Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 45: Gặp cha mẹ chồng

Mộ Phi sau khi xuất viện, lấy cớ mình mới ốm dậy cần chăm sóc, tự nhiên xách va li về nhà Mộ Hàn. Nhà Mộ Hàn có hai phòng, tuy nhỏ nhưng lại ấm áp thoải mái, Mộ Hàn với Diệp Vĩ Gia đương nhiên là ở cùng nhau, cho nên vẫn còn một phòng trống, hiện tại Mộ Phi liền chiếm giữ phong đó. Mộ Hàn quả thực có chút đau đầu, vì với y, Mộ Phi là một cái bóng đèn công suất lớn.

Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia có thói quen sau khi ăn cơm chiều xong sẽ ra ngoài tản bộ, sau đó về nhà cùng nhau ngồi trên sô pha xem ti vi, sau đó sẽ làm một số chuyện. Nhưng hiện tại, từ khi Mộ Phi đến ở cùng, hai người đi đến đâu, hắn sẽ đi theo đến đó, khi xem ti vi, còn không ngừng theo chân hai người bình luận, hai người không có cách gì khác, đành phải về phòng, vừa xong bước thứ nhất, Mộ Phi sẽ gõ cửa, hắn luôn có đủ loại lý do để quấy rầy hai người, làm cho cuộc sống của hai người thực bất hạnh.

Cứ hai tuần như vậy, Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia bàn nhau nên hạ lệnh trục xuất khách, để hắn về nhà mình, như thế họ mới có thể an bình được.

Lúc ăn cơm chiều, Mộ Hàn cười nói: “Anh, anh đã ở chỗ em nửa tháng rồi, chắc đã khỏe hơn không ít nhỉ?”

Mộ Phi gắp môt miếng cá, ăn rất ngon miệng, hàm hồ nói: “Đương nhiên, không phải chỉ là cảm mạo sao? Bệnh vặt ấy mà, đã khỏe lâu rồi.”

“Nếu đã khỏe rồi, anh xem có nên về nhà không?” – Mộ Hàn càng ôn hòa hơn.

Mộ Phi tà nghễ nhìn y: “Em muốn đuổi anh đi?”

Mộ Hàn xấu hổ cười: “Tất nhiên là không phải.”

Mộ Phi hừ nhẹ một tiếng: “Không phải là tốt.”

Mộ Hàn nhìn Diệp Vĩ Gia tỏ vẻ bất đắc dĩ, Diệp Vĩ Gia dùng ánh mắt không cam chịu nhìn lại y, quay đầu nói với Mộ Phi: “Mộ Hàn nói chính là có ý đó, anh đã khỏe rồi thì nhanh nhanh về nhà đi.”

Mộ Phi trầm mặt xuống: “Hai đứa cư nhiên đuổi anh đi? Chê anh quấy rầy có phải không?”

Mộ Hàn không nói gì, Diệp Vĩ Gia tiếp: “Đúng thế, anh ở đây khiến chúng tôi khó chịu lắm, nhanh về đi.”

Mộ Phi căm giận kêu lên: “Tiểu Diệp Tử, anh là anh trai em, em dám đuổi anh đi!”

Diệp Vĩ Gia buồn cười nhìn gã: “Khi nào thì anh thành anh trai tôi?”

Mộ Phi thản nhiên: “Em đã gả cho Mộ Hàn, đương nhiên là phải gọi anh là anh trai rồi.”

Diệp Vĩ Gia đầu đầy hắc tuyến, Mộ Hàn nghe đến đó, nhịn không được cười ra tiếng: “Anh ấy nói đúng đấy, em nên gọi anh trai đi.”

Diệp Vĩ Gia không thèm để ý, đem câu chuyện về đề tài chính, làm ra vẻ hung ác nói: “Đồng chí Mộ Phi, tôi hạn cho anh trong ba ngày phải chuyển đi, nếu không có hậu quả gì anh tự gánh chịu.”

Mộ Phi bật cười: “Ai nha, sợ quá!

Diệp Vĩ Gia đắc ý cười: “Biết thế là tốt.”

Ba người cùng cười, bữa cơm hòa thuận vui vẻ.

Kỳ thật Mộ Phi không muốn về lại căn nhà vắng vẻ kia, nên mới đến nhà Mộ Hàn. Hắn biết là sẽ quấy rầy đến bọn họ, mà hắn cũng nhàm chán cố ý quấy rầy, hơn nữa khi hai người đó đang làm chuyện tốt, thấy bọn họ nổi giận, cũng là chuyện thú vị.

Mộ Hàn cũng đoán ra được một chút, y cảm thấy anh trai mình không về là sợ nhìn cảnh lại nhớ người.

Ngày hôm sau, Mộ Phi về nhà, không phải là căn nhà kia mà là ngôi nhà ở lưng chừng núi, ở cùng với cha mẹ. Từ khi mua được ngôi nhà này, cha mẹ hắn không có ý định chuyển đi, khiến Mộ Hàn với Mộ Phi âm thầm đoán xem có phải cha mẹ họ có muốn ở cố định suốt đời không.

“Đã bảo con là sớm chuyển đến, mà không có đứa nào nghe, ở đây rất tốt mà.” – Tần Hương Lan đem hoa quả để trước mặt Mộ Phi và Mộ Văn Hải.

Mộ Phi lấy một trái táo, cắn một miếng, thực ngọt, hắn cảm thấy mĩ mãn thở dài, lười biếng tựa vào sô pha, cười nói: “Mẹ, mẹ nói thế mà được sao. Nếu con với Mộ Hàn chuyển đến đây, cả nhà cũng chỉ có hai đứa, đi ra đi vào nhìn mặt nhau, chán chết, cha mẹ có ở nhà đâu. Lần này cha mẹ không đi nữa sao?”

Tần Hương Lan ngồi xuống bên người Mộ Văn Hải, cười ôn nhu: “Không đi nữa, mệt rồi, giờ là lúc nghỉ ngơi thôi.”

Trong đầu Mộ Phi chợt lóe lên một ý tưởng, nhìn về phía Mộ Văn Hải, nịnh nọt cười: “Cha, cha đã không đi nữa, thì con muốn xin phép.”

Mộ Văn Hải thả tờ báo trong tay xuống, đại để cũng đoán được con trai mình lại có chủ ý quái quỷ gì rồi, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết hỏi: “Muốn xin cái gì?”

Mộ Phi cười sáng lạn: “Cha xem, con vì công ty bán mạng nhiều năm như vậy, cũng nên có một kỳ nghỉ ngời thoải mái chứ. Chuyện công ty, Mộ Hàn đã dần dần nắm bắt được, con cũng yên tâm về nó, hơn nữa có cha ở bên cạnh con càng yên tâm hơn.”

Mộ Văn Hải liếc Mộ Phi một cái, cầm lấy một trái táo, châm chọc nói: “Cha cần suy nghĩ đã.”

“Cha, chuyện này mà cha vẫn lo lắng sao? Chẳng lẽ cha vẫn còn lo cho Mộ Hàn?” – Mộ Phi kêu lên.

“Đương nhiên không phải, Mộ Hàn làm việc so với con tốt hơn.” – Mộ Văn Hải nói.

Mộ Phi biết cha mình không dễ gì đồng ý, năm đó ông rất vất vả để đem chuyện công ty giao cho hắn, chính mình thì thoải mái nghỉ ngơi, hiện tại chắc chắn là không muốn lại xen vào chuyện của công ty. Mộ Phi trầm mặc một lát,nghĩ ra một biện pháp, cười hì hì nói với Mộ Văn Hải: “Cha, nếu cha đáp ứng, con sẽ tiết lộ một bí mật của Mộ Hàn, con đảm bảo đây là chuyện cha mẹ rất hứng thú.”

Tần Hương Lan nghe được, vội vàng hỏi hắn: “Bí mật gì?”

Mộ Phi khẳng định không nói, im lặng nhìn cha mình. Tần Hương Lan nóng nảy, nhìn Mộ Văn Hải, Mộ Văn Hải thở dài một tiếng, miễn cưỡng gật đầu rồi đồng ý: “Nói đi!”

Mộ Phi vô cùng cao hứng đem tất cả những gì không nên nói đều nói, chỉ vì mấy ngày nghỉ, Mộ Hàn đáng thương bị anh trai mình bán đứng.

Mộ Hàn mở cửa, nhìn thấy cha mẹ mình, vẻ mặt kinh ngạc, y chuyển đến đây cũng chưa hề nói cho cha mẹ, nghe thấy tiếng chuông cửa, lại tưởng Mộ Phi đến, cũng không ngờ là cha mẹ mình. Chết tiệt, Mộ Phi lại bán đứng mình.

Tần Hương Lan thấy vẻ mặt kinh ngạc của con, ôn nhu cười: “Sao vậy, không muốn gặp cha mẹ?”

Mộ Hàn giật mình phục hồi tinh thần, cười nói: “Sao có thể thế được, cha mẹ, sao hai người lại đến đây?”

“Con không về nhà, cũng không thèm gọi điện thoại, thế nên chúng ta chỉ còn cách đến đây xem con thế nào?” – Mộ Văn Hải yêu thương nhìn con trai.

Tần Hương Lan khẽ liếc vào trong nhà thăm dò, quay ra bảo Mộ Hàn: “Con không cho cha mẹ vào nhà sao? Định bắt chúng ta đứng ngoài này nói chuyện?”

“Đương nhiên không phải rồi.” – Mộ Hàn tránh người, nhường đường cho nhị vị phụ mẫu vào nhà.

Lúc này, Diệp Vĩ Gia vừa ở trong phòng đi ra, vừa ngáp vừa hỏi Mộ Hàn: “Mộ Hàn, ai tới thế? Là Mộ Phi sao?”

Diệp Vĩ Gia vẫn còn buồn ngủ, ngáp xong mới dần tỉnh táo lại, nhìn rõ người đứng trong phòng khách, cả người ngây dại, động tác cũng đình trệ.

Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng, giới thiệu: “Đây là cha mẹ anh.”

Diệp Vĩ Gia như bị một cú đập mạnh, cả người càng tỉnh táo, liền tràn đầy câu nệ, xấu hổ cười: “Cháu chào cô chú.”

Tần Hương Lan cẩn thận đánh giá Diệp Vĩ Gia, một thanh niên vóc dáng cao, mặc áo ngủ màu xám, trên cổ lộ ra vài dấu vết khả nghi, có thể thấy được tin tức Mộ Phi cấp là đúng, bộ dáng tuấn tú, lộ vẻ khẩn trương, đôi mắt cụp xuống, nhưng thật ra có vẻ nhu thuận.

Tần Hương Lan ra vẻ không biết, cười hỏi Mộ Hàn: “Đây là……”

Mộ Hàn đứng bên cạnh Diệp Vĩ Gia, nói: “Cậu ấy là Diệp Vĩ Gia, là…”

Y chưa kịp nói xong, đã bị Diệp Vĩ Gia cắt lời: “Cháu là đồng nghiệp của anh ấy, ở cùng nhà ạ.”

Tần Hương Lan có thể nhìn ra sự tình, Mộ Văn Hải cũng thế, nhưng ông hiểu ý của bà, nếu bà không làm rõ, ông cũng không nhiều chuyện, ở bên cạnh xem cũng tốt.

Tươi cười trên mặt Mộ Hàn chớp mắt ảm đạm, âm trầm nhìn về phía Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia cười nói: “Mộ Hàn, anh tiếp đón hai cô chú, em về phòng trước.”

Cậu nói xong liền lễ phép xin lỗi Tần Hương Lan cùng Mộ Văn Hải, xoay người về phòng, đóng cửa lại, tựa vào cửa, thở hổn hển. Chính cậu cũng không biết vừa rồi cậu khẩn trương thế nào. Cậu không phải chưa nghĩ sẽ đến gặp cha mẹ Mộ Hàn, chính là không nghĩ lại đột ngột như vậy, hơn nữa, bộ dáng vừa rồi của cậu còn thất lễ khó coi nữa, trên người mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn, còn ngáp nữa, trời ơi! Diệp Vĩ Gia có cảm giác phát điên.

Tần Hương Lan ở phòng khách nhìn xung quanh, tuy rằng không lớn nhưng lại rất ấm áp thoải mái, bà vừa lòng nói: “Xem ra con cũng không tệ lắm, tự biết chăm sóc bản thân, thế này là mẹ yên tâm rồi. Chỉ có một việc không yên tâm là vấn đề tình cảm của con, con lớn vậy rồi, mà chúng ta cũng chưa từng gặp qua bạn gái con.”

Tần Hương Lan nói xong, liền ngồi xuống sô pha, nhận chén nước Mộ Hàn đưa, uống một ngụm.

Mộ Hàn đứng một bên, sắc mặt không thể gọi là đẹp, chỉ có một chút tươi cười: “Mẹ, việc này không thể gấp được, mẹ không cần quá quan tâm, chẳng lẽ mẹ sợ con không lấy được vợ.”

Mộ Văn Hải cười cười: “Cũng không đến mức đấy, chính là chuyện tình cảm của con, cha mẹ lại là người biết cuối cùng, nên mẹ con có chút đau lòng.”

Mộ Hàn cả kinh, nhìn về phía Mộ Văn Hải, Mộ Văn Hải cười đến không chút để ý, y lại nhìn về phía Tần Hương Lan, trên mặt bà cũng tràn ngập ý cười, Mộ Hàn lập tức rối loạn, chắc chắn là cha mẹ đã biết gì đó nên mới đến đây.

“Không phải con không muốn nói cho cha mẹ, chính là vẫn chưa chuẩn bị tốt, kỳ thật, chủ yếu là cậu ấy.” – Mộ Hàn thở dài nói, y cảm thấy vô cùng ủy khuất. Làm sao y lại không muốn nói chứ, y hận không thể nói cho cả thế giới đều biết, sao lại có thể không nói cho cha mẹ mình, chính là Diệp Vĩ Gia không đồng ý, có lẽ cơ hội này là lúc để Tiểu Diệp Tử đối mặt với vấn đề này.

“Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.” – Tần Hương Lan cười.

Mộ Hàn cười: “Cha mẹ, hai người ngồi chơi, đợi lát nữa chúng con đi chợ mua đồ, hôm nay cha mẹ ở lại ăn cơm với bọn con.”

“Cũng được, lâu lắm rồi không được thưởng thức tay nghề của con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương