Lâm Dương năm nay ba mươi hai tuổi, là một phóng viên có danh tiếng của đài truyền hình tại thành phố Giang Châu, đồng thời cũng là kẻ đam mê cờ vây, một tuyển thủ nghiệp dư nhưng ông cũng từng đoạt giải nhì cấp tỉnh, là kỳ thủ có một ít tiếng tăm trong giới cờ vây.

Công việc của phóng viên cực kỳ vất vả, sau một ngày bận rộn mệt mỏi, ông về đến nhà liền cơm nước tắm rửa xong liền nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng ngay lúc này điện thoại di động vang lên, ông cầm lên nhìn một chút thì ra là Tôn Chính Hải là bạn đánh cờ của ông liên lạc tới.

"Này, đã trễ như vậy ông còn gọi tôi có chuyện gì sao? Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi đây!" Quan hệ giữa hai người rất tốt do đó Lâm Dương không hề do dự chút nào oán giận nói.

"Lâm Dương, ông lập tức đăng nhập vào diễn đàn, xảy ra chuyện lớn rồi!" Giọng nói của Tôn Chính Hải bên kia điện thoại có chút hưng phấn nói lớn.

"Có chuyện gì?" Lâm Dương xoa cặp mắt đang buồn ngủ thờ ơ hỏi.

"Trân lung kỳ cục, đã có người phá giải được rồi!" Tôn Chính Hải dùng sức nhấn mạnh từng chữ.

"Ờ!" Lâm Dương vẫn còn đang ở trạng thái ngái ngủ, theo bản băng trả lời một tiếng, nhưng một giây tiếp theo cả người bật lên, gương mặt đại biến hét lớn "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Trân lung kỳ cục có người phá giải rồi? ông đang nói thật hay đùa tôi?"

Trân lung kỳ cục chính là thế cờ "Trấn đàn chi thiếp" của diễn đàn hội cờ vây, ba năm trước có một người đánh cờ tên "Ái Cật Ngư Đậu Hủ"(* là thích ăn đậu hũ cá* :))) ) truyền bá, từ đó không ai có thể phá giải. Đối với Trân lung kỳ cục này Lâm Dương cũng đã từng nghiên cứu rất lâu, còn đưa cho bạn bè trong giới cờ vây nhìn qua nhưng không ai có thể giải được, ý của bọn họ đều cho rằng cờ trắng chắc chắn thắng còn thế cờ đen chỉ là cờ chết căn bản không có thể lật lại được cục diện thế cờ.

Thậm chí Lâm Dương từng đến bái phỏng Nhiếp Thanh là một đại sư tuyển thủ quốc gia nhưng không ngờ ngay cả đại sư Nhiếp Thanh nhìn thế cuộc của ván cờ, thật lâu đều không nói gì, đến cuối chỉ đành lắc đầu cười khổ không thôi.

Từ đó về sau, thế cờ Trân lung kỳ cuc trở lên nổi tiếng hấp dẫn ngày càng nhiều các tuyển thủ cờ vây, mà quản lý diễn đàn hội cờ vây quyết đoán đưa bài post lên trang đầu vĩnh viễn, đồng thời, để hấp dẫn càng nhiều tuyển thủ cờ vây đến diễn đàn cũng như danh vọng cho diễn đàn, người quản lý diễn đàn hội cờ vây còn treo thưởng mười vạn USD cho ai phá giải được nó.

Năm ngoái, tại giải đấu cờ vây toàn quốc, thế cờ Trân Lung được người ta đem ra triển lãm ở hội giao lưu để toàn bộ tuyển thủ cùng nghiên cứu, nhưng đến cuối cùng vẫn không có kết quả, đông đảo kỳ thủ chuyên nghiệp thất đoạn, bát đoạn, cửu đoạn Hồ thật sự là mù về cờ vây, ai có tâm giải thích giúp nhé cả nước tụ tập một nơi, lại như cũ không ai có thể phá giải được.

Từ đó, thế cờ Trân lung được liệt vào một trong bảy thế cờ không thể phá giải, danh tiếng của nó thậm chí lan truyền đến Hàn Quốc lẫn Nhật Bản. Nhưng không ngờ nghìn lần không nghĩ tới hôm nay lại có người có thể phá giải được thế cờ Trân lung kỳ cuộc, chuyện này thật khiến người ta khiếp sợ, cũng thật khó làm người khác tin được.

"Thực sự, ngàn vạn lần chính xác, ông mau lên diễn đàn đi, diễn đàn hội cờ vây của chúng ta đang nổ tung!" Tôn Chính Hải kêu lên.

"Được, tôi lập tức mở đăng nhập lên diễn đàn!" Lâm Dương hoàn toàn tỉnh táo, người trần như nhộng trực tiếp chạy đến thư phòng, cấp tốc mở máy tính ra đăng nhập lên diễn đàn. Đăng nhập vào giao diện diễn đàn cờ cây ông nhập tên đăng nhập cùng mật khẩu vào, Lương Lâm trực tiếp click vào bài post Trân lung kỳ cuộc nằm ngay trang nhất.

Lúc này quản lý của diễn đàn hội cờ vây vận dụng quyền hạn, trình chiếu lại từng bước đi chuyển của Tiêu Phàm trong ván cờ, sau đó chuyển nó lên trang đầu bài viết. Cùng lúc đó bình luận của bài viết này bùng nổ như núi lửa phun trào, trong nháy mắt đột phá mười vạn, hơn nữa không có xu thế giảm đi, thậm chí có khả năng vượt qua mười một, mười hai vạn bình luận.

Các bình luận cụ thể như sau:

"Mẹ nó chứ, người này ở đâu đến vậy, vậy mà phá giải được thế cờ Trân lung, đúng là quá trâu bò rồi!"

"Hắn mỗi nước cờ đánh ra đều không có kẽ hở, thật sự quá thần kỳ, làm cho ta thật sự chấn động, a nước mắt cũng chảy ra rồi!"

"Người phá giải thế cờ Trân lung này lấy tên cũng thật khí phách, Ma Đế Tiêu Phàm!"

"Ma Đế nhận ta một lạy a!"

"A khiến ta mù mắt chó vì quá sáng rồi!"

"Ma Đế Tiêu Phàm người này là ai, năm ngoái tại giải thi đấu cờ vua toàn quốc, toàn bộ kỳ thủ cờ vây nghiên cứu cũng không ai có thể phá giải được, vậy mà hắn có thể phá giải nhanh đến như vậy, đến cùng hắn thật sự là ai a!"

"Là cao thủ ẩn cư sao!"

"Thật không thể tin được thật không thể tin được thật không thể tin được thật không thể tin được....!"

"Mẹ nó, lầu trên phát điên cái gì, ai mau đem tên điên đi hỏa táng!"

....

Lâm Dương hai mắt mở lớn, hắn gao gắt nhìn chăm chú màn hình máy tính, quan sát mỗi bước đi của ván cờ phá giải được mô phỏng lại, sắc mặt ngày càng ngưng trọng, cũng ngày càng kích động hưng phấn.

Thì ra là thế, thì ra là n thế, chẳng trách không ai có thể phá được, ai có thể nghĩ ra được một đường sinh cơ của cờ đen nằm ngay ở nước cuối cùng?

Hơn nữa không đơn giản như vậy, trong đó còn có vài bước cực kỳ xuất sắc, người có thể làm như vậy tuyệt đối không có mấy người, đồng thời những bước đi này chúng hoàn toàn liên kết và hỗ trợ lẫn nhau, đi sai một bước, thua cả ván cờ.

"Lâm Dương, thế nào rồi?" Đột nhiên trên màn hình QQ nhảy ra khung chat của Tôn Chình Hải hỏi.

"Lợi hại!" Lâm Duong nhìn đến khung đối thoại, vung tay gõ bàn phím cạch cạch vang lên "Mỗi nước cờ đi trong ván cờ đều chứa đầy thâm ý ảo dịu, nhất là nước cờ thứ tư, nước thứ sáu, nước thứ bảy còn có nước cờ thứ mười hai có thể nói giống như vẽ rồng thêm mắt, giống như bàn tay của thần chớp mắt liền biến tử cục của cờ đen thành sinh cục, tìm ra con đường sinh cơ duy nhất trong tử lộ, triệt để giết sạch cờ trắng."

"không sai!" Tôn Chính Hải gõ chữ trả lời "Thế cờ Trân lung này e rằng chỉ có duy nhất một cách đi này, nếu dùng cách khác chỉ có thể nói một chữ chết mà thôi!"

"Thật không biết cái người phá giải ván cờ Trân lung kỳ cục này cuối cùng là ai? Tài khoản lấy tên Ma Đế Tiêu Phàm này đến cùng là người nào? Lâm Dương gõ bàn phiếm hỏi.

"Ta vừa tra qua thông tin tài khỏan của hắn tài khoản này hoàn toàn mới, vừa đăng ký lúc sáu giờ rưỡi tối mà thôi!" Tôn Chính Hải nói "Ta vừa rồi có kết bạn với hắn nhưng không thấy hắn phản hồi có lẽ không onl!"

"Tôi cũng vậy nhưng không được hồi âm, có lẽ đã off rồi, xem ra để hắn hồi âm cũng phải đợi đến khi hắn onl lại mà thôi!" Lâm Dương nói.

"Ừm, thật muốn nhận thức cao thủ một chút!" Tôn Chính Hải cảm khải nói.

"Được rồi, tôi phải mau chóng đi viết bản thảo, sự kiện tuyệt vời này đúng là một tin tức lớn!" Lâm Dương đột nhiên hưng phấn.

"Đúng a, vậy mau tranh thủ đi, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Mang theo tâm tình hưng phấn cực độ, Lâm Dương mở phần mềm Word ra, không chút do dự, hắn dùng sức gõ ra một tiêu đề thật lớn —— "Chấn động, ván cờ Trân Lung bị phá, ai là người phá giải nó?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương