Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 129

Các người cá của tộc Hắc Ngư vốn đều đã làm xong chuẩn bị đầy đủ phải kéo bè kéo lũ đánh nhau rồi, kết quả nghe được lời của Nguyên Tu Vân sau đó đều sửng sốt. Giao dịch? Giao dịch cái gì? Ba nhân tù này cũng đã tìm nơi nương tựa vào tộc Bạch Vũ rồi, còn muốn theo chân tộc Hắc Ngư bọn họ giao dịch? Ba nhân tu này có phải đầu óc bị không khí rót đầy rồi hay không, cho nên ngu rồi?

Một đám người cá của tộc Hắc Ngư đều nghiêng đầu, như nhìn kẻ ngu si nhìn bọn người Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân chống lại áp lực của ánh mắt, móc từ trong túi Phúc của mình ra một đống lớn lấp lánh, vật này run run đàn hồi giống như thạch, y cũng chỉ là ôm ý nghĩ thử nhìn một cái mà thôi, dù sao lúc thứ này ở trong tháp Thăng Yêu yêu tu, yêu tu đối diện khi thấy thiếu chút nữa đã nhào tới trực tiếp cắn một ngụm, sau cùng gã ta bị ngăn lại nước bọt chảy đầy đất.

Có người nói đây là linh thực cao cấp của yêu tu, mặc dù đối với thực lực của yêu tu không tăng lớn bao nhiêu, nhưng lại đối với yêu tu mà nói rất mỹ vị và động tâm với mỹ thực. Lại nói tiếp hẳn là giống như Cay điều [1] kiếp trước của y khiến người ta muốn ngừng mà không được đi? Nguyên Tu Vân đã từng đem Bách thịt thuỷ tinh đống dụ dỗ Dịch Nhiên muốn nhìn xem hắn có thể không tiền đồ chạy nước miếng hay không. Kết quả Dịch Nhiên hoàn toàn không có chảy nước miếng, chẳng qua toàn bộ quá trình cũng vẫn duy trì mặt băng sơn trước khi y đem đồ lấy ra đã cướp được vào trong miệng ăn mất.

Ngay cả Dịch Nhiên cũng cầm giữ không được như thế, Nguyên Tu Vân đã cảm thấy tất cả những yêu tu khác hẳn là đều cầm giữ không được! Bọn người cá của tộc Hắc Ngư nhìn Nguyên Tu Vân lấy ra một viên mềm ánh nước, đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ tỏ vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh bọn họ đã cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Ơ? Vì sao ta ngửi được một mùi thơm rất mê người?"

"Ai nha, cái mùi này hình như cao cấp hơn Sao sao [2] á! Thật là muốn ăn!"

"Ai, mùi thơm này là từ đâu tới?"

"Nha mau nhìn tay của yêu tu kia! Là tới từ trong tay hắn! Chẳng qua đó là cái gì?"

Bọn người cá của tộc Hắc Ngư nghị luận ầm ĩ, rất nhanh thì có một Hắc Ngư lớn từ trong bầy cá bơi ra, nói với Nguyên Tu Vân: "Trong tay ngươi cầm cái gì?"

Nguyên Tu Vân nhìn bọn họ phái người ra cất tiếng hỏi, trong lòng vui vẻ, biết sự tình thành một nửa! "Ta cầm là Bạch thịt thuỷ tinh đống, các ngươi muốn không? Ta muốn dùng một viên Bạch thịt thuỷ tinh đống đổi lấy một trăm Sao sao có thể chứ? Đây chính là giao dịch ta muốn làm với các ngươi."

Các yêu tu nghe một viên Nhuyễn thuỷ tinh phát ra hương vị mê người thật sự là yêu thích cực kỳ. Tộc Bạch Vũ yêu cầu sao? Một số người cá tuổi còn nhỏ ngay cả nước bọt cũng chảy ra, nghĩ tới đây thứ này cũng là thức ăn, Sao sao cũng là thức ăn, dùng thức ăn thơm như vậy để đổi Sao sao dường như cũng là một việc có lời á!

Sau khi các người cá tham khảo một hồi nói với Nguyên Tu Vân: "Như vậy, trước hết để cho ta ăn thử một chút mới được!"

Nguyên Tu Vân rất thong dong lại nhanh chóng bẻ một miếng nhỏ Bạch thịt thuỷ tinh đống, dùng linh lực ném tới trong miệng người cầm đầu kia, lúc trong nháy mắt Bạch thịt thuỷ tinh đống đi vào trong miệng người dẫn đầu, các người cá liền thấy trên mặt của thủ lĩnh nổi lên một loại biểu tình cực kỳ tuyệt vời và sung sướng, chờ sau khi hắn chép chép mà nhai xong Bạch thịt thuỷ tinh đống, vỗ tay rất hào khí: "Được, chúng ta giao dịch với ngươi!"

Nguyên Tu Vân thoáng cái nở nụ cười, cuối cùng không trở mặt với tộc Hắc Ngư, cứ như vậy, nhiệm vụ hôm nay coi như là hoàn thành.

Nguyên Tu Vân vẫn luôn dùng linh lực đem mùi thơm của Bạch thịt thuỷ tinh đống che giấu khi y đem hồ lô hạ xuống, tránh cho mấy tên người chim tới quấy rối. Vì vậy rất nhanh, các người cá đã tranh nhau hành động đào được một trăm Sao sao còn có năm viên thạch Hắc linh, tộc Hắc Ngư dùng một lưới đánh cá xinh đẹp đem Sao sao bọc lại giao cho Nguyên Tu Vân, mà khi Nguyên Tu Vân đem Bạch thịt thuỷ tinh đống dùng một vỏ sò xinh đẹp để lên trả lại cho tộc Hắc Ngư, thủ lĩnh tộc Hắc Ngư rất hài lòng nở nụ cười: "Không tệ, ngươi là nhân tu giữ thủ tín! Coi như khen thưởng, năm thạch Hắc linh này cũng cho các ngươi vậy, nghìn vạn lần phải giữ lấy không nên bị người chim tộc Bạch Vũ đoạt đi."

Nói xong lời này, trên mặt các người cá cầm Bạch thịt thuỷ tinh đống đều hiện ra vẻ mặt thỏa mãn, mặc dù là không thể ăn, thế nhưng ngửi một cái thôi cũng rất tốt rồi. Bọn họ tối hôm nay đưa thứ này hiến cho tộc trưởng, nhất định sẽ nhận được khen thưởng!

Đến lúc này mọi người của tộc Hắc Ngư thậm chí nghĩ, ba nhân tu cưỡi hồ lô này vẫn thật không tệ, bọn họ không đánh nhau với mình còn không nói, còn dùng thức ăn ngon tới giao dịch! Thực sự là rất tốt đi! Vì vậy, những người cá này ở lúc hồ lô của bọn người Nguyên Tu Vân chuẩn bị nâng lên, đã cùng nhau ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ không thôi. Có một cá nhỏ còn vỗ vỗ đuôi nói với bọn người Nguyên Tu Vân:

"Người các ngươi cũng không tệ lắm nha! Nếu như các ngươi ở chỗ tộc Bạch Vũ thật sự lăn lộn không nổi nữa, thì tới tìm chúng ta đi ~ nhất định cho các ngươi buổi tối có thể ngủ ngon giấc."

Nguyên Tu Vân nghe vậy bật cười, khoát tay áo tạm biệt với cá nhỏ kia.

Chờ bọn người Nguyên Tu Vân sau khi đi lên, thì lập tức bị năm người chim vây lại. Bọn họ trên không trung nhìn rất rõ ràng, chỉ thấy nhân tu kỳ quái này lấy ra một nắm gì đó, đám người cá phía dưới liền bắt đầu không công kích y còn đồng ý nói chuyện với y! Đây quả thực là chuyện không thể xảy ra! Mà sau đó, bọn người cá này thậm chí còn chủ động thu nhặt Sao sao và thạch Hắc linh giao cho y, dùng để đổi lấy thứ trong suốt trong tay của y, rất hiển nhiên thứ trong suốt kia nhất định là bảo bối tuyệt thế, nói cách khác, nhiều người cá của tộc Hắc Ngư như vậy vì sao không có một ai ngăn cản phản đối chứ?!

Vì vậy sau đó bay nhanh lại vây quanh bọn người Nguyên Tu Vân, người cầm đầu trong năm người liền trực tiếp nói với Nguyên Tu Vân: "Vừa rồi thứ các ngươi trao đội với đám người cá kia là gì? Vì sao bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đem Sao sao và linh thạch cho các ngươi?"

Nguyên Tu Vân nghe nói như thế nhướng mày, động tác chuẩn bị lấy ra thêm một viên Bạch thịt thuỷ tinh đống cũng ngừng lại.

"Tại sao các ngươi không nói chuyện?! Có phải lòng có quỷ hay không? Có phải cấu kết với người cá hay không? Cá nhỏ kia còn đang nhìn các ngươi kìa!" Bạch Phong người cầm đầu trong năm người mặt lạnh, giọng nói càng ngày càng kém. Mà lúc Nguyên Tu Vân đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy một nữ yêu của nhóm người này lại thêm một câu: "Đây là các ngươi tư tàng bảo vật! Ở đây chúng ta không cho phép, mau đem bảo bối các ngươi có đều lấy ra giao cho chúng ta, nếu như các ngươi biết nghe lời, chúng ta sẽ không cáo trạng, như vậy vẫn có thể đủ bảo đảm các ngươi không chết. Nếu như các ngươi không nghe lời còn muốn phản kháng, thì đem các ngươi đuổi ra đảo Bạch Vũ, các ngươi liền chờ Tinh Không Lưu hoả đốt chết cháy đi!"

Nghe được một câu có thể nói là lời nguyền và uy hiếp, sắc mặt của Nguyên Tu Vân thoáng cái lạnh tới cực điểm, còn ánh mắt của Dịch Nhiên bên cạnh nhìn về phía bọn họ cũng sắp giống như nhìn người chết. Nguyên Tu Vân ngẩng đầu cười lạnh một cái với tộc nhân Bạch Vũ đối diện chỉ cao khí ngang vỗ vỗ hồ lô lớn bay về phía đảo Bạch Vũ.

Năm yêu tu của tộc Bạch Vũ thấy Nguyên Tu Vân dĩ nhiên không phản ứng bọn họ, nhất thời nổi trận lôi đình, một yêu tu trong đó trực tiếp quạt một cánh, hơn mười nhánh lông chim như lưỡi dao sắc bén hướng về phía bọn người Nguyên Tu Vân đâm tới! Chẳng qua những lông chim này giữa đường đã bị Dịch Nhiên sử dụng kiếm chém từng cái thành hai nửa rồi. Nhìn lông chim bay ra không trung, Bạch Phong giận dữ:

"Các ngươi có ý gì?! Cũng dám công kích chúng ta! Lẽ nào các ngươi không muốn sống sao?"

Nguyên Tu Vân thấy lúc này mình nhẫn nại đã đến cực hạn, y trực tiếp quay đầu lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Đồ của bản thân chúng ta đương nhiên là của chúng ta, dựa vào cái gì cho các ngươi? Các ngươi cũng không ra ngoài biển tự soi lại mình, nhìn xem mặt của các ngươi có lớn như vậy hay không! Trách không được các ngươi sẽ bị phái đến nơi đây, nếu ta là tộc trưởng cũng phải làm như vậy, nói cách khác sợ các ngươi cuối cùng đem mình và đội hữu đều cho ngốc chết!"

"Ngươi nói cái gì?!"

"Ngươi chửi chúng ta ngu xuẩn?"

"Ta có cách lấy được một trăm Sao sao và thạch Hắc Nguyên đó là bản lĩnh của bản thân ta, hơn nữa như vậy đã thỏa mãn yêu cầu, không cần các ngươi ở chỗ này làm ồn, nếu các ngươi không ngu, cũng đi Sao sao ư?" Nói xong Nguyên Tu Vân đã ở trong giậm chân của năm người tộc Bạch Vũ, như một làn khói cưỡi hồ lô lớn không còn bóng dáng, trên đường còn rất thiện lương ngăn trở Dịch Nhiên âm thầm muốn bắn lén tên.

Chỉ là năm người ở sau lưng của bọn họ lại mặt u ám, cuối cùng Bạch Phong cười lạnh một tiếng, "Ta muốn cho bọn họ bị đuổi ra ngoài! Dám nói ta ngu xuẩn!"

[1] Cay điều: tên gọi khác là cay phiến, là một món ăn nhẹ bên Trung. Các nguyên liệu chính gồm bột mì và hạt tiêu, một số lượng lớn phụ gia thực phẩm, không có cách sản xuất tiêu chuẩn thống nhất...

[2]: Sao sao (tiếng Anh: Limpet) là một loài động vật thân mềm nhỏ, thường được tìm thấy ở các bờ biển ở phía tây châu Âu. Nhờ cấu tạo từ hỗn hợp khoáng protein, răng của limpet có độ bền cao gấp 10 lần so với tơ nhện, từng được cho là vật liệu sinh học bền nhất trước đó. Loài động vật có khả năng kỳ diệu này có thể dùng răng cạo thức ăn từ đá và thường nuốt những vụn đá nhỏ trong lúc ăn.

Nó được gọi là Mạo Bối ở trong truyện. Nhưng mình sẽ để là Sao sao kể từ chương này.

———

Tinh không: bầu trời sao; lưu hoả: lửa chảy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương