Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
-
Chương 148: Dị thú tập kích
"Tiểu Ngọc?" Trên toàn bộ đại lục Đông Hoàng này, chỉ có một người duy nhất gọi cậu là "ca" mà thôi, chính là Tưởng Mạc Ngọc.
Tô Thiếu Bạch thở ra một hơi, hèn gì thấy quen là phải, cái thằng nhóc lớn tiếng phủ đầu chuyên chỉ dựa vào tâm trạng không thích mở miệng nói lý trước mặt này chẳng phải là Đỗ Nhị à. Không ngờ hai sư đệ và sư muội sẽ tới trước giờ Hợi trong lời của vị Kiếm tu ban nãy, lại chính là Đỗ Kiếm Thu và Tưởng Mạc Ngọc.
Mấy năm không gặp, cô bé con ngày nào đã trở thành một thiếu nữ độ xuân thì, mi mày thanh thoát, đôi mắt đen láy sáng ngời, cùng với mái tóc đen nhánh bồng bềnh như mây, mặc dù không lộng lẫy nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn chất chứa dáng vẻ ngây thơ mơ mộng đặc trưng của thiếu nữ, thướt tha động lòng người. Nhìn sắc mặt nàng là biết thời gian qua sống rất tốt. Vả lại còn tu hành thành công, tiến tới cảnh giới sơ kỳ Trúc Cơ, giờ nhìn lại, nước cờ đưa Tưởng Mạc Ngọc vào làm môn Điểm Mặc phái này quả nhiên là đúng đắn.
Đỗ Kiếm Thu đứng cạnh Tưởng Mạc Ngọc thay đổi rất lớn, vấn mão cao tỉa tóc mai, đôi gò má phúng phính không còn nữa, vóc dáng cũng cao hơn rất nhiều, gần như cao hơn Tô Thiếu Bạch hai ngón tay, nếu đứng đối diện nhau trên đường đi, cậu cũng không dám chắc hắn là Đỗ Nhị. Có điều, nếu nhìn kỹ, giữa hai hàng mày hắn vẫn còn vương lại dáng vẻ cứng đầu hống hách như hồi còn nhỏ, xem chừng mấy năm nay sống tại Điểm Mặc phái rất thuận lợi, thuận buồm xuôi gió. Còn cái kiểu chuyên bênh vực Tưởng Mạc Ngọc này vẫn chẳng bớt xíu nào luôn.
Đôi mắt Tưởng Mạc Ngọc lấp lánh, đẩy Đỗ Nhị ra, rất chi là thân thiết chạy tới cạnh Tô Thiếu Bạch, cực kỳ vui vẻ, "Ca, sao ca lại ở đây thế?"
Từ khi vào trong nội môn Điểm Mặc pháithì nàng được Đỗ Nhị và sư phụ đôn đốc bế quan khổ tu bất kể ngày đêm. Hồi ba năm trước, lúc xuất quan, nàng vất vả lắm mới xin được sư phụ cho đi ra ngoài, trở lại trấn Thanh Thủy ở cùng mẹ Tưởng mấy ngày. Khi đó cũng có tới Bác Sơn phái tìm gặp Tô Thiếu Bạch, nhưng lại nghe nói Tô Thiếu Bạch đã tới núi Vấn Kiếm cùng với Kiếm tu thuộc khế của cậu, vả lại còn đã ra ngoài rèn luyện mấy năm không về, nàng đành buồn rầu trở về. Thế mà không ngờ hôm nay lại bất ngờ gặp lại tại đây.
"Tới giúp Thượng Quan gia một tay." Thấy dáng vẻ hiện giờ của Tưởng Mạc Ngọc, Tô Thiếu Bạch cũng không khỏi sinh lòng cảm khái "nhà mị có cô con gái mới lớn", vui mừng thay cho mẹ Tưởng.
"Ca, ca chẳng phải là..." Chú Kiếm sư à? Xét về giá trị vũ lực, ai chả biết Chú Kiếm sư là phế vật chứ? Lần này Thượng Quan gia muốn chém gϊếŧ dị thú tấn công thành, coi như Tô Thiếu Bạch là Lục phẩm đi, thì Chú Kiếm sư vẫn là Chú Kiếm sư, tới tự thân bảo vệ mình còn không xong, có thể giúp được cái chi chứ? Tưởng Mạc Ngọc khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch, mới nhận ra quần áo cậu mặc không phải trang phục của Bác Sơn phái, bèn đưa mắt nhìn quanh, nhanh nhạy nuốt nửa câu sau xuống họng.
Đỗ Kiếm Thu chỉnh lại ống tay và vạt áo, hết cách đi theo sau Tưởng Mạc Ngọc nhẫn nại tính nết mình mà nhắc nhở, "Tiểu Ngọc, Lý sư huynh còn đang chờ tụi mình đó." Cái người đứng đằng sau Tô Thiếu Bạch, ánh mắt còn sắc bén hơn cả mũi kiếm, thế mà cô nàng ngốc này vẫn cứ làm như không thấy. Người này hẳn là Kiếm tu ký khế ước với Tô Thiếu Bạch mấy năm trước, thiên tài Kiếm tu của Thiên Kỳ môn trong lời đồn, Nam Cung Hạo.
"Đúng rồi, giờ chuyện bảo vệ trấn Bạch Tố quan trọng hơn, tương lai còn dài, mấy chuyện khác chúng ta nói sau đi." Tô Thiếu Bạch vội vàng nói giúp cho Đỗ Nhị, hiện tại chỗ này, không phải là lúc để bà tám.
Tưởng Mạc Ngọc kiên định nắm ống tay áo Tô Thiếu Bạch, nói nhỏ bên tai cậu, "Ca, đợi lát nữa muội sẽ bảo vệ ca." Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà Tô Thiếu Bạch xuất hiện ở đây, cậu cũng không thể đối đầu với dị thú.
Trán Nam Cung Hạo hơi giật, ánh mắt lãnh đạm đảo tới đảo lui chỗ ngón tay thon thon đang năm ống tay áo Tô Thiếu Bạch của Tưởng Mạc Ngọc, sau cùng vẫn im re.
Đỗ Kiếm Thu thở dài, xét tu vi, giờ hắn và Tưởng Mạc Ngọc có đứng chung một chỗ cũng chẳng so được một nửa của Nam Cung Hạo đó trời!
"Không cần lo cho ca, muội tự bảo vệ mình cho tốt mới quan trọng." Tô Thiếu Bạch vỗ đầu nàng, có bảo vệ cũng là cậu bảo vệ Tiểu Ngọc mới đúng. Tiện tay móc một hộp Xích Linh đan cực phẩm ra đưa cho Tưởng Mạc Ngọc, nhờ phúc của Phượng Nhị mà trong tay cậu có không ít đan dược cực phẩm, "Muội cầm hộp đan dược này đi."
"Ca, muội không thể nhận đâu." Thấy trong đó là năm viên Xích Linh đan cực phẩm, Tưởng Mạc Ngọc vội vàng đẩy đồ trở về tay Tô Thiếu Bạch. Cái này nàng biết, là linh đan diệu dược cực kỳ quý giá, lúc vừa ra khỏi cửa, sư phụ đã cho Đỗ Kiếm Thu hai viên để phòng ngừa bất trắc rồi.
"Lấy đi. Giờ chúng ta không thể nấn ná nữa, phải mau mau đi gặp những người khác." Tô Thiếu Bạch mạnh mẽ đẩy sang cho nàng, tu vi Tưởng Mạc Ngọc bây giờ còn thấp nên mấy đan dược khác đều không thích hợp dùng. Chỉ có mỗi Xích Linh đan cực phẩm xem như dùng được mà thôi.
Bốn người họ chạy tới chỗ tường thành, những người còn lại đã tới đông đủ từ sớm. Trận pháp bảo vệ quả nhiên đã được phục hồi như lời Thượng Quan Phù nói. Giữa màn đêm dày đặc, toàn bộ thành trấn lập lòe ánh sáng xanh nhạt. Tốp binh sĩ phụ trách tuần tra ban đêm mặc áo giáp xanh đen, đứng ngay ngắn thẳng hàng đi tới phía trước theo lộ tuyến đã định. Mà mười dặm bên ngoài thành nhóm quân gác tại vị trí tiền tiêu.
Còn một lúc nữa mới tới giờ Tý, Thượng Quan Phù dẫn nhóm tu sĩ đi dọc một vòng trên tường thành quanh trấn Bạch Tố để họ mau chóng làm quen với tình hình ở đây, tiện thể sắp xếp nơi tập hợp nếu lỡ có dị thú tập kích, rồi vị trí của nhóm phụ trách bảo vệ. Dòng sông bên ngoài tường thành bắc rộng tầm hơn mười mét, nước sông chảy xiết, đúng thật là một tấm chắn thiên nhiên dành riêng cho trấn Bạch Tố.
Khi tập thể quay trở lại tường thành phía nam thì vẫn chưa tới giờ Tý. Mọi người đứng xếp thành một hàng ở hai bên tường thành trên cửa thành, yên lặng nhìn quanh, bóng tối phủ lên núi rừng bạt ngàn ngoài thành, không có chút tiếng động kỳ lạ nào. Nam Cung Hạo thả thần thức ra, rồi nhẹ lắc đầu với Tô Thiếu Bạch, trong vòng trăm dặm quanh trấn Bạch Tố không phát hiện bất kỳ tung tích nào của dị thú.
Gió đêm thổi qua góc áo của mọi người, những cây cờ trên tường thành cũng phấp phới bay, tập thể bỗng thầm tự hỏi, tối nào, đám dị thú khó ưa này, chắc là không tới đâu ha?
Sau khoảng hai nén nhang, Nam Cung Hạo đột nhiên hơi nhíu mày, kéo Tô Thiếu Bạch đến bên cạnh mình nửa bước, "Tới rồi." Đầu bếp nhỏ tức thì cố gắng mở to mắt nhìn đằng trước, ở nơi sâu nhất trong bóng tối, mọi thứ vẫn tối đen như mực. Bên phía nhóm quân tiền tiêu cũng không có động tĩnh gì.
Thượng Quan Phù đứng bên cạnh Nam Cung Hạo, nghe được lời cảnh báo của y, tức khắc thông báo mọi người chú ý. Mấy tu sĩ mau chóng tản ra đứng tại vị trí đã bàn trước đó, dàn trận sẵn sàng đối đầu kẻ địch.
Tô Thiếu Bạch, Nam Cung Hạo, Thượng Quan Phù thì lại không cần đi đâu, cả ba vốn là nhóm phụ trách mấy con dị thú thường xuyên tấn công tường thành phía nam nhất.
Sữa Bò ngẩng đầu, đăm đăm nhìn phía xa, thoảng trong gió đêm là mùi hôi thối, Tô Thiếu Bạch nhăn mũi. Chỉ chốc lát sau, một luồng ánh sáng màu vàng chói lòa bay thẳng lên trên trời, là báo hiệu của nhóm quân tiền tiêu, có dị thú tập kích. Dưới chân dường như cũng truyền tới sự rung động khi dị thú tập hợp lại, dây thần kinh của ai nấy cũng căng ra thật chặt, tới rồi!
"Không rõ tình huống, lát nữa mấy người đứng đợi trên tường thành, không được lộn xộn." Nam Cung Hạo nhìn Sữa Bò và Tô Thiếu Bạch đang chộn rộn, lạnh tanh phán cho một câu.
"Yên tâm, em có mặc áo giáp mà." Tô Thiếu Bạch có cảm giác adrenalin* trong cơ thể tăng vọt, cậu vỗ ngực, trong lòng đã có tính toán, rồi vuốt ve lông đầu của Sữa Bò đang ngẩng đầu bên cạnh. Hạt châu của Thiên Túc Thổ Long mà Sữa Bò từng nuốt vào đã được hấp thụ hết từ lâu trong bốn năm bọn họ ở trong di trận thượng cổ, lần trước lúc ở trong thành Vô Danh nó cũng đã thể hiện sức mạnh của mình. Mà riêng về sức chiến đấu, coi như là đụng phải một Linh tu Nguyên Anh kỳ thật sự cũng chưa chắc đánh thắng được nó. Ở đây, trừ kim chủ đại nhân, mấy tu sĩ còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.
*adrenalin: còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng, ví dụ như hô hấp. Hormone adrenalin có thể được giải phóng thông qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh lý, ví dụ như tập thể dục. Hơn nữa, hormone này còn có thể gây ra các phản ứng mang tính cảm xúc hoặc gia tăng khả năng ghi nhớ dài hạn. Tham khảo tại Wikipedia
Nam Cung Hạo đứng yên nhìn cậu chằm chằm. Tô Thiếu Bạch đành phải phất tay nói, "Rồi rồi rồi, em chắc chắn chỉ đứng đợi trên tường thành." Dù gì cậu cũng có Vô Ảnh cung, nên không cần phải tới gần dị thú mới đấu được.
"Thiếu mất một cọng tóc, lần sau sẽ song tu thêm một lần." Kim chủ đại nhân cúi sát bên tai đầu bếp nhỏ, hơi nhướng mày kiếm, góc cằm sắc sảo hiển hiện rõ ràng, "Hay là, em vốn cảm thấy thế vẫn chưa đủ?"
Mịe! Uy hϊếp cái kiểu gì đây hả! Mặt mày Tô Thiếu Bạch lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên có cảm xúc rất là muốn đạp Nam Cung Hạo xuống khỏi tường thành.
Hài lòng nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của đầu bếp nhỏ, Nam Cung Hạo vuốt ve sau cổ cậu, rồi đứng thẳng người, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn ra phía xa, tiếng vó guốc tranh nhau giẫm đạp, bụi bốc mịt mù, và bóng dáng của con dị thú đầu tiên xuất hiện ở đằng xa.
Ánh sáng từ lớp vảy giáp lập lòe, sừng nhọn mọc lên như nấm, chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con dị thú hung hãn xuất hiện ngay dưới trấn Bạch Tố, gầm thét rồi phát động tấn công, mạnh mẽ xông thẳng về phía trận pháp bảo vệ.
Khi bầy dị thú va chạm trận pháp bảo vệ khổng lồ, ánh chớp xanh bắn ra khắp nơi, không hư tổn gì. Dị thú vây ngoài trận càng lúc càng nhiều, đông nghịt che kín hết ngoài thành, đụng mãi chẳng biết mệt mỏi. Binh sĩ trên tường thành kéo cung tên linh phù, mưa tên như đàn châu chấu, bắn về phía đám dị thú điên cuồng đó.
Không lâu sau, những tu sĩ đứng bên tường thành phía nam cũng gia nhập cuộc chiến, đứng trên tường thành điều khiển linh khí của mình chuyên tấn công mấy con dị thú khá mạnh, để giảm bớt gánh nặng cho trận pháp bảo vệ. Linh khí bay lượn trên không, trong các thanh phi kiếm, có một thanh phi kiếm Cam phẩm màu lam lượn vòng, trông rất nổi bật, mỗi khi luồng kiếm quang lóe lên thì đều dính máu tươi của dị thú, đó chính là mệnh khí của vị Kiếm tu phái Điểm Mặc nọ. Còn có hai thanh phi kiếm Xích phẩm nữa cũng theo sát gần đó, là linh khí của Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Kiếm Thu. Nam Cung Hạo khoanh tay đứng xem, tạm thời chưa ra tay.
Chén trà nhỏ sau khi, hộ tống ngoài trận dị thú liền té dưới không ít, đáng tiếc, chưa đợi chúng người ta buông lỏng, càng nhiều dị thú đã chen chúc tới, như thủy triều không có dừng. Ba phen mấy bận, tập thể bất tri bất giác đã đánh đuổi mấy làn sóng dị thú công kích, dần dần cũng có chút mệt mỏi.
Xa xa hét dài một tiếng truyền đến, hám tâm thần người, theo tiếng kia thét dài, một đầu bị Giáp vàng óng ánh, thân cao hai trượng có thừa một sừng Giáp thú, nhãn như chuông đồng, hơi thở cổ động, đạp theo gió mà đến.
"Chư vị tiểu tâm, đây chính là đêm trước bị thương nhà của ta đệ tử đầu kia Chiếu Dạ thú. " Thượng Quan Phù linh khí là chuôi kim sắc phất trần, lúc này đang đang công kích một con tam đầu lang, liếc thấy đầu kia Chiếu Dạ thú, vội vã lên tiếng hướng tập thể cảnh báo.
Các tu sĩ sắc mặt hơi rét, lập tức lên tinh thần. Lúc trước chuôi này phi kiếm màu xanh lam, thẳng đến Chiếu Dạ thú mặt. Này dị thú không tránh không né, trực tiếp dùng ngạch đỉnh một sừng đi đón phi kiếm.
Hai người tấn công, hoa lửa vẩy ra, dĩ nhiên phát sinh kim giáp vang lên tiếng. Phi kiếm nét bút nghiêng đi, bổ về phía Chiếu Dạ thú chân trước, Chiếu Dạ thú đánh trảo tách ra, lập tức nghiêng người sang thể, dùng đuôi quấn lấy phi kiếm, quăng về phía giữa không trung. Nó cùng Kim Đan kỳ Kiếm tu đánh với cái này hai cái, dĩ nhiên không sợ chút nào, hơn nữa nửa điểm xuống dốc tại hạ phong. Thượng Quan gia cái kia thụ thương Trúc Cơ kỳ đệ tử, lộ vẻ thấy không phải là đối thủ của nó. Các tu sĩ mặc dù ở phân biệt cùng dị thú đối chiến, lại đều chú ý tới này họ Lý Kiếm tu cùng Chiếu Dạ thú tình trạng, nhãn thấy cảnh này, trong lòng đều có chút giật mình.
"Sư huynh, ta tới giúp ngươi. " thấy hai người giằng co không nghỉ, Tưởng Mạc Ngọc sắp xếp dưới kiếm con kia xích xà, Xích phẩm phi kiếm tật bắt đầu, tấn công về phía Chiếu Dạ thú hạ bàn. Đỗ Kiếm Thu phi kiếm cũng như bóng với hình, bổ về phía Chiếu Dạ thú đuôi. Này dị thú bỗng nhiên rung đùi đắc ý, lăn khỏi chỗ, chợt hiện rơi Đỗ Kiếm Thu phi kiếm, dùng bị Giáp đón lấy Tưởng Mạc Ngọc kiếm phong, há mồm đi cắn Cam phẩm chuôi phi kiếm, nhưng không cẩn thận lộ ra tuyết trắng phần bụng. Chiếu Dạ thú toàn thân, chỉ có phần bụng là nhược điểm, lúc này vừa lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lam quang tăng vọt, Cam phẩm phi kiếm thay đổi kiếm phong, nhanh đâm xuống, tà xuyên vào bụng, đem con kia Chiếu Dạ thú xuyên ra cái cực đại lỗ máu.
Thê lương rống tiếng vang lên, Chiếu Dạ thú dĩ nhiên mãnh nhảy dựng lên, hướng về phía bên người ba thanh phi kiếm không quan tâm, lôi đình vạn quân hướng giữa không trung hộ tống trận nhào tới. Hộ tống trận thanh quang lóe ra, rung động trong lúc đó, truy tập tới Cam phẩm phi kiếm tự Chiếu Dạ thú con mắt trái thâm nhập, mắt phải xuyên ra, điện quang lóe ra, máu me đầm đìa, Chiếu Dạ thú dọc theo hộ tống trận sát biên giới trợt rơi trên mặt đất, cuối cùng khí tuyệt bỏ mình.
Cuối cùng là giải quyết rồi, tất cả mọi người yên lặng thở dài một hơi, kính phục nhìn về phía Điểm Mặc phái vị kia Kiếm tu. Tuy nói có sư đệ sư muội hỗ trợ, cuối cùng cũng cũng là không bị thương chút nào giải quyết hết con thú dữ này.
"Ca, sao rồi! " Tưởng Mạc Ngọc đắc ý hướng Tô Thiếu Bạch phất tay một cái, tính trẻ con mười phần.
"May mắn chỉ có một con, nếu tới một đám, khả năng liền khó đối phó rồi. " Tô Thiếu Bạch thuận miệng đáp, giương mắt nhìn Nam Cung Hạo, những thứ này dị thú phương thức công kích có chút bệnh tâm thần, ngay cả kiếm phong cũng không tránh, quá kỳ quái.
Hắn lời còn chưa dứt, dài thét dài liên tiếp, một sừng cao vót, bị Giáp vàng óng ánh, xa xa bỗng dưng dần hiện ra hơn mười chỉ Chiếu Dạ thú thân ảnh!
Miệng quạ đen! Đám tu sĩ không khỏi âm thầm trừng mắt đầu bếp nhỏ, oán niệm tề phát.
"Không có việc gì, ta nghe sư phụ nói qua, nếu bàn về lực công kích, Chiếu Dạ thú chỉ có thể coi là bậc trung, Lôi Cốt thú và Lam Phong thú mới là bá đạo nhất. " Tưởng Mạc Ngọc trấn an Tô Thiếu Bạch. Run run Xích phẩm phi kiếm, chuẩn bị tái chiến.
"Một phần vạn Lôi Cốt thú đi theo phía sau đâu? " Tô Thiếu Bạch vuốt ve trên ngón tay cái nhẫn trữ vật, âm thầm lục soát Vô Ảnh cung, dự định hỗ trợ. Tưởng Mạc Ngọc nhưng lại so với hắn tưởng tượng còn muốn thích ứng tu sĩ sinh hoạt, xem ra, mấy năm nay cũng là trải qua không ít lịch lãm, thảo nào tu vi tiến triển nhanh chóng như vậy.
Không chờ Tưởng Mạc Ngọc trả lời, hơn mười đạo màu ngân bạch sấm đánh rơi ở ngoài thành, đất rung núi chuyển.
Này mười mấy con Chiếu Dạ thú phía sau, một con khớp xương cao vót, song đầu cửu vĩ màu ngân bạch dị thú, chậm rãi giẫm chận tại chỗ mà đến. Nó mỗi đi một bước, liền có một đạo sấm đánh rơi tại bên người, nó quanh mình trượng rất xa phạm vi đều dị thường trống trải, ngay cả dị thú cũng không dám gần thân thể của nó.
Đám tu sĩ:...
Câm miệng! Đỗ Kiếm Thu lôi Tưởng Mạc Ngọc đứng ở sư huynh bên người, rời xa Tô Thiếu Bạch, hai vị này lại tiếp tục cao đàm khoát luận xuống phía dưới, bọn họ tối nay cũng đừng nghĩ được rồi.
Tô Thiếu Bạch tại mọi người oán niệm nhìn chằm chằm trong che miệng, mục trừng khẩu ngốc trông coi bôn tập tới Lôi Cốt thú, thật không có phát hiện, mình còn có nói linh năng lực.
Có ai ý thấy? Nam Cung Hạo đôi mắt lợi hại đảo qua chu vi, tập thể không khỏi cảm thấy phía sau trận trận lạnh cả người, chỉ phải yên lặng dời ánh mắt. Đạo lữ cái gì, chẳng lẽ chính là bao che khuyết điểm tồn tại?
"Không có việc gì. " thiên tài Kiếm tu vỗ vỗ đầu bếp nhỏ mu bàn tay, nhìn phía dưới thành đám kia Chiếu Dạ thú và Lôi Cốt thú, giọng nói bình thản, mày kiếm vi thiêu, thả người nhảy xuống.
Không thể nào! Trên đầu tường tu sĩ đều bị Nam Cung Hạo cử động sợ ngây người. Này đến dưới dị thú không phải mấy chục con, mà là hơn ngàn chỉ, thẳng tiếp theo đánh với, quá dễ dàng bị thương!
Không xuất chúng người sở liệu, bóng người màu tím lập tức bị hơn mười đầu Chiếu Dạ thú bao bọc vây quanh, khốn ngay tại chỗ. Người khoác kim hoàng sắc bị Giáp dị thú nhạy cảm nhận thấy được, đây là chúng nó tối nay địch nhân lớn nhất! Lôi Cốt thú rống giận, khẩn cấp xâm nhập vòng chiến.
"Đạo huynh, không bằng trước lui về a!. " Thượng Quan Phù hướng Nam Cung Hạo hô.
Hồng quang khắp bầu trời, bệnh trùng tơ bốn phía. Tám hướng Xích Tiêu kiếm, phá sao ra.
Đối diện kiếm phong đầu kia Chiếu Dạ thú, trong nháy mắt liền vô thanh vô tức ngã xuống. Tập thể thậm chí không thấy được Nam Cung Hạo xuất thủ.
Đây chính là Nguyên Anh kỳ Kiếm tu? Trên tường thành tập thể trong lúc nhất thời đều sửng sốt, đều ngơ ngác nhìn dưới thành.
Màu lửa đỏ Xích Tiêu kiếm biến hóa ra mấy đạo quang ngân, còn như giao long vào biển, ưng kích trường không, khí thế kinh người xuyên toa ở Chiếu Dạ thú trong, đảo mắt lại có bốn năm đầu Chiếu Dạ thú bị kiếm quang chặc chém, kiếm quang tàn ảnh xếp thành quang võng, dầy đặc như dệt cửi, phi yến khó thoát. Nam Cung Hạo dùng, chính là Thanh Việt truyền thụ cho hắn Yến Phong Thác Ảnh kiếm.
"Kiếm của hắn! " Tưởng Mạc Ngọc kinh hô thành tiếng, tám hướng kiếm! Lại là tám hướng kiếm! Chiếu Dạ thú bị Giáp như thế nào kiên cố, vừa mới cùng Chiếu Dạ thú đối chiến qua nàng tự nhiên hết sức rõ ràng.
Thúy sam Kiếm tu cũng hơi biến sắc mặt, tha phương chỉ có thử qua, chính mình Cam phẩm phi kiếm, căn bản là không có cách đâm thủng Chiếu Dạ thú bị Giáp, nhưng là, ở Nam Cung Hạo dưới phi kiếm, Chiếu Dạ thú bị Giáp cư nhiên giống như không có gì. Thanh kiếm này phẩm cấp, tất nhiên vượt xa quá hắn Cam phẩm phi kiếm! Hoàng phẩm kiếm cũng đoạn không có uy lực như vậy, ít nhất là Lục phẩm!
Lục phẩm phi kiếm, Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái cũng không quá mỗi bên chấp nhất chuôi, đều là bảo vật trấn phái đơn giản không chịu hiện người. Cũng chính vì vậy, Điểm Mặc phái mới bị phía trước hai nhà này áp đến sít sao, mấy năm qua đành phải đệ tam. Hắn một cái tán tu, lẽ nào sẽ có Lục phẩm phi kiếm?
Trong lòng của hắn do dự trong lúc đó, đột nhiên cảm giác được bốn phía lặng im không tiếng động, bầu không khí có chút dị thường, giương mắt nhìn nữa, bất quá mấy hơi thời gian dưới thành này hơn mười đầu Chiếu Dạ thú và Lôi Cốt thú, kể cả non nửa dị thú, đều đã tê liệt ngã xuống ở dưới thành. Đây là thế nào kinh người thực lực! Tử sam Kiếm tu quanh thân rỉ máu chưa nhiễm, lập ở trong đó, khí định thần nhàn, ánh trăng chiếu vào hắn sẳng giọng trên mặt, giống như Tu La.
Tô Thiếu Bạch thở ra một hơi, hèn gì thấy quen là phải, cái thằng nhóc lớn tiếng phủ đầu chuyên chỉ dựa vào tâm trạng không thích mở miệng nói lý trước mặt này chẳng phải là Đỗ Nhị à. Không ngờ hai sư đệ và sư muội sẽ tới trước giờ Hợi trong lời của vị Kiếm tu ban nãy, lại chính là Đỗ Kiếm Thu và Tưởng Mạc Ngọc.
Mấy năm không gặp, cô bé con ngày nào đã trở thành một thiếu nữ độ xuân thì, mi mày thanh thoát, đôi mắt đen láy sáng ngời, cùng với mái tóc đen nhánh bồng bềnh như mây, mặc dù không lộng lẫy nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn chất chứa dáng vẻ ngây thơ mơ mộng đặc trưng của thiếu nữ, thướt tha động lòng người. Nhìn sắc mặt nàng là biết thời gian qua sống rất tốt. Vả lại còn tu hành thành công, tiến tới cảnh giới sơ kỳ Trúc Cơ, giờ nhìn lại, nước cờ đưa Tưởng Mạc Ngọc vào làm môn Điểm Mặc phái này quả nhiên là đúng đắn.
Đỗ Kiếm Thu đứng cạnh Tưởng Mạc Ngọc thay đổi rất lớn, vấn mão cao tỉa tóc mai, đôi gò má phúng phính không còn nữa, vóc dáng cũng cao hơn rất nhiều, gần như cao hơn Tô Thiếu Bạch hai ngón tay, nếu đứng đối diện nhau trên đường đi, cậu cũng không dám chắc hắn là Đỗ Nhị. Có điều, nếu nhìn kỹ, giữa hai hàng mày hắn vẫn còn vương lại dáng vẻ cứng đầu hống hách như hồi còn nhỏ, xem chừng mấy năm nay sống tại Điểm Mặc phái rất thuận lợi, thuận buồm xuôi gió. Còn cái kiểu chuyên bênh vực Tưởng Mạc Ngọc này vẫn chẳng bớt xíu nào luôn.
Đôi mắt Tưởng Mạc Ngọc lấp lánh, đẩy Đỗ Nhị ra, rất chi là thân thiết chạy tới cạnh Tô Thiếu Bạch, cực kỳ vui vẻ, "Ca, sao ca lại ở đây thế?"
Từ khi vào trong nội môn Điểm Mặc pháithì nàng được Đỗ Nhị và sư phụ đôn đốc bế quan khổ tu bất kể ngày đêm. Hồi ba năm trước, lúc xuất quan, nàng vất vả lắm mới xin được sư phụ cho đi ra ngoài, trở lại trấn Thanh Thủy ở cùng mẹ Tưởng mấy ngày. Khi đó cũng có tới Bác Sơn phái tìm gặp Tô Thiếu Bạch, nhưng lại nghe nói Tô Thiếu Bạch đã tới núi Vấn Kiếm cùng với Kiếm tu thuộc khế của cậu, vả lại còn đã ra ngoài rèn luyện mấy năm không về, nàng đành buồn rầu trở về. Thế mà không ngờ hôm nay lại bất ngờ gặp lại tại đây.
"Tới giúp Thượng Quan gia một tay." Thấy dáng vẻ hiện giờ của Tưởng Mạc Ngọc, Tô Thiếu Bạch cũng không khỏi sinh lòng cảm khái "nhà mị có cô con gái mới lớn", vui mừng thay cho mẹ Tưởng.
"Ca, ca chẳng phải là..." Chú Kiếm sư à? Xét về giá trị vũ lực, ai chả biết Chú Kiếm sư là phế vật chứ? Lần này Thượng Quan gia muốn chém gϊếŧ dị thú tấn công thành, coi như Tô Thiếu Bạch là Lục phẩm đi, thì Chú Kiếm sư vẫn là Chú Kiếm sư, tới tự thân bảo vệ mình còn không xong, có thể giúp được cái chi chứ? Tưởng Mạc Ngọc khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch, mới nhận ra quần áo cậu mặc không phải trang phục của Bác Sơn phái, bèn đưa mắt nhìn quanh, nhanh nhạy nuốt nửa câu sau xuống họng.
Đỗ Kiếm Thu chỉnh lại ống tay và vạt áo, hết cách đi theo sau Tưởng Mạc Ngọc nhẫn nại tính nết mình mà nhắc nhở, "Tiểu Ngọc, Lý sư huynh còn đang chờ tụi mình đó." Cái người đứng đằng sau Tô Thiếu Bạch, ánh mắt còn sắc bén hơn cả mũi kiếm, thế mà cô nàng ngốc này vẫn cứ làm như không thấy. Người này hẳn là Kiếm tu ký khế ước với Tô Thiếu Bạch mấy năm trước, thiên tài Kiếm tu của Thiên Kỳ môn trong lời đồn, Nam Cung Hạo.
"Đúng rồi, giờ chuyện bảo vệ trấn Bạch Tố quan trọng hơn, tương lai còn dài, mấy chuyện khác chúng ta nói sau đi." Tô Thiếu Bạch vội vàng nói giúp cho Đỗ Nhị, hiện tại chỗ này, không phải là lúc để bà tám.
Tưởng Mạc Ngọc kiên định nắm ống tay áo Tô Thiếu Bạch, nói nhỏ bên tai cậu, "Ca, đợi lát nữa muội sẽ bảo vệ ca." Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà Tô Thiếu Bạch xuất hiện ở đây, cậu cũng không thể đối đầu với dị thú.
Trán Nam Cung Hạo hơi giật, ánh mắt lãnh đạm đảo tới đảo lui chỗ ngón tay thon thon đang năm ống tay áo Tô Thiếu Bạch của Tưởng Mạc Ngọc, sau cùng vẫn im re.
Đỗ Kiếm Thu thở dài, xét tu vi, giờ hắn và Tưởng Mạc Ngọc có đứng chung một chỗ cũng chẳng so được một nửa của Nam Cung Hạo đó trời!
"Không cần lo cho ca, muội tự bảo vệ mình cho tốt mới quan trọng." Tô Thiếu Bạch vỗ đầu nàng, có bảo vệ cũng là cậu bảo vệ Tiểu Ngọc mới đúng. Tiện tay móc một hộp Xích Linh đan cực phẩm ra đưa cho Tưởng Mạc Ngọc, nhờ phúc của Phượng Nhị mà trong tay cậu có không ít đan dược cực phẩm, "Muội cầm hộp đan dược này đi."
"Ca, muội không thể nhận đâu." Thấy trong đó là năm viên Xích Linh đan cực phẩm, Tưởng Mạc Ngọc vội vàng đẩy đồ trở về tay Tô Thiếu Bạch. Cái này nàng biết, là linh đan diệu dược cực kỳ quý giá, lúc vừa ra khỏi cửa, sư phụ đã cho Đỗ Kiếm Thu hai viên để phòng ngừa bất trắc rồi.
"Lấy đi. Giờ chúng ta không thể nấn ná nữa, phải mau mau đi gặp những người khác." Tô Thiếu Bạch mạnh mẽ đẩy sang cho nàng, tu vi Tưởng Mạc Ngọc bây giờ còn thấp nên mấy đan dược khác đều không thích hợp dùng. Chỉ có mỗi Xích Linh đan cực phẩm xem như dùng được mà thôi.
Bốn người họ chạy tới chỗ tường thành, những người còn lại đã tới đông đủ từ sớm. Trận pháp bảo vệ quả nhiên đã được phục hồi như lời Thượng Quan Phù nói. Giữa màn đêm dày đặc, toàn bộ thành trấn lập lòe ánh sáng xanh nhạt. Tốp binh sĩ phụ trách tuần tra ban đêm mặc áo giáp xanh đen, đứng ngay ngắn thẳng hàng đi tới phía trước theo lộ tuyến đã định. Mà mười dặm bên ngoài thành nhóm quân gác tại vị trí tiền tiêu.
Còn một lúc nữa mới tới giờ Tý, Thượng Quan Phù dẫn nhóm tu sĩ đi dọc một vòng trên tường thành quanh trấn Bạch Tố để họ mau chóng làm quen với tình hình ở đây, tiện thể sắp xếp nơi tập hợp nếu lỡ có dị thú tập kích, rồi vị trí của nhóm phụ trách bảo vệ. Dòng sông bên ngoài tường thành bắc rộng tầm hơn mười mét, nước sông chảy xiết, đúng thật là một tấm chắn thiên nhiên dành riêng cho trấn Bạch Tố.
Khi tập thể quay trở lại tường thành phía nam thì vẫn chưa tới giờ Tý. Mọi người đứng xếp thành một hàng ở hai bên tường thành trên cửa thành, yên lặng nhìn quanh, bóng tối phủ lên núi rừng bạt ngàn ngoài thành, không có chút tiếng động kỳ lạ nào. Nam Cung Hạo thả thần thức ra, rồi nhẹ lắc đầu với Tô Thiếu Bạch, trong vòng trăm dặm quanh trấn Bạch Tố không phát hiện bất kỳ tung tích nào của dị thú.
Gió đêm thổi qua góc áo của mọi người, những cây cờ trên tường thành cũng phấp phới bay, tập thể bỗng thầm tự hỏi, tối nào, đám dị thú khó ưa này, chắc là không tới đâu ha?
Sau khoảng hai nén nhang, Nam Cung Hạo đột nhiên hơi nhíu mày, kéo Tô Thiếu Bạch đến bên cạnh mình nửa bước, "Tới rồi." Đầu bếp nhỏ tức thì cố gắng mở to mắt nhìn đằng trước, ở nơi sâu nhất trong bóng tối, mọi thứ vẫn tối đen như mực. Bên phía nhóm quân tiền tiêu cũng không có động tĩnh gì.
Thượng Quan Phù đứng bên cạnh Nam Cung Hạo, nghe được lời cảnh báo của y, tức khắc thông báo mọi người chú ý. Mấy tu sĩ mau chóng tản ra đứng tại vị trí đã bàn trước đó, dàn trận sẵn sàng đối đầu kẻ địch.
Tô Thiếu Bạch, Nam Cung Hạo, Thượng Quan Phù thì lại không cần đi đâu, cả ba vốn là nhóm phụ trách mấy con dị thú thường xuyên tấn công tường thành phía nam nhất.
Sữa Bò ngẩng đầu, đăm đăm nhìn phía xa, thoảng trong gió đêm là mùi hôi thối, Tô Thiếu Bạch nhăn mũi. Chỉ chốc lát sau, một luồng ánh sáng màu vàng chói lòa bay thẳng lên trên trời, là báo hiệu của nhóm quân tiền tiêu, có dị thú tập kích. Dưới chân dường như cũng truyền tới sự rung động khi dị thú tập hợp lại, dây thần kinh của ai nấy cũng căng ra thật chặt, tới rồi!
"Không rõ tình huống, lát nữa mấy người đứng đợi trên tường thành, không được lộn xộn." Nam Cung Hạo nhìn Sữa Bò và Tô Thiếu Bạch đang chộn rộn, lạnh tanh phán cho một câu.
"Yên tâm, em có mặc áo giáp mà." Tô Thiếu Bạch có cảm giác adrenalin* trong cơ thể tăng vọt, cậu vỗ ngực, trong lòng đã có tính toán, rồi vuốt ve lông đầu của Sữa Bò đang ngẩng đầu bên cạnh. Hạt châu của Thiên Túc Thổ Long mà Sữa Bò từng nuốt vào đã được hấp thụ hết từ lâu trong bốn năm bọn họ ở trong di trận thượng cổ, lần trước lúc ở trong thành Vô Danh nó cũng đã thể hiện sức mạnh của mình. Mà riêng về sức chiến đấu, coi như là đụng phải một Linh tu Nguyên Anh kỳ thật sự cũng chưa chắc đánh thắng được nó. Ở đây, trừ kim chủ đại nhân, mấy tu sĩ còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.
*adrenalin: còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng, ví dụ như hô hấp. Hormone adrenalin có thể được giải phóng thông qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh lý, ví dụ như tập thể dục. Hơn nữa, hormone này còn có thể gây ra các phản ứng mang tính cảm xúc hoặc gia tăng khả năng ghi nhớ dài hạn. Tham khảo tại Wikipedia
Nam Cung Hạo đứng yên nhìn cậu chằm chằm. Tô Thiếu Bạch đành phải phất tay nói, "Rồi rồi rồi, em chắc chắn chỉ đứng đợi trên tường thành." Dù gì cậu cũng có Vô Ảnh cung, nên không cần phải tới gần dị thú mới đấu được.
"Thiếu mất một cọng tóc, lần sau sẽ song tu thêm một lần." Kim chủ đại nhân cúi sát bên tai đầu bếp nhỏ, hơi nhướng mày kiếm, góc cằm sắc sảo hiển hiện rõ ràng, "Hay là, em vốn cảm thấy thế vẫn chưa đủ?"
Mịe! Uy hϊếp cái kiểu gì đây hả! Mặt mày Tô Thiếu Bạch lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên có cảm xúc rất là muốn đạp Nam Cung Hạo xuống khỏi tường thành.
Hài lòng nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của đầu bếp nhỏ, Nam Cung Hạo vuốt ve sau cổ cậu, rồi đứng thẳng người, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn ra phía xa, tiếng vó guốc tranh nhau giẫm đạp, bụi bốc mịt mù, và bóng dáng của con dị thú đầu tiên xuất hiện ở đằng xa.
Ánh sáng từ lớp vảy giáp lập lòe, sừng nhọn mọc lên như nấm, chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con dị thú hung hãn xuất hiện ngay dưới trấn Bạch Tố, gầm thét rồi phát động tấn công, mạnh mẽ xông thẳng về phía trận pháp bảo vệ.
Khi bầy dị thú va chạm trận pháp bảo vệ khổng lồ, ánh chớp xanh bắn ra khắp nơi, không hư tổn gì. Dị thú vây ngoài trận càng lúc càng nhiều, đông nghịt che kín hết ngoài thành, đụng mãi chẳng biết mệt mỏi. Binh sĩ trên tường thành kéo cung tên linh phù, mưa tên như đàn châu chấu, bắn về phía đám dị thú điên cuồng đó.
Không lâu sau, những tu sĩ đứng bên tường thành phía nam cũng gia nhập cuộc chiến, đứng trên tường thành điều khiển linh khí của mình chuyên tấn công mấy con dị thú khá mạnh, để giảm bớt gánh nặng cho trận pháp bảo vệ. Linh khí bay lượn trên không, trong các thanh phi kiếm, có một thanh phi kiếm Cam phẩm màu lam lượn vòng, trông rất nổi bật, mỗi khi luồng kiếm quang lóe lên thì đều dính máu tươi của dị thú, đó chính là mệnh khí của vị Kiếm tu phái Điểm Mặc nọ. Còn có hai thanh phi kiếm Xích phẩm nữa cũng theo sát gần đó, là linh khí của Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Kiếm Thu. Nam Cung Hạo khoanh tay đứng xem, tạm thời chưa ra tay.
Chén trà nhỏ sau khi, hộ tống ngoài trận dị thú liền té dưới không ít, đáng tiếc, chưa đợi chúng người ta buông lỏng, càng nhiều dị thú đã chen chúc tới, như thủy triều không có dừng. Ba phen mấy bận, tập thể bất tri bất giác đã đánh đuổi mấy làn sóng dị thú công kích, dần dần cũng có chút mệt mỏi.
Xa xa hét dài một tiếng truyền đến, hám tâm thần người, theo tiếng kia thét dài, một đầu bị Giáp vàng óng ánh, thân cao hai trượng có thừa một sừng Giáp thú, nhãn như chuông đồng, hơi thở cổ động, đạp theo gió mà đến.
"Chư vị tiểu tâm, đây chính là đêm trước bị thương nhà của ta đệ tử đầu kia Chiếu Dạ thú. " Thượng Quan Phù linh khí là chuôi kim sắc phất trần, lúc này đang đang công kích một con tam đầu lang, liếc thấy đầu kia Chiếu Dạ thú, vội vã lên tiếng hướng tập thể cảnh báo.
Các tu sĩ sắc mặt hơi rét, lập tức lên tinh thần. Lúc trước chuôi này phi kiếm màu xanh lam, thẳng đến Chiếu Dạ thú mặt. Này dị thú không tránh không né, trực tiếp dùng ngạch đỉnh một sừng đi đón phi kiếm.
Hai người tấn công, hoa lửa vẩy ra, dĩ nhiên phát sinh kim giáp vang lên tiếng. Phi kiếm nét bút nghiêng đi, bổ về phía Chiếu Dạ thú chân trước, Chiếu Dạ thú đánh trảo tách ra, lập tức nghiêng người sang thể, dùng đuôi quấn lấy phi kiếm, quăng về phía giữa không trung. Nó cùng Kim Đan kỳ Kiếm tu đánh với cái này hai cái, dĩ nhiên không sợ chút nào, hơn nữa nửa điểm xuống dốc tại hạ phong. Thượng Quan gia cái kia thụ thương Trúc Cơ kỳ đệ tử, lộ vẻ thấy không phải là đối thủ của nó. Các tu sĩ mặc dù ở phân biệt cùng dị thú đối chiến, lại đều chú ý tới này họ Lý Kiếm tu cùng Chiếu Dạ thú tình trạng, nhãn thấy cảnh này, trong lòng đều có chút giật mình.
"Sư huynh, ta tới giúp ngươi. " thấy hai người giằng co không nghỉ, Tưởng Mạc Ngọc sắp xếp dưới kiếm con kia xích xà, Xích phẩm phi kiếm tật bắt đầu, tấn công về phía Chiếu Dạ thú hạ bàn. Đỗ Kiếm Thu phi kiếm cũng như bóng với hình, bổ về phía Chiếu Dạ thú đuôi. Này dị thú bỗng nhiên rung đùi đắc ý, lăn khỏi chỗ, chợt hiện rơi Đỗ Kiếm Thu phi kiếm, dùng bị Giáp đón lấy Tưởng Mạc Ngọc kiếm phong, há mồm đi cắn Cam phẩm chuôi phi kiếm, nhưng không cẩn thận lộ ra tuyết trắng phần bụng. Chiếu Dạ thú toàn thân, chỉ có phần bụng là nhược điểm, lúc này vừa lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lam quang tăng vọt, Cam phẩm phi kiếm thay đổi kiếm phong, nhanh đâm xuống, tà xuyên vào bụng, đem con kia Chiếu Dạ thú xuyên ra cái cực đại lỗ máu.
Thê lương rống tiếng vang lên, Chiếu Dạ thú dĩ nhiên mãnh nhảy dựng lên, hướng về phía bên người ba thanh phi kiếm không quan tâm, lôi đình vạn quân hướng giữa không trung hộ tống trận nhào tới. Hộ tống trận thanh quang lóe ra, rung động trong lúc đó, truy tập tới Cam phẩm phi kiếm tự Chiếu Dạ thú con mắt trái thâm nhập, mắt phải xuyên ra, điện quang lóe ra, máu me đầm đìa, Chiếu Dạ thú dọc theo hộ tống trận sát biên giới trợt rơi trên mặt đất, cuối cùng khí tuyệt bỏ mình.
Cuối cùng là giải quyết rồi, tất cả mọi người yên lặng thở dài một hơi, kính phục nhìn về phía Điểm Mặc phái vị kia Kiếm tu. Tuy nói có sư đệ sư muội hỗ trợ, cuối cùng cũng cũng là không bị thương chút nào giải quyết hết con thú dữ này.
"Ca, sao rồi! " Tưởng Mạc Ngọc đắc ý hướng Tô Thiếu Bạch phất tay một cái, tính trẻ con mười phần.
"May mắn chỉ có một con, nếu tới một đám, khả năng liền khó đối phó rồi. " Tô Thiếu Bạch thuận miệng đáp, giương mắt nhìn Nam Cung Hạo, những thứ này dị thú phương thức công kích có chút bệnh tâm thần, ngay cả kiếm phong cũng không tránh, quá kỳ quái.
Hắn lời còn chưa dứt, dài thét dài liên tiếp, một sừng cao vót, bị Giáp vàng óng ánh, xa xa bỗng dưng dần hiện ra hơn mười chỉ Chiếu Dạ thú thân ảnh!
Miệng quạ đen! Đám tu sĩ không khỏi âm thầm trừng mắt đầu bếp nhỏ, oán niệm tề phát.
"Không có việc gì, ta nghe sư phụ nói qua, nếu bàn về lực công kích, Chiếu Dạ thú chỉ có thể coi là bậc trung, Lôi Cốt thú và Lam Phong thú mới là bá đạo nhất. " Tưởng Mạc Ngọc trấn an Tô Thiếu Bạch. Run run Xích phẩm phi kiếm, chuẩn bị tái chiến.
"Một phần vạn Lôi Cốt thú đi theo phía sau đâu? " Tô Thiếu Bạch vuốt ve trên ngón tay cái nhẫn trữ vật, âm thầm lục soát Vô Ảnh cung, dự định hỗ trợ. Tưởng Mạc Ngọc nhưng lại so với hắn tưởng tượng còn muốn thích ứng tu sĩ sinh hoạt, xem ra, mấy năm nay cũng là trải qua không ít lịch lãm, thảo nào tu vi tiến triển nhanh chóng như vậy.
Không chờ Tưởng Mạc Ngọc trả lời, hơn mười đạo màu ngân bạch sấm đánh rơi ở ngoài thành, đất rung núi chuyển.
Này mười mấy con Chiếu Dạ thú phía sau, một con khớp xương cao vót, song đầu cửu vĩ màu ngân bạch dị thú, chậm rãi giẫm chận tại chỗ mà đến. Nó mỗi đi một bước, liền có một đạo sấm đánh rơi tại bên người, nó quanh mình trượng rất xa phạm vi đều dị thường trống trải, ngay cả dị thú cũng không dám gần thân thể của nó.
Đám tu sĩ:...
Câm miệng! Đỗ Kiếm Thu lôi Tưởng Mạc Ngọc đứng ở sư huynh bên người, rời xa Tô Thiếu Bạch, hai vị này lại tiếp tục cao đàm khoát luận xuống phía dưới, bọn họ tối nay cũng đừng nghĩ được rồi.
Tô Thiếu Bạch tại mọi người oán niệm nhìn chằm chằm trong che miệng, mục trừng khẩu ngốc trông coi bôn tập tới Lôi Cốt thú, thật không có phát hiện, mình còn có nói linh năng lực.
Có ai ý thấy? Nam Cung Hạo đôi mắt lợi hại đảo qua chu vi, tập thể không khỏi cảm thấy phía sau trận trận lạnh cả người, chỉ phải yên lặng dời ánh mắt. Đạo lữ cái gì, chẳng lẽ chính là bao che khuyết điểm tồn tại?
"Không có việc gì. " thiên tài Kiếm tu vỗ vỗ đầu bếp nhỏ mu bàn tay, nhìn phía dưới thành đám kia Chiếu Dạ thú và Lôi Cốt thú, giọng nói bình thản, mày kiếm vi thiêu, thả người nhảy xuống.
Không thể nào! Trên đầu tường tu sĩ đều bị Nam Cung Hạo cử động sợ ngây người. Này đến dưới dị thú không phải mấy chục con, mà là hơn ngàn chỉ, thẳng tiếp theo đánh với, quá dễ dàng bị thương!
Không xuất chúng người sở liệu, bóng người màu tím lập tức bị hơn mười đầu Chiếu Dạ thú bao bọc vây quanh, khốn ngay tại chỗ. Người khoác kim hoàng sắc bị Giáp dị thú nhạy cảm nhận thấy được, đây là chúng nó tối nay địch nhân lớn nhất! Lôi Cốt thú rống giận, khẩn cấp xâm nhập vòng chiến.
"Đạo huynh, không bằng trước lui về a!. " Thượng Quan Phù hướng Nam Cung Hạo hô.
Hồng quang khắp bầu trời, bệnh trùng tơ bốn phía. Tám hướng Xích Tiêu kiếm, phá sao ra.
Đối diện kiếm phong đầu kia Chiếu Dạ thú, trong nháy mắt liền vô thanh vô tức ngã xuống. Tập thể thậm chí không thấy được Nam Cung Hạo xuất thủ.
Đây chính là Nguyên Anh kỳ Kiếm tu? Trên tường thành tập thể trong lúc nhất thời đều sửng sốt, đều ngơ ngác nhìn dưới thành.
Màu lửa đỏ Xích Tiêu kiếm biến hóa ra mấy đạo quang ngân, còn như giao long vào biển, ưng kích trường không, khí thế kinh người xuyên toa ở Chiếu Dạ thú trong, đảo mắt lại có bốn năm đầu Chiếu Dạ thú bị kiếm quang chặc chém, kiếm quang tàn ảnh xếp thành quang võng, dầy đặc như dệt cửi, phi yến khó thoát. Nam Cung Hạo dùng, chính là Thanh Việt truyền thụ cho hắn Yến Phong Thác Ảnh kiếm.
"Kiếm của hắn! " Tưởng Mạc Ngọc kinh hô thành tiếng, tám hướng kiếm! Lại là tám hướng kiếm! Chiếu Dạ thú bị Giáp như thế nào kiên cố, vừa mới cùng Chiếu Dạ thú đối chiến qua nàng tự nhiên hết sức rõ ràng.
Thúy sam Kiếm tu cũng hơi biến sắc mặt, tha phương chỉ có thử qua, chính mình Cam phẩm phi kiếm, căn bản là không có cách đâm thủng Chiếu Dạ thú bị Giáp, nhưng là, ở Nam Cung Hạo dưới phi kiếm, Chiếu Dạ thú bị Giáp cư nhiên giống như không có gì. Thanh kiếm này phẩm cấp, tất nhiên vượt xa quá hắn Cam phẩm phi kiếm! Hoàng phẩm kiếm cũng đoạn không có uy lực như vậy, ít nhất là Lục phẩm!
Lục phẩm phi kiếm, Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái cũng không quá mỗi bên chấp nhất chuôi, đều là bảo vật trấn phái đơn giản không chịu hiện người. Cũng chính vì vậy, Điểm Mặc phái mới bị phía trước hai nhà này áp đến sít sao, mấy năm qua đành phải đệ tam. Hắn một cái tán tu, lẽ nào sẽ có Lục phẩm phi kiếm?
Trong lòng của hắn do dự trong lúc đó, đột nhiên cảm giác được bốn phía lặng im không tiếng động, bầu không khí có chút dị thường, giương mắt nhìn nữa, bất quá mấy hơi thời gian dưới thành này hơn mười đầu Chiếu Dạ thú và Lôi Cốt thú, kể cả non nửa dị thú, đều đã tê liệt ngã xuống ở dưới thành. Đây là thế nào kinh người thực lực! Tử sam Kiếm tu quanh thân rỉ máu chưa nhiễm, lập ở trong đó, khí định thần nhàn, ánh trăng chiếu vào hắn sẳng giọng trên mặt, giống như Tu La.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook