Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)
-
Chương 11
Tại vùng ngoại ô thành phố giang Châu, biệt thự Đế Vương!
"Hiện tại đã mấy giờ rồi? Tại sao Hải Châu còn chưa về nhà?" từ trong thư phòng đi ra Tôn vĩ Quốc bất mãn nói với Vương Lệ Xuân đang ngồi trên sofa xem ti vi.
"Còn không phải hắn bị chúng ta cấm túc hai tháng không được ra ngoài hay sao? bây giờ được ra ngoài đi chơi về trễ thêm một lát thì thế nào?" Vương Lệ Xuân không quay dầu lại mắt vẫn chằm chằm nhìn ti vi, không để tâm nói.
"Chơi chơi chơi, cả ngày chỉ biết đến chơi!" Vẻ mặt uy nghiêm của Tôn vĩ Quốc lộ ra giận giữ độ nhiên hét lớn "Hắn thì lúc nào để tâm đến công việc? Cả ngày không làm việc đàng hoàng, sống phóng túng, thật sự là tên phế vật!”
"Tôn Vĩ Quốc, ông thử một lần nữa nói con trai ông là phế vật tôi xem?" Vương Lệ Xuân không tiếp tục xem ti vi, thân thể lập tức đứng lên hướng Tôn Vĩ Quốc hét to khiến thân thể mập mạp của cô toàn bộ rung lên.
Tôn Vĩ Quốc lập tức nổi giận, tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn không yếu thế chút nào quát lại "Hắn không phải phế vật thì là gì? Đã lớn như vậy, chuyện đứng đắn thì chưa từng làm qua, ngay cả quần áo thậm chí đồ lót cũng không tự mình giặt, con hư tại mẹ, hiện tại hắn biến thành bộ dạng vô dụng như vậy, hoàn toàn chính là do lỗi của bà mà ra!”
“Tôi giặt quần áo giặt quần áo lót cho con trai của mình thì thế nào?” khuôn mặt rung rinh mỡ của Vương Lệ Xuân cười lạnh nói, “Nếu có gan thì ông đừng nhận đứa con trai duy nhất này, có gan ông đem hắn đuổi ra khỏi nhà, đem tôi cũng đuổi đi ra a?”
“Bà…!” Đối mặt với Vương Lệ Xuân không thèm nói đạo lý, Tôn Vĩ Quốc lập tức chán nản, nói không ra lời.
“Còn cấm túc nhi tử hai tháng!” Nhìn thấy chồng mình, Tôn Vĩ Quốc không còn lời nào để nói, Vương Lệ Xuân lớn giọng hơn mấy phần, thét to, “Hải Châu không phải chỉ là chơi một cái nữ nhân thấp hèn thôi sao, giết nàng? Cái này thì có gì ghê gớm? Ông vậy mà cấm túc hắn hai tháng, Tôn Vĩ Quốc tôi nói cho ông biết, lần này coi như tôi bỏ qua, lần tiếp theo ông dám lại cấm túc con trai nữa xem, ông không xong với tôi đâu!”
“Đàn bà vô tri a!” Tôn Vĩ Quốc giậm chân bình bịch, oán hận nói, “Bà có biết hay không hắn lần này chọc ra phiền toái lớn? Bây giờ khác so trước kia, mạng lưới tin tức so với trước kia phát triển rất nhiều, sự việc cho dù nhỏ mấy khi phát tán trên mạng cũng đều biến thành chuyện lớn, huống chi đây là vụ án giết người?”
"Nếu không phải do tôi quen biết, đánh tiếng sớm với bọn họ cũng để cho bọn Hắc Hổ giải quyết hai cha con kia, mặc dù vẫn để tên tiểu tử Trương Phi Dương thoát khỏi một mạng nhưng tóm lại vẫn đè được chuyện kia xuống nếu không một khi chuyện bại lộ ra ngoài, kết quả của Tôn Hải Châu chỉ có một không phải là ngồi từ mười năm tám năm hay sao?"
“Ông dừng lại a!” Vương Lệ Xuân khịt mũi coi thường, cười lạnh nói, “Tôi nhìn xem ai dám động đến con trai tôi? chỉ là chơi chết một cái nữ nhân thấp hèn thôi hay sao, là nàng đáng đời, nhưng người nào dám đụng đến nhi tử của tôi một chút, tôi nhất định phải khiến cho hắn chết!”
“Bà thì biết cái gì? Bà căn bản không biết chuyện này đối với tôi còn có các ngươi Vương gia của bà tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào, nếu không tôi cũng không chỉ đơn giản bỏ qua cho tên tiểu tử Trương Phi Dương kia, chuyện này phía sau còn dính đến…, được rồi, tôi không nói cho bà, nói với bà những chuyện này trên cơ bản chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, bà quả thực không thể nói lý!” Tôn Vĩ Quốc mày rậm co rúm, nổi nóng nói, sau đó hắn quay đầu liền hướng về phòng ngủ đi đến, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh chìa khoá mở cổng, là Tôn Hải Châu trở về.
“Hải Châu về đến rồi!” Vương Lệ Xuân lập tức hưng phấn kêu to, nàng tiện tay tắt ti vi, vội vàng mang dép liền hướng về cổng đi đến.
Tôn Vĩ Quốc cũng ngừng lại bước chân, sắc mặt âm trầm nhìn về phía cổng.
Cửa được mở ra, Vương Lệ Xuân lập tức sửng sốt, bởi vì đứng ở cửa cũng không phải là con trai của nàng Tôn Hải Châu, mà là một thanh niên xa lạ chưa từng gặp bao giờ.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lập tức xuất thủ nhanh như thiểm điện liền đánh vào phía trên huyệt thái dương của Vương Lệ Xuân, lập tức thân thể Vương Lệ Xuân liền mềm oặt nằm trên mặt đất, ngất đi.
“Ngươi là ai?” Tôn Vĩ Quốc vừa sợ vừa giận, hắn vừa định lớn tiếng kêu cứu, nhưng nhìn thấy trong mắt Tiêu Phàm lóe ra ánh nhìn trêu tức, lắc mình một cái lao đến trước mặt sau đó chỉ thấy đầu mình trầm xuống cả ngất đi.
“Tốt, người xem như không sai biệt lắm đều ở đây đông đủ, thịnh yến… Bắt đầu!” Tiêu Phàm nói nhỏ, trong mắt lóe ra quang mang huyết tinh cùng tàn nhẫn.
…
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tôn Vĩ Quốc rốt cục hoảng hốt thanh tỉnh lại, hắn vừa mở mắt liền thấy đối diện trên ghế sa lon đang ngồi một người chính là Tiêu Phàm.
“Ô ô!” Trong ánh mắt của Tôn Vĩ Quốc lộ ra một vòng vẻ sợ hãi, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng tay chân của hắn đều bị trói chặt, căn bản không thể động đậy, hắn muốn kêu cứu, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp nghẹn ngào.
Mà khi Tôn Vĩ Quốc nhúc nhích thân thể của hắn, hai bên Vương Lệ Xuân cùng Tôn Hải Châu cũng theo đó tỉnh táo lại, nhìn thấy trước mặt thanh niên sắc mặt tràn ngập lãnh khốc, ánh mắt cả hai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, từng cái ô ô kêu to, thân thể liều mạng giãy dụa chuyển động.
“Thời gian không sai biệt lắm!” Tiêu Phàm nhìn thời gian đồng hồ treo trên vách tường, sau đó đứng dậy kéo xuống giẻ rách nhét trong miệng ba người Tôn Vĩ Quốc.
“Cứu mạng!”
Ngay tại thời điểm trong nháy mắt Tiêu Phàm giật xuống giẻ rách trong miệng ba ngườiTôn Vĩ Quốc, Tôn Vĩ Quốc ba người liền há to miệng, liều mạng thét lên kêu cứu, thế nhưng khi bọn hắn vừa há miệng liền phát hiện không đúng, bởi vì bọn hắn cảm giác cổ họng bản thân hơi phát ra âm thanh lớn tiếng, yết hầu đau đớn vô cùng giống như bị đao cắt ngang.
“Đây là ta đặc biệt vì các ngươi điều phối xuất ra thuốc câm!” Tiêu Phàm tự mình nói, sau đó nở nụ cười, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười tà dị “Thế nào? Hiệu quả cũng không tệ lắm phải không?”
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Tôn Vĩ Quốc trầm giọng nói, trong thanh âm có một chút sợ hãi run rẩy.
“Tự giới thiệu bản thân một chút, ta gọi là Tiêu Phàm, là bằng hữu của Trương Phi Dương!” Tiêu Phàm nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.
“Ngươi là đến báo thù?” Con ngươi Tôn Vĩ Quốc lập tức co rụt lại, nói.
“Phải!” Tiêu Phàm gật đầu, sau đó khóe lại lần nữa nhếch lên lộ ra một nụ cười tà dị “Bằng hữu của ta cho tới hôm nay rơi vào tình trạng này, tất cả đều là do ba vị ban tặng, đã như vậy, đến mà không trả lễ thì không hay, buổi tối hôm nay, ta cũng đưa ba vị một món lễ vật lớn!”
“Tiểu súc sinh, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất thả ta ra, ngươi có biết ta là ai không? Phụ thân ta là ai?” Vương Lệ Xuân đột nhiên lớn giọng kêu lên nàng trong ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác, tựa như một đầu sói phát cuồng nhưng bên trong không ngừng sợ hãi run rẫy “Nói cho ngươi Vương gia chúng ta chính là… A!”
Đột nhiên trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một vòng ánh sáng, sau đó ánh sáng tựa hồ biến mất hóa thành một đạo thiểm điện, lập tức liền tiến đến trên đùi Vương Lệ Xuân.
“Mẹ!” Bên cạnh Tôn Hải Châu lập tức cả kinh kêu lên.
Tiêu Phàm chậm rãi đem dao ăn găm trên đùi của Vương Lệ Xuân rút ra, sau đó thản nhiên nói: “Con người của ta ghét nhất kẻ ngu ngốc, cũng ghét nhất cùng phản đối ta tra tấn, nhưng nếu như ngươi dự định khiêu chiến ranh giới cuối cùng kia của ta, ta ngược lại thật ra có thể thử một chút tra tấn, đương nhiên, kia thủ pháp của ta khẳng định sẽ phi thường tùy ý, bất quá không quan hệ, trước lạ sau quen nha, nhiều đến mấy lần là được rồi!”
Vương Lệ Xuân lập tức câm miệng không dám nói thêm câu nào, thân thể nàng run rẩy, tràn ngập hoảng sợ nhìn bộ dáng kia của Tiêu Phàm, bộ dáng kia quả thực giống như là nhìn thấy ma quỷ.
---
Về lại thành phố là Hồ tựa như không thời gian ra chap mới, huhu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook