" Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Uyển Nghi tỷ tỷ. "

Tiếng gọi của Nam Cung Nguyệt kéo Uyển Nghi trở về với thực tại. Nàng giật mình mở mắt, thấy Nam Cung Nguyệt và Huệ Phi đã vào phòng từ bao giờ, đang lo lắng nhìn mình, còn gương mặt nàng thì đã đẫm nước mắt. Mải suy nghĩ, nàng tự vẽ ra một viễn cảnh đen tối, khiến chính bản thân mình bật khóc từ lúc nào, nếu Nam Cung Nguyệt mà không lay gọi nàng, chắc nàng sẽ đau khổ đến chết đi mất. Nàng lấy tay gạt nước mắt, gượng cười nhìn hai người.

" Nguyệt nhi, tỷ tỷ. "

" Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì mà khóc thảm thương như vậy. Tỷ đừng đau lòng quá, bình tĩnh chút đi. "

Nam Cung Nguyệt lo lắng nắm chặt lấy tay của Uyển Nghi. Huệ Phi cũng vỗ vai nàng an ủi.

" Nguyệt nhi nói đúng đấy, muội đừng suy nghĩ nhiều quá. "

Uyển Nghi mỉm cười, mi mắt cụp xuống.

" Chuyện gì đến sẽ đến, nếu hắn thực sự muốn bên cạnh nàng ấy, ta cũng không thể tránh khỏi. "

Uyển Nghi thản nhiên trả lời, nhưng cơ thể lại không kìm được mà run rẩy. Thật sự, nàng cũng rất sợ.

" Thôi, hai người trở về đi, đừng lo uội, muội không sao. "

Uyển Nghi đứng dậy tiễn khách, không để cho Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt phản đối đã đẩy họ ra ngoài. Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt đứng ngoài cửa, lo lắng nhìn nhau, lòng thầm hỏi thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Uyển Nghi thổi tắt nến, leo lên giường nằm. Nghĩ lại một màn tưởng tượng vừa rồi khiến nàng rùng mình. Sao nàng lại tưởng tượng ra một kết cục bi thảm đến như vậy chứ? Kết quả là trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được, Nam Cung Việt cũng không hề tới tìm nàng. Nghe nói, đêm đó Liễu Song Song được Nam Cung Việt sắp xếp cho ở gian phòng đã bỏ không của Huệ Phi. Hắn cũng không tới đó ngủ mà ngủ tại phòng mình.

Sáng hôm sau, Uyển Nghi rời khỏi phòng mình từ sớm. Nàng không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo. Chỉ không ngờ rằng có hai người còn xuất hiện ở trung đình sớm hơn cả nàng.

Nam Cung Việt và Liễu Song Song đang đứng ở trung đình. Uyển Nghi vừa nhìn thấy họ, bàn chân bất giác di chuyển, đến núp sau một gốc cây gần đó. Sau khi đã an vị trốn đằng sau gốc cây, đột nhiên Uyển Nghi mới bắt đầu cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Tại sao nàng phải lẩn trốn cơ chứ? Nàng có làm điều gì khuất tất đâu? Nàng nên bình thản đối diện với bọn họ mới phải. Nàng đứng thẳng người, ưỡn ngực, chuẩn bị khảng khái bước ra thì Liễu Song Song đã lên tiếng, khiến cho nàng lại một lần nữa núp vào sau gốc cây.

" Nam Cung Việt, đến giờ chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Chàng nói đi, chàng còn yêu ta nữa không? "

" Ta..."

Nam Cung Việt ngập ngừng, nếu là cách đây một năm, hắn sẽ lập tức trả lời là có. Nhưng...kể từ khi Uyển Nghi xuất hiện, hắn đã không thể dễ dàng nói như vậy nữa. Uyển Nghi nấp kín sau gốc cây, tim đập thình thịch. Nàng thật sự muốn nghe câu trả lời của hắn, còn ngập ngừng, nghĩa là hắn vẫn còn tình cảm với nàng phải không?

" Ta hiểu rồi, cũng đã năm năm rồi, chàng không còn yêu ta nữa cũng là chuyện đương nhiên. Xin lỗi, ta sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chàng nữa. "

Liễu Song Song nhìn dáng vẻ bối rối của Nam Cung Việt, nhếch môi cười nhạt, sau đó liền quay người bỏ đi. Nam Cung Việt thấy vậy liền hấp tấp kéo Liễu Song Song lại, ôm chặt lấy nàng, lắp bắp.

" Không, đừng rời bỏ ta một lần nữa. Cầu xin nàng, cách đây năm năm, trái tim ta đã chết một lần rồi, đừng để ta phải trải qua nỗi đau mất nàng một lần nữa. Trên thế gian này, người ta yêu nhất là nàng, ta sẽ không để nàng rời xa ta một lần nữa đâu. "

Một màn trước mắt khiến cho Uyển Nghi chấn động, toàn thân mềm nhũn, nàng ngồi sụp xuống, khóc như mưa. Thật là con mẹ nó máu chó, những lời tình tứ hắn nói với nàng đều là giả dối cả. Cái gì mà mãi mãi không rời xa, cái gì mà không bao giờ buông tay? Dối trá, đều là dối trá cả. Hắn coi nàng là cái gì chứ? Thú vui tiêu khiển cho hắn lúc buồn chán sao? Ha ha ha, thật đốn mạt.

Uyển Nghi lảo đảo đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi. Nam Cung Việt vẫn không hề hay biết rằng nàng đã chứng kiến tất cả. Và chính bản thân nàng cũng không hay biết rằng, có một đôi mắt phượng hẹp dài đang dõi theo nàng cùng với một nụ cười nửa miệng.

...

" Hoàng huynh đã nói vậy thật sao? Sao huynh ấy có thể nói ra những lời vô tình tồi tệ như vậy được chứ? "

Buổi chiều, Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt cùng đi dạo trong phủ, sau khi nghe Uyển Nghi kể lại mọi chuyện đã chứng kiến sáng nay, Nam Cung Nguyệt cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Còn Uyển Nghi chỉ nhếch mép cười nhạt.

" Tàn nhẫn với tỷ, nhưng lại không đối với nàng ta. "

Nam Cung Nguyệt bối rối không biết phải nói gì, thật ra nếu là trước đây thì quả thật là dễ xử, nhưng hiện giờ...Chính nàng cũng trải qua tình cảnh như vậy, thiết nghĩ bản thân nàng không có tư cách để phê phán. Điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là Liễu Song Song lại mang dung mạo giống hệt Uyển Nghi, trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Trước đây, Trần Sở Hà có gương mặt giống hệt Sở Hạo, giờ lại đến Liễu Song Song. Nói vậy có phải ở thế giới của Uyển Nghi cũng sẽ có một người mang dung mạo giống hệt nàng hoặc hoàng huynh của nàng không?

" Hôm qua muội đã nghe ngóng rồi, nghe nói, sau khi rơi xuống nước, Song Song tỷ tỷ đã bị bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong lều của một tộc người mãn châu. Họ nói rằng năm đó, họ có tới Di quốc tính chuyện làm ăn, thấy Song Song tỷ tỷ trôi dạt trên sông nên đã cứu lên. Sau khi vớt lên được, thân thể tỷ ấy đã lạnh ngắt, trắng bệch rồi. Không hiểu sao, sau một canh giờ, thân thể lại trở nên hồng hào, ấm áp. Sau đó, tỷ ấy đã sống cùng với họ, đến ngày hôm qua mới trở lại Di quốc. "

" Vậy thì tại sao năm năm trước nàng ta không trở về? Tại sao sau năm năm mới quay lại đây?"

" Muội cũng không biết nữa. "

" Ừm. "

Hai người chậm rãi bước đi, chẳng ai nói thêm gì nữa. Đằng xa, một thân ảnh yểu điệu, mặc y phục màu thiên thanh chậm rãi đi tới. Uyển Nghi khẽ nhíu mi, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng. Liễu Song Song cũng không kém cạnh, mắt phượng quét một tia nhìn nhàn nhạt qua người Uyển Nghi, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.

Liễu Song Song đứng trước mặt Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt. Uyển Nghi không thèm để tâm, chán nản lách sang bên cạnh thì Liễu Song Song lại nhích sang đứng chắn trước mặt nàng. Uyển Nghi tức giận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Liễu Song Song.

" Cô có ý gì đây? "

Liễu Song Song mỉm cười.

" Ý gì đâu, chỉ là muốn chào hỏi một chút. "

" Chào hỏi? " Uyển Nghi nhếch mép cười khinh bỉ " Đây là thái độ của một người muốn chào hỏi sao? "

Liễu Song Song cúi đầu cười nhạt " Đương nhiên rồi, là do cô gay gắt quá thôi. Ta vốn không phải người nhỏ nhen, không ngại để phu quân mình có thêm một tiểu thiếp, muốn chào hỏi một chút có gì là sai. "

" Cô..."

Uyển Nghi nhìn thái độ khinh mạn của Liễu Song Song mà tức đến run người. Bàn tay thanh mảnh giơ cao, giáng một cái tát mạnh mẽ vào gương mặt của Liễu Song Song. Cái tát mạnh đến nỗi khiến nàng ta ngã xuống, đập đầu vào tảng đá, làm rách một mảnh da đầu, máu cứ thế tuôn xối xả.

" Tỷ tỷ. " Nam Cung Nguyệt hốt hoảng kêu lên, không rõ là kêu nàng hay kêu Liễu Song Song.

" Nàng làm cái gì thế hả? "

Tiếng hét thất thanh vang lên mang theo sự tức giận vô hạn. Nam Cung Việt chạy vội tới, đỡ lấy Liễu Song Song. Hắn nhìn dòng máu đỏ tuôn chảy trên trán Liễu Song Song mà cảm thấy đau lòng. Hắn tức giận, trừng mắt nhìn Uyển Nghi đang lạnh lùng nhếch mép cười.

" Chẳng phải chàng đã chứng kiến hết rồi sao? Ta tát cô ta, cô ta ngã, vậy thôi. "

Uyển Nghi nhếch mép cười khinh mạn, lạnh lùng nhìn kẻ vẫn còn đầu gối tay ấp cùng nàng cách đây ít ngày.

" Nàng..."

Liễu Song Song lấy tay áo bịt vết thương trên đầu, một tay giật giật gấu áo của Nam Cung Việt.

" Thôi, bỏ qua đi, ta không sao, đắp thuốc vào là khỏi thôi. Không cần làm to chuyện. "

" Đừng có giở trò mèo khóc chuột, trò này ta diễn đã quá quen rồi. "

Uyển Nghi chỉ tay vào mặt Liễu Song Song quát lớn. Điều đó khiến ngọn lửa giận đang dần dịu đi trong lòng Nam Cung Việt lại bùng cháy mạnh mẽ. Hắn trừng mắt nhìn nàng, con mắt vằn đỏ những tia máu.

" Nàng quá quắt vừa thôi, bản thân đã làm sai không chịu thừa nhận thì thôi, đừng có thấy Song Song hiền lành mà được nước lấn tới. "

" Hiền lành? Ha, là giả nhân giả nghĩa thì có. Đây đâu phải lần đầu chàng được chứng kiến một màn kịch như vậy, trò này ta cũng đã từng diễn qua, còn rất quen thuộc nữa kìa. "

" Nàng thôi đi, Song Song không có giống nàng. " Nam Cung Việt quát ầm lên, mặc cho Liễu Song Song đang khuyên can.

" Khác sao? Khác chỗ nào? À, đương nhiên là khác, cô ta được yêu, còn ta thì không, cô ta là vương phi, còn ta chỉ là tiểu thiếp. Cô ta diễn giỏi hơn ta.." Uyển Nghi hừ mũi " Và cũng đê tiện hơn. "

" Câm ngay. " Câu nói như giọt nước làm tràn li, Nam Cung Việt tức giận đến run người, bàn tay nắm lại nổi lên những đường gân xanh. Lâu lắm rồi hắn không cảm thấy tức giận như vậy. Hắn rít qua kẽ răng. " Nàng cút khỏi đây cho ta. Từ giờ phút này, ta chính thức hưu nàng, mau cút khỏi đây."

Lời nói thốt ra trong cơn nóng giận không thể rút lại, dù bản thân hắn còn giận nhưng những gì bản thân mình nói vẫn khiến hắn giật mình. Hắn...hắn thực sự không muốn nói câu này, bản thân hắn vì giận mà đánh mất đi lí trí rồi. Dù là thế, lời đã nói sao có thể xem như chưa từng thốt ra, hắn không thể rút lại câu nói ấy, và bản thân hắn, cũng còn giận dữ rất nhiều.

" Hoàng huynh. " Nam Cung Nguyệt dường như không tin vào những gì mình nghe thấy, trố mắt nhìn Nam Cung Việt.

" Cút? " Uyển Nghi bật cười, nụ cười xen lẫn sự cay đắng và chua chát " Có phải nhị vương gia cao cao tại thượng của chúng ta đã quên mất điều gì hay không? Ta tuy chỉ là tiểu thiếp nhưng cũng là được cưới hỏi, được rước về phủ đàng hoàng, hôn lễ này cũng là do tiên đế ban hôn. Dám hỏi ta đã làm sai cái gì để ngài hưu ta? Chẳng phải chính ngài đã nói, hôn sự do tiên đế ban hôn, không phải nói bỏ là bỏ sao? "

" Hồng hạnh vượt tường, cùng nam nhân khác bỏ trốn. Ghen tuông vô lối, gây tổn hại đến người khác. Từng đó lí do đủ để ta hưu nàng chưa? Có là hôn sự của tiên đế ban cho giờ ta cũng chẳng màng. "

" Ha, được, lời ngài nói đương nhiên là chấp nhận được. Được, ta cút, ta đây chờ đợi một bức hưu thư từ ngài. "

Tim Uyển Nghi co rút một trận, đau đến nghẹt thở. Trước đây, nàng hồng hạnh vượt tường không phải là vì hắn sao? Ghen tuông vô lối không phải là vì hắn sao? Ha ha ha...Tất cả là vì hắn, để đổi lại là một chữ "cút".

Uyển Nghi cười lạnh, xoay người bước trở về phòng. Nam Cung Nguyệt vẫn còn choáng váng vì những chuyện đã xảy ra, mãi hồi lâu mới sực tỉnh, lật đật chạy theo Uyển Nghi. Chạy về đến phòng đã thấy nàng đang thu dọn tư trang.

" Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy. " Nam Cung Nguyệt chạy đến giằng lấy bọc tay nải của Uyển Nghi, không cho nàng tiếp tục. Uyển Nghi ngẩng đầu lên nhìn, cái nhìn nhàn nhạt, lạnh lẽo.

" Nguyệt nhi, mau trả lại cho tỷ. "

" Không cho, muội không cho. " Nam Cung Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn như suối.

" Hắn hưu ta rồi, ta ở lại đây làm gì? Nếu muội muốn, phủ thừa tướng luôn mở rộng cửa đón muội. Còn bây giờ, để yên cho ta đi. "

Nam Cung Nguyệt sụt sùi đưa trả gói đồ cho Uyển Nghi, nghẹn ngào gạt nước mắt.

" Tỷ...Vừa nãy...là tỷ cố ý? "

Bàn tay của Uyển Nghi khựng lại, nàng mỉm cười.

" Đúng vậy. Hắn vẫn là quyết định chọn nàng ta chứ không phải ta. Tình nghĩa giữa ta và hắn đã hết rồi. "

" Tỷ tỷ."

" Đừng nói nữa. " Uyển Nghi nhắm nghiền mắt lại, đau đớn. Làm gì đây khi trái tim kia đã không còn thuộc về mình? Nó đã chệch hướng trụ trên một người khác. Còn trái tim nàng thì sao? Ai sẽ trả lại cho nàng đây?

Đứng trước cửa phủ, Nam Cung Nguyệt nắm chặt lấy tay Uyển Nghi, nghẹn ngào.

" Tỷ...tỷ...muội...tỷ...sẽ...nhất...định...thăm..muội. "

Uyển Nghi bật cười, đưa tay gạt nước mắt cho Nam Cung Nguyệt.

" Đồ ngốc này, nói năng lộn xộn hết cả. Trở vào đi, không cần tiễn tỷ nữa. "

Uyển Nghi quay đầu nhìn lại vương phủ. Nơi đây, nàng đã gắn bó suốt hơn một năm trời, là nơi chôn dấu biết bao kỉ niệm. Liệu..nàng có thể đem hết tất cả những kỉ niệm cùng tình yêu dành cho hắn không? Có thể hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương