Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 55: Làm sáng tỏ

Mộ Hàn vẫn cảm thấy Diệp Vĩ Gia có chút kỳ quái, nhưng không thể nói rõ là kỳ quái ở chỗ nào.

Ngày đó, đột nhiên Diệp Vĩ Gia gửi tin nhắn cho y, nói cậu phải về nhà một chuyến, trong nhà có chuyện. Mộ Hàn nhắn tin hỏi cậu có chuyện gì, Diệp Vĩ Gia chỉ nói có chút chuyện nhỏ, Mộ Hàn gọi điện thoại thì cậu tắt máy.

Mộ Hàn nghĩ là cậu về nhà, mà gần đây y lại có mấy dự án nên cũng bận tối mắt tối mũi, cũng không chú ý nữa. Ngày đó công việc tạm ổn, về đến nhà, nhớ tới đã vài ngày không liên lạc với Diệp Vĩ Gia, không biết là cậu thế nào, gọi điện, di động vẫn tắt máy như cũ, y cảm thấy rất kỳ quái.

Ngày hôm sau, y nhận được điện thoại của mẹ Diệp, hỏi đi động của Diệp Vĩ Gia làm sao mà cứ tắt máy, có phải là có chuyện gì không. Lúc này Mộ Hàn mới ý thức được vấn đề, y vội trấn an mẹ Diệp, sau khi cúp điện thoại, liền nôn nóng đứng lên.

Cứ một lát Mộ Hàn lại gọi điện cho Diệp Vĩ Gia, nhưng máy vẫn đang trong tình trạng không liên lạc được. Y đi hỏi Cao Nam, Cao Nam chỉ nói Diệp Vĩ Gia xin nghỉ dài hạn, cụ thể ra sao thì không rõ. Sau đó nghĩ lại, y nghĩ tới Tề Phong, bởi vì hôm đó y vào vườn tìm Diệp Vĩ Gia, thấy Tề Phong cũng ở đấy, sắc mặt Diệp Vĩ Gia rất khó coi, y không biết là Tề Phong đã nói gì với Diệp Vĩ Gia. Nghĩ vậy, trong lòng y lại càng hoảng sợ.

Tề Phong đang họp thì nhận được điện thoại của Mộ Hàn, gã vốn định không để ý, nhưng nhìn thấy tên người gọi, lập tức đứng lên. Hơn mười ánh mắt nhìn hắn tràn đầy hoảng sợ cùng nghi hoặc, mà Tề Phong còn cười sáng lạn, cả người phát ra phong thái trác tuyệt. Trong lòng gã tràn đầy kích động, đề nghị tạm dừng cuộc họp, vội vàng ra ngoài, tiếp theo là một tràng ồ lên ngạc nhiên của mọi người.

“Tiểu Hàn, sao đột nhiên em lại gọi điện cho anh?” – Thanh âm của Tề Phong trong trẻo.

Mộ Hàn trực tiếp hỏi: “Tối hôm đó, anh nói gì với cậu ấy?”

Cả người Tề Phong cứng ngắc, mặt lập tức trầm xuống, không còn chút kích động nào hết, giọng điệu cũng lạnh hơn vài phần: “Em gọi điện chỉ để hỏi tôi điều này?”

“Đúng thế.” – Mộ Hàn hiện đang rất lo lắng, trong đầu chỉ muốn biết hiện tại Diệp Vĩ Gia đang ở đâu.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” – Thanh âm Tề Phong lạnh lùng, sẵng giọng nói.

Cả người Mộ Hàn run lên, im lặng hồi lâu không biết nói gì, cả hai đều trầm mặc, nhưng không ai ngắt điện thoại.

Cuối cùng thì Mộ Hàn là người lên tiếng trước, thanh âm mơ hồ, giống như là từ nơi xa xăm nào đó: “Khi đó tôi vẫn còn chưa trưởng thành, tôi thừa nhận là có thích anh, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi. Khi đó chúng ta còn quá trẻ, không hiểu tình yêu chân chính, đến khi thực lòng yêu một người, mới hiểu được yêu và thích là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tề Phong, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tôi cũng đã quên, cũng hi vọng anh quên nó đi, không cần nhớ đến nữa.”

Tề Phong có chút kích động: “Quên? Nói thì dễ lắm, em có biết tâm trạng của tôi mấy năm nay không? Tôi là người cao ngạo thế nào, chắc em đã hiểu rõ, bị người khác từ bỏ thì sẽ không để ý tới nữa, nhưng tôi không thể quên được em. Tôi vẫn nhớ kĩ những lời em nói, cho nên tôi không ngừng cố gắng, so với người khác phải chịu khó khăn gấp vạn lần, chỉ để kiếm được nhiều tiền, để chứng minh cho em thấy tôi có thể làm được những gì. Có thể nói, nếu không có em, tôi cũng không thể có được những thành tựu hôm nay, chính là nhờ em năm đó cho tôi động lực, tôi mới có thể được như hiện tại.”

Sắc mặt Mộ Hàn trắng bệch. Y nhớ những lời y nói khi đó với Tề Phong độc địa cỡ nào, cái gì mà cuộc sống của y quá giàu có, không nghĩ sẽ cùng người nghèo khổ như Tề Phong, nói kỳ thật y cũng chỉ là chơi đùa thôi, bởi vì y không nghĩ hai nam nhân có thể yêu nhau….

Tề Phong chậm rãi bình tĩnh lại, thanh âm cũng dịu dàng hơn: “Mãi đến nửa năm trước, khi tôi nghe cha mẹ tôi nói chuyện, tôi mới biết vì sao khi đó em lại nói những lời như thế, nhưng mà tôi vẫn còn giận em, chuyện như vậy, vì sao em lại không nói với tôi, sao em lại không tin tưởng tôi?”

Cả người Mộ Hàn run rẩy, gương mặt trắng bệch, hai tròng mắt hoảng hốt vô thần, mãi lâu sau, y mới than nhẹ một tiếng: “Dù thế nào đi nữa, người tôi yêu là Diệp Vĩ Gia, không phải là anh.”

Mộ Hàn không cho Tề Phong cơ hội nói tiếp, mạnh mẽ cúp điện thoại, ngồi trên ghế, ánh mắt dại ra.

Chuyện của y với Tề Phong rõ ràng là rất đơn giản,ái muội nhưng lại thuần khiết, cho đến khi chia tay, bọn họ cũng mới chỉ nắm tay mà thôi, ngay cả hôn cũng chưa, chứ đừng nói đến chuyện lên giường.

Năm đó y vẫn còn nhỏ, cảm thấy Tề Phong là người tốt, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng lại thực chăm sóc y, khi nhìn y thì có thể cười, nhưng người khác thì không.

Khi Tề Phong bày tỏ với y, kỳ thực y rất khiếp sợ. Hai người đều là con trai, sao có thể yêu nhau được. Y không nói đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt. Đối với chuyện tình cảm y vẫn còn quá ít kinh nghiệm, nhưng y biết cự tuyệt sẽ làm người kia thương tâm, y không đành lòng làm tổn thương Tề Phong.

Quan hệ của hai người liền như vậy, vừa là bạn bè, vừa là người yêu, không ai nhắc lại chuyện tình cảm nữa, Tề Phong cũng không nhắc đến. Mộ Hàn nghĩ rằng khi đó chẳng qua là gã nhất thời xúc động mà thôi. Sau đó, mẹ Tề Phong tìm y, nói với y rất nhiều. Nhìn thấy những giọt nước mắt của người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ấy, Mộ Hàn đột nhiên cảm thấy như mình mắc phải một tội lỗi rất lớn. Y nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, đến sáng hôm sau, liền chia tay với Tề Phong. Tề Phong khi đó rất đau khổ, như là phải chịu một cú shock lớn, gã cười nói, chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa bắt đầu, sao lại phải chia tay, chúng ta vẫn là bằng hữu bình thường thôi.

Sau đó hai người lại là bạn bè bình thường, gặp mặt thì chào hỏi, cười một cái, nhưng mà quan hệ rõ ràng là xa cách hơn nhiều, không cùng nhau ăn cơm, không đi chơi cùng nhau, không hẹn cùng đi thư viện, khi gặp mặt cũng không nói quá ba câu. Về sau, Tề Phong học đại học, được hai năm thì đi du học, bặt vô âm tín.

Người cuối cùng Mộ Hàn nghĩ đến là Mộ Phi. Y không gọi điện cho Mộ Phi mà trực tiếp đến nhà Mộ Phi luôn, gõ cửa mãi không thấy ai mở cửa, may mà lúc trước y có chìa khóa, liền mở cửa đi vào nhà.

Y ngồi thật lâu, đột nhiên nghe thấy thanh âm mình vẫn mong nhớ ngày đêm: “Anh không cần khuyên tôi.”

“Vậy cậu định ở lại nhà tôi cả đời sao? Tôi không ngại đâu, dù sao chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên, ở cùng nhau cả đời cũng được.” – Mộ Phi đùa.

“Thiên tài mới ở được với anh cả đời!” – Diệp Vĩ Gia hừ nói.

Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy Mộ Hàn mặt lạnh băng, biểu tình dọa người. Diệp Vĩ Gia cảm thấy lạnh dọc sống lưng, khẽ run một chút, hết sức mới giữ được bình tĩnh, nhưng cũng không hề mở miệng, chỉ nhìn về phía trước.

Mộ Phi giật mình, kinh ngạc nói: “Mộ Hàn, em đến khi nào vậy?”

“Sao anh phải giật mình như thế, làm việc gì có lỗi nên chột dạ sao?” – Mộ Hàn tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Mộ Phi.

Mộ Phi quả thực có chút chột dạ: “Anh thì có thể làm gì có lỗi chứ? Em nói cái gì vậy?”

Mộ Hàn nhìn về phía Diệp Vĩ Gia, cười khẩy nói: “Anh còn tưởng em có chuyện gì, còn lo lắng tìm em khắp nơi, không nghĩ em hiện tại rất tốt, em cảm thấy là anh trai anh hợp hơn đúng không? Muốn ở cùng anh ấy cả đời đúng không?”

Diệp Vĩ Gia thản nhiên: “Không thể nào.”

“Vậy vì sao em nói dối anh là về nhà, kỳ thật là em không về, vì sao không nghe điện thoại của anh, vì sao lại ở cùng với anh trai anh?” – Mộ Hàn chất vấn.

Diệp Vĩ Gia cụp mắt: “Chuyện không như anh nghĩ đâu, em chỉ là muốn bình tĩnh một chút thôi.”

Mộ Phi nhanh chóng giải thích: “Mộ Hàn, em đừng có nghĩ lung tung, anh với cậu ấy không có quan hệ gì hết, cậu ấy chỉ là ở nhờ nhà anh thôi.”

Mộ Hàn cười lạnh lùng, hai tròng mắt đen lại, tỏa ra hàn khí: “Thật sự là không có quan hệ gì sao? Các người cho tôi là thằng ngốc phải không? Nghĩ là tôi không biết gì hết!”

Thanh âm của y như hàng loạt mũi dao nhỏ sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia lên tiếng: “Anh nói thế là có ý gì?”

“Cái này trong lòng em không phải rất rõ ràng sao? Không cần tôi phải nói rõ, khiến cho mọi người đều phải khó xử.”

“…..”

Mãi đến khi Mộ Hàn đi rồi, Diệp Vĩ Gia vẫn còn đứng ngây ra đó.

Hóa ra là anh ấy cái gì cũng biết, chỉ là anh ấy không nói ra.

Nhớ tới đêm hôm đó, Mộ Hàn đã nói: “Tiểu Diệp Tử, đáp ứng anh, nếu về sau làm chuyện gì có lỗi, thì em nhất định phải nói cho anh, nếu em không nói cho anh, anh sẽ rất khó chịu.”

Mộ Hàn còn kiên trì bắt cậu đồng ý, có lẽ khi đó y đã biết rồi.

Nghĩ đến đây, cả người Diệp Vĩ Gia lạnh như băng, như là rơi xuống đầm nước lạnh lẽo vậy, cái lạnh từ trong lòng lan dần đến khắp cơ thể, làm cho cả người cậu run lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương