Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
Chương 130: | Gặp lại

Trên lối đi dẫn đến trận quan tầng năm, có hàng trăm cột đá hình tròn màu trắng xám cao khoảng ba, bốn mét, binh lính la liệt, như sao trên trời [1]. Mặc dù hơn phân nửa cột đá đã sụp nát, nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh tượng cột đá dày đặc san sát nhau như khu rừng, hùng vĩ vô cùng.


Các vết tích hư hại có cũ có mới, Tô Thiếu Bạch quay đầu nhìn ngó, thấy trên cột đá gần đó có hai ba chỗ có vết kiếm mới tinh, rất có thể do Tam Xích kiếm của Hạ Mạt để lại, bèn vội vàng thả tín phù trong tay, cho nó bay thẳng đuổi theo, dựa vào ký hiệu của Phượng Nhị thì bốn người cùng đi xem ra đều tạm thời an toàn. Nếu họ vẫn chưa vượt trận quan tầng năm, chắc chắn sẽ nhận được tín phù của mình.


Ngụy Vô Pháp nhìn tín phù hình ngôi sao màu lục quen mắt lóe lên rồi biến mất, nhướng mày nhìn Tô Thiếu Bạch, "Ra là lúc ngươi ở dưới chân núi cũng truyền tin cho mấy người đó."


Khi đó tính mạng kim chủ đại nhân như chỉ mành treo chuông, đúng là cần phải nhờ Phượng Nhị giúp đỡ. Tô Thiếu Bạch xấu hổ chẹp chẹp môi, trí nhớ Ngụy Vô Pháp tốt ghê nhờ.


Cơ thể dực hổ quá to, khó di chuyển giữa khoảng cách hẹp của các cột đá, nó bèn giương cánh bay lên. Nhưng ngay lúc đó, họ nhận ra một điều kỳ lạ là dực hổ đã bay lên cách mặt đất khoảng ba, bốn mét, lẽ ra nên bay lên đỉnh cột đá rồi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mình vẫn cách đỉnh cột khoảng ba mét. Xem ra cột đá này được nâng lên đồng thời, bằng với tốc độ của bay lên của dực hổ rồi!


Tô Thiếu Bạch siết lấy Vô Ảnh cung, vô thức nhích lại một bước kề bên kim chủ đại nhân, trời má, trận pháp này sao y như quỷ đập tường* vậy. Sữa Bò và Bạch Chuẩn cũng theo chân Tô Thiếu Bạch bước hai bước lại gần kim chủ đại nhân, vững vàng sát sao theo bước chủ nhân nhà mình. Nam Cung Hạo và Ngụy Vô Pháp thì vừa đánh lui những bóng đen nhào tới xung quanh, vừa quan sát ra chiều suy nghĩ về tình hình hiện tại, nhưng không nói câu nào.


*quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vitamin (nguồn: facebook https://www.facebook.com/177762495891069/posts/855833801417265/)


Dực hổ rống to, rồi đột ngột bay lên thêm ba, bốn mét, nhưng vẫn bị vây kín trong rừng đá, không thể bay thoát ra ngoài.


"Lục Thiên, đừng bay nữa, xuống trước đã." Ngụy Vô Pháp nhìn cột đá vẫn cao hơn mình mấy mét, vỗ đầu dực hổ an ủi, không bay thoát ra ngoài được không phải do nó, pháp trận chỗ này xem chừng chưa bị hư hết. Sữa Bò cũng bắt chước giẫm mấy cái măng cụt đầy thịt lên đỉnh đầu dực hổ mấy cái hòng trấn an bảo nó đừng lo lắng.


Dực hổ hết cách đành phải quay lại mặt đất, khó khăn tránh né len qua giữa các cột đá.


"Phá trận trước?" Ngụy Vô Pháp lấy Phong Lôi Tử Kim Tiên lấp lánh ánh tím ra, chém phăng vài bóng đen muốn tiếp cận ở bên trái, nhướng mày với Nam Cung Hạo, trán hơi đổ mồ hôi.


"Ngươi bảo vệ mọi người, ta thử xem xem." Nam Cung Hạo gật đầu với Ngụy Vô Pháp, nếu nơi này là trận pháp do các vị tiền bối Kiếm tu bày ra năm đó, còn chuyên môn nhằm vào Ma tu, chắc chắn sẽ chừa lại cửa sinh* hoặc cách phá giải.


*cửa sinh (sinh môn): là thuật ngữ trong Kỳ Môn Độn Giáp, một phương pháp tính toán dựa trên sự nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người (tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C3%90%E1%BB%99n_gi%C3%A1p)


Đúng lúc này, một luồng sánh lục lóe lên, một mảnh tín phù xé gió bay đến, trước khi suýt nữa xuyên qua búi tóc của Tô Thiếu Bạch thì bị Nam Cung Hạo giơ hai ngón tay chuẩn xác mà bắt lại.


Tô Thiếu Bạch bĩu môi, ai đời tặng trâm cài kiểu đó hả! Cậu dám cá, nếu đưa cho Phượng Nhị một cây cung Vô Ảnh, cái tên này chắc chắn sẽ bắn chính xác hơn mình.


"Họ đang ở ngay trước trận quan." Nam Cung Hạo rủ mắt xem tín phù, đưa sang Tô Thiếu Bạch. Phượng Nhị nói đứng ngay trước trận quan tầng năm chờ họ, mọi người đều bình an. Tiện thể nhắc họ, lúc vượt rừng đá thì đi qua bảy cột đá thì rẽ phải, sau đó lại rẽ trái theo hình chữ "之".


"Ừ!" Tô Thiếu Bạch thở phào, không sao là được rồi, chút nữa là có thể gặp nhau. Đoạn, quay lại đếm số cột đá đã đi qua, vỗ đầu dực hổ, bảo nó đi sang bên phải. Ngụy Vô Pháp không nói gì, để cậu dẫn đường.


Nhờ sự chỉ dẫn của nhóm Phượng Nhị, ngay lúc Nam Cung Hạo rủ mắt thì tung người nhảy lên, tiện đà vung hai luồng kiếm khí màu trắng bạc chém rơi mấy cái bóng đen, sau đó lại nhảy thêm mấy lần, rồi biến mất trong rừng đá.


Đầu bếp nhỏ giơ cung lên tạo tên, cùng Ngụy Vô Pháp, Sữa Bò và Bạch Chuẩn đối phó với những bóng đen đang xông lên xung quanh. Qua mấy ngày cố gắng, kỹ năng bắn cung của cậu từ một phần mười lên thành hai, ba phần mười. Dực hổ thì đi theo lối hình chữ "之", khó khăn len lỏi giữa những trụ đá.


Lúc họ đi sang phải lần thứ năm, có một âm thanh nặng nề vang lên từ những cột đá ở đằng xa, Tô Thiếu Bạch cảm thấy cả lồng ngực mình cũng rung động theo, một đám bụi màu nâu đỏ bốc lên ở đằng trước bên trái. Tiếp đó, cát bụi mịt mờ, tiếng nổ vang lên từ xa lại gần, từng hàng cột đá trong trận pháp dần dần sụp đổ, kéo dài không dứt.


Kim chủ đại nhân phá trận pháp cột đá rồi? Tô Thiếu Bạch rướn cổ lên nhìn về phía bụi bặm bay tứ tung mịt mù ở phía xa.


"Đứng yên xem nào." Ngụy Vô Pháp mở tấm chắn bảo vệ, kéo cậu vào bên trong, Nam Cung Hạo có thể tìm được vị trí phá trận nhanh đến vậy thật là nằm ngoài dự kiến của hắn. [Truyện chỉ được đăng trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Dực hổ cẩn thận bảo vệ Bạch Chuẩn và Sữa Bò bên dưới cánh của nó.


Chỉ lát sau, bóng người màu lam bay vụt trở lại đáp trên lưng dực hổ. "Đã phá trận." Nam Cung Hạo đạm nhiên nói với Ngụy Vô Pháp.


Dực hổ vui vẻ rung rung đôi cánh, tức khắc bay lên khỏi mặt đất. Nó đã chịu hết nổi cái rừng đá này rồi! Từ phía trên không nhìn ra xa có thể thấy cột đá sụp đổ khắp nơi, mà ở phía trước bên trái cách đó mấy trăm mét, có ba cái hố màu nâu đỏ trông không đồng đều, nhìn độ sâu mỗi hố thì ước chừng cỡ bằng sức công phá của một trái lựu đạn, xem ra đó chính là chỗ Nam Cung Hạo vừa mới phá trận. Tô Thiếu Bạch quan sát Nam Cung Hạo cẩn thận một hồi, chắc chắn y không bị thương mới yên lòng lại.


Nam Cung Hạo hất cằm, hơi cong môi đắc ý, giơ tay lên với Tô Thiếu Bạch.


"Bốp!" Tô Thiếu Bạch hết cách đành phải giơ tay đập lại, cậu hơi hối hận rồi á, cậu không nên chỉ kim chủ đại nhân cái vụ này mà. Gì mà đập tay chúc mừng chứ, Nam Cung Hạo chỉ là thấy chơi vui không chán mà thôi!


Mười ngày sau, ba người cuối cùng cũng đến được chỗ trận quan tầng năm.


Phượng Nhị, Hạ Mạt, Tôn Chí còn có một vị Kiếm tu áo lam Tô Thiếu Bạch không biết mặt, nhưng nhìn trang phục thì xem ra cũng là đệ tử của Thiên Kỳ môn.


Thì ra là mấy người này! Ngụy Vô Pháp hơi nhướng mày, hai cái người áo hồng và áo đen đó là hai người cùng vào địa cung với Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo trong Bí cảnh Bích Lạc. Tam Xích kiếm! Đường nhìn của thiếu niên áo tím chuyển sang thanh phi kiếm màu đồng xanh vắt ở sau lưng thanh niên áo đen, ánh mắt trở nên oán độc.


"Tiểu Bạch." Thanh niên mặc cẩm bào màu đỏ thấy Tô Thiếu Bạch thì hớn hở giơ tay lên chào hỏi, mắt phượng nhướng lên kéo cậu lại quan sát thật kỹ, "Ây da, tên Ma tu vô sỉ đó không làm khó đệ chứ?"


Một trong các đại biểu của Ma tu "vô sỉ" lạnh nhạt đứng cạnh nhìn hắn, bên cạnh còn có một con cự thú trông vô cùng thần tuấn.


"Ngươi là Ma tu?" Hạ Mạt lách người đứng ra chắn trước Phượng Nhị và Tô Thiếu Bạch, sắc mặt khó coi trông Ngụy Vô Pháp. Tôn Chí và vị Kiếm tu nọ đứng sau hắn cũng xáp lại căm thù nhìn. Cảm nhận được thái độ thù hằn của bọn họ, dực hổ phe phẩy đuôi không ngừng, nhe răng thở ra, uy hiếp ngược lại.


Nam Cung Hạo nói với đám Hạ Mạt, "Ra khỏi trận này trước đã, hắn không phải kẻ địch của chúng ta." Y giải thích đơn giản, giải vây giúp Ngụy Vô Pháp, ý nói bây giờ đang tạm thời đứng cùng chiến tuyến.


Hạ Mạt dò xét nhìn Nam Cung Hạo, lát sau mới thả lỏng phòng bị, trầm mặc lui về, tỏ rõ chẳng có ý định nói chuyện với Ngụy Vô Pháp. Tôn Chí và Kiếm tu nọ cũng nhận ra ẩn ý của Nam Cung Hạo, thả lỏng vai lùi lại mấy bước.


"Tiểu Bạch, đệ không sao thật là tốt quá mà!" Chỉ có thanh niên áo đỏ là chẳng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng bên này, rướn người hôn cái bép lên mặt Tô Thiếu Bạch.


[...]


Truyện chỉ được đăng trên Wordpress Tiêu Tịch Lâu (https://kimnganhoa0712.wordpress.com/) và Wattpad tieutichlau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương