Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
-
Chương 533: Mày nhìn cái gì
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện giờ có rất nhiều người như tổng giám đốc Hác, anh ta chí ít còn là tổng giám đốc một công ty bất động sản, có rất nhiều người giả danh này để đi lừa người, kiểu nhân vật Phạm Đức Bưu không phải là hiếm gặp ở trên vùng đất đen này.
Bước vào phòng riêng, bên trong có một dãy ghế sofa và bàn trà, không có tivi lớn, phía sau có treo một máy chiếu, micro cũng là micro có dây, trang trí bên trong quả thực bình thường so với hai mươi năm sau.
Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, ở phía trên ghế sofa là một tấm hình có bốn năm người đàn ông tóc dài mặc bộ vest rộng, cảm giác về thời đại đó thực sự rất tuyệt.
Karaoke thương vụ, hoàn cảnh không quan trọng, chủ yếu là đến ngắm các cô gái!
Tổng giám đốc Hác ngồi xuống và bắt chéo chân, trong miệng ngậm điều thuốc, ngay sau đó liền có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi bước vào, mặt mày trang điểm, đầu tóc khá nặng nề và uốn kiểu gợn sóng.
“Xin chào các vị lãnh đạo, đây là quản lý đại sảnh của chúng tôi, Hiểu Tĩnh, ngài có cần gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm tốt cho ngài, hy vọng sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở đây với chúng tôi.” Quản lý đại sảnh tự nhiên thoải mái nói.
“Đây là lãnh đạo đến từ phía nam, tổng giám đốc Lục của chúng ta, mang một chai rượu tây ở đây của các người đến đây, uống không đủ thì lấy thêm, và tìm thêm vài cô gái đến đây.” Tổng giám đốc Hác xua tay nói: “Xinh đẹp này, thông minh này, có biết không? Đi sắp xếp đi!”
“Ngài yên tâm, sẽ đến ngay!” Quản lý đại sảnh đi ra ngoài xem xét, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn máy chiếu ở phía trên, thực ra doanh thu của loại sản phẩm này luôn rất tốt, trong những năm gần đây, thị trường karaoke loại phòng riêng này đang bùng nổ.
Vào đầu năm, bộ phận marketing đã đưa lên một bản khảo sát thị trường sơ bộ liên quan đến máy chiếu, doanh số năm trên thị trường đã đột phá một triệu chiếc vào năm ngoái, tạo ra một hồ thị trường lớn.
Đang suy ngẫm về chuyện của thị trường, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, một nhóm cô gái bước vào, tất cả đều khoảng một mét bảy, chân đi giày cao gót, trên cơ bản đều mặc những chiếc váy trên đầu gối và mặt mày trang điểm.
Ở thời đại này, những người phụ nữ này nếu đi trên đường thì tỷ lệ quay đầu là chắc chắn cao!
“Chào lãnh đạo!” Các cô gái cùng nhau cúi đầu chào hỏi.
Phùng Chính Anh khi nhìn thấy trường hợp này, cả người có chút căng thẳng, khẽ liếc sang nhìn Lục Tam Phong, phải làm gì nếu bắt đầu cuộc chơi đây?
Lục Tam Phong lại không nghĩ đến điều đó, anh phát hiện một chuyện thú vị, ở phía nam, những người trong ngành dịch vụ sẽ gọi khách hàng là ông chủ hoặc là ông tổng, còn ở phía bắc, lại gọi là lãnh đạo và tiếp theo là anh!
Tổng giám đốc Hác quay đầu sang nhìn Lục Tam Phong và hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có thích ai không?”
Lục Tam Phong nhìn lướt qua, trong lòng thầm nói, các cô gái này trang điểm khá đậm, Lục Tam Phong thậm chí nhìn thấy một cô gái đánh mí mắt một xanh lục, dưới ánh đèn, trông giống như một con ma vậy.
Nhưng cách trang điểm này là nét đặc trưng loè loẹt của thời đại này, mỗi đỏ và mí mắt xanh lục.
“Đều được đều được, tổng giám đốc Hác chơi vui là được, em không sao cả” Lục Tam Phong khách sáo nói.
Những cô gái này đều nhìn lấy Lục Tam Phong, họ có thể tinh tường nhận thấy, Lục Tam Phong sẽ là người trả tiền vào đêm nay, hơn nữa Lục Tam Phong còn rất trẻ, ngoại hình cũng không tệ, khách hàng như vậy đối với họ mà nói đúng là có thể gặp chứ không thể cầu.
“Vậy ở lại hết đi!” Tổng giám đốc Hác vẫy tay, vô cùng hào phóng, một hàng cô gái mặt mày rạng rỡ, ông chủ hào phóng như vậy thật hiếm thấy.
Sau khi tổng giám đốc Hác nói xong, thì bảy tám cô gái ngồi vào sofa, đã chen một nửa ở bên cạnh Lục Tam Phong, ai nấy đều tranh giành, tổng giám đốc Hác nhìn trái phải hai người, luôn cảm thấy thiếu thốn sao đấy, không mấy hằng hái lắm.
“Này... Hiểu Tĩnh, ở đây các người có gái Tây không?” Tổng giám đốc Hác hỏi.
“Có, nhưng đã ở cùng với vị khách khác rồi ạ, ngài lần sau đến chơi thì hãy gọi điện trước, tôi sẽ bảo cô ấy chờ ngài.” Quản lý đại sảnh mặt mày áy náy nói.
Rượu đã được bày sẵn ở trên bàn, vài cậu trai đến rót rượu, quản lý đại sảnh nâng một ly rượu lên xin lỗi và một hơi uống cạn.
Các cô gái cũng là các tay lão làng làm nóng bầu không khí, uống rượu, chơi trò chơi, ca hát, nhảy múa, cái gì cũng biết, hai cô gái không ngừng bám sát vào Lục Tam Phong, trong đó có cô gái mí mắt xanh lục.
“Đi cùng với tổng giám đốc Hác đi, tổng giám đốc Hác mới là vị khách quan trọng.” Lục Tam Phong nói với hai người họ.
Phùng Chính Anh cầm ly rượu lên và uống, anh Phong ở bên cạnh, anh ta có chút không buông thả được, nếu Lục Tam Phong không ở đây, anh ta chắc chắn có thể chơi đùa, bữa tiệc điên cuồng ở nước ngoài so với ở đây, anh ta đã tham gia không ít.
Lục Tam Phong và tổng giám đốc Hác cùng nhau uống rượu, có một cô gái bắt đầu ca hát, trong phòng riêng trở nên sôi động.
“Em trai, anh vui vẻ rồi, chuyện gì cũng dễ làm, chết tiệt có thể bỏ ra vài đồng tiền, một phần trong năm tỷ tư cũng đủ để ở đây chơi một tháng rồi.” Tổng giám đốc Hác mặt mày đỏ bừng, vừa nói chuyện với Lục Tam Phong, thì cái tay vừa kéo cô gái ở bên cạnh ôm vào lòng, cô gái đó cười khúc khích, trông vô cùng truỵ lạc.
“Anh, chuyện này của em thực sự trông cậy vào anh rồi, bây giờ em chỉ tin mình anh thôi, thật đấy, nếu có thể lấy lại số tiền này, anh không chỉ cứu được em mà còn cứu được hàng vạn nhân viên.” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly, nói: “Em lạ nước lạ cái, cần anh chỉ dạy nhiều hơn.”
“Hai ngày này anh giới thiệu cho cậu quen biết vài lãnh đạo, ăn cơm, ca hát, tắm hơi, sau đó cậu làm theo lời anh đã nói, chính là chuyện một tỷ rưỡi đó, anh nói cậu nghe, chỉ một câu thôi, không có gì sai sót cả!” Tổng giám đốc Hác kích động nói.
“Em cạn ly đây!” Lục Tam Phong nói xong thì một hơi uống cạn.
Hai cô gái đứng ở phía trước bắt đầu vặn vẹo cơ thể, cô gái ở bên cạnh không ngừng gào thét lên, khuấy động bầu không khí và hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có muốn bay một cái không?”
“Bay một cái? Cái gì gọi là bay một cái?” Lục Tam Phong khó hiểu hỏi.
Tổng giám đốc Hác chỉ tay và hét lên: “Bay cho tôi!”
Hai cô gái đang chuyển động cơ thể, và thuận tay lấy ra một thứ gì đó từ trong áo rồi ném đi, một cái ném vào mặt của tổng giám đốc Hác, còn cái kia thì treo trên đầu của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đưa tay lên sờ và lấy xuống, nhìn lấy cái áo ngực, thật cạn lời, chỉ có thể nói rằng, thanh niên ở hai mươi năm sau không hiểu được niềm vui khi ba còn trẻ mà.
Quả cầu đèn bảy màu trên mái nhà bắt đầu chuyển động, tổng giám đốc Hác phấn khích đứng dậy đi về phía bàn trà, Phùng Chính Anh bị hai cô gái kéo đi nhảy.
“Lãnh đạo, đi nhảy một chút để đổ mồ hôi đi nào!” Một cô gái kéo lấy tay của Lục Tam Phong.
Các điệu múa ở đây không phải là điệu múa đường hoàng gì, ở nơi đường hoàng sẽ nhảy những điệu múa như latin, quốc tế, giao hữu, còn ở trong đây toàn là điệu nhảy má kề má.
Đây chính là điệu nhảy mà dân gian gọi là điệu nhảy vợ con ly tán.
Uống rượu, nhảy nhót, các loại hành động kích thích, chỉ có bạn không nghĩ ra chứ không có cái họ không biết chơi, dùng tửu trì nhục lâm để miêu tả cũng không quá đáng.
Ngay cả Trụ Vương khi nhìn thấy cảnh tượng này chắc cũng chỉ có thể thở dài, mẹ kiếp, cũng là các người biết chơi mà.
Đã náo nhiệt một tiếng đồng hồ hơn, rượu cũng uống được một nửa, tổng giám đốc Hác rõ ràng uống hơi nhiều, đứng dậy đi ra ngoài, cô gái bên cạnh thấy anh ta rời khỏi, liền quay sang hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có hài lòng không a?”
“Hài lòng hài lòng, tốt lắm, tiếp tục cố gắng” Lục Tam Phong lịch sự nói.
Tổng giám đốc Hác đi nhà vệ sinh, sau khi bước ra thì đứng ở đấy rửa tay, có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ, tóc vàng mắt xanh, cao hơn một mét bảy, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Tổng giám đốc Hác quan sát lấy cô ta từ đầu đến cuối, cô ta cũng nhìn lấy tổng giám đốc Hác và mỉm cười.
“Đi ra làm gì vậy? Nào, hôn một cái!” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hơn bước đến, không nói năng gì cả thì trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô gái, đưa đầu lên muốn hôn.
Cô gái bị dọa sợ và hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn người đàn ông, nói nhỏ vài câu và cuối cùng chỉ đành dùng tay đẩy ra, nói: “ON! Phòng riêng, phòng riêng!”
Tổng giám đốc Hác cũng biết rằng, người ta chắc chắn là đến đây chơi, không nói gì nhiều, phất tay rồi nhìn chằm chằm lấy ông ta, chuẩn bị người.
“Này anh trai, nhìn cái gì vậy?”
Ông già này muốn hôn nhưng lại không thành công, vốn đã tức giận rồi, tổng giám đốc Hác lại nhìn chằm chằm lấy ông ta, càng cảm thấy bị xúc phạm.
Tổng giám đốc Hác đã uống một chút rượu, cũng không kiêng dè và trả lời rằng: “Nhìn không được sao hả? Mày có ý gì hả? Nhìn một cái cũng không được sao?”
“Mẹ kiếp, mày kiếm chuyện phải không? Muốn đánh phải không?” Đối phương trực tiếp nổi giận, bước lên và hung dữ nhìn chằm chằm lấy tổng giám đốc Hác.
“Không đùa được thì đừng ra ngoài chơi, có biết không? Không trả đủ tiền sao? Nào đến phòng của anh, anh có tiền. Tổng giám đốc Hác chào hỏi với cô gái.
Cô gái ngoài từ tiền ra thì không nghe hiểu cái gì cả.
“Láo với ai thế? Coi thường ai vậy?” Người đàn ông tức giận, đưa tay ra túm lấy cổ áo của tổng giám đốc Hác, ông ta cũng đã uống chút rượu, đứng đấy lắc lư và đẩy mạnh tổng giám đốc Hác.
Tổng giám đốc Hác lập tức nổi giận, liền đưa tay lên giảng cho đối phương một bạt tai, chát một tiếng, đánh đến đầu kêu ong ong.
“Mẹ kiếp, đồ chó chết!” Đối phương chửi bởi và lao đến đấm đá, cả hai người lập tức đánh hỗn loạn với nhau, cô gái ở bên cạnh thấy vậy vội đi kêu người.
Cả hai đều đã uống rượu, xâu xé nhau không bao lâu thì bị bảo vệ ngăn lại, anh cả ở đối diện rõ ràng đã tức giận, quay đầu lại và đi về hướng phòng riêng của mình, đẩy cửa ra và hét lớn: “Đánh nhau, ra đây hết cho tao!”
Sáu, bảy người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi từ phòng riêng
Hiện giờ có rất nhiều người như tổng giám đốc Hác, anh ta chí ít còn là tổng giám đốc một công ty bất động sản, có rất nhiều người giả danh này để đi lừa người, kiểu nhân vật Phạm Đức Bưu không phải là hiếm gặp ở trên vùng đất đen này.
Bước vào phòng riêng, bên trong có một dãy ghế sofa và bàn trà, không có tivi lớn, phía sau có treo một máy chiếu, micro cũng là micro có dây, trang trí bên trong quả thực bình thường so với hai mươi năm sau.
Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, ở phía trên ghế sofa là một tấm hình có bốn năm người đàn ông tóc dài mặc bộ vest rộng, cảm giác về thời đại đó thực sự rất tuyệt.
Karaoke thương vụ, hoàn cảnh không quan trọng, chủ yếu là đến ngắm các cô gái!
Tổng giám đốc Hác ngồi xuống và bắt chéo chân, trong miệng ngậm điều thuốc, ngay sau đó liền có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi bước vào, mặt mày trang điểm, đầu tóc khá nặng nề và uốn kiểu gợn sóng.
“Xin chào các vị lãnh đạo, đây là quản lý đại sảnh của chúng tôi, Hiểu Tĩnh, ngài có cần gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm tốt cho ngài, hy vọng sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở đây với chúng tôi.” Quản lý đại sảnh tự nhiên thoải mái nói.
“Đây là lãnh đạo đến từ phía nam, tổng giám đốc Lục của chúng ta, mang một chai rượu tây ở đây của các người đến đây, uống không đủ thì lấy thêm, và tìm thêm vài cô gái đến đây.” Tổng giám đốc Hác xua tay nói: “Xinh đẹp này, thông minh này, có biết không? Đi sắp xếp đi!”
“Ngài yên tâm, sẽ đến ngay!” Quản lý đại sảnh đi ra ngoài xem xét, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn máy chiếu ở phía trên, thực ra doanh thu của loại sản phẩm này luôn rất tốt, trong những năm gần đây, thị trường karaoke loại phòng riêng này đang bùng nổ.
Vào đầu năm, bộ phận marketing đã đưa lên một bản khảo sát thị trường sơ bộ liên quan đến máy chiếu, doanh số năm trên thị trường đã đột phá một triệu chiếc vào năm ngoái, tạo ra một hồ thị trường lớn.
Đang suy ngẫm về chuyện của thị trường, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, một nhóm cô gái bước vào, tất cả đều khoảng một mét bảy, chân đi giày cao gót, trên cơ bản đều mặc những chiếc váy trên đầu gối và mặt mày trang điểm.
Ở thời đại này, những người phụ nữ này nếu đi trên đường thì tỷ lệ quay đầu là chắc chắn cao!
“Chào lãnh đạo!” Các cô gái cùng nhau cúi đầu chào hỏi.
Phùng Chính Anh khi nhìn thấy trường hợp này, cả người có chút căng thẳng, khẽ liếc sang nhìn Lục Tam Phong, phải làm gì nếu bắt đầu cuộc chơi đây?
Lục Tam Phong lại không nghĩ đến điều đó, anh phát hiện một chuyện thú vị, ở phía nam, những người trong ngành dịch vụ sẽ gọi khách hàng là ông chủ hoặc là ông tổng, còn ở phía bắc, lại gọi là lãnh đạo và tiếp theo là anh!
Tổng giám đốc Hác quay đầu sang nhìn Lục Tam Phong và hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có thích ai không?”
Lục Tam Phong nhìn lướt qua, trong lòng thầm nói, các cô gái này trang điểm khá đậm, Lục Tam Phong thậm chí nhìn thấy một cô gái đánh mí mắt một xanh lục, dưới ánh đèn, trông giống như một con ma vậy.
Nhưng cách trang điểm này là nét đặc trưng loè loẹt của thời đại này, mỗi đỏ và mí mắt xanh lục.
“Đều được đều được, tổng giám đốc Hác chơi vui là được, em không sao cả” Lục Tam Phong khách sáo nói.
Những cô gái này đều nhìn lấy Lục Tam Phong, họ có thể tinh tường nhận thấy, Lục Tam Phong sẽ là người trả tiền vào đêm nay, hơn nữa Lục Tam Phong còn rất trẻ, ngoại hình cũng không tệ, khách hàng như vậy đối với họ mà nói đúng là có thể gặp chứ không thể cầu.
“Vậy ở lại hết đi!” Tổng giám đốc Hác vẫy tay, vô cùng hào phóng, một hàng cô gái mặt mày rạng rỡ, ông chủ hào phóng như vậy thật hiếm thấy.
Sau khi tổng giám đốc Hác nói xong, thì bảy tám cô gái ngồi vào sofa, đã chen một nửa ở bên cạnh Lục Tam Phong, ai nấy đều tranh giành, tổng giám đốc Hác nhìn trái phải hai người, luôn cảm thấy thiếu thốn sao đấy, không mấy hằng hái lắm.
“Này... Hiểu Tĩnh, ở đây các người có gái Tây không?” Tổng giám đốc Hác hỏi.
“Có, nhưng đã ở cùng với vị khách khác rồi ạ, ngài lần sau đến chơi thì hãy gọi điện trước, tôi sẽ bảo cô ấy chờ ngài.” Quản lý đại sảnh mặt mày áy náy nói.
Rượu đã được bày sẵn ở trên bàn, vài cậu trai đến rót rượu, quản lý đại sảnh nâng một ly rượu lên xin lỗi và một hơi uống cạn.
Các cô gái cũng là các tay lão làng làm nóng bầu không khí, uống rượu, chơi trò chơi, ca hát, nhảy múa, cái gì cũng biết, hai cô gái không ngừng bám sát vào Lục Tam Phong, trong đó có cô gái mí mắt xanh lục.
“Đi cùng với tổng giám đốc Hác đi, tổng giám đốc Hác mới là vị khách quan trọng.” Lục Tam Phong nói với hai người họ.
Phùng Chính Anh cầm ly rượu lên và uống, anh Phong ở bên cạnh, anh ta có chút không buông thả được, nếu Lục Tam Phong không ở đây, anh ta chắc chắn có thể chơi đùa, bữa tiệc điên cuồng ở nước ngoài so với ở đây, anh ta đã tham gia không ít.
Lục Tam Phong và tổng giám đốc Hác cùng nhau uống rượu, có một cô gái bắt đầu ca hát, trong phòng riêng trở nên sôi động.
“Em trai, anh vui vẻ rồi, chuyện gì cũng dễ làm, chết tiệt có thể bỏ ra vài đồng tiền, một phần trong năm tỷ tư cũng đủ để ở đây chơi một tháng rồi.” Tổng giám đốc Hác mặt mày đỏ bừng, vừa nói chuyện với Lục Tam Phong, thì cái tay vừa kéo cô gái ở bên cạnh ôm vào lòng, cô gái đó cười khúc khích, trông vô cùng truỵ lạc.
“Anh, chuyện này của em thực sự trông cậy vào anh rồi, bây giờ em chỉ tin mình anh thôi, thật đấy, nếu có thể lấy lại số tiền này, anh không chỉ cứu được em mà còn cứu được hàng vạn nhân viên.” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly, nói: “Em lạ nước lạ cái, cần anh chỉ dạy nhiều hơn.”
“Hai ngày này anh giới thiệu cho cậu quen biết vài lãnh đạo, ăn cơm, ca hát, tắm hơi, sau đó cậu làm theo lời anh đã nói, chính là chuyện một tỷ rưỡi đó, anh nói cậu nghe, chỉ một câu thôi, không có gì sai sót cả!” Tổng giám đốc Hác kích động nói.
“Em cạn ly đây!” Lục Tam Phong nói xong thì một hơi uống cạn.
Hai cô gái đứng ở phía trước bắt đầu vặn vẹo cơ thể, cô gái ở bên cạnh không ngừng gào thét lên, khuấy động bầu không khí và hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có muốn bay một cái không?”
“Bay một cái? Cái gì gọi là bay một cái?” Lục Tam Phong khó hiểu hỏi.
Tổng giám đốc Hác chỉ tay và hét lên: “Bay cho tôi!”
Hai cô gái đang chuyển động cơ thể, và thuận tay lấy ra một thứ gì đó từ trong áo rồi ném đi, một cái ném vào mặt của tổng giám đốc Hác, còn cái kia thì treo trên đầu của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đưa tay lên sờ và lấy xuống, nhìn lấy cái áo ngực, thật cạn lời, chỉ có thể nói rằng, thanh niên ở hai mươi năm sau không hiểu được niềm vui khi ba còn trẻ mà.
Quả cầu đèn bảy màu trên mái nhà bắt đầu chuyển động, tổng giám đốc Hác phấn khích đứng dậy đi về phía bàn trà, Phùng Chính Anh bị hai cô gái kéo đi nhảy.
“Lãnh đạo, đi nhảy một chút để đổ mồ hôi đi nào!” Một cô gái kéo lấy tay của Lục Tam Phong.
Các điệu múa ở đây không phải là điệu múa đường hoàng gì, ở nơi đường hoàng sẽ nhảy những điệu múa như latin, quốc tế, giao hữu, còn ở trong đây toàn là điệu nhảy má kề má.
Đây chính là điệu nhảy mà dân gian gọi là điệu nhảy vợ con ly tán.
Uống rượu, nhảy nhót, các loại hành động kích thích, chỉ có bạn không nghĩ ra chứ không có cái họ không biết chơi, dùng tửu trì nhục lâm để miêu tả cũng không quá đáng.
Ngay cả Trụ Vương khi nhìn thấy cảnh tượng này chắc cũng chỉ có thể thở dài, mẹ kiếp, cũng là các người biết chơi mà.
Đã náo nhiệt một tiếng đồng hồ hơn, rượu cũng uống được một nửa, tổng giám đốc Hác rõ ràng uống hơi nhiều, đứng dậy đi ra ngoài, cô gái bên cạnh thấy anh ta rời khỏi, liền quay sang hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có hài lòng không a?”
“Hài lòng hài lòng, tốt lắm, tiếp tục cố gắng” Lục Tam Phong lịch sự nói.
Tổng giám đốc Hác đi nhà vệ sinh, sau khi bước ra thì đứng ở đấy rửa tay, có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ, tóc vàng mắt xanh, cao hơn một mét bảy, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Tổng giám đốc Hác quan sát lấy cô ta từ đầu đến cuối, cô ta cũng nhìn lấy tổng giám đốc Hác và mỉm cười.
“Đi ra làm gì vậy? Nào, hôn một cái!” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hơn bước đến, không nói năng gì cả thì trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô gái, đưa đầu lên muốn hôn.
Cô gái bị dọa sợ và hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn người đàn ông, nói nhỏ vài câu và cuối cùng chỉ đành dùng tay đẩy ra, nói: “ON! Phòng riêng, phòng riêng!”
Tổng giám đốc Hác cũng biết rằng, người ta chắc chắn là đến đây chơi, không nói gì nhiều, phất tay rồi nhìn chằm chằm lấy ông ta, chuẩn bị người.
“Này anh trai, nhìn cái gì vậy?”
Ông già này muốn hôn nhưng lại không thành công, vốn đã tức giận rồi, tổng giám đốc Hác lại nhìn chằm chằm lấy ông ta, càng cảm thấy bị xúc phạm.
Tổng giám đốc Hác đã uống một chút rượu, cũng không kiêng dè và trả lời rằng: “Nhìn không được sao hả? Mày có ý gì hả? Nhìn một cái cũng không được sao?”
“Mẹ kiếp, mày kiếm chuyện phải không? Muốn đánh phải không?” Đối phương trực tiếp nổi giận, bước lên và hung dữ nhìn chằm chằm lấy tổng giám đốc Hác.
“Không đùa được thì đừng ra ngoài chơi, có biết không? Không trả đủ tiền sao? Nào đến phòng của anh, anh có tiền. Tổng giám đốc Hác chào hỏi với cô gái.
Cô gái ngoài từ tiền ra thì không nghe hiểu cái gì cả.
“Láo với ai thế? Coi thường ai vậy?” Người đàn ông tức giận, đưa tay ra túm lấy cổ áo của tổng giám đốc Hác, ông ta cũng đã uống chút rượu, đứng đấy lắc lư và đẩy mạnh tổng giám đốc Hác.
Tổng giám đốc Hác lập tức nổi giận, liền đưa tay lên giảng cho đối phương một bạt tai, chát một tiếng, đánh đến đầu kêu ong ong.
“Mẹ kiếp, đồ chó chết!” Đối phương chửi bởi và lao đến đấm đá, cả hai người lập tức đánh hỗn loạn với nhau, cô gái ở bên cạnh thấy vậy vội đi kêu người.
Cả hai đều đã uống rượu, xâu xé nhau không bao lâu thì bị bảo vệ ngăn lại, anh cả ở đối diện rõ ràng đã tức giận, quay đầu lại và đi về hướng phòng riêng của mình, đẩy cửa ra và hét lớn: “Đánh nhau, ra đây hết cho tao!”
Sáu, bảy người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi từ phòng riêng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook