Động thủ!

Dịch: bachdahanh

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com

"Ân gia, đã được thành lập từ tám trăm năm trước!"

"Tiên tổ Ân Nhiên, thời Nam Tống Mạt Kỳ vốn dĩ chỉ là một Quyền Sư vô danh, sau đạt được kỳ ngộ, trở thành võ thuật đại sư, bước lên con đường tu luyện, thành lập Ân gia!"

"Lúc đầu Ân gia chỉ là một gia tộc bừa bãi vô danh, nhưng bởi vì trợ giúp Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương cướp đoạt giang sơn, lập được đại công, từ đó Ân gia nhanh chóng quật khởi, trở thành một đại gia tộc điệu thấp ở Minh triều!"

"Nhưng sau bởi vì đứng phía trận doanh Huệ Tông Chu Doãn Văn cùng Minh Thành Tổ Chu Lệ trở mặt, bị ép quy ẩn sơn lâm, mà cũng đúng lúc ẩn đi, âm thầm phát triển lực lượng!"

"Cho tới bây giờ, Ân gia đã trở thành một trong ngũ đại hào môn Hoa Hạ, hoặc chuẩn xác mà nói hẳn là... một trong Ngũ đại thế gia tu luyện!"

"Cao thủ bên trong đại tộc Ân gia tầng tầng lớp lớp, càng có siêu năng giả, thực lực tổng hợp tại trong ngũ đại thế gia bài danh thứ ba!"

Tiêu Phàm thản nhiên nói, thanh âm thanh lãnh!

Mà nghe Tiêu Phàm nói, trên mặt Ân Y Vũ lập tức liền xuất hiện thần sắc chấn kinh.

Những chuyện này kỳ thật cũng là không phải bí mật gì, không riêng các để tử Ân gia đầu biết, một trong tứ đại hào môn cũng đều biết, đương nhiên, Ân gia cũng biết lai lịch của bốn tứ đại hào môn khác. Đơn giản hơn thua ở chỗ ở giữa biết kỹ càng hay không thôi.

Nhưng, những chuyện này cũng có giới hạn, chỉ cho phép lưu truyền trong nội bộ ngũ đại hào môn. Người ngoại giới kiên quyết không được phép bị để lộ, một khi phát hiện, tất nhiên phải truy cứu là ai để lộ ra, tra được người để lộ, cực hình hầu hạ, nghiêm trị không tha!

Tiêu Phàm, hắn chẳng qua chỉ là người bình thường không có bối cảnh mà thôi, hắn làm thế nào biết những thứ này?

"Ngươi, những chuyện này làm sao ngươi biết?" Ân Y Vũ ngắt lời Tiêu Phàm, giọng điệu lạnh lùng.

"Không liên quan gì đến ngươi!" Tiêu Phàm bình thản nói.

"Được!" Ân Y Vũ hít sâu một hơi, sau đó thản nhiên nói “Tiêu Phàm, ngươi đối với Ân gia cũng biết không ít, vậy ta cũng liền không nói thêm gì nữa. Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi xác định vẫn muốn cự tuyệt mời chào của Ân gia chúng ta a?

“Ta sẽ không lặp lại lần thứ hai!” Tiêu Phàm lắc đầu, từ tốn nói.

"Tiêu Phàm!" Ân Y Vũ thanh âm bỗng nhiên trở nên lạnh “Ngươi bây giờ trong lòng hẳn rất rõ ràng chúng ta Ân gia có thực lực như thế nào, ngươi cũng đã biết nếu như ngươi cự tuyệt ta, cự tuyệt Ân gia chúng ta, sẽ có hậu quả gì?”

"Ta biết!" Tiêu Phàm thần sắc bình thản như nước, hắn nhìn Ân Y Vũ thật sâu một chút, thản nhiên nói "Nhưng ta không có ý định tham gia. Ân gia các ngươi? Ta còn thực sự không có để ở trong lòng, nếu như Ân gia các ngươi dự định ra tay với ta, cứ tới, ta phụng bồi tới cùng là được!"

"Mặt khác, ta đồng thời cũng nói cho ngươi một sự kiện, lần trước trong đại hội đổ thạch ta không hướng ngươi xuất thủ, chung quy dựa vào chúng ta là bạn học. Ta còn không đến mức vì chuyện nhỏ này liền đại khai sát giới!"

"Nhưng, trải qua sự kiện kia, tình cảm giữa chúng ta cũng đã dùng hết, ngươi và ta từ đây cũng chỉ là người dưng, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì!"

"Nếu ngươi thật sự dự định xuất thủ, ta đối với ngươi tuyệt đối sẽ không có nửa phần lưu tình!"

“Lưu tình?” Ân Y Vũ nhướng mày, cười lạnh nói “Phải không?”

Tiêu Phàm không nói, lẳng lặng nhìn nàng.

“Im đi, ta nói họ Ân, tư thái đừng tỏ vẻ cao cao tại thượng được hay không?” Đột nhiên, Lâm Nguyệt Như một bên mở miệng, cười lạnh nói “Đừng cả ngày vừa mở miệng chính là các ngươi Ân gia làm sao, các ngươi Ân gia như thế nào? Làm giống như Ân gia các ngươi chính là Thiên Vương lão tử, người khác không có Ân gia ngươi liền sống không được? Nghe cũng làm người ta buồn nôn!”

"Lâm Nguyệt Như!" Ân Y Vũ lạnh lẽo nhìn Lâm Nguyệt Như, lãnh đạm mở miệng “ta biết, chúng ta vừa thấy mặt liền bất thường, ngươi một mực chán ghét ta. Mà ta đối với ngươi cũng đồng dạng không có bất kỳ cái gì hảo cảm, nhưng, nếu như không phải xem mặt mũi Kha Kha, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể hảo hảo đứng ở chỗ này?”

"Vậy ngươi thử đụng tới ta xem?" Lâm Nguyệt Như một bước tiến lên, nhìn chằm chằm Ân Y Vũ, lạnh lùng nói.

"Ngươi thật sự cho là ta không dám động tới ngươi?" Trong mắt Ân Y Vũ tràn ngập tức giận.

Nàng hiện tại trong lòng kìm nén một cỗ lửa.

Từ nhỏ đến lớn, mình làm bất kể chuyện gì đều vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ cần mở miệng, rất ít việc không thể không thành, hơn nữa cũng chẳng ai dám công khai cự tuyệt mình.

Tất cả người dám cự tuyệt mình, đều sẽ nhận lấy trừng phạt!

Hôm nay, Tiêu Phàm lại không cho nàng một chút xíu nào mặt mũi. Cũng là người đầu tiên làm nàng mất mặt trước nhiều người như vậy. Hắn dám trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của mình, để cho mình không cách nào xuống đài.

Tức giận, cứ như vậy không cách nào ngăn chặn dâng lên.

"Chờ một chút!"

Lão đạo sĩ đứng một bên quan sát tình cảnh càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ có xu thế muốn động thủ, trên trán lập tức xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên cố nặn ra vẻ tươi cười can.

"Ta nói tất cả mọi người trước đừng nóng giận!" Hèn mọn gầy còm lão đạo chen vào đứng giữa Ân Y Vũ cùng Tiêu Phàm, cắt ngang Ân Y Vũ cười nói “Chuyện này, Vũ điệt nữ, ngươi trước bớt giận, chúng ta có chuyện gì hảo hảo nói, có chuyện hảo hảo nói, được không?

Hèn mọn gầy còm lão đạo không thể không gấp, hắn hiểu rõ ràng Tiêu Phàm, rõ ràng hơn Ân gia!

Tất cả mọi người Ân gia tính tình chính là cao ngạo, quan trọng nhất chính là mặt mũi, cho nên Ân Y Vũ nổi giận cũng không khó lý giải.

Nhưng, hai bên không thể động thủ, tuyệt không thể động thủ!

Tiêu Phàm không cần phải nói, đây tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng đến cực điểm. Khuya ngày hôm trước hắn phi thường gọn gàng trực tiếp diệt Mạc Không Phong. Bây giờ Ân Tuỳ Vũ thế mà không biết sống chết còn đâm đầu vào. Kết quả trừ bị đâm đến thịt nát xương tan là không thể không có khả năng.

Nhưng, một khi Ân Tuỳ Vũ thật chết trong tay Tiêu Phàm, chuyện này coi như là nháo thật lớn rồi!

Ân gia khẳng định sẽ giận dữ, sau đó xuất thủ, cuối cùng càng ngày càng nghiêm trọng, hậu quả không thể nào đoán trước, càng nghĩ càng không chịu nổi.

Mạc Không Phong chết trong tay Tiêu Phàm, bởi vì không có người trông thấy, càng không có biết, Mạc gia coi như nghĩ muốn điều tra cũng là rất khó. Bọn họ muốn tra được cũng cần thời gian rất dài. Nhưng bây giờ, Ân Y Vũ tới đây tuyệt đối không phải cái gì bí mật, nếu nàng hôm nay chết đi, Ân gia ngày mai liền sẽ đại quân ập đến.

Đến lúc đó...!

Cho nên, thật không thể động thủ!

"Tiêu Dao tử, nơi này không có chuyện của ông!" Y Vũ hướng hèn mọn gầy còm lão lãnh đạm gạt đi, sau đó nàng lại nhìn về phía Tiêu Phàm, lạnh lẽo nhắc lại “Tiêu phàm, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi xác định muốn cự tuyệt mời chào của chúng ta Ân gia? Ngươi nên biết phải trả lời như thế nào!”

Ánh mắt Tiêu Phàm cũng đồng dạng trở nên lạnh, nhìn Ân Y Vũ, không nói một lời.

"Rất tốt!" Ân Tuỳ Vũ nhìn qua thái độ của Tiêu Phàm mà nhận được đáp án, lập tức gật đầu, giọng nói không còn chút nhiệt độ “Tiêu Phàm, đây là chính ngươi từ bỏ cơ hội cùng Ân gia chúng ta chung sống hoà bình."

"Vậy ngươi cũng đừng trách ta dùng sức mạnh, bởi vì Ân gia chúng ta muốn người, muốn làm chuyện gì, cho tới bây giờ còn không có không thành công qua!"

"Ngươi mới vừa nói giữa chúng ta tình cảm đã kết thúc, chỉ là người dưng. Vậy ta đồng dạng nói cho ngươi, giữa chúng ta cho tới bây giờ đều là người dưng!"

"Động thủ, bắt hắn cho ta bắt về!"

Ân Y Vũ quay đầu, đối với hai tên bảo tiêu sau lưng lạnh giọng hạ lệnh.

(ps: Có chút tư liệu lịch sử mọi người nhẹ tay chớ chém cũng chớ cần coi là thật!)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương