếu. Chúng tôi hy vọng rằng thị trường sẽ bình tĩnh, chớ nghe những tin đồn. Người tuyên bố: Hội đồng quản trị tập đoàn tư bản Trần thị.”
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, toàn bộ khán đài bùng nổ, sắc mặt của vài người chửi mắng Lục Tam Phong vừa rồi liền nở nụ cười:
“Tôi đã nói rồi, chỉ là một thằng nhóc thổi tha thì có thể tạo nên được bão tố gì? Người ta đập vào bốn nghìn năm trăm tỷ, anh ta lấy cái gì mà chơi?”
“Săn giá cổ phiếu, phải săn giá cổ phiếu thôi, cổ phiếu sắp lên giá rồi.”
“Chỉ là trứng chọi với đá mà thôi, một công ty tài chính tầm cỡ như vậy không thể sụp đổ trong một hai ngày. Dựa vào mạng lưới quan hệ của người ta, trong thời gian ngắn có thể huy động được tiền vốn nhiều hơn để tiến hành đối kháng, tài chính là gì? Tiền, là tiền của ai nhiều hơn, một thằng nhóc Đại Lục như Lục Tam Phong, anh ta có lông không vậy?”
“Ha ha ha, tôi đoán rằng anh ta còn chưa phát triển”
Tuyên bố trên tờ báo này dường như là một cú hích rót vào cổ phiếu, sau đó cổ phiếu tăng lên.
Khoảng giữa trưa, Lục Tam Phong đang ngồi trong khách sạn xem qua tờ báo hôm nay. Tình hình của buổi sáng hôm nay rất nhiều người đều thấy rõ, chỉ một mình Lục Tam Phong mà muốn đối mặt với một tập đoàn lớn như tập đoàn tư bản Trần thị, bất lực chẳng khác nào đem trứng chọi với đá.
Nhiều nhất chỉ làm cho cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị dao động, ngoài ra không có sai biệt gì mấy.
Như câu nói thêu hoa trên gấm thì nhiều, mà đưa than sưởi ấm trong ngày mùa đông thì ít. Một số công ty nhỏ đã bắt đầu hỗ trợ tập đoàn tư bản Trần thị, hy vọng có thể được chú ý một chút, đồng thời cũng hùa theo chửi rủa Lục Tam Phong.
Đường Đình Nhân đã chú ý đến diễn biến của sự việc này, hôm nay nhìn thấy sự việc phát triển đến mức này, anh ta đặt tờ báo xuống, ậm ừ nói:
“Chỉ là một tên hề mà thôi.”
Đường Đình Nhân cảm thấy đây là một cơ hội, khí thế của tổng giám đốc Trần như cầu vồng. Nếu nhân cơ hội này giúp đỡ, không chỉ tạo được ấn tượng tốt mà nói không chừng có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Chủ yếu nhất là có thể làm cho Lục Tam Phong bị chán ghét, điều này vô cùng quan trọng.
Đường Đình Nhân căm hận Lục Tam Phong đến mức nằm mơ vẫn muốn đánh tên này, nhưng anh ta không thể làm bất cứ điều gì với tên vô lại rác rưởi này.
Mấu chốt là anh ta không quen với dáng vẻ cao ngạo của Lục Tam Phong, anh ta muốn khiến Lục Tam Phong cảm thấy đau lòng, khiến anh hối hận và biết rằng trên thế giới này có một số người anh không nên đắc tội.
Nghĩ đến cảnh Lục Tam Phong khóc lóc, quỳ trên mặt đất buồn bã và nói rằng tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, xin lỗi vì sự liều lĩnh của mình.
Trời ơi, cảm giác đó!
Từ móng tay cho đến kẽ tóc của Đường Đình Nhân đều thấy thoải mái, anh ta cảm thấy Lục Tam Phong và anh ta không cùng đẳng cấp, người như vậy gặp anh ta thì nên cư xử tốt và ngoan ngoãn chút.
Tâm động không bằng hành động, Đường Đình Nhân bước ra ngoài, đi đến cửa văn phòng của ba mình và gõ cửa.
“Vào đi!” Trong phòng vang lên giọng nói nặng nề của một người đàn ông.
Đường Đình Nhân mở cửa bước vào và nói: “Ba, ba đã xem tin tức về chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị chưa?”
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ở công ty phải gọi theo chức vụ, hiểu không?” Tổng giám đốc Đường ngẩng đầu lên nhìn con trai với vẻ không hài lòng.
Những cậu chủ giàu có khác từ khi hai mươi tuổi đã bận rộn với công việc kinh doanh của mình, còn con trai của ông ta đã ba mươi tuổi rồi, suốt ngày vẫn quanh quẩn trong các quán bar và hộp đêm, không có một chút tiền đồ.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị là một cơ hội tốt.” Đường Đình Nhân ngồi xuống và nói.
“Cơ hội tốt gì?” Tổng giám đốc Đường đặt bút xuống, nói với con trai:
"Anh có suy nghĩ gì, nói đi.”
“Hiện tại tập đoàn tư bản Trần thị khá bấp bênh, mặc dù chúng ta không phải là công ty tài chính, nhưng chúng ta có thể lên tiếng ủng hộ một chút, cũng có thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trần hỏi xem thể cung cấp bao nhiêu tiền vốn hỗ trợ. Đầu tiên hãy tạo ấn tượng tốt, sau đó chúng ta sẽ qua lại với tổng giám đốc Trần nhiều hơn, có một chút thông tin nội bộ về hoạt động của công ty Tập đoàn tư bản Trần thị, đến lúc đó đương nhiên có thể kiếm được rất nhiều quả ngọt trên thị trường chứng khoán rồi.”
“Bằng cách này, chúng ta có mối quan hệ tốt với tập đoàn tư bản Trần thị, nói không chừng chúng ta có thể kiếm được một số tiền.” Đường Đình Nhân nhìn người ba của mình, khuôn mặt không ngừng nở nụ cười, trong lòng anh ta cũng rất vui.
Tổng giám đốc Đường thở dài, cuối cùng con trai cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, thực ra không gian làm chuyện này có thể không lớn vì tập đoàn tư bản Trần thị đã ổn định tình hình rồi.
Hiếm khi con trai có một chút ý tưởng như vậy, ông ta làm sao có thể không hỗ trợ?
“Chuyện này ba giao cho con làm, Đình Nhân à, đàn ông có sự nghiệp thì không bao giờ là quá muộn.”
Tổng giám đốc Đường đứng lên và vỗ vào vai Đường Đình Nhân một cách xúc động: “Sự trưởng thành của con người là một khoảnh khắc, ba hi vọng con đã thực sự trưởng thành.”
Đường Đình Nhân được khen ngợi, anh ta bật cười và xúc động nói: “Ba, con không làm thì thôi, còn làm thì phải tạo ra bom tấn, ba cứ xem con nhé.”
Sau chuyện này, Đường Đình Nhân đã thực sự nói với anh ta, phải tạo ra bom tấn.
Hơn hai giờ chiều, Lục Tam Phong ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc, đã có càng nhiều cuộc điện thoại gọi cho anh, không chỉ là các phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn, mà còn có rất nhiều lời mời dự tiệc của các công ty tài chính.
Lục Tam Phong đã bị làm phiền, điện thoại reo lên, anh nhấc máy một cách không hài lòng, nói:
“Ai vậy? Khiến người khác thức giấc rồi?”
“Anh Lục, xin chào, chúng tôi là quỹ Vạn Hạnh, anh có hứng thú làm quản lý quỹ không? Chúng tôi có thể đảm bảo tiền lương gốc của anh trong vòng một năm kiếm được ít nhất một tỷ rưỡi, đồng thời còn có chia hoa hồng, anh có thể suy nghĩ. Tôi cũng đến từ Đại Lục, chúng ta là đồng hương đấy!”
“Tôi sẽ không quản lý quỹ."
Tâm trạng của Lục Tam Phong không tốt, nói: “Đừng gọi cho tôi nữa, được không?”
“Anh không cần biết, đến lúc đó anh chỉ cần ký tên lên là được. Khả năng đảo loạn thị trường của anh quá mạnh, bọn họ đều nói anh là một tên quấy rối thị trường chứng khoán Hồng Kông. Cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị mạnh như vậy, đột ngột bị anh làm giảm đi mười sáu điểm, mặc dù lời nói không mấy dễ nghe, nhưng đó thực sự là bản lĩnh!”
“Chỉ cần anh có thể đến, chúng ta ngắm trúng vào một nhà cổ phiếu nào đó thì chỉ có đường chết. Với khả năng nói bậy của anh, kiếm tiền không phải là chuyện trong vài phút sao?”
Lục Tam Phong bị làm phiền, ngồi dậy nói: "Anh đang ở đâu?”
“Tôi ở công ty, anh có muốn đến gặp mặt trực tiếp không?”
“Được. Anh xuống lầu ở bên đường đợi tôi, dẫn theo vài người nữa, tôi cũng dẫn theo vài người.” Lục Tam Phong khó chịu nói.
“Tổng giám đốc Lục, anh làm gì vậy, đánh nhau với tôi sao?” Bên kia vui vẻ nói:
“Nếu không muốn làm quản lý quỹ, tối nay anh có rảnh không? Chúng tôi tổ chức tiệc..."
Lục Tam Phong không muốn nghe nữa, anh liền cúp máy.
Cuộc gọi không ngừng gọi đến, Lục Tam Phong bước ra khỏi phòng dùng điện thoại ở sảnh gọi cho Phùng Chính Anh.
“Alo, Chính Anh, tiền đã đến chưa?” Lục Tam Phong thẳng thừng hỏi.
“Anh Lục, tôi đã lấy được mười hai tỷ rồi. Tôi cảm thấy đám người còn lại kia quá dữ dội, một vài người bị ba đánh, mấy đứa đó còn chưa trưởng thành, nghe nói bị đánh đến mức sưng tẩy cả mông.” Phùng Chính Anh vui vẻ nói những điều đó.
“Mười hai tỷ thì cũng gần xong rồi, cậu chuyển đến tài khoản ở Sông Hương của tôi đi.” Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc, ngày mai là thứ bảy, buổi tiệc tài chính của Hồng Quảng sắp bắt đầu rồi, anh hỏi:
“Cậu hỏi ba cậu giúp tôi, xem tôi có thích hợp để đi buổi tiệc tài chính không?”
“Lát nữa tôi sẽ hỏi giúp anh.”
Cúp điện thoại xong, Lục Tam Phong trở về phòng. Anh cảm thấy bản thân mình nên tham gia một số buổi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook